Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 74

Thụy Căn

17/04/2013



Dòng chảy ngầm ở Ninh Lăng không ảnh hưởng gì tới Hoa Lâm, ít nhất mọi người có việc gì làm vẫn nên làm.

Lần trước Triệu Quốc Đống nói với Trương Nghiễm Lan là hơi quá. Trên thực tế Công ty Đại Hoa mặc dù đã ký hợp đồng mang tính mục đích nhưng sẽ đầu tư bao nhiêu, quy mô như thế nào, một năm thịt bao con bò, trâu, cừu thì không rõ.

Công ty Đại Hoa là công ty khá nổi tiếng ở Trung Quốc trong làm việc này, có nhiều kinh nghiệm đối phó chính quyền địa phương. Từ việc vay vốn ngân hàng, giá đất, xây dựng các cơ sở trụ cột, hình thức đàm phán với các hộ nông dân đều theo ý bọn họ. Bọn họ cũng biết huyện nghèo như Hoa Lâm cần tìm nhà đầu tư, nhất là lãnh đạo chính quyền cần thành tích nên bọn họ rất từ từ mặc cả với Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống cũng không lạ gì việc này. Mặc dù La Đại Hải khá chú trọng hạng mục này cho nên không ngừng giục Triệu Quốc Đống đẩy nhanh tiến độ đàm phán với Công ty Đại Hoa, nhưng cũng may Trâu Trì Trường biết mình sắp đi nên không coi trọng, điều này làm Triệu Quốc Đống có cơ hội mà thở, không cần phải cúi đầu với Công ty Đại Hoa.

- Giám đốc Hà, không phải huyện tôi không có thành ý, huyện đã làm rất nhiều việc. Anh cũng biết hạng mục khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân đã được chính thức ký kết. 40 triệu của Công ty Tinh Hán đã gửi vào tài khoản, đó là bạc trắng, bây giờ huyện sao có thể lấy ra khoản tiền lớn như vậy? Công ty Tinh Hán giục rất gấp cho nên trong thời gian ngắn tôi chú ý tới bên đó.

Triệu Quốc Đống bảo Lâm Đan rót nước rồi lấy thuốc ra mời.

- Chủ tịch Triệu, tôi đã đi tìm Bí thư Trâu, anh ta nói anh phụ trách. Tôi tìm Chủ tịch La, Chủ tịch La nói gọi cho anh? Một hạng mục lớn như vậy mà thái độ của Hoa Lâm như vậy sao?

Giám đốc Hà đứng lên tức giận nói:

- Chủ tịch Triệu, tôi nói với anh, có nhiều nơi xin Công ty Đại Hoa chúng tôi tới đầu tư, thái độ các anh như vậy chính là ép chúng ta đi tìm đối tác khác phải không?

- Giám đốc Hà, anh có thể nói như vậy sao? Hoa Lâm tôi không có thành ý ư? Bây giờ mấy xã, thị trấn đều đang toàn diện trồng cỏ, quy mô gần 10 ngàn mẫu. Khu thí nghiệm giữa Hoa Lâm và Học viện Nông nghiệp cũng không ngừng đưa các giống bò, trâu tốt vào thử nghiệm, nếu chúng tôi không có thành ý thì làm nhiều như vậy làm gì? Ngoài ra Ngân hàng Công thương Thị xã cũng phối hợp với chính quyền huyện tôi, đồng ý cho các anh vay tiền xây dựng nhà máy, chẳng lẽ còn chưa đủ?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Nhưng nếu anh cho rằng từng yêu cầu các anh đưa ra chính quyền huyện Hoa Lâm đều phải chấp nhận, thỏa mãn thì tôi xin lỗi.



Bị Triệu Quốc Đống phản bác như vậy, Giám đốc Hà dụi thuốc vào gạt tàn rồi nói:

- Chủ tịch Triệu, anh làm như vậy là ý của huyện?

- Giám đốc Hà, ý kiến của huyện chúng tôi từ trước đến giờ đều là thống nhất. Có lẽ anh cảm thấy thái độ của một vị lãnh đạo nào đó đối với anh hơi khác, tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi. Tôi có thể nói với anh, tôi là lãnh đạo phụ trách thu hút đầu tư, dù là ai thì nhất định phải thông qua tôi. Tôi không đồng ý thì hạng mục này cứ để đó.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

- Được, Chủ tịch Triệu, đây là anh nói. Đi, đến lúc đó đừng mời chúng tôi quay lại.

Đoàn người Giám đốc Hà liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.

- Giám đốc Hà, không tiễn. Thành ý một bên không thể nào chấp nhận được. Chúng tôi muốn hợp tác với Công ty Đại Hoa, nhưng chúng tôi không phải ăn mày. Huyện Hoa Lâm có điều kiện tốt như vậy, kẻ mù cũng thấy. Tôi tin ngoài Công ty Đại Hoa thì còn có các công ty khác có hứng thú với Hoa Lâm, ví dụ như Công ty Tam Điệp.

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói. Câu nói của hắn làm vị Giám đốc Hà run lên.

- Chủ tịch Triệu, làm như vậy có ổn không?

Chánh văn phòng Ủy ban –- Lão Khổng thấy đoàn người Công ty Đại Hoa đã rời đi nên nói.

- Lão Khổng, đàm phán cần kiên nhẫn. Công ty Đại Hoa đã ký hiệp định sơ bộ với Hoa Lâm, nếu không muốn đầu tư ở đây thì cần gì phí sức như vậy? Bây giờ huyện làm nhiều việc như vậy, bọn họ sao có thể không thấy? Bọn họ đoán chắc chúng ta sẽ phải nhường nên mới cứng rắn như vậy. Hừ tôi em y kéo được bao lâu.

Triệu Quốc Đống nói.

- Nhưng mà Chủ tịch Triệu, hạng mục này rất quan trọng đối với Hoa Lâm chúng ta, tỉnh cũng chú ý tới việc này. Nếu Công ty Đại Hoa ddtu ở huyện khác thì sợ huyện sẽ bị động.



- Hừ, Công ty Đại Hoa chính là lợi dụng tâm lý này của huyện mà ép chúng ta. Bọn họ đoán chắc chúng ta sẽ phải xin xỏ bọn họ. Cho nên tôi đã liên lạc với Sở nông nghiệp và được giới thiệu Công ty Tam Điệp, đây là công ty chế biến thực phẩm nổi tiếng ở phương Bắc. Chúng ta bây giờ có Khu thí nghiệm của Học viện Nông nghiệp, đây là ưu thế lớn nhất của chúng ta. Có kỹ thuật của Học viện Nông nghiệp ủng hộ, cỏ sẽ nhanh lớn. Hơn nữa dù không có Công ty Đại Hoa, mấy xã, thị trấn huyện ta đều có thể phát triển ngành chăn nuôi gia súc, cùng lắm tìm một công ty chế biến thịt mà thôi.

- Dưới cây ngô đồng sẽ thu hút được phượng hoàng. Chúng ta có ngô đồng thì chẳng lẽ cả Trung Quốc chỉ mình Công ty Đại Hoa là phượng hoàng? Anh không nên tự hạ mình, Hoa Lâm mặc dù nghèo, trụ cột kém nhưng chỉ cần chúng ta dùng đầu óc một chút thì không có gì không làm được. Tôi dám đảm bảo với anh chỉ cần Công ty Tam Điệp tới Hoa Lâm khảo sát, Công ty Đại Hoa sẽ không thể ngồi yên.

Lão Khổng nghe không khỏi bội phục. Vị Chủ tịch Triệu này đúng là lạ, hạng mục lớn như vậy nếu là người khác thì đã sớm đi nịnh bợ, nhưng Chủ tịch Triệu này thì hay rồi, không nhanh không chậm, ra vẻ lạnh nhạt, làm nhà đầu tư gấp như vậy.

- Chủ tịch Triệu, ngài nói Công ty Tam Điệp sẽ tới Hoa Lâm sao?

- Sao không chứ. Có Khu thí nghiệm, có đất tốt, có nguồn vay vốn, huyện ta lại rất chào đón cơ mà. Công ty nào tới trước thì người đó có ưu đãi lớn hơn, bọn họ sao không tới?

- Nhưng nếu bây giờ Công ty Đại Hoa muốn ký hợp đồng với chúng ta thì sao?

Lão Khổng suy nghĩ một chút rồi nói.

- Cũng vậy thôi, Công ty Tam Điệp tới thì chúng ta cũng chào đón. Chúng ta không có lý do gì chào đón Công ty Đại Hoa mà không chào đón Công ty Tam Điệp. Nói thật huyện nên thu hút các công ty cạnh tranh, như vậy huyện mới có thể lựa chọn. Sau này các hộ nông dân mới có quyền lớn hơn. Có cơ hội chúng ta phải thu hút càng nhiều công ty vào để cạnh tranh.

Kỳ Lân Quan cuối cùng đã được chính thức phê duyệt công nhận. Kỳ Lân Quan vì thế tổ chức nghi lễ long trọng, Triệu Quốc Đống là khách mời danh dự.

Đoạn đường từ huyện thành tới Xã Kỳ Lân đã vào giai đoạn kết thúc. Quốc lộ Bồng Hoa chính thức thành lập công ty khai thác quốc lộ đã kích thích mạnh hai công ty kia, tiến độ nhanh hơn. Chẳng qua đây không phải do chính quyền thúc dục mà do bọn họ tự tăng tốc độ. Cùng lúc đó các đoạn khác của quốc lộ Bồng Hoa cũng toàn diện thi công.

Trong cuộc đàm phán của Huyện Hoa Lâm và Công ty Tinh Hán, theo đề nghị của Triệu Quốc Đống cuối cùng hai bên quyết định thành lập Công ty khai thác khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân, phụ trách khai thác thắng cảnh du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân. Chính quyền Huyện Hoa Lâm lấy quyền sử dụng Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân làm cổ phần, lấy được 30%. Nhưng trong hai năm đầu tiên chính quyền Huyện Hoa Lâm sẽ lấy tám triệu, qua đó Huyện Hoa Lâm còn 20%.

Công ty Tinh Hán bỏ ra 32 triệu lấy 40% cổ phần, công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng bỏ ra 20 triệu lấy 25% cổ phần, số còn lại do Hạ Bách Linh và Phong Việt Nhân lấy (10%).

Trong nghi lễ ký tên có Phó chủ tịch tỉnh phụ trách du lịch Cam Bình tham gia, Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng và Thị trưởng Mạch Gia Huy cũng tới. Tổng giám đốc công ty Đào Tông Hán trong nghi lễ đã tuyên bố sẽ biến Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân thành Cửu Long Câu của tỉnh An Nguyên. Mà Cù Vận Lam cũng đại biểu Công ty Thương Lãng tới làm phó Tổng giám đốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook