Quyển 14 - Chương 104
Thụy Căn
17/04/2013
Lam Đại thấy sắc mặt Triệu Quốc Đống âm trầm bất định, ánh mắt thì thất thần, rõ ràng là đang ưu sầu về chuyện gì đó nên cũng hiểu chuyện này không phải là nhỏ. Cô có lòng muốn giúp Triệu Quốc Đống giải sầu nhưng lại không biết khuyên giải như thế nào.
Quan hệ giữa Lưu Triệu Quốc và Triệu Quốc Đống không giống bình thường, giao tình qua nhiều năm lại càng thâm sâu, tuy nói 2, 3 năm gần đây có hơi phai nhạt nhưng đó cũng đều là do Lưu Triệu Quốc cố ý làm vậy.
Tâm tư Lam Đại khá tinh tế, cô cảm giác được sở dĩ Lưu Triệu Quốc cố ý gây bất hòa với Triệu Quốc Đống chính là vì cho rằng Triệu Quốc Đống có cái nhìn sáng suốt và khứu giác quá nhạy bén, lo rằng vô tình mình sẽ lộ ra cái gì đó. Trên thực tế đây thực sự là một vấn đề, do thường xuyên tiếp xúc nên sẽ vô tình để lộ dấu vết, do đã làm cục trưởng cục công an nhiều năm nên Lưu Triệu Quốc biết rất rõ điều này.
Một người như cô nhờ thường xuyên tiếp xúc với người trong nhà Lưu gia mà còn có thể biết được một ít tình hình từ những cuộc trò chuyện hàng ngày thì nếu qua lại thường xuyên với một người khôn khéo, tinh minh như Triệu Quốc Đống thì nhất định sẽ cảm nhận được vấn đề, Lưu Triệu Quốc không thể không phòng.
Triệu Quốc Đống đích thực là không biết giờ Lưu Triệu Quốc lại lún sâu như vậy.
Xem ra tên Khanh Liệt Bưu này cũng không đơn giản, can thiệp vào một câu lạc bộ Quả táo còn chưa đủ mà lại còn muốn thò tay vào thị trường bất động sản nóng bỏng nữa. Cũng không biết là đơn thuần muốn tẩy trắng hay là thật sự muốn chân đạp hai đường nữa?
Nhưng với tầm ảnh hưởng của Lưu Triệu Quốc làm hậu thuẫn thì ở cái đất An Đô này cũng đủ để bọn Khanh Liệt Bưu ăn tiêu no đủ, một đô thị lớn với hơn 10 triệu người thì có thể nói mọi nơi mọi chỗ đều là hoàng kim. Với tình hình thị trường bất động sản khởi sắc trước mắt thì cho dù năm nay có chịu chính sách điều tiết khống chế của trung ương chèn ép thì đối với bọn Khanh Liệt Bưu mà nói thì tuyệt đối không thành vấn đề gì.
Tên Khanh Liệt Bưu này đúng là một kẻ đáng gờm, mặc dù nhiều năm rồi mình với hắn không có qua lại gì nhưng Khanh Liệt Bưu chắc chắn biết sự hiện hữu của mình cũng như mình biết rõ sự tồn tại của hắn vậy. Triệu Quốc Đống đoán nếu không phải có sự ràng buộc với Lưu Triệu Quốc thì chỉ e là Khanh Liệt Bưu đã tìm tới mình để luận giao tình từ lâu rồi.
An Đô này cũng đủ để Khanh Liệt Bưu hô phong hoán vũ rồi, không quản dùng biện pháp gì, chỉ cần được chia một thìa canh ở trên thị trường bất động sản An Đô này cũng đủ để bọn họ sống sung túc mấy đời rồi.
Nhưng vấn đề ở chỗ là Khanh Liệt Bưu có bằng lòng với tình hình trước mắt không? Lòng người chẳng biết thế nào là đủ, tham dục vọng vô cùng vô tận, đây là sự thật đã có vô số ví dụ chứng minh, chứng thực rồi. Một câu lạc bộ quốc tế Bình Quả mỗi ngày kiếm đấu vàng cũng chưa đủ, giờ lại muốn thò tay vào thị trường bất động sản, vốn ra thì điều này cũng không có vấn đề gì nhưng mấu chốt là ở chỗ với tính cách của Khanh Liệt Bưu thì hắn có thể an phận thủ thường kiếm ăn như vậy hay không? Có dùng chân để nghĩ thì cũng biết điều này là không có khả năng, từ việc khẩu vị càng lúc càng lớn thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để nắm lấy thị trường, một khi đi đường thẳng không thông thì sẽ không tránh khỏi dùng đến công dụng của đường ngang ngõ tắt.
Còn Lưu Triệu Quốc làm thường vụ thị ủy, bí thư chính pháp ủy An Đô sẽ sắm vai gì trong chuyện này đây?
Trên đời này chẳng có bức tường nào gió không lọt qua, tay chân của Khanh Liệt Bưu càng lúc càng dài nên vấn đề liên lụy sẽ càng ngày càng nhiều, tới khi bọn hắn cảm thấy thông qua các con đường tà môn ma đạo sẽ dễ dàng thông suố hơn chính đạo thì bọn chúng sẽ bỏ qua sự cân nhắc và tìm phương thức thích hợp nhất của bọn hắn để giải quyết vấn đề. Mà tất cả những điều này sẽ mang đến trị an xã hội của thành phố An Đô cái gì? Sẽ mang đến cho Lưu Triệu Quốc cái gì?
Mấy vấn đề này đều khiến Triệu Quốc Đống thấy phức tạp, khiến hắn lần đầu tiên không biết nên xử trí chuyện này như thế nào.
Lam Đại cảm nhận được tâm tình của Triệu Quốc Đống không tốt lắm liền chuyển đến sau lưng Triệu Quốc Đống xoa bóp đầu và đầu vai cho hắn. Triệu Quốc Đống sau giây phút cả kinh thì lập tức phản ứng, nhưng trong tình cảnh này thì không tiện từ chối ý tốt của đối phương, huống chi là trước kia mình cũng từng nhận kiểu phục vụ này của đối phương rồi.
Kỹ thuật mát xa của Lam Đại tuy không dám nói là cao nhưng đúng là cũng có chút trình độ, ít nhất thì có thể làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy thoải mái. Những nhịp ấn, bóp khi nặng khi nhẹ khiến tinh thần của Triệu Quốc Đống cũng dần được thả lỏng, chuyện của Lưu Triệu Quốc cũng tạm thời bị gác sang một bên. Do bận rộn nhiều ngày nên vốn hắn cũng khá mệt mỏi, vốn định ngủ một giấc ở trên xe nhưng không ngờ khi đi trên đường cao tốc thì lại khiến Triệu Quốc Đống tràn trề hứng thú. Mãi cho đến khi về nhà thì lại được Lam Đại xoa bóp tận tình, hơn nữa từ người cô lại tỏa ra một mùi thơm đặc biệt nên tác dụng giống như thôi miên, cứ thế Triệu Quốc Đống mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mông lung hắn chỉ cảm thấy có người đặt chân của mình lên ghế mềm, đồng thời còn đắp cho mình một chiếc chăn mỏng. Hắn thậm chí còn lười mở mắt, cái kiểu chợp mắt trong chốc lát vào giữa chiều này thực sự là một loại hưởng thụ khó có được, vô cùng quý giá.
****************
Lúc Triệu Vân Hải bước vào nhà thì vừa đúng lúc thấy một cô gái đang rón rén bước từ trên cầu thang xuống.
Hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua cô gái có dáng người tuyệt đẹp cùng với làn da trắng hồng này. Chỉ nhìn qua thân hình thon thả mềm mại này thì cũng đủ biết đây là một người chuyên tập luyện hình thể, đôi mắt đen láy đầy sức hút, gương mặt lộ ra một vẻ mị hoặc kinh người, nhất là lại vừa vặn ánh mặt trời chiếu tới bên hông nên lại càng kích thích thị giác mãnh liệt.
Trực giác đầu tiên khiến Triệu Vân Hải đoán rằng đây là một minh tinh điện ảnh nào đó do anh hai dẫn về, nhưng rồi hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này. Triệu Đức Sơn tuyệt đối không phải là dạng người vì một chiếc lá mà vứt bỏ toàn bộ rừng cây, bất kể chiếc lá đó có kiều diễm mê người tới mức nào thì dứt khoát ông anh mình cũng không dẫn cô gái nào về đây cả.
Chẳng lẽ đây là bạn gái của anh ba? Chưa nghe nói khi nào mà nhỉ, cảm giác cũng không giống lắm, anh ba là một người cứng rắn và rất lý trí, cô gái này cũng không hợp với khẩu vị của anh ba mới phải. Triệu Vân Hải khá nghi hoặc.
Lam Đại cũng không ngờ lại gặp Triệu Vân Hải.
Cô không quá quen với những người khác trong Triệu gia, ví như Triệu Vân Hải này thì cô thậm chí còn chưa từng gặp lần nào, chỉ có điều nhờ từng thấy qua Triệu gia trên ảnh nên. Trong những lần tới nhà Triệu Phu Vọng và Hứa Tú Cần thì hầu như cô chưa từng gặp bốn anh em Triệu Quốc Đống, ngoại trừ một lần gặp được Triệu Linh San về nhà mẹ để chơi. Triệu Linh San sau khi nghe nói đây là bạn của Triệu Quốc Đống thì rất nhiệt tình mời Lam Đại tới chỗ bố mẹ mình nhiều hơn, như vậy thì cũng có thể giải quyết những thời gian cô đơn của bố mẹ trong những lúc mấy đứa em trai mình không ở nhà.
- Cậu là Triệu Vân Hải?
Trong tích tắc Lam Đại lại khôi phục được vẻ mặt như bình thường, làm ở Bắc Kinh lâu như vậy nên cô đã quá quen với việc đối nhân xử thế:
- Đã về rồi đó ư?
- Cô là???
Triệu Vân Hải không ngờ đối phương lại tự nhiên như thế, xem ra là khá quen với tình hình gia đình của mình.
- Tôi là Lam Đại.
Lam Đại cũng không biết tên của mình có ấn tượng gì với các thành viên khác trong gia tộc Triệu thị hay không.
- Lam Đại?
Triệu Vân Hải đích thực là không có ấn tượng, chẳng qua thấy biểu tình thoải mái tự nhiên của đối phương nên Triệu Vân Hải nhanh trí đoán ra đây hẳn là bạn của đại ca, bởi vì anh hai và anh ba đều chưa về, vừa rồi gọi điện thoại thì di động của hai người đều tắt máy nên rõ ràng là còn đang trên máy bay, do vậy chỉ có thể là bạn của đại ca.
- Anh cả tôi đã về rồi à?
- Ừ, anh ấy đi xe về nên hơi mệt, lúc này đang ngủ.
Lam Đại khẽ mỉm cười:
- Có cần tôi gọi anh ấy dậy không?
- Không, không, không cần, để anh tôi ngủ một chút đi, công tác của anh ấy hiện giờ quá bận, ngày nào chắc cũng mệt chết đi, nhất là cuối năm.
Triệu Vân Hải liên tục xua tay rồi đặt cặp da lên trên bàn trà và ngồi xuống ghế sô pha:
- Bố mẹ tôi cũng không ở nhà à?
- Triệu thúc đi ra ngoài chơi cờ rồi, chắc phải nửa tiếng nữa mới về, Hứa di ở trong phòng bếp.
Lam Đại mỉm cười trả lời.
- Ồ, tôi nên xưng hô với chị như thế nào? Đại tỷ hay là Lam tiểu thư?
Triệu Vân Hải rất thông minh, tuy không rõ quan hệ giữa Lam Đại với anh cả mình nhưng từ cách xưng hô cũng có thể đoán được đại khái vài phần.
- Không sao cả, gọi tôi là Đại tỷ cũng đúng, chắc tôi cũng lớn hơn cậu một chút, gọi Lam tiểu thư thì xa lạ quá. Có gì cứ gọi thẳng tên tôi cũng được, tôi nghe anh Quốc Đống nói về cậu, anh ấy rất tự hào về cậu đó.
Lam Đại đương nhiên không bỏ qua một cơ hội để gần gũi hơn với một thành viên của gia tộc Triệu thị. Kỳ thật Triệu Quốc Đống cũng chưa từng đề cập tới anh enh Triệu thị khi ở trước mắt Lam Đại, nhưng Lam Đại thường xuyên tới đây nên Hứa Tú Cần không tránh khỏi nói tình hình mấy đứa con trai của mình với Lam Đại. Lam Đại cũng là người có ý nên tự nhiên là mơ hồ biết được một ít tình hình, biết anh em Triệu thị đều có sự nghiệp riêng, nghiệp vụ của Triệu Vân Hải là đầu tư về phương diện inte, hình như là kinh doanh trang web gì đó.
- Tự hào về tôi? Điều này sao có thể chứ?
Triệu Vân Hải mỉm cười, xem ra cô gái này cũng không thực sự biết rõ về anh cả mình, chút bổn sự của mình còn là nhờ anh cả ban tặng, cho dù hiện giờ anh cả thực sự rất hài lòng về mình thì cũng không có chuyện nói mấy lời bộc lộ tình cảm như vậy.
- Vì sao lại không có khả năng?
Lam Đại tò mò hỏi lại.
- Ồ, vậy chị phải đến hỏi anh của tôi mới đúng.
Triệu Vân Hải nhún nhún vai:
- Nếu anh ấy muốn làm chuyện gì thì đều có thể làm tốt hơn nhiều so với mấy anh em chúng tôi hiện tại, chỉ có điều anh ấy không muốn mà thôi.
Lời của Triệu Vân Hải khiến Lam Đại rất ngạc nhiên, xem ra mấy người em này đều rất sùng bái Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống làm huynh trưởng khá thành công, nếu như nói những anh em trong nhà đều cư xử với hắn giống như một thủ lĩnh gia tộc thì Triệu Quốc Đống thực sự rất khủng.
- Anh làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, Vân Hải, chú đừng có ở đó mà bịa chuyện về anh rồi lại khiến người khác cho rằng anh là kẻ không biết trời cao đất rộng.
Triệu Quốc Đống đứng ở trên bậc thang, liếc nhìn Triệu Vân Hải rồi hỏi tiếp:
- Trở về khi nào thế?
- Em vừa về không lâu, anh hai và anh ba có khả năng vẫn còn đang trên máy bay, chắc còn phải chờ lát nữa.
Thấy anh cả bước xuống cầu thang nên Triệu Vân Hải vội vàng đứng dậy.
- Ừ, tại sao không dẫn bạn gái em tới?
Triệu Quốc Đống liếc nhìn chung quanh thì không thấy ai cả.
- Sang năm ạ, năm nay cô ấy phải về quê.
Triệu Vân Hải gãi gãi đầu có hơi ngượng ngùng.
- Trông cái bộ dạng của em kìa.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười, nhìn thoáng Lam Đại đang cười mỉm:
- Lam Đại, em biết chứ? Đừng gọi Đại tỷ, gọi thế nghe già đi bao nhiêu, cô ấy cũng không hơn tuổi em mấy, cứ gọi theo tên là được rồi. Cô ấy đang công tác ở ủy ban nhân dân thành phố An Đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.