Quyển 1 - Chương 8: Ủy Viên Kỷ Luật
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“May là vừa kịp thời quay lại!” Dương Vũ vừa bước chân vào phòng học, thì tiếng chuông bắt đầu giờ học cũng vang lên. Mặc dù Dương Vũ không quan tâm việc bản thân hắn có đi trễ hay không, nhưng hắn thật sự không nghĩ là mình sẽ đi trễ. Đây là vấn đề liên quan đến thân phận trong lớp của hắn.
“ Nghe nói em chưa có về nhà ăn cơm, chắc là sẽ đói bụng đúng không?” Vừa nói Dương Vũ liền đặt một phần bánh bao lên mặt bàn của Chung Lâm.
“Nhân lúc còn nóng em hãy ăn đi, để nguội thì sẽ không ngon.” Vừa nói chuyện Dương Vũ còn đem những thứ đồ ăn vặt kia đưa đến. Đồng thời, Dương Vũ còn mỉm cười nhìn Chung Lâm.
Nhìn thấy Dương Vũ mang bánh bao đặt lên bàn của mình, hơn nữa còn mua nhiều đồ ăn vặt mình thích ăn như vậy. Chung Lâm trên mặt lộ ra nụ cười, ánh mắt liếc nhìn Dương Vũ đầy ôn nhu.
“Em không cần.” Mặc dù trong lòng Chung Lâm vì tâm tư của Dương Vũ mà lại cao hứng, nhưng cô vẫn tức giận như cũ, nhớ lại hành động lúc chiều của Dương Vũ rồi lại cảm thấy tức giận.
“Em không thích.” Chung Lâm trên mặt hờn dỗi, thấp giọng nói với Dương Vũ.
Dương Vũ liếc nhìn chung quanh, mặc dù là giờ học, nhưng là trong lớp vẫn náo nhiệt như cũ. Không tệ, đây chính là một trong những điểm đặc sắc của lớp bọn họ, cho dù là giờ học vẩn luôn náo nhiệt như thế.
Đưa tay kéo cái ghế của mình lại gần, Dương Vũ ngồi xuống bên cạnh Chung Lâm. “Tại sao? Em còn giận anh chuyện lúc chiều sao?”
“Hừ, Ai thèm giận anh.” Chung Lâm hừ một tiếng, lại quay đầu đi không nhìn Dương Vũ.
“Không thì như vậy nha, cho anh xin lỗi, xin lỗi em rồi đó.” Dương Vũ thấp giọng bồi tội với Chung Lâm. Nhưng Chung Lâm vẫn không thèm để ý tới Dương Vũ, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm quay lại nhìn Dương Vũ.
Nhưng Dương Vũ không biết rằng, lúc này trong đôi mắt Chung Lâm đã sớm tràn ngập nụ cười, ngay cả gương mặt cũng đầy vẻ tươi cười.
“Hừ, coi như anh còn có thành ý, em nhận trước vậy. Bất quá em còn phải suy nghĩ một chút, coi có nên tha thứ cho anh hay không!” Một lúc sau, Chung Lâm cảm thấy đã đủ thành ý liền nói, nếu không đợi đến lúc Dương Vũ nóng nảy vậy thì thật là được không bù nổi mất.
“Ừ, vậy trong lúc còn nóng em ăn đi.” Dương Vũ trong lòng vui mừng, cười nói với Chung Lâm. Hắn biết Chung Lâm đã tha thứ cho hắn, nếu không với tính cách của Chung Lâm, nàng không tha thứ cho hắn trước thì tuyệt đối sẽ không nhận bất cứ đồ gì của Dương Vũ!
“Anh mau trở về chỗ ngồi đi” Vừa nói hai tay Chung Lâm dùng sức đẩy Dương Vũ trở lại chỗ ngồi của hắn.
“Anh về chỗ đây.” Dương Vũ cả người vẻ mặt tươi cười mang cái ghế trở lại chỗ ngồi của mình. Rốt cục cũng thu phục được Chung Lâm, trong lòng Dương Vũ tựa hồ như buông xuống được một tảng đá nặng.
Thật ra, nếu như Chung Lâm vẫn còn hờn dỗi trong lời nói…. Dương Vũ cũng sẽ không biết nên làm thế nào mới phải. Hơn nữa, nhìn thấy Chung Lâm tức giận trong lòng hắn cũng không thoải mái.
Sau khi trải qua thời gian dài như vậy, Dương Vũ cuối cùng cũng rũ bỏ được bóng ma quá khứ kiếp trước bị Chung Lâm bỏ rơi. Nếu bản thân hắn thật sự yêu Chung Lâm, vì không để cho mình hối hận, hiện tại hắn phải bắt đầu kiên quyết giữ chặt Chung Lâm không tha! Hắn sẽ không để cho tiếc nuối của kiếp trước lại xảy ra.
Nhìn Chung Lâm đang ăn, Dương Vũ cười một tiếng. Cầm lấy phần bánh bao còn lại kia lặng lẽ đi về chổ ngồi.
Trầm Di ở phía sau nãy giờ vẩn nhìn Chung Lâm và Dương Vũ, thấy Dương Vũ tỉ mỉ mua đồ ăn cho Chung Lâm như vậy, trong lòng nàng cảm thấy vui mừng. Thì ra tên này vội vã chạy xuống là đi mua đồ ăn cho Chung Lâm.
Nàng trong lòng cảm thấy đang vui mừng, nhưng đồng thời nàng cũng đang tự hỏi vì sao lại cảm giác có một chút mất mát đâu đây? Nàng cũng hi vọng có người quan tâm tới nàng như vậy. Chẳng qua đấy chỉ là ảo tưởng của một mình nàng mà thôi. Trầm Di trong lòng cười khổ một tiếng, lại cúi đầu bắt đầu học.
Trước người Trầm Di chợt hiện lên một bóng dáng, sau đó âm thanh của Dương Vũ vang lên trong tai của nàng. “Bà chị, học tập siêng vậy?” Tiếp đó trên bàn của Trầm Di xuất hiện một cái bánh bao. Đồng thời, Dương Vũ kéo một cái ghế trống ở bên cạnh tới gần, rồi ngồi xuống cái bàn bên cạnh Trầm Di.
“Dương Vũ, Chung Lâm không có việc gì chứ?” Trầm Di ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười. Cuối cùng Dương Vũ này cũng còn có chút lương tâm, biết nàng cùng Chung Lâm cũng còn chưa có ăn cơm.
“Dĩ nhiên, bà chị không nhìn một chút xem tôi là người như thế nào chứ.” Dương Vũ đắc ý cười, nói với vẻ xấu xa.
“Cậu thật xấu xa!” Vừa nói Trầm Di bắt đầu đem động tác đắc ý của nàng bày ra(Biên: Giơ hai bàn tay Gấu hăm dọa ấy mà).
“Đừng bà chị, nói thôi đừng đánh tôi chứ.” Dương Vũ lần này nhanh tay lẹ mắt, nhân lúc trước khi Trầm Di còn chưa ra tay liền lên tiếng nói.
Trầm Di ngượng ngùng cười một tiếng, ”Thói quen, thói quen.” Nói xong Trầm Di liền mở phần bánh bao Dương Vũ vừa đem tới. “Cái này là mang cho tôi hả?”
“Đúng vậy, tôi thì ai cũng có thể quên, nhưng là bà chị thì tôi không dám quên.” Dương Vũ cợt nhả nói.
“Đi chết đi, mau trở về chỗ ngồi của cậu đi.” Trầm Di nghe xong trong lòng liền vui vẻ, nhưng cũng không có hiển lộ ra trên mặt.
“Không phải đâu? Bà chị, nói như thế nào tôi cũng chạy hơn trăm mét xuống dưới mua cho bà chị cái bánh bao, bà chị ngay cả cảm ơn một tiếng cũng không có, còn đuổi ta đi?” Trên mặt Dương Vũ lộ vẻ ai oán nhìn Trầm Di.
“Cậu chẳng qua là mua vì Chung Lâm mà thôi.” Trầm Di liếc nhìn Dương Vũ một cái, “Bất quá cuối cùng cậu còn có lương tâm, tốt lắm, sau này tôi sẽ nói tốt về cậu nhiều hơn trước mặt Chung Lâm.”
“Vậy thì cảm ơn bà chị nhiều”
Dương Vũ hài lòng tiêu sái trở về chỗ ngồi của mình ở phía trên, dựa vào trí nhớ của kiếp trước, hắn đưa tay vào hộc bàn tìm kiếm. Quả nhiên, một lúc sau hắn liền lấy ra một quyển sổ ghi chép việc điểm danh.
Dương Vũ cười một tiếng, nhìn chung quanh phòng học một cái, sau đó mở sổ điểm danh ra bắt đầu ghi chép. Dương Vũ là ủy viên kỉ luật của lớp hắn học, đặc biệt chịu trách nhiệm ghi danh học viên và vấn đề trong ban kỉ luật.
Sau khi thuần thục ghi chép xong, Dương Vũ liền lấy sách giáo khoa ra, chuẩn bị làm bài tập.
“Thực Hoa, hôm nay có bài tập gì không?” Dương Vũ quay sang Thực Hoa đang xem tranh châm biếm ở bên cạnh hỏi.
“Không biết.” Thực Hoa ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Chết tiệt! Hỏi mày thiệt sai lầm” Dương Vũ chán nản, người này so với mình còn lười hơn, hỏi hắn còn không bằng hỏi chính mình. “Cạch.” Ngay khi Dương Vũ chuẩn bị hỏi tiếp thì Chung Lâm đã ném một tờ giấy bay đến trên bàn của hắn.
Quay đầu nhìn Chung Lâm mỉm cười một chút, Dương Vũ liền mở tờ giấy nhỏ ra xem.
“Bà cô già quả nhiên có cho bài tập!” Dương Vũ làu bàu, miễn cưỡng mở sách tiếng Anh ra, tìm đề bài tập trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.