Quyển 8 - Chương 19
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống nằm đó mà thấy thoải mái, bên cạnh còn có mùi hương nhàn nhạt phả vào mũi.
Không biết qua bao lâu Triệu Quốc Đống mới từ trong mê man tỉnh lại. Trong đầu rất rõ ràng như không có gì không hay xảy ra lúc trước cả.
Lục Nhị mặc dù ngồi ở văn phòng nhưng tai vẫn nghe ngóng động tĩnh phòng đối diện, cứ cách tầm chục phút là cô lại sang nhìn một chút.
Lục Nhị vào phòng thì thấy Triệu Quốc Đống đang rót nước. Chiếc áo khoác màu đỏ làm Triệu Quốc Đống biết là của Lục Nhị. Cô không bật điều hòa mà đắp áo lên cho hắn, Triệu Quốc Đống biết cô rất giỏi quan sát.
- Lục Nhị, ngồi đi.
Triệu Quốc Đống xua tay ra hiệu cô không cần khách khí là rót thay cho hắn. Hắn ngồi xuống rồi nói:
- Cô đến Khu Khai Phát bao lâu rồi?
- Em đến hơn bốn tháng.
Lục Nhị không biết sao Triệu Quốc Đống lại hỏi như vậy nên cô cẩn thận nói. Mặc dù Vưu Liên Hương đã nói với cô về việc biên chế sẽ được giải quyết, nhưng ô bây giờ vẫn thuộc bên phòng Giáo dục Quận Đông Giang. Bên Quận Đông Giang đang giục cô về làm việc.
Ngô Luận cũng hỏi hai lần, bảo Lục Nhị tự đến nói chuyện với lãnh đạo cục Nhân sự để giải quyết vấn đề. Nếu không được thì đành phải về Quận Đông Giang.
- Ừ, bốn tháng cũng không ngắn.
Triệu Quốc Đống cũng biết điều Lục Nhị lo lắng. Hắn trước đó không có cảm tình tốt với Lục Nhị. Chẳng qua cô gái này rất chăm chỉ và có khả năng, hơn nữa cũng được Vưu Liên Hương thích. Lục Nhị lại không quen ai ở Ninh Lăng, là cô gái không có chỗ dựa nên muốn có công việc tốt thì phải trả giá rất nhiều, nỗ lực rất nhiều, đây là điểm Triệu Quốc Đống có thể hiểu.
Lục Nhị có chút khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống, trong lòng không nhịn được run lên. Triệu Quốc Đống hỏi như vậy là vấn đề gì? Là giải quyết vấn đề biên chế hay điều mình về lắng?
Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ câu nói của mình làm Lục Nhị lại khẩn trương như vậy. Hắn cảm thấy chuyện thu hút đầu tư thì Lục Nhị làm khá tốt, hơn nữa cô là con gái nên có nhiều điểm tận tâm và chi tiết hơn Lệnh Hồ Triều.
Vì thế Triệu Quốc Đống liền nghĩ giải quyết vấn đề biên chế cho cô, hắn gọi cho Cục trưởng cục Nhân sự - Kỷ Phục Ba. Trong thời gian này hắn và Chương Thiên Phóng khi dùng cơm thường gọi Kỷ Phục Ba theo, quan hệ cũng dần quen thuộc hơn.
- Lão Kỷ, lần trước tôi nói chuyện với anh thì có thể làm trước cuối năm không?
Triệu Quốc Đống đi thẳng vào vấn đề mà nói.
- Bí thư Triệu, chuyện gì vậy?
Kỷ Phục Ba ở bên kia có chút khó hiểu. Triệu Quốc Đống này nói không đầu không đuôi làm y trong lúc nhất thời không rõ.
- Ồ? Lần trước khi ăn cơm tôi đã nói mà, chẳng lẽ lão Kỳ bận nhiều việc nên quên ư?
Triệu Quốc Đống hơi lớn tiếng nói một chút.
Kỷ Phục Ba cảm thấy tâm trạng đối phương đang không tốt, lại nghĩ tới tin tức vừa nhận được rằng vị Bí thư Triệu này trong Hội nghị thường ủy bị Bí thư Nghiêm chèn ép nên nhất định là tức. Chẳng qua y đúng là không nhớ được là có việc gì.
- Ha ha, Bí thư Triệu, sao thế, không vui à, hay là tối nay mời khách. Gọi cả Trưởng ban Chương tới ngồi nói chuyện.
- Tôi không có tâm trạng ăn. Chuyện của tôi thì anh giúp tôi là được, hôm nào tôi mời anh. Lần trước tôi nói với anh về việc giải quyết một biên chế cho Ban quản lý Khu Khai Phát mà. Chẳng lẽ chuyện này anh còn cần xin chỉ thị của Trưởng ban Chương?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói.
- Tôi còn tưởng chuyện gì, chỉ cần một câu của Bí thư Triệu là không vấn đề gì. Mai tôi bảo cục cho thêm một biên chế của năm là được mà. Ừ, điều từ đâu tới vậy?
Kỷ Phục Ba cười nói.
- bên ngành giáo dục Quận Đông Giang, đang chờ chỉ tiêu. Cứ quyết định như vậy đi, mai tôi bảo người đến làm thủ tục.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lúc nào rảnh thì anh gọi tôi, tôi và anh sang Thổ Kiều ăn đặc sản. Suốt ngày ở thành thị cũng chán rồi.
- Ha ha, Bí thư Triệu đi ăn cùng thì ăn gì tôi cũng vui.
Kỷ Phục Ba đương nhiên biết năng lực của Triệu Quốc Đống. Đừng nhìn hôm nay hắn bị chèn ép trong Hội nghị thường ủy, nhưng đây là điều bình thường. Một Thường vụ thị ủy mới lên mà có thể làm chủ Hội nghị thường ủy mới là không bình thường. Thường vụ thị ủy trẻ như vậy không chừng một hai năm sau sẽ lên làm Phó bí thư hay Phó thị trưởng thường trực, ai không muốn tạo quan hệ tốt.
- Được, hôm khác nói tiếp. Tôi thay mặt Quận ủy, Ủy ban Quận Tây Giang chào mừng lãnh đạo cục Nhân sự đến kiểm tra, chỉ đạo công việc.
Lục Nhị nghe cuộc điện thoại của Triệu Quốc Đống mà thấy đây như ngày hạnh phúc nhất của mình.
Bảo Xuân Hành đã nói sẽ giải quyết vấn đề biên chế cho cô, nhưng sau khi cô vào Ban quản lý Khu Khai Phát mới biết ai cũng có quan hệ, có thể điều vào Ban quản lý đã tốn công nhiều nên Bảo Xuân Hành muốn giải quyết vấn đề biên chế cho cô thì rất khó khăn.
Lục Nhị cũng biết Bảo Xuân Hành nói không sai. Khu Khai Phát có gần 30 người, gần như ai cũng có lai lịch. Cháu gái Phó thị trưởng nào đó, cháu trai của Phó bí thư Huyện ủy Thổ Thành…ngay cả lái xe cũng là em họ của một vị Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Thị xã.
Nhưng tất cả khó khăn của cô đã kết thúc chỉ sau một cuộc điện của người đàn ông trước mặt. Mặc dù Lục Nhị cố bảo mình tỉnh táo nhưng cô phát hiện mình không làm được. Cô muốn hét toáng lên, thậm chí còn muốn hôn đối phương. Phải biết rằng vì được như thế này cô đã phải cố rất nhiều. Bảo Xuân Hành thậm chí còn nói chỉ cần cô chiều hắn, hắn sẽ giải quyết cho cô. Nhưng cô đã nói nếu không giải quyết vấn đề biên chế cho cô, cô nhất định không có quan hệ kia với hắn.
Bây giờ đã xong, Lục Nhị thấy cả người run lên, muốn khóc, thậm chí cô muốn quỳ xuống cảm ơn đối phương.
Triệu Quốc Đống cũng thấy ánh mắt của Lục Nhị không ngừng biến ảo. Chẳng qua hắn không ngờ phản ứng của cô lớn đến như vậy.
- Lục Nhị, cô sao thế?
- Bí thư Triệu, ngài vừa rồi có phải nói chuyện điều động em không?
Lục Nhị hít sâu một hơi nhưng giọng vẫn run lên vì kích động.
- Ừ, mai cô sang cục Nhân sự, sau đó sang bên Quận Đông Giang làm thủ tục điều động.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Làm sớm một chút, cô cũng yên tâm công tác.
- Cảm ơn, cảm ơn Bí thư Triệu.
Lục Nhị không biết dùng lời gì để hình dung tâm trạng của mình lúc này nữa. Cô muốn nói gì đó nhưng lại thấy không biết dùng từ gì để diễn đạt.
- Cảm ơn gì chứ? Chuyện nhỏ mà, tôi còn phải cảm ơn chiếc áo của cô.
Triệu Quốc Đống cười cười cầm chiếc áo đưa cho Lục Nhị:
- Mùi hương đặc biệt của con gái đã thấm vào người tôi.
Tâm trạng Lục Nhị đã bình tĩnh hơn chút. Câu nói đùa của Triệu Quốc Đống làm cô xấu hổ. Dù sao chuyện này chỉ có người yêu làm, cấp dưới đắp cho cấp trên, nhất là thanh niên thì đúng là có chút mập mờ.
- Được rồi, Lục Nhị, cô làm cho nhanh. Ừ, mấy hôm nữa cô cùng Chủ nhiệm Lô đến Bắc Kinh, sau đó tới Thượng Hải trước, tôi sẽ theo sau. Chuyến đi lần này rất quan trọng, cũng là hoạt động quan trọng nhất của Khu Khai Phát Ninh Lăng và Quận Tây Giang, quan hệ đến kế hoạch thu hút đầu tư năm sau của chúng ta. Lục Nhị, tôi hy vọng cô nắm bắt cơ hội này mà rèn luyện, như vậy sẽ thuận lợi gánh vác trọng trách lớn hơn nữa.
Triệu Quốc Đống nói với giọng ấm áp làm Lục Nhị muốn khóc. So sánh với mấy vị Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm kia, lại nghĩ tới Ngô Luân không ngừng làm khó cô, Lục Nhị lần đầu cảm thấy vị lãnh đạo này tuy còn trẻ nhưng lại quan tâm tới mình.
Triệu Quốc Đống không quá để ý đến cảm xúc của Lục Nhị, lúc này hắn đang vùi đầu xem tài liệu.
Các công ty sản xuất thiết bị ngành điện ở Chiết Giang có không ít, mặc dù bên kia không phải nơi phát triển ngành này mấy, nhưng tài chính và kỹ thuật lại hơn xa nội địa. Sự tích cực của các công ty tư nhân cũng hơn xa khu vực trung tây. Cho nên bên Chiết Giang cũng có không ít công ty có thực lực trong ngành này.
Lần này muốn tiến hành thu hút đầu tư trước cuối năm đã khiến Triệu Quốc Đống tốn nhiều tâm tư. Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao đều nghĩ nếu thông được bên Bộ Thương mại và Công ty Quốc Điện là xong.
Triệu Quốc Đống lại không cho rằng như vậy. Thái Chánh Dương đã nói rõ cho hắn biết có không ít nơi cạnh tranh hạng mục này. Chỉ riêng tỉnh An Nguyên đã có hai ba nơi. Còn chưa nói tới Kiềm Dương, Liễu Châu và Trùng Khánh đều vượt xa Ninh Lăng. Anh chỉ dựa vào quan hệ mà muốn nắm lấy hạng mục lớn như vậy là không thực tế.
Như vậy chỉ có thể dựa vào thực lực tổng hợp.
Anh có quan hệ, chẳng lẽ các nơi kia không có quan hệ? Ngay cả Liễu Đạo Nguyên cũng lên Bắc Kinh một vòng vì hạng mục này, vì thế có thể thấy tầm quan trọng của hạng mục này.
Ngoài quan hệ ra thì còn so sánh về những thứ mà các anh có thể lấy ra được. Ví dụ như đất đai, giao thông và xây dựng trụ cột của các anh, chính sách mà chính quyền có thể giúp đỡ, tố chất của nguồn lao động, giá sức lao động, các công ty trong ngành ở nơi của anh.
Ở điều kiện ngang nhau thì bên nào có quan hệ tốt một chút, thậm chí điều kiện kém hơn một chút nhưng anh có quan hệ cứng rắn thì có lẽ người ta sẽ chọn anh. Nhưng nếu thực lực của anh quá kém thì chỉ sợ cấp trên cũng không dám tùy ý ủng hộ anh. Dù sao đều là việc công nên nếu chọn chỗ các anh thì nơi khác sẽ làm ầm lên. Anh không có cách giải thích rõ ràng thì sẽ không qua được.
Chính vì như vậy nên Triệu Quốc Đống đâu dám chậm trễ. Hắn thông qua Hoa Hành Vân và Hạ Bách Linh đã liên lạc được một vài nhà máy bên Chiết Giang, coi như có chút thành tích, đồng thời cũng thông qua bọn họ tiếp xúc một số người cùng ngành. Mọi người đều tỏ vẻ hứng thú với việc Ninh Lăng đến Thượng Hải thu hút đầu tư, chỉ là do bây giờ cuối năm nên mọi người hy vọng có thể ở Thượng Hải nghe Ninh Lăng tự giới thiệu một chút, sau đó mới quyết định xem có nên tới Ninh Lăng khảo sát thực địa hay không?
Triệu Quốc Đống cũng không quá nắm chắc với lần thu hút đầu tư này, ít nhất hắn thấy vẫn không có mấy công ty tư nhân Chiết Giang có thể chuyển hướng sang bên nội địa, nhất là trong lĩnh vực này.
Mặc kệ trụ sở của Công ty Quốc Điện có đặt ở Ninh Lăng hay không, Triệu Quốc Đống vẫn định lợi dụng chuyến đi này để tiếp xúc với người của các công ty tại Bắc Kinh, Thượng Hải. Mà việc này nếu muốn thông qua trụ sở của tỉnh trên Bắc Kinh giúp là không thực tế. Anh mong bọn họ giúp chỗ ở còn được, nhưng hy vọng bọn họ giới thiệu các công ty thì không quá thực tế.
Điện thoại di động lại vang lên, là Dương Thiên Bồi gọi tới.
Dương Thiên Bồi gọi tới vì mấy việc của tập đoàn. Hai hạng mục Lan khê ngự uyển cùng Khê bạn dật cảnh đã sắp xây dựng xong, chuẩn bị trước tết bán ra, đây là một hạng mục lớn của Địa ốc Thiên Phu sau giai đoạn hai của Mai Giang Minh Châu.
Lan khê ngự uyển xây dựng những căn nhà bốn tầng dành cho bốn hộ, bên dưới có tầng hầm, có bãi đỗ xe, trên sân thượng là nơi trồng hoa, cùng với hàng rào gỗ có hệ thống giám sát, nó áp dụng cách chống trộm của hoàng cung Anh. Người mua phải bỏ ra 7, 800 ngàn để mua được một tầng nhưng cũng không thiệt so với mua một căn biệt thự vì hoàn cảnh xung quanh Lan khê ngự uyển rất đẹp.
Cả lan khê ngự uyển chỉ có tổng cộng 30 tòa nhà, 120 phòng, mặc dù chưa chính thức tiêu thụ nhưng ý tưởng đặt trước của Triệu Quốc Đống đã thu được hơn 10 triệu.
Tiến độ của Khê bạn dật cảnh hơi chậm hơn chút chủ yếu là do địa bàn rộng hơn, hơn nữa xây dựng các căn nhà cao tầng cao 18 tầng. Lúc ấy khi khai thác khu này đã có tranh cãi xem xây dựng bao nhiêu tầng, cuối cùng xác định xây dựng 18 tầng, không cao, không thấp.
Sáu tòa nhà tạo thành hình cánh cung, các căn đều có thể nhìn ra mặt hồ, mỗi tòa nhà đều có hai chiếc thang máy, mảng cây xanh ở giữa các căn nhà là khá lớn, hơn nữa bên ngoài có dòng Khê thủy chảy quanh co.
Hơn 300 căn phòng với diện tích từ 90 đến 140 mét vuông, chuyên môn cung cấp cho lớp người trung lưu. Mỗi căn tầm 200 đến 400 ngàn.
Tiêu thụ của Lan khê ngự uyển xem ra không vấn đề gì, mặc dù không thể một lần bán hết nhưng có lẽ chỉ trong hai ba tháng là bán hết. Nhưng Khê bạn dật cảnh lại có chút vấn đề. Mặc dù giá nhà không đắt nhưng muốn một người bình thường bỏ ra mấy trăm ngàn để mua thì dù là cán bộ nhà nước hay là nhân viên công ty nhà nước cũng không muốn. Mà người kinh doanh cũng không thích mấy căn nhà chỉ có 18 tầng này, bọn họ thích cao tầng hơn nữa.
Chẳng qua theo Triệu Quốc Đống thấy mùa xuân của thị trường bất động sản sắp tới. Mặc dù tiêu thụ có vấn đề nhưng chỉ cần tài chính của anh đủ là không vấn đề gì. Tốc độ xây dựng chậm một chút, xây dựng xong thì để đó năm rưỡi là anh thấy giá nhà tăng lên rất nhanh. Đến lúc đó người lo là người mua, mà nhà đầu tư chỉ lo kiếm càng lúc càng nhiều tiền mà thôi.
Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được giọng nói lo lắng của Dương Thiên Bồi đối với tình hình kinh tế sang năm. Nhưng hắn rất nhanh dùng giọng nói kiên quyết cắt ngang sự băn khoăn của Dương Thiên Bồi. Triệu Quốc Đống thậm chí yêu cầu hai căn ở lan khê ngự uyển và tầng 15 của tòa nhà số 3 khu Khê bạn dật cảnh.
Dương Thiên Bồi gọi điện tới còn một vấn đề khác là tài chính để mua đất.
Bây giờ tiến độ xây dựng của Thành phố An Đô là rất lớn, khoản nợ của Công ty xây dựng Thiên Phu càng lúc càng lớn. Chính quyền thành phố An Đô vì giảm nợ nên yêu cầu Tập đoàn Thiên Phu có thể lấy đất trừ khoản nợ của chính quyền thành phố, cũng chấp nhận cho Thiên Phu nhiều chính sách, hơn nữa vị trí khu đất và diện tích không giới hạn, nam, bắc, đông, tây của thành phố đều có, có thể nói mặc cho anh lựa chọn chủ yếu xem anh dám nhận không?
Lấy đất gán nợ là vấn đề rất khó khăn đối với công ty địa ốc, không có đất sẽ không thể phát triển. Nhưng cầm nhiều, vị trí xa xôi thì chúng tôi sẽ suy yếu, thời cơ tốt bỏ qua vì không có tiền.
Bây giờ có cơ hội như vậy, chính quyền cũng chấp nhận đưa ra giá vừa phải, còn cho anh thoải mái chọn.
Trong tay tập đoàn Hoa Mậu bây giờ cũng có vài khu đất diện tích không nhỏ và vị trí tốt nhưng không dám khai thác. Thị trường bất động sản bắt đầu trở nên đóng băng, tập đoàn Hoa Mậu cũng phải chia mấy khu đất ra làm nhiều mảnh nhỏ mong bán đi. Thứ anh làm bán không bán được, tài chính không thu về được, anh dù quan hệ tốt hơn nữa với hệ thống tài chính thì cũng không phải do chính anh mở ra, anh cũng phải trả lãi. Nếu như thay đổi lãnh đạo thì anh chỉ có thể khóc.
Chính vì thế nên tập đoàn Hoa Mậu mới tìm kiếm người hợp tác, mạo hiểm cùng gánh, lợi ích cùng hưởng. Dương Thiên Bồi cũng có chút do dự. Nhất là Khê bạn dật cảnh không bán chạy bằng Lan khê ngự uyển, y liền lo lắng. Nhiều công trình như vậy, tiền công trình đến mấy trăm triệu mà hóa thành đống đất cho cỏ hoang mọc, đây là việc thử thách tâm lý của một ông chủ xem anh dám ra tay đánh cuộc hay không?
Nếu đã mở công ty bất động sản thì anh phải sống qua mùa đông, nhưng lại phải có thứ để ăn trong mùa đông thì anh mới có thể sống đến khi mùa xuân tới.
Triệu Quốc Đống cũng không trả lời rõ ràng khiến Dương Thiên Bồi có chút khó hiểu. Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng muốn đánh giá xem cục diện có biến hoá so với mình biết hay không, hay nó vẫn tiến hành như cũ.
Triệu Quốc Đống nói chờ đến tết mình về An Đô rồi quyết định. Bây giờ hắn không thể dễ dàng đưa ra kết luận, hơn nữa dù có quyết định thì cục diện vẫn có thể biến hoá.
Triệu Quốc Đống chuyển từ Tập đoàn Thiên Phu sang Tây Giang. Triệu Quốc Đống vẫn cân nhắc quy hoạch phát triển của Tây Giang. Nói thật đến bao giờ Tây Giang vẫn không có quy hoạch xây dựng thành thị ra hồn, mà Ủy ban Xây dựng Thị xã lại làm Triệu Quốc Đống thấy là kẻ mộng du. Dân cư thành thị đã đạt trên 200 ngàn nhưng vẫn không có quy hoạch rõ ràng.
Ninh Lăng lên cấp đã được hai năm, thành thị lấy Ô Giang và Thúy Hà chia thành Quận Tây Giang cùng Quận Đông Giang cùng với Khu Khai Phát. Nhưng thành thị chủ yếu là ở Tây Giang. Mặc dù quy hoạch muốn tôn lên địa vị của Khu Khai Phát, nhất là trọng điểm quy hoạch khu đất trung tâm giữa Thúy Hà à Ô Giang nhưng thiếu tính thực tế. Nhất là tài chính Ninh Lăng bây giờ không đủ để xây dựng toàn bộ.
Khu Khai Phát cần phát triển, Tây Giang cũng cần phát triển, làm như thế nào hai bên bổ trợ lẫn nhau là vấn đề rất khó khăn, hơn nữa chính là thử thách với hắn. Triệu Quốc Đống không biết lúc trước Kỳ Dư Hồng cho mình kiêm hai chức có phải là vì cân bằng, giảm tính cạnh tranh không.
Sau khi xác định Khu Khai Phát đi theo hướng thành trụ sở cung cấp thiết bị ngành điện, Tây Giang nên xây dựng như thế nào cũng là điều làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.
Vì thế hắn đã bàn bạc nhiều lần với người trong quận, cũng đưa ra không ít ý tưởng và mục đích nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy vẫn chưa tìm điểm mấu chốt nhất.
Các công ty hiện có là gánh nặng lớn đối với quận, mà anh muốn tìm điểm tăng trưởng mới lại không có đầu mối. Đây là cảm giác của Triệu Quốc Đống đối với Tây Giang bây giờ. Đột phá nói thì dễ nhưng đột phá từ đâu lại khác.
Triệu Quốc Đống cẩn thận phân tích qua mấy nơi phát triển của tỉnh An Nguyên như Miên Châu, Kiến Dương, Tân Châu, Lam Sơn.
Miên Châu cùng Kiến Dương có là trụ sở sản xuất công nghiệp từ trước của tỉnh. Miên Châu bây giờ lợi dụng ưu thế hiện có mà ứng dụng khoa học kỹ thuật, vì thế bọn họ có ưu thế rõ ràng trong chế tạo máy móc, động cơ, điện tử. Mà Kiến Dương chính là trụ sở chế tạo thiết bị cơ giới khổng lồ, máy móc lớn, đây là nơi nổi tiếng trong cả nước trong làm việc này.
Tân Châu cùng Lam Sơn khác hai nơi kia. Hai nơi này đều có ưu thế giao thông, một bên có Cảng Tân Châu, một bên có cảng Lam Sơn, đều có thể cho phép tàu trên ngàn tấn qua lại, hơn nữa Tân Châu còn có đường sắt An Quế, Lam Sơn có đường sắt An Côn, đều rất quan trọng. Bởi vì có vị trí địa lý và hệ thống giao thông thuận tiện nên dễ phát triển. Trước đây cả Tân Châu cùng Lam Sơn đều có trụ cột nhất định về sản xuất công nghiệp nhẹ. Bọn họ đều có các công ty trụ cột nổi tiếng, đồng thời Thị ủy không ngừng tiến hành điều chỉnh khiến hai nơi này phát triển khá nhanh.
Triệu Quốc Đống so sánh thì nếu nói Ninh Lăng muốn so sánh với mấy nơi kia thì không thể. Miên Châu cùng Kiến Dương sớm dựa vào đầu tư của quốc gia mà xác định địa vị thành phố công nghiệp. Mà Tân Châu cùng Lam Sơn mặc dù có ưu thế nhưng có những điều kiện thì Ninh Lăng khá giống hai nơi này.
Ví dụ cảng thì năng lực vận chuyển của Ninh Lăng còn hơn hai nơi kia. Ví dụ như hệ thống giao thông thì Ninh Lăng mặc dù không có đường sắt, nhưng Đường sắt Tây Liễu một khi xây dựng xong thì Ninh Lăng sẽ có đường sắt. Mà quốc lộ 915 chạy xuyên qua Ninh Lăng cũng là một lợi thế.
Hơn nữa Ninh Lăng nằm ở vị trí rất quan trọng của An Đông, tài nguyên lao động và tài nguyên đất phong phú. Nếu như có thể tranh thủ hạng mục trụ sở thiết bị điện vào tay thì Ninh Lăng hoàn toàn có đủ tiềm lực phát triển. Nhưng điều kiện chính là cần một số công ty sản xuất thiết bị ngành điện đầu tư vào Ninh Lăng.
Nói tóm lại trụ sở này phải đặt ở Ninh Lăng, nếu không tất cả là vô ích.
…………
Má Giản Hồng hơi đỏ lên. Mặc dù cô uống được không ít nhưng uống vào vẫn làm cô nóng lên.
Hoắc Vân Đạt mời khách, theo lý thì không mời đến cô, nhưng Hoắc Vân Đạt vẫn mời khiến cô thấy có chút đắc ý. Ví dụ như Hoắc Vân Đạt nói đều từ Hoa Lâm ra, mặc dù Hoắc Vân Đạt không thể thành Thường vụ quận ủy Tây Giang. Chẳng qua dù không được làm Thường vụ quận ủy thì Hoắc Vân Đạt có vẻ vẫn vui mừng.
- Bí thư Triệu, nói thật tôi cũng không hề nghĩ thường vụ hay không thường vụ, tôi chỉ hy vọng có không gian phát huy năng lực của mình. Dù làm mệt một chút nhưng chỉ cần có việc làm là đủ rồi.
Hoắc Vân Đạt cười nói:
- Tục ngữ nói kẻ sỹ chết vì tri kỷ. Tôi không dám nhận mình là kẻ sĩ, Bí thư Triệu cũng không muốn tôi đi chết nhưng có thể đi theo Bí thư Triệu làm việc, tôi thấy rất vui mừng và đáng giá.
- Chúng ta đi đến bước này thì cần gì nữa? Cần tiền ư? Quốc gia vẫn cho nhà chúng tôi đủ tiền để sống, có xe đi, nhà ở, vậy cần gì? Tôi dám nói tôi chỉ mong mình làm việc gì có lợi cho xã hội.
Triệu Quốc Đống gật đầu và không nói gì.
- Tôi ở Hoa Lâm làm rất thoải mái, bây giờ các xí nghiệp của Hoa Lâm về cơ bản đã đi vào quỹ đạo. Bây giờ Bí thư Triệu gọi đến, tôi sẽ rất vui đi theo.
Hoắc Vân Đạt nghiêm túc nói:
- Tôi hiểu một chút về tình hình Tây Giang, vấn đề rất nhiều, có thể nói công ty nào cũng có vấn đề và khác nhau. Nếu muốn gánh vác trọng trách này thì tôi nói thật tôi không nắm chắc, sợ không có hiệu quả.
- Vân Đạt, anh nản chí ư?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vậy thì không phải. Tôi chỉ nói là có khó khăn, không phải nói không có biện pháp. Dù là khó khăn, không nắm chắc thì công việc vẫn phải có người đi làm mà. Không làm thì khó khăn hay không khó khăn đều giống nhau. Nếu làm thì khó khăn cũng có thể chuyển thành không khó.
Hoắc Vân Đạt cười nói:
- Bí thư Triệu, ngài yên tâm, tôi nếu tới thì tôi nhất định làm tốt mảng này. Chẳng qua xin Bí thư Triệu cho tôi đủ thời gian, có thể cho tôi nhiều thời gian để quen thuộc tình hình, đưa ra phương án tốt nhất.
Một bàn bốn người đều từ Hoa Lâm đi ra, Triệu Quốc Đống không khỏi bùi ngùi suy nghĩ. Ai cũng nói kết bè kết đảng chỉ là việc trước đây, bây giờ gọi là vòng tròn. Chỉ cần có thể tạo quan hệ thì đó là vòng tròn. Hai bên giúp nhau, đây là tác dụng của vòng tròn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy vòng tròn không đúng chút nào. Kết bè kết phái chính là người cùng chí hướng đi với nhau, cùng quan niệm mà đi tới, vì mục tiêu chung.
Mục đích là quan trọng nhất, thủ đoạn là thứ yếu.
- Giản Hồng, lão Nghiêm không làm khó chị chứ?
Triệu Quốc Đống hỏi sang Giản Hồng.
- Người này quá hẹp hòi, biết quan hệ của chị và tôi, hơn nữa Trưởng ban thư ký Vưu quan hệ tốt với tôi nên chắc rất khó chịu.
- Bí thư Triệu, Bí thư Nghiêm dù muốn làm khó tôi cũng không có cơ hội. Chuyện quan trọng đều do Trưởng ban thư ký Vưu và Chánh văn phòng Tông phụ trách, tôi chỉ là làm mấy việc vặt mà thôi.
Giản Hồng cười nói.
- Trong Thị ủy thì làm gì cũng là rèn luyện, có thể làm việc ở Thị ủy vài năm sẽ rất có lợi.
Triệu Quốc Đống nói:
- Nó sẽ kiểm tra năng lực phối hợp của chị, làm việc vặt cũng có nghĩa là rèn luyện về mọi mặt. Chuẩn bị tài liệu là xem năng lực viết của chị. Giản Hồng, phải nhớ phải làm tốt công việc là đúng đắn nhất.
Triệu Quốc Đống nói làm ba người kia đều phải suy nghĩ. Mặc dù ba người không thừa nhận mình thuộc về Triệu hệ, nhưng bọn họ đều phải thừa nhận nếu không có Triệu Quốc Đống thì bọn họ đã không thể đi lên vị trí này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.