Quyển 7 - Chương 38: Chương 38
Thụy Căn
16/04/2013
Dụi mặt vào mái tóc của Cổ Tiểu Âu, Triệu Quốc Đống cảm tấy trong tim mình có một dòng nước ấm chảy qua, nó như một dòng nước làm dịu trái tim hắn, làm chân tình của hắn dần khôi phục.
Thực tế không thể không khiến người ta tỏ vẻ lạnh lùng, mặc dù là tình cảm bạn học cũng sẽ bị quyền và tài chính ăn mòn, làm người ta không dám tin rằng mỗi việc xảy ra bên mình đều là không bình thường.
Tiểu Âu rất cao, Triệu Quốc Đống từ sau ôm cô mà có cảm giác rất khó hiểu. Hai tay hắn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Cổ Tiểu Âu, Triệu Quốc Đống cảm giác một cỗ chân tình bắt đầu nảy mầm trong lòng hắn, giống như đêm qua sau khi hắn quan hệ với Cổ Tiểu Âu đã đi vào một tâm cảnh vi diệu, nó khác hẳn so với trước đây.
- Thực ra em rất tự ti. Từ bé đến lớn em đã khác người, tóc em khác người ta, mắt em cũng khác người. Em lại cao hơn các cô gái khác, ngực to hơn, những điều này làm em tự ti.
Cổ Tiểu Âu lí nhí nói:
- Năm học cấp hai em thậm chí còn dùng vải buộc chặt ngực lại để hy vọng giống các cô gái khác.
- Em ngốc quá, người ta mong còn không được, vậy mà em.
Triệu Quốc Đống dịu dàng vuốt ve đôi chân của cô.
Cổ Tiểu Âu có bộ ngực mặc dù kém hơn Từ Xuân Nhạn một chút nhưng cô lại có đôi chân thon dài cân đối làm Triệu Quốc Đống si mê, lại phối hợp với bờ mông căng tròn. Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận dòng máu lai đúng là có ưu thế rõ ràng. Người phương đông có tỉ lệ cân đối, mà người da trắng lại làm cô có thân hình cao dáo và cơ thể khỏe đẹp. Dù là ngực hay là mông thì nó đều căng tròn như tập từ nhỏ.
- Đúng thế, lúc ấy sao em biết được cái này chứ? Hơn nữa lại còn ở Giang Miếu thì sao biết.
Cổ Tiểu Âu dịu dàng dựa đầu vào vai Triệu Quốc Đống:
- Đến khi vào đại học em mới được bạn cùng phòng hâm mộ, em mới có thể tự tin ưỡn ngực và đối mặt với anh.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng rồi vỗ vỗ vào bờ mông căng tròn của cô.
- Anh có gì đáng để em làm như vậy? Chẳng lẽ vì anh cứu em sao? Bây giờ không phải là thời cổ nữa, không còn chuyện lấy thân báo đáp đâu.
- Nói như thế nào nhỉ? Có lẽ lần đó nó như một mầm cây nếu không có nước và dinh dưỡng thích hợp thì nó sẽ không phát triển, sau đó anh lại hợp tác với bố em, đó chính là nước và dinh dưỡng. Về sau nó càng lúc càng sung túc, mầm cây đâm chồi nảy lộ.
Cổ Tiểu Âu nhỏ giọng nói:
- em không giống người khác, trong lòng muốn mà không dám theo đuổi hoặc là lo này lo kia. Không thưởng thức qua thì sao biết nó ngọt hay đắng? Dù là chua, ngọt, cay, đắng thì vẫn hơn uống nước lã mà.
Nói tới hai câu sau, giọng Cổ Tiểu Âu lớn hơn đôi chút. Triệu Quốc Đống chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng. Cô yêu hắn như vậy, hắn còn có thể mong gì chứ? Đúng như cô nói, dù có duyên hay không thì ít nhất cũng đã theo đuổi, hưởng thụ, có kết quả hay không không quan trọng. Hơn nữa nhiều lúc kết quả chưa chắc tốt đẹp như khi được hưởng thụ.
- Em biết anh là người làm việc lớn. Bố em thường xuyên nhắc tới anh, nói anh là rồng trong hang sâu, gặp mây sẽ bay lên. Không cần biết anh làm chính trị hay kinh doanh, anh không phải người chấp nhận nhàm chán, cho nên bố mới không muốn em có gì với anh.
- Ồ, Cổ thúc nói như vậy sao?
- Bố em nói đừng nhìn Đức Sơn và Trường Xuyên bây giờ rất oai phong nhưng đều do anh tạo cơ sở, anh đứng sau chỉ huy. Nó giống như Công ty Thiên Phu của Dương thúc vậy, không có anh đặt phương hướng thì công ty sao phát triển lớn như vậy. Hì hì, đương nhiên bố em cũng không kiếm được nhiều như vậy. Bố nói cả đời bố đã đánh cuộc lên anh, lúc ấy anh nói bố đầu tư vào Công ty Thiên Phu, bố đã làm.
Cổ Tiểu Âu hôn nhẹ lên môi Triệu Quốc Đống rồi ngọt ngào nói.
Triệu Quốc Đống thầm nghĩ mặc dù Công ty Thiên Phu mấy lần tăng cổ phần, Cổ Chí Thường cũng xuống làm cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn. Nhưng bây giờ Tập đoàn Thiên Phu đã lớn hơn trước hơn trăm lần, nghiệp vụ càng lúc càng lớn, nó nổi tiếng trong ngành xây dựng của cả tỉnh An Nguyên và khu vực Trung Tây. Hơn nữa Địa ốc Thiên Phu cũng bắt đầu phát triển mạnh, tiến vào thị trường bất động sản An Đô, quy mô rất lớn. Số vốn 200 ngàn của Cổ Chí Thường lúc đầu đã lên mấy chục triệu. Nếu Tập đoàn Thiên Phu mà niêm yết lên thị trường chứng khoán ở Hongkong hay Thượng Hải thì nó còn lớn hơn nữa.
- Tiểu Âu, Cổ thúc nói quá rồi. Anh chẳng qua lúc đầu chỉ chỉ điểm giúp Dương ca một chút mà thôi. Chủ yếu là do Dương ca kinh doanh tốt, sau đó về cơ bản không cần ý kiến của anh.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Quốc Đống ca, anh đừng khiêm tốn. Bố em mặc dù không phải người trong nghề nhưng lại nhìn người rất chuẩn. Bố em nói anh không muốn vào kinh doanh là do anh thấy có thể làm nên sự nghiệp lớn hơn nữa trong chính trị. Bố em nói anh có tương lai vô hạn.
Cổ Tiểu Âu khẽ giãy dụa người, cô cảm thấy bên dưới của Triệu Quốc Đống có phản ứng nên đắc ý ưỡn ưỡn người làm Triệu Quốc Đống càng khó chịu.
- Bố em bảo em rằng anh là người làm việc lớn, không dừng bước vì ai. Người ta chỉ đi ngang qua anh mà thôi, dù ai muốn giữ anh lại cũng không được.
Triệu Quốc Đống không ngờ Cổ Chí Thường lại đánh giá về mình chính xác như vậy.
- Tiểu Âu, bố em thật sự nói như vậy sao?
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ mà nói.
- Vâng, bố nói anh sẽ không chịu đứng yên một chỗ, dù ở phương diện nào cũng vậy. Em cũng không muốn cuộc sống nhàm chán như mặt nước, như vậy cuộc sống còn gì đặc sắc. Hơn nữa càng có người cạnh tranh thì em mới thấy kích thích.
Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi nói:
- Tiểu Âu, anh nghe lời vừa nãy của em thì hơi khó hiểu đó.
- Hừ, đừng nghĩ rằng giấu tốt là em không biết. Em thấy ánh mắt khác thường của Kiều San khi nhìn anh. Anh tin không, lát nữa nếu Kiều San biết em ngủ với anh thì mặt sẽ rất khó chịu, chỉ cần hơi chú ý quan sát là được. Kiều San là như vậy, nói khác với lòng, trong lòng thì muốn nhưng không chịu thừa nhận. Như vậy Kiều San chỉ là kẻ thất bại vĩnh viễn.
Triệu Quốc Đống đúng là hơi sợ, Cổ Tiểu Âu này sao nói chuyện tình cảm như chuyện bình thường thế nhỉ?
Ngay cả Cổ Tiểu Âu, Triệu Quốc Đống còn không muốn dính vào nữa là Kiều San. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Kiều San không quá quen thuộc mà. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng nhìn ra Kiều San và Lam Đại có suy nghĩ nhiều hơn Cổ Tiểu Âu. Mặc dù hắn hiểu đây là bất đắc dĩ trong cuộc sống nhưng vẫn không thích.
Lúc ăn ssangs, Triệu Quốc Đống biết chuyện tối qua mình ngủ với Cổ Tiểu Âu không giấu được hai cô kia. Kiều San mặc dù có vẻ bình tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống vẫn nhận ra vẻ mất mát và không cam lòng trong mắt cô. Đồng Úc lại trốn tránh ánh mắt không nhìn hắn. Cổ Tiểu Âu thực ra lại rất thoải mái, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.
Ba cô đều sắp tốt nghiệp. Triệu Quốc Đống hỏi ý định của ba cô. Cổ Tiểu Âu thì không sao, cô không lo mình sẽ làm gì. Đêm thi thất bại làm cô không muốn làm người mẫu nữa.
Mà Kiều San cùng Đồng Úc thì lại gặp vấn đề khá khó khăn khi tốt nghiệp. Kiều San là người An Huy – Túc Châu, đây là nơi có kinh tế khá chậm phát triển, chẳng qua điều kiện gia đình nhà Kiều San còn đỡ. Về phần nhà Đồng Úc thì ở một huyện nông thôn phía nam, kinh tế rất kém.
Triệu Quốc Đống cũng không biết Cổ Tiểu Âu nghĩ như thế nào. Chẳng qua cô lại nói với Triệu Quốc Đống rằng hy vọng hắn giúp Kiều San và Đồng Úc. Nhất là Đồng Úc có thể ở lại Thành phố An Đô và vào một cơ quan ổn định thì hay hơn cả. Điều này làm Triệu Quốc Đống nghi ngờ Cổ Tiểu Âu có phải thử mình không?
Chẳng qua nhìn ánh mắt thuần khiết của cô, Triệu Quốc Đống liền hết nghi ngờ. Với tính cách của Cổ Tiểu Âu thì không cần làm như vậy để dò xét hắn.
- Chú đi tìm Triệu Quốc, bảo y đưa chú đi tìm Dương Thiên Minh. Binh lính không muốn làm tướng sẽ không phải binh lính tốt.
Hùng Chính Lâm chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói.
- Chú nói đúng, ở Thị xã chú không có quan hệ mạnh. Kỳ Dư Hồng nhất định sẽ không nghĩ tới chú. Ở vị trí này thì dù là Bí thư Thị ủy nào cũng hy vọng người của y ngồi vào. Quan hệ giữa Phan Viên Triêu và Kỳ Dư Hồng rất tốt, quan hệ bình thường khó có thể làm Phan Viên Triêu gật đầu. Lão Liễu bây giờ chắc không được, bây giờ ngoài Quý Thành Công, Ninh Pháp và Dương Thiên Minh ra thì Phan Viên Triêu không nể mặt cả Hạ An và Trương Nghiễm Lan.
Hạ An là Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Trương Nghiễm Lan là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô. Mặc dù hai người này chức cao hơn Phan Viên Triêu nhưng không phụ trách công tác tổ chức, Phan Viên Triêu không nể mặt cũng bình thường.
- Hùng ca, em lo Lưu ca không tiện đi nói với với Bí thư Dương. Hơn nữa Bí thư Dương có ra mặt nói chuyện với Phan Viên Triêu không? Sợ là Bí thư Dương bây giờ cũng biết người Kỳ Dư Hồng đề cử. Phan Viên Triêu sao có thể không đề cập với Bí thư Dương sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Hừ, đây không cần chú phải lo. Dương Thiên Minh ở lại An Đô chỉ nửa năm nữa, sau Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 15 diễn ra, y sẽ đi. Để y phát uy một lần cũng được.
Hùng Chính Lâm cười phá lên mà nói.
Triệu Quốc Đống cũng thấy Hùng Chính Lâm đã thay đổi. Chỉ mấy tháng mà hắn đã thấy Hùng Chính Lâm nói chuyện đầy khí thế hơn trước.
- Bí thư Dương sẽ đi sao anh?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.
- Y không đi không được. Y làm ở tỉnh An Nguyên đã vài năm, có lẽ Trung ương sẽ có bố trí.
Hùng Chính Lâm tùy ý nói:
- Đương nhiên bây giờ còn chưa nói rõ, sau đại hội sẽ rõ ràng mà. Chú đừng quan tâm chuyện người khác, lo việc của mình đi đã. Cơ hội này rất khó được, trên tỉnh mà có quyết định thì sẽ rất nhanh xong. Chú không nắm chắc cơ hội thì quá đáng tiếc. Chỉ là Hung ca không có năng lực kia nếu không sẽ giúp chú.
- Hùng ca, em cũng biết cơ hội này hiếm có nếu không sẽ không nhờ Lưu ca giúp. Em cuối cùng cảm thấy dù sao cũng phải thử một lần.
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói. Dù muốn lên chức thì cũng phải có bậc thang mới có hy vọng mà.
Hùng Chính Lâm cười nói:
- Chú thật ra suy nghĩ quá cẩn thận đó, bây giờ gấp như vậy, chú có thể làm gì chứ? Dương Thiên Minh phụ trách công tác Đảng, Đàn, không chuyên bên kinh tế, đồng thời thân phận của Dương Thiên Minh khác, y sẽ không xuống khảo sát xây dựng kinh tế, dù xuống cũng không thể tới Hoa Lâm mà.
- Vâng, đúng là thời gian hơi gấp, nếu cho em nửa năm thì em có thể làm được gì đó, em sẽ có đường ra.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nói:
- Đúng là bực mình.
Hùng Chính Lâm lắc đầu nói:
- Quốc Đống, đối với Ninh Pháp mà nói thì nếu y làm Bí thư Thị ủy thì cán bộ xuất thân bên kinh tế sẽ được trọng dụng. Nhưng Dương Thiên Minh chưa chắc như vậy. Anh đề nghị chú phải nói chuyện với Lưu Triệu Quốc, bảo y giúp, xem y có thấy có thể thành công hay không. Nếu Lưu Triệu Quốc thấy có thể thì anh nghĩ y sẽ có ý tưởng.
Lưu Triệu Quốc bố trí đúng là mất nhiều tâm tư.
Tính cách Dương Thiên Minh mặc dù không quá cổ hủ nhưng lại nổi tiếng về tính nghiêm túc. Ngay cả Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công cũng kính trọng Dương Thiên Minh. Mà Ninh Pháp mặc dù chủ trương Bí thư đảng ủy và Chủ tịch phải giỏi về kinh tế nhưng cũng đồng ý với việc Dương Thiên Minh đưa ra cán bộ phải có tố chất chính trị mới quyết định được một nơi phát triển kinh tế.
Dương Thiên Minh cũng có vài điểm giống Lưu Triệu Quốc. Y không thích gì cả, không thích rượu, không hút thuốc, bình thường chỉ thích viết chữ, đọc sách, cùng lắm là thời tiết đẹp thì đi câu. Chẳng qua y dù có đi câu cũng đi một mình, không có thêm ai khác đi cùng, cùng lắm có thêm lái xe mà thôi. Y tìm một mương hay hồ nào đó ở ngoại ô mà câu.
Lưu Triệu Quốc cũng đã đi câu với Dương Thiên Minh mấy lần, nhưng đều thua với tính nhẫn nại của Dương Thiên Minh. Dương Thiên Minh có thể ngồi từ 9h sáng đến 4h chiều mà trong xô chỉ có hai con cá nhỏ, giống như Dương Thiên Minh tới chỉ là giải trí chứ không phải câu cá.
Lưu Triệu Quốc từng hẹn Dương Thiên Minh đến hồ câu, nhưng Dương Thiên Minh lại không thích.
Nguyên nhân là Dương Thiên Minh cảm thấy câu ở hồ nuôi quá dễ, làm y không còn thoải mái khi đi câu. Lưu Triệu Quốc không biết nói gì nữa.
Hồ chứa Quang Vinh là con mương vừa phải, được xây dựng từ năm 60 và đã được sửa vài lần, từng có một thời gian muốn bỏ đi do chứa được quá ít nước, nếu muốn mở rộng thì phải du nhiều, vì thế người ta cảm thấy để nó đó coi như làm dân chúng xung quanh giải trí.
Chẳng qua hồ chứa này có một chỗ tốt là không bao giờ cạn nước, nghe nói dưới đáy có mấy dòng suối, nước từ đó chảy ra nên dù gặp hạn hán thì nó cũng có nước tầm mét rưỡi, mùa hè đầy hoa sen.
Dương Thiên Minh thấy Lưu Triệu Quốc đã thay lái xe nên vốn nghĩ Triệu Quốc Đống là lái xe của Lưu Triệu Quốc. Nhưng y rất nhanh thấy Lưu Triệu Quốc nói chuyện rất thoải mái với người kia, hơn nữa nhìn qua thanh niên này cũng có khí thế của quan chức chính phủ.
Dương Thiên Minh khẽ nhíu mày. Lưu Triệu Quốc biết tác phong của y, những lúc này y không thích người ngoài tham gia, hơn nữa y cũng tối kỵ người khác nịnh bợ mình, tìm cách tới gần mình. Y biết rõ vị trí của mình, theo y thấy người muốn dựa vào quan hệ tư nhân hoặc là chỗ dựa mà lấy được chức vị thì đó là kẻ không có bản lĩnh. Chẳng qua Lưu Triệu Quốc còn chưa bao giờ phạm vào điều cấm của y, Dương Thiên Minh cũng không quá để ý.
Lưu Triệu Quốc cũng suy nghĩ đến điểm này nên y cũng không dám xác định là nên dùng cách nào để Triệu Quốc Đống xuất hiện và giới thiệu với Dương Thiên Minh. Mặc dù Triệu Quốc Đống ăn nói tốt nhưng nếu như Dương Thiên Minh có suy nghĩ không hài lòng thì dù Triệu Quốc Đống cố gắng đến đâu cũng vô ích.
Triệu Quốc Đống câu bên dưới Lưu Triệu Quốc, vung cần ném xuống nước. Bây giờ là đầu hè, nhiệt độ tăng nhanh nên rất thích hợp câu cá.
Lưu Triệu Quốc nhìn qua Triệu Quốc Đống và thấy đối phương xem ra biết câu.
Dương Thiên Minh không giỏi câu cá, cũng không muốn đi nghiên cứu, hơn nữa cũng không thích lúc câu cá nói chuyện công việc. Cho nên cả tỉnh An Nguyên không có mấy người có thể đi câu cá với y.
Dương Thiên Minh lẳng lặng ngồi đó mà thư giãn. Mặc dù thêm một người nhưng Lưu Triệu Quốc chỉ giới thiệu tên, không nói làm ở đâu nên Dương Thiên Minh không để ý. Y chỉ nghĩ đó là bạn của Lưu Triệu Quốc mà thôi.
Mặt hồ rất yên tĩnh, Dương Thiên Minh dựa lưng vào ghế hưởng thụ nắng ấm rồi quan sát mặt nước, chú ý phao.
Triệu Quốc Đống cũng biết bây giờ không nên nghĩ nhiều. Tính cách Lưu Triệu Quốc ngay thẳng, anh muốn tạo quan hệ không sao, nhưng nếu nịnh bợ quá thì sẽ khiến Dương Thiên Minh thấy anh là kẻ ham lợi, như vậy sẽ phản tác dụng. Đương nhiên chuyện cuối cùng cũng có lúc nói trắng ra, nhưng Triệu Quốc Đống hy vọng có thể cho đối phương ấn tượng tốt trước, như vậy sau đó mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng cũng có thể khiến Dương Thiên Minh nhanh chóng thích ứng.
Triệu Quốc Đống hơi giật tay, một con cá to bằng bàn tay bay lên, giãy dụa trên mặt hồ vài cái nhưng không thoát được. Con cá bị Triệu Quốc Đống chụp lấy, gỡ móc câu rồi bỏ vào xô, đây đã là con cá thứ tư mà hắn câu được.
Dương Thiên Minh không nhịn được nói:
- Tiểu Triệu, cậu câu giỏi đó.
- Bí thư Dương, chẳng qua hôm nay thời tiết tốt nên câu được mà thôi. Sao không thấy ngài giật cần vậy?
Triệu Quốc Đống không khách khí mà nói.
Dương Thiên Minh hơi nóng mặt một chút. Y bình thường câu cá là để thư giãn đầu óc, nếu về kỹ thuật thì không có thời gian đọc sách, cũng không có cơ hội trao đổi với người khác
- Ha ha, câu cá phải dựa vào may mắn, có lẽ cậu ngồi ở vị trí đó có cơ hội nên mới câu được.
Dương Thiên Minh lúc này cũng đã suy nghĩ ra một chút và nhớ hình như Lưu Triệu Quốc đã nhắc tới thanh niên này, hình như là cán bộ được cử xuống cơ sở.
- Bí thư Dương, câu cá và làm việc gì cũng như nhau, chỉ dựa vào may mắn chỉ có thể gặp một hai con. Ngài nếu muốn câu được cá lớn, câu được nhiều thì ngài phải học phương pháp và kỹ thuật câu cá.
Triệu Quốc Đống cũng nghe ra ý trong lời nói của đối phương. Xem ra đối phương có vẻ không phải không biết về mình.
- Ồ, vậy nói xem kỹ thuật câu cá của cậu là gì?
Dương Thiên Minh cười nói.
- Câu cá đầu xuân và cuối xuân là khác nhau. Bí thư Dương, tôi thấy ngài dùng cước, lưỡi câu và giun thì nếu một hai tháng trước sẽ câu được, bởi vì lúc ấy nhiệt độ thấp, nước lạnh, cá không thích hoạt động, ăn ít nên thích côn trùng. Mà bây giờ nhiệt độ tăng lên, cá hoạt động nhiều nên không thích côn trùng, mà thích đồ ăn. Ừ, giống như mồi câu của tôi thì cá thích nhất nên mới câu được nhiều.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Dương Thiên Minh gật đầu nói:
- Không ngờ Tiểu Triệu còn trẻ mà đã nghiên cứu kỹ về vấn đề này như vậy. Tôi thấy người tuổi như cậu thì không thích loại hình như câu cá.
- Bí thư Dương, ngài nói sai rồi, tôi không thích hoạt động này, chẳng qua lúc đi học thì chạy theo sư phụ, sư phụ rảnh rỗi lại thích đến Ninh Giang câu cá, nếu không sẽ tìm con mương nào đó ngồi nên tôi cũng theo học.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ?
Dương Thiên Minh hơi động tâm nên nói.
- Tiểu Triệu là người ở đâu?
- Nhà tôi ở Nhà máy dệt Giang Khẩu.
Triệu Quốc Đống nói.
- Ở Giang Miếu sao?
Dương Thiên Minh hơi giãn lông mày một chút. Bảo sao Lưu Triệu Quốc lại có thể qua lại với Tiểu Triệu này. Giang Miếu là nơi phồn hoa nhất trong mắt Dương Thiên Minh và Lưu Triệu Quốc hồi bé.
- Cậu còn có sư phụ sao? Sư phụ cậu làm gì?
- Bí thư Dương nếu đã sống ở Giang Miếu một thời gian thì ngài chắc cũng biết đạo quan phía sau Nhà máy dệt chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ.
Dương Thiên Minh suy nghĩ một chút, đã lâu nên có nhiều điều mơ hồ.
- Ừ, có một đạo quán, trong đó hình như có một đạo sĩ điên điên khùng khùng. Sư phụ mà cậu nói là lão đạo sĩ đó?
- Lúc bé không có việc gì tôi liền tới đó, sư phụ mang theo anh em chúng tôi đến Ninh Giang câu cá, hoặc là vào núi Vân Thai bắt thỏ, cảm giác đó cả đời khó quên.
Lời Triệu Quốc Đống nói làm Dương Thiên Minh bắt đầu nhớ lại hồi xưa. Sông Ninh Giang và núi Vân Thai để lại nhiều kỷ niệm đẹp trong lòng y.
Một lúc sau Dương Thiên Minh mới thở dài nói:
- Vị lão đạo sĩ vẫn còn sống chứ?
- Vâng, bốn năm trước đã rời khỏi Giang Khẩu. Ông đã ra ngoài đi vân du, ông nói có duyên sẽ gặp lại.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Dương Thiên Minh gật đầu. Triệu Quốc Đống đã kéo lên suy nghĩ trong lòng của Dương Thiên Minh, lúc này y không còn muốn câu cá mấy. Chẳng qua y cũng có thêm cảm giác gần gũi không nói thành lời với Triệu Quốc Đống.
- Tiểu Triệu, cậu bây giờ hình như được phái xuống cơ sở rèn luyện phải không? Hình như là từ Sở Giao thông xuống. Tôi nhớ thời gian các cậu xuống là ba năm, hết năm nay là đủ phải không?
Dương Thiên Minh như tùy ý mà nói nhưng lại làm Triệu Quốc Đống rất hưng phấn.
Hắn coi như thành công hóa giải cảm giác xa lạ với Dương Thiên Minh. Hắn mượn cuộc sống trước đây kéo gần khoảng cách đôi bên, điều này có nghĩa hắn tiến thêm một bước tới thành công.
- Bí thư Dương đúng là nhớ chính xác, chúng tôi xuống huyện ba năm, năm nay là hết.
Triệu Quốc Đống nói:
- Chẳng qua tôi có thể ở lại đó vài năm.
- Ồ?
Dương Thiên Minh ngẩn ra nhưng lập tức phản ứng:
- Cậu bây giờ vẫn là Phó chủ tịch huyện ư?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Tháng trước tôi được bổ nhiệm làm Bí thư huyện ủy.
- Bí thư huyện ủy?
Dương Thiên Minh cười cười nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Xem ra tôi già nên hoa mắt, nhìn rồng mà nghĩ là rắn.
Dương Thiên Minh đúng là có chút kinh ngạc. Không đầy ba năm từ một cán bộ kiêm nhiệm trở thành Bí thư huyện ủy, mặc dù Ninh Lăng nghèo nhưng cũng là phá vỡ lịch sử phải không?
Dương Thiên Minh đúng là có chút kinh ngạc về Triệu Quốc Đống, bảo sao Lưu Triệu Quốc lại cố ý mang cậu thanh niên này tới giới thiệu với mình.
- Bí thư Dương nói đùa rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Xem như cơ quan trực thuộc sở xuất hiện nhân tài. Ai cũng nói các cơ quan này xuống cơ sở sẽ không thích ứng được, tôi thấy Tiểu Triệu đã phá vỡ quan điểm kia.
Dương Thiên Minh đương nhiên hiểu rõ muốn lên làm Bí thư huyện ủy thì không chỉ dựa vào chỗ dựa và quan hệ là được. Nếu nói tới quan hệ, chỗ dựa thì lần đó có một loạt cán bộ từ Văn phòng tỉnh ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh được phái đi, có ai không có chỗ dựa mạnh. Nhưng anh xuống cơ sở rèn luyện có thể, thậm chí có thể điều về cơ quan, lên một bậc cũng được nhưng xuống dưới làm Bí thư huyện ủy mà không có bản lĩnh thì không thể.
Một huyện, mấy trăm ngàn người giao vào tay anh, anh dựa vào mồm mép hoặc là bên trên có người ủng hộ mà làm Bí thư Hồ sao? Đám người Thị ủy Ninh Lăng cũng phải suy nghĩ xem anh có thể làm tốt và ngồi ổn định ở vị trí này không?
- Tiểu Triệu trước đây làm gì?
- Tôi sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát liền đến Công an huyện Giang Khẩu làm vài năm, sau đó làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu một năm, sau đó đến xã làm Phó bí thư Đảng ủy vài tháng rồi lên Phòng cao tốc Sở Giao thông làm một thời gian rồi gặp cơ hội xuống cơ sở rèn luyện. Sau đó được Thị ủy Ninh Lăng điều tới Hoa Lâm làm Phó chủ tịch huyện, năm trước được bầu làm Chủ tịch huyện.
Quốc Đống rất tự tin mà giới thiệu qua về lai lịch của mình. Dương Thiên Minh có thể ngồi ở vị trí Phó bí thư Tỉnh ủy thì cũng không phải người quá cổ hủ, chẳng qua tính cách hơi thẳng mà thôi.
Dương Thiên Minh càng lúc càng tò mò. Tốt nghiệp trường cảnh sát thì hơi hạn hẹp. Triệu Quốc Đống này đến Khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu làm Phó chủ nhiệm, mặc dù Khu Khai Phát cấp huyện không có cấp bậc gì nhưng đó là cửa sổ phát triển kinh tế một nơi. Có thể làm Phó chủ nhiệm Khu Khai Phát tức là giỏi làm công tác kinh tế. Quá trình chuyển đổi từ cảnh sát sang kinh tế là không dễ. Về phần Triệu Quốc Đống công tác ở Sở Giao thông thì Triệu Quốc Đống không để ý. Theo Dương Thiên Minh đánh giá thì ở quan trọng nhất là những năm công tác ở cơ sở.
- Xem ra Tiểu Triệu làm rất tốt ở huyện.
Dương Thiên Minh cười nói. Y rất muốn biết biểu hiện trong một năm làm Chủ tịch huyện của Triệu Quốc Đống này, xem dựa vào cái gì mà Thị ủy Ninh Lăng đánh giá cao mà để Chủ tịch huyện trẻ tuổi lên làm Bí thư huyện ủy.
- Huyện Hoa Lâm vẫn là huyện nghèo cấp quốc gia, các chỉ tiêu kinh tế chủ yếu đều xếp đáy của Thị xã Ninh Lăng. Năm ngoái tốc độ tăng trưởng GDP, giá trị sản xuất công nghiệp và thu nhập của dân chúng, thu thuế của Hoa Lâm đứng đầu Thị xã Ninh Lăng. Tăng trưởng GDP và thu nhập của nông dân đều hơn so với xếp thứ hai trên 20%.
Dương Thiên Minh có chút giật mình vì những điều Triệu Quốc Đống nói.
Mặc dù Dương Thiên Minh không hoàn toàn đồng ý với việc tăng tốc GDP mà bất chấp tất cả của Ninh Pháp, nhưng Dương Thiên Minh cũng phải thừa nhận trong giai đoạn này nếu anh muốn cải thiệu cuộc sống dân chúng, nhất là tăng thu nhập của dân chúng tỉnh An Nguyên với tỉ lệ 80% ở nông thôn, anh không phát triển công nghiệp là không được. Nhưng phát triển công nghiệp cần có điều kiện tốt đẹp. Mà Ninh Lăng theo Dương Thiên Minh đánh giá là Thị xã nông nghiệp, thiếu tài nguyên thiên nhiên, nhất là Hoa Lâm là huyện nghèo cấp quốc gia, trụ cột công nghiệp gần như không có, vậy sao có thể tăng trưởng cao như vậy?
Triệu Quốc Đống này dám nói ra, Dương Thiên Minh tin đối phương không thể nói dối trước mặt mình. Hơn nữa nghe giọng thì những chỉ tiêu đó đạt được đều nhờ công sức của hắn vậy, điều này làm Dương Thiên Minh có chút tò mò.
- Tiểu Triệu, cậu đúng là làm tôi thấy hứng thú. Cậu có thể giới thiệu tình hình phát triển hai năm qua của Hoa Lâm không?
Dương Thiên Minh bỏ cần câu xuống rồi nói.
Thanh niên này thì mấy năm trước Dương Thiên Minh đã nghe Lưu Triệu Quốc nhắc tới. Chẳng qua Lưu Triệu Quốc cũng chưa từng đưa Triệu Quốc Đống này xuất hiện. Hôm nay cho Triệu Quốc Đống xuất hiện tự nhiên là thấy cậu ta có tư cách xuất hiện trước mặt mình. Vừa nãy nghe đối phương nói thì Dương Thiên Minh cảm thấy đúng là như vậy. Y cũng muốn nghe người này làm việc như thế nào, là người làm việc thật hay chỉ là kẻ ngồi mà hưởng thụ công lao cấp dưới.
Triệu Quốc Đống cũng không hề nói quá mà nói sự thật, điều này thực ra rất hợp với ý của Dương Thiên Minh.
Triệu Quốc Đống thấy Dương Thiên Minh rất chú ý đến việc nông dân tăng thu nhập cho nên hắn cố nói Huyện Hoa Lâm làm như thế nào tăng giá cho thuê đất, trọng điểm nắm bắt cơ hội trụ sở trồng cỏ mà phát triển ngành chăn nuôi gia súc, dựa vào việc phát triển chăn nuôi gia súc ở miền núi để thu hút các công ty chế biến thực phẩm và ngành phụ trách tiến vào. Làm như thế nào để các sản phẩm nông nghiệp tiến vào ngành chế biến thực phẩm này.
Dương Thiên Minh nghe thấy chỉ riêng việc chăn nuôi gia súc đã khiến thu nhập bình quân của nông dân vượt trên 300 tệ, y không nhịn được mà hơi đổi mặt một chút. Bình quân tăng thu nhập trên 300 tệ không phải con số nhỏ. Nhất là thu nhập của một huyện nghèo cấp quốc gia thì thu nhập của nông dân thoáng cái tăng thêm 300 tệ, điều này có nghĩa là thu nhập tăng trên 30%, số tăng này thì sợ đứng số một số hai toàn tỉnh.
Mà khi Triệu Quốc Đống giới thiệu ngành chăn nuôi gia súc phát triển khiến cho việc nuôi dưỡng bò, dê thịt mở rộng sang ngành sữa bò, tiến dần vào chuyên nghiệp, khiến tập đoàn Elie Pháp kết hợp với công ty sữa tỉnh An Nguyên muốn thành lập Nhà máy sữa Tây Hoa ở Hoa Lâm, Dương Thiên Minh càng phải chú ý hơn nữa.
Dương Thiên Minh vẫn rất chú ý đến vấn đề thoát nghèo và làm giàu của nông dân. Theo y thấy muốn giải quyết việc này thì quan trọng nhất chính là tìm đường ra hợp lý cho lao động dư thừa. Không cần biết anh là phát triển công nghiệp hay là anh tổ chức lao động làm ngành nghề gì đó, không cần biết là anh điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp hay là tăng hiệu quả trên một đơn vị đất, anh chỉ cần một điều là phát huy giá trị lao động thừa ở nông thôn.
Hoa Lâm không có cơ sở công nghiệp trụ cột thì tỷ lệ dân cư nông thôn chiếm trên 90%, thoáng cái muốn thông qua phát triển công nghiệp giải quyết hết lao động dư thừa là không thể. Mà điều kiện của Hoa Lâm cũng không có tài nguyên thiên nhiên phong phú, không thích hợp trồng cây lương thực. Nhưng Triệu Quốc Đống này có thể lôi kéo Học viện Nông nghiệp đến làm Khu thí nghiệm trồng cỏ, sau đó phát triển ngành trồng cỏ và lôi kéo ngành chăn nuôi gia súc của Hoa Lâm phát triển. Chỉ điểm này đã thấy Triệu Quốc Đống không hề đơn giản.
Dương Thiên Minh có thể nghe ra bây giờ Hoa Lâm đã thành trung tâm của ngành chế biến thực phẩm quanh vùng, các huyện xung quanh cũng bắt đầu phát triển chăn nuôi gia súc để cung cấp cho mấy nhà máy bên Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận ra tâm trạng của Dương Thiên Minh đã biến đổi. Hắn liền nói đến việc cải cách khiến cho ngành sản xuất chè phát triển mạnh, sau đó đến phát triển ngành trồng cây ăn quả và thu hút các công ty chế biến hoa quả, tăng giá trị sản phẩm.
Dương Thiên Minh càng nghe càng hứng thú. Y trước đây từng làm Thị trưởng, Bí thư Thị ủy Hoài Khánh. Hoài Khánh là một Thị xã thuần nông nghiệp, làm như thế nào để phát triển kinh tế, khiến nông dân giàu lên là tâm nguyện nhiều năm của Dương Thiên Minh. Mặc dù sau khi làm lãnh đạo tỉnh, Dương Thiên Minh vẫn chú ý phát triển nông nghiệp, nhưng mấy năm gần đây các nơi không chú ý tình hình thực tế của địa phương, chỉ mong xây dựng Khu Khai Phát không thực tế, hơn nữa thu hút đầu tư toàn là các hạng mục gây ô nhiễm môi trường cao. Các ngành chính thức liên quan tới sản xuất nông nghiệp lại rất ít.
Nhưng Triệu Quốc Đống này lại đưa ra một loạt cách thức phát triển sản xuất nông nghiệp làm mắt Dương Thiên Minh sáng lên. Nhất là nghe nói Hoa Lâm còn giúp hai nhà máy chế biến thịt và nhà máy chế biến nước hoa quả kia vay vốn của Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh, điều này càng làm Dương Thiên Minh cảm thấy Triệu Quốc Đống có tư tưởng phát triển cao.
Quốc Đống không hề nhắc tới việc cải thiện hệ thống giao thông và khu công nghiệp chế biến. Hắn cảm thấy rằng Triệu Quốc Đống không có hứng thú với ngành sản xuất gây ô nhiễm môi trường cao và việc vấn đề giao thông. Dương Thiên Minh cảm thấy hứng thú chính là có thể nhân rộng mô hình điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp và phát triển ngành nông nghiệp này của Hoa Lâm ra toàn tỉnh hay không?
Hai người nói chuyện liên tục gần hai tiếng. Lưu Triệu Quốc biết ý ngồi ở xa xa mà câu cá. Lần này hai người đã nói rõ do Triệu Quốc Đống tự do phát huy, nói được đến đâu thì nói. Nếu Lưu Triệu Quốc xen vào có lẽ còn phản tác dụng.
Bây giờ Lưu Triệu Quốc cũng đã yên tâm hơn. Xem ra Lưu Triệu Quốc này cũng có tài ăn nói, có thể nói cho Dương Thiên Minh hứng thú đâu hề dễ. Bảo sao Triệu Quốc Đống này có duyên với phụ nữ, bao cô gái chỉ sợ bị mồm mép của tên này mê hoặc.
- Nói như vậy tức là Hoa Lâm đã tự tìm ra được con đường phát triển. Câu nói điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp đã nhắc từ nhiều năm. Tôi nhớ khi tôi làm Bí thư Thị ủy Hoài Khánh thì đã có câu nói này, nhưng điều chỉnh như thế nào thì mọi người đều không rõ, có phải là dồn hết trồng rau, hoặc là nuôi lợn, nuôi gia cầm, trồng hoa quả hay không? Nếu làm như vậy thì chỉ mang tới tổn thất và bài học đau đớn cho kinh tế nông thôn.
Dương Thiên Minh có chút cảm xúc mà nói:
- Hoa Lâm làm rất tốt, có thể lợi dụng ưu thế địa phương, hấp dẫn và thu hút các nhà máy chế biến sản phẩm nông nghiệp đến Hoa Lâm, sau đó hình thành ngành sản xuất gia công mà kéo sản xuất nông nghiệp phát triển, đây là một vòng tròn tuần hoàn, hơn nữa còn thúc đẩy mấy huyện xung quanh làm theo, đúng là đáng để tham khảo.
- Bí thư Dương, thực ra nghe thì phức tạp nhưng mấu chốt chỉ có một điểm đó là làm như thế nào lợi dụng tốt điều kiện bản thân. Mỗi huyện, mỗi xã, thị trấn có điều kiện tự nhiên và xã hội khác nhau. Lãnh đạo phải có trách nhiệm tìm ra ưu và khuyết điểm của địa phương mình.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Hoa Lâm có thể đi trước chính là do có Khu thí nghiệm nông nghiệp của Học viện Nông nghiệp. Bởi vì có Khu thí nghiệm này nên thông qua điều tra thì mới thấy Hoa Lâm là vùng núi thích hợp phát triển ngành chăn nuôi gia súc. Hơn nữa thông qua Khu thí nghiệm nên đã nghiên cứu ra nhiều loại cỏ tốt, huyện mới dám mạnh dạn cổ vũ các hộ nông dân phát triển ngành trồng cỏ và nuôi bò, dê.
Dương Thiên Minh rất đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống. Đi trước một bước là rất quan trọng. Duyên hải phát triển cũng là nhờ như vậy. Từ chính sách quốc tế đến ưu thế vị trí khiến bọn họ phát triển trước một bước, khiến kinh tế duyên hải phát triển nhanh chóng. Mà bây giờ vùng trung tây muốn vượt người ta mà dựa vào những gì họ đã làm thì chỉ là đi theo, không thể vượt qua.
Đến giờ trưa, hai người thu đồ lại. Lưu Triệu Quốc có thể nhìn ra Dương Thiên Minh có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống, nhưng ấn tượng tốt này đã đạt đủ mức để mình nói ra chưa thì Lưu Triệu Quốc chưa thể quyết định.
Dương Thiên Minh là người có tính cách kiên định, thậm chí là cố chấp. Y có ấn tượng cùng với việc có thể đề cử là hai điều khác nhau.
- Triệu Quốc, ông đưa cậu ta đến đây là có ý gì?
Dương Thiên Minh chắp tay sau lưng đi dạo quanh hồ và nói với.
- Ha ha, tôi có ý gì chứ? Tôi và cậu ta không họ hàng gì mà. Chẳng qua tôi thấy ông và cậu ta nói chuyện khá hòa hợp nên cũng không tới quấy rầy.
Lưu Triệu Quốc thản nhiên nói.
- Ồ, đầu óc cậu ta đúng là linh hoạt, đúng là nhân tài về kinh tế.
- Thiên Minh, cậu ta đã là Bí thư huyện ủy phụ trách một huyện mấy trăm ngàn dân. Bằng tuổi cậu ta thì tôi và ông đang làm gì? Ông vẫn còn ở Khu ủy phải không? Tôi thì vẫn tập luyện trong quân đôi.
Lưu Triệu Quốc nhìn Dương Thiên Minh mà nói:
- Đây là một nhân tài hiếm có. Ông biết Nghiêm Lập Dân – Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng không? Khi Nghiêm Lập Dân làm Bí thư đảng ủy Chính pháp, Quốc Đống mới làm Chủ tịch huyện mà đã không bị đối phương muốn làm gì thì làm. Ha ha, ông nghĩ cậu ta chỉ giỏi làm kinh tế sao?
Dương Thiên Minh có chút hứng thú. Nghiêm Lập Dân bây giờ là Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng và thông qua quan hệ nào thì Dương Thiên Minh biết. Chẳng qua y không ngờ Triệu Quốc Đống kia dám đấu với Nghiêm Lập Dân.
- Chuyện như thế nào?
Nghe Lưu Triệu Quốc nói, Dương Thiên Minh cười phá lên:
- Không ngờ cậu ta còn có tính cách như vậy. Làm Chủ tịch huyện mà dám đấu với Thường vụ thị ủy.
Dương Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Triệu Quốc, cậu ta tên là gì? Triệu Quốc Đống hả?
- Đúng thế.
Lưu Triệu Quốc gật đầu nói.
- Đã kết hôn chưa?
Dương Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Lưu Triệu Quốc mà nói.
- Ừ, vẫn chưa, chẳng qua cũng nhanh thôi.
Lưu Triệu Quốc thầm mắng Triệu Quốc Đống một câu đúng là không khiến người ta được yên tâm.
- Nghe nói cậu ta đã có bạn gái, có lẽ chỉ năm nay hoặc năm sau là lấy.
- Bạn gái cậu ta ở đâu?
Dương Thiên Minh hỏi.
- Ừ, hình như là công tác ở Bộ Ngoại giao.
Lưu Triệu Quốc cảm thấy Dương Thiên Minh hình như không quá chú ý đến việc Triệu Quốc Đống đã kết hôn hay chưa, vậy mà lại hứng thú với bạn gái của Triệu Quốc Đống làm gì.
- Ồ, tôi biết rồi. Thú vị đây.
- Sao thế Thiên Minh?
Lưu Triệu Quốc có chút khó hiểu nói.
- Không có gì, ông nói đi, ông mang cậu ta đến đây làm gì, đừng có đi đường vòng.
- Ha ha, nghe nói trên tỉnh muốn áp dụng mô hình cho Bí thư Quận ủy quận phát triển vào Thường vụ thị ủy ở Miên Châu cùng Kiến Dương ra toàn tỉnh.
Lưu Triệu Quốc cũng không hề giấu, việc này cũng có gì không thể nói chuyện chứ. Ai chẳng muốn tiến lên, mà Triệu Quốc Đống cũng đủ tư cách để được lựa chọn.
Dương Thiên Minh gật đầu không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.