Quyển 19 - Chương 1
Thụy Căn
16/04/2013
Mưa thu rả rích không ngừng, tiếng mưa chảy bên ngoài cửa sổ làm Triệu Quốc Đống không ngủ được.
Mặc quần cộc đứng trước cửa kéo rèm lên, bầu trời đêm đen kịt thi thoảng lại lóe lên một tia sáng. Mưa đêm ở hồ Vân Loa luôn làm người ta nhớ lại một số điều.
Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, một làn không khí kèm theo sự ẩm ướt, hơi đất đập vào mặt làm hắn mát lạnh.
Quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ vẫn ngủ say trên giường, dưới ánh đèn mờ một bàn chân trắng như tuyết lộ ra dưới chăn mỏng, hai cánh tay như ngọc đang yên tĩnh đặt trên gối, vẻ mặt vẫn hồng hào chưa biến mất.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, đi tới kéo chăn đắp cho cô.
Hồ Vân Loa đã thành nơi Triệu Quốc Đống nhất định sẽ tới khi về An Đô, Hứa Minh Viễn thậm chí hỏi Triệu Quốc Đống có muốn một căn biệt thự riêng không?
Chỗ ở của Triệu Quốc Đống tại An Đô ngoài nhà bố mẹ thì cũng chỉ có ở chỗ mấy người phụ nữ, điều này làm cho hắn cảm thấy không quá tiện.
Chỗ chị em Từ Xuân Nhạn và La Băng đều là hang ổ ấm áp, nhưng mọi hành vi của hắn bây giờ đều khiến người ta chú ý nên có qua hay không cũng cần suy nghĩ. Mà nhà của Cù Vận Bạch ở An Đô về cơ bản bỏ hoang, mặc dù hàng tuần cũng có nhân viên vệ sinh tới quét dọn nhưng Cù Vận Bạch hàng năm về An Đô ở chưa đầy mười ngày, hơn nữa cũng rất khó gặp mặt Triệu Quốc Đống ở đây.
Nhà Cổ Tiểu Âu thì tốt hơn chút, dù sao cô hành tung bất định, khó làm người ta chú ý.
Tính đi tính lại chỉ có khu nghỉ dưỡng hồ Vân Loa là không bị quấy rầy, hơn nữa ở hồ Vân Loa còn có hệ thống bảo vệ và phục vụ hoàn thiện, trong biệt thự có đủ phòng hội nghị đến tiếp khách, phòng hội nghị có thể chứa khoảng 20 người ngồi, nó cũng thích hợp thân phận của Triệu Quốc Đống hiện nay.
Ở An Đô này nhiều người biết tới hắn, không chừng hắn đang ăn cơm với ai, uống trà với ai đó, đánh tennis lập tức truyền tới tai một số người. Mặc dù mình thì không sao nhưng đối với người khác có khi lại là ảnh hưởng.
Hơn nữa hoàn cảnh ở hồ Vân Loa rất thích hợp tiến hành bất cứ loại hoạt động gì. Triệu Quốc Đống thật sự rất thích nơi này.
Cuối cùng Triệu Quốc Đống nói với Hứa Minh Viễn nếu có thể thì chọn cho mình biệt thự ở nơi bí ẩn, hẻo lánh nhất, tốt nhất không nên gần mấy khu biệt thự khác.
Sau đó Triệu Quốc Đống rất lý trí bảo Trường Xuyên ký hợp đồng thuê nhà dài hạn với ban quản lý khu nghỉ dưỡng hồ Vân Loa. Hắn không muốn tham gia vào để bị người nắm được nhược điểm.
Triệu Quốc Đống lần này về tỉnh An Nguyên là tham gia lễ khánh thành sân bay Đông Trại Ninh Lăng. Ngày mai đến kỳ nghỉ quốc khánh, Triệu Quốc Đống dự định thả lỏng mình một chút. Trước đó hắn đã đề nghị với Tằng Quyền Quân.
Cảng hàng không sân bay Đông Trại đã hoàn thành trước đợt kỷ niệm 57 năm ngày quốc khánh, dự định chính ngày 1/10 sẽ đưa vào khai thác, đây là hoàn thành trước dự tính một tháng.
Theo lý thuyết cảng hàng không sân bay Đông Trại khánh thành thì ủy ban có thể cử Thạch Đức Kiến phụ trách cục Quản lý cơ sở vật chất tham gia, nhưng tính tới trước đó Triệu Quốc Đống từng làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng và chạy được hạng mục này, Thạch Đức Kiến cũng nói nên để Triệu Quốc Đống tham gia nghi thức. Triệu Quốc Đống không từ chối. Nói thật hắn cũng muốn về tham gia lễ khánh thành này.
Sân bay Đông Trại xây dựng xong cũng là dấu hiệu xác định vận chuyển hàng không của Ninh Lăng đã đi vào giai đoạn khai thác. Bên phía Ninh Lăng cũng hy vọng Triệu Quốc Đống tham gia vào đợt bay thử đầu tiên nhưng Triệu Quốc Đống đã từ chối.
Nhân sự An Nguyên trước quốc khánh đã thay đổi một lần nữa. Hàn Độ sang Thượng Hải làm thường vụ thành ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ. Tề Hoa làm trưởng ban tổ chức cán bộ An Nguyên, Dương Kính Quang làm phó chủ tịch thường trực. Long Ứng Hoa làm thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh. Trần Anh Lộc làm thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban thư ký.
Đợt điều chỉnh nhân sự này làm Triệu Quốc Đống phải cân nhắc khá lâu.
Hàn Độ rời khỏi An Đô trước Miêu Chấn Trung, điều này có nghĩa Miêu Chấn Trung ít nhất phải ở lại An Nguyên tới sau Đại hội Đảng sang năm, đây là an bài khá hợp lý. Hàn Độ vẫn công tác ở An Nguyên, từ cấp phó thị trưởng lên tới tận trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Về tuổi thì Hàn Độ năm nay mới 55, vẫn còn không gian bay lên. Lần này sang Thượng Hải làm trưởng ban tổ chức cán bộ coi như là lên nửa cấp. Dù sao Thượng Hải là thành phố trực thuộc trung ương có địa vị hàng đầu cả nước thậm chí thế giới thì An Nguyên không thẻ so sánh.
Hàn Độ đi là hợp lý, nhưng điều chỉnh của bốn người Dương Kính Quang, Tề Hoa, Long Ứng Hoa, Trần Anh Lộc đúng là đáng để suy nghĩ.
Dương Kính Quang đảm nhiệm phó chủ tịch thường trực tỉnh nhìn qua như là ngăn cản việc Ứng Đông Lưu hóa của Lăng Chính Dược, nhưng cẩn thận phân tích sẽ thấy không phải thế.
Sau khi Dương Kính Quang đảm nhiệm phó chủ tịch thường trực tỉnh thì chức trưởng ban thư ký trống ra sẽ do Trần Anh Lộc đảm nhiệm. Nói về tư cách thì phó chủ tịch tỉnh Khang Nhân Lương hoặc phó chủ tịch tỉnh Tào Ninh đều thích hợp làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy hơn Trần Anh Lộc, nhưng kết cuối cùng lại là Trần Anh Lộc.
Tề Hoa đảm nhiệm trưởng ban Tổ chức cán bộ cùng Long Ứng Hoa tiến vào thường vụ tỉnh ủy cũng khiến cho quyền lên tiếng của Lăng Chính Dược ở tỉnh ủy An Nguyên tăng mạnh. Tề Hoa làm thường vụ tỉnh ủy đã mấy năm, hơn nữa đã từng làm lãnh đạo chủ yếu ở sở ban ngành và địa phương, có thể nói là gốc An Nguyên. Lăng Chính Dược thành công kéo Tề Hoa vào hệ thống của mình, hơn nữa Trần Anh Lộc làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy, việc này xác lập địa vị lãnh đạo tuyệt đối của y ở tỉnh ủy An Nguyên. Mà Long Ứng Hoa nhanh chóng lên làm thường vụ tỉnh ủy cũng là một cái đinh của Lăng Chính Dược cắm vào bên ủy ban.
Một Dương Kính Quang có thể làm được gì chứ, dù có muốn thì cũng phải qua cửa Tần Hạo Nghiên trước, để hai người không có khả năng đi cùng nhau hạn chế nhau, nó càng làm Lăng Chính Dược nhàn nhã hơn.
Sau đây Lăng Chính Dược cần làm là điều chỉnh bộ máy cấp thị xã.
Bảo sao mấy người Chung Dược Quân, Vưu Liên Hương cùng Chung Dược Quân đều có chút lo lắng. Trong thời gian này bọn họ hay gọi điện cho mình hơn. Chung Dược Quân hôm qua đã nói chuyện với Triệu Quốc Đống, nói Lăng Chính Dược bắt đầu phát uy tạo hình tượng của bản thân.
Tháng trước trong hội nghị công tác kinh tế nửa đầu năm của tỉnh, Lăng Chính Dược nghiêm khắc phê bình Vĩnh Lương. Y cho rằng Thị ủy, ủy ban Vĩnh Lương hai năm nay có tư tưởng bảo thủ, phát triển kinh tế trì trệ, khác hẳn tình hình phát triển mấy năm trước, Thị ủy, ủy ban phải chăm chú tổng kết kinh nghiệm, đưa ra đối sách, nói rất kịch liệt, giọng điệu nặng nề. Chung Dược Quân phải than thở nói y thấy mặt Bí thư Thị ủy Thôi Hồng An - Vĩnh Lương lúc đỏ lúc trắng.
Cùng bị phê bình với Vĩnh Lương còn có Tân Châu. Lăng Chính Dược cho rằng điều kiện trụ cột của Tân Châu khá tốt nhưng Thị ủy, ủy ban không nắm được thời cơ, xúc tiến việc hình thành ưu thế sản nghiệ, kết cấu sản nghiệp quá lạc hậu, đơn nhất.
Trong lời nói Chung Dược Quân lộ rõ vẻ lo lắng. Mặc dù tốc độ phát triển kinh tế của Ninh Lăng vẫn đứng đầu toàn tỉnh nhưng so sánh với năm trước thì năm nay giảm đi. Đây cũng là điều bình thường khi GDP của Ninh Lăng giờ đã quá cao. Nhưng có ai đó lấy lý do mà phê bình hay không thì cũng khó nói.
Triệu Quốc Đống cũng cho rằng Chung Dược Quân lo lắng là có lý. Đạo lý này mặc dù chỉ cần là người sáng suốt là thấy được nhưng nếu muốn động thì đây là lý do thuyết phục nhất.
Lúc này không phê bình Ninh Lăng không có nghĩa đến cuối năm Ninh Lăng có thể qua cửa dễ dàng. Đương nhiên muốn động Ninh Lăng thì Lăng Chính Dược phải cân nhắc không ít. Mặc dù Chung Dược Quân không thể so sánh với mình nhưng Ninh Lăng bây giờ là thị xã đứng đầu kinh tế của An Nguyên, hấp dẫn bao ánh mắt, thậm chí rất nhiều tỉnh cũng tới Ninh Lăng học tập kinh nghiệm. Hơn nữa quan hệ của Chung Dược Quân không kém, nếu muốn động hắn thì phải xem lực phản kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.