Quyển 14 - Chương 103
Thụy Căn
17/04/2013
Khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng thì đã là một giờ chiều. Đoạn đường cao tốc từ Kim Lương đến Thổ Thành chưa làm xong nhưng đoạn đường cao tốc từ Ninh Lăng đến Thổ Thành, Kim Lương đến An Đô đã thông xe, tuy hơi phiền toái một chút chiếc Audi chỉ mất 20' để đi từ Ninh Lăng đến trạm thu phí đường cao tốc ở Thổ Thành, ít nhất thì cũng tiết kiệm được 25' so với con đường quốc lộ 915 cũ kỹ trước đây.
Lướt qua đỉnh Tà Nguyệt Lĩnh thì vẫn còn có thể nhìn thấy được khí thế ngút trời của công trường xây dựng quốc lộ, chắc phải chiều 30 mới thu dọn được, sang năm mới phải thông xe toàn tuyến nên đơn vị xây dựng cũng không dám lơi lỏng.
Từ Kim Lương đến trạm thu phí Liên Diệp Bình - An Đô dài hơn 200 km mà chỉ mất hơn nửa giờ là tới.
Triệu Quốc Đống không biết cảnh sát giao thông trên đường cao tốc có làm việc hay không, cũng không biết máy bắn tốc độ trên đường cao tốc chỉ là để hù dọa người hay là thực sự đã bị ghi chép trong hồ sơ.
Chẳng qua Bành Trường Quý hình như cũng biết được nỗi nhớ nhà của mình nên không để ý đến mấy thứ này. Hắn chỉ cam đoan an toàn xong là phát huy tính năng ổn định với tốc độ cao của chiếc xe Audi nhập khẩu này tới mức cực hạn, trên đường đi gần như là gặp xe là vượt qua, phi băng băng trên suốt quãng đường, tốc độ của xe hầu như luôn giữ ở mức 150 km/h.
Thời gian thông xe con đường cao tốc này không còn dài, lưu lượng xe lớn đến mức không tính được, trải qua vài lần tu sửa cộng với tình hình giao thông không tệ cho nên về cơ bản là không có xe tải trọng lớn hoạt động. Phí đường cao tốc rất cao là nguyên nhân chính khiến giới kinh doanh vận tải vốn quen tính toán chi li không dám qua lại. Mà xe minibus và bus tốc độ cao cũng rất ít, vấn đề phí tổn và tính thuận tiện của hành khách cũng đều là nguyên nhân hạn chế loại xe này đi trên đường cao tốc, do đó trên con đường cao tốc này về cơ bản là quốc lộ dành cho xe con chuyên dụng.
Đường cao tốc An Tương là một trong những công trình trọng điểm "kế hoạch 15" của tỉnh An Nguyên, con đường cao tốc này đã cải thiện được điều kiện giao thông của An Đông, có tác dụng rất lớn trong việc giảm bớt áp lực lưu lượng qua lại phía đông An Đô qua quốc lộ 915. Chỉ riêng việc thông xe đoạn đường từ Kim Lương đến An Đô đã giảm áp lực giao thông rất nhiều cho Vĩnh Lương, đường cao tốc dành cho xe con này đã biến quốc lộ 915 trở thành con đường chuyên dụng cho xe vận tải và xe bus. Một khi toàn tuyến An Đô - Trường Sa được thông suốt thì đoạn quốc lộ 915 từ An Đô đến Trường Sa sẽ lại càng nhanh chóng.
Tổng công ty xây dựng Thiên Phu cũng tham gia vào việc xây dựng đường cao tốc An Tương, chẳng qua Thiên Phu chỉ nắm một đoạn nhỏ trong phạm vi Tương Tây chứ không trong phạm vi tỉnh An Nguyên. Công trình của bọn họ cũng gần kết thúc rồi, chắc là sẽ hoàn thành cùng với đoạn Kim Lương - Thổ Thành đến thực hiện thông xe toàn tuyến An Đô - Trường Sa.
Phần lớn lợi nhận hiện giờ của xây dựng Thiên Phu đều từ việc xây dựng đường cao tốc, bởi vì đã lăn lộn trường kỳ trong phương diện này nên gần như mỗi khi đấu thầu đường cao tốc quốc nội thì xây dựng Thiên Phu đều không trả giá thấp, cũng nhờ đó mà xây dựng Thiên Phu khá nổi tiếng trong giới xí nghiệp dân doanh.
Quốc lộ Điền Miễn đã cung cấp một vũ đài cực lớn cho xây dựng Thiên Phu, về cơ bản thì đây là một con đường được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc lộ cấp 1 mang tính chiến lược thúc đẩy phát triển giữa Điền Nam và Miến Điện. Hay nói cách khác là có tác dụng mang tính lịch sử trong việc trao đổi kinh tế và thương mại giữa Trung Quốc và ASEAN.
Cũng chính bởi vì xây dựng Thiên Phu là một xí nghiệp dân doanh khá thành công ở trong và ngoài nước nên cũng khiến con đường đi lên thị trường chứng khoán của nó khá thuận lợi. So với lịch trình lên thị trường chứng khoán Thâm Quyến của nước khoáng Thương Lãng thì xây dựng Thiên Phu chọn đưa ra thị trường chứng khoán Hồng Kông, việc triển khai hoạt động ở giai đoạn tiền kỳ đều khá thuận lợi. Điều này khiến cho công ty mẹ của xây dựng Thiên Phu là tập đoàn Thiên Phu bắt đầu được giới truyền thông Hồng Kông chú ý, nhất là tập đoàn Thiên Phu còn có một công ty con là bất động sản Thiên Phu ngày càng có sức ảnh hưởng ở lục địa.
Mãi cho đến khi chiếc Audi dừng lại thì Triệu Quốc Đống vẫn còn đang xuất thần, xây dựng Thiên Phu đã tiến vào quỹ đạo, không biết sau khi lên thị trường chứng khoán Hồng Kông thì mình có nên suy xét tới việc giảm nắm giữ hay không?
Bốn giờ chiều, chiếc Audi đã đưa Triệu Quốc Đống bình an đến trước cửa căn biệt thự của hai vợ chồng Triệu Phu Vọng và Hứa Tú Cần. Mặc dù đây là khu biệt thự nhưng căn biệt thự hai tầng của Triệu Phu Vọng lại tỏ ra khá mộc mạc, thậm chí có thể nói là đơn giản, so sánh với các căn biệt thự hàng xóm xung quanh thì ngôi biệt thự của Triệu gia này thực sự khiêm tốn hơn hẳn. Bất kể là hoa viên hậu viện hay là bãi cỏ phía trước thì đều do chính tay Triệu Phu Vọng ra tay, điều này đương nhiên không thể so với đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp do các nhà hàng xóm mới tới được.
Tuy chiếc ga-ra thừa đủ để chưa ba chiếc xe nhưng cũng chỉ có một chiếc Audi đỗ ở đó, đối với những nhà cư trú ở đây mà nói thì Audi tuyệt đối chỉ có thể coi là loại xe trung phẩm, BMW7s và Mercedes dòng S-class cũng mới được tính là xứng đôi với nơi xa hoa này, xe Nhật Bản chắc chắn không thể xuất hiện ở đây được.
Triệu Quốc Đống thích sự an toàn tuyệt đối ở nơi này, hệ thống giám sát cùng với đội ngũ bảo vệ trách nhiệm và tố chất cao là nguyên nhân chủ yếu mà hắn lựa chọn nơi này. Tuy rằng phí quản lý rất cao, thậm chí có phần hơi thái quá nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy rất giá trị, do hai ông bà không muốn thuê bảo mẫu nên hắn không muốn vì một vài nhân tố ngoài ý muốn mà xuất hiện việc gì đó khiến cả đời tiếc nuối.
Khẽ đẩy cánh cổng gỗ thấp vào, dàn nho đơn giản phía trước tiền viện đã che cản khá nhiều ánh nắng, mặt trời lúc 4 giờ chiều ngày mùa đông đã mất đi sức nóng mà chỉ lưu lại cho người ta chút cảm giác ấm áp về tâm lý chứ thực chất cũng chẳng nóng được bao nhiêu.
Trên chiếc ghế trúc không một bóng người, một chồng báo "Nhật báo An Nguyên" và "Báo đô thị Hoa Trung". Đây là một phần thú vui tiêu khiển mà người cha già vẫn giữ sau khi về hưu, một tách trà hoa nhài nồng đượm, đây là thứ mà bố mình thích nhất.
- Ủa? Lam Đại? Là em sao?
Bóng ảnh quen thuộc xuất hiện ở trong phòng khách, một cô gái yểu điệu trong bộ đồ ở nhà không hề chú ý tới sự xuất hiện của Triệu Quốc Đống mà đang chú tâm dùng máy hút bụi.
- Anh về đó à?! Triệu thúc, Hứa di, anh Quốc Đống đã trở về rồi.
Trên mặt cô gái xuất hiện nụ cười vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời sắc mặt cũng đỏ bừng lên, đôi mắt trong trẻo cũng tràn đầy hỉ ý.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mất tự nhiên, hôm nay chính là 30 tết, sao Lam Đại lại xuất hiện ở trong nhà bố mẹ mình?
Hắn mơ hồ biết Lam Đại thường xuyên đến chỗ bố mẹ mình, tần suất có khi một tháng một lần, điều này là do Triệu Quốc Đống tính ra từ cuộc nói chuyện hằng ngày với bố mẹ.
Bố mẹ mình cũng rất có cảm tình với Lam Đại, có lẽ là do mấy đứa con ở bên ngoài cả năm, chẳng mấy khi có dịp trở về nhà nên hết sức thích thú một cô gái xinh đẹp lại còn biết nói tiếng phổ thông như Lam Đại. Triệu Quốc Đống cũng không biết vì sao Lam Đại lại có thể biết bố mẹ mình nhưng giờ thì cô lại trở thành khách quen của bố mình rồi.
Bình thường thì cũng tới nhưng hôm nay thì lại khác.
Triệu Quốc Đống cũng chẳng biết nói gì với Lam Đại, cô gái này không đơn giản, bề ngoài thì lạnh lùng xinh đẹp nhưng tâm tư thì lại cẩn thận, thâm trầm. Nghe nói đã làm ở văn phòng An Đô tại Bắc Kinh được hơn một năm và khá được chủ nhiệm văn phòng tán thưởng.
Sự xuất hiện của bố mẹ khiến Triệu Quốc Đống thu lại mấy lời đang định nói, trong tình cảnh này thì nói gì cũng đều không có ý nghĩa, rõ ràng là bố mẹ mình rất hi vọng Lam Đại ở lại. Ngẫm lại cũng phải, một cô gái nhà ở Đông Bắc, giờ lại lẻ loi một mình ở An Đô, đêm giao thừa nhà người ta thì đều vô cùng náo nhiệt còn cô thì lại một thân một mình ở trong ký túc xá, cái tư vị này đối với một cô gái mà nói thì đúng là khó mà chịu nổi.
Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống cũng không nhịn được phải thầm than trong lòng, một cuộc trao đổi mười năm trước suýt khiến mình và cô gái này kết duyên phận, mười năm trôi qua mà quan hệ giữa mình với cô vẫn không rõ. Cổ Tiểu Âu thì không nói, Kiều San và Đồng Úc, bây giờ còn có Lam Đại, cũng không biết cái này rốt cuộc là số đào hoa hay là nghiệt duyên của mình nữa?
Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống cũng không có gì khác thường, tâm sự vẫn treo lơ lửng trong lòng của Lam Đại rốt cuộc cũng được thả lỏng. Cô vẫn luôn lo sợ Triệu Quốc Đống mất hứng với sự xuất hiện của mình, nhất là trong những ngày này, đây là thời điểm mà người một nhà đoàn tụ, mình thực sự không thích hợp xuất hiện ở nơi này, nhưng đêm lạnh gian nan, không trở về quê nên cô không còn chỗ nào có thể đi nữa.
Trước kia có đôi khi cô còn tới Lưu gia nhưng một hai năm vừa rồi cô lại dần dần không muốn đi, Lưu Triệu Quốc thay đổi quá lớn, thời gian về nhà cũng càng ngày càng ít, cô thậm chí còn biết Lưu đang ẩn chứa một vài nguy cơ.
********************
- Em còn biết cái gì?
Triệu Quốc Đống tựa vào ghế salon một cách khá mệt mỏi, tay day mạnh vào hai huyệt Thái Dương, tuy rằng hắn đã sớm dự liệu được đôi chút nhưng những tin tức từ lời Lam Đại đã chứng minh sự lo lắng trong nội tâm của hắn. Đừng nhìn địa vị của Lưu Triệu Quốc ở thành phố An Đô vững như Thái Sơn, thậm chí quan hệ với Tôn Liên Bình còn khá mật thiết, nhưng hắn đã đi đến bước này thì có nghĩa rằng muốn quay đầu là rất khó, thậm chí có thể nói là không còn đường quay đầu.
Lam Đại liếc nhìn Triệu Quốc Đống có phần e sợ.
Không biết vì sao, cô phát hiện cứ ở trước mắt Triệu Quốc Đống là cô lại có một khát vọng khó diễn tả là được hắn chú ý tới, nhưng một khi tâm tình đối phương không tốt thì cô lại rất khẩn trương và khó chịu. Cô cũng không biết tại sao mình lại biến thành như vậy, chẳng lẽ là vì lời hứa hẹn mười năm trước? Thật sự là vì lời hứa đó sao?
- Anh đang hỏi em, sao em lại thất thần?
Triệu Quốc Đống có hơi tức giận nhìn chằm chằm cô gái ngồi đối diện đang như một cô bé phạm sai lầm hối lỗi trước mắt người lớn. Thấy ánh mắt vô tội như vậy càng khiến Triệu Quốc Đống bực mình.
- Những chuyện khác thì em không rõ lắm, nhưng em thấy đại tỷ thường xuyên càu nhàu, có đôi khi còn mắng Lưu ca.
Chỉ khi ở trước mắt Triệu Quốc Đống thì Lam Đại mới có thể mở rộng nội tâm nói thẳng tất cả ra như vậy.
- Những lời này em chưa từng nói với ai khác đó chứ?
Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương.
- Chưa ạ.
Lam Đại trả lời một cách rất chắc chắn.
- Anh biết rồi.
Triệu Quốc Đống chống tay lên trán, day day cơn nhức đầu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.