Quyển 8 - Chương 14
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống biết cũng nên làm việc gì đó để nâng cao hình ảnh của Tây Giang, nhưng trong thời gian này Tây Giang lại không có gì đáng để tuyên truyền. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không muốn xem mấy tin tức hội nghị hay đi kiểm tra gì đó. Thoáng cái có nhiều vấn đề như vậy, quần chúng sẽ tập trung hết vào đó. Anh muốn quần chúng để ý cái khác thì không dễ.
Thấy Triệu Quốc Đống im lặng, Vưu Liên Hương biết bây giờ Tây Giang cũng không có tin gì đáng đưa nên cười nói:
- Quốc Đống, không phải nói Đường sắt Tây Liễu sắp khởi công sao? Lễ khởi công diễn ra ở Vân Lĩnh, tôi thấy cậu có thể đi gặp Bí thư Kỳ xem có thể đổi sang Tây Giang hay không?
- Chị cảm thấy một lễ khởi công có thể khiến cho mọi người chú ý hết vào đó sao
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, hắn không cho rằng đây là ý kiến hay.
- Quốc Đống, tình hình là như vậy, cậu phải nghĩ biện pháp hóa giải dần dần, như vậy tốt hơn không làm gì mà.
Vưu Liên Hương lớn tiếng nói:
- Đầu óc cậu không phải rất nhạy bén sao? Tôi không tin cậu không tìm được biện pháp thay đổi chú ý của mọi người. Mấy chiêu cậu làm Hoa Lâm thay đổi là từ đâu? Đây không phải Triệu Quốc Đống mà tôi muốn thấy.
Vưu Liên Hương có chút tức giận chống tay ngang hông, ngực phập phồng, nửa bên vú vì áo tắm không che hết trông rất bắt mắt, một khe sâu theo nước chảy qua trông càng đẹp hơn.
Vưu Liên Hương cũng theo sát bà chị mà lên bờ, điều này càng làm Triệu Quốc Đống thấy hai cặp mông căng tròn lắc lư trước mặt mình.
Mấy người phụ nữ kia cũng chú ý thấy tình hình bên này hơi thay đổi nên bơi tới gần.
- Sao thế Bí thư Triệu?
Vương Lệ Mai dẫn đầu bơi tới, tóc cô hơi ướt. Cô dựa vào bờ bên cạnh Triệu Quốc Đống, chiếc áo tắm của cô cũng không nhiều vải hơn bộ Bikini mà Lục Nhị mặc bao nhiêu, nhất là vòng eo trắng nõn càng lộ ra đầy quyến rũ.
- Không có gì, Trưởng ban thư ký Vưu đang phê bình tôi không có chí tiến thủ.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình.
- Mấy cô tắm đi, không có gì cả.
Thấy Triệu Quốc Đống có lẽ không muốn bị quấy rầy, mấy người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau rồi rời đi. Chỉ còn mình Triệu Quốc Đống nằm nhắm mắt suy nghĩ.
Cục diện như thế này không thể kéo dài.
Ủy ban Xây dựng và cục Giao thông đã làm mọi người chấn động. Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng đây là việc xấu nhưng anh không thể làm quần chúng chú ý mãi việc này. Như vậy anh sẽ có tiếng là Bí thư Quận ủy đi đầu trong công tác chống hủ bại.
Từ góc độ nào đó cán bộ này đặt trên người cán bộ Ủy ban kỷ luật chính là thừa nhận, nhưng trên người Bí thư Quận ủy thì nó lại khác. Một Bí thư có năng lực không phải là ở chỗ chống hủ bại tốt hay không, mà là nơi anh phụ trách có phát triển tốt về kinh tế, xã hội hay không?
Nhưng làm như thế nào thay đổi xu thế bây giờ thì cần suy nghĩ. Đơn thuần làm quần chúng chú ý là không có tác dụng, hơn nữa còn có thể khiến cho quần chúng nghi ngờ.
Triệu Quốc Đống cứ như vậy dựa vào thành hồ mà nhắm mắt.
Trong mơ hồ hắn cảm thấy có người đang bóp vai cho hắn. Hắn mở mắt ra nhìn thì thấy trong hồ không biết sao chỉ còn lại mình Vương Lệ Mai. Bộ ngực của cô trong chiếc áo tắm đang cạ sát vào lưng hắn làm hắn muốn sôi máu.
Vương Lệ Mai nở nụ cười đầy quyến rũ, không ngờ cởi áo tắm trước mặt hắn, cặp vú căng tròn đầy sức sống ở ngay trước mặt, hai điểm đỏ hồng trên nền trắng nõn cứ như đang trêu ngươi hắn.
Triệu Quốc Đống hoảng hốt và có chút tức giận. Ả này sao dám làm như vậy, mình còn nói quan sát một chút, không ngờ ả dùng cách này dụ dỗ hắn.
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nên ra sức đứng lên nhưng không ngờ phát hiện bên dưới của mình đã ngóc đầu dậy, đã thấy Vương Lệ Mai đặt tay của hắn lên ngực cô, hắn không hiểu sao lại không thể chống cự. Mà không biết sao ở bên cạnh lại có một người phụ nữ trần truồng bơi ra, hắn nhìn kỹ thì thấy là La Băng.
Không đợi Triệu Quốc Đống lên tiếng, La Băng đã nhếch cặp mông trắng nõn tới gần, ngồi lên trên chỗ hiểm của hắn, hắn không thể khống chế.
Triệu Quốc Đống đột nhiên tỉnh lại thì thấy cổ hơi lạnh. Hắn nhìn quanh thì thấy mấy người phụ nữ đã rời đi, xem ra đã lên bờ. Lúc này tim hắn đang đập rất mạnh, nghĩ lại chuyện vừa rồi thì đúng là có chút khó hiểu. Chẳng lẽ mình lại muốn quan hệ cùng lúc với hai người phụ nữ sao?
Vưu Huệ Hương cuối cùng đã về. Triệu Quốc Đống còn định giữ cô lại chơi vài ngày nhưng trong thời gian này hắn đúng là không dành được nhiều thời gian tiếp cô. Hơn nữa cô đã là Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy, không phải người rảnh rỗi cho nên không giữ được.
Vụ án ở trường dạy lái xe An Thái cuối cùng đã bị Viện kiểm sát Thị xã phá được. Không ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống, điểm đột phá là tình nhân của Lương Sùng Thái. Qua đó Viện kiểm sát nhanh chóng tìm được tài khoản bí mật của trường, hơn nữa lục soát chỗ ở của ả thì tìm được hơn 500 ngàn, đây là con số quá lớn đối với nhân viên kế toán hàng tháng chỉ thu nhập vài trăm tệ.
Theo tình nhân khai ra, Lương Sùng Thái cũng nhanh chóng sụp đổ. Y cũng rất nhanh khai rằng khi mình làm đội trưởng đội cảnh sát giao thông kiêm phụ trách trường dạy lái xe đã chia cho một số nhân viên liên quan số tiền trên 400 ngàn. Trong đó Mã Chiêm Bưu là 300 ngàn, chính ủy trước đây là 100 ngàn.
Tất cả cứ thế được diễn ra, cả Lương Sùng Thái và Mã Chiêm Bưu đều bị bắt. Mọi việc tiếp theo làm người ta Chu Cương Kính. Dù là Nghiêm Lập Dân hay là Thư Chí Cao đều tỏ vẻ rất bình tĩnh, không ai phát biểu ý kiến gì về việc ở Tây Giang giống như không liên quan gì tới bọn họ. Chẳng qua việc Viện kiểm sát Thị xã bắt bảy người Mã Chiêm Bưu, Lương Sùng Thái đã làm cho cả Thị xã Ninh Lăng chấn động, cũng tạo thành ảnh hưởng tương đối lớn ở cả tỉnh An Nguyên. Mà trong lúc đó Viện kiểm sát Tây Giang cũng bắt sáu người Tôn Định Trung, Lý Hiểu Bình về tội nhận hối lộ. Hai vụ án chỉ diễn ra trong hai ngày. Mà sau đó Tiền Trì Quốc cũng bị đọc lệnh bắt khẩn cấp.
Một cơn gió chống hủ bại điên cuồng mà tới, khiến cho cả Ninh Lăng trở nên mù mịt. Mà theo đề nghị của Triệu Quốc Đống, Thị ủy Ninh Lăng sau khi trao đổi với Chính pháp Tỉnh ủy, Viện kiểm sát tỉnh và Tòa án tỉnh đã giao nhân viên phạm tội trong các vụ án cho bên Vinh Sơn khởi tố và xét xử.
- Công tác chống hủ bại là chuyện sống còn đối với Đảng ta. Chúng ta cần phải nhận thức rõ tính nguy hiểm của hiện tượng hủ bại. Công tác chống hủ bại phải duy trì liên tục, phải kiên nhẫn đánh bại tất cả phần tử sâu mọt.
- Công tác này là việc lớn đối với toàn Đảng, toàn xã hội, phải kiên trì dưới sự lãnh đạo của Đảng, Đảng phụ trách chung, Ủy ban kỷ luật phối hợp, các phòng ban đều có trách nhiệm, dựa vào sự ủng hộ của quần chúng, kiên trì cán bộ lãnh đạo phải giữ được sự liêm khiết.
Triệu Quốc Đống chán nản ngồi trên bàn nghe Nghiêm Lập Dân phát biểu. Trong thời gian này Nghiêm Lập Dân như ngủ đông, thậm chí còn hiếm khi xuất hiện trên Tv. Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái cùng ngã ngựa có thể nói là đả kích rất mạnh với tham vọng nhúng tay vào Tây Giang của Nghiêm Lập Dân. Triệu Quốc Đống thậm chí có thể cảm nhận ánh mắt oán độc của đối phương khi nhìn mình. Thời này ở trong quan trường nếu anh muốn làm người tốt thì không thể lên được. Chỉ có làm kẻ hận anh phải sợ anh, anh mới coi như thành công.
Trương Thiệu Văn đã bị cách chức Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, Ủy ban kỷ luật Thị ủy đang tiến hành điều tra y về giai đoạn là Bí thư Quận ủy Tây Giang. Chẳng qua việc này không liên quan tới đại cuộc.
Hội nghị lần này của Ninh Lăng là nhằm vào một loạt việc xảy ra ở Tây Giang. Làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên đó là Nghiêm Lập Dân nói một tràng dài ra vẻ mình là kẻ ghét ác như thù.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười nhìn Nghiêm Lập Dân đang dùng động tác để thể hiện, đối phương nghĩ người bên dưới là đồ ngu hết hay sao?
Đinh Cao Thọ cuối cùng đã chọn để dựa vào Nghiêm Lập Dân. Hoặc là nói y bị Thư Chí Cao từ chối nên mới dựa vào Nghiêm Lập Dân. Lần này có thể coi như thoát cửa tử. Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ vấn đề của Đinh Cao Thọ.
Vấn đề của Đinh Cao Thọ nhiều vấn đề hơn so với Lôi Bằng, đương nhiên cũng phức tạp hơn. Triệu Quốc Đống tin chỉ cần Viện kiểm sát cẩn thận điều tra thì kết quả cũng không khác gì Tiền Trì Quốc.
Đương nhiên tại sao lúc này Nghiêm Lập Dân lại nhận Đinh Cao Thọ cũng làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Nghiêm Lập Dân không nên ngu ngốc như vậy chứ? Mặc dù Kỳ Dư Hồng đã nói không mở rộng phạm vi nhưng cũng không có nghĩa mọi chuyện dừng lại ở đây. Vấn đề đã lộ thì phải điều tra đến cùng, nếu không sẽ bị người mắng chửi.
Đinh Cao Thọ đã có vài vấn đề lộ ra, hơn nữa quan hệ cũng kém. Y và Tiền Trì Quốc tương đương nhau, bây giờ Tiền Trì Quốc bị bắt mà Đinh Cao Thọ không sao thì không chừng có người sẽ nhằm vào Đinh Cao Thọ. Ai muốn ngăn giúp Đinh Cao Thọ chính là chấp nhận mạo hiểm về chính trị.
Chẳng qua Đinh Cao Thọ còn thông minh hơn Tiền Trì Quốc nhiều. Mặc dù Viện kiểm sát nắm không ít manh mối nhưng Đinh Cao Thọ đã được người chỉ điểm nên biết cách sao thoát thân, làm thản nhiên nói tìm chứng cứ có lợi cho mình. Điều này cũng là nguyên nhân chính khiến Viện kiểm sát chỉ mơ hồ tiếp xúc một chút rồi không dám vọng động.
Hội nghị lần này có gần 1000 cán bộ từ cấp Trưởng phòng trở nên tham gia. Hội trường trung tâm Thị xã Ninh Lăng đã không còn chỗ trống. Hội nghị quy mô lớn như vậy là lần đầu Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng thực hiện. Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Chánh thanh tra tỉnh Lâu Quý Đình cũng đến tham gia.
Hội trường trung tâm chứa được cả ngàn người mà vẫn kín chỗ, theo quy định thì cán bộ các quận, huyện tham gia ngồi giữa, cán bộ các cục, các công ty thuộc Thị xã ngồi hai bên.
Lịch trình hội nghị cũng không quá phức tạp, Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lục Kiếm Dân chủ trì. Phó bí thư Thị ủy Nghiêm Lập Dân phát biểu, phó bí thư thị ủy, thị trưởng Thư Chí Cao cũng đứng lên phát biểu. Bí thư Thị ủy Triệu Quốc Đống phát biểu, cuối cùng là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đưa ra chỉ thị.
Triệu Quốc Đống rời mắt từ cán bộ Tây Giang sang bên Hoa Lâm. Hoàng Côn mặt mày bình tĩnh, Đường Diệu Văn như suy nghĩ gì đó, đám người Lỗ Đạt, Bàng Quân có vẻ mặt khác nhau. Triệu Quốc Đống nhìn Giản Hồng đôi chút rồi rời đi.
Vưu Liên Hương vẫn chưa có quyết định. Giản Hồng làm cô có ấn tượng tốt, chẳng qua xem ra cần làm sâu sắc hơn nữa. Hắn có lẽ phải nói giúp Giản Hồng. Bên Nghiêm Lập Dân thì không hy vọng nhưng Triệu Quốc Đống biết bây giờ là thời cơ tốt nhất, Nghiêm Lập Dân sẽ không chủ động gây chiến. Cho nên chỉ cần nói với Chương Thiên Phóng là được.
Chẳng qua chuyện này dù được Vưu Liên Hương gật đầu cho phép thì hắn cũng không được lộ tin với Kỳ Dư Hồng. Kỳ Dư Hồng thì phải do chính Vưu Liên Hương đi nói, nếu không sẽ phức tạp thêm.
Chẳng qua việc của Hoắc Vân Đạt thì hắn có thể đề xuất thẳng với Kỳ Dư Hồng. Bây giờ Tây Giang chấn động mạnh như vậy, tinh thần suy sụp, công tác sang năm càng khó khăn hơn. Hơn nữa nếu muốn đạt thành công trong cải cách thì nếu không có người có năng lực thì sao được.
Có đôi khi Triệu Quốc Đống nghĩ cơn gió lốc vừa rồi mới có lợi. Thứ nhất có nhiều vị trí trống, dễ dàng cho người lên. Nhất là ở bên Ủy ban Xây dựng, cục Giao thông, nếu như không có lý do thì anh cũng khó có thể điều chỉnh.
Hơn nữa hắn có thể mượn cơ hội lập uy, cũng khiến cho chính sách hắn phổ biến dễ được áp dụng, ai dám nói mông của mình không có vết. Nếu như để Ủy ban kỷ luật hoặc Thanh tra cầm kính hiển vi tới tìm thì sẽ ra một đồng lớn vấn đề.
Như bây giờ chẳng hạn Tiền Trì Quốc xong đời, Đinh Cao Thọ coi như thoát được đã là quá may mắn. Về phần Lôi Bằng, Triệu Quốc Đống đoán có lẽ Nghiêm Lập Dân không dễ bỏ qua Tây Giang, cái đinh này dù như thế nào đối phương cũng phải cắm ở Tây Giang. Dù sao nếu Tây Giang bị Triệu Quốc Đống hoàn toàn khống chế thì có khác gì một Trương Thiệu Văn thứ hai.
Bây giờ Ngụy Hiểu Lam bên Ủy ban quận là người được Triệu Quốc Đống đánh giá khá cao. Cô ta khôn khéo, có năng lực.
Triệu Quốc Đống có một suy nghĩ đó là muốn xem một lãnh đạo phụ trách công việc ra sao thì rất đơn giản, đó là xem trạng thái công việc của mấy phòng ban mình phụ trách ra sao là được ngay. Ở Tây Giang này sản xuất nông nghiệp không được coi trọng như các huyện khác, vì thế Ngụy Hiểu Lam làm được như vậy là không dễ. Nếu để Ngụy Hiểu Lam phụ trách mảng của Tiền Trì Quốc có lẽ là lựa chọn tốt.
Triệu Quốc Đống một lần nữa nhìn sang phía Tây Giang. Ngụy Hiểu Lam vẫn ngồi ở phía sau, lúc này có lẽ đang nghe Thư Chí Cao phát biểu.
Có lẽ mình nên bàn với Tằng Lệnh Thuần điều chỉnh phân công công việc của các Phó chủ tịch trước cuối năm. Hạ Đồng là kẻ chỉ biết vâng dạ không hiểu sao được lên vị trí Phó chủ tịch. Tên này không phải thân tín của Trương Thiệu Văn mà lên được như vậy là không dễ dàng gì.
Mấy Phó chủ tịch khác của quận thì Triệu Quốc Đống vẫn không hiểu rõ hết. Chẳng qua Chánh văn phòng Ủy ban quận Ngô Ứng Cương coi như đã lén dựa vào hắn. Thông qua Chương Thiên Phóng làm cầu nối, Triệu Quốc Đống không ngờ Ngô Ứng Cương lại dứt khoát như vậy, thấy Trương Thiệu Văn không còn thực lực như trước liền bí mật dựa vào Chương Thiên Phóng.
Chương Thiên Phóng ra mặt thì Triệu Quốc Đống không thể không coi trọng. Hơn nữa Ngô Ứng Cương cũng không phải đối tượng mà Ủy ban kỷ luật nhằm vào. Nếu mấy vấn đề nhỏ nhặt đều tra xét thì có lẽ Tây Giang không còn cán bộ lãnh đạo.
Triệu Quốc Đống ngồi trên đài mà suy nghĩ liên miên, người bên dưới cũng không kém.
Đinh Cao Thọ biết vô số người nhìn lướt qua mình. Hắn rất không muốn tham gia hội nghị này, nhưng hắn biết mình không tham gia có lẽ hội nghị chưa tan thì đã có rất nhiều lời đồn mình bị Ủy ban kỷ luật hoặc Viện kiểm sát bắt đi.
Chỉ một hai tuần ngắn ngủi mà hắn cảm thấy vất vả hơn mấy năm công tác cộng lại. Mặc dù không ai nói gì hắn, thậm chí ngay cả chuyện Tiền Trì Quốc cũng không ai đề cập trước mặt hắn. Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần vẫn cười nói với hắn như trước, nhưng ai cũng coi như Đinh Cao Thọ là kẻ đã xong đời.
Không chạm tay thì thôi, đã chạm tay thì nhất định bị bắt, lời này như con rắn quanh quẩn trên đầu hắn, làm Đinh Cao Thọ không thở nổi. Nhất là đám bạn quan hệ mật thiết như Tiền Trì Quốc, Tôn Định Trung, Lý Hiểu Bình cùng Mã Chiêm Bưu đều vào tù, cảm giác sợ hãi không biết ai người ta bắt mình vào lúc nào cứ quanh quẩn trong đầu hắn không đi.
Hắn không muốn ở lại Tây Giang một giây nào nữa. Nụ cười ấm áp của Triệu Quốc Đống cùng ánh mắt bình tĩnh của Tằng Lệnh Thuần như hai thanh kiếm có thể ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào. Vương Ích cùng Lạc Dục Thành như hai con sói đói cứ nhìn chằm chằm vào hắn, bao cảm giác quyền uy ngày nào giờ đã bay biến hết.
Vương Ích có chút phức tạp nhìn Triệu Quốc Đống ở trên. Bí thư Lục đã nhắc hắn phải làm tốt quan hệ với Triệu Quốc Đống, khi báo cáo công việc cũng phải chú ý phương thức, nhất là phải chú ý cảm nhận của Triệu Quốc Đống. Vương Ích không biết Bí thư Lục nghe được gì hay không. Lần này Ủy ban kỷ luật Tây Giang đã lập công lớn nhưng Vương Ích lại thấy Triệu Quốc Đống không còn tin mình như trước.
Vương Ích cũng không biết khi Kỳ Dư Hồng hỏi ý Triệu Quốc Đống về việc Lục Kiếm Dân đưa ra yêu cầu Vương Ích làm Thường vụ quận ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lên làm Phó bí thư Quận ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thì đã bị Triệu Quốc Đống đưa ý kiến tạm thời dể đó.
Lục Kiếm Dân không biết việc này nhưng Kỳ Dư Hồng gác đề nghị của Lục Kiếm Dân lại, nói phải để đợi tiến hành điều chỉnh chung về nhân sự ở Tây Giang rồi làm một thể. Lời này tuy có lý nhưng vẫn làm Lục Kiếm Dân nhạy cảm nhận ra vấn đề.
Hình ảnh của Triệu Quốc Đống trong mắt Vương Ích trở nên mơ hồ. Ngô Ứng Cương đã có dấu hiệu dựa vào, Tiếu Triêu Quý cũng vậy. Hai người này bên Ủy ban kỷ luật không nắm được mấy tin tức có giá trị. Nhưng Vương Lệ Mai cùng Mạc Vinh liên tục xuất hiện bên cạnh Triệu Quốc Đống làm Vương Ích có chút lo lắng.
Vương Ích không tin Triệu Quốc Đống là kẻ thấy phụ nữ đẹp là muốn ôm lấy ngay. Mặc dù trước khi Triệu Quốc Đống đến thì hắn đã nghe Triệu Quốc Đống có quan hệ mờ ám với Phó Trưởng phòng Thông tin ở Hoa Lâm, chẳng qua đó chỉ là lời đồn. Hơn nữa chỉ cần không dính tới tham ô thì Vương Ích sẽ không hứng thú xen vào cuộc sống riêng của lãnh đạo.
Nhưng Mạc Vinh cùng Vương Lệ Mai thì khác. Mạc Vinh là thân tín của Trương Thiệu Văn, Vương Ích nghi ngờ có phải chuyện Tiền Trì Quốc cùng Đinh Cao Thọ tham ô là do Mạc Vinh dẫn mối hay không. Từ trình độ nào dó thì tầm quan trọng của Mạc Vinh còn hơn xa mấy người Lý Hiểu Bình.
Còn Vương Lệ Mai là ai? Tình nhân của Trương Thiệu Văn, một kẻ dựa vào thể xác mà lên chức. Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống có ý với ả này. Vương Ích có chút tức giận, dù Triệu Quốc Đống có sở thích này nhưng chẳng lẽ Tây Giang không có ả phụ nữ nào khác sao?
Vương Ích thậm chí còn thầm thám thính thái độ của Quế Toàn Hữu và Lạc Dục Thành. Quế Toàn Hữu im lặng không nói, Lạc Dục Thành thì không rõ ràng làm y có chút buồn bực.
Y không biết hai người này không rõ hay cố ý tránh né, hay là cảm thấy không có vấn đề gì. Điều này càng làm Vương Ích thêm lo, đây không phải dấu hiệu tốt. Bây giờ Lục Kiếm Dân nhắc như vậy, y phát hiện Triệu Quốc Đống đã nghi ngờ mình.
Bởi vì mình làm trái ý nên Triệu Quốc Đống thấy mình không tôn trọng Bí thư Quận ủy sao? Vậy đây là Triệu Quốc Đống không nói đến chế độ tập trung dân chủ của Đảng. Vương Ích có chút tức giận mà nghĩ.
Lạc Dục Thành ngồi bên Vương Ích lại không lo lắng nhiều, tâm trạng của y khá tốt. Cả Triệu Quốc Đống và Lam Quang đều hài lòng với công việc của y. Nhất là Triệu Quốc Đống, đề cử của y đều được Triệu Quốc Đống chấp nhận, Lê Túc đã thuận lợi tới Công an quận làm chính ủy.
Một Bí thư đảng ủy Chính pháp làm như thế nào thể hiện uy tín của mình, đó là có thể nói chuyện được trước mặt Bí thư Quận ủy, đề cử cán bộ được Quận ủy đồng ý, như vậy uy tín sẽ được thành lập.
Lạc Dục Thành cũng mơ hồ cảm nhận ra Vương Ích và Triệu Quốc Đống không hòa hợp. Y cũng thấy Vương Ích đã sai lầm. Anh đầu tiên là Thường vụ quận ủy sau đó mới là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Hệ thống Ủy ban kỷ luật mặc dù có chút độc lập nhưng vẫn dưới sự lãnh đạo của Đảng, cũng không phải nằm ngoài sự lãnh đạo của Đảng. Ở điểm này Lạc Dục Thành thấy Vương Ích đã quên, điều này không một Bí thư Quận ủy nào có thể tha thứ.
Chuyện gì anh cũng báo cáo với Ủy ban kỷ luật Thị ủy trước rồi mới báo cáo với Quận ủy, anh làm sao khiến Bí thư Quận ủy hài lòng với mình. Lạc Dục Thành nghĩ mình là Triệu Quốc Đống thì cũng không thể tha thứ.
Triệu Quốc Đống có thể ngồi lên vị trí này thì trí tuệ chính trị không có gì phải nói. Vương Ích nếu hy vọng Triệu Quốc Đống là một Bí thư Quận ủy bình thường mà đối xử thì sẽ phải trả giá đắt.
Hội nghị cuối cùng đã kết thúc, đoàn người tản mát rời đi. Mặc dù có cảnh sát giao thông mở đường nhưng dòng xe khổng lồ như vậy cũng mất hơn mười phút mới tan hết.
Các huyện hầu như đi bằng xe 16 chỗ, chẳng qua lúc này lại có vẻ không tiện. Có cán bộ muốn ăn cơm mới về, có cán bộ muốn ở lại Thị xã một chút, có người muốn về.
Triệu Quốc Đống nhận được điện của Đường Diệu Văn thì hắn vừa từ chối yêu cầu của Vưu Liên Hương là đến tiếp Chánh thanh tra Lâu của thanh tra tỉnh. Cũng may Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy nên mấy việc này không bị bắt buộc, đi cũng được, không đi không ép.
Đường Diệu Văn gọi tới nói với giọng rất thân thiết, chỉ nói là cấp dưới Hoa Lâm muốn lão lãnh đạo mời cơm. Triệu Quốc Đống nghe vậy liền lập tức đồng ý.
Triệu Quốc Đống đến nơi thì đám người Đường Diệu Văn vừa vặn đến. Bộ máy lãnh đạo Hoa Lâm gần như là chia thành hai nhóm.
Hoàng Côn mang theo Lỗ Đạt, Bàng Quân, Miêu Nguyệt Hoa, Địch Hóa Dũng, Hà Lương Tài, Vương Nhị Khải, Hạ Thành Tài rời đi, nghe nói là gặp Phó trưởng ban thư ký Thị ủy.
Đường Diệu Văn cũng không muốn đi theo trợ uy cho Hoàng Côn, vì thế y nói với mấy người có quan hệ tốt gọi điện mời Triệu Quốc Đống. Đám người Vi Biểu, Giản Hồng cùng với Tân Tồn Hoán cùng Hoắc Vân Đạt đồng ý ngay. Đồng thời còn kéo theo Trần Lôi, Hứa Bình, La Băng cùng Thôi Thiên Cầm, Mễ Phong Hằng.
Nhìn thấy đám người chờ mình ở cửa, Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay nói:
- Làm gì thế? Bạn cũ tụ tập không cần làm như vậy chứ?
- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài bây giờ đã là Lãnh đạo thị ủy, chúng tôi lại được ăn cơm Lãnh đạo thị ủy mời thì phải thể hiện lòng thành chứ.
Đường Diệu Văn cười hì hì nói.
- Vào thôi, đừng khách khí như vậy. Đến Tây Giang mới thấy bên Hoa Lâm chúng ta là tốt.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ở Hoa Lâm sáng tỉnh lại cũng thấy thoải mái hơn đây nhiều. Đúng là sơn thanh thủy tú
- Bí thư Triệu, sơn thanh thủy tú bây giờ đã thay đổi khái niệm rồi, không phải khen cảnh một nơi đẹp mà là ám chỉ nơi đó có kinh tế lạc hậu, không có sản xuất công nghiệp, từ này không thể tùy tiện dừng trên đầu Hoa Lâm chúng ta.
Giản Hồng cười nói:
- GDP của Hoa Lâm năm nay đã xác định vượt qua Khuê Dương cùng Thổ Thành, chỉ kém hơn Tào Tập cùng Tây Giang một chút.
- Ừ, đó là việc tốt. Xem ra sang năm Tây Giang cần cố gắng nhiều, nếu không ông anh lại bị đàn em vượt qua, như vậy tôi là Bí thư Quận ủy cũng mất mặt.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống rồi mời mọi người ngồi vây quanh mình.
- Diệu Văn, nói trước trưa không uống rượu trắng, chiều còn có việc.
- Ha ha, Bí thư Triệu, Hoa Lâm có thể vượt qua Khuê Dương cùng Thổ Thành, đuổi kịp Tây Giang cùng Tào Tập thì đều là do ngài tạo trụ cột. Nếu không Hoa Lâm đừng nói đuổi theo Tây Giang, mà vượt qua Vân Lĩnh cùng Phong Đình cũng là nằm mơ.
Đường Diệu Văn cười nói:
- Thời gian này ngài đi, chúng tôi đúng là rất bận, cho nên cũng không tiện quấy rầy ngài. Chờ chúng tôi làm tốt thì mới mời ngài đến ăn mừng. Hôm nay có cơ hội thì nếu ngài không uống rượu thì chắc mọi người không đồng ý.
- Đúng thế Bí thư Triệu, chủ tịch Đường nói đúng là suy nghĩ của chúng tôi. Ngài lên Tây Giang lâu như vậy, chúng tôi cũng không tiện quấy rầy vì sợ ảnh hưởng đến công việc của lãnh đạo. Hôm nay có cơ hội thì phải làm chứ. Bí thư Triệu uống như thế nào thì chúng tôi biết.
Vi Biểu cười nói.
Sau khi Hoàng Côn tới thì hướng gió ở Hoa Lâm đã thay đổi. Lỗ Đạt, Bàng Quân rõ ràng dựa vào Hoàng Côn, Địch Hóa Dũng chỉ nghe lời Bí thư, cho nên Đường Diệu Văn làm Chủ tịch huyện đã không phối hợp tốt với Hoàng Côn như thời của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua Hoàng Côn cũng biết nặng nhẹ nên không can thiệp nhiều vào công việc của chính quyền.
Chẳng qua Miêu Nguyệt Hoa lúc này có quyền lớn hơn. Miêu Nguyệt Hoa thông qua Trâu Trì Trường nên đã quan hệ tốt với Hoàng Côn, được coi trọng. Vì thế điều này ảnh hưởng tới tính tích cực trong công việc của Vi Biểu.
Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ nghe ra vấn đề. Quận, huyện nào chẳng như nhau. Bí thư và Chủ tịch hiếm khi hòa hợp. Ngay cả hắn và Đường Diệu Văn cũng mâu thuẫn trong cách dùng người.
- Vậy thì được, Diệu Văn và lão Vi nói thế nếu còn đùn đẩy thì không ra gì. Được, tôi xem nào, thêm ba cô gái ngồi đây thì tổng cộng là 10 người. Tôi uống với mỗi người một chén, đừng có mời lại, mười chén đã là nửa lít rồi.
Triệu Quốc Đống cầm chén lên nói.
- Bí thư Triệu, chén rót đầy thì cũng rơi ra một phần, vì thế chúng tôi mỗi người mời ngài một chén, sau đó mấy người mời chung. Bí thư Triệu muốn uống thế nào thì tùy ngài có được không? Nếu Bí thư Triệu không uống được thì có thể thuyết phục ai đó đang ngồi uống thay, nhưng cái này phải xem Bí thư Triệu có bản lĩnh hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.