Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 119

Thụy Căn

17/04/2013



Thường Xuân đầy kiêu ngạo vỗ vỗ mặt nhân viên phục vụ nói:

- W a i t e r, tôi không làm khó, tôi có thẻ Vip, chúng tôi đều là người có thân phận nên tất cả làm theo quy định. tôi biết đây là bể bơi Vip, chúng tôi có quyền hưởng thụ mà.

- Xin lỗi Thường tiên sinh, bể bơi Vip đã có một vị hội viên Vip bao, ngài nếu muốn thì đằng sau vẫn còn, tôi dẫn ngìa đi.

Nhân viên phục vụ cũng là người tiếp xúc nhiều, ở đây gần hai năm nên biết người đến đây tiêu sài không giàu cũng có quyền, vị Thường tiên sinh này cũng không dễ chọc. Ít nhất y thấy giám đốc khu nghỉ dưỡng hồ Vân Loa này đã có lần miễn phí cho Thường Xuân.

Thường Xuân sa sầm mặt lại nói:

- Tôi uống nhiều nên không muốn đi, hồ này đi. Hồ bơi lớn như vậy, tôi không ngại ngâm cùng. Nếu bọn họ không muốn thì vậy để bọn họ ra đằng sau, tôi thanh toán cho họ.

Bể bơi Vip có giá rất đắt, theo Thường Xuân thấy mình đã đủ mặt mũi. Y uống nhiều nên người mềm đi và muốn tìm nơi ngồi một chút, ngâm người cho giải rượu.

Nhân viên phục vụ có chút khó xử. Mặc dù hồ bơi Vip cho 20 người cũng không sao, chủ yếu là do đối phương không muốn. Bể bơi này do bên trên trực tiếp gọi xuống nói vị Triệu tiên sinh là khách quen, chỉ là một năm nay ít đến hồ Vân Loa, hơn nữa còn dẫn theo ba cô gái nên chắc không muốn người quấy rầy.

Thấy nhân viên phục vụ chần chờ, Thường Xuân có chút tức giận.

Dù là câu lạc bộ quốc tế hồ Vân Loa này có lai lịch, sau lưng là tập đoàn Thiên Phu nhưng đó chỉ là công ty tư nhân mà thôi sao dám chống đối mình?

Thường Xuân đẩy nhân viên phục vụ ra rồi trầm giọng nói:

- Như vậy đi, anh không tiện vào nói thì tôi tự mình vào, có vấn đề gì thì tôi nói chuyện với chủ của anh.

Nhân viên phục vụ cũng biết Thường Xuân uống nhiều nên dễ gây rối. Đây là điều câu lạc bộ không muốn thấy. Y vội vàng nói:

- Thường tiên sinh, ngài chờ một chút, tôi vào nói chuyện với vị khách kia kia xem có được không? Ngài chờ một chút.

Thường Xuân trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ rồi cố ngăn hơi men đang dâng lên:

- Được, tôi cho anh năm phút, không ba phút. Tôi còn có hai người bạn lập tức sẽ tới, đừng làm tôi mất mặt có biết không?

Nhân viên phục vụ khẽ thở dài một tiếng ra hiệu một người khác dẫn Thường Xuân sang phòng bên nghỉ ngơi.

Triệu Quốc Đống nằm trên ghế có chút kinh ngạc nhìn nhân viên phục vụ đang đầy lo lắng đi tới. Nơi này nếu không có hắn gọi thì nhân viên phục vụ sao có thể vào? Triệu Quốc Đống biết nhất định có chuyện gì, điều này làm cho Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Sao ở hồ Vân Loa này cũng gặp chuyện này.



Nghe xong nhân viên phục vụ nói, Triệu Quốc Đống có chút tức giận. Hắn dùng khăn tắm khoác bên hông đứng lên. Hắn muốn xem đối phương là ai.

Hắn sớm gọi đặt bể bơi này, hơn nữa hắn đang dùng sao có khách không biết điều như vậy? Không phải không còn bể bơi khác mà? Bọn họ hoàn toàn có thể đi ra sau mà. Nếu như không phải chuyên môn nhằm vào mình thì đó là kẻ không biết lý lẽ.

- Tiểu Lý, tôi không phải không thể thương lượng nhưng sợ rằng hồ Vân Loa có quy định mà? Tôi đặt vị trí còn phải để người khác cùng dùng thì tôi có phải cũng có thể tùy tiện dùng chung với người khác không? Vậy đặt trước có tác dụng gì? Hồ Vân Loa không muốn làm ăn nữa hả? Là giám đốc bảo anh nói như vậy sao?

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Không, Triệu tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi biết ngài quen giám đốc chúng tôi nhưng vị Thường tiên sinh này có lai lịch, giám đốc tôi cũng khá khách khí với y. Cho nên tôi mới mạo muội vào hỏi một câu. Nếu ngài không muốn thì tôi ra nói với y mời bọn họ sang bể số 2. Xin lỗi Triệu tiên sinh.

Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích. Nếu không phải vì biết giám đốc e ngại Thường tiên sinh kia thì y cũng không tự vào đây hỏi một câu. Nhưng đối phương đã từ chối thì mình cũng có thể ra giải thích mà.

- Hôm nay không tiện, anh có thể ra nói với mấy vị khách kia mời bọn họ ra đằng sau, chi phí do tôi thanh toán.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói.

Tiểu Lý mặt mày trở nên khó coi, lời này mình dám nói sao?

Thường Xuân chờ một chút mà rất tức giận. Y đang định đứng lên thì hai người bạn đã vào:

- Lão Thường, tắm ở đây ư? Vậy anh còn chờ gì mà không vào?

- Xin lỗi ba vị, nơi này đã sớm có khách đặt, ba vị chỉ có thể sang bể Vip số 2 đằng sau, hay là tôi dẫn ba vị tới đó?

Một nhân viên phục vụ khác cảm thấy hôm nay dễ có chuyện. Ba người này đều uống không ít, người bên trong cũng nóng tính.

Người đứng giữa cười cười nhìn Thường Xuân:

- Lão Thường, xem ra anh ngồi đây chính là đợi người ta đi ra phải không? Chẳng may người ta bơi một hai tiếng thì chúng tôi làm sao?

- Tôi bảo Waiter vào bố trí rồi, mời khách bên trong nhường một chút, hoặc là mọi người cùng bơi hoặc mời bọn họ ra sau, tôi thanh toán cho bọn họ.

Thường Xuân có chút khó chịu nói:

- Có thể lập tức vào, chúng ta đều là người văn minh và biết làm theo quy định mà.

Lúc này nhân viên phục vụ từ trong đã đi ra. Thường Xuân vừa nhìn là biết chuyện không thành nên rất tức giận.

- Xin lỗi Thường tiên sinh, thật sự xin lỗi. Do bọn họ có khách nữ nên không tiện. Thường tiên sinh, ngài xem hay là chúng tôi chuẩn bị bể Vip số 2 cho ngài có được không?



Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình nói.

- Không cần, chúng tôi muốn dùng bể bơi này. Chúng tôi cũng không bơi bao lâu, ngâm một chút cho tỉnh rượu mà thôi, cũng không phải không mặc quần áo hay đang thời phong kiến mà.

Thường Xuân lớn tiếng nói.

- Cái này, Thường tiên sinh, đúng là xin lỗi, sợ rằng không tốt. Mọi người đều là khách của hồ Vân Loa chúng tôi, ngài là khách quen nên mong ngài hiểu cho.

Nhân viên phục vụ nói chuyện khá ngọt nhưng y cũng biết vị Thường tiên sinh này nóng tính sợ khó thuyết phục.

- Xem ra Thường Xuân này không udr mặt mũi, việc nhỏ này cũng không làm được. Lão Vi, lão Xuân, xem ra hôm nay chúng ta phải xám xịt rời đi rồi.

Thường Xuân nói mặc dù nhẹ nhưng ai cũng nghe ra ngọn lửa trong đó.

- Cậu kia, tôi thấy để chúng tôi vào tự nói chuyện, không chừng là người quen thì sao? Bể bơi rộng, không ai làm phiền ai mà. Tôi đảm bảo thuyết phục được đối phương.

Họ Trần nói xong liền đi thẳng vào trong.

Triệu Quốc Đống đến trước cửa liền nghe thấy bên ngoài có chuyện nên rất khó chịu. Đám người kia làm khó nhân viên phục vụ thì có bản lĩnh gì chứ? Hắn vốn uống vài chén, lại bị ba cô bé kéo tới đây nên trong lòng đã không vui. Bây giờ ba cô thấy hắn ra cửa và nghe thấy tiếng ồn ào vì vậy cũng lên bờ. Để đám kia vào không phải bị người thấy hết sao?

- Anh dựa vào gì mà thuyết phục công tác? Nếu như tôi nói tôi là người không thích dùng chung với người khác thì sao?

Triệu Quốc Đống đứng trong màn lạnh nhạt nói.

Họ Trần đang định vén màn đi vào ngẩn ra. Y không ngờ đối phương lớn lối như vậy, không hỏi mình là ai đã dám nói thế, như vậy nhất định có lai lịch.

- Ồ, không ngờ còn có cao nhân bên trong cơ đó.

Họ Trần cười cười âm hiểm xoay sang nói với người đi cùng.

- Lão Vi, hôm nay chúng ta gặp cao nhân, không biết bên trong định làm gì nhỉ?

Thường Xuân cũng bị câu nói của Triệu Quốc Đống làm tức giận:

- Không cần biết hắn ở trong làm gì, ba chúng ta hôm nay tiếp hết, xem xem là thần tiên ở đâu mà lớn lối như vậy.

Nói cũng đúng, Thường Xuân là lãnh đạo ở Cục thuế tỉnh, các công ty thấy đều phải lấy lòng cơ mà. Dù là quan chức thì thấy y cũng phải khách khí đôi chút, càng đừng nói bên cạnh còn có Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Y không tin bên trong có thể là lãnh đạo từ cấp phó tỉnh trở lên. Hồ Vân Loa này cũng không nghe nói có kẻ xã hội đen nào dám tới, dù là xã hội đen thật thì có lão Trần ở đây cũng không phải ngại mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook