Quyển 5 - Chương 75: Chương 75
Thụy Căn
17/04/2013
Phó chủ tịch tỉnh Cam Bình chỉ ở lại Ninh Lăng một ngày, nhưng cũng có ấn tượng tốt đối với Hoa Lâm.
- Phó thị trưởng Kim, Bí thư Trâu, Chủ tịch La, Tiểu Triệu, tôi nghe các vị giới thiệu, xem ra Học viện Nông nghiệp đã đạt thành quả ở Hoa Lâm. Các loại cỏ này đúng là thích hợp trồng ở Hoa Lâm, qua đó sẽ phụ trợ cho ngành chăn nuôi gia súc của Hoa Lâm. Chẳng qua suy nghĩ của các vị sau đây là như thế nào?
- Chủ tịch Cam, trước mắt trồng cỏ sẽ được nhân rộng tại mấy huyện phía bắc Huyện Hoa Lâm chúng tôi. Chúng tôi dự định bao thêm mấy xã, thị trấn phía tây vào, như vậy có thể hình thành một khu vực khoảng 30 ngàn mẫu trồng cỏ, đủ để cho trên 800 ngàn bò thịt hoặc 500 ngàn bò sữa.
Trâu Trì Trường vừa dứt lời, La Đại Hải bổ sung thêm:
- Ngoài ra Khu thí nghiệm đang nghiên cứu việc cải tiến đào Mi Hầu của huyện. Thực tế đất khu vực phía nam Hoa Lâm phù hợp trồng đào Mi Hầu. Chúng tôi dự định nhân rộng việc trồng đào Mi Hầu ở các xã, thị trấn phía nam, biến đây thành cây thoát nghèo, làm giàu.
- Theo tôi biết có không ít Thị xã, thành phố các tỉnh bạn cũng đang suy nghĩ phát triển đào Mi Hầu. Nhưng theo tôi biết đào Mi Hầu không dễ bảo quản, nếu phát triển mạnh thì các anh đã nghĩ tới con đường tiêu thụ chưa?
Cam Bình tỉnh táo và rất thực tế.
La Đại Hải ngẩn ra, y cũng mới nghe thấy Triệu Quốc Đống đề cập chuẩn bị trồng đào Mi Hầu ở các xã phía nam, nhưng không hiểu cụ thể mấy.
- Chủ tịch Cam, đào Mi Hầu mặc dù không dễ bảo quản nhưng vẫn có một vài biện pháp khiến nó bảo quản được từ hai ba tháng đến nửa năm. Chủ yếu căn cứ chất lượng đào Mi Hầu mà xác định, nhưng chỉ dựa vào việc bán hoa quả là không tiêu thụ được với số lượng lớn. Cho nên chúng tôi dự định thu hút đầu tư các công ty làm nước hoa quả, nhất là khu vực núi phía nam còn có nhiều lê rất ngon, đây là ưu thế của Hoa Lâm chúng tôi.
Triệu Quốc Đống biết ý đáp lời.
- Các vị, khi cổ vũ Nam Điền phát triển thì phải tránh một số hiện tượng không tốt. Bây giờ trong nước có thị trường tiêu thụ nước ép hoa quả là như thế nào thì các anh phải nghiên cứu kỹ càng, không được phát triển mù quáng, cuối cùng sản phẩm không thể bán ra, tổn thất chính là nông dân, cuối cùng sẽ làm chính quyền mất uy tín.
Cam Bình gật đầu nói:
- Bên ngoài có bài học thì tôi không hy vọng nó xuất hiện ở tỉnh An Nguyên.
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận vị Chủ tịch Cam này rất nhạy bén.
Chính quyền địa phương khi phát triển loại sản nghiệp nào đều là lừa trước, hoặc là không chú ý tới mong muốn của nông dân, cố đẩy mạnh, nhân rộng. Điều này làm cho nhiều sản phẩm không thể tiêu thụ, tổn thất lớn. Nhưng theo ấn tượng của hắn thì không ít chính quyền địa phương phát triển trồng lê, táo, mận, nho đều không lo thị trường tiêu thụ. Chẳng qua nếu như cả một khu vực rộng lớn cùng trồng thì việc bán hoa quả để ăn sẽ không thể hết, nó sẽ thối nát, ảnh hưởng tới sự tích cực của nông dân.
- Chủ tịch Cam, điểm này Bí thư Trâu cùng Chủ tịch La đã nhắc nhở tôi. Tôi cũng chuẩn bị để Phòng Chiêu thương huyện nhờ cục Chiêu thương Thị xã tiến hành tìm hiểu năng lực tiêu thụ các thành phố lớn xung quanh về đào Mi Hầu, xem mấy thành phố như An Đô, Trùng Khánh, Trường Sa, Vũ Hán, Quý Dương một năm tiêu thụ bao nhiêu.
- Ngoài ra chúng tôi chuẩn bị thông qua cục Chiêu thương Thị xã tiến hành tìm hiểu xem sản lượng tiêu thụ nước ép hoa quả cao bao nhiêu. Sau khi có báo cáo, chúng tôi sẽ dựa vào đó mà thu hút đầu tư. Sau đó yêu cầu các hộ nông dân trồng đào Mi Hầu đã được cải tiến, khiến bọn họ có ý thức về nền kinh tế thị trường.
Cam Bình có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống. Cô không ngờ Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy mà suy nghĩ sâu sắc đến thế. Cô có thể khẳng định câu đầu của Triệu Quốc Đống chỉ là dán vàng vào mặt hai vị lãnh đạo. Nhìn vẻ mặt của hai vị lãnh đạo giấu thì tốt nhưng Cam Bình gặp qua không ít lãnh đạo cơ sở, càng bình tĩnh càng chứng tỏ bọn họ không hiểu gì.
- Như vậy là tốt nhất. Tục ngữ nói ngã một lần khôn một lần nhưng chưa chắc chúng ta phải ngã thì mới có thể trưởng thành. Bài học của người khác chính là tài sản quý giá với chúng ta. Tìm mọi cách khiến nông dân giàu lên là tốt, nhưng phải chú ý phương pháp, nhất là làm như thế nào tăng tích tính cực của nông dân, làm như thế nào để nông dân có quan niệm nền kinh tế thị trường, đây là những điều rất quan trọng.
Cam Bình nói rất thẳng thắn:
- Chính quyền địa phương không nên nóng lòng mong thành công ngay, phải tiến dần từng bước, không được lấy mệnh lệnh hành chính can thiệp khi dân chúng còn chưa hiểu, như vậy chỉ phản tác dụng mà thôi.
Triệu Quốc Đống không khỏi gật đầu. Có thể làm lãnh đạo tỉnh đúng là khác hẳn người bình thường. Triệu Quốc Đống có giấc mơ kia nên vẫn có chút kiêu ngạo mình nắm trước thời cơ. Nhưng biểu hiện của Cam Bình làm hắn hiểu không ít, đây mới là lãnh đạo thật sự. Có thể dựa vào tình hình trước mắt mà phân tích ra như vậy, đó mới là bản lĩnh.
- Chủ tịch Cam, chúng tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của ngài.
Trâu Trì Trường vội vàng nói.
Cam Bình nhìn vị Bí thư huyện ủy và gật đầu nói:
- Các anh có thể ý thức được sự phức tạp của vấn đề này là tốt nhất, phải nhớ cải cách thì phải thử nghiệm nhưng không được mù quáng xông tới, nhất là liên quan tới lợi ích nông dân càng cần phải chắc chắn.
- Tiểu Triệu, cậu phụ trách mảng thu hút đầu tư của huyện cho nên tôi nhắc cậu là trong hạng mục sản xuất nông nghiệp cần thận trọng, nhất là việc thu hút đầu tư các công ty gia công.
- Tôi hiểu, xin Chủ tịch Cam yên tâm, ở vấn đề này Hoa Lâm nhất định cẩn thận. Trước đó nhất định sẽ chăm chú khảo sát, tuyệt đối không làm cho các bài học ở nơi khác tái diễn ở Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống tự tin nói.
- Khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật này theo tôi thấy rất có ý nghĩa. Lần trước Chủ tịch tỉnh Trương về đã đề cập với tôi vấn đề này. Sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp sẽ ủng hộ nhiều. Thị trưởng Kim, Thị xã các anh nhất định phải ủng hộ nhiều. Khu thí nghiệm làm tốt thậm chí sẽ thành điểm mẫu của cả Ninh Lăng, cả tỉnh An Nguyên.
Kim Vĩnh Kiện vội vàng gật đầu đồng ý. Cam Bình có địa vị cao ở tỉnh. Cô ta từng nói cùng lắm thì về Đại học An Nguyên dạy học, điều này khiến cho Lãnh đạo tỉnh ủy rất chú trọng ý của cô.
Nhìn đoàn người lãnh đạo lên xe rời đi, Trâu Trì Trường cùng La Đại Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian ngắn lãnh đạo thường xuyên tới Hoa Lâm. Điều này vừa là khen ngợi công tác của Hoa Lâm, đồng thời cũng làm Trâu Trì Trường và La Đại Hải thấp áp lực lớn. Chẳng may lãnh đạo khi kiểm tra công việc thấy gì không hay thì sao?
- Lão La, Quốc Đống, đi thôi.
Trâu Trì Trường do dự một chút rồi nói với hai người. Khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân đã chính thức khởi công xây dựng. Lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo Thị xã đều tham gia lễ khởi công.
- Đi thôi.
Vẻ mặt La Đại Hải có chút kỳ lạ. Y có thể cảm nhận được sự do dự của Trâu Trì Trường.
Triệu Quốc Đống cũng thấy được điểm này. Xem ra hai vị lãnh đạo có gì cần nói với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.