Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 40: Chương 40

Thụy Căn

16/04/2013



Hạng mục Lan khê ngự uyển đã chính thức được bán nhưng vẫn duy trì sự thần bí, điều này lại làm cho hạng mục được nhiều người theo đuổi.

Mai Giang Minh Châu giai đoạn 1, 2 nhằm vào người có tiền trong nước, như vậy Lan khê ngự uyển chủ yếu nhằm vào người giàu trong tỉnh.

Bán chạy như vậy làm Triệu Quốc Đống phải thừa nhận ít nhất trước mắt cơn lốc tài chính Châu Á tạm thời còn chưa ảnh hưởng tới người trong nước ngoài nhân viên chuyên môn.

Hạng mục Khê bạn dật cảnh của tập đoàn đến tháng bảy cũng bắt đầu bán, coi như là chúc mừng Hongkong về Trung Quốc. Hai hạng mục cách nhau hai tháng và kéo dài cơn sóng của Địa ốc Thiên Phu.

Triệu Quốc Đống cầm chén rượu đi lại trong khách sạn. Dù là Dương Thiên Bồi, Kiều Huy hay Hứa Minh Viễn lúc này đều rất bận. Lần này Địa ốc Thiên Phu tổ chức tiệc mừng đã mời đại biểu trong các vị khách, các cơ quan liên quan trong chính quyền.

- Xong rồi à?

Thấy Hứa Minh Viễn cuối cùng đã có thể đi ra, Triệu Quốc Đống giơ chén lên cười nói:

- Có đôi khi tôi thấy công tác của các anh có tính sáng tạo cao, ít nhất có thể tận mắt nhìn từng ngôi nhà mọc lên giống như một đám trẻ con được mình nuôi lớn, sau đó đưa bọn chúng ra ngoài cống hiến.

- Ha ha, Quốc Đống, nếu anh mà có ý vào kinh doanh thì tôi nghĩ tổng giám đốc Dương sẽ vui mừng giơ hai tay chào đón rồi.

Hứa Minh Viễn thở dài nói:

- Đến hôm nay tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Bán chạy lắm hả?

Triệu Quốc Đống cười nói.

Hứa Minh Viễn trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Cũng không phải chuyện tốt mà anh làm sao? Đều là anh dọa tổng giám đốc Dương và Huy ca, để bọn họ lo lắng về tương lai của thị trường bất động sản. Nhất là Huy ca vẫn nói thầm chúng ta nhận quá nhiều đất, vì thế cả năm tập đoàn đều nhìn chằm chằm vào hạng mục này đó.

- Hừ, đó là tôi có ý tốt, cũng có ý nhắc nhở các anh đừng quá đắc ý quên hết mọi chuyện. Nghĩ rằng xây dựng nhà xong là có thể bán, có thể được hoan nghênh. Cứ qua vài tháng nữa là các anh sẽ thấy lời tôi nói đúng như thế nào.

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Được rồi Quốc Đống, anh không nên nói đen đủi như vậy chứ? Coi như tôi sợ. May mà hạng mục này tiêu thụ không đến mức như anh nói, nếu không tôi đúng là phải tìm anh hỏi tội.

Hứa Minh Viễn nhe răng cười nói.

- Ồ, xem ra bán cũng được đó.

- Cũng được, hai ba ngày đã bán coi như hết, hơn nữa đều là một tay trao tiền một tay trao hàng.

Hứa Minh Viễn nhỏ giọng nói:

- Còn lại hơn 12 căn có lẽ trong một tuần là bán hết, nếu không bán được thì coi như làm nhà cho nhân viên độc thân của tập đoàn.

Triệu Quốc Đống có chút giật mình. 190 căn đâu phải con số nhỏ, thời này khác với sự điên cuồng của người dân vào mười năm sau, khi chế độ nhà tập thể vẫn chưa hủy bỏ, người ta bỏ tiền mua bất động sản, nhà cửa là rất hiếm. Mà hạng mục của Địa ốc Thiên Phu lại nhằm vào người có tiền, nhưng dù sao lớp người này có hạn, có thể thoáng cái bán nhiều như vậy đúng là làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên.

- Nếu như thoáng cái bán được nhiều như vậy tức là hạng mục này đã thành công.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Xem ra Khê bạn dật cảnh cũng tương đương như vậy. Chẳng qua sang năm chỉ sợ không được như vậy. Khê bạn dật cảnh phải bán thật nhanh, sang năm không phải thời cơ tốt để bán nhà đâu, nhưng lại là thời cơ tốt nhất để thu mua đất, cũng là thời cơ cá lớn nuốt cá bé.

- Nói như vậy tức là anh vẫn nhận định năm sau rất không được?

Hứa Minh Viễn đã bắt đầu tiếp nhận quan điểm của hai người ddtb. Đối với y mà nói thì tình hình kinh tế năm nay đang có xu hướng tốt, không hề thấy có vẻ gì sau đây sẽ bất lợi. Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn luôn khẳng định như vậy, hai người kia lại sùng bái ánh mắt của Triệu Quốc Đống cho nên y cảm thấy không dám khinh thường.

- Sao vậy, anh lo à?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Có thể không lo sao? Ngành bất động sản vốn không dễ làm, nếu như kinh tế có vấn đề thì thị trường sẽ giảm sút. Chúng ta làm tốt hơn nữa thì có ai mua?

Hứa Minh Viễn thở dài nói.

- Khủng hoảng kinh tế chưa chắc đã là việc xấu. Anh khó, người khác cũng khó. Tôi nói rồi, phải duy trì việc thu tiền, hạng mục ra lập tức bán, thu lại tiền ngay lập tức, cố gắng không cho nợ. Ngoài ra phải cố gắng duy trì tài chính, sang năm các công ty khác sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng có lẽ là cơ hội của Thiên Phu. Tôi nghe nói mấy hạng mục của tập đoàn Hoa Mậu bán không chạy, mà bọn họ cầm không ít đất của chính quyền thành phố. Ha ha, mấy mảnh đất đó của họ không có tiền, không chừng sang năm tập đoàn Hoa Mậu sẽ gặp phiền phức.

Triệu Quốc Đống vẫn chú ý sự phát triển của thị trường bất động sản An Đô. Hoa Mậu là một trong ba công ty lớn nhất trong lĩnh vực này của An Đô. Mà Địa ốc Thiên Phu chỉ có thể tính là lớp sau của ngành bất động sản An Đô. Mặc dù hai năm nay liên tục bán ra mấy hạng mục nhưng chủ yếu tập trung vào người giàu. Hơn nữa Mai Giang Minh Châu có khách chủ yếu là từ các nơi trong nước tới, không có nhiều người địa phương. Mặc dù làm người ta chú ý nhưng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với mấy công ty như Hoa Mậu. Đến khi Lan khê ngự uyển được bán ra mới chính thức đánh vào thị trường của bọn họ.

Chẳng qua khủng hoảng kinh tế rất nhanh sẽ khiến các công ty bất động sản rơi vào thời kỳ đóng băng. Lấy đất mặc dù là ký kết với thành phố, nhưng dù sao vẫn là phải vay vốn ngân hàng, phải trả tiền lãi. Tương lai sắp tới không rõ ràng thì ai dám nhận.

Dương Thiên Bồi cuối cùng đã có thể rảnh, y vội vàng đi tới trước mặt Triệu Quốc Đống, giơ chai nước “Thánh thủy”, bên dưới có mấy chữ nhỏ: “Tinh hoa nước suối” và nói:

- Quốc Đống biết khách sạn Văn Hóa này bán chai nước với giá bao nhiêu không?

- Bao nhiêu? 15 hay 18?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ha ha, 20 tệ, đúng là coi tiền là giấy. Một chai 20 tệ, giá còn đắt hơn rượu. Thế giới quá điên cuồng, mà kẻ tạo ra điên cuồng cũng là người.

Dương Thiên Bồi thở dài nói.

- Anh lúc này mới hiểu vì sao chú lại ủng hộ đám Trường Xuyên xây dựng cao ốc ở Lục Gia, đó là do tiền kiếm được quá nhiều mà không có chỗ dùng nên phải dùng cách này mà tiêu hoang.

- Tiêu hoang? Từ này dùng rất chính xác. Không biết Mai Giang Minh Châu được bán ra có phải do tính tiêu hoang của người không nữa. Bán ở Bắc Kinh Thượng Hải còn ra vẻ thần bí gì mà xem nhà, tài trợ vé máy bay. Xem rồi không mua cũng không sao, còn mua phòng trúng thưởng du lịch Hongkong. Ha ha.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Em nghĩ cách tiêu hoang này cũng không kém chai nước 20 tệ đâu.

- Chú đúng là giỏi hại người, chẳng qua cách làm kia không quan hệ gì với anh, đó là do Kiều Huy và Hứa Minh Viễn làm, anh chỉ cần biết kết quả.

Dương Thiên Bồi xua tay nói:

- Không cần biết mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần mèo biết bắt chuột là được mà. Anh cũng thế, mặc kệ dùng cách gì, chỉ cần bán được là được.

- Vậy đám Trường Xuyên cũng thế mà? Không cần biết dùng cách gì bán một chai nước suối chỉ có giá 1, 2 tệ mà bán được với giá 10, 20 tệ, chỉ cần được hoan nghênh là được mà.

Triệu Quốc Đống nhún vai nói.

- Ha ha, ai cũng nói không thể lấy thành bại luận anh hùng, nhưng thị trường lại có thể.

Dương Thiên Bồi cười nói:

- Quốc Đống, chú gọi điện cho anh là có việc gì thế?

- Ừ, cao ốc Thương Lãng thế nào rồi anh?

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Rất thuận lợi, bây giờ là lúc làm móng cho nên thời gian này anh không dám rời đi. Làm xong móng và một phần tầng thì anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.



- Bồi ca, tỉnh dự định làm mấy đường cao tốc – An Tương, Thiểm Cao, An Kiềm. Chuyện này không thể bỏ qua.

Triệu Quốc Đống lần này tới chính là thông báo với Dương Thiên Bồi. Bây giờ ngành xây dựng và bất động sản khác mười năm sau.

- Ồ?

Mắt Dương Thiên Bồi sáng lên mà nói:

- Ba đường cao tốc cùng khởi công? Nhiều tiền như vậy, tỉnh thừa nhận được không?

- Không theo kịp thì có Ủy ban nhân dân tỉnh đứng sau chịu mà, có thể trốn sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Nếu không có tiền thì chỉ bằng việc Ủy ban nhân dân tỉnh nợ tiền anh, anh vay tiền từ hệ thống ngân hàng cũng có đủ lý do.

- Điểm này cũng đúng, chẳng qua muốn nhận chính trị trên tỉnh thì sợ hơi khó với Thiên Phu.

Dương Thiên Bồi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Công ty xây dựng Thiên Phu chúng ta có quan hệ với thành phố nhưng trên tỉnh lại không có qua lại gì.

- Anh, Chủ tịch Ninh bây giờ khi làm Bí thư Thị ủy An Đô không phải đã tới khảo sát Công ty xây dựng Thiên Phu sao? Hơn nữa anh tiếp quản Công ty xây dựng số 5, 9 của An Đô, An Đô gánh hai bao quần áo lớn như vậy, Chủ tịch Ninh có thể không hiểu sao? Chủ tịch Ninh từ duyên hải tới nên đánh giá công ty tư nhân khác những người kia. Em thấy anh có thể lấy thân phận tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Phu đi gặp Chủ tịch Ninh, lấy danh nghĩa công ty tư nhân thuộc tỉnh An Nguyên mà xin tham gia đấu thầu việc xây dựng đường cao tốc trong tỉnh.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Chú thấy có tác dụng sao?

Dương Thiên Bồi có chút khó hiểu mà nói.

- Bồi ca, đi một chuyến cũng không mất sợi tóc nào mà, làm lãnh đạo có thêm ấn tượng với mình cũng tốt. Hơn nữa công ty tư nhân có quy mô như Tập đoàn Thiên Phu cũng là khá nổi tiếng trong tỉnh, hàng năm nộp thuế cho quốc gia không ít mà, còn thay chính quyền giải quyết không ít công nhân mất việc. Hơn nữa lúc nhận hai Công ty xây dựng kia thì đều là lúc Chủ tịch Ninh làm Bí thư Thị ủy An Đô, em nghĩ Chủ tịch Ninh sẽ có chút ấn tượng. Chỉ cần quang minh chính đại đi gặp, y dựa vào cái gì mà không ủng hộ. Dù không ủng hộ rõ ràng nhưng chỉ cần nói vài câu là được mà. Chuyện này thường do anh không tranh thủ nên không được, anh tranh thủ thì mới có người chú ý chứ?

Triệu Quốc Đống không đồng ý quan điểm của Dương Thiên Bồi. Các công ty tư nhân có quan điểm cực đoan là không quan hệ với chính quyền, toàn bộ dựa vào năng lực của mình mà phát triển, cảm thấy đám quan chức chính quyền đều là kẻ chỉ trỏ, quát dân. Hoặc là tìm cách lôi kéo cán bộ xuống nước, làm tha hóa cán bộ, giao dịch quyền tiền với cán bộ chính quyền. Trên thực tế nếu công ty đằng trước sẽ đánh mất cơ hội, kẻ đằng sau tuy phát triển trong lúc nhất thời nhưng khi có chuyện thì một loạt kẻ vào tù.

Quan điểm của Dương Thiên Bồi nghiêng về phía trước. Nhưng làm xây dựng, bất động sản không thể không có quan hệ với chính quyền. Cho nên Dương Thiên Bồi cũng cố gắng không để chính quyền gây phiền phức cho mình, mà chuyện bên chính quyền bố trí cũng cố gắng nhận.

- Quốc Đống, quan điểm của chú có lý, xem ra suy nghĩ của anh trước đây hơi cực đoan. Thời buổi này trong phạm vi của pháp luật thì phải biết cách lợi dụng chính sách. Tập đoàn Thiên Phu chúng ta coi như đã cống hiến không ít cho xã hội, dù là làm đường cao tốc thì cũng là cống hiến cho tỉnh mà. Anh dự định tiếp xúc với lãnh đạo phụ trách mảng xây dựng, giao thông của thành phố, nhờ thành phố nói giúp hộ.

Dương Thiên Bồi gật đầu nói.

- Đúng, Thị trưởng Diêu có quan hệ khá tốt với Chủ tịch Ninh. Mặc dù Chủ tịch Ninh đã lên tỉnh nhưng em thấy bọn họ vẫn còn qua lại. Anh có thể tìm Thị trưởng Diêu, mời y giúp chuyển lời, sau đó trực tiếp tìm Chủ tịch Ninh.

Triệu Quốc Đống nói:

- Em đoán sau khi kinh tế có biến thì quốc gia sẽ đưa ra một loạt chính sách kích thích nền kinh tế, xây dựng cơ sở chính là điểm quan trọng trong đó. Với phong cách của Chủ tịch Ninh thì ba con đường cao tốc này chỉ sợ sẽ đi đầu tiên, đến lúc đó tài chính dành cho ba con đường chắc sẽ được quốc gia ủng hộ. Em đoán đầu tư cho con đường này cũng là trên 2, 3 tỷ. Công ty xây dựng Thiên Phu có thể lấy một vài đoạn thì không phải sẽ hoàn thành mục tiêu một tỷ sao?

- Ba con đường này đi qua hơn 700km của tỉnh, khoản tiền lớn như vậy thì tỉnh sao có thể tự chịu một mình?

Dương Thiên Bồi suy nghĩ rồi nói:

- Nếu như đúng như chú nói là Trung ương sẽ đưa ra chính sách, như vậy sẽ ủng hộ công ty tư nhân vay vốn, đến lúc đó An Nguyên cũng được nhờ phải không?

- Đó là tất nhiên, bây giờ mặc dù còn chưa rỗ nhưng em đoán Chủ tịch Ninh sẽ không đợi khi chính sách xuất hiện mới làm. Em đoán y có lẽ sẽ tiến hành làm vài đoạn đường quan trọng trong tỉnh. Khi có chính sách của Trung ương thì y sẽ tiến hành trên quy mô lớn.

Triệu Quốc Đống chép miệng nói:

- Bồi ca, tỉnh có kinh nghiệm làm đường cao tốc ở tỉnh ngoài, về cống hiến cho tỉnh cũng là hợp lý, chúng ta phải làm công tác từ trước.

- Chú yên tâm. Bây giờ anh chỉ lo không có việc chứ không lo không có người. Hai năm qua thâu tóm Công ty Xây dựng số 5, 9 khiến số nhân viên quản lý, công nhân tăng mạnh. Anh sau khi nhận đã ra chế độ nghiêm ngặt. Không cần biết trước đây anh như thế nào, chỉ cần bây giờ anh có thể làm gì, có thể làm việc được hay không. Nếu làm tốt thì anh có vị trí, không muốn làm thì xin lỗi, vậy anh chỉ có thể làm một cổ đông nhỏ nhoi của Tập đoàn Thiên Phu, chờ cuối năm nhận tiền.

- Ra ngoài làm việc thì đúng là mệt nhưng tiền lương công tác trả sẽ không thiếu. Đến Thượng Hải xây dựng cao ốc thì ai cũng biết sẽ mệt nhưng ai cũng muốn đi vì có thể có tiền. Đi làm là vì kiếm tiền, ngày làm mệt nhưng chiều lại có thể ngồi đọc báo, uống café, một tháng kiếm được nhiều tiền hơn là kể chỉ kiếm được 100, 200 mà nhàn.

Triệu Quốc Đống đã lâu không tâm sự với Dương Thiên Bồi, thời gian này hắn rất bận công việc của huyện.

Kiều Huy cuối cùng cũng trốn được khỏi đám người.

Mặc dù không có chức danh gì trong Thiên Phu, nhưng dù là xây dựng Thiên Phu hay Địa ốc Thiên Phu thì Kiều Huy đều đóng góp nhiều. Y đàm phán hạng mục trong xây dựng, lấy đất và giải tỏa bên Địa ốc Thiên Phu. Chính Kiều Huy đã nói nửa đời còn lại sẽ bị Tập đoàn Thiên Phu hành hạ. Việc kinh doanh trạm xăng của y đã vứt sang cho Đại Phong làm hết.

Ba người nhanh chóng chuyển sang đề tài xu thế kinh tế năm sau sẽ ảnh hưởng như thế nào tới Tập đoàn Thiên Phu. Triệu Quốc Đống khẳng định với hai người rằng kinh tế sẽ khủng hoảng, quốc gia sẽ đưa chính sách đối phó, kích thích tiêu dùng trong nước.

Như vậy sẽ tăng đầu tư vào xây dựng cơ bản, nó sẽ có lợi cho xây dựng Thiên Phu. Mà chính sách cho ngành bất động sản cũng nhanh chóng đưa ra. Một hai năm tới sẽ là thời kỳ đóng băng của ngành này, cũng là một thời kỳ tẩy rửa, kẻ có thể sống sót sẽ là người có lợi, sẽ thành khổng lồ trong ngành.

Triệu Quốc Đống xác định phương hướng cho Thiên Phu chính là xây dựng sẽ tiến hành trên quy mô lớn, cố gắng mở rộng nghiệp vụ, tăng quy mô công ty, nhất là hạng mục đường cao tốc và hạng mục bên chính quyền phải tiến vào càng nhiều càng tốt. Bên bất động sản thì tạm thời ngừng, không làm hạng mục lớn, cố gắng tích trữ đát chờ thời.

Trong đó cũng không tránh khỏi nói chuyện tới quỹ đạo phát triển của Tập đoàn Thương Lãng. Kiều Huy bây giờ đã biết quan hệ của Triệu Quốc Đống và tập đoàn này. Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng không định giấu Kiều Huy. Triệu Phu Vọng là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Thiên Phu, Kiều Huy không thể không nhận ra.

Khi Kiều Huy quen Triệu Quốc Đống thì hắn mới là một cảnh sát nhỏ của Đồn công an Giang Miếu, chỉ sau mấy năm mà Tập đoàn Thương Lãng đã đứng hàng đầu ngành sản xuất nước suối của Trung Quốc, mấy công ty lớn khác ở duyên hải đều bị Tập đoàn Thương Lãng dẫm nát dưới chân. Mà Tập đoàn Thương Lãng lại do Triệu Quốc Đống chỉ điểm hai thằng em gây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng. Mà y đầu tư vào Tập đoàn Thiên Phu thì lúc đó đã là công ty tư nhân nổi tiếng trong lĩnh vực xây dựng tỉnh An Nguyên, hơn nữa còn mạnh mẽ tiến quân vào thị trường bất động sản, nhân viên tập đoàn mấy ngàn người, tài sản gần đạt một tỷ. Vậy mà cổ đông lớn nhất chưa bao giờ ra mặt.

Vì thế tất cả đều do một tay thanh niên trẻ tuổi này tạo ra, mà còn chưa tính bản thân hắn còn là một Bí thư huyện ủy. Như Dương Thiên Bồi nói nếu Triệu Quốc Đống bỏ qua chính trị thì Tập đoàn Thương Lãng và Tập đoàn Thiên Phu còn phát triển lớn hơn nữa, có thể đứng đầu Trung Quốc.

Về Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống liền vứt chuyện An Đô ra sau đầu.

Triệu Quốc Đống phát hiện cuộc sống của mình có thể chia làm đôi. Hoa Lâm là một, mà Thiên Phu, Thương Lãng là một bên. Nhìn hai bên như đan xen nhau, nhưng nếu cẩn thận phân tích thì liên quan không nhiều, nhiều lắm hắn chỉ là đứng giữa đưa ý kiến với bên kinh doanh mà thôi.

Triệu Quốc Đống không biết theo sự phát triển của mình thì bên kinh doanh có thể ảnh hưởng gì tới bên chính trị của hắn hay không. Có lẽ hắn mặc dù muốn tránh hiện tượng kia xảy ra nhưng không chắc đã được theo ý mình.

Triệu Quốc Đống cũng cố gắng tránh việc này xuất hiện. So với việc Tập đoàn Thương Lãng chuyển trụ sở lên Thượng Hải, so với việc công ty của Phòng Tử Toàn chuyển công việc chính sang bên Nội Mông, như vậy Triệu Quốc Đống liền hy vọng Tập đoàn Thiên Phu có thể tiến quân sang Bắc Kinh hoặc là Thượng Hải.

Chỉ có hai nơi này mới là nơi đặt chân của người thành công. Mà trong mắt Triệu Quốc Đống thì Tập đoàn Thương Lãng và Tập đoàn Thiên Phu phải xác định mục tiêu đứng đầu trong ngành của mình.

Chẳng qua đây không phải điều cần nhất với hắn lúc này. Gấp nhất chính là làm như thế nào để đoạt được chức Thường vụ thị ủy kia vào tay. Mà nếu muốn đạt được mục tiêu này thì ngoài cố gắng lúc trước, hắn cũng phải duy trì công việc.

Tháng năm, khu du lịch tiến vào thời kỳ kinh doanh cực nhanh. Mặc dù chỉ là kỳ nghỉ ba ngày nhưng nó vẫn kích thích các du khách tới Hoa Lâm. Ba ngày tiếp đón du khách trên 10 ngàn, chỉ riêng ngày 1/5 đã đột phá trên 5000 người, vượt qua năng lực tiếp đón của các nhà nghỉ, nhà hàng.

May mắn là chính quyền Hoa Lâm được Triệu Quốc Đống nhắc nên đã chuẩn bị từ trước. Chính quyền huyện khẩn cấp điều động các hộ nông thôn xung quanh tổ chức cho khách nghỉ ngơi, hơn nữa còn tạm thời triệu tập xe công cộng đưa khách lên huyện thành.

- Lão Tần, xem ra sản nghiệp du lịch của Hoa Lâm chúng ta bắt đầu tiến vào thời kỳ phát triển rồi.

Triệu Quốc Đống một bên xem số liệu, một bên kích động nói:

- Ba ngày trên mười ngàn người, ha ha, đây là thượng đế. Chỉ riêng tiền thu phí đã trên trăm ngàn, còn chưa tính các cái khác.

- Bí thư Triệu, đây là tất nhiên. Bây giờ khu du lịch Kỳ Lân Quan núi Hốt Luân đều thu phí, một vé mười tệ, người địa phương vào đó được mấy lần. Theo tôi thấy trong mắt người địa phương thì anh muốn bọn họ bỏ mười tệ ra mua vé thì sợ không mấy người muốn. Nhưng du khách lại khác hẳn.

Tân Tồn Hoán cười nói. Y là Phó chủ tịch phụ trách mảng du lịch nên cũng thấy tự hào khi nó phát triển mạnh như vậy, hơn nữa nó vượt quá đánh giá của mọi người. Lúc đầu dự tính ba ngày nghỉ chỉ có khoảng 3000 người là đủ hài lòng rồi.

- Hơn nữa công ty tuyên truyền ra ngoài là chính, những người này tới còn ăn, ngủ nghỉ ở Hoa Lâm, hơn nữa các sản phẩm kỷ niệm cũng bán chạy. Thống kê sơ bộ thì chỉ trong ba ngày mà lượng tiêu thụ đồ kỉ niệm và ăn uống đã trên tám triệu, nhất là rượu càng được người ta mua nhiều, hầu như ai cũng mang một hai vò về, có người mua mười vò.

- Ừ, trải qua kỳ nghỉ 1/5 này, tôi đoán năm nay khu du lịch sẽ vẫn hút khách, mùa hè là mùa vàng của du lịch, năm nay có thể chính là năm trở mình của công ty khai thác khu du lịch.

Triệu Quốc Đống một bên tính toán ba ngày này mang tới bao tiền cho Hoa Lâm, một bên lợi dụng làm như thế nào thúc đẩy ngành du lịch của toàn huyện phát triển theo.

- Bí thư Triệu, Phó chủ tịch Hà phụ trách mảng du lịch bên Tây Hà gọi điện tới nói với tôi và hỏi về tình hình của khu du lịch trong kỳ lễ, tôi nói qua làm y hâm mộ muốn chết, nói muốn sang Hoa Lâm học tập, xem Hoa Lâm phát triển du lịch như thế nào.

Tân Tồn Hoán nhìn Triệu Quốc Đống. Y cũng nghe đồn là Bí thư Quận ủy Tây Hà bây giờ sẽ đến Đại hội đại biểu nhân dân làm Phó chủ nhiệm, chức Bí thư Quận ủy Tây Hà làm người ta thèm muốn do nghe tin Tỉnh ủy quyết định cho các quận, huyện phát triển vào Thường vụ thị ủy. Mà Tây Hà mặc dù mấy năm nay phát triển chậm chút nhưng vẫn có tổng số GDP đứng đầu Ninh Lăng. Ai có thể ngồi vào chức Bí thư Tây Hà thì kẻ đó sẽ làm Thường vụ thị ủy.

Bây giờ có Hoàng Côn – Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát, Sử Chí Hòa – Bí thư huyện ủy Tào Tập, đương nhiên còn có Bí thư huyện ủy Khuê Dương – Tiêu Phượng Minh cùng Triệu Quốc Đống. Chẳng qua hai vị sau không có cơ hội mấy vì Sử Chí Hòa là thân tín tuyệt đối tin cậy của Kỳ Dư Hồng.



- Ừ, Tây Hà có không ít thắng cảnh du lịch mà còn cần sang Hoa Lâm học sao? Sợ là đến lừa bữa ăn thôi.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Chúng ta phải sang đó học cách kinh doanh văn hóa thành thị của bọn họ mới đúng. Công tác này Tây Hà làm rất tốt.

Thấy Triệu Quốc Đống nói tránh sang việc khác, Tân Tồn Hoán không hỏi thêm. Vị Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi hai năm trước, bây giờ đã thành Bí thư huyện ủy lão luyện, nói chuyện cũng trầm ổn, tự nhiên.

- Bí thư Triệu, chẳng qua Cục trưởng Liêu – cục Du lịch Thị xã đã gọi tới hỏi và rất quan tâm sự phát triển ngành du lịch này của Hoa Lâm, hy vọng Hoa Lâm có thể có đột phá trong ngành, tranh thủ tạo thương hiệu cho du lịch Ninh Lăng.

Tân Tồn Hoán do dự một chút rồi nói:

- Sau khi tôi báo cáo tình hình, Cục trưởng Liêu có ý muốn cho Hoa Lâm thành một trong các điểm tổ chức hội nghị của Sở Du lịch tỉnh, yêu cầu một số chuyên gia trong ngành tới nghiên cứu một chút, tất cả Phó thị trưởng phụ trách du lịch và các Cục trưởng cục Du lịch trong toàn tỉnh sẽ tới tham gia, chủ yếu nghiên cứu xem làm như thế nào phát triển ngành du lịch. Cục trưởng Liêu đây là muốn hội nghị này tổ chức ở Hoa Lâm.

Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên mà nói:

- Đây là việc tốt, sao anh không nói sớm? Hoa Lâm phải tranh thủ mới được.

- Bí thư Triệu, tôi nghe ý của Cục trưởng Liêu nói thì hội nghị này phải tốn vài trăm ngàn.

Tân Tồn Hoán chép miệng nói. Đám người cục Du lịch đúng là miệng rộng, hội nghị hai ba ngày sẽ ăn uống, nghỉ ở khu du lịch, mời cả đám chuyên gia tới thì phải có phong bì, hơn nữa còn là hội nghị trong toàn tỉnh thì cũng phải bốn năm mươi người, nếu thêm lái xe và thư ký thì phải hàng trăm.

Nếu tổ chức hội nghị toàn tỉnh ở đây thì ăn uống không nói, còn phải có đồ kỷ niệm nữa chứ, 2, 3 trăm ngàn chưa chắc đã đủ. Tân Tồn Hoán đã nhắc khéo chuyện này với Đường Diệu Văn, Đường Diệu Văn cũng không có hứng thú với việc này.

- Vài trăm ngàn?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tốn mặc dù không ít nhưng tôi thấy đáng. Ý tôi là có thể khiến cho các công ty du lịch của tỉnh, thậm chí toàn quốc biết đến Hoa Lâm, như vậy coi như quảng cáo cho Hoa Lâm mà.

- Cái này …

Tân Tồn Hoán hít sâu một hơi rồi nói:

- Bí thư Triệu, nếu làm thì quy mô rất lớn, các công ty du lịch thì cũng phải là vài trăm, chưa tính tới bên ngoài. Nếu mời thì con số có lẽ trên 300 người. Ngoài ra còn phải nghĩ tới nếu hội nghị có quy mô lớn như vậy thì còn có một loạt phóng viên tới, vậy kinh phí tầm năm, sáu trăm ngàn cũng không đủ.

- Từng đó cũng được, nếu có thể mời tất cả giám đốc các công ty du lịch tới, có thể mời giám đốc mấy công ty du lịch quanh tỉnh tới thì từng đó là đáng. Anh nghĩ xem, bọn họ tới thì sẽ có ấn tượng. Bình thường anh không có việc gì có thể tiến hành trao đổi với người trong ngành, đây chính là hội nghị quảng cáo cho Hoa Lâm. Hơn nữa quy mô lớn thì phóng viên sẽ tới rất nhiều, đây là tạo danh tiếng cho Hoa Lâm.

- Bí thư Triệu, làm như vậy thì sợ hơi biến tướng, tôi lo Cục trưởng Liêu không đồng ý.

Tân Tồn Hoáncũng hiểu được Triệu Quốc Đống muốn làm gì.

- Chuyện do người mà. Lão Tần, đây là cơ hội, Hoa Lâm chúng ta lúc nào có thể có hội nghị cấp tỉnh như vậy, theo tôi nhớ thì không có. Cơ hội này có bỏ tiền ra cũng không mua được, cho nên đừng nói Cục trưởng Liêu có ý muốn kéo hội nghị tới Hoa Lâm, dù không thì chúng ta cũng phải tranh thở hắt ra.

Triệu Quốc Đống đứng lên đi quanh bàn mà nói:

- Việc này không nên chậm trễ. Tôi thấy phải làm nhanh, làm đẹp, thành lập tổ chuẩn bị, anh làm phó tổ trưởng phụ trách, cửa nào không thông thì nói với tôi.

Tân Tồn Hoán có chút khẩn trương, nếu dựa theo ý của Triệu Quốc Đống thì sức ảnh hưởng của hội nghị này là rất lớn. Y cũng biết bản lĩnh của Triệu Quốc Đống, chỉ cần hắn đã xác định thì có thể làm.

- Bí thư Triệu, chủ yếu khó là bên Sở Du lịch. Quy mô mở rộng như vậy, nội dung cũng cần tăng thêm nên cần Sở Du lịch đồng ý và ủng hộ. Ngoài ra là vấn đề kinh phí.

- Việc này tôi lo. Tôi sẽ nói chuyện với lão Đường, đầu tiên bỏ ra hai trăm ngàn làm kinh phí chuẩn bị. Anh liên lạc với công ty khai thác khu du lịch, mời bọn họ ủng hộ.

Phù Quyên và Liêu Bồi Hoa ra khỏi văn phòng Kỳ Dư Hồng mà có chút tức giận.

Không ai ngờ việc tốt như vậy lại thành thế. Mạch Gia Huy không cho ý kiến. Kỳ Dư Hồng hỏi có thể đổi sang tổ chức trên Thị xã không? Tổ chức ở Tây Giang, điều này làm Phù Quyên và Liêu Bồi Hoa có chút khó hiểu.

Cuối cùng Phù Quyên tỏ vẻ Sở Du lịch tỉnh hy vọng tổ chức ở khu du lịch phát triển, qua đó dễ trao đổi ở ngay hiện trường. Tây Giang mặc dù có vài thắng cảnh du lịch nhưng ở đó không bằng như bên Hoa Lâm.

Như Liêu Bồi Hoa nghĩ thì hai năm qua Tây Giang không chú trọng ngành du lịch, thậm chí không có quy hoạch phát triển ngành này. Tổ chức ở Tây Giang chính là làm mất mặt Ninh Lăng.

Kỳ Dư Hồng cuối cùng không trả lời rõ ràng mà nói sẽ nghiên cứu một chút.

- Thị trưởng, Bí thư Kỳ có ý gì vậy? Chuyện này các nơi tranh còn không được, không phải hai năm qua khu du lịch Kỳ Lân Quan núi Hốt Luân Hoa Lâm làm quá tốt, đồng thời quảng cáo cũng nhiều thì tỉnh sao có thể chú ý. Chúng tôi và huyện khó khăn lắm mới thảo luận khiến Hoa Lâm chịu hết chi phí, Thị xã chỉ ngồi mà hưởng thành quả, chỗ tốt như vậy đi đâu mà tìm. Hơn nữa Bí thư Triệu, Chủ tịch Đường và chủ tịch Tân đều rất nhiệt tình, có thể nói mọi người đều vui mừng. Bí thư Kỳ còn do dự gì?

Phù Quyên cũng có chút không rõ, đây là chuyện tốt mà Thị trưởng Mạch Gia Huy không nóng không lạnh, mặc dù tỏ vẻ ủng hộ nhưng lại đề nghị y tốt nhất sang báo cáo với Bí thư Kỳ. Bí thư Kỳ càng khó hiểu, không ngờ hỏi có thể điều chỉnh hay không, còn muốn tổ chức ở Tây Giang. Đây không phải bôi đen công tác du lịch của Ninh Lăng sao?

- Có phải là Bí thư Kỳ lo chi phí quá lớn không?

Phù Quyên khó hiểu hỏi:

- Hay là lo tổ chức ở Hoa Lâm thì điều kiện nơi đây không đủ, ảnh hưởng hình ảnh Ninh Lăng?

- Ôi, Thị trưởng Phù, chúng ta báo cáo rõ ràng còn gì? Kinh phí do Hoa Lâm phụ trách. Bí thư Triệu mặc dù còn trẻ nhưng lại không phải kẻ lo đầu lo đuôi. Tôi nói chuyện với anh ta về vấn đề kinh phí, nhất là mời chuyên gia tham gia thì có thể tốn không nhỏ, Bí thư Triệu không hỏi nhiều, chỉ nói theo nhu cầu, dựa theo yêu cầu cấp trên mà làm. Hoa Lâm dù đập nồi cũng phải lấy danh tiếng cơ mà.

Liêu Bồi Hoa lạnh nhạt nói:

- Về phần hình tượng thì tôi dám nói khu du lịch Hoa Lâm đứng hàng đầu của tỉnh, vậy còn có thể ảnh hưởng hình tượng Ninh Lăng sao? Tổ chức ở Tây Giang mới là mất hình tượng.

Phù Quyên cũng thấy Kỳ Dư Hồng không phải không hy vọng tổ chức hội nghị này tại Ninh Lăng, mà là không muốn tổ chức ở Hoa Lâm. Nhưng Trương Thiệu Văn và Kỳ Dư Hồng mâu thuẫn thì ai cũng biết, hơn nữa Kỳ Dư Hồng còn thuận miệng hỏi có thể tổ chức ở Tào Tập không? Chỉ tiếng Tào Tập không có khu du lịch nào cả.

Như vậy chỉ có một điều Kỳ Dư Hồng không muốn tổ chức ở Hoa Lâm, chỉ là các quận, huyện khác không đâu thích hợp cả. Nếu như quyết định huyện khác thì Sở Du lịch sẽ không chấp nhận.

Phù Quyên mơ hồ cân nhắc ra một chút. Xem ra Triệu Quốc Đống này đã làm Kỳ Dư Hồng khó chịu, nếu không theo lý việc này là cơ hội tăng hình tượng của Ninh Lăng, Kỳ Dư Hồng bình thường sẽ không phản đối.

Nhưng theo Phù Quyên biết thì quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Kỳ Dư Hồng tốt mà. Nếu không Triệu Quốc Đống sao có thể trong ba năm từ cán bộ kiêm nhiệm trèo lên làm Bí thư huyện ủy. Mà bây giờ Triệu Quốc Đống mới làm Bí thư huyện ủy hơn tháng, dù là bên trên có chỗ dựa cũng không thể bay như tên lửa chứ?

Chẳng lẽ nói trong một tháng vừa rồi hai người đó đánh nhau?

Chẳng qua Kỳ Dư Hồng cũng không nói không thể mà bảo sẽ suy nghĩ một chút, mặc dù không biết còn cần nghiên cứu gì nhưng vẫn còn hy vọng.

Khi Liêu Bồi Hoa nói chuyện này với Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống hiểu Kỳ Dư Hồng đã nhận ra động tác của mình. Chẳng qua đây là vì công việc, Kỳ Dư Hồng dù biết cũng không thể làm gì hắn.

Triệu Quốc Đống không tin Kỳ Dư Hồng có thể từ chối hội nghị quan trọng có thể tăng thêm mặt mũi cho đối phương. Nếu Kỳ Dư Hồng làm như vậy thì Triệu Quốc Đống không thèm coi Kỳ Dư Hồng vào đâu.

Được Liêu Bồi Hoa thông báo, Triệu Quốc Đống liền suy nghĩ xem làm như thế nào phá vỡ vấn đề này.

Kỳ Dư Hồng đây là nghĩ Hoa Lâm muốn lợi dụng hội nghị mà tạo thế, nhất là khi việc tăng thêm Thường vụ thị ủy sắp diễn ra, rất khói nói có thể vì việc này mà có biến hay không? Chỉ tiếng Tào Tập không có khu du lịch nào, nếu không Kỳ Dư Hồng sẽ toàn lực dồn vào đó.

…..

Nhật báo An Nguyên đặt trước mặt làm Kỳ Dư Hồng rất buồn bực. Thứ nhất không tính tin tức không quá bắt mắt về Ngành du lịch Hoa Lâm nghênh đón thời kỳ phát triển, 1/5 đã phá vỡ lịch sử. Tin tức này vừa đập vào mắt đã khiến Kỳ Dư Hồng biết mình không có lựa chọn nào. Quả nhiên y chưa có quyết định thì Phó chủ tịch tỉnh Điền Đào đã gọi tới.

Mặc dù Điền Đào nói khá khách khí nhưng Kỳ Dư Hồng có thể cảm nhận ra đối phương có chút buồn bực vì việc Ninh Lăng chậm trễ trong hội nghị du lịch của tỉnh. Theo Phó chủ tịch tỉnh Điền Đào cảm thấy thì cơ hội này bất cứ thành phố, Thị xã nào cũng tranh đoạt với nhau, thậm chí dù bỏ ra vài trăm ngàn cũng có tác dụng tuyên truyền cho Thị xã đó lớn hơn vốn bỏ ra, có sức ảnh hưởng thúc đẩy ngành du lịch của nơi đó. Sao Ninh Lăng còn chậm trễ không quyết định.

Điền Đào đã hỏi Sở Du lịch và Phù Quyên của Ninh Lăng. Phù Quyên cũng nói không rõ, nói Thị xã đang nghiên cứu. Điều này làm Điền Đào rất khó chịu. Nếu như không phải lo một số nguyên nhân khác thì hội nghị này nên bố trí ở An Đô, không tới lượt Ninh Lăng. Điền Đào thậm chí còn muốn đập điện thoại. May là giám đốc Tạ Sở Du lịch ở bên khuyên nên y gọi cho Kỳ Dư Hồng, nếu Ninh Lăng không muốn thì đổi sang nơi khác.

Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút rồi lập tức đáp ứng. Y không thể vì một vài nhân tố không ổn định mà bỏ cơ hội tốt làm mình thêm điểm trong mắt Lãnh đạo tỉnh ủy. Dù sao chỉ cần tổ chức ở Ninh Lăng là y có công lao.

Sau khi nhận được thông báo chính thức của Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã rằng Sở Du lịch sẽ tổ chức hội nghị toàn tỉnh ở Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hai hôm nay trên Thị ủy, Ủy ban Thị xã vẫn kéo dài việc này, rõ ràng muốn cho tỉnh thấy Ninh Lăng không mặn mà hội nghị này, để tỉnh đổi nơi khác, như vậy Ninh Lăng cũng có thể xuôi dòng đẩy thuyền. Chẳng qua biện pháp mềm này của Kỳ Dư Hồng không có hiệu quả, áp lực trên tỉnh khiến Kỳ Dư Hồng phải cúi đầu.

Trước đó Triệu Quốc Đống đã đoán được việc Kỳ Dư Hồng sẽ kéo dài nên có biện pháp xử lý. Hắn rất chú ý trong việc giao tiếp với giám đốc Tạ - Sở Du lịch, may là giám đốc Tạ cũng đánh giá cao Cù Vận Bạch, có Cù Vận Bạch đứng giữa, Triệu Quốc Đống còn tự mình ra mặt nên chuyện mới xác định do Hoa Lâm làm, cũng mới do Phó chủ tịch tỉnh Điền Đào gọi điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook