Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 2

Thụy Căn

16/04/2013



Lại một cơn gió kéo tới mang theo vài giọt mưa rơi vào ngực Triệu Quốc Đống làm hắn mát lạnh và thoải mái. Nhất là trong buổi sớm yên tĩnh này càng làm hắn thêm tỉnh táo.

Cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến sau trận gió. Triệu Quốc Đống giãn người để mặc rèm cửa sổ xẹt trên mặt mình.

Rất khó nói Lăng Chính Dược có ý điều chỉnh Chung Dược Quân hay không?

Theo Triệu Quốc Đống thấy cách sáng suốt nhất chính là để Chung Dược Quân làm phó chủ tịch tỉnh, sau đó để tâm phúc của Lăng Chính Dược làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng.

Với xu thế phát triển của Ninh Lăng hiện nay thì dù là ai ngồi vào vị trí Bí thư thị ủy chỉ cần không phải là người quá kém thì lên cấp phó bộ trưởng là chuyện dễ dàng. Chọn một người có lý lịch thích hợp làm btut Ninh Lăng, một năm rưỡi sau khiến hắn làm thường vụ tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy Ninh Lăng cũng hợp tình hợp lý.

Nếu mình là Lăng Chính Dược thì mình nhất định làm như vậy, nó sẽ đạt lợi ích chính trị một cách lớn nhất.

Nhưng Lăng Chính Dược không chọn làm thế mà để Long Ứng Hoa cùng Dương Thiếu Bằng đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh.

Tình hình của Dương Thiếu Bằng, Triệu Quốc Đống cũng biết, Qua Tĩnh cùng nói với hắn. Đây không phải do Lăng Chính Dược mà do trung ương an bài.

Trong thời gian Dương Thiếu Bằng làm Bí thư thị ủy Nam Hoa đã làm rất tốt. Mặc dù về mặt kinh tế không có bao sáng kiến nhưng lại thành công duy trì ổn định, làm ra một việc khá thành công là khiến hơn triệu người lao động của Nam Hoa đi ra ngoài.

Về sau hàng năm ở Nam Hoa có hơn hai triệu người ra khắp các tỉnh khu vực duyên hải làm thuê, trong đó có một bộ phận sang Trung Đông, Nga làm việc, tạo ra thương hiệu vận chuyển lao động của Nam Hoa. Chỉ bằng thành tích này Dương Thiếu Bằng đã lên làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên quá độ, làm phó chủ tịch tỉnh cũng là do trung ương sớm xác định.

Mà một suất phó chủ tịch tỉnh khác thì trung ương có ý do Lăng Chính Dược lựa chọn. Nhưng Lăng Chính Dược không biết vì nguyên nhân gì mà lại kéo Long Ứng Hoa từ Liên đoàn lao động Trung Quốc về.

Với địa vị và tuổi của Chung Dược Quân hiện nay thì dù là Lăng Chính Dược cũng không thể tùy tiện đuổi hắn tới làm lãnh đạo một sở ban ngành nào đó, dù là đổi sang một thành phố lớn khác làm Bí thư thị ủy cũng không được. Như vậy sẽ cho thấy Lăng Chính Dược là kẻ lòng dạ hẹp hòi, Triệu Quốc Đống tin Lăng Chính Dược sẽ không làm như vậy.

Nhưng nếu Lăng Chính Dược thật sự muốn tiêu trừ từng bước ảnh hưởng của mình và Ứng Đông Lưu ở An Nguyên, ở Ninh Lăng thì Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh có lẽ không thể dùng.

Chỉ cần hai người Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh vẫn còn ở Ninh Lăng, kinh tế Ninh Lăng vẫn phát triển nhanh thậm chí vượt qua An Đô, như vậy người ở tỉnh An Nguyên sẽ luôn nghĩ tới Ứng Đông Lưu và Triệu Quốc Đống nhìn người chính xác, đây là công lao của Ứng Đông Lưu và Triệu Quốc Đống.

Nếu Lăng Chính Dược là người rộng lượng, vô tư thì sẽ không so đo ai làm bí thư, thị trưởng Ninh Lăng, cũng không quan tâm vấn đề gì khác. Bởi vì chỉ cần có thành tích thì cũng có phần của bí thư tỉnh ủy.

Chỉ tiếc Lăng Chính Dược không phải người như vậy. Long Ứng Hoa quay về thậm chí làm thường vụ tỉnh ủy đã nói rõ tất cả.

Kết quả như vậy chỉ có một là nhổ bỏ hai cái đinh Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh.

Làm sao đối phó được việc này?

Triệu Quốc Đống có chút đau đầu. Về công về tư hắn đều phải giúp Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh. Có hai người bọn họ mới có thể duy trì sự phát triển liên tục cho Ninh Lăng.



Người phụ nữ trên giường lật người làm chiếc váy ngủ kéo lên trên, một cảnh đẹp hiện ra trước mặt Triệu Quốc Đống.

Cô co đùi hải lên nghiêng người đè lên chăn, chân trái duỗi thẳng tắp, tay phải như đang tìm kiếm Triệu Quốc Đống, tay trái rất tùy ý đặt dưới má.

Mái tóc đen nhánh khá bừa bộn quấn quanh cổ và lưng.

Hơn nửa bên ngực hiện ra ngoài áo, điểm đỏ bừng trên ngực không ngừng nhấp nhô theo nhịp thở.

Vòng mông tròn và chân hình thành một góc độ mê người, đám cỏ và khe sâu nửa ẩn nửa hiện lộ ra làm Triệu Quốc Đống không biết nên nhìn về đâu.

Cô bé này dù là ngủ cũng không làm người ta yên.

Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, mời là 5h40, còn hơn tiếng nữa trời mới sáng. Lúc này đã loáng thoáng thấy cảnh rừng cây bên ngoài.

Tiện tay đóng cửa sổ lại, Triệu Quốc Đống đi tới bên giường.

Tối qua điên cuồng tới tận nửa đêm, cô bé này không biết sao điên vậy, còn lợi hại hơn cả Tiểu Âu. Ngay cả Dương cũng cảm thấy mình muốn ôm cô hành hạ cả đêm nhưng cô bé chỉ thoáng cái là hồi phục.

Hình như cảm nhận được gì đó, Kiều San nghiêng người lật mình về phía Triệu Quốc Đống, cặp vú trắng nõn vểnh lên, hai điểm đỏ nhảy nhót…

Triệu Quốc Đống vô thức cầm vú cô, chỗ này của Kiều San không cao vút như Tiểu Âu, không to như La Băng, thậm chí không bằng Lam Đại nhưng rất mềm mại.

Có lẽ do tay Triệu Quốc Đống lạnh chạm vào nên cô mờ mắt ra lấy tay ôm eo Triệu Quốc Đống kéo hắn xuống giường:

- Mấy giờ rồi mà anh lại dậy, ngủ thêm đi.

Triệu Quốc Đống vừa chui vào chăn, thân hình nóng bỏng của Kiều San đã lao tới.

Chạm vào thân hình hơi lạnh của Triệu Quốc Đống, Kiều San không nhịn được kêu một tiếng, cơn buồn ngủ giảm đi không ít.

- Anh đi đâu mà lạnh thế, không sợ lạnh à?

- Không sao, ngủ không được nên ra đứng trước cửa sổ.

Tay Triệu Quốc Đống đang vuốt ve trên ngực cô, cặp vú không ngừng biến ảo trong tay hắn.

- Đứng đó làm gì?

Kiều San khó hiểu hỏi.

- Nghĩ chút chuyện.



Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Chuyện công việc?

Kiều San rất biết ý dán chặt mình vào cạnh Triệu Quốc Đống hơn, hai chân còn gác lên đùi Triệu Quốc Đống.

- Ừ.

Triệu Quốc Đống cảm thấy mình bắt đầu hưng phấn.

- Vậy anh không biết nằm trên giường suy nghĩ sao, còn có gió nữa chứ.

Kiều San đau lòng oán giận.

- Cô bé chết tiệt này.

Triệu Quốc Đống cảm thấy mình không kiềm chế được. Hắn lấy tay tát vào vú Kiều San, tiếng giòn tan vang lên.

- Em như vậy thì anh còn có thể nghĩ được chuyện gì?

- Như vậy xong rồi nghĩ tiếp.

Kiều San nói xong mà cũng thấy nóng mặt, lời này chỉ có Tiểu Âu mới nói được. Cô ở với Tiểu Âu lâu nên cũng hjc theo. Có đôi khi Tiểu Âu còn cố ý nói chuyện với cô về kỹ xảo mà Quốc Đống ca thích, thậm chí còn không biết xấu hổ nói ngay trước mặt Đồng Úc, làm Đồng Úc chỉ có thể bịt tai chạy.

Kiều San nói lập tức có hậu quả, chiếc váy ngủ rơi xuống, hai cơ thể quấn lấy nhau, hòa làm một.

Sau cơn ân ái, Kiều San cảm thấy cả người mình từ trên xuống dưới mềm nhũn lại như ngâm mình trong nước. Lúc này cô muốn ôm chặt hắn, không làm gì cả chỉ hưởng thụ mà thôi.

Đàn ông khi quan hệ đều vứt hết các thứ trong đầu ra, nhưng sau đó lại nhanh chóng quay về việc chính. Triệu Quốc Đống một bên vuốt ve vùng mông của Kiều San nhưng trong đầu lại nghĩ không thể để Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh ngồi im chờ chết vậy. Nhưng nên chủ động ra trận từ phía nào?

Bây giờ Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh muốn đi nịnh bợ, lấy lòng Lăng Chính Dược cũng là vô nghĩa. Bọn họ cần làm là tạo hình tượng của mình khiến Lăng Chính Dược tạm thời không dám hoặc nói là không thể động bọn họ.

Dù Lăng Chính Dược rất mạnh nhưng hắn mới tới được nửa năm, bộ máy cấ tỉnh vừa điều chỉnh xong, có lẽ trước Đại hội Đảng sang năm sẽ không có biến hoá gì lớn ở trên tỉnh.

Trước Đại hội Đảng nhất định còn có thể có biến hoá, Tần Hạo Nghiên và Miêu Chấn Trung có lẽ sẽ đi. Đến lúc ấy ai tới làm chủ tịch tỉnh, phó bí thư tỉnh ủy là rất quan trọng. nếu có thể kéo dài tới lúc ấy thì có lẽ có hy vọng.

Vì thế bây giờ cần làm là để Lăng Chính Dược không thể động tới bộ máy Ninh Lăng trong năm nay, muốn mình được là không dễ nhưng không phải không có biện pháp.

Một vài suy nghĩ hiện lên trong đầu Triệu Quốc Đống. Sau kỳ nghỉ quốc khánh trung ương sẽ tổ chức kỳ họp thứ 6 – Đại hội Đảng khóa 16, bây giờ đã có vài tin tức truyền ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook