Quyển 7 - Chương 39: Chương 39
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống không biết vận mệnh của mình có thể thay đổi sau khi gặp Dương Thiên Minh hay không. Hắn có thể cảm nhận ra Dương Thiên Minh coi trọng mình, nhưng từ coi trọng có thể sang hành động thiết thực hay không thì ngay cả Lưu Triệu Quốc cũng không rõ.
Mặc kệ vận mệnh sau này như thế nào, chuyện cần bây giờ là làm thế nào xác định được về nhà máy sữa.
Đoàn xe vừa mới tiến vào trụ sở Huyện ủy, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Các anh xem, Công ty sữa Tây Hoa là công ty hàng đầu trong lĩnh vực này của tỉnh ta. Bọn họ có thể đến sẽ kích thích một đối thủ khác là tập đoàn Elie. Chúng ta có 200 ngàn mẫu đồng cỏ chất lượng tốt, có thể cung cấp tài nguyên sữa phong phú cho bọn họ, không sợ bọn họ không mắc câu.
- Bí thư Triệu, xem ra chúng ta nên sớm chuẩn bị làm quốc lộ Hoa Tây mới được. Nếu công ty Tây Hoa và tập đoàn Elie đều tới Hoa Lâm, như vậy đồng cỏ ở huyện ta còn không ít tiềm lực để nhận, nhưng sẽ xuất hiện mâu thuẫn cỏ dùng cho bò sữa và bò thịt. Nhưng nếu quốc lộ Hoa Tây xây dựng xong, khu vực phía nam huyện Tây Hà sẽ gắn vào Hoa Lâm chúng ta, điều kiện tự nhiên bên đó giống chúng ta, ngành chăn nuôi gia súc mới bắt đầu phát triển, chỉ cần chúng ta dẫn dắt tốt thì nhất định sẽ thành nơi cung cấp nguyên liệu cho mấy nhà máy của huyện ta.
Đường Diệu Văn có chút hưng phấn mà nói. Công ty Tây Hoa là do một tay y đưa vào Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống mặc dù cũng giúp một chút nhưng hầu hết mọi lúc Triệu Quốc Đống đều đứng sau, nhiều lắm chỉ là lúc quan trọng ra mặt tỏ thái độ. Điều này làm Đường Diệu Văn có cơ hội thể hiện mình.
- Ừ, Chủ tịch Đường nói đúng. Bên huyện Tay Hà thì có thể đi thông quốc lộ 915 hay không là điều sống còn với bọn họ. Hơn nữa Hoa Lâm nguyện ý làm đường bên mình, bọn họ sao lại không làm.
Hoàng Thiết Thần phụ trách mảng nông nghiệp cũng rất bận, gần như cả ngày chạy xuống nông thôn. Triệu Quốc Đống giao cho y đề tài làm như thế nào phát triển sản xuất nông nghiệp Hoa Lâm làm y vừa có chút hưng phấn vừa thấy áp lực. Nhất là đề tài này kết hợp với Học viện Nông nghiệp, Học viện Nông nghiệp coi như đây là đề tài thí nghiệm. Sự phối hợp giữa Học viện Nông nghiệp và huyện là rất tốt, thậm chí còn chuyên môn thông qua 50 ngàn tệ để làm kinh phí nghiên cứu.
- Con đường này một khi thông thì trên thực tế đã kéo gần Hoa Lâm và Tây Hà lại một bước, cũng tương đương với kéo xa Tây Hà với Thông Thành một bước. Sức hấp dẫn của Thông Thành đối với Tây Hà giảm đi.
Hoắc Vân Đạt cười nói:
- Càng như vậy thì tài nguyên Tây Hà càng có thể do Hoa Lâm chúng ta lợi dụng. Trên thực tế chúng ta cũng đoạt cơ hội thu hút đầu tư của Tây Hà với các nhà máy, chẳng qua bây giờ Tây Hà chưa phát hiện mà thôi.
- bên Tây Hà chính là thấy không có sự lựa chọn. Thông Thành cách Tây Hà hơn 70km, trên đường còn thông qua Phổ La. Mà Phổ La và Tây Hà có điều kiện kinh tế không khác gì Thương Hóa bên Ninh Lăng chúng ta. Có thể nói Hoa Lâm có sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn họ.
Vừa đi, Triệu Quốc Đống vừa nói:
- Khu vực quản hạt hành chính đúng là có sức hấp dẫn đối với kinh tế, cũng hạn chế một phần tác dụng của chúng ta. Nhưng vượt qua một hạn độ nhất định thì kinh tế sẽ vùng vẫy khỏi trói buộc, sẽ hướng về lợi ích cao nhất.
- Công ty Tây Hoa đưa ra phương thức công ty kết hợp hộ nông dân là rất hấp dẫn. Như vậy chẳng những khiến nông dân có thu nhập ổn định, hơn nữa cũng là nơi cung cấp nguyên liệu ổn định cho nhà máy, cách này là khá lưu hành trong ngành chế biến thực phẩm.
Hoắc Vân Đạt suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sớm ký hợp đồng tránh cho sau này hai bên có nguy cơ về thị trường.
- Ừ, năm nay chúng ta tranh thủ vượt lên một chút. Năm trước chúng ta kém Khuê Dương một chút, năm nay Khuê Dương có hạng mục lớn như vậy chỉ sợ khoảng cách với chúng ta càng lúc càng lớn. Chúng ta phải vượt qua Tào Tập cùng Thổ Thành mới được.
Triệu Quốc Đống rất tự tin mà nói:
- GDP đứng thứ 3 trong Thị xã là mục tiêu thấp nhất của chúng ta. Mà các chỉ tiêu khác cùng với thu nhập của nông dân phải tăng cao nhất Thị xã, hơn nữa còn phải vượt qua vị trí thứ hai.
- Đây không phải là vấn đề tăng thu nhập của nông dân đứng thứ một thứ hai. Năm trước chúng ta đã vượt xa Tào Tập đứng thứ hai, về phần GDP đứng thứ ba, Tào Tập năm ngoái chỉ hơn chúng ta 60 triệu, tôi cảm thấy cứ theo tốc độ phát triển của chúng ta thì năm nay nhất định sẽ vượt qua bọn họ.
Đường Diệu Văn nắm rõ mấy số liệu này, mặc dù năm ngoái y không ở đây nhưng chỉ tiêu từng quý năm nay đều được xác định rõ ràng.
- Ừ, Ban nông nghiệp của đài truyền hình tỉnh không phải hôm nay sẽ tới Ninh Lăng sao? Có lẽ mai sẽ tới Hoa Lâm chúng ta, các anh đã chuẩn bị tốt chưa? Đây là cơ hội hiếm có. Diệu Văn, anh phải trọng điểm giới thiệu bố cục và ý tưởng của sản xuất nông nghiệp và công nghiệp của huyện ta, ngoài ra phải nhắc tới kế hoạch tập huấn nghề cho nông dân. Trường số 2 Hoa Lâm sẽ chuyển thành trường dạy nghề, là trung tâm tập huấn kỹ năng cho nông dân, điểm này nhất định phải nhắc tới.
- Thiết THần, anh cùng bọn họ đi phỏng vấn, trong đó có thể sẽ phỏng vấn anh, anh cần chủ yếu giới thiệu cơ cấu sản xuất nông nghiệp của Hoa Lâm, nhờ sự giúp đỡ của Sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp, nhờ sự giúp đỡ của Học viện Nông nghiệp mà phát triển ngành đặc sắc của Hoa Lâm, khiến dân chúng thoát nghèo, giàu lên.
- Ngoài ra ngày mai phóng viên thường trú của Nhật báo nhân dân tại An Đô sẽ tới nghiên cứu và phỏng vấn tình hình phát triển sản xuất nông nghiệp của Hoa Lâm. Trưởng ban Tương – Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đề cử Hoa Lâm với bọn họ. Cho nên lão Đường và lão Hoắc phụ trách tiếp đón bọn họ, cùng bọn họ tới Đại Hoa, Tam Điệp, Tập đoàn Trần Thị, Dụ Thái, Nhà máy chè Hà Khẩu khảo sát. Ngoài ra làm cho Ban Tuyên giáo và Ủy ban huyện chuẩn bị đầy đủ tài liệu.
- Bí thư Triệu, tốt nhất là do anh.
Đường Diệu Văn hơi động tâm, đây là cơ hội hiếm có, Bí thư huyện ủy đương nhiên phải là người nhận phỏng vấn chứ?
- Lão Đường, chúng ta nói rồi, nếu có phỏng vấn về phương hướng và xây dựng tác phong làm việc thì tôi sẽ nhận. Công tác kinh tế thì do Ủy ban huyện phụ trách, anh là Chủ tịch huyện, Thiết Thần và Vân Đạt là Phó chủ tịch phụ trách, đây là công việc của các anh. Có thể được cấp trên khẳng định thì chúng ta ai cũng nở mày nở mặt mà.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Tương Uẩn Hoa đúng là rất bận, hai đợt tuyên truyền này do một tay y làm ra, điều này làm Triệu Quốc Đống rất cảm kích. Ở tình huống này tuyên truyền sẽ đại biểu hướng gió, mặc dù chưa chắc là nhân tố quyết định nhưng ở trình độ nào đó sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng lãnh đạo.
- Lão Kỳ, hôm nào mấy huyện tôi muốn sang Ninh Lăng học tập được chứ?
Vừa tan họp ở Tỉnh ủy, có người gọi Kỳ Dư Hồng.
- Ồ, Bí thư Thẩm, lời này có phải trêu tôi không? Ninh Lăng chúng tôi có gì đáng để các anh học. Nếu học thì Ninh Lăng phải sang Lam Sơn học mới đúng.
Kỳ Dư Hồng cười cười bắt tay đối phương – Bí thư Thị ủy Lam Sơn – Trầm Quốc Hoa.
- Lão Kỳ, trước mặt tôi mà anh còn giả vờ. Mấy hôm trước Chuyên mục Nông nghiệp đài truyền hình tỉnh đã đưa tin 25 phút về Hoa Lâm. Việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp Hoa Lâm làm rất tốt, tổng giá trị sản xuất lương thực chỉ chiếm chưa đầy 30% giá trị sản xuất nông nghiệp. Được đó, lão Kỳ, Ninh Lăng coi như đã đi trước toàn tỉnh.
Trầm Quốc Hoa thuận tay đưa cặp cho thư ký, sau đó lấy thuốc ra mời Kỳ Dư Hồng:
- Hôm nay Nhật báo nhân dân cũng đưa tin việc phát triển sản xuất nông nghiệp của Hoa Lâm là con đường mới. Ha ha, Bí thư Quý và chủ tịch Ninh đều thấy.
Kỳ Dư Hồng ngẩn ra. Y biết Chuyên mục kia đến Ninh Lăng phỏng vấn, Mao Bình cũng báo cáo với y nhưng không ngờ lại nhằm vào Hoa Lâm.
Trầm Quốc Hoa thấy vẻ mặt của Kỳ Dư Hồng nhưng vẫn nói:
- Lam Sơn chúng tôi rất chậm trong phương diện này. Phó thị trưởng phụ trách nông nghiệp dự định dẫn mấy Chủ tịch huyện sang Hoa Lâm xem, đến lúc đó còn mời lão Kỳ ủng hộ.
- Anh khách khí rồi, có thể được thành phố anh em tới chỉ bảo, Thị xã Ninh Lăng chúng tôi luôn chào đón.
Kỳ Dư Hồng vội vàng nói.
Đang nói chuyện, thư ký của Kỳ Dư Hồng đã tới mà nói:
- Bí thư Kỳ, thư ký của Chủ tịch Tần gọi tới nói ngài sau khi kết thúc hội nghị thì đến văn phòng của Chủ tịch Tần.
- Lão Kỳ thấy chưa, lãnh đạo gọi là việc tốt. NGhe nói Trung ương bây giờ rất chú trọng sản xuất nông nghiệp. Chủ tịch Tần mấy hôm đó đã sang Lam Sơn chúng tôi khảo sát sản xuất nông nghiệp và nông thôn. Ha ha, Ninh Lăng bảo trì cao độ với Trung ương.
Trầm Quốc Hoa bắt tay Kỳ Dư Hồng rồi nói:
- Lão Kỳ, khi nào rảnh thì sang Lam Sơn tôi chơi.
Ra khỏi văn phòng Tần Hạo Nghiên, Kỳ Dư Hồng có chút lo lắng.
Tần Hạo Nghiên rất quan tâm tới hình thức sản xuất nông nghiệp của Hoa Lâm. Tần Hạo Nghiên vốn phụ trách mảng nông nghiệp, bây giờ mặc dù lên làm Phó chủ tịch thường trực nhưng vẫn rất hứng thú với sản xuất nông nghiệp.
Huyện Hoa Lâm có thể được Chuyên mục nông nghiệp đài truyền hình tỉnh đưa tin, điều này đã là một điểm sáng. Hơn nữa còn được đưa tin trên Nhật báo Nhân dân thì càng làm người ta không muốn biết cũng không khó.
Mặc dù Kỳ Dư Hồng có chút lo lắng lúc này được Hoa Lâm tuyên truyền sẽ ảnh hưởng đến bố trí của mình, nhưng Kỳ Dư Hồng vẫn vui vẻ. Dù sao chuyện này có lợi cho tăng hình ảnh của Ninh Lăng, đồng thời cũng tăng thành tích của y. Nhất là chủ tịch tỉnh Ninh Pháp càng lúc càng coi trọng phát triển kinh tế của các địa phương.
Về phần chuyện kia thì quyền đề cử nằm trong tay Thị ủy, chỉ cần trên tỉnh không phản đối thì không vấn đề gì. Nghĩ rằng lên đài truyền hình tỉnh và Nhật báo Nhân dân là thay đổi được tình hình sao? Nực cười.
- Trưởng ban Phan, tối nay có rảnh không, chúng ta ngồi một chút.
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút và quyết định nên hỏi Phan Viên Triêu mới yên tâm được.
Triệu Quốc Đống này tuy nhỏ nhưng quan hệ rất rộng, cũng có chút bản lĩnh. Nếu không phải Sử Chí Hòa vẫn trung thành với mình thì Kỳ Dư Hồng đúng là sẽ nghĩ tới Triệu Quốc Đống. Kỳ Dư Hồng biết sau lưng Triệu Quốc Đống có Liễu Đạo Nguyên và Phó bộ trưởng Bộ Thương mại – Thái Chánh Dương. Nhưng Liễu Đạo Nguyên đã không còn công tác ở tỉnh An Nguyên, tin rằng chỉ cần mình kiên trì thì Phan Viên Triêu cũng có thể hiểu cho mình. Liễu Đạo Nguyên có thể làm gì được chứ? Về phần Thái Chánh Dương thì hoàng đế ở quá xa, chuyện tỉnh An Nguyên không đến lượt y chỉ trỏ.
- Vậy được, Trưởng ban Phan xem ở Victoria có được không? Tôi nghe nói hải sản ở đấy tươi ngon, đều là vận chuyển bằng đường hàng không. Ừ, được, gọi thêm lão Ngô nữa là được. Được, vậy gọi thêm cả lão Tạ nữa, tôi sẽ gọi cho bọn họ. 6h30, không gặp không về.
Bỏ máy xuống, Kỳ Dư Hồng đi tới bãi đỗ xe. Y vừa lên xe vừa nói với thư ký:
- Cậu gọi điện cho Vưu Liên Hương bảo hủy hoạt động sáng mai, đổi sang chiều. Nói là tôi có việc trên tỉnh, trưa mai mới về kịp.
…..
Khi Triệu Quốc Đống nhận được điện của Thái Chánh Dương cũng là lúc Thái Chánh Dương chuẩn bị lên máy bay. Thái Chánh Dương gọi điện nhắc Triệu Quốc Đống chủ động liên lạc với Lưu Nhược Đồng, hai người phải gặp nhiều, tiếp xúc nhiều. Điều này làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Thái Chánh Dương nói nhiều như vậy chứng tỏ y coi trọng việc hôn nhân của Triệu Quốc Đống như thế nào. Xem ra Lưu gia kia có lai lịch không nhỏ.
Triệu Quốc Đống chỉ biết Lưu gia có căn cơ sâu, nghe Thái Chánh Dương nói hình như có một người nhà này công tác tại Bộ Thương mại.
Thái Chánh Dương cùng Thủ tướng đến tám nước Châu Phi, trọng điểm là bốn nước Nigeria, Sudan, Cameroon, Angola. Thái Chánh Dương với danh nghĩa Phó bộ trưởng Bộ Thương mại kiêm Phó chủ nhiệm thường trực Văn phòng nguồn năng lượng quốc gia lần đầu ra nước ngoài, điều này làm trong nước khá chú ý.
Nhất là mấy tháng qua Thái Chánh Dương vẫn tiến hành khảo sát các tập đoàn lớn về điện, dầu mỏ, than khá tích cực, đồng thời còn chủ động hội đàm với các công ty tư nhân trong làm việc này. Một loạt động tác làm người ta phải chú ý.
Dư luận đồn rằng quốc gia có ý thành lập Bộ năng lượng, một lần nữa định vị lại ngành sản xuất năng lượng này của quốc gia. Có lẽ sau Đại hội 15 sẽ bắt đầu có manh mối, trước Đại hội đại biểu nhân dân lần thứ 9 sẽ có tin rõ ràng. Còn có người nói mấy Ủy viên trong Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã hỏi về việc này, nghe nói bọn họ hỏi có nên thành lập Bộ năng lượng hay không?
Một nhân vật lớn như vậy trước khi lên máy bay gọi điện cho mình làm Triệu Quốc Đống hơi giật mình.
Lúc này Triệu Quốc Đống đang nghỉ phép ở An Đô.
Lúc này công ty sữa Tây Hoa đã chính thức ký hợp đồng với chính quyền Huyện Hoa Lâm, thành lập một nhà máy sữa tại khu công nghiệp. Ngoài ra Tập đoàn Elise – tập đoàn đứng đầu về ngành sữa trong nước cuối cùng đã ngồi xuống đàm phán thủ tục đầu tư xây dựng nhà máy ở Huyện Hoa Lâm.
Giống hệt công ty Tây Hoa, Tập đoàn Elise khá nghi ngờ việc Huyện Hoa Lâm có đảm bảo đủ nguồn cỏ và bò sữa hay không? Nhất là khi công ty Tây Hoa đã ký kết hợp đồng trước càng làm Tập đoàn Elise lo lắng nguyên liệu sữa sẽ thiếu hụt, lo rằng ngành chăn nuôi bò thịt của Hoa Lâm sẽ chiếm lấy nguồn cỏ.
Chẳng qua sau khi thị sát hơn một trăm ngàn mẫu đồng cỏ ở bốn xã, thị trấn, cùng với khu trồng cỏ đang được quy hoạch của hai xã tại Phổ Độ, nhân viên quản lý của Tập đoàn Elise đã yên tâm hơn. Sau đó Hoa Lâm chủ động thay mặt Tập đoàn Elise liên lạc với Tây Hà, yêu cầu Tây Hà nói chuyện với Tập đoàn Elise, cũng cùng đối phương sang năm xã phía nam Tây Hà khảo sát. Thậm chí Hoa Lâm còn mời giáo sư của Học viện Nông nghiệp sang Tây Hà, điều này càng làm cho Tập đoàn Elise tin vào việc xây dựng nhà máy ở Hoa Lâm.
Do Hoắc Vân Đạt phụ trách, ngoài bốn nhà máy chế biến vào đợt đầu, hai nhà máy có quy mô lớn vào sau cuối cùng đã chấp nhận phương án cùng Hoa Lâm liên doanh thành lập nhà máy xử lý nước thải, quy mô sẽ xử lý nước thải 200 ngàn mét khối, quy mô đầu tư là 30 triệu, trong đó 20 triệu do Hoa Lâm bỏ ra, 10 triệu do sáu nhà máy kia dựa theo quy mô mà lượng nước thải ra đóng góp.
Một nhà máy xử lý nước thải lớn như vậy được thành lập mặc dù không dám nói không cần lo mở rộng, nhưng ít nhất trong vòng năm năm sẽ không lo tới vấn đề này. Chẳng những có thể bảo vệ môi trường cho khu công nghiệp chế biến, đồng thời cũng giải quyết được nước gây ô nhiễm môi trường của ngành chế biến thực phẩm.
Nói thật Triệu Quốc Đống đúng là không muốn rời khỏi Hoa Lâm, nhưng hắn biết nếu mình đoạt được chức Thường vụ thị ủy thì gần như không thể ở lại Hoa Lâm.
Tây Giang có trụ cột tốt, tỷ lệ GDP hơn xa các quận, huyện khác. Dù là Hoa Lâm muốn đuổi theo thì sợ bốn năm năm sau mới có thể so sánh.
Hai năm nay Tây Giang gặp rất nhiều khó khăn. Các công ty nhà nước có hiệu quả kinh doanh kém tạo thành gánh nặng lớn đối với Tây Giang. Một loạt các nhà máy, công ty nhà nước đến xin vay tiền, hỗ trợ khiến chính quyền Tây Giang rất đau đầu. Làm như thế nào tìm được biện pháp giải quyết chính là điều Quận ủy, Ủy ban quận cần giải quyết.
Hơn nữa hai năm nay Bí thư Quận ủy Trương Thiệu Văn có quan hệ không tốt với lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy. Mà Khu Khai Phát đã sang bên Quận Đông Giang càng khiến Tây Giang gặp nhiều khó khăn, khiến Tây Giang khó được ưu ái. Các công ty tiến vào đều chọn Khu Khai Phát.
Tây Giang bây giờ nói mình chính là Khu tăm tối dưới ánh đèn, xung quanh sáng bừng chỉ riêng Tây Giang nằm ngay trong mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã là kém. Ngay cả tiền thưởng cuối năm ngoái của cán bộ cũng kém, điều này làm cán bộ phản ứng rất mạnh.
Mấy điều này Triệu Quốc Đống đã được Quế Toàn Hữu cung cấp.
Dù là ai đạt được chức kia thì Triệu Quốc Đống đoán người đó sẽ thay thế Trương Thiệu Văn.
Phá rồi lập, mặc dù đây là cơ hội nhưng cũng là áp lực rất lớn. Nhất là Tây Giang ở ngay dưới mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã, hơn nữa bên cạnh có hai nơi cạnh tranh mạnh. Một là Khu Khai Phát được Thị ủy, Ủy ban Thị xã coi trọng, một bên là Quận Đông Giang vừa thành lập nên không có gì phải lo ngại. Trên lưng Tây Giang là tất cả cán bộ về hưu của Thị ủy, Ủy ban Thị xã, gần như tất cả các công ty, nhà máy cũ đều trong phạm vi Tây Giang, muốn triển khai công việc cũng là rất khó khăn.
Vương Phủ Mỹ ngồi nghe Triệu Quốc Đống giới thiệu. Mặc dù Triệu Quốc Đống đến Hoa Lâm hai năm nhưng quan hệ hai người càng lúc càng thân thiết hơn nữa.
Hai người thường xuyên gặp riêng nói chuyện và không có phần của Lâm Băng, điều này làm Lâm Băng có chút buồn bực. Mỗi lần hai người này gặp riêng, Lâm Băng đều oán giận, sau đó liền gọi mắng cho Triệu Quốc Đống một trận.
Chẳng qua Lâm Băng thật ra rất ủng hộ chồng mình gặp Triệu Quốc Đống. Cô theo đảng dân chủ nên không quá ham mê chính trị, chẳng qua chồng cô lại khác. Vương Phủ Mỹ bây giờ đã là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, sau đây sẽ xuống dưới rèn luyện. Nếu vận động tốt thì không chừng có thể làm Thị trưởng.
Chẳng qua Vương Phủ Mỹ thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở, duy nhất một lần xuống huyện của An Đô làm trợ lý Chủ tịch huyện ra còn đâu không có kinh nghiệm công tác cơ sở. Vương Phủ Mỹ tiếp xúc nhiều với Triệu Quốc Đống cũng có thể học tập thêm công tác cơ sở. Tuy Thị xã và huyện khác nhau nhưng chỉ là về quy mô mà thôi. Mà Triệu Quốc Đống lại làm tốt như vậy ở huyện cũng làm cho Vương Phủ Mỹ tò mò.
- Trên tỉnh đúng là có ý này, Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy cũng bắt đầu bàn. Việc này đã áp dụng rất tốt ở Kiến Dương Miên Châu cùng Lam Sơn, cũng kích thích kinh tế các quận, huyện khác phát triển, nhân rộng là sớm muộn. Chẳng qua tuy Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã bàn nhưng bao giờ xác thực thì không rõ. Có lẽ đợi Ban Tổ chức cán bộ đưa ra phương án cụ thể, sau đó do ba người xác định người do Ban Tổ chức cán bộ đưa ra.
Vương Phủ Mỹ làm ở tỉnh nhiều năm nên khá hiểu trình tự bên Tỉnh ủy. Dù sao thêm một Thường vụ thị ủy là không quá quan trọng, người này coi như miễn cưỡng đại biểu quận, huyện của mình phát biểu trong Thị xã mà thôi, không quá ai coi trọng vị trí này.
- Mỹ ca, chuyện này xem ra không thể xác thực nhanh phải không?
Triệu Quốc Đống nghe Vương Phủ Mỹ nói như vậy thì cũng yên tâm đôi chút.
- Không phải như vậy, trong này phải xem Ban Tổ chức cán bộ làm như thế nào. Nếu làm nhanh thì chắc một hai tuần là có văn bản gửi xuống cho các Thị xã căn cứ phương án đã xác định mà chọn người, báo cáo lên Ban Tổ chức cán bộ, sau đó khảo sát một phen. Cuối cùng có thể đưa ra hội nghị Bí thư hoặc là hội nghị ba người, thậm chí Hội nghị thường ủy quyết định. Nếu nhanh thì một tháng là xong, chậm thì ba tháng nửa năm.
Vương Phủ Mỹ lắc đầu nói. Trong này có quan hệ lớn đối với hiệu suất của Ban Tổ chức cán bộ. Nói cách khác Trưởng ban tổ chức cán bộ nắm giữ quyền lực rất lớn.
Chẳng qua nếu Bí thư tỉnh ủy và Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng, Đàn cũng có quyền yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ làm nhanh hoặc chậm, vậy anh phải suy nghĩ hoặc nói khó nghe người anh đề cử thì hai vị Lãnh đạo tỉnh ủy kia có thể trực tiếp phủ quyết cũng là bình thường.
Triệu Quốc Đống nghĩ cũng đúng. Phan Viên Triêu nếu muốn giúp Kỳ Dư Hồng thì phải chọn thời cơ thích hợp để người được chọn vượt qua. Chẳng qua đến lúc nào mới thích hợp thì phải do anh thao tác. Triệu Quốc Đống cũng không rõ lần vừa rồi mình tiếp xúc với Dương Thiên Minh có tác dụng gì không? Nhưng dù chỉ một tia hy vọng thì hắn cũng phải tranh thủ.
- Mỹ ca, không nói chuyện này nữa, vẫn câu kia thôi, cố hết sức. Em cũng không miễn cưỡng, mà dù có cố hơn nữa cũng khó khăn.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thực ra Mỹ ca chẳng lẽ không có suy nghĩ sao? Ở cơ quan lâu như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của anh. Bây giờ từ Trung ương tới tỉnh đều coi trọng cán bộ đã có kinh nghiệm công tác cơ sở, em cảm thấy Mỹ ca nên tìm cơ hội đi xuống, dù vị trí không tốt thì cũng được. Rèn luyện hai năm cũng có lợi cho sự phát triển của anh mà.
- Ừ, anh cũng định như vậy, chẳng qua bây giờ sắp Đại hội Đảng lần 15, sau đó là Đại hội đại biểu nhân dân thứ 9, tiếp theo Đại hội Đảng của tỉnh cũng diễn ra nên rất bận. Có lẽ phải sang năm mới xuống được.
Vương Phủ Mỹ cũng có chút tự tin. Y làm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh chưa lâu, nếu xuống dưới thì chỉ có thể làm Phó bí thư mà thôi, nếu muốn làm Thị trưởng thì khác. Nếu có thể đợi sang năm sau thì khác, thời cơ thích hợp thì ít nhất sẽ giúp y tiết kiệm ba bốn năm thời gian.
- Năm nay sợ là suốt ngày họp, một loạt chuyện lớn xuất hiện cùng nhau. Trùng Khánh lên làm thành phố trực thuộc trung ương, Hongkong về Trung Quốc, sau đó là Đại hội Đảng 15 kết thúc sẽ sinh ra bộ máy mới. Sang năm bộ máy Quốc vụ viện cũng sẽ thay mới, dân chúng bên dưới chỉ có thể mở to mắt mà nhìn.
- Được rồi, chú đừng ở đó mà giả vờ, vừa nãy còn tỏ vẻ muốn thử một phen, bây giờ lại ra vẻ như vậy.
Vương Phủ Mỹ cũng không nghĩ lần này Triệu Quốc Đống sẽ thành công. Theo y thấy nếu như Bí thư Thị ủy Ninh Lăng không đề cử Triệu Quốc Đống, như vậy không hy vọng. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì trên Tỉnh ủy sẽ không bác đề cử của bên dưới.
- Em chỉ cảm thấy thế sự vô thường mà thôi.
Triệu Quốc Đống cũng không nói rõ tất cả tình hình cho Vương Phủ Mỹ nghe. Dù sao hắn chỉ gặp Dương Thiên Minh một lần, đối phương có ấn tượng với mình như thế nào thì Triệu Quốc Đống không rõ. Hơn nữa cũng không biết chút ấn tượng tốt đó có đủ để Dương Thiên Minh nói giúp hắn không.
- Mỹ ca, lần này có ba ngày nghỉ, anh có định ra ngoài không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Hay là sáng mai chúng ta lái xe đi Kiềm Dương?
- Sang Kiềm Dương? Chú muốn mệt chết người sao? Bí thư Liễu gọi chú sang à?
Vương Phủ Mỹ biết quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Liễu Đạo Nguyên là khá mật thiết.
- Không mời thì em cũng sang. Em có một người bạn công tác ở văn phòng Thị ủy Kiềm Dương.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cao tốc An Quế sắp thông xe tới Đường Giang mà. Từ Đường Giang xuống phía nam có hai đường, đi hơn ba tiếng là tới Lô Hóa, từ Lô Hóa đi về nam hai tiếng là vào Kiềm Nam, đi thêm ba tiếng nữa là tới Kiềm Dương, tính ra chỉ có hơn chục tiếng là tới Kiềm Dương. Bảy giờ sáng đi, tầm năm giờ chiều là tới.
- Vậy hại người à. Chơi được có một hôm, sáng hôm sau đã phải vội vàng về. Thôi, chờ đường cao tốc làm xong hết rồi nói.
Vương Phủ Mỹ vội vàng lắc đầu nói.
- Cao tốc xong hết thì chờ đến năm nào? Bây giờ Cao tốc An Quế đang đẩy nhanh tốc độ. Cao tốc Trùng An thì không biết Trùng Khánh lên cấp có thể làm nhanh được không? Nhưng chờ hai con đường này thông xe thì phải sang năm nữa.
Triệu Quốc Đống chép miệng nói.
- Cao tốc An Kiềm, cao tốc An Tương, cao tốc Thiểm An chắc cũng đã được đưa ra bàn rồi phải không anh?
- Ừ, Chủ tịch Ninh rất coi trọng xây dựng giao thông, chủ trương thu hút các công ty tiến vào phương tiện giao thông, khiến cho ngành xây dựng cơ sở phát triển, khiến nền kinh tế phát triển. Theo anh biết tỉnh đã tiếp xúc với mấy công ty xây dựng có tiềm lực, đồng thời chuẩn bị tổng kết lại các bài học trong quá trình làm đường.
Vương Phủ Mỹ công tác trên ở Ủy ban nhân dân tỉnh nên hiểu khá rõ về tác phong làm việc của Ninh Pháp. Ninh Pháp và Quý Thành Công có tính cách khác hẳn nhau. Mặc dù trong công việc thì Ninh Pháp cũng tôn trọng Quý Thành Công, nhưng công tác kinh tế bên Ủy ban nhân dân tỉnh thì Ninh Pháp lraadts độc đoán, suy nghĩ phát triển cũng không phù hợp với tác phong làm việc cẩn thận của Quý Thành Công, điều này làm hai người hay tranh chấp trong Hội nghị thường ủy. Ở vấn đề kinh tế thì Ninh Pháp ít khi chịu nhường.
Vương Phủ Mỹ thích chè xanh, nhất là chè Nga Mi Trúc Diệp Thanh, chỉ là thời buổi này cá tôm lẫn lộn, nhiều Trúc Diệp Thanh hàng giả, người bình thường khó phân biệt được. Vì thế Vương Phủ Mỹ ra ngoài thường mang theo một túi lá trà và tự pha.
Chè mà Vương Phủ Mỹ uống đều là nhờ người mang từ Nga Mi về, nếu không sẽ nhờ bạn bên Tứ Xuyên gửi cho mình.
Triệu Quốc Đống lại là động vật ăn tạp. Mặc dù hắn không thể không có trà nhưng trà gì uống cũng được. Cả chè xanh, chè sao đều uống tốt.
Một nắm Trúc Diệp Thanh được cho vào nước, uống một lượt nước là bắt đầu nhạt đi. Chẳng qua uống chè là do tâm trạng mà thôi.
- Suy nghĩ này của Chủ tịch Ninh đúng là vượt qua hiện tại, ba đường cao tốc cùng làm có nghĩa là gì? Mấy con đường này đã vài tỷ, đây là một vấn đề rất khó khăn. Cũng không biết Chủ tịch Ninh có thể có biện pháp gì không? Nếu như Cao tốc An Tương có thể nhanh chóng động thổ bên Ninh Lăng em sẽ có thời cơ rất tốt.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh. Nếu An Tương khởi động thì đó là cơ hội rất lớn đối với Ninh Lăng. Chỉ là phương án làm cao tốc An Tương có vài bản khác nhau, mặc dù phương hướng chung thì không thay đổi nhưng chỉ điều chỉnh nhỏ cũng là rất quan trọng đối với huyện nào đó.
- Nếu nói điều kiện thì An KIềm là đầy đủ nhất, hơn nữa đường từ Đường Giang đến Lô Hóa vốn là khu vực phát triển công nghiệp từ trước, nhất là nó đi xuyên qua bốn quận, huyện Lô Hóa, có thể nói là con đường sống còn đối với Lô Hóa, cũng có thể tăng địa vị của ĐƯờng Giang.
Vương Phủ Mỹ cười nói:
- Đương nhiên An Tương cũng có giá trị, nó đi xuyên qua Vĩnh Lương cùng Ninh Lăng đến thẳng Tương Trung, nó có ý nghĩa lớn đối với khu vực trung tây.
- Vậy cao tốc Thiểm An không có hy vọng sao anh?
- Cũng không chắc, mấy nơi kia phát triển chậm nhưng nếu quy kết hết cho Thị ủy và Ủy ban là không công bằng. Hệ thống giao thông quá lạc hậu là nguyên nhân quan trọng ngăn cản sự phát triển của bọn họ, nếu cao tốc Thiểm An được xây dựng thì đó là tin quá tốt đối với Thông Thành và Nam Hoa – hai Thị xã có kinh tế chậm phát triển. Hơn nữa Chủ tịch Ninh Pháp và Bí thư Quý Thành Công cũng nhất trí trong việc giúp các huyện nghèo của tỉnh thoát nghèo.
Đối với các tỉnh khu vực Trung tây mà nói thì vấn đề giao thông luôn là điều khiến người ta khó giải quyết. Mà muốn giải quyết vấn đề giao thông thì ngoài việc mong quốc gia cho chính sách và đầu tư, còn đâu chủ yếu là phải do chính quyền địa phương quyết tâm và có tài chính khởi động.
Vị trí địa lý của tỉnh An Nguyên khá phức tạp. Phía bắc và đông đều là khu vực đồi núi, phía nam lại là đồng bằng, sông suối nhiều, chỉ có phía trung và tây là hoàn toàn đồng bằng, tổng thể mà nói địa lý chia cắt nhiều. Các nơi có truyền thống phát triển công nghiệp nặng của tỉnh An Nguyên chính là Kiến Dương, Miên Châu cùng với Lô Hóa, Vinh Sơn, mấy nơi khác hầu hết đều chỉ có sản xuất công nghiệp nhẹ.
Mà mấy Thị xã như Nam Hoa, Vĩnh Lương, Hoài Khánh, Ninh Lăng, Thiên Châu cùng Thông Thành thì gần như không có quy mô sản xuất công nghiệp, điều này làm tình hình tài chính tỉnh An Nguyên càng thêm khó khăn. Đương nhiên đây cũng là bệnh chung đối với các tỉnh khu vực trung tây.
Bây giờ lãnh đạo tỉnh An Nguyên cũng ý thức được điểm này, chẳng những cố gắng thay đổi quan niệm của cán bộ toàn tỉnh, cũng bắt đầu dồn nhiều tâm trí vào việc xây dựng cơ sở trụ cột. Cao tốc An Quế, An Du năm đó sau mấy lần tranh cãi đã được khởi công. Mặc dù là như vậy nhưng so sánh với mấy tỉnh Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Hồ Nam cùng với Thiểm Tây lân cận thì An Nguyên vẫn lạc hậu hơn. Cũng may hai con đường này thông khiến An Nguyên không quá bị chia cắt với các nơi.
- Hệ thống giao thông là rất quan trọng đối với sự phát triển kinh tế của một địa phương. Có thêm đường cao tốc càng khác hơn nữa. Nếu cao tốc An Tương làm thì chỉ có hơn hai tiếng là từ Ninh Lăng tới được An Đô. Không những khoảng cách thực tế rút ngắn, tâm lý con người cũng rút ngắn. Anh nghĩ xem, chỉ hai tiếng là lên được tỉnh thành, anh sẽ thấy có tới Ninh Lăng cũng không vấn đề gì. Có việc thì chạy về hai tiếng là được. Hay nhớ gia đình có thể về ngay được.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ, chú nhớ gia đình cơ à? Vậy sao còn không mau tìm ai đó đi? Anh thấy có không ít cô bé quanh chú, sao không tìm được một người ư?
Vương Phủ Mỹ cười hì hì mà nói.
- Không nhắc chuyện này, em bây giờ còn chưa nghĩ đến nó.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
Nhắc tới lại làm Triệu Quốc Đống phiền lòng. Chuyện của Cổ Tiểu Âu làm hắn rất áy náy. Mặc dù Cổ Tiểu Âu nghĩ thoáng nhưng Triệu Quốc Đống vẫn thấy có vấn đề.
Chẳng qua Cổ Tiểu Âu lại nói thẳng cô cả đời không muốn lấy chồng, nếu tìm được ai thì làm tình nhân thoải mái hơn. Bây giờ thì cô chỉ thấy vừa mắt với mỗi Triệu Quốc Đống, cho nên cũng chỉ tạm thời dùng Triệu Quốc Đống làm tình nhân.
- Quốc Đống, không nghĩ tới không có nghĩa không nghĩ tới. Bây giờ tuổi của chú cũng nên suy nghĩ rồi. Vị trí của chú giờ đã khác, không gian phát triển rộng hơn, nếu vấn đề hôn nhân không giải quyết thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của chú. Điểm này chú phải hiểu.
Vương Phủ Mỹ cũng biết Triệu Quốc Đống là kẻ phong lưu, các cô gái bên cạnh không ít. Nhưng người môn đăng hộ đối để giúp cho hắn phát triển về chính trị lại không có. Các cô nữ sinh viên cũng được, bạn từ bé cũng được nhưng đó là nếu Triệu Quốc Đống chỉ là người bình thường, hoặc quan chức bình thường mà thôi.
Nhưng Triệu Quốc Đống mới 26, 27 tuổi đã làm Bí thư huyện ủy. Một Bí thư huyện ủy nếu có thể tìm một người vợ thích hợp thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua Vương Phủ Mỹ biết chỉ sợ cả tỉnh An Nguyên này cũng không tìm được ai thích hợp. Sợ là chỉ có con gái của Quý Thành Công hay Phan Viên Triêu là miễn cưỡng thích hợp với Triệu Quốc Đống.
- Mỹ ca, em biết việc này. Ôi, chỉ là chuyện này cũng còn phải do duyên phận nữa mà. Nếu tùy tiện lấy một người và sống cả đời với nhau sẽ rất khó chịu.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Không nói chuyện này, em tự có chừng mực. Anh nói trên tỉnh đang suy nghĩ ba đường cao tốc kia?
- Ừ, cuối tháng ba Chủ tịch Ninh đã dẫn đoàn đại biểu sang Hà Nam khảo sát, vừa lúc tiến hành thông xe của cao tốc Hứa Cao. Hứa Cao khởi công vào tháng 12 mà đã xong rồi. Chỉ riêng Hà Nam đã có bốn con đường cao tốc được xây dựng xong và đang xây, hơn nữa còn vài đường cao tốc khác được trình lên, điều này làm Chủ tịch Ninh bị đả kích.
Vương Phủ Mỹ gật đầu nói:
- Chủ tịch Ninh đã nói GDP và thu nhập bình quân đầu người của Hà Nam chỉ hơn An Nguyên một chút mà thôi. Tại sao công tác xây dựng giao thông của An Nguyên lại kém người ta quá xa như vậy? Chỉ vì điều kiện tự nhiên của An Nguyên phức tạp hơn sao? Lúc ấy giám đốc Sở Giao thông đi cùng phải tái mặt và đổ mồ hôi.
- Cuối cùng Chủ tịch Ninh kết luận một điểm không phải do địa lý, không phải do tài chính khó khăn, xét tới cùng là do Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân thiếu quyết tâm, các cơ quan chuyên môn không có tinh thần nghiên cứu. Lời này rất nặng, nghe nói sau đó trong một hội nghị Bí thư Quý Thành Công đã nói công tác xây dựng giao thông mấy năm nay làm tốt, nói có lãnh đạo không thể vì cái lợi trước mắt, còn khen công tác của Sở Giao thông.
Vương Phủ Mỹ nói như vậy, Triệu Quốc Đống liền hiểu ý cuối cùng. Hai vị Bí thư và Chủ tịch thường không mấy khi hòa hợp.
- Chủ tịch Ninh cảm thấy việc xây dựng đường cao tốc của Hà Nam làm quá nhanh, nên muốn làm như vậy ở An Nguyên phải không anh?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, Chủ tịch Ninh nói mục tiêu là xây dựng An Đô thành thành phố quốc tế, An Nguyên sẽ là tỉnh đứng đầu về kinh tế của khu vực Trung tây, giao thông cũng phải đi đầu trong toàn khu vực. Xem ra năm nay Sở Giao thông sẽ bị Chủ tịch Ninh điều chỉnh. Anh thấy không chừng cả ba đường cao tốc kia sẽ nhanh chóng được tiến hành.
Vương Phủ Mỹ cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.