Quyển 20 - Chương 16
Thụy Căn
16/04/2013
Cơ hội có lẽ đây là cơ hội nhưng nó cũng phải trả giá bằng uy tín của tỉnh ủy An Nguyên và sự ổn định trong thời gian ngắn của An Nguyên. Triệu Quốc Đống không thể bình xét ý đồ ra tay vào lúc này của trung ương, nhưng hắn có thể khẳng định Miêu Chấn Trung nhất định phải đi, hơn nữa tư thế khá buồn bã.
Dù là Lăng Chính Dược hay là Triệu Quốc Đống cũng không hy vọng chứng kiến cảnh này. Nhất là khi Miêu Chấn Trung vốn được xác định sẽ đi mà lại diễn ra cảnh này.
- Trong thời gian này tôi vẫn cân nhắc vấn đề công việc của tỉnh ta có chuyện gì, tại sao lại bộc phát ra trong thời gian này. Nếu như nói có vài vấn đề do khóa trước lưu lại nhưng có vài vấn đề do chính chúng ta tạo thành. Ở điểm này là Bí thư thị ủy tôi không hề trốn trách nhiệm.
Lăng Chính Dược nhìn ra ngoài bầu trời tối đen như dang tự bộc bạch.
- Quốc Đống, ở tình huống bây giờ thì chút khúc mắc giữa hai chúng ta có phải nên vứt bỏ không?
Triệu Quốc Đống giật mình, hắn không ngờ Lăng Chính Dược có khí phách nói thẳng như vậy với mình.
- Bí thư Lăng, anh đã nói như vậy thì tôi còn có thể nói gì nữa? Chỉ có xấu hổ.
Triệu Quốc Đống cười cười ứng phó.
- Cố tìm cái chung, vượt qua cửa ái khó khăn.
Lăng Chính Dược gật đầu hài lòng, hắn không mong Triệu Quốc Đống có thể vứt bỏ hết hiềm khích với mình, quan điểm sai khác không phải thoáng cái là hòa hợp được.
- Quốc Đống, đi đến vị trí bây giờ của tôi và cậu thì những chuyện trước đây không nên ghi nhớ trong lòng. Ứng Hoa bây giờ đã là trợ thủ của cậu, bây giờ lai có nhiều chuyện như vậy nên chúng ta cần nhất là ổn định tình hình.
Lăng Chính Dược khẽ thở dài một tiếng.
- Có chút công việc tôi cũng hơi nóng lòng, xem ra đây là bài học.
Triệu Quốc Đống có thể hiểu ý của Lăng Chính Dược. Lăng Chính Dược không y vọng sự cố ở Thông Thành tạo thành gợn sóng quá lớn. Hắn thậm chí đã nói ra thái độ của mình, điểm này làm Triệu Quốc Đống có chút khâm phục Lăng Chính Dược. Có can đảm tỏ thái độ này tốt hơn là có vài người tự nhận trách nhiệm nhiều.
- Bí thư Lăng, chuyện Thông Thành lần này đã nhắc nhở chúng ta. Chẳng qua tôi cảm thấy không thể vì thế mà ngồi nhìn, chúng ta vừa lúc phải điều tra nguyên nhân sự cố, tìm ra vấn đề, đảm bảo an toàn lao động, về phần khác cũng không thể vì vậy mà dừng toàn bộ công việc, đó là không hợp lý. Ở vấn đề này tôi tin các đồng chí ở Tổng cục giám sát tuy là người trong ngành nhưng đồng chí bên An Nguyên chúng ta có thể tham gia điều tra, để hiểu rõ vấn đề một cách trực quan nhất. Tôi dự định gặp lãnh đạo của Tổng cục giám sát, chuyển đạt ý kiến của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh An Nguyên với bọn họ.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
- Cũng yêu cầu bọn họ tin vào tố chất của cán bộ An Nguyên, không thể vì vấn đề xảy ra ở An Nguyên mà kiêng kị.
Lăng Chính Dược thầm gật đầu, Triệu Quốc Đống có thể lên vị trí này đúng là có điểm hơn người, chỉ dựa vào lời này thì hắn đã đủ tư cách làm chủ tịch tỉnh.
- Từ tôi đồng ý với cậu.
Lăng Chính Dược xua tay, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
- Nếu cần thì tôi và cậu cùng lên tiếng. Tôi sẽ nói chuyện với tổng cục trưởng Trương - Tổng cục giám sát.
Sau khi Triệu Quốc Đống rời đi, Lăng Chính Dược vẫn ngồi đó suy nghĩ.
Tình hình thực tế của An Nguyên nhất là sau vụ nổ ở Thông Thành làm cho vài ý đồ của Lăng Chính Dược bị nhiễu loạn.
Bắt đầu từ khi Chu Hoành Vĩ xảy ra chuyện thì vấn đề đã vượt ra phạm vi khống chế của Lăng Chính Dược. Miêu Chấn Trung sớm muộn sẽ đi, bây giờ bị tiến vào tuy không có chứng cứ hắn bị cuốn vào nhưng gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo là không thể thoát. Nếu như nói đây là phạm vi chấp nhận được vậy Vu Triết xảy ra chuyện lại làm Lăng Chính Dược không thể chấp nhận.
Vu Triết nhận chức mới được một năm nhưng lại dính vào vụ trước đây. Mà khi Vu Triết làm Phó thị trưởng thường trực Thành phố An Đô, Thị ủy, ủy ban An Đô có tranh chấp kịch liệt với Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, mà Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng có ý kiến về Vu Triết. Nhưng Tề Hoa kiên trì ý kiến của mình, kết quả cuối cùng là qua cửa, điểm này được ghi chép rõ ràng trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy.
Bây giờ Vu Triết nhận chức một năm đã xuất hiện vấn đề tham ô, tham nhũng, hơn nữa liên quan tới lúc hắn làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh, cục trưởng cục vật giá tỉnh. đây là một sự châm chọc rất lớn đối với việc khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ. Tình huống này đã được đưa lên Ban Tổ chức cán bộ trung ương và Ủy ban kỷ luật trung ương.
Lăng Chính Dược không thể không đặt ra tình huống xấu nhất. Nếu bên trên cho rằng Tề Hoa có trách nhiệm với việc này, như vậy Tề Hoa có thể bị điều chỉnh hay không? Hơn nữa khả năng ở lại An Nguyên là rất nhỏ, vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ do ai kế nhiệm là rất quan trọng. Ở vấn đề này Lăng Chính Dược hy vọng có thể tạo thành ý kiến thống nhất ở tỉnh ủy rồi trình lên trung ương. Nếu Tề Hoa phải đi, như vậy Trần Anh Lộc lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ là thích hợp nhất.
Lúc này trung ương sợ rằng không quá hài lòng với cục diện An Nguyên, có thể cũng sẽ điều chỉnh tỉnh ủy An Nguyên một chút. Miêu Chấn Trung đi sợ là sẽ có người từ ngoài đến thay, ít nhất trong số các thường vụ hiện nay người có khả năng thay chức của Miêu Chấn Trung là rất nhỏ. Lăng Chính Dược cũng có nhận thức chính xác ở việc này. Như vậy làm sao để Trần Anh Lộc kế nhiệm chức trưởng ban tổ chức cán bộ, đẩy Viên Chí Kiên vào thường vụ tỉnh ủy là rất quan trọng, nhưng mình cần thỏa hiệp với Triệu Quốc Đống mới được.
Nghĩ vậy Lăng Chính Dược không khỏi cười khổ, ai cũng nói Triệu Quốc Đống làm việc xúc động nhưng bây giờ xem ra nhiều người khinh thường hắn, hắn tính kế rất giỏi, giỏi ẩn nhẫn, bình tĩnh phán đoán, lúc quan trọng sẽ ra tay, không có cái nào không chứng minh trí tuệ chính trị của hắn.
Triệu Quốc Đống thực ra cũng không vui vẻ gì mấy, cũng không dễ dàng gì mấy. Hắn bị rất nhiều chuyện làm khó khăn khiến đêm mất ngủ.
Lưu Triệu Quốc bị dẫn đi điều tra, không nói là bị bắt nên có đường sống nhưng rốt cuộc có phạm tội hay không thì phải xem kết quả điều tra.
Đối với Lưu Triệu Quốc, Triệu Quốc Đống đúng là có cảm giác không nói thành lời. Lưu Triệu Quốc có tư thế có chết cũng không qua lại, mình về An Nguyên lâu như vậy mà hắn không chủ động gọi điện cho mình, hai lần trước mình gọi thì hắn chỉ nói vài câu rồi dập máy. Điều này làm Triệu Quốc Đống khó giải thích được Lưu Triệu Quốc đang nghĩ gì.
Quan hệ giữa bốn người Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên, Hùng Chính Lâm, Lưu Triệu Quốc mấy năm qua cũng lạnh đi rất nhanh. Trên thực tế Lưu Triệu Quốc ngoảnh mặt làm ngơ với lời khuyên bảo của mọi người nên mới vậy.
Hùng Chính Lâm và Thái Chánh Dương có quan hệ khá bình thường, tuy có chút mật thiết với Liễu Đạo Nguyên nhưng không bằng trước đây. Quan hệ giữa ba người cũng càng lúc càng lý trí hóa và thực tế hóa theo địa vị thay đổi, không còn thuộc về một quần thể nữa. Ngược lại là mình có quan hệ tốt với cả ba người.
Nhưng mình lại mãi không thoát được khúc mắc do Lưu Triệu Quốc mang tới.
Hắn hy vọng Lưu Triệu Quốc có thể thuận lợi đi bước cuối cùng trong quan trường nhưng không ngờ lại là kết cục này.
Thuốc từ miệng, mũi Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong tràn ngập trong phòng, Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ nằm trên ghế.
- Tổng đội trị an và Cục công an Thành phố An Đô đã tiến hành đột kích câu lạc bộ Kim Đỉnh, bắt rất nhiều người vi phạm pháp luật. Sau một thời gian điều tra phát hiện câu lạc bộ Kim Đỉnh có nghi ngờ cưỡng ép, chứa chấp và giới thiệu gái mại dâm, đồng thời còn dính tới hoạt động câu lạc bộ Kim Đỉnh dùng nữ sắc để câu dẫn cán bộ lãnh đạo, cũng tình nghi là đưa cờ bạc trái phép vào. Vấn đề ở đây rất nhiều, liên quan tới nhiều lãnh đạo Thành phố An Đô. Điêu Nhất Bằng cũng có chút bối cảnh, lão Bộ và Tạ Vĩnh Kiệt đều như cưỡi hổ, không muốn hỏi han gì vụ án này nên đẩy hết sang đầu tôi.
Khâu Nguyên Phong hút một hơi thật sâu phun ra. Có lẽ chỉ có Khâu Nguyên Phong, cũng chỉ có ở hoàn cảnh này thì Triệu Quốc Đống mới không ngại tình huống này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.