Quyển 8 - Chương 18
Thụy Căn
16/04/2013
- Xây dựng nền kinh tế Xã hội chủ nghĩa đặc sắc của Trung Quốc, đó chính là phát triển nền kinh tế thị trường theo hướng Xã hội chủ nghĩa, không ngừng giải phóng và phát triển sức sản xuất…
Kỳ Dư Hồng bỏ quyển sổ xuống rồi nhìn quanh mà nói:
- Kinh tế nhà nước Xã hội chủ nghĩa và nhiều ngành nghề kinh tế khác chính là tất cả thể chế kinh tế cùng phát triển. Chế độ kinh tế cơ bản này được Tổng bí thư đưa ra trong tháng năm, nhưng hình thành văn bản mang tính cương lĩnh lại được đưa ra trong Đại hội Đảng 15. Đối với điểm này tôi hiểu như sau, đó chính là ngành sản xuất quan hệ tới quốc kế dân sinh thì quốc gia nhất định cần khống chế vững vàng, các ngành sản xuất khác có thể mở ra với trong và ngoài nước, chào đón đầu tư từ ngoài và kinh tế tư nhân, làm cho nền kinh tế của chúng ta có sức cạnh tranh cao hơn nữa.
- Căn cứ theo tôi biết thì Trung Quốc đang đàm phán để gia nhập WTO, nói cách khác một khi nước ta gia nhập WTO có nghĩa là thuế suất đối với hàng của nước ngoài sẽ giảm mạnh, hàng nước ngoài sẽ ùa vào. Nó sẽ tạo ảnh hưởng lớn đối với các nhà máy lạc hậu của nước ta. Cho nên chúng ta phải tiến hành phát triển nền kinh tế thị trường trước khi Trung Quốc gia nhập WTO, làm cho nền kinh tế có sức cạnh tranh, chỉ như vậy thì chúng ta mới không dễ dàng sụp đổ với nền kinh tế toàn cầu hóa.
- Khi tham gia lớp tập huấn trên Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Khâu đã nói chuyện với tôi về vấn đề này. Các khu vực khó khăn như chúng ta làm như thế nào để phát triển nhanh hơn? Tôi thấy Trưởng ban thư ký Khâu có một câu nói rất đáng giá để suy nghĩ. Đó chính là không nên câu nệ vào chế độ và hình thức vốn có, không nên chỉ nhìn mấy hiện tượng xung quanh, mà phải nhìn vào các nơi phát triển đã đi trước chúng ta vài bước, phải đuổi theo và vượt qua bọn họ.
Triệu Quốc Đống cẩn thận ghi chép những lời tâm đắc mà Kỳ Dư Hồng rút ra từ khóa tập huấn trên Tỉnh ủy. Xem ra Kỳ Dư Hồng đã có thu hoạch sau một tuần học tập, ít ra đã biết dùng không ít danh từ mới, hơn nữa có thể nghe ra Kỳ Dư Hồng thật sự đã xúc động.
- Về việc phát triển kinh tế tư nhân thì Ninh Lăng chúng ta không chỉ kém xa so với An Đô, mà còn kém hơn cả mấy Thị xã như Vĩnh Lương, Lô Hóa, Vinh Sơn. Căn cứ một phần số liệu cho thấy GDP của Vĩnh Lương năm nay tăng lên có một phần nhờ kinh tế tư nhân, điều này làm tôi rất xúc động.
Kỳ Dư Hồng nhìn các thường vụ đang chăm chú ghi chép, điểm này làm y rất hài lòng. Nhưng chăm chú ghi chép chỉ là tỏ thái độ, cần phải nghiêm túc thực hiện ý đồ của y mới là quan trọng nhất.
- Điều kiện của Vĩnh Lương cũng không tốt hơn Ninh Lăng chúng ta, nhưng GDP tăng cao hơn Ninh Lăng 40%, cao thứ hai toàn tỉnh, chỉ kém mỗi Thành phố Kiến Dương. Trong đó có một kinh nghiệm quan trọng đó là Thị ủy, chính quyền Thị xã Vĩnh Lương không tiếc tất cả gây dựng hoàn cảnh tốt đẹp, thúc đẩy kinh tế tư nhân phát triển, đưa ra các chính sách và yêu cầu hệ thống tài chính ủng hộ kinh tế tư nhân. Ở điểm này khi trao đổi với Bí thư Thị ủy Vĩnh Lương, tôi thấy có lợi rất nhiều.
- Học tinh thần Đại hội 15 thì chúng ta nên làm như thế nào? Mọi người ngồi đây đều là lãnh đạo Thị xã, làm như thế nào để lãnh đạo các cục, quận, huyện có thể tiếp thu tinh thần này, làm như thế nào để kinh tế Ninh Lăng phát triển hơn nữa? Điểm này tôi mong các vị thường vụ phải chăm chú nghiên cứu, cũng đưa ra kế hoạch cụ thể. Đề tài là Học tập Đại hội Đảng 15, tôi nên làm gì. Trên Hội nghị thường ủy đầu tiên của năm mới, tất cả thường vụ bao gồm cả tôi đều phải báo cáo với hội nghị, nói những gì mà mình học tập từ tinh thần Đại hội để áp dung vào công việc sang năm.
Đây là lần đầu Giản Hồng tham gia Hội nghị thường vụ Thị ủy, mặc dù cô chỉ là người ghi chép nhưng có thể vào phòng hội nghị này nói rõ biến hoá về thân phận.
Kỳ Dư Hồng nghiêm túc, Thư Chí Cao thoải mái, Nghiêm Lập Dân trầm ngâm, Lục Kiếm Dân như suy nghĩ gì đó, Kim Vĩnh Kiện nhìn vào sách, Chương Thiên Phóng mắt nhìn thẳng, Mao Bình xoay xoay bút trong tay, Chu Xuân Tú mặt thản nhiên, Vưu Liên Hương lúc viết lúc dừng, Lam Quang cầm bút suy nghĩ, một vị cuối cùng thì đặt tay lên bàn chăm chú lắng nghe.
Đây là trung tâm quyền lực của Ninh Lăng. Hơn năm triệu dân chúng và mấy ngàn Km vuông của Ninh Lăng đều biến hoá theo quyết định của bọn họ.
Hội nghị học tập kết thúc, Kỳ Dư Hồng mời Thư Chí Cao, Chu Xuân Tú và Triệu Quốc Đống ở lại.
Không cần phải nói cũng biết là liên quan tới vấn đề Công ty Quốc Điện (Công ty điện lược quốc gia) xây dựng trụ sở chế tạo thiết bị, chuyện này làm khó Triệu Quốc Đống rất nhiều.
Công ty Quốc Điện vẫn chưa xác định xem có nên đầu tư xây dựng một trụ sở lớn như vậy hay không? Vì việc này Triệu Quốc Đống đã cùng Thư Chí Cao, Chu Xuân Tú lên Bắc Kinh tìm Thái Chánh Dương mà báo cáo công việc, hy vọng được Bộ Thương mại ủng hộ. Sau đó còn thông qua Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong mà hỏi nhưng vẫn không có câu trả lời rõ ràng.
Điều này cũng làm Ninh Lăng gặp khó khăn, không biết có nên tiếp tục trông chờ vào trụ sở hư vô đó không? Vì khởi động xây dựng trụ sở này mà Khu Khai Phát đã đầu tư gần sáu triệu. Nếu tư tưởng kia của Công ty Quốc Điện không thể thực hiện, như vậy sáu triệu xây dựng trụ cột sẽ thành giấy vụn.
Chẳng qua cũng may hôm trước Triệu Quốc Đống từ Đổng Minh Đường mà biết một tin tức có lợi. Theo nền kinh tế quốc gia tăng trưởng chậm lại khiến quốc gia có ý xây dựng trụ cột ở khu vực Trung tây, xây dựng nguồn năng lượng cũng là một trong số đó. Cho nên việc xây dựng trụ sở cung cấp thiết bị ngành điện cũng được các lãnh đạo chủ yếu của công ty nhất trí. Bây giờ chỉ là xem sẽ rơi vào ai mà thôi.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, cả Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao đều run lên. Điều này có nghĩa hạng mục đã được xác định, bây giờ phải xem Ninh Lăng có tranh thủ được hay không?
- Bí thư Kỳ, cơ hội này dù như thế nào cũng không thể mất. Tôi thấy chúng ta phải tăng cường mức độ, cùng lúc tiếp tục đẩy mạnh xây dựng phương tiện trụ cột ở Khu Khai Phát. Về phương diện khác còn phải dành nhiều tâm trí ở Công ty Quốc Điện và Bộ Thương mại. Tôi xem hạng mục này cuối cùng còn phải thông qua Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia quyết định. Lão Chu, anh quen với Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh, chỉ sợ anh phải gánh vác trọng trách này.
Thư Chí Cao nói.
- Lão Thư nói đúng, mất cơ hội này sẽ khiến Ninh Lăng chậm phát triển đi mười năm.
Kỳ Dư Hồng vung tay mà nói:
- Trụ sở này nhất định liên quan tới một loạt hạng mục, quy mô đầu tư nhất định không nhỏ, không được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thông qua là không thể. Lão Chu, anh quen bên Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh nên do anh phụ trách. Về phần Công ty Quốc Điện và Bộ Thương mại thì do Quốc Đống phụ trách, phải có hiệu quả. Nếu như cần tôi và lão Thư ra mặt thì cứ nói. Thực hiện cụ thể hạng mục này do Thị trưởng Thư phụ trách.
Kỳ Dư Hồng thở dài một tiếng mà nói:
- Đây là chuyện liên quan tới sự phát triển của Ninh Lăng mấy năm sau, thậm chí có thể nói là quyết định vận mệnh của Ninh Lăng chúng ta. Chỉ cần trụ sở thành lập ở Ninh Lăng, chúng ta là công thần của Ninh Lăng. Tôi tin lịch sử Ninh Lăng sẽ ghi tên chúng ta.
- Bí thư Kỳ, Thị trưởng Thư, Thị trưởng Chu, tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này. Công ty Quốc Điện nghi ngờ về ngành sản xuất công nghiệp yếu kém của Ninh Lăng chúng ta, kể cả các chuyên gia tổ khảo sát vừa rồi cũng nhất trí cho rằng Ninh Lăng thiếu các công ty, nhà máy trong làm việc này. Chỉ riêng hai nhà máy hiện có không thể đủ để xây dựng trụ sở. Nhất là trụ sở cung cấp thiết bị cần có rất nhiều bước làm. Mà Công ty Quốc Điện không thể không đầu tư vào một nơi không có các nhà máy phụ trợ.
- Tôi vốn hy vọng sau khi Công ty Quốc Điện xác định thành lập trụ sở ở Ninh Lăng thì sẽ có nhiều các công ty trong ngành đến đầu tư vào Ninh Lăng. Nhưng bây giờ xem ra chúng ta suy nghĩ quá tốt đẹp. Công ty Quốc Điện yêu cầu rất cao về điều kiện của trụ sở, mà điều kiện trụ cột của Ninh Lăng chúng ta quá kém nên tôi lo ..
Triệu Quốc Đống cẩn thận mà nói. Hắn đây không phải nói láo. Khi Đổng Minh Đường gọi điện đã đề cập đến vấn đề này. Trên thực tế đây là trụ sở rất quan trọng đối với Công ty Quốc Điện ở khu vực Trung tây vì thế bọn họ yêu cầu không nhỏ.
Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao cũng biết rõ điểm này, nhưng đây là điều bọn họ trong lúc nhất thời không thể thay đổi. Nếu như trụ cột sản xuất công nghiệp tốt thì bọn họ làm sao suốt ngày lo cho sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng.
- Quốc Đống, cậu có ý tưởng gì?
Kỳ Dư Hồng biết Triệu Quốc Đống có nhiều quan hệ nên chắc có ý tưởng.
- Tôi có một suy nghĩ đó là nếu Ninh Lăng là một trong các nơi được lựa chọn thì đúng là có ưu thế, chúng ta liền giả thiết mình đã được Công ty Quốc Điện chọn để xây dựng trụ sở, coi đây là điều kiện đê thu hút đầu tư.
- Cậu nói cụ thể một chút.
Thư Chí Cao nhíu mày nói.
- Nói thẳng ra đó là tập trung thu hút đầu tư ở khu vực Chiết Giang và Bắc Kinh, tiến hành thu hút đầu tư các công ty sản xuất thiết bị ngành điện. Nói cho các công ty này rằng Ninh Lăng đã được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện xác định xây dựng trụ sở cung cấp thiết bị ngành điện, chào đón bọn họ đến Ninh Lăng đầu tư. Như vậy chúng ta cũng có thể lấy hợp đồng mà chúng ta đã ký kết với các công ty sản xuất thiết bị này đưa cho Công ty Quốc Điện xem, để bọn họ thấy hoàn cảnh trụ cột của Ninh Lăng chúng ta đã nhanh chóng cải thiện. Như vậy cũng xúc tiến Công ty Quốc Điện xác định chọn Ninh Lăng chúng ta.
Triệu Quốc Đống nói.
- Nhưng trong đó có một vấn đề. Các công ty sản xuất thiết bị kia không ngu, bọn họ nhất định thông qua các loại con đường xác định xem Công ty Quốc Điện đã xác định xây dựng trụ sở kia ở Ninh Lăng chúng ta hay không?
Chu Xuân Tú đặt câu hỏi.
- Điều này cũng khiến chúng ta cần làm chút công việc với Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện. Bọn họ nhất định sẽ không nói rõ mình xác định xây dựng trụ sở ở đâu nhưng tôi nghĩ khiến cho một số người lén tỏ thái độ đó là Ninh Lăng đúng là có sức cạnh tranh cao, như vậy không đi ngược nguyên tắc.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Về phần các nhà đầu tư thì chúng ta hoàn toàn có thể đưa ra vài kế sách, hoặc sáng hoặc tối nói quốc gia đã chọn Ninh Lăng chúng ta, chỉ là bây giờ chưa công bố mà thôi, chào mừng bọn họ tới khảo sát, ký hợp đồng sơ bộ thì cũng không tổn thất gì với bọn họ mà.
- Như vậy hình như hơi quá…
Chu Xuân Tú có chút do dự mà nói.
- Thị trưởng Chu, tôi biết anh lo nhưng bây giờ được làm vua thua làm giặc. Chúng ta nhất định phải đoạt được trụ sở này vào tay thì mọi việc xong. Như vậy có ai còn nói xấu chúng ta cơ chứ. Các công ty sản xuất thiết bị kia nếu thấy chúng ta có đủ điều kiện mà đầu tư vào thì chúng ta hoan nghênh, nếu không thích thì vỗ mông đi là tự do của bọn họ. Dù sao đầu tư hay không thì bọn họ cũng không tổn thất mà. Nhiều lắm tốn chút thời gian, chúng ta mất chút tiền chiêu đãi mà thôi.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói:
- thời buổi này chính là như vậy. Điều kiện của chúng ta kém thì không thể không ra vẻ mình tốt. Nói chúng ta lừa cũng tốt, tự đánh bóng mình cũng tốt, chỉ cần chúng ta không vi phạm pháp luật thì không có gì phải lo. Coi như bị nơi khác chỉ trích chúng ta dùng thủ đoạn không tốt thì sao? Chẳng lẽ bọn họ có thể quyết định vận mệnh của anh và tôi, có thể xử lý tôi? Vì phát triển thì ai không như vậy?
Dù là Kỳ Dư Hồng hay Thư Chí Cao thì đều có một cảm giác Triệu Quốc Đống này quá quỷ quyệt, đây đúng là một chiêu quá tàn nhẫn. Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận lời Triệu Quốc Đống nói là đúng. Trụ cột của anh kém mà muốn công bằng cạnh tranh với nơi khác thì nhất định sẽ bại trận. Như vậy phải có chiêu, đánh bóng cho mình, dùng chút mưu kế, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.
- Bí thư Kỳ, tôi thấy chuyện này có thể thực hiện.
Thư Chí Cao rất kiên quyết nói:
- Nếu thật sự có chuyện thì Thị ủy, Ủy ban Thị xã đều có thể gánh vác trách nhiệm. Vì phát triển thì đừng nói mấy việc đó, dù có sai lầm chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc thì Thị ủy và Ủy ban Thị xã đều phải gánh. Nếu không sao có thể làm người yên tâm mà đi làm việc.
- Ừ, tôi đồng ý với anh. Chuyện này lão Chu và Quốc Đống phải nắm chắc thời gian đi làm. Tôi đoán Công ty Quốc Điện chậm nhất sẽ đưa ra ý kiến trước Đại hội đại biểu nhân dân, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của bọn họ.
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta phải dùng mọi biện pháp mau chóng xúc tiến việc này, bây giờ chỉ còn hơn tháng là tới tết, tôi thấy chúng ta có thể lợi dụng thời gian này mà làm gì đó.
- Bí thư Kỳ, tôi dự định trước tết phân biệt lên trao đổi với Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện, sau đó dự định tới Thượng Hải tiến hành các hoạt động thu hút đầu tư. Bây giờ chúng tôi đang tích cực thu thập tài liệu về các công ty trong ngành này, tranh thủ trước tết làm xong hoạt động.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đến lúc đó mấy vị lãnh đạo có lẽ sẽ rảnh, như vậy cũng tiện đến chỉ đạo công việc.
- Ừ, Quốc Đống, làm tốt vào. Khu Khai Phát và Quận Tây Giang là cửa sổ của Ninh Lăng, nói khó nghe một chút chính là ở ngay dưới mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã, các quận, huyện khác đều nhìn vào. Cậu là Thường vụ thị ủy thì cũng phải làm ra thành tích nào đó cho các vị Bí thư, Chủ tịch khác thấy. Tôi và Thị trưởng Thư cũng rất chờ mong cậu chủ tịch tỉnh làm chúng tôi thấy sự vui mừng.
Kỳ Dư Hồng gật đầu nói:
- Đến lúc đó tôi và lão Thư sẽ xem tình hình rồi sẽ có người đến tham gia.
Đi đến văn phòng của Giản Hồng, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gõ cửa.
- Mời vào.
- Sao? Chị thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống cười cười đi vào mà nói.
- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, mời lãnh đạo ngồi.
- Không cần khách khí như vậy, tôi chỉ là thuận tiện đến xem một chút mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Chắc bận hơn ở Hoa Lâm phải không?
- Vâng, đúng là bận hơn. Ba Phó trưởng ban thư ký có mảng phụ trách riêng. Trưởng ban thư ký Vưu phụ trách toàn cục cũng không nhẹ nhàng gì.
Giản Hồng lên trên Thị xã mới biết chênh lệch với huyện là như thế nào. Nhưng Giản Hồng lại thấy ánh mắt của mình tăng lên không ít. Cô cũng thầm nhắc mình phải tăng cường học tập, nhanh thích ứng hoàn cảnh.
- Không vấn đề gì đâu. VỚi năng lực của chị chỉ cần thích ứng một chút là được. Chức Phó trưởng ban thư ký chính là thử thách năng lực tổng hợp của chị, đây thực ra cũng không có gì khó đối với chị. Hơn nữa phía sau còn có Trưởng ban thư ký Vưu giúp cơ mà.
Triệu Quốc Đống cười cười xua tay nói:
- Được rồi, tôi không làm phiền chị nữa. Tôi chỉ là đến thăm chị mà thôi.
Giản Hồng cũng không khách sáo với Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Triệu đúng là ít khi sang Thị ủy.
- Ừ, tôi không có thời gian, mới cả tôi thích ở Quận ủy Quận Tây Giang hoặc trụ sở Khu Khai Phát, thoải mái hơn.
Triệu Quốc Đống vừa đi ra thì gặp Chương Thiên Phóng.
- Quốc Đống, sao, quan tâm cấp dưới ư?
- Đúng thế, tôi cũng thuận tiện đến chào Trưởng ban Chương.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Được đó, Bí thư Triệu có thể đến Ban Tổ chức cán bộ chính là vinh hạnh cho Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi.
Chương Thiên Phóng liền trêu chọc.
- Đi, đến chỗ tôi ngồi một chút.
Vào văn phòng Chương Thiên Phóng, Triệu Quốc Đống liền trực tiếp nói chuyện của Hoắc Vân Đạt ra. Chương Thiên Phóng cũng biết Triệu Quốc Đống luôn nghĩ tới việc này. Chẳng qua muốn để Hoắc Vân Đạt lên làm Thường vụ quận ủy Quận Tây Giang thì cần kiểm tra. Chỉ mình Chương Thiên Phóng gật đầu là không thể. Kỳ Dư Hồng và Nghiêm Lập Dân cũng phải trao đổi.
- Quốc Đống, bên lão Nghiêm thì cậu đã nói chuyện chưa?
Chương Thiên Phóng xua tay ra hiệu thư ký đi ra. Nếu như Giản Hồng chính là do Vưu Liên Hương mạnh mẽ đề cử khiến Nghiêm Lập Dân chỉ có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng Hoắc Vân Đạt đến Quận Tây Giang làm Thường vụ quận ủy thì nói rõ đó là người Triệu Quốc Đống cần.
- Bên lão Nghiêm thì tôi không định nói chuyện, lão ta thích nói thế nào thì nói.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Ồ?
Chương Thiên Phóng ngẩn ra rồi nhìn thì thấy Triệu Quốc Đống không phải đang giả vời nên mới nói:
- Cậu nắm chắc y sẽ không gây khó cho cậu?
- Rất đơn giản, bây giờ Khu Khai Phát và Tây Giang đều đang sống dở chết dở. Thời gian trước mặc dù trừ mấy ung nhọt nhưng cũng bị thương tổn nặng nề. Bí thư Kỳ nếu muốn cho cả Khu Khai Phát và Tây Giang phát triển thì không cho tôi vài người giúp việc thì sao được? Tôi có ba đầu sáu tay cũng không chơi được ván cờ này.
Triệu Quốc Đống bĩu môi nói.
- Tôi dự định sẽ báo cáo riêng với Bí thư Kỳ về suy nghĩ bên Tây Giang, nhưng bên Khu Khai Phát cũng đang quá kém.
- Điểm này thì đúng, Bí thư Kỳ từ lớp tập huấn của Tỉnh ủy về thì có lẽ cảm nhận được áp lực rất lớn. Khi y nói chuyện với tôi về vấn đề nhân sự thì cũng nói không nên dựa vào khuôn mẫu, phải đề bạt người giỏi làm kinh tế, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.
Chương Thiên Phóng thở dài nói:
- Làm Bí thư Thị ủy ở Ninh Lăng cũng khó khăn, mỗi lần Lãnh đạo tỉnh ủy phê bình đều có mặt anh ta. Anh không làm ra thành tích thì lãnh đạo không cần biết anh có điều kiện khách quan gì, tất cả dựa vào số liệu. Mỗi lần lên tỉnh họp là tôi lại thấy Bí thư Kỳ khẩn trương. Đây không phải là sợ mà là Bí thư Kỳ nói tham gia hội nghị là khó chịu.
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Chương Thiên Phóng mà nói:
- Anh nếu biết khó khăn còn không giúp anh em? Bây giờ sắp đến thiết kế năm, nếu nói thành tích công việc năm nay, tôi còn có thể lấy lý do mình mới tới, nhưng sang năm thì sao? Hàng quý đều có hội nghị tổng kết, tôi ngồi bên trên cũng nóng mặt. Chỉ sợ người bên dưới nói Khu Khai Phát và Tây Giang không phát triển gì, Triệu Quốc Đống tôi còn có mặt mũi ngồi trên đó sao?
Chương Thiên Phóng cũng nở nụ cười rồi vỗ mạnh vào vai Triệu Quốc Đống:
- Được rồi, đừng có lấy lý do. Tôi có thể gõ một chút, tốt nhất cậu nói thẳng với Bí thư Kỳ. Chẳng qua tôi nhắc cậu, yêu cầu của cậu mà được Bí thư Kỳ thỏa mãn rồi không làm tốt công việc, như vậy Bí thư Kỳ sẽ cho cậu một trận đó.
- Đến Tây Giang tức là không có đường lui, còn không nhân cơ hội đặt ra điều kiện thì không phải quá thiệt thòi sao?
- Hoắc Vân Đạt này có quan hệ rất thân với Triệu Quốc Đống sao?
Nghiêm Lập Dân nhấp ngụm rượu rồi nói. Y thầm nghĩ Triệu Quốc Đống này đúng là dám nghĩ. Không vội, từ từ sẽ tới mà. Rồi hắn sẽ biết Thị ủy Ninh Lăng không đơn giản như hắn nghĩ.
- Cũng được, thực ra cũng không quá mật thiết. Nói mật thiết thì tôi nghĩ Giản Hồng và Vương Nhị Khải đi lại gần với Triệu Quốc Đống hơn.
Lỗ Đạt lắc đầu nói.
Nghiêm Lập Dân biết Lỗ Đạt có chút mất mát. Lỗ Đạt cũng nhìn chằm chằm vào chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy nhưng nói thật biểu hiện của Lỗ Đạt ở Hoa Lâm là rất bình thường. Có lẽ Phó bí thư Huyện ủy khó có thể tỏ vẻ tính cách và đột biến trong công việc. Nghiêm Lập Dân nghĩ mãi rồi quyết định buông tha việc đề cử Lỗ Đạt làm Phó trưởng ban thư ký Thị ủy.
- Giản Hồng lần này coi như đạt được tiện nghi. Chẳng qua phụ nữ nên có ưu thế rõ ràng. Vưu Liên Hương cũng cần người giúp đỡ nên chỉ có Giản Hồng là thích hợp.
Nghiêm Lập Dân cười nói:
- Sao, thấy buồn à?
- Ha ha, nói không có chút thất vọng là nói dối. Chẳng qua Bí thư Nghiêm đã bố trí như vậy thì nhất định có lý của ngài.
- Lần này không phải tôi bố trí mà là do Vưu Liên Hương thuyết phục Kỳ Dư Hồng, có lẽ Triệu Quốc Đống và Chương Thiên Phóng cũng giúp một chút. Tôi dù có ngăn cản cũng vô ích.
Nghiêm Lập Dân nói:
- Có lẽ tôi ngăn cản chỉ kéo dài được một chút, Thị ủy thiếu một Phó trưởng ban thư ký cũng không tốt. Khi chọn người này thì Kỳ Dư Hồng tôn trọng Vưu Liên Hương hơn, chỉ cần không phải nhân vật quá kém thì Kỳ Dư Hồng sẽ đồng ý. Hơn nữa Chương Thiên Phóng cũng giúp đỡ.
- Bây giờ Triệu Quốc Đống rất tích cực.
Lỗ Đạt nói.
- hắn cũng cần tích cực mà, Tây Giang rất phức tạp, nếu không tích cực thì sao được? Tây Giang là thanh gỗ mục, nếu không có chút sóng gió rửa sạch thì dần sẽ thối nát.
Nghiêm Lập Dân nghiêm túc nói:
- Trương Thiệu Văn ở Tây Giang quá lâu, dù từ góc độ nào mà nói thì cũng không thích hợp. Lúc trước Kỳ Dư Hồng thiếu khí phách, nếu sớm thay đổi Trương Thiệu Văn thì đâu có cơn sóng lớn như vậy.
- Triệu Quốc Đống đúng là dám làm loạn, thoáng cái lật cả bầu trời Tây Giang.
Lỗ Đạt tất nhiên có chút hứng thú với động tác của Triệu Quốc Đống ở Tây Giang.
- Hừ, một mình hắn có bản lĩnh đó sao? Không có Thư Chí Cao, Lục Kiếm Dân và Lam Quang xen vào thì hắn nhảy được bao xa? Cũng là do Kỳ Dư Hồng muốn xử lý một chút nếu không hắn có thể làm được bao nhiêu? Nếu như hắn tưởng mình vào Thường vụ thị ủy đã giỏi thì quá nực cười. Chẳng qua thằng này cũng gian xảo, biết chừng mực, thấy tốt là thu. Tôi mặc dù không thích hắn nhưng người này đầu óc đúng là rất nhanh nhạy.
- Đám người Tây Giang không phải là một khối sao? Sao lại dễ bị hắn kéo nhiều người xuống nước như vậy?
Lỗ Đạt hỏi.
- Lỗ Đạt, xem ra anh rất hứng thú với Triệu Quốc Đống, sao, cảm thấy còn có thể hợp tác với hắn sao?
Nghiêm Lập Dân cười phá lên.
- Bí thư Nghiêm, ngài cũng nói người này có bản lĩnh mà. Ít nhất Hoa Lâm trong tay người khác không phát triển nhanh bằng hắn.
Lỗ Đạt nhún vai nói:
- Người bình thường đúng là không được bằng hắn.
- Hoàng Côn cũng không được sao?
Nghiêm Lập Dân cười nói.
- Hoàng Côn ư? Đó đều là nhặt qủa đào mà Triệu Quốc Đống để lại, hơn nữa Đường Diệu Văn cũng không quá xấu, cũng là người muốn làm việc. Nếu không tôi thấy Hoa Lâm trong tay Hoàng Côn chỉ có thể làm một người bình thường.
Lỗ Đạt lạnh lùng nói.
- Lão Kỳ lấy chức Bí thư huyện ủy Hoa Lâm để cảm ơn Hoàng Côn mấy năm vẫn trung thành theo mình. Chỉ là kẻ như Hoàng Côn cũng có thể đi làm Bí thư huyện ủy thì tôi thấy Kỳ Dư Hồng đúng là đối xử tốt với Hoàng Côn.
Nghiêm Lập Dân thở dài một tiếng:
- Nói là một chuyện, làm là một chuyện, đúng là làm khó Kỳ Dư Hồng.
Lỗ Đạt không tiện xen vào chuyện lãnh đạo cấp trên đánh giá lãnh đạo cấp trên. Nghiêm Lập Dân trước mặt bọn họ mới không kiêng nể, bình thường thì không bao giờ nói như vậy.
Cửa phòng đẩy ra, Mã Nguyên Sinh mặt mày đỏ bừng đi vào.
- Bí thư Nghiêm, ngài không đi một chuyến sao? Lão Lý bên cục Tài chính ở đằng kia, còn có một vị phó giám đốc Sở tài chính ở đó nữa. Thị trưởng Kim và Trưởng ban thư ký Khang đều tiếp.
Mã Nguyên Sinh ngồi xuống rồi nói.
- Tôi sang làm gì? Đó là việc bên Ủy ban, có lão Kim là đủ.
Nghiêm Lập Dân lắc đầu nói:
- Anh chú ý một chút, Lam Quang bây giờ đang tìm sai lầm của anh. Anh đừng để hắn túm được.
- Bí thư Nghiêm, tôi có chừng mực. Lam Quang không hài lòng với tôi thì tôi hiểu. Chẳng qua tôi làm Cục trưởng thì hắn có thể làm gì tôi? Hắn nghĩ đẩy được lão Trì đi là làm gì thì làm sao? Bên Chính pháp này là của ai thì hắn hiểu mà, không đơn giản như hắn nghĩ. Hừ, cùng lắm hắn chỉ cầm được bên Viện kiểm sát.
Mã Nguyên Sinh tức giận nói.
Nghiêm Lập Dân nhíu mày. Mã Nguyên Sinh này uống nhiều, mặc dù vẫn còn tỉnh táo nhưng nói chuyện đã không biết chừng mực.
Trì Thành Phong bị điều sang làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy, đây là đả kích rất lớn đối với Nghiêm Lập Dân. Vụ án Trì Đại Hổ ảnh hưởng quá lớn. Chính pháp Tỉnh ủy và Sở công an đều quan tâm, ngay cả Chủ tịch Ninh cũng yêu cầu nghiêm túc điều tra. Trì Thành Phong cũng là khổ không nói thành lời nên phải đi sang Ban Tuyên giáo.
Chẳng qua chức Phó bí thư Chính ủy cũng không theo ý Lam Quang do một vị Phó chánh án Tòa án đảm nhiệm, mà do một vị Phó bí thư Vân Lĩnh điều tới làm. Điều này cũng làm Lam Quang rất khó chịu.
- Trần Lôi bên Hoa Lâm thì anh định đưa tới tổ Tuần tra ư?
Nghiêm Lập Dân nói.
- Bí thư, để hắn đến tổ Tuần tra không phải đánh giá quá cao hắn sao? Dù sao đó cũng là chức phó huyện, Trần Lôi hắn mới là cấp Trưởng phòng, để hắn làm chính ủy Đội tuần tra cũng là thăng nửa cấp rồi mà.
Mã Nguyên Sinh hừ một tiếng mà nói:
- Đội tuần tra tôi dự định để Liên Chương đến làm, Trần Lôi làm Chính ủy. Bí thư thấy sao?
- Đảng ủy Cục Công an Thị xã đã nghiên cứu rồi sao?
Nghiêm Lập Dân cảm thấy không thỏa đáng nhưng cũng không tiện nhiều lời.
- Ừ, mọi người đều đồng ý. Trần Lôi có tác phong tốt, biết nói chuyện, vừa vặn làm Chính ủy Đội Tuần tra.
Mã Nguyên Sinh có chút đắc ý mà nói.
- Anh đã báo cáo với Lam Quang chưa? Vậy Trưởng phòng Huyện Hoa Lâm thì anh dự định để ai làm?
Nghiêm Lập Dân có chút khó chịu với cách làm bất cẩn của Mã Nguyên Sinh. Trần Lôi mặc dù sẽ phải điều đi. Lần trước khi y làm Bí thư chính pháp đã không được Huyện Hoa Lâm chấp nhận đề nghị về trưởng phòng công an, mới đây đến lượt Tây Giang từ chối đề nghị của Đảng ủy Cục Công an ta. Tên Mã Nguyên Sinh này vẫn không biết bài học nghĩ rằng ý kiến của Đảng ủy Cục Công an Thị xã sẽ được Huyện ủy Hoa Lâm chấp nhận? Trần Lôi đến làm Chính ủy Đội tuần tra dù là trên danh nghĩa lên nửa bậc, nhưng ai cũng biết chênh lệch của nó với trưởng phòng công an.
- Lam Quang thì tôi đã báo cáo, hắn đã đồng ý thành lập Đội tuần tra, cũng yêu cầu phải chọn người đắc lực. Cho nên Đảng ủy Cục Công an đề cử do Liên Chương và Trần Lôi cùng phụ trách, về phần trưởng phòng công an Hoa Lâm thì Đảng ủy Cục Công an đề cử do Hứa Bình phụ trách.
Mã Nguyên Sinh nhận ra Nghiêm Lập Dân không vui nhưng không rõ lý do.
- Vậy Lam Quang nói như thế nào?
- Hắn không tỏ rõ thái độ mà nói Đảng ủy Chính pháp cần cẩn thận nghiên cứu.
- Hừ, kế hoãn binh mà anh không nhận ra sao?
Nghiêm Lập Dân sa sầm mặt lại mà nói:
- Cán bộ cấp phó huyện có thể do Đảng ủy Cục Công an Thị xã quyết định được sao? Đảng ủy Chính pháp ngồi không ư? Thị ủy ngồi không ư? Anh làm như vậy có phải là muốn bị người tát mặt không? Trần Lôi là trưởng phòng công an, Liên Chương là Trưởng ban Trị an, anh để Liên Chương làm đội trưởng Đội tuần tra, Trần Lôi làm chính ủy, anh thấy bố trí của mình thỏa đáng không? Điều này anh nghĩ Lam Quang và Triệu Quốc Đống chấp nhận trong Hội nghị thường ủy sao?
Nghiêm Lập Dân tức giận nói:
- Vấn đề đơn giản như vậy mà anh cũng không rõ sao?
Mã Nguyên Sinh im lặng không nói, Lỗ Đạt thầm gật đầu. Nghiêm Lập Dân nói đúng, dù đưa ra Hội nghị thường ủy thì cũng sẽ có tranh luận. Thực ra ai làm đội trưởng, ai làm chính ủy chỉ là một cái phân công công việc mà thôi.
- Cục trưởng Mã, Bí thư Nghiêm nói đúng. Trần Lôi có danh tiếng tốt ở Hoa Lâm, anh bố trí như vậy là không ổn, anh phải nghĩ biện pháp điều chỉnh mới được.
Mưa gió trong Hội nghị thường ủy không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không ngờ đến.
- Đồng chí Hoắc Vân Đạt điều tới Tây Giang thì tôi không ý kiến. Nhưng có cần vào thường vụ hay không thì phải suy nghĩ.
Nghiêm Lập Dân nhấp ngụm nước rồi nói:
- Tôi hiểu qua về đồng chí Hoắc Vân Đạt, anh ta đi lên từ cán bộ xã của huyện Khuê Dương, ba khóa liên tục đạt danh hiệu Bí thư đảng ủy cơ sở ưu tú, là đồng chí xuất sắc. Nhưng mới làm Phó chủ tịch huyện Hoa Lâm chưa đầy năm, dù điều chỉnh công việc đến Tây Giang thì cũng không nhất định cần vào thường vụ.
- Vừa nãy đồng chí Triệu Quốc Đống nói cần một đồng chí đến Tây Giang giúp đỡ mình phát triển kinh tế Tây Giang, mở cục diện ở Tây Giang, tôi có thể hiểu tâm trạng của đồng chí Quốc Đống. Ngay cả Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Thư và các vị ngồi đây đều rất lo lắng về tình hình hai năm qua của Tây Giang. Thị ủy trao trách nhiệm cho đồng chí Quốc Đống chính là vì nguyên nhân này. Nhưng mỗi một vị Phó chủ tịch đều được phân công công việc, còn đâu cũng không nhất định vào thường vụ như đồng chí Triệu Quốc Đống nói thì mới đủ phân lượng. Ngược lại tôi thấy đề bạt quá sớm sẽ không có lợi cho sự trưởng thành của một cán bộ, cũng là không công bằng cho các đồng chí khác. Cho nên tôi không đồng ý.
Nghiêm Lập Dân nói đầy lý lẽ, rất xảo diệu nói đúng vào tâm trạng mọi người đang ngồi đây. Một người mới làm Phó chủ tịch chưa đầy năm điều tới Tây Giang không nói, còn muốn vào thường vụ, đây đúng là phát triển quá nhanh.
Thư Chí Cao cúi đầu suy nghĩ, Kỳ Dư Hồng thì đang viết gì đó. Không khí khá nặng nề, Kỳ Dư Hồng một lúc sau ngẩng đầu lên nói:
- Mọi người nói ý kiến của mình đi. Lão Lục, lão Kim, hai anh có ý gì không?
- Ừ, có vào thường vụ hay không thì có lẽ tạm thời để lại. Đồng chí Hoắc Vân Đạt nếu là đồng chí có đủ tài và đức thì tôi tin sẽ không vì điểm này mà suy nghĩ, chỉ là một vấn đề phân công công việc mà thôi. Tôi thấy lão Nghiêm nói có lý, trong công việc thể hiện mình thì mới có lợi cho sự trưởng thành, càng làm người ta khâm phục.
Lục Kiếm Dân cười ha hả mà nói. Chẳng qua nụ cười này làm Triệu Quốc Đống thấy quỷ dị.
- Tôi cũng thấy ý của Bí thư Nghiêm là thỏa đáng. Có thể để đồng chí Hoắc Vân Đạt làm Phó chủ tịch một thời gian rồi suy nghĩ.
Kim Vĩnh Kiện nói.
- Mấy vị đồng chí khác thì sao?
Kỳ Dư Hồng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi nói một chút. Biểu hiện của đồng chí Hoắc Vân Đạt ở Hoa Lâm thì mọi người thấy rõ. Vì thế điều Hoắc Vân Đạt đến Tây Giang là lo lắng đến vấn đề kinh tế Tây Giang phát triển chậm chạp, nhất là công ty nhà nước và kinh tế tư nhân không đóng góp gì nhiều, mấy vấn đề này càng làm phức tạp thêm tình hình Tây Giang. Làm như thế nào để các công ty nhà nước có sức sống, làm như thế nào phát triển kinh tế tư nhân, đây là vấn đề khó khăn đối với Quận ủy, Ủy ban Tây Giang. Đồng chí Quốc Đống đã báo cáo vấn đề này với tôi. Lúc đầu khi Thị ủy quyết định để đồng chí Quốc Đống đến Tây Giang và Khu Khai Phát làm Bí thư đảng ủy cũng đã suy nghĩ về việc tăng cường lực lượng cho Tây Giang.
- Nhưng đúng như đồng chí Lập Dân vừa nói, cũng không nhất định phải vào thường vụ. Phó chủ tịch vẫn có thể phát huy năng lực của mình. Triển khai công việc chủ yếu dựa vào tính năng động chứ không phải vị trí. Vì thế nếu đồng chí Hoắc Vân Đạt rèn luyện tốt và công tác tốt thì tổ chức có thể suy nghĩ tăng thêm trọng trách.
Kỳ Dư Hồng còn chưa dứt câu, Triệu Quốc Đống đã định giải thích. Nhưng hắn thấy Chương Thiên Phóng khẽ lắc đầu, Vưu Liên Hương nhìn với vẻ ngăn cản nên phải ngậm miệng. Hắn cũng biết Kỳ Dư Hồng nói như vậy tức là đã quyết định, hắn nói chỉ phản tác dụng.
- Đồng chí Quốc Đống, cậu có ý kiến gì không?
Kỳ Dư Hồng hỏi Triệu Quốc Đống.
- Tôi bảo lưu ý kiến nhưng nghiêm túc chấp hành quyết định của Thị ủy.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
Kỳ Dư Hồng cười cười rồi nhìn Thư Chí Cao mà nói;
- Được rồi, đồng chí Quốc Đống, cậu phải hiểu ý kiến của các thường vụ, đề bạt cán bộ không thể quá nhanh, phải công bằng mới có lợi cho bọn họ.
Triệu Quốc Đống không nói gì.
- Được rồi, Trưởng phòng Thiên Phong, vấn đề tiếp theo.
Kỳ Dư Hồng nói với Chương Thiên Phóng.
- Về vấn đề thành lập Đội tuần tra của Cục Công an Thị xã, theo cơ cấu thì đội là đơn vị cấp phó huyện. Chức đội trưởng và chính ủy cần đưa ra Hội nghị thường ủy nghiên cứu. Ban tổ chức cán bộ đã cùng Ủy ban kỷ luật, Đảng ủy chính pháp và Cục Công an Thị xã tiến hành khảo sát. Bởi vì phải lập tức thành lập nên hôm nay cần đưa ra thảo luận.
Chương Thiên Phóng nhìn sổ của mình mà nói.
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt cầm cặp ra khỏi phòng hội nghị. Hắn không ngờ Nghiêm Lập Dân và Lục Kiếm Dân lại bắt tay nhau như vậy. Hội nghị thường ủy này quá phức tạp, những lời này Chương Thiên Phóng đã sớm nhắc hắn.
Đảng ủy chính pháp đề nghị do Trần Lôi làm đội trưởng Đội tuần tra, trưởng phòng công an Thương Hóa – Cổ Ba làm chính ủy đã bị bác bỏ. Mà đề cử của Đảng ủy Cục Công an cũng bị Nghiêm Lập Dân bác bỏ. Trưởng phòng công an Thương Hóa làm đội trưởng, Trần Lôi làm chính ủy cuối cùng đã được xác định.
Triệu Quốc Đống tin rằng Lam Quang đang rất buồn bực không kém gì mình. Hắn vốn định tìm Lam Quang một chút nhưng sau đó liền bác bỏ ý định ngu ngốc này. Hai vị thường vụ xếp cuối cùng có bắt tay cũng tạo được bao sóng gió chứ?
Lục Nhị rót trà cho Triệu Quốc Đống thì thấy tâm trạng hắn không tốt. Triệu Quốc Đống ngồi mình trong văn phòng, Lệnh Hồ Triều cũng không có ở đây làm cô có chút kinh ngạc. Chẳng qua cô không dám nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn rót trà rồi đi ra.
Triệu Quốc Đống ngửa mặt nhìn trần nhà. Đèn điện thoại di động sáng lên nhưng Triệu Quốc Đống không muốn nghe.
Xem ra hắn đã xem thường sức ảnh hưởng của Nghiêm Lập Dân. Đây không chỉ là sức ảnh hưởng với Kỳ Dư Hồngy mà cả với Hội nghị thường ủy. Đúng là vì thái độ của Nghiêm Lập Dân đã ảnh hưởng tới các thường vụ khác, mới khiến cho Kỳ Dư Hồng cũng nghiêng về phía Nghiêm Lập Dân.
Nhất là thái độ của Lục Kiếm Dân là rất quan trọng. Triệu Quốc Đống không biết vấn đề Hoắc Vân Đạt có phải hai người Lục Kiếm Dân và Nghiêm Lập Dân đã trao đổi với nhau hay không, hay là có giao dịch về mấy nhân sự trước đó hay không? Nếu không sao Lục Kiếm Dân lại đứng về phía Nghiêm Lập Dân.
Kim Vĩnh Kiện thì không cần phải nói. Trưởng phòng công an Thương Hóa là cháu của Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã, tất nhiên là Kim Vĩnh Kiện và Nghiêm Lập Dân đã có giao dịch.
Nghĩ đến quan hệ phức tạp này, Triệu Quốc Đống liền có chút đau đầu. Không vì công việc mà vì cân bằng và lợi ích cá nhân, nhưng khi một số người nói ra lại nói có lợi cho triển khai công việc.
Bây giờ Tây Giang còn thiếu một thường vụ, có lẽ quận sẽ cạnh tranh rất kịch liệt. Lôi Bằng đi về đâu thì không rõ. Xem ra Nghiêm Lập Dân đang trao đổi với Kỳ Dư Hồng, Triệu Quốc Đống đoán phải sang năm mới rõ ràng.
Lục Nhị lén lút đi vào, cô thấy Triệu Quốc Đống có vẻ đã ngủ, nhưng Triệu Quốc Đống lại không bật điều hòa. Cô suy nghĩ một chút rồi về phòng lấy áo nhung của mình đắp lên cho Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không biết mình có ngủ hay không, chẳng qua hắn cảm thấy có người vào phòng mình, một mùi hương tới gần, sau đó có một thứ gì đó mềm mại phủ lên người hắn.
Hắn muốn mở mắt nhưng lại muốn duy trì trạng thái này nên vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lục Nhị thấy điện thoại di động trên bàn Triệu Quốc Đống không ngừng nháy đèn nhưng hắn không có phản ứng, cô muốn gọi Triệu Quốc Đống dậy nhưng lại sợ làm mất giấc mơ đẹp của hắn, nhưng lại sợ có chuyện khẩn cấp.
Cuối cùng Lục Nhị liền lặng lẽ cầm điện thoại di động ra khỏi phòng mà nghe.
Dương Thiên Bồi nghe thấy có một giọng nữ khá lễ phép mà thân thiện làm y có chút ngạc nhiên. Y nhìn số điện thoại thì thấy đúng là của Triệu Quốc Đống, nhưng sao có giọng nữ. Đến khi đối phương nói Bí thư Triệu để quên điện thoại di động trong văn phòng, y mới hiểu có lẽ là thư ký của Triệu Quốc Đống. Nhưng sao lãnh đạo lại có nữ thư ký? Dương Thiên Bồi có chút tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.