Quyển 1 - Chương 7: Trầm Di
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Nghe tiếng gọi của Trầm Di, Dương vũ đành ngượng ngùng đi tới.
Hắn sợ trầm Di bởi vì Trầm Di đối với Chung Lâm như một người chị ruột! Nhưng thực tế tuổi của Trầm Di so với Chung Lâm còn nhỏ hơn. Chỉ là hình thể của nàng mập mạp, Chung Lâm lại có chút gầy yếu. Cho nên khi hai người ở chung, một mập, một ốm hình thành một đôi rất kỳ lạ.
Nguyên nhân vì thân hình Trầm Di mập tròn, hơn nữa còn có vẽ thành thục hơn, còn Chung Lâm nhìn qua có chút Lolita* (DG: Ý nói Chung Lâm lớn người nhưng tâm hồn còn ngây thơ trẻ con). Cho nên người ngoài không biết mới nhìn thấy sẽ nghĩ lầm Trầm Di là chị.
Thật ra, trừ chổ tuổi nhỏ hơn, còn lại Trầm Di đều lấy thân phận người chị đối đãi với Chung Lâm. Lần này nàng ta lại lấy thân phận là chị của Chung Lâm hỏi tội Dương Vũ rồi.
“Dương Vũ lúc xế chiều đã xảy ra chuyện gì? Anh có biết Chung Lâm rất buồn hay không?” Trầm Di lớn tiếng nhìn Dương Vũ hỏi.
“Tôi làm cái gì hả?” Dương Vũ kỳ quái nhìn Trầm Di liếc mắt một cái, tùy ý nói.
“Không làm cái gì? Vậy sao Chung Lâm buồn lâu như vậy? đến bây giờ bọn tôi còn chưa ăn cơm đây!” Trầm Di trừng mắt nhìn Dương Vũ tức giận nói.
“Tôi đã làm gì?” Dương Vũ tựa vào lan can nhìn mấy học sinh dưới lầu, trong lòng buồn bực vô cùng.
Lúc xế hắn chiều đã làm cái gì rồi? Chỉ là không để ý trả lời Chung Lâm mà thôi, có gì quan trọng chứ?
“Bốp!”
“Ai da…Đau quá, sao cô đánh tôi!” Bị Trầm Di tát một cái lên mặt Dương Vũ choáng váng kêu lên một tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Trầm Di, trong lòng căm tức.
Trầm Di mặc dù là nữ nhưng nàng hình thể mập mạp. Bị nàng ta dùng bàn tay to như tay gấu tát cho một cái, nếu như không phải là Dương Vũ đổi lại là người khác mà nói chỉ sợ sớm đã vỡ mặt rồi.
“Hừmmmm….. tôi đánh anh đó, sao hả?” Nhìn Dương Vũ dám trừng mắt giận dữ nhìn mình, Trầm Di càng thêm tức giận, mở to cặp mắt nhìn Dương Vũ.
Bị Trầm Di trừng mắt Dương Vũ liền lập tức ỉu xìu. “Bà chị à, lần sau có đánh nhớ báo trước một tiếng. thân thể tôi vốn yếu ớt, bị cô đánh một cái như vậy không chết cũng bị thương đó. Chung Lâm bây giờ ra sao?”
“Hừmmmm… Anh mà yếu ớt, dể dàng bị tôi đánh một cái mà chết sao?” Trầm Di đánh giá thân người cao 1.73m cúa Dương Vũ một chút, mặc dù có chút hơi gầy yếu nhưng vì Dương Vũ đến từ nông thôn nên thân thể cũng có chút cường tráng!
“Bà chị à…! Bà chị còn không biết mình có bao nhiêu sức lực đâu!” Dương Vũ nhe răng trợn mắt xoa chổ bị Trầm Di tát, đến bây giờ vẩn còn đau rát.
“Anh nói cái gì?” Trầm Di nổi giận trừng mắt liếc Dương Vũ một cái(DG: Trừng mắt mà còn liếc được thì pó tay).
“Không có gì.” Dương Vũ ngượng ngùng cười, “ Bà chị à…! Chúng ta có thể thương lượng một chút không?” Dương Vũ trên mặt lộ vẽ khiêm tốn nhìn Trầm Di nói.
“Anh lại có chủ ý xấu xa gì hả?” Trầm Di đột nhiên lấy tay ôm trước ngực, tựa hổ như sợ Dương Vũ đánh mình vậy.
“Cho tôi xin đi, bà chị làm bộ dáng như bị tôi ăn hiếp không bằng vậy.” Dương Vũ buồn cười nhìn bộ dáng Trầm Di nói. “Nếu ăn hiếp ta cũng không dám ăn hiếp cô, phải coi nhan sắc chứ.” Trong lòng Dương Vũ âm thầm nghĩ. Câu này mà hắn nói ra khẳng định là Trầm Di sẽ cho hắn ăn tát vỡ mặt.
“Vậy anh có chủ ý xấu xa gì?” Trầm Di bộ dáng cảnh giác nhìn Dương Vũ, ánh mắt không chút hảo ý không ngừng nhìn Dương Vũ đánh giá.
“Tôi xin đi, bà chị!” Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã trong lòng hoàn toàn bị Trầm Di đánh bại. “Tôi nói bà chị sau này không được đánh tôi nữa, từ lúc biết bà chị tới nay tôi toàn là bị bà chị đánh cho toàn thân đau đớn.” Dương Vũ tỏ vẽ đáng thương nhìn Trầm Di nói.
Dương Vũ nói cũng là thật, Trầm Di bình thường động một chút là đánh hắn, từ đó tới nay luôn như vậy. Hắn thật sự là chịu hết nổi rồi! Mà cái….này cũng là nguyên nhân Dương Vũ có chút sợ cô ta.
“Bà chị… sau này nếu bà chị không đánh tôi nữa, tôi sẽ thường xuyên… hiếu kính bà chị.” Dương Vũ cười hì hì nhìn Trầm Di, trên mặt cười cổ quái.
“OK, Tôi sẽ không đánh anh nữa!” Vừa nói Trầm Di vừa dùng bàn tay gấu đánh Dương Vũ trong sự ngạc nhiên của hắn.
“Ối mịa ơi! Cô còn đánh?” Dương Vũ rên một tiếng, nhe răng trợn mắt nhìn Trầm Di, vẽ mặt phẩn nộ.
“Uh, Đánh….quen tay rồi!” Trầm Di có chút ý cười. “Bà chị thiệt là đáng ngưỡng mộ, thói quen này bà chi sửa cho sớm đi nếu không có lúc xảy ra án mạng đó.” Dương Vũ thổng khổ xoa xoa vai, chổ bị đánh.
“Tốt lắm, tôi về trước.” Vừa nói Trầm Di vừa muốn quay lại đi về lớp học.
Dương Vũ trong lòng vui vẽ, trong lòng âm thầm mừng vì kế sách mình thành công, hắn nói nhiều như vậy là muốn làm cho Trầm Di quên đi chuyện tìm hắn tính sổ.
“Được rồi, tôi hôm nay là tới tìm anh tính sổ. Không dể dàng bị anh lừa gạt được.” Trầm Di đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn Dương Vũ nói.
Dương Vũ sắc mặt khổ nảo, thầm kêu xui xẻo. “Bất quá thấy thái độ anh cũng không tệ lắm, chỉ cần anh có thể tìm cách làm cho Chung Lâm vui vẻ lại, tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Trầm Di hung tợn uy hiếp Dương Vũ, tiếp tục nói: “Nếu không, sau này tôi thấy anh một lần đánh một lần!” Vừa nói Trầm Di lại giơ giơ cặp tay…gấu về phía Dương Vũ.
Dương Vũ lập tức lộ ra thần sắc hơi sợ hãi nhìn Trầm Di: “Tôi sau này không dám đâu. Tôi bây giờ phải di. Không tốt rồi!” Dương Vũ đột nhiên hét to một tiếng.
“Cô vừa nói sau khi tan học Chung Lâm không có về nhà?” Trầm Di gật đầu “Vậy cô ấy còn chưa ăn cơm? Không xong rồi!” Vừa nói Dương Vũ vừa xoay người về phía cầu thang chạy đi.
“Ê…sắp học rồi anh còn chạy đi đâu?” Trầm Di vội vàng lớn tiếng hỏi.
“Tôi quay về liền!” Dương Vũ lớn tiếng trả lời, cả người như chạy trốn xuống cầu thang.
Dương Vũ học ở tầng thứ bốn của trường trung học Cẩm Tú! Cách phòng giáo vụ ở tầng một một chút.
Dương Vũ chạy một hơi qua bốn tầng lầu xuống đất, sau đó hướng phía sau phòng giáo vụ chạy đi.
“Ông chủ, bán cho một cái bánh bao nhân thịt” Cái cửa hàng này chỉ là một cái căn tin nhỏ trong trường, nhưng ở đây thường cung cấp bửa ăn cho các học sinh.
Nhân dịp này, Dương Vũ tỉ mỉ chọn mấy món ăn vặt mà Chung Lâm thích ăn. Nếu Chung Lâm không có về nhà chắc chắn là nàng rất đói bụng.
Sau khi tính tiền, Dương Vũ cầm mấy thứ mới mua hướng lớp học chạy về. Nhưng hắn vừa mới rời khỏi căn tin không xa liền xoay người quay lại đi vào trong lần nữa.
“Ông chủ, thật xin lỗi. Ông lấy cho một cái bánh bao nữa!”
Mang theo hai cái bánh bao Dương Vũ bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, rốt cuộc vừa kịp tiếng chuông vào lớp reo lên, bước vào phòng học!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.