Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 13

Thụy Căn

16/04/2013



Sang ngày mới. 11h tối hôm qua Tiền Trì Quốc đã bị Ủy ban kỷ luật Thị ủy bắt giữ. Ủy ban kỷ luật thẩm vấn Tiền Trì Quốc đã có đột phá. Tiền Trì Quốc đã khai mấy năm qua y đã nhận 200 ngàn tiền mặt cùng với một loạt vật phẩm như đồng hồ, vàng có giá 100 ngàn từ Công ty xây dựng Hồng Phúc, qua đó bật đèn xanh cho công ty này.

Viện kiểm sát Tây Giang cũng đạt được nhiều thắng lợi. Đám người Tôn Định Trung đều đã khai báo. Chỉ riêng Công ty xây dựng Hồng Phúc đã hối lộ trên 200 ngàn. Tôn Định Trung 100 ngàn, hai người kia mỗi người 50 ngàn.

Bên Ủy ban kỷ luật điều tra Lý Hiểu Bình lại rơi vào bế tắc. Lý Hiểu Bình chỉ thừa nhận quan hệ nam nữ nhưng kiên quyết phủ nhận đã nhận hối lộ của Công ty xây dựng Hồng Phúc.

Chẳng qua Ủy ban kỷ luật đã tìm được trên giá sách trong văn phòng của Lý Hiểu Bình một tập hồ sơ, trong đó có nhiều bức ảnh chụp cảnh Lý Hiểu Bình quan hệ nam nữ. Trong đó có hơn 10 người phụ nữ, có nữ cán bộ của cục Giao thông, có nữ cán bộ cơ quan khác, thậm chí có cả cảnh với hai người phụ nữ.

Do Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát đẩy mạnh điều tra, Phòng Giao thông có một tên Phó Trưởng phòng bị bắt vì tội nhận hối lộ, cũng chủ động nói rõ vấn đề. Thư ký của Tiền Trì Quốc cũng tới Viện kiểm sát nộp 18 ngàn tiền người ta tặng cho mình.

Bên Chi cục Thuế liền nằm vào điều tra vấn đề trốn thuế của Công ty xây dựng Hồng Phúc, sơ bộ điều tra thấy mấy năm nay Công ty xây dựng Hồng Phúc đã trốn nộp thuế gần một triệu.

Khi Triệu Quốc Đống đến văn phòng Kỳ Dư Hồng thì phát hiện mấy người Lục Kiếm Dân, Lam Quang và Vưu Liên Hương đều ở đây. Hắn ngẩn ra một chút rồi không nói gì.

Vấn đề thảo luận chỉ có một chính là thông báo tình hình hủ bại ở Tây Giang, cũng xác định nguyên tắc xử lý.

Thư Chí Cao cùng Nghiêm Lập Dân cũng không có tham gia, điều này làm mọi người tham gia phải suy nghĩ. Xem ra Kỳ Dư Hồng muốn khống chế tình hình, không muốn phức tạp thêm.

Lam Quang giới thiệu qua tình hình Viện kiểm sát Thị xã nắm giữ. Từ đầu mối Trì Đại Hổ đã kéo ra một số người ở Công an quận Tây Giang, bây giờ đã bắt bốn người đưa sang Huyện Hoa Lâm thẩm vấn.

Triệu Quốc Đống cũng giới thiệu vắt tắt thành quả của Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát Tây Giang đã đạt được. Sau đó Lục Kiếm Dân giới thiệu tình hình điều tra về Tiền Trì Quốc và chủ động đề nghị giao sang Viện kiểm sát Thị xã.

Hội nghị tiến hành rất thuận lợi. Cuối cùng Kỳ Dư Hồng tổng kết yêu cầu Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát đảm bảo sự ổn định của Thị xã và Tây Giang, những vấn đề đã lộ ra thì phải tra xét triệt để, dù là ai dính tới cũng không được nương tay. Kỳ Dư Hồng thậm chí còn lớn tiếng nói nếu ai nói giúp thì báo cáo với y, do Ủy ban kỷ luật xử lý.

Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng Kỳ Dư Hồng thì mới biết chỉ một đêm mà tình hình đã thay đổi. Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, Lục Kiếm Dân chủ động phối hợp, Lam Quang cũng biết khống chế mình.

Đối với vấn đề đã lộ ra thì phải tra xét triệt đẻ, nghiêm túc xử lý, ha ha, thú vị. Triệu Quốc Đống càng nghĩ càng thấy lời này có đầy hàm nghĩa.

Triệu Quốc Đống nghĩ vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu cấp trên đã xác định thì áp lực của mình cũng giảm đi nhiều.

- Vưu tỷ?

Bên kia truyền tới giọng của Vưu Liên Hương.

- Còn chưa đi chứ? Đến văn phòng tôi một chút.

Triệu Quốc Đống thấy khi mình, Lục Kiếm Dân và Lam Quang rời đi thì Vưu Liên Hương vẫn ở lại văn phòng Kỳ Dư Hồng, xem ra Kỳ Dư Hồng còn chuyện chuyên môn dặn Vưu Liên Hương. Bây giờ Vưu Liên Hương đột nhiên gọi hắn, có phải là Kỳ Dư Hồng muốn thông qua Vưu Liên Hương mà nói chuyện gì đó với mình không?

- Vưu tỷ, có bố trí gì ư?

Triệu Quốc Đống nhìn nhìn chai sữa trên bàn của Vưu Liên Hương mà cười nói:

- Vưu tỷ, dáng người của chị rất được, còn uống cái này ư? Không sợ …

Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn hắn mà nói:

- Sao mắt cậu toàn nhìn cái không nên nhìn vậy, bí mật của phụ nữ bị cậu thấy hết.

- Ha ha, Vưu tỷ, lời này của chị không đúng rồi. Bí mật của phụ nữ thì sao tôi có thể thấy được, mấy thứ đó đều che kín mà.

Triệu Quốc Đống mặt dày nói.

- Đừng có mà dùng miệng lưỡi với tôi. Bí thư Kỳ bảo tôi nhắc cậu chú ý một chút, khống chế tiết tấu, đừng làm quá nhanh, phải tiến từng bước, nếu không sẽ có rung động quá mạnh.

Vưu Liên Hương ngồi lên ghế, hai tay chống cằm mà nói:

- Đây coi như là một trận động đất ở Ninh Lăng, thoáng cái xảy ra nhiều chuyện như vậy, Bí thư Kỳ cũng rất tức giận.

- Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, không như vậy thì sau này Tây Giang cũng khó được yên ổn. Tôi thật ra chủ trương cố gắng giải quyết vấn đề trước cuối năm.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Làm loạn. Ân uy phải cùng thực hiện, cậu hiểu không?

Vưu Liên Hương nhíu mày nói:

- Hủ bại phải trừng trị nhưng phải chú ý khống chế cục diện. Bí thư Kỳ chỉ yêu cầu tiến hành từng bước, không yêu cầu ngừng điều tra. Điểm này chẳng lẽ cậu không biết?

- Nhưng mà Vưu tỷ, chị biết cơ hội thoáng cái là mất, có đôi khi lệch một chút là khác cả bàn cờ.

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Được rồi, cậu đừng có làm loạn là được. Tôi có ý tốt nhắc cậu thôi. Hai người Lục Kiếm Dân và Lam Quang rất gian xảo, Bí thư Kỳ ám chỉ là bọn họ biết ngay, nhưng chỉ sợ cậu ngây thơ mà châm lửa.

- Vưu tỷ yên tâm, tôi biết chừng mực mà. Hai người kia nói chuyện dễ như vậy thì chắc là Bí thư Kỳ phải cho chỗ tốt phải không?

Triệu Quốc Đống cười hì hì như kẻ trộm mà nói.

Vưu Liên Hương nhìn hắn, tên này thính mũi thật, chỉ vài câu đã nhìn ra vấn đề. Bảo sao tên này thường gây chuyện mà chỉ có lợi.

- Cậu đừng lo chuyện người khác, quản chuyện của mình là được. Đúng rồi, trưa nay tôi và Huệ Hương muốn đến trang trại cá ăn, cậu đi không?

- Tôi không đi, Bí thư Kỳ đã xác định thì tôi phải triệu tập người xác định nguyên tắc. Tối đi, tối bố trí ở đâu? Hay là đến Hoa Lâm, vào khách sạn Kỳ Lân Quan, sáng mai chúng ta đến khu du lịch chơi, chiều ngâm suối nước nóng, tối mai về?

Triệu Quốc Đống nói.

Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cậu có thể bỏ việc ở Tây Giang sao?

- Ha ha, Vưu tỷ còn lo tôi không khống chế được cục diện sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Yên tâm, chiều tôi sẽ bố trí, 5h chiều xuất phát là tới, ăn cơm, hát hò chút cũng không vấn đề gì.

Triệu Quốc Đống về Tây Giang liền gọi Vương Ích cùng Lạc Dục Thành cùng với Quế Toàn Hữu đến thông báo ý kiến của Thị ủy.

Từ vẻ mặt của Vương Ích, Triệu Quốc Đống biết tên này nhất định được Lục Kiếm Dân thông báo tin tức. Điều này càng làm Triệu Quốc Đống thêm đề phòng đối phương hơn. Có chuyện gì Vương Ích không báo cáo với hắn là Bí thư Quận ủy, lại cứ nhằm nhằm lên Ủy ban kỷ luật Thị ủy. Xem ra tên này vẫn chưa ý thức được mình đã đến Tây Giang làm việc, còn nghĩ rằng Ủy ban kỷ luật là cơ quan trực thuộc Ủy ban kỷ luật Thị ủy, hoặc là một quân cờ của ai đó đặt vào Tây Giang.

Sau khi hai người kia đi, Triệu Quốc Đống liền trao đổi vài việc với Quế Toàn Hữu. Nhất là bảo Quế Toàn Hữu mau bàn với Tiếu Triêu Quý đưa ra danh sách điều chỉnh cán bộ lãnh đạo của các phòng ban trong quận, đặc biệt là bên Ủy ban Xây dựng, Phòng Giao thông và Công an quận.

Khi Hoắc Vân Đạt chạy đến Kỳ Lân Quan thì đã là giữa trưa. Sáng nay Triệu Quốc Đống mới gọi điện cho y.

Triệu Quốc Đống cũng không gọi cho Huyện ủy hay chính quyền huyện Hoa Lâm, chỉ nói với công ty khu du lịch một tiếng, để bọn họ bố trí một hồ nước nóng vào buổi chiều, ngoài ra hắn cũng nói chuyện với Giản Hồng. Chẳng qua hắn không ngờ Giản Hồng nghe nói có mấy người phụ nữ tới liền gọi cả Lôi Bằng và Trình Nhược Lâm đi cùng.

Hoắc Vân Đạt thấy mấy người Giản Hồng thì có chút ngạc nhiên, chẳng qua thấy Vưu Liên Hương cũng mang theo mấy cô gái thì liền hiểu ra. Trưởng ban thư ký Vưu đi tắm suối nước nóng, vậy Hoa Lâm phải có phái nữ tiếp rồi.

Vừa cơm xong thì không thích hợp tắm ngay, để dạ dày tiêu hóa một chút đã. Cả đám phụ nữ liền đi quanh Kỳ Lân Quan mà cầu trời khấn phật. Ba người Giản Hồng đi cùng Vưu Liên Hương, Hoắc Vân Đạt lại đi cùng Triệu Quốc Đống.

- Vân Đạt, công việc hai tháng nay thế nào?

Vừa đi Triệu Quốc Đống vừa nói.

- Cũng được, Bí thư Hoàng cũng được, cũng không hỏi nhiều công việc bên chính quyền. Chủ tịch Đường cũng rất chuyên nghiệp, dựa theo con đường mà ngài đã xác định để đi, năm nay mấy chỉ tiêu chính của Hoa Lâm có lẽ vẫn duy trì được, chắc vượt qua Thổ Thành cùng Khuê Dương, còn đâu phải xem có thể vượt qua Tào Tập hay không?

Hoắc Vân Đạt vẫn phụ trách mảng công nghiệp, Hoàng Côn đến cũng không khiến Hoa Lâm bị ảnh hưởng quá nhiều. Điểm này Hoàng Côn khá thông minh. Đường Diệu Văn cũng cố sức cho nên Hoa Lâm vẫn còn phát triển.

- Nghe nói khẩu hiệm năm nay của Tào Tập là vượt qua Tây Giang. Ha ha, Tây Giang là căn bệnh trầm kha, khó làm việc.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Ai cũng nói bệnh nặng phải có thuốc mạnh, nhưng thuốc mạnh lại sợ bệnh nhân đi đời.

- Bí thư Triệu, nghe nói Tiền Trì Quốc đã bị bắt?

Mấy tin kia gần như truyền khắp Ninh Lăng, người có tin tức là biết ngay.

- Tự làm bậy thì không thể sống. Tiền Trì Quốc đây là không biết trời cao đất dày, quên hai chữ “Nghiêm túc của” Đảng.



Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Không biết y nghĩ như thế nào nữa. Y mới hơn 40, ít nhất có thể công tác mười mấy năm nữa, lương, thưởng hàng tháng không ít. Đảng cũng bố trí xe, nhà cho y, mỗi ngày đều có người mời ăn mời uống, hàng năm cũng có thể đi du lịch, cuộc sống tốt như vậy không muốn, lại muốn vào tù.

- Con người một khi bị tham lam che mờ lý trí thì không thể nghĩ được gì nhiều. Cũng không nghĩ xem mấy tiền đó cũng có thể ăn hay không?

Hoắc Vân Đạt cười nói:

- Đám ông chủ tư nhân tặng ai tiền thì đều cần báo đáp. Cầm tiền vậy anh phải phải làm việc cho người, hơn nữa đó là chuyện nằm ngoài nguyên tắc.

- Hừ, không nói tới Tiền Trì Quốc nữa. Vân Đạt, anh có hứng thú sang Tây Giang làm việc không?

Triệu Quốc Đống cũng không đi vòng vo. Trên đường hắn đã trao đổi với Vưu Liên Hương về việc này. Hắn dự định tìm thời gian báo cáo với Kỳ Dư Hồng, cũng cần Vưu Liên Hương nói giúp vài câu. Vưu Liên Hương được Kỳ Dư Hồng rất tin tưởng, có lúc còn có tác dụng hơn cả Nghiêm Lập Dân.

Vưu Liên Hương không quá quen với Hoắc Vân Đạt. Là Trưởng ban thư ký Thị ủy, cô quen với cán bộ bên Đảng ủy nhiều hơn. Chẳng qua nếu Triệu Quốc Đống nói ra thì cô cũng không từ chối.

- Có thể đi theo Bí thư Triệu làm việc, tôi mong còn không được. Dù mệt một chút nhưng tôi vẫn muốn.

Hoắc Vân Đạt đoán sau khi Tiền Trì Quốc ngã, chính quyền Tây Giang sẽ có chút biến hoá. Triệu Quốc Đống xem ra muốn mình sang giúp. Mặc dù Hoa Lâm bây giờ có xu thế phát triển tốt nhưng vẫn là huyện lạc hậu, địa vị sao có thể bằng Tây Giang. Làm Phó chủ tịch Tây Giang thì tốt hơn ở Hoa Lâm không ít.

- Ừ, tình hình Tây Giang rất phức tạp, anh nếu tới thì tôi cũng mong anh phụ trách mảng công nghiệp. Sản xuất công nghiệp ở Tây Giang mạnh hơn Hoa Lâm nhiều, nhưng các công ty, nhà máy đều sống dở chết dở. Cải cách nhà máy sẽ rất khó khăn. Tôi dự định sang năm sẽ đẩy mạnh cải cách. Mặc dù rất khó khăn nhưng càng kéo dài càng khó làm.

- Bí thư Triệu, tôi cũng nghiên cứu cải cách các nhà máy ở Hoa Lâm, phát hiện càng là nhà máy khó khăn thì cải cách dễ hơn, nhà máy có hiệu quả kinh doanh tốt hơn chút thì càng khó khăn.

Hoắc Vân Đạt gật đầu nói:

- Nhưng các nhà máy dù lớn hay nhỏ sau khi cải cách đều có thể nhanh chóng phát triển, nhất là nhà máy có quy mô nhỏ càng thích ứng với nền kinh tế thị trường. Nhà máy lớn muốn bơi trong nền kinh tế thị trường thì còn phải tìm hiểu, tính toán rất kỹ. Tôi nghĩ nếu có thể hấp dẫn nhà đầu tư vào thu mua hết thì dù chính quyền chịu thiệt chút cũng đáng.

- Ha ha, Vân Đạt, anh không sợ mang tội làm tổn thất tài sản quốc gia sao?

- Bí thư Triệu, cải cách là thăm dò mà. Tài sản quốc gia tổn thất thì là từ tài sản trên giấy mà thôi. Nếu như không cải cách, nhà máy không chừng sang năm phá sản, tài sản cũng không còn, vấn đề công nhân của nhà máy thì chính quyền phải bỏ rất nhiều tiền giải quyết. Tính ra vậy có phải là lãng phí tài sản quốc gia không?

- Có một số cán bộ của chúng ta không thấy điểm này, vẫn có quan niệm cũ, cảm thấy thứ đáng giá một đồng mà bán với giá năm hào là làm tổn thất tài sản quốc gia. Nhưng bọn họ không nghĩ một đồng đó là trên giấy, giá trị thật chưa chắc đáng ba hào. Hơn nữa anh còn phụ trách trả tiền lương, tính ra thì không chừng anh dù cho không thì cũng là tiết kiệm tiền cho chính quyền.

Hai người đã hơn tháng không gặp nên có nhiều việc cần nói chuyện. Đến khi Giản Hồng đi tới nói Vưu Liên Hương muốn đi tắm suối nước nóng thì Hoắc Vân Đạt mới biết ý rời đi.

Khi Triệu Quốc Đống đổi quần bơi đi ra thì mấy người phụ nữ kia cũng thay đồ xong mà đi ra.

Mấy người đều mặc đồ bikini làm Triệu Quốc Đống phải sôi máu.

Nếu nói về dáng người thì trừ Lục Nhị trẻ trung, xinh xắn nhất. Đồng thời Vương Lệ Mai và Trình Nhược Lâm là giữ tốt nhất. Chỗ nào lồi, lõm đều rất phù hợp. Hai chiếc áo liền người mặc dù không như bikini nhưng nó vẫn tôn lên cơ thể các cô.

Chẳng qua nếu nói về làn da thì La Băng là tốt nhất, da trắng còn hơn chị em Vưu Liên Hương, nhất là cặp mông căng tròn đong đưa trước mặt Triệu Quốc Đống làm hắn điên lên. La Băng có vẻ cũng ý thức điểm này nên khi đi ngang qua Triệu Quốc Đống liền không nhịn được kéo chiếc khăn tắm xuống muốn che, nhưng như vậy càng làm Triệu Quốc Đống kích thích hơn.

Trong nháy mắt mấy người phụ nữ vào nước khiến nhiệt độ trong suối tăng lên đôi chút.

- Sao chị lại gọi cả La Băng?

Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu mà hỏi Giản Hồng.

Nếu như nói trong Huyện Hoa Lâm, Hoắc Vân Đạt, Giản Hồng và Vương Nhị Khải được coi là người trong vòng tròn của Triệu Quốc Đống, như vậy La Băng nhiều lắm chỉ tính là người ở bên bờ mà thôi. Người phụ nữ này mặc dù có chút xinh đẹp, ăn mặc cũng hợp thời nhưng tính cách hơi lạnh nhạt. Dù là gặp Triệu Quốc Đống cũng luôn có vẻ bình tĩnh.

- Khi tôi gọi điện cho Nhược Lâm thì La Băng cũng ở đó, vì thế Nhược Lâm mời đi cùng.

Giản Hồng cũng có chút bất đắc dĩ. Trình Nhược Lâm gọi tới thì sao có thể trách. Mặc dù không thể xác định quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm có như lời đồn không, nhưng Trình Nhược Lâm đẹp như vậy, cô gọi theo thì sẽ không làm đàn ông khó chịu rồi.

Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều. Hắn gọi Giản Hồng tới là giới thiệu với Vưu Liên Hương. Vưu Liên Hương bây giờ đang thiếu người phụ giúp. Triệu Quốc Đống muốn đề cử ggh với Vưu Liên Hương. Nhưng nếu muốn nhảy thẳng lên làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy thì là không dễ. Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết Vưu Liên Hương có quyền chọn người giúp cho mình.

La Băng nhạy cảm phát hiện Triệu Quốc Đống đến gần chỗ Giản Hồng nên biết hai người cần nói chuyện.

Vị Bí thư huyện ủy rời khỏi Hoa Lâm bây giờ đã thành Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Tây Giang và Khu Khai Phát Ninh Lăng. Nghe nói tối qua hắn còn tiến hành cuộc bắt bớ trên quy mô lớn ở Tây Giang, một loạt Trưởng phòng, Chủ nhiệm các đơn vị có quyền lực ở Tây Giang bị bắt, một Phó chủ tịch cũng bị bắt. Cơn gió lốc này có vẻ còn chưa kết thúc. La Băng có chút ngạc nhiên khi có thể thoải mái đến đây hưởng thụ.

La Băng vốn hy vọng có thể vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống, nhưng quan hệ giữa cô và Giản Hồng không quá tốt, cô không thể đánh mất sự tự trọng của mình. Mà sau khi cô lên làm Trưởng phòng Thông tin mà được tiếp xúc với Triệu Quốc Đống nhiều hơn. Nhưng cô thấy Triệu Quốc Đống có hứng thú với Trình Nhược Lâm nhiều hơn cô.

Phụ nữ thường có giác quan nhạy bén. Chuyện giữa Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống tuy không có chứng cứ rõ ràng, nhưng từ vẻ mặt Trình Nhược Lâm vui tươi khi được làm dịu, La Băng có thể cảm nhận ra được đây là đối phương được tình dục làm dịu cơn khát.

La Băng liền ghen một chút, đồng thời cũng khiến cô bỏ qua suy nghĩ dựa vào Triệu Quốc Đống, khiến cô vẫn luôn tỏ vẻ kiêu kỳ trước mặt Triệu Quốc Đống.

Khi Giản Hồng gọi cho Trình Nhược Lâm, cô và Trình Nhược Lâm đang chơi với nhau. Trình Nhược Lâm cũng lễ phép mời cô đi tiếp Trưởng ban thư ký Thị ủy và Triệu Quốc Đống, cô không biết nghĩ như thế nào mà lại gật đầu.

- Trong thời gian này công việc của chị vẫn ổn chứ?

Triệu Quốc Đống và Giản Hồng cũng không nghĩ ra La Băng đang chú ý đến mình.

- Bí thư Triệu cũng biết đó, công tác của Ban Tuyên giáo chính là công việc theo quy củ, nếu không có hoạt động đặc biệt thì cứ đến giờ mà đi làm. Tôi đang suy nghĩ xem làm như thế nào để kết hợp công tác tuyên truyền với tuyên truyền hình tượng của Hoa Lâm, thực hiện việc tuyên truyền kết hợp phát triển kinh tế.

Giản Hồng cười nói và dùng khăn tắm lau cổ và che khuất khe sâu ở giữa hai bên ngực.

Cô thật ra không phải lo Triệu Quốc Đống nhìn thấy gì. Đối phương muốn nhìn thì không đến lượt cô. Trình Nhược Lâm và Vương Lệ Mai, còn có Lục Nhị trẻ trung kia đều hơn cô. Cô lo là mình bị đối phương nghĩ không chú ý đến hình tượng.

- Ồ, công tác tuyên truyền cần sáng tạo, nhất là công tác có tính phục vụ, điểm này nhiều Ban Tuyên giáo địa phương không làm tốt. Ngay cả Tây Giang hay Khu Khai Phát đều như vậy.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

Giản Hồng hơi giật mình. Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống không hài lòng với công tác tuyên giáo bên Tây Giang, hoặc là muốn mình tới Khu Khai Phát?

- Bí thư Triệu nói đúng, công tác tuyên giáo đúng là nên căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra điều chỉnh, nhưng bây giờ tôi cảm thấy các nơi không có xu hướng rõ ràng, hơn nữa hay lấy ý tưởng của nơi khác mà áp dụng vào địa phương mình.

Triệu Quốc Đống gật đầu, Giản Hồng suy nghĩ rất chính xác, ăn nói cũng giỏi nên chắc sẽ được Vưu Liên Hương chú ý. Chẳng qua quan hệ giữa Giản Hồng và Vưu Liên Hương là rất bình thường, không có quan hệ đặc biệt nên nếu muốn được Vưu Liên Hương chú ý thì phải thêm chút lực lượng.

- Ừ xem ra tôi đi hai tháng, Trưởng ban Hồng có tư tưởng thoáng hơn nhiều.

Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn thi thoảng gọi Giản Hồng là Trưởng ban Vi Hồng hoặc Trưởng ban Hồng thực ra khiến Giản Hồng rất thích, như vậy chứng tỏ quan hệ hai người thân cận hơn.

- Tư tưởng thoáng hơn cũng đều là nhờ Bí thư Quốc Đống dạy bảo.

Giản Hồng cười nói.

- Chị có muốn tiếp nhận công tác có tính khiêu chiến lớn hơn không?

Triệu Quốc Đống nhìn sang bên rồi nói.

Giản Hồng có chút vui mừng, chẳng lẽ Triệu Quốc Đống điều mình tới Ninh Lăng? Là Tây Giang hay khu Khai Phát?

- Bí thư Quốc Đống gọi, Giản Hồng sẽ tuân lệnh. Không biết Bí thư Quốc Đống muốn điều tôi tới đâu.

- Không, chỗ tôi rất rối ren. Tây Giang đang đầy ung nhọt, Khu Khai Phát mới bắt đầu tiến bước nên không thích hợp chị tới. Hơn nữa tôi cũng không muốn nghe người đồn thổi.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Chị có tương lai sáng hơn nữa.

- Ồ?

Giản Hồng có chút kinh ngạc.

Triệu Quốc Đống nhìn sang Vưu Liên Hương đang nói chuyện vui vẻ rồi nói:

- Sau khi Hoàng Côn điều đi khiến văn phòng Thị ủy thiếu một Phó trưởng ban thư ký. Trưởng ban thư ký Vưu nói chuyện với tôi về việc này, hỏi tôi có đề cử thích hợp không. Tôi liền đề cử chị, bây giờ muốn xem chị có hứng thú với công việc này không?

Sao lại không có? Tim Giản Hồng đập rất mạnh, người cũng nóng lên. Thì ra là vậy, đây là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống bảo mình đi tiếp Vưu Liên Hương.

- Bí thư Triệu, vị trí đó rất quan trọng thi tôi sợ nhiều người chú ý tới. Tôi sợ …

Giản Hồng mặc dù rất mừng nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.

Chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy không phải vị trí bình thường. Nếu là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã thì Giản Hồng còn đủ tự tin tranh, nhưng chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy bình thường chỉ sinh ra trong Thị ủy mà thôi. Cô mặc dù là thường vụ huyện ủy, cùng cấp với Phó bí thư Huyện ủy trên danh nghĩa, nhưng mọi người đều biết chênh lệch của nó.

- Ừ, đúng là hơi khó khăn, chẳng qua không phải không thể. Chủ yếu là thái độ của Trưởng ban thư ký Liên Hương. Ở việc này Bí thư Kỳ đã trao quyền lớn chon Trưởng ban thư ký Liên Hương. Nếu không có nhân viên thích hợp sẽ ảnh hưởng tới công việc của Trưởng ban thư ký Liên Hương.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Sao, chị không tự tin ư?



- Bí thư Triệu nói như vậy thì tôi yên tâm, chẳng qua tôi và Trưởng ban thư ký Vưu không quá quen thuộc.

- Ai vừa sinh ra đã quen nhau được chứ. Trưởng ban thư ký Liên Hương mặc dù người ngoài thấy khó tiếp xúc, nhưng người quen thấy dễ nói chuyện. Ừ, hai người đều là phụ nữ nên có thể tìm tiếng nói chung mà.

Triệu Quốc Đống trêu chọc:

- Cái này chắc không cần tôi dạy chị chứ?

Giản Hồng liền hiểu Triệu Quốc Đống đây là tạo cơ hội cho mình. Về phần người khác chỉ là đến cho đông người mà thôi.

Thấy Giản Hồng gật đầu, Triệu Quốc Đống nói:

- Đi đi, chị phải tiếp xúc thì mới quen thuộc được, không thể một lúc là thành.

La Băng vẫn lặng lẽ chú ý Triệu Quốc Đống và Giản Hồng nói chuyện. Nhất là khi thấy vẻ mặt Giản Hồng thay đổi làm cô nhạy cảm phát hiện có vấn đề.

- Băng tỷ, sao chỉ có một mình thế này?

Trình Nhược Lâm thấy tâm trạng La Băng không quá tốt nên bơi tới. La Băng mặc dù hơi lạnh nhạt nhưng quan hệ khá tốt với cô. La Băng chỉ là không tiếp xúc nhiều với người mà thôi, nhưng tiếp xúc lâu nên Trình Nhược Lâm thấy La Băng rất được.

- Ừ, suối nước nóng rất thoải mái, vừa lúc có thể bổ sung dưỡng chất cho da.

La Băng nhin thì thấy Trình Nhược Lâm mặt mày hồng hào, cổ và vai trắng nõn, bộ ngực bị chiếc áo đè ép chỉ muốn bung ra. Nó cao vút và tạo thành khe sâu bắt mắt, bảo sao đàn ông đều nói Trình Nhược Lâm là người đẹp nhất Hoa Lâm.

Trình Nhược Lâm cũng đang thầm than về làn da của La Băng. La Băng có làn da rất trắng, cơ thể đẫy đà và quyến rũ.

La Băng ít khi lộ cơ thể mình trước mặt người khác, đi tắm suối nước nóng như hôm nay cũng là lần đầu, có đàn ông tham gia càng không bao giờ nghĩ tới. Ngay cả Trình Nhược Lâm cũng có chút kinh ngạc sao La Băng lại nhận lời.

Chỉ có thể nói Triệu Quốc Đống có phúc thỏa mãn con mắt.

- Băng tỷ, Trưởng ban thư ký Vưu đến, sao chị không tới tiếp.

- Muốn đi cũng là Trưởng ban Giản Hồng, chị chẳng qua đến hưởng thụ một chút mà thôi. Đúng, Bí thư Triệu đến, sao em không sang chào?

La Băng cười cười nhìn Trình Nhược Lâm.

Trình Nhược Lâm hơi nóng mặt, cô mơ hồ cảm nhận được La Băng nghi ngờ quan hệ của mình và Triệu Quốc Đống. Chẳng qua cô chưa bao giờ lộ tin gì.

- Băng tỷ, chị là Trưởng phòng, muốn nói thì phải là chị mới đúng.

Trình Nhược Lâm cũng thấy hai người Giản Hồng và Triệu Quốc Đống vừa nãy nói chuyện với nhau, nhưng cô nghĩ đó là vì công việc.

- Ừ, Nhược Lâm, em nói không đúng suy nghĩ rồi.

La Băng cười nói.

- Ai nói không đúng suy nghĩ. Đi, nếu qua thì ta cùng qua. Có phải là chị sợ mắt đàn ông nhìn thấy gì đó không?

Trình Nhược Lâm cười cười phản lại.

La Băng cũng hơi nóng mặt. Cô không quá thích mấy chuyện như thế này, lộ cơ thể không nói, còn có một người đàn ông ở đây. Chẳng qua thấy ngay cả chị em Vưu thị và Vương Lệ Mai cũng tự nhiên nên cô thật ra thấy mình có chút hơi quá e ngại.

La Băng vẫn rất tự hào về cơ thể mình, nhất là làn da của mình. Bình thường cô chăm sóc mình rất tốt nên nhìn trẻ hơn vài tuổi.

Triệu Quốc Đống thấy Trình Nhược Lâm và La Băng đang từ từ bơi về phía mình. Cơ thể đẫy đà dưới chiếc áo tắm màu xanh của La Băng có chút quyến rũ, mà Trình Nhược Lâm càng không cần phải nói.

- Bí thư Triệu đến Tây Giang lâu như vậy, đây chắc là lần đầu về Hoa Lâm phải không?

La Băng hiếm khi nở nụ cười mà nói.

- Không phải, lần trước cùng người của công ty Điện lực quốc gia đến dây. Tây Giang nhiều việc nên không có thời gian. La Băng, cô chắc quen Vương Lệ Mai chứ, đều trong ngành mà. Phòng Thông tin Hoa Lâm nên trao đổi nhiều mới bên Tây Giang, rảnh rỗi có thể đến Tây Giang học hỏi.

Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào ngực La Băng làm cô hơi thụt người xuống nhưng lại nghĩ có vẻ không lễ phép nên đành chịu.

- Tôi và Lệ Mai đã quen từ lâu. Cô ấy chẳng những đẹp mà còn có năng lực và trách nhiệm. Phòng Thông tin Tây Giang hai năm liền đều đứng trong top 3 của ngành Thông tin Thị xã.

La Băng đây thực ra không phải là khen, mà Vương Lệ Mai đúng là có năng lực thật sự.

- Vậy ư? Tôi mới đến Tây Giang nên không hiểu quá rõ.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Chẳng qua tôi phát hiện một quy luật đó là lãnh đạo ngành thông tin Thị xã Ninh Lăng chủ yếu là nữ, hơn nữa ai cũng đều xinh đẹp quyến rũ? Có phải như vậy mới có lợi nâng cao hình ảnh không nhỉ?

La Băng hơi nóng mặt, nụ cười trên miệng cũng biến mất. Đối với lời khen này của Triệu Quốc Đống, cô không biết nói gì. Nếu nói là khen cô thì có vẻ cô tự cho rằng như vậy. Vương Lệ Mai còn trẻ hơn cô vài tuổi, bên ngoài cũng không kém gì cô. Nhưng nói không phải khen cô thì ánh mắt đối phương không ngừng nhìn tới làm tim cô đập mạnh.

Trình Nhược Lâm có chút buồn cười, cô biết Triệu Quốc Đống đây là trêu La Băng. Cô dựa đầu vào bờ mà quan sát.

Cũng may Vương Lệ Mai rất kịp lúc bơi tới mà hóa giải không khí xấu hổ này, cũng làm La Băng lấy lại bình tĩnh. Ba cô gái rất nhanh có tiếng nói chung.

Vương Lệ Mai thực ra hy vọng có cơ hội ở riêng với Triệu Quốc Đống nhưng không thể. Lúc trước là Giản Hồng, bây giờ Giản Hồng đi thì La Băng và Trình Nhược Lâm lại vây lấy Triệu Quốc Đống làm cô có chút thất vọng.

Triệu Quốc Đống chủ động rời đi để ba cô gái nói chuyện. Suối nước nóng có nhiệt độ vừa phải, thích hợp ngâm mình giữ sức khỏe, đồng thời cũng làm người ta buồn ngủ.

Triệu Quốc Đống đứng lên liền thấy hơi lành lạnh, nhiệt độ bên ngoài chỉ là 3 độ khiến hắn bị kích thích.

Triệu Quốc Đống khoác khăn tắm đi lại trên bờ, đủ loại loài cây không biết tên đập vào mặt, khẽ cắt ngang qua chân hắn.

Điện thoại di động rất không kịp lúc vang lên, là Lạc Dục Thành gọi tới.

So sánh với Vương Ích, Lạc Dục Thành biết quy củ hơn nhiều. Ít nhất Lạc Dục Thành biết bất cứ công việc gì cũng phải phục tùng đại cuộc, mà không phải chỉ lo đạt thành tích cá nhân.

Lạc Dục Thành gọi tới báo cáo về việc Ủy ban kỷ luật Thị xã đã khống chế Mã Chiêm Bưu, Viện kiểm sát Thị xã cũng đã bí mật tiến hành bắt giữ Lương Sùng Thái và kế toán trường dạy lái xe. Trong đó trường dạy lái xe là tình nhân của Lương Sùng Thái.

Ủy ban Xây dựng gần như sụp đổ hoàn toàn bộ máy lãnh đạo, bây giờ Công an quận cũng gần như bị tê liệt hoàn toàn. Thật không biết hắn nếu không đến thì Tây Giang có thể có bình yên không? Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, có lẽ nếu không ra tay vào lúc này thì để sau thì người liên quan càng nhiều, ảnh hưởng còn tệ hơn nữa. Chẳng qua ở Tây Giang sẽ đồn hắn muốn vung tay chém giết nhiều người của thế lực cũ.

- Dục Thành, tôi tạm thời không về được, anh chú ý tình hình trên Thị xã, tối nay chúng ta tổ chức hội nghị gồm anh, tôi, lão Tằng, lão Tiếu, lão Quế. Ừ, bên Công an quận thì do Vân Bạc tạm thời chủ trì công việc. Bên Viện kiểm sát thì anh nên điều phó Viện trưởng sang hỗ trợ công việc của Công an quận. Cần người đáng tin về phẩm đức và chính trị. Lê Túc ư? Ừ, quyết định là Lê Túc đi, tối anh có thể đưa ra trong cuộc họp buổi tối. Đúng. Trên Cục Công an Thị xã thì mặc bọn họ. Tôi sẽ nói chuyện với Bí thư Lam, bây giờ là thời kỳ quan trọng nền không thể để ý quá nhiều.

Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống và thấy tâm trạng của mình lại kém đi nhiều.

Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát Thị xã làm rất nhanh gọn, từ việc có thể theo dõi và bắt tình nhân của Lương Sùng Thái ở trên sân bay An Đô là thấy được điểm này. Việc bắt Trì Đại Hổ coi như là làm động rừng khiến Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái lo lắng nên chạy trốn. Bị bắt từ sân bay có lẽ là đả kích quá lớn khiến không mấy người chịu được. Với thủ đoạn của Cao Dương thì nhân viên kế toán không có năng lực phản trinh sát nhất định sẽ khai hết.

Chuyện Công an quận coi như đã xác định xong và trừ được tận gốc. Nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của Ninh Lăng, ngay cả Sở công an và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đã nhận thư tố cáo về cảnh sát giao thông Ninh Lăng. Nếu không đưa ra kết quả rõ ràng thì khó mà ăn nói với Sở công an và Ủy ban nhân dân tỉnh.

Triệu Quốc Đống không rõ ngoài Mã Chiêm Bưu, Lương Sùng Thái thì trong bộ máy Công an quận còn ai dính vào không. Căn cứ từ bên Ủy ban Xây dựng thì Triệu Quốc Đống đoán còn có người. Bây giờ hệ thống công an Tây Giang đã tê liệt.

Triệu Quốc Đống một lần nữa về đến suối nước nóng thì hai chị em Vưu Liên Hương, Vưu Huệ Hương mới từ phòng vệ sinh quay trở lại. Vưu Liên Hương thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống không tốt nên hỏi:

- Cậu sao thế?

- Không có gì. Chỉ là hai người Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái bị bắt.

Triệu Quốc Đống cố làm mình bình tĩnh nhưng không thể.

- Mặc dù diệt trừ ung nhọt nhưng nó vẫn mọc trên người mình, vẫn gây đau. Mẹ nó chứ, mấy năm vừa rồi Trương Thiệu Văn làm gì vậy chứ.

Đây là lần đầu Vưu Liên Hương thấy Triệu Quốc Đống như vậy, nhất là mắng ngay Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã - Trương Thiệu Văn bây giờ.

- Quốc Đống, cậu không sao chứ?

Thấy Vưu Liên Hương quan tâm hỏi mình, Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:

- Không có gì, xin lỗi đã nói lời đó trước mặt hai chị. Chẳng qua mắng như vậy mới làm mình thoải mái.

- Quốc Đống, cậu phải chuẩn bị tư tưởng trước cơ mà. Bí thư Kỳ để cậu đến Tây Giang không phải là ngồi chơi, cậu phải đến xử lý đống rác ở Tây Giang.

Vưu Liên Hương cười nói:

- Chỉ cần không vượt quá phạm vi đã xác định thì không sao cả. Bí thư Kỳ sớm chuẩn bị tư tưởng rồi.

- Vưu tỷ, nói cũng không thể như vậy. Bí thư Kỳ có chuẩn bị tư tưởng nhưng chỉ phụ trách chung, tôi trực tiếp đối mặt sự thật. Công an quận xảy ra chuyện như vậy sẽ tê liệt. Hệ thống công an khác các ngành khác, nó ảnh hưởng đến an ninh trật tự của cả Tây Giang. Nếu muốn nó khôi phục lại là không dễ. Ha ha, lần này cả Công an quận, Ủy ban Xây dựng, cục Giao thông đều xảy ra chuyện, đều là phòng ban quan trọng. Chị nói sang năm triển khai công việc như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook