Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 15

Thụy Căn

16/04/2013



Xe Kesida đến nội thành An Đô đã là 9h40 tối, 10h15 đến trụ sở tỉnh ủy An Nguyên.

Phùng Cương cùng Tương Hữu Tuyền không đi xe này mà đi xe riêng về An Đô. Cả xe chỉ có ba người Lăng Chính Dược, Triệu Quốc Đống, Mai Cửu Vinh và mấy thư ký.

Từ Thông Thành về An Đô, không khí trong xe rất nặng nề, ngay cả Mai Cửu Vinh cũng thấy khó thở, mấy thư ký và nhân viên công tác càng câm như hến, không dám nói một tiếng nào, nghe điện thoại cũng vô thức bịt máy, nói vài câu rồi dập.

Mọi người đều muốn xe nhanh tới mục đích, sớm thoát khỏi áp lực chết người này. Đương nhiên trừ Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, đến văn phòng tôi ngồi một chút.

Đợi mọi người xuống xe hết chỉ còn lại Triệu Quốc Đống, Lăng Chính Dược mới nói.

Triệu Quốc Đống gật đầu.

Họa vô đơn chí, người đen đủi sẽ không lúc nào được may. Buổi chiều Triệu Quốc Đống được Phùng Cương thông báo nói Lưu Triệu Quốc bị Ủy ban kỷ luật dẫn đi, đây là cán bộ cấp giám đốc sở tiếp theo sau Vu Triết bị dính vào vụ án tham nhũng dây chuyền.

Mặc dù Triệu Quốc Đống đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng khi được báo hắn vẫn choáng váng.

Trên danh nghĩa là tiếp nhận điều tra nhìn như còn cửa sống nhưng trong lòng Triệu Quốc Đống biết điều này có nghĩa Ủy ban kỷ luật nắm giữ một vài chứng cứ vi phạm pháp luật của Lưu Triệu Quốc, có lẽ vấn đề của Lưu Triệu Quốc không quá nghiêm trọng hoặc là vấn đề nghiêm trọng chưa được điều tra ra nên mới dùng từ ngữ này.

Vụ án này không phải là do từ vụ Hoàng Trì Trung tạo ra thì Triệu Quốc Đống sẽ gặp riêng Phùng Cương, cầu tình, cũng muốn xin Ủy ban kỷ luật tỉnh nhẹ tay với Lưu Triệu Quốc. Mặc dù hắn cũng biết tính cách của Phùng Cương khá giống Toàn Lực Trí trước đây, là người không nhận ai cả, mình có ra mặt cũng không có bao tác dụng nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.

Nhưng lần này Ủy ban kỷ luật trung ương nhúng tay vào, nhất là Hùng Chính Lâm gọi tới với giọng buồn bã, Triệu Quốc Đống biết trung ương có ý muốn khai đao lập uy ở An Nguyên.

Tại sao chọn An Nguyên thì Triệu Quốc Đống không nghĩ ra, có lẽ Lăng Chính Dược cũng không nghĩ ra. Chẳng lẽ hiện tượng hủ bại ở An Nguyên đột xuất hơn nơi khác? Triệu Quốc Đống thấy chưa chắc, nhất là trong các vụ án lần này số cán bộ dính vào chủ yếu là ở Thành phố An Đô.



Thành phố An Đô tích tụ vấn đề đã lâu, bắt đầu từ Miêu Chấn Trung duy trì tới khi Tôn Liên Bình rời khỏi An Đô, hai khóa Bí thư thị ủy đều không hòa hợp với tỉnh ủy An Nguyên. Mà lúc Miêu Chấn Trung, Tôn Liên Bình làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy An Đô, hai bí thư tỉnh ủy là Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đều đã thành ủy viên Bộ Chính trị, tiến vào trung ương. Ninh Pháp lần này đã vào trung ương, nếu không có bất ngờ xảy ra thì sẽ thành Phó thủ tướng Quốc vụ viện, phó bí thư đảng ủy, cũng chính là Phó thủ tướng thường trực như mọi người vẫn nói. Mà Ứng Đông Lưu sau Đại hội Đảng cũng đã thành ủy viên Bộ Chính trị, tiến vào tầng quyết định của trung ương.

Nếu Thị ủy An Đô chỉ không hòa hợp với tỉnh ủy An Nguyên không thì không sao. Nhưng mấy năm Miêu Chấn Trung và Tôn Liên Bình ở An Đô, kinh tế An Đô chậm phát triển, địa vị giảm mạnh, xu thế vẫn còn tiếp tục. Vị trí kinh tế của An Đô ở trong tỉnh An Nguyên còn bị Ninh Lăng vượt qua. Ở tình huống này nên cục diện chính trị An Đô cần phải có cuộc thanh lọc hoàn toàn.

Không phá không lập, phá rồi sau đó lập, đây là câu nói của Hùng Chính Lâm. Trung ương muốn phẫu thuật An Đô, đảm bảo An Đô gánh vác được trách nhiệm vốn có của mình, thúc đẩy chiến lược phát triển phía tây, cũng muốn thanh trừ kết cấu cổ hủ, tạo sân khấu rộng rãi cho bộ máy mới.

Hùng Chính Lâm không nói rõ có phải là trung ương không hài lòng với An Đô hay không, nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Hùng Chính Lâm cho rằng như vậy. Nếu như còn có vài phản ứng về hủ bại ở An Đô nữa thì đúng là cơ hội để trung ương triệt để thay đổi bộ máy An Đô.

Ở tình huống này ngay cả Hùng Chính Lâm cũng chỉ có thể phục tùng đại cuộc, vấn đề của Lưu Triệu Quốc sẽ thành một oán niệm.

Đèn khá mờ, Lăng Chính Dược ra hiệu Triệu Quốc Đống ngồi xuống, thư ký vào rót trà rồi lặng lẽ đi ra. Triệu Quốc Đống không thích uống trà ban tối nhưng hôm nay phải dùng để làm mình tỉnh táo.

- Quốc Đống, về An Nguyên cũng được nửa năm rồi nhỉ?

Lăng Chính Dược nói.

- Ừ, đã hơn nửa năm.

Triệu Quốc Đống không xác định Lăng Chính Dược muốn nói gì, chẳng lẽ hôm nay có quá nhiều cảm xúc hoặc là áp lực quá lớn? Triệu Quốc Đống không tin, một sự cố này mặc dù có ảnh hưởng lớn nhưng chưa đến mức khiến bí thư tỉnh ủy bị ảnh hưởng. Lăng Chính Dược không phải chịu trách nhiệm cụ thể từ vụ việc lần này, đây là quy củ.

- Cậu thấy sao, so với lúc ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, ở Điền Nam hoặc là làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thì có gì khác nhau không?

Lăng Chính Dược không biết có tâm trạng gì mà như đột nhiên có hứng thú với kinh nghiệm của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ Lăng Chính Dược lại quan tâm tới vấn đề này, trong lúc nhất thời không biết đáp ra sao.

Tự hỏi một chút, Triệu Quốc Đống nâng chén trà uống, điều chỉnh suy nghĩ. Hắn cảm thấy tối nay Lăng Chính Dược có chút tâm sự, không hoàn toàn vì sự cố ở Thông Thành, có lẽ một loạt chuyện xảy ra trong thời gian qua làm hắn muốn trao đổi với mình.



- Nói như thế nào nhỉ? Lúc ở Ủy ban kế hoạch phát triển thì làm cấp phó, nhiều lúc chỉ cần đưa ra ý kiến, đề nghị để lãnh đạo cấp trên quyết định.

Vẻ mặt Triệu Quốc Đống cũng không quá tốt, có lẽ thời gian này quá mẹt, có lẽ do một loạt chuyện kéo tới làm hắn ý thức được tính phức tạp và nghiêm trọng của vấn đề. Hắn mới nhận chức chủ tịch tỉnh muốn trung ương có ấn tượng tốt nhưng không ngờ lại gặp cục diện này.

- Ở Điền Nam càng đơn thuần hơn, thật ra lúc tôi ở Ninh Lăng thì cảm thấy hơi giống như bây giờ. Chẳng qua có điểm khác, tới Ninh Lăng do một mình mình gánh chịu, bây giờ còn có anh – bí thư Lăng chủ trì công việc. Đương nhiên sân khấu Ninh Lăng nhỏ hơn An Nguyên nhiều.

Triệu Quốc Đống nở nụ cười nhưng lại là cười gượng.

- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi biết vấn đề ở An Nguyên sớm muộn sẽ bộc phát không ngờ tới nhanh và mãnh liệt như vậy.

Giọng Lăng Chính Dược khá lạnh nhạt như nói chuyện không liên quan tới mình.

- Tốc độ phát triển mấy năm trước của An Nguyên khá tốt cũng càng làm sự phát triển của An Đô thêm ảm đạm. Địa vị của An Đô trong mắt trung ương không ngừng giảm đi, hơn nữa Thị ủy An Đô có mâu thuẫn với tỉnh ủy, lần này vấn đề từ tỉnh ngoài liên quan tới An Đô có lẽ chính là hành vi xuôi dòng đẩy thuyền của trung ương.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu, Lăng Chính Dược cũng nhìn ra được ý đồ và mục đích của trung ương trong lần này.

- Vấn đề của An Nguyên nằm ở An Đô, An Đô không chấn hưng, An Nguyênw sẽ không thoát khỏi khốn cảnh. Dù kinh tế Ninh Lăng phát triển vượt qua An Đô cũng không thay đổi được cục diện này. Bởi vì An Đô mới là trung tâm chính thức của An Nguyên, mà Ninh Lăng chỉ có thể coi như trung tâm của khu vực An Đông.

Triệu Quốc Đống cảm thấy tối nay Lăng Chính Dược có lời muốn nói nên nói hàu theo.

- Ở điểm này tôi tin trung ương thấy được.

Lăng Chính Dược khẽ gật đầu, ánh mắt của Triệu Quốc Đống rất chính xác, không vì Ninh Lăng vượt An Đô mà quên đi thứ khác. Ở điểm này Triệu Quốc Đống tỉnh táo hơn nhiều người khác nhiều.

- Mặc dù trung ương dùng động tác lớn như vậy để thanh lọc An Đô nhưng lại đẩy tỉnh ủy An Nguyên chúng ta ra ngoài, điều này làm chúng ta có chút xấu hổ. Nhưng từ phương diện khác mà nói có khi lại là việc tốt, ít nhất chúng ta không khó xử vì các quan hệ rắc rối trong đó, có nhiều tâm trí bố trí công việc tiếp theo.

Lăng Chính Dược thở dài một tiếng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook