Quyển 3 - Chương 169: Trở Lại Giang Thành.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
"Nhưng cũng là nguy hiểm nhất ." Dương Vũ cười nhẹ.
"Cho nên, chúng ta hãy cố hết sức nâng thực lực của mình lên mức cao nhất, đó mới là biện pháp bảo vệ tính mạng tốt nhất!" Ngân nói.
"Tôi có phải tiến hành một chút huấn luyện hay không ...?" Dương Vũ nhìn Ngân hỏi.
Ngân chỉ lắc đầu, nói: "Tạm thời hiện tại không cần. Nhiệm vụ duy nhất cua anh bây giờ là đề cao dị năng trong cơ thể. Khi nào có thời cơ chín mùi tôi sẽ tìm anh. Nhưng đến lúc đó có thể sẽ có nhiệm vụ dành cho anh."
"Long Tổ của chúng ta khác với cục quốc an. Chúng ta không phải là đặc vụ, cũng không cần đi thu thập tình báo. Bởi vì, có người cung cấp những thông tin đó cho chúng ta. Điều duy nhất Long Tổ làm là chiến đấu! Chiến đấu! và chiến đấu! Chiến đấu là mục đích duy nhất của chúng ta!"
"Khi anh có lực lượng tuyệt cường, anh sẽ thấy trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được mình. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, hết thảy âm mưu đều là hổ giấy!" Ngân nhìn Dương Vũ nói.
Nghe Ngân nói..., Dương Vũ gật đầu. Ngân nói tựa hồ rất đúng. Một chút kỹ năng thoạt nhìn lợi hại, có lẽ trước mặt người bình thường là rất lợi hại. Nhưng đối với đám dị năng giả như bọn hắn thì chỉ có thể gọi là chút tài mọn. Đây chính là do thực lực gây nên.
"Ừ, còn nghi vấn gì không?"
Dương Vũ suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm giác mình có câu hỏi đầy đầu. Nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Suy nghĩ một chút, Dương Vũ bỗng nhiên nói: "Tôi có thể đi về được chưa?"
"Ừ, anh có thể trở về. Yên tâm, nếu có nhiệm vụ hoặc là chuyện gì khác thì tôi sẽ liên lạc. Nếu như tôi không liên lạc với anh thì thành viên khác trong Long Tổ cũng sẽ làm."
"Đây là điện thoại của thành viên trong Long Tổ chúng ta." Vừa nói Ngân liền đưa cho Dương Vũ một cái điện thoại không khác cái cục quốc an đưa hắn là bao. Sau đó Ngân lại nói: "Điện thoại cục quốc an đưa cho anh dùng cũng được mà không cũng được. Còn điện thoại này là dùng trong nội bộ thành viên Long Tổ. Chức năng cũng không khác cái của cục quốc an. Chẳng qua là còn có vài chỗ đặc biệt riêng. Những thứ đó sau này anh từ từ sẽ biết."
"Tốt lắm, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước." Dứt lời Ngân liền đứng lên. Rời đi.
Rời khỏi nơi gặp mặt, Dương Vũ một mình đi dạo trên đường. Mua cho Chung Lâm vài món đồ xong, Dương Vũ liền trở lại căn phòng Tôn Dương cấp cho hắn.
Dương Thành cũng không khác bao nhiêu so với trước khi hắn sống lại, có thể nói thành phố này vô cùng quen thuộc với hắn, cho nên hắn cũng chả có tâm tình để đi dạo chút nào.
Ngày thứ hai, Dương Vũ liền từ biệt Tôn Dương, đem chìa khóa căn phòng trả lại Tôn Dương rồi một mình lên xe trở về Giang Thành.
Giang Thành, cũng chính là biệt xưng(cách xưng hô đặc biệt) của huyện Cẩm Tú.
Mấy giờ sau, Dương Vũ rốt cục cũng đến địa phận Giang Thành. Dương Vũ hít lấy một hơi tận hưởng luồng không khí mới mẻ. Trong lòng hắn có chút vui sướng cũng có chút mất mác.
Sung sướng là bởi vì mình rốt cục có thể gặp lại Chung Lâm. Mất mác là bởi vì phải rời xa Tiêu Ngọc. Dọc theo đường đi, hình ảnh Tiêu Ngọc luôn hiện ra trong đầu Dương Vũ. Thậm chí, Dương Vũ cơ hồ đã không nghĩ tới Chung Lâm một chút nào.
Đây có phải là tình cảm của Dương Vũ đã có khuynh hướng nghiêng về phía Tiêu Ngọc hay không? Dương Vũ không biết, hắn cũng không muốn suy nghĩ. Vấn đề như vậy, Dương Vũ một mực trốn tránh.
Mặc dù, Dương Vũ xác định trong lòng mình đích thật là yêu hai người Chung Lâm và Tiêu Ngọc. Nhưng Dương Vũ không biết đến tột cùng là mình dành bao nhiêu phần cho mỗi nàng. Là yêu Chung Lâm nhiều hơn một chút hai Tiêu Ngọc nhiều hơn một chút? Dương Vũ vẫn chưa hề nghĩ qua vấn đề này. Hơn nữa, hắn cũng một mực trốn tránh vấn đề này.
Dương Vũ chắc chắn sẽ không bỏ rơi hai nàng Chung Lâm và Tiêu Ngọc. Vô luận đối với người nào, Dương Vũ cũng không nghĩ tới các nàng sẽ rời xa mình. Nói như vậy, bản thân hắn yêu các nàng rất sâu đậm. Đây là chuyện Dương Vũ không muốn nhìn thấy kết quả.
"Ai. Cái vấn đề này có chút đáng ghét." Dương Vũ thở dài một hơi, xách đồ đạc từ trên xe xuống, ra khỏi bến xe về trường học.
Một tháng. Dương Vũ rời trường học đã suốt một tháng! Thời gian đã vào tháng mười hai rồi, nhưng mặt trời trên đỉnh đầu vẫn chói chang. Người đi trên đường chỉ mặc trang phục mùa thu, một chút không khí mùa đông cũng không có.
Lúc này chính là xế chiều, là khoảng thời gian sau khi nắng gắt nhất. nhưng Dương Vũ chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn. Hắn bây giờ, đã không còn cảm giác với nhiệt độ bên ngoài. Bởi vì đến thực lực cỡ hắn thì dị năng trong cơ thể sẽ luôn theo nhiệt độ bên ngoài mà điều tiết thân nhiệt cho hắn.
Nói cách khác, hiện tại Dương Vũ đã là nóng lạnh bất xâm.
Trong sân trường im ắng, lúc này chắc hẳn là thời điểm lên lớp, mọi người đều đang học hành. Cầm đồ đạc của mình, Dương Vũ cất bước đi về kí túc xá. Ở chỗ rẽ tầm mắt Dương Vũ hơi hoa lên, một thân ảnh có chút quen thuộc lóe lên trong tầm mắt Dương Vũ rồi lập tức biến mất.
Nhìn chỗ rẽ, Dương Vũ lâm vào trầm tư, bóng lưng quen thuộc này khiến hắn nhớ đến một người. Một người đã mất tích từ rất lâu.
"Sao có thể là hắn được?" Dương Vũ lắc đầu, buồn bực cười, cho rằng mình nhất định đã nhìn lầm. Nếu không, người kia làm sao có thể có xuất hiện ở chỗ này?
"Nhất định là nhìn lầm rồi." Dương Vũ cười một tiếng, không thèm quan tâm nữa, cầm đồ đạc của mình đi về phía kí túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.