Quyển 3 - Chương 170: Tình Địch Trở Về.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Ở kí túc xá nghỉ ngơi xả hơi đôi chút, sau đó Dương Vũ cất bước đi đến khu phòng học, dù sao bây giờ là thời gian lên lớp, cả khu kí túc xá có lẽ cũng chỉ có một mình hắn.
Còn chưa đi tới khu phòng học, trong tai Dương Vũ đã nghe được âm thanh ồn ào do đám đông truyền tới. Chắc là mới vừa tan lớp không lâu.
Dương Vũ trực tiếp đi lên lầu bốn, tới bên ngoài phòng học.
"Mày quay trở lại rồi hả?" Mới vừa xuất hiện bên ngoài hành lang phòng học, một vài người bạn đã phát hiện Dương Vũ, trừ những người chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, có một người dùng giọng kinh ngạc hỏi thăm.
Trên mặt Dương Vũ lộ ra nụ cười, nhìn những khuôn mặt kia, nhất nhất mỉm cười chào hỏi, chỉ xa hơn một tháng đã gặp lại những tên hỗn đản này, trong lòng Dương Vũ quả thật rất cao hứng.
Sau khi ở hành lang hàn huyên mấy câu cùng những người này, Dương Vũ bước vào phòng học.
Có lẽ là bởi vì hiện tại trời không lạnh. Mọi khi tiến vào phòng học có thể nhìn thấy cảnh “xác ướp ngàn năm” nhưng bây giờ không thấy đâu. Nhưng không khí trong cả phòng học có chút nặng nề, không có những âm thanh nói chuyện cười đùa vui vẻ như trước kia.
Hết thảy bởi vì ngày thi tốt nghiệp trung học gần tới. Mặc dù rất nhiều người trong số bọn họ không quá coi trọng kỳ thi này. Nhưng theo thời gian trôi qua, nó cũng vô tình khiến bầu không khí trở nên trầm lắng hơn.
Chỗ ngồi trong phòng học so với trước cũng không có chút biến hóa gì. Dương Vũ nhìn thoáng qua chỗ ngồi Chung Lâm, Chung Lâm đang ngồi ở chỗ đó cúi đầu, không biết đang làm cái gì.
Khóe miệng Dương Vũ giương nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, cất bước hướng tới chỗ Chung Lâm đi tới
"Dương..." Khi mới vừa đi tới phía sau chỗ ngồi của Trầm Di, vừa vặn nàng quay đầu nhìn thấy hắn, liền há miệng muốn gọi Dương Vũ.
Dương Vũ vội vàng đưa tay ra dấu im lặng. Hướng về phía Trầm Di cười một tiếng, nàng há miệng đang định gọi hắn đành ngậm lại, sau đó Dương Vũ đi qua chỗ ngồi của Trầm Di, cẩn thận đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Chung Lâm.
Nhìn thoáng qua Chung Lâm, sau đó Dương Vũ nở nụ cười hỏi: "Đang làm gì đó?"
"Không có gì." Chung Lâm đang xuất thần. Nghe được câu hỏi của Dương Vũ trả lời theo phản xạ. Nhưng sau một khắc, nàng liền giật mình. Sao giọng nói này lại quen thuộc như thế? Tựa hồ hình như là giọng của cái tên mà mình ngày nhớ đêm mong!
Ngay sau đó, Chung Lâm mạnh mẽ xoay đầu lại. Nhìn thấy Dương Vũ đang mang nụ cười vui vẻ nhìn mình.
"Anh đã quay về?" Mặc dù Chung Lâm đã cố kìm nén thanh âm đến mức thấp nhất, nhưng Dương Vũ vẫn nghe được từ trong giọng nói của Chung Lâm hiện ra sự kích động cỡ nào!
"Anh đã trở về." Dương Vũ cười nói. Lần này quay về, Dương Vũ không hề báo trước cho Chung Lâm tiếng nào, bởi vì hắn muốn mang đến cho nàng sự bất ngờ.
"Rốt cuộc anh cũng quay về." Chung Lâm nhìn Dương Vũ, trên mặt tràn đầy sự kích động. Nhưng vì nơi đây là phòng học cho nên Chung Lâm phải cố sức che dấu tình cảm của mình. Nhưng vô luận Chung Lâm che dấu thế nào vẫn không thể dấu kín sự kích động trong lòng của nàng.
"Quay về rồi." Dương Vũ cũng rất vui vẻ nhìn Chung Lâm nói.
Trong giờ nghỉ hai người to nhỏ với nhau vài câu. Sau đó không lâu đã tới giờ học.
"Uy, học, học." Trở về chỗ ngồi, Dương Vũ cốc cho Thực Hoa một cái.
"Móa nó, thằng éo nào cốc đầu tao đó?" Thực Hoa đang say mộng đẹp bị cái gõ của Dương Vũ kéo về. Sau đó liền nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn về hướng Dương Vũ.
"Có phải muốn tao gõ đầu mày một cái nữa không?" Dương Vũ cười nhìn Thực Hoa nói.
"Dương Vũ? Mày quay lại rồi hả?" Khi thấy Dương Vũ, Thực Hoa rõ ràng là sửng sốt, sau đó liền ngượng ngùng nói: "Có thể, có thể. Tao cứ tưởng là thằng khốn nào."
"Những ngày tao không ở đây có phát sinh ra chuyện gì không?" Một lát sau, Dương Vũ hỏi. Chuyện hắn quan tâm chủ yếu là về Chung Lâm. Những chuyện khác hắn không có hứng thú.
"Có chuyện lớn rồi." Vừa nói Thực Hoa vừa nhìn Chung Lâm một cái.
"Xảy ra chuyện gì?" Thấy bộ dáng Thực Hoa, Dương Vũ vội vàng hỏi.
"Tình địch của mày trở lại." Thực Hoa nhỏ giọng nói.
"Tình địch? Lý Bân?" Dương Vũ không khỏi nghĩ tới bóng người hắn đã nhìn thấy khi nãy. Lúc nãy Dương Vũ đã cảm thấy người kia rất giống Lý Bân, nhưng đã gần một năm nay không có tin tức của hắn. Lúc ấy Dương Vũ cảm thấy người kia khẳng định không phải là Lý Bân, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi chứ.
"Hắn tại sao lại quay về?" Dương Vũ khẽ nhíu mày, Lý Bân xuất hiện lần nữa, Dương Vũ cảm giác được hình như có một chút gì đó không đúng.
"Không biết. Nhưng mày gặp nguy hiểm rồi." Thực Hoa nhỏ giọng nói.
"Nguy hiểm gì?" Dương Vũ nhíu mày lại .
"Mày không biết, thằng đó sau khi trở về lại bắt đầu quấn lấy Chung Lâm, hơn nữa so với lúc trước còn muốn khoa trương hơn. Hơn nữa, hắn tựa hồ như một người mới lột xác." Khi nói tới chỗ này, vẻ mặt của Thực Hoa cũng nhăn lại, sắc mặt trầm xuống.
Dừng một chút, Thực Hoa liền tiếp tục nói: "Không biết chuyện gì xảy ra, tao cảm giác hắn tựa hồ biến thành người mới. Hắn bây giờ tựa hồ rất nguy hiểm. Hơn nữa, rất có thực lực. Nghe nói, hắn sau khi trở về, liền đem anh họ của hắn đánh cho tàn phế."
"Anh họ hắn?" Dương Vũ khẽ nhíu mày, hắn nhớ lại buổi tối khi dị năng của mình thức tỉnh. Tựa hồ, quan hệ của hai anh em nhà Lý Bân cũng không khá lắm.
"Hừ, tao bất kể hắn biến thành như thế nào. Nếu như dám can đảm chọc vào tao thì..., hừ hừ." Dương Vũ trong mắt tinh quang chợt lóe, lạnh lùng nói.
"Dương Vũ, mày tốt nhất cẩn thận một chút, không nên trêu chọc Lý Bân bây giờ." Vừa nói Thực Hoa vừa lắc đầu, tựa hồ như biết được chuyện gì, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói với Dương Vũ.
"Hừ, Lý Bân thủy chung là Lý Bân, tao thấy hắn sao có thể làm khó dễ được tao!" Trên mặt Dương lộ ra vẻ kinh thường. Có vẻ không đem Lý Bân đặt vào trong lòng.
Thời gian một tiết trôi qua rất nhanh. Sau khi tan lớp, cũng đến giờ tan học
"Chung Lâm, chúng ta trở về thôi." Dương Vũ đi tới cạnh chỗ ngồi Chung Lâm, mỉm cười nhìn Chung Lâm nói.
Chung Lâm không nói gì, chỉ vui vẻ gật đầu. Nhưng chân mày nàng nhíu lại, tựa hồ như vừa nghĩ tới điều gì. "Dương Vũ..." Chung Lâm nhẹ nhàng gọi Dương Vũ một tiếng, nhưng nàng chỉ nhìn Dương Vũ một cái, đôi môi khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
"Sao?" Dương Vũ nhìn Chung Lâm, quan tâm hỏi.
"Không có chuyện gì." Chung Lâm lắc đầu, sau đó cười với Dương Vũ một tiếng, nói: "Chúng ta đi nhanh một chút." Vừa nói Chung Lâm vừa cầm cặp lên, bước về phía cửa phòng học.
Nhìn vẻ mặt như có điều gì muốn nói của Chung Lâm, trong lòng Dương Vũ cười lạnh một tiếng. Hắn biết mới vừa rồi Chung Lâm nhất định là muốn nói cho hắn biết về sự quay lại của Lý Bân. Nhưng không biết nguyên nhân gì, Chung Lâm lại không nói cho Dương Vũ nghe.
Trong một tháng này, hai người Dương Vũ và Chung Lâm cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện cho nhau. Nhưng chuyện Lý Bân trở lại Chung Lâm không nhắc một chữ nào!
Dương Vũ suy nghĩ một chút cũng hiểu. Chung Lâm đối với chuyện Lý Bân trở lại một chữ cũng không nói, mà theo những gì Thực Hoa vừa nói cho Dương Vũ biết, khi hắn không có ở đây, trong khoảng thời gian này nhất định là sinh chuyện gì rồi.
Mà hết thảy chuyện này, rất có thể cùng Lý Bân có quan hệ trực tiếp. Đối với Chung Lâm, Dương Vũ vẫn rất yên tâm. Dương Vũ cũng tin tưởng Chung Lâm sẽ không phản bội mình.
Nhưng dù như vậy, Dương Vũ cũng không rõ. Rốt cuộc tên Lý Bân kia đã biến hóa như thế nào? Lại có thể khiến cho mọi người có phản ứng như thế này? Tựa hồ có chuyện gì đó gạt mình?
Hừ lạnh một tiếng, Dương Vũ liền đuổi theo Chung Lâm, nhưng trong lòng hắn đối với Lý Bân càng thêm tò mò.
"Dương Vũ nhanh lên một chút a." Chung Lâm đã đi chung một chỗ với Trầm Di. Khi nhìn thấy Dương Vũ rớt ở phía sau, Chung Lâm liền bắt đầu thúc giục Dương Vũ.
"Tới đây. Gấp cái gì." Dương Vũ lộ ra nụ cười, sải bước chạy tới.
"Nhanh lên một chút nữa." Chung Lâm kéo tay Dương Vũ vội vã hướng ra ngoài chạy đi. Nhưng, Dương Vũ phát hiện sắc mặt Chung Lâm có gì đó là lạ, hắn mặc dù trong lòng nghi ngờ. Nhưng cũng không hỏi, để mặc cho Chung Lâm kéo đi
"Chung Lâm!" Mới ra đến cửa phòng học, một âm thanh khá quen thuộc vang bên tai Dương Vũ. Mà Dương Vũ nhạy cảm phát hiện, Chung Lâm sau khi nghe được âm thanh kia sắc mặt rõ ràng thay đổi rất nhiều.
"Lý Bân!" Dương Vũ theo thanh âm nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Lý Bân sải bước đi tới, lập tức sắc mặt của hắn cũng thay đổi.
"Dương Vũ!" Trong sát na nhìn thấy Dương Vũ, Lý Bân biến sắc! Nhưng sau đó trên mặt của hắn liền lộ ra nụ cười! Một nụ cười rất âm độc.
"Tình địch gặp mặt, phân ngoại nhãn hồng." Dương Vũ cùng Lý Bân hai người giống như hai con gà trống chọi, nhìn chằm chằm đối phương.
"Dương Vũ, hay là chúng ta bỏ đi thôi." Khi nhìn thấy Lý Bân xuất hiện, Chung Lâm liền biết có chuyện xảy ra. Cho nên vội vàng kéo ống tay áo Dương Vũ nói.
"Chung Lâm, không phải nói từ nay về sau em sẽ tùy ý để anh đưa về hay sao?" Nghe Chung Lâm nói, Lý Bân quay đầu nhìn nàng hỏi.
"Lý Bân, anh… Em làm gì có nói như vậy!" Chung Lâm trợn mắt nhìn Lý Bân một cái, vội vàng giải thích.
"Hừ!" Dương Vũ nhìn Lý Bân hừ lạnh một tiếng. "Tao từng nói qua, không được quấn lấy Chung Lâm nữa. Nếu không tao gặp một lần là đánh một lần, hừ, chẳng lẻ mày lại muốn như lần trước? Nếu như không muốn bị tao đánh đến cả mẹ mày cũng nhận không ra..., vậy thì nhanh chóng lượn cho khuất mắt tao ngay lập tức!" Dương Vũ cười lạnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.