Quyển 13 - Chương 120
Thụy Căn
17/04/2013
Triệu Quốc Đống ở bên trong cũng bực bội. Hôm nay không biết gặp thần tiên ở đâu mà có người nói lớn như vậy.
Nhìn ba cô gái xinh đẹp đã lên bờ. Mặc dù đã khoác khăn tắm nhưng cô bé Tiểu Âu mặc áo tắm lộ ra một khoảng ngực trắng nõn làm người ta khô miệng. Kiều San lại mặc bikini màu xanh sẫm càn tôn vẻ đẹp của làn ra trắng. Ngay cả Đồng Úc cũng mặc bộ đồ Bikini hợp mốt, đôi chân thon dài cân xứng đúng là muốn người ta điên lên.
Triệu Quốc Đống thấy mình thưởng thức còn chưa đủ, sao để người khác ăn bớt. Nhất là sáu đôi chân lắc lư kia làm hắn nóng lên trong lòng. Bị cả mỹ nữ và rượu công phá nên hắn càng nóng trong người. Bây giờ bên ngoài lại nói lời châm biếm thì sao hắn có thể chịu được.
- Tôi làm gì không cần ai quản. Tôi chỉ biết bể bơi này không phải là ai đến trước dùng trước sao? Chẳng lẽ còn có ai đuổi được tôi ra ngoài?
Triệu Quốc Đống hôm nay quyết định xem ai dám làm càn ở hồ Vân Loa, coi như làm tấm gương cho Dương Thiên Bồi và Kiều Huy.
Họ Vi có chút do dự. Mặc dù uống vài chén nhưng y luôn cảnh giác, thấy ít nên xen vào mấy chuyện như thế này, nhất là khi không biết đối phương là ai.
- Ha ha, lão Vi, anh sợ gì, đến đâu hầu hết đều là giới kinh doanh. Lão Thường đủ để đuổi bọn họ đi.
Họ Trần nhỏ giọng nói:
- Nếu là quan chức thì bây giờ tới đây cũng là làm chuyện mờ ám mà.
Họ Vi gật đầu thấy cũng có lý. Đã hơn 10h, có lãnh đạo nào đến đây giờ này chứ?
Cảm thấy sẽ có chuyện, hai nhân viên phục vụ một bên khuyên khách, một bên liên lạc với quản lý.
Thường Xuân có chút tức giận. Tên trong kia quá kiêu căng giống như khiêu chiến mình. Y không rõ chẳng lẽ trong đó là quan chức to nào sao? Chẳng qua có lão Vi ở đây thì y đoán kẻ bên trong cũng không dám làm càn. Nếu là người kinh doanh thì càng đơn giản mà.
Thường Xuân vung tay ngăn nhân viên phục vụ lại, định nhấc cửa rèm lên. Triệu Quốc Đống đứng cạnh màn thấy có người vén màn liền không hề khách khí nói:
- Người nào không lễ phép thế hả? Chẳng lẽ không biết tự tiến vào nơi riêng tư của người khác là không tốt sao?
Thường Xuân uống vài chén, bây giờ bị Triệu Quốc Đống đẩy nên lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất. Y rất tức giận lao tới. Triệu Quốc Đống không thèm để ý chỉ lạnh lùng vung tay lên. Họ Trần ở bên cũng tức tối nên cũng lao theo.
- Này, các người muốn làm gì?
Triệu Quốc Đống đứng ở góc tối không thấy rõ mặt nhưng hắn cao to đứng đó khiến người bình thường không dám tiến vào.
- Thằng kia, mày làm gì, có giỏi mày nói tên xem.
Thường Xuân mặt đỏ bừng vì rượu chỉ thẳng vào mặt Triệu Quốc Đống gầm lên.
- Anh là nhân viên điều tra hộ khẩu của Cục công an sao? Anh hỏi tôi, tôi sẽ trả lời ư?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói.
Thường Xuân á khẩu nhưng lập tức trừng mắt nhìn họ Trần:
- Lão Trần, anh có quyền điều tra.
Họ Trần nghe giọng đối phương hơi quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra, nhưng trong lòng cũng hơi bình tĩnh lại. Lạm dụng công quyền ở tình hình bình thường thì không sao, nhưng nếu như đối phương cũng là quan chức thì không dễ.
- Dựa vào cái gì?
Triệu Quốc Đống thật không ngờ ở đây lại gặp công an.
- Thằng kia, mày giỏi nhỉ.
Thường Xuân có chút không nhịn được nói:
- Tao nói với mày, không vì sao cả, chỉ vì muốn bắt mày chứ sao? Chẳng những muốn bắt còn phải cho mày đủ tội, làm cho mày biết người đừng kiêu căng.
Triệu Quốc Đống suýt phì cười thành tiếng. Tên này đúng là thú vị, chính y kiêu căng lại gọi mình kiêu căng, sợ là hy vọng mình sáng mắt đừng chọc vào người không nên chọc.
- Làm người như thế nào thì tôi tự biết, chẳng qua ba vị không hiểu lý lẽ mới phải học cách làm người như thế nào.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
Thường Xuân cười phá lên nói:
- Lão Trần, lão Vi, nhìn xem, bây giờ người trẻ tuổi đúng là không biết được bố mẹ dạy dỗ như thế nào mà không có giáo dục, trong mắt không có người. Thằng ranh, mày có biết mày sẽ gây phiền phức cho người nhà không?
- Tôi đang bị xã hội đen đe dọa sao?
Triệu Quốc Đống không hề sợ hãi, hắn bình tĩnh nói:
- Hồ Vân Loa này sao càng lúc càng kém vây, đoạt vị trí người khác không nói, còn đe dọa. Tôi thật không ngờ sao hồ Vân Loa lại thành câu lạc bộ quốc tế nổi tiếng của cả An Đô chứ? Đây là thái độ phục vụ của hồ Vân Loa sao?
Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Thường Xuân rất tức giận. Chẳng qua y ở quan trường nhiều năm nên thấy Trần Dân và Vi Sùng Thái không lên tiếng nên biết việc không đơn giản. Nhất là khi thấy Trần Dân mặt mày nhăn nhó, mà Vi Sùng Thái lặng lẽ lui ra sau hai bước ra vẻ định gọi điện.
Mà đối phương đứng ở trong chỉ nó vài câu trêu chọc nhưng lại chiếm lý lẽ, tình hình này hơi quỷ dị. Thường Xuân cảm thấy có vấn đề. Nhất là biểu hiện của Trần Dân hôm nay khá khác. Y lặng lẽ nhìn Trần Dân thì thấy đối phương xua xua tay ra hiệu rút lui. Y có chút giật mình, chẳng lẽ đây đúng là người làm to?
- Thằng ranh, hôm nay coi như mày chiếm lý lẽ, tao không nói chuyện với lão Đàm chuyện này, đi.
Mấy nhân viên phục vụ và quản lý cũng đã tới khuyên giải. Thường Xuân thấy có bậc thang nên xuống thang luôn.
Triệu Quốc Đống nghiêng người đứng trước cửa nhìn mấy người rời đi. Hắn khẽ nở nụ cười.
Thú vị, người này vừa lỗ mãng nhưng nhạy bén, ở trạng thái như vậy mà vẫn thu phát tự nhiên. Mặc dù việc thu lại khá cứng nhắc nhưng vẫn thu được, không làm cho đám nhân viên phục vụ thấy sơ hở, còn vì thấy là do nể mặt giám đốc hồ Vân Loa.
- Anh, không sao chứ?
Cổ Tiểu Âu lặng lẽ đi ra. Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn liền đi ra xem náo nhiệt và thè lưỡi vì cách nói chuyện của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Cổ Tiểu Âu. Cô bé này cứ như vậy dựa vào hắn, sự trong sáng của cô đúng là muốn làm người khác chết, nhất là khe rãnh sâu kia và bộ ngực căng tròn đã khiêu khích hắn. Nếu không phải Kiều San cùng Đồng Úc ở ngay đây thì hắn tuyệt đối sẽ đưa tay sờ mó một lúc.
- Còn không phải vì mấy em tìm chuyện sao? Nếu không phải nghĩ mấy em bị người khác nhìn, anh không ngại dùng chung bể bơi với người khác.
Triệu Quốc Đống tức giận nói:
- Đi vào đi, bơi một chút rồi đi.
- Quốc Đống ca, những người đó sao đột nhiên lại đi vậy, em còn lo bọn họ có xung đột với anh.
Kiều San khoác khăn tắm màu xanh đi tới. Mấy năm trôi qua trông cô càng lúc càng quyến rũ.
- Không vì gì cả, đều là người có thân phận nên sẽ không làm việc không có lý trí.
Triệu Quốc Đống nhún vai cảm thấy nửa thân trên của cô cạ vào tay mình. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng hắn thấy rất kích thích.
- Bọn họ là ai vậy anh?
Kiều San có vẻ không nhận ra nên vẫn dựa vào người Triệu Quốc Đống.
- Ha ha, nói đúng là trùng hợp, trong đó có một người chác ba em đều biết. Trần Dân, bố của tên họ Trần lần trước xung đột với Kiều Vũ Trương Thăng.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, thế giới này quá nhỏ?
- Hả? Vậy y là tổng đội trưởng Tổng đội an ninh trật tự Sở công an?
Kiều San có chút giật mình nói.
- Không phải y còn ai dám kiêu căng như vậy?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua y chỉ kiêu căng với người bình thường mà thôi, người đứng đằng sau mới là nhân vật chính. Nếu anh không nhìn nhầm thì đó là Trưởng ban Vi – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.