Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 24

Thụy Căn

16/04/2013



Khi Triệu Quốc Đống trở lại khách sạn quốc tế Quý Đô thì đã hơn 9 giờ tối, thị xã Ninh Lăng có bố trí một nơi làm việc nhưng phòng làm việc này chỉ có một chiếc Poussin, nếu để đi đón thị trưởng Thư thì có hơi lỗi thời, có điều may mà khách sạn quốc tế Quý Đô chịu phụ trách xe đưa đón nhưng dù sao cũng hơi khẩn cấp.

Chiếc Boeing 757 bay từ An Đô đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Hồng Kiều, đoàn người Triệu Quốc Đống đứng ở nhà ga tiếp đón đoàn người Thư Chí Cao, ngoại trừ thư ký của Thư Chí Cao ra thì còn có phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thị xã Tằng Khả Phàm cùng với đám người phụ trách ủy ban kế hoạch kinh tế, cục đất đai, cục thuế, ngân hàng...

Thư Chí Cao và Triệu Quốc Đống ngồi trên chiếc xe mà khách sạn bố trí tiếp đón khách quý, đoàn xe nhanh chóng biến mất khỏi nhà ga lấp lánh.

- Thế nào, Quốc Đống?

Khí sắc Thư Chí Cao rất tốt, hai tiếng ngồi trên máy bay cũng không khiến hắm thấy mỏi mệt gì nhiều.

- Tạm được, hai ngày nay tôi đã tiếp đón không ít thương gia, nhờ có công tác giai đoạn trước làm tương đối vững chắc nên hội nghị thu hút đầu tư lần này của chúng ta kết nối được rất tốt, không ít thương gia đều xúc động vì sự cẩn thận và chân thành của công tác giai đoạn trước cho nên dù đang lúc bận rộn trước năm mới thì cũng đều đến xem một lần. Đương nhiên, bọn họ cũng hi vọng có thể tìm kiếm được một cơ hội hợp tác thích hợp.

Triệu Quốc Đống cũng chú ý thấy tâm trạng của Thư Chí Cao không tệ.

- Ừ, hiệu quả thu hút đầu tư không rõ ràng, không có tính tiên phong là do một nhân tố trọng yếu chính là nhân viên công tác của chúng ta không đủ chuyên nghiệp, tuyên truyền các chính sách và ưu thế của chúng ta với nhà đầu tư một cách hời hợt, rập khuôn, lặp đi lặp lại, làm việc không dựa theo nguyên tắc "căn cứ vào những đối tượng khác nhau mà lập các sách lược thu hút khác nhau". Trên thực tế các địa phương vùng Trung Tây và duyên hải phía Đông hoàn toàn có thể hình thành phát triển riêng biệt, tương hỗ ưu thế, nhất là điều kiện giao thông hiện nay đang biến chuyển từng ngày, tin tức truyền thông có thể truyền ngay lập tức, từ An Đô đến Thượng Hải có bay cũng chỉ mất hai tiếng, còn điện thoại thì lại có thể kết nối chúng ta bất cứ lúc nào.

Thư Chí Cao nghe thấy Triệu Quốc Đống nói như vậy thì thấy khá vui.

- Thị trưởng Thư nói đúng, lần này phó chủ nhiệm Miễn Dương đã phải bay tới Thượng Hải ba lần để thăm dò rõ ràng ý nguyện đầu tư của các xí nghiệp khác biệt bên Trường Giang Tam giác châu (Đồng bằng Trường Giang hay đồng bằng sông Dương Tử thường được dùng để đề cập đến các vùng nói tiếng Ngô, tức Thượng Hải, miền nam Giang Tô và miền bắc Chiết Giang), tìm hiểu các yêu cầu cứng và mềm có gì khác biệt so với khu vực Trung Tây, vì thế đã thiết kế nhiều phương án thu hút đầu tư khác nhau, từ loại hình sản xuất cho tới quy mô lớn nhỏ, từ đầu tư cho tới hợp tác, từ xí nghiệp nhà nước cho đến xí nghiệp nước ngoài, từ vốn đến kỹ thuật, chúng ta đưa ra phương hướng về mọi phương diện. Vì thế lượng công tác của Ban quản lý rất lớn, nhất là phó chủ nhiệm Miễn Dương lại không quản vất vả bay tới bay lui suốt cả tháng trời, người cũng gầy đi vài cân, chủ nhiệm Trạch Hải cũng nghiên cứu các phương án đến quên ăn quên ngủ, có thể nói là hết lòng hết sức cũng không đủ.

Triệu Quốc Đống phất cờ cổ vũ.

- Quốc Đống, cậu có tâng bốc Ban quản lý cũng vô dụng, tôi là người chỉ nhìn kết quả thực tế, xem hiệu quả. Nếu như hội nghị thu hút đầu tư lần này của các cậu có thể đưa ra được mấy hạng mục gì đó thì hiển nhiên không phải nói gì, còn nếu như vẽ vời hoa lá không thực chất thì xin lỗi tôi chỉ nói với cậu một câu, đó là hao tài tốn của, quá có lỗi với tiền thuế do dân Ninh Lăng đóng.

Thư Chí Cao nói một cách thản nhiên.

- Thị trưởng Thư, lời này của ngài có quá thực tế hay không?

Triệu Quốc Đống mỉm cười:

- Làm công tác thì có chuyện gì giải quyết trong chốc lát sao? Ngài đã tới Ninh Lăng hơn nửa năm rồi nên chắc hiểu rõ nội tình, khu Khai phát và quận Tây Giang thì chắc ngài rõ hơn cả, bệnh kéo dài lâu ngày quá sâu sắc. Vả lại tuy điều kiện tự nhiên ở Ninh Lăng chúng ta không kém nhưng không biết vì sao cải cách lúc đầu diễn ra quá chậm, thời cơ phát triển tốc độ cao đầu thập niên 90 lại có sai sót, hiện các nơi đều đã tỉnh ngộ, nếu muốn cạnh tranh cùng địa phương khác thì phải nắm chắc thời cơ, không thể có khả năng dựng sào thấy bóng được (ý nói hiệu quả ngay tức thời).

- Quốc Đống, cậu bớt giả ngớ ngẩn lừa gạt tôi đi, nếu không có nửa điểm nắm chắc thì liệu cậu có đem chuyện này phô trương rộng rãi như vậy không?

Thư Chí Cao liếc nhìn đối phương một cái:

- Cậu còn đem cả đám cán bộ quận Tây Giang tới, sao rồi, không lấy được điểm thực chất nào về, cậu định giải thích với hai bên như thế nào?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn không ngờ Thư Chí Cao lại hiểu rõ mình như vậy, không đánh nếu không có chuẩn bị, chiến thuật này khá mạo hiểm nhưng chiến lược thì lại cần sự thận trọng, cũng cần có một ít sức mạnh thì Triệu Quốc Đống mới dám tổ chức hội nghị thu hút đầu tư với quy mô chưa từng như vậy.

- Thị trưởng Thư, ngài nhận định hội nghị thu hút đầu tư của chúng ta có thể thu được thành quả to lớn hay không?

Triệu Quốc Đống cười hì hì.

- Có thể thu được thành quả lớn hay không thì đó là chuyện của cậu, tôi là chủ tịch thị xã cũng chỉ đến cổ vũ trợ uy cho cậu, khu Khai phát và quận Tây Giang đều là nơi diễn chính của cậu, nếu làm không tốt thì Thị ủy, ủy ban nhân dân thị xã cũng chỉ có thể trách phạt lên đầu cậu, tự cậu giải quyết cho tốt.

Thư Chí Cao cười tủm tỉm nói.

- Thị trưởng Thư, không nên đối xử với thuộc hạ như vậy chứ, khu Khai phát và quận Tây Giang phát triển cũng phải trông vào sức của lãnh đạo Thị ủy và ủy ban nhân dân thị xã, Thị ủy và ủy ban nhân dân thị xã tuyển người dùng người cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.

Triệu Quốc Đống bắt đầu giở trò trêu chọc.

- Được rồi, Quốc Đống, cậu đừng giả bộ trước mặt tôi, sao rồi, có thứ gì chắc chắn chứng thực hay không?

Thư Chí Cao cũng thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc hỏi.

- Vâng, có hai công ty có thể tới Ninh Lăng ta. Một nhà là công ty ở Ninh Ba, công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu cách nhiệt Dũng Ninh, chủ yếu là sản xuất các vật liệu điện, quy mô cũng tạm được. Bọn họ có ý phát triển ở khu vực Trung Tây, tôi đã thông qua quan hệ bạn bè ở An Đô trước đây để gặp mặt ông chủ xí nghiệp này, cũng coi như là hợp nhau, đương nhiên bọn họ rất chú ý tới vấn đề tuyển chọn vị trí trụ sở kia của Công ty Quốc Điện. Ninh Lăng chúng ta có thể dồn tâm sức vào phương diện này, chẳng qua tôi đã cố gắng không chịu ảnh hưởng bởi nhân tố này.

Triệu Quốc Đống cũng khôi phục tư thế công tác bình thường, bắt đầu giới thiệu tình hình.

- Ừ, vật liệu cách điện cũng là một bộ phận trọng yếu để cấu thành ngành công nghiệp điện, có một xí nghiệp như vậy tiến vào thì chắc chắn sẽ tăng tiếng nói của chúng ta về phương diện giao thiệp với Công ty Quốc Điện.

Thư Chí Cao gật gật đầu.

- Công ty khác tới từ Thượng Hải - Xí nghiệp cầu dao điện Thân Khoa. Đây vốn là một xí nghiệp tập thể, về sau cải cách thành Công ty cổ phần, nhờ có hàm lượng kỹ thuật tương đối cao nên hiệu ích không tồi. Bởi vì công ty nằm trong khu vực nội thành cũ của Thượng Hải nên gặp phải quy hoạch tái định cư của chính quyền, vài đại cổ đông cảm thấy phí đất và phí thủy điện ở Thượng Hải cùng với giá thành lao động đều quá cao nên có ý muốn di chuyển đến vùng phụ cận Giang Chiết. Sau khi biết tin này chúng ta đã bắn tin tức sang, bọn họ cũng cảm thấy hết sức hứng thú, nhất là khi chúng ta tỏ ý chính quyền sẽ đảm bảo và trợ giúp cung cấp tài chính cho các công ty có hàm lượng khoa học kỹ thuật cao, xúc tiến mở rộng quy mô sản xuất, điều kiện này khiến bọn họ rất động tâm, nhưng công tác bước tiếp theo phải càng cẩn thận hơn.

- Ồ, để chính quyền đảm bảo nguồn cung cấp về phương diện tài chính cần phải suy xét vấn đề mạo hiểm đó, Quốc Đống, khu Khai phát cũng có những vết xe đổ đấy.

Thư Chí Cao nhắc nhở đầy sâu xa.



- Ha ha, thị trưởng Thư, tôi biết ngài sẽ đề cập đến vấn đề này, nói thật, tôi vốn xuất thân là công an nên lại càng mẫn cảm với phương diện này. Trước kia tôi cũng đã lập được công khi phát hiện một công ty con của Hồng Kông lừa đảo khu Khai phát cơ mà.

Triệu Quốc Đống cười cười:

- Việc đảm bảo cung cấp nguồn tài chính nhất định phải trải qua nghiên cứu và cân nhắc chu đáo, chặt chẽ. Một là số lượng không thể quá lớn, hai là cần phải xác định tình huống đặc thù, trong tình hình bình thường thì các ban ngành chính quyền không có khả năng đảm bảo cung cấp cho công ty. Về điểm này thì xin Thị trưởng Thư yên tâm, ít nhất thì khi nào tôi còn tại vị thì đích thân tôi sẽ kiểm định.

- Cậu biết lợi - hại trong đó là tốt rồi.

Thư Chí Cao tựa đầu vào đệm, khẽ nói:

- Chúng ta vừa phải cung cấp các điều kiện có lợi và thuận tiện về mọi phương diện cho các nhà đầu tư nhưng cũng không thể không đề phòng những kẻ muốn lách luật và lỗ hổng chính sách hòng đục nước béo cò được. Được rồi, ngoại trừ hội nghị chính vào sáng ngày mai thì cậu có định ở lại Thượng Hải vài ngày không?

- Vâng, buổi sáng ngoại trừ giới thiệu và phát biểu thì buổi chiều bắt đầu giao lưu tự do. Tôi vốn định ở lại Thượng Hải hai ngày nhưng căn cứ theo tin tức phản hồi thì có lẽ 3, 4 ngày sau là phải trở về Ninh Lăng, chẳng qua tôi nghĩ chỉ cần có được cái gì đó chắc chắn thì cho dù để tôi ở lại Thượng Hải ăn tết cũng đáng giá.

Triệu Quốc Đống nói hết sức thẳng thắn.

- Ừ, như vậy đi, sau ngày mai tôi sẽ ở lại thêm một ngày, nếu các nhà đầu tư có gì cần yêu cầu Thị xã giải đáp thì tôi sẽ dành một ngày để trợ giúp giải đáp.

Thư Chí Cao nghĩ một chút rồi nói.

- Ha ha, vậy thì tôi xin cảm ơn Thị trưởng Thư, tôi đúng là đang đợi lời này của ngài.

Triệu Quốc Đống cũng thở dài nhẹ nhõm, quyền lực một khu dù sao cũng có hạn, mặc dù mình là thường vụ thị ủy nhưng chức vụ chủ yếu vẫn là hai chức bí thư, mình chân chính ra thì giống như một ban, ngành chức năng chủ yếu cấp 1 nên khó có thể chỉ huy. Có Thư Chí Cao ngồi trấn giữ thì rất nhiều vấn đề tại hiện trường có thể quyết định, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Hội nghị trao đổi, thu hút đầu tư Khu Khai phát kỹ thuật kinh tế thị xã Ninh Lăng - Quận Tây Giang (Trường Giang tam giác châu) chính thức được khai mạc long trọng tại khách sạn quốc tế Quý Đô Thượng Hải.

Hội nghị do Tằng Khả Phàm phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thị xã Ninh Lăng chủ trì, Triệu Quốc Đống bí thư quận ủy Tây Giang kiêm bí thư khu ủy khu Khai phát phát biểu khai mạc, sau đó do chủ nhiệm khu Khai phát là Lý Trạch Hải và phó chủ tịch quận Tây Giang là Hoắc Vân Đạt giới thiệu vắn tắt các hạng mục ở khu Khai phát và quận Tây Giang. Cuối cùng để 2 đại biểu công ty riêng biệt là chủ tịch kiêm tổng giám đốc Vương Hằng của công ty trách nhiệm hữu hạn cáp điện Thiên Hằng và phó tổng giám đốc công ty thiết bị điện lực Vĩnh Tiễn đại biểu cho nhà đầu tư của Đài Châu Chiết Giang phát biểu.

Cuối hội nghị Thư Chí Cao phó bí thư thị ủy, thị trưởng Ninh Lăng lên phát biểu, chương trình hội nghị có vẻ ngắn gọn, súc tích, các bài phát biểu đều không dài, sáng tỏ, Thư Chí Cao nói cũng rất sâu xa. Kế tiếp lần lượt là Lục Nhị từ ban quản lý khu Khai phát và Vương Lệ Mai phó trưởng ban Tuyên giáo quận Tây Giang giới thiệu riêng về các hạng mục cụ thể mà các nhà đầu tư cảm thấy hứng thú.

Phải nói là tiết tấu và hiệu suất hội nghị khá phù hợp với khẩu vị của giới xí nghiệp, phong cách mà Ninh Lăng thể hiện hoàn toàn khác biệt với những sắp xếp lộn xộn, rườm rà của các thành phố trong lục địa như bọn họ vẫn tưởng tượng, đồng thời cũng làm cho đám đại biểu xí nghiệp này thay đổi hẳn cảm quan về Ninh Lăng.

Cả ngày kế tiếp, Triệu Quốc Đống và Thư Chí Cao đều quay như chong chóng, bận rộn từ sáng sớm cho đến tối muộn.

Ba người Lý Trạch Hải, Lô Miễn Dương và Hoắc Vân Đạt thì tối mày tối mặt, hơn một trăm đại biểu công ty tới tham dự hội nghị đã vượt qua dự tính lúc trước, việc bàn bạc trao đổi cụ thể thì ba người giao cho các lãnh đạo ban ngành chức năng làm chủ, chỉ có hạng mục đầu tư nào có tính định hướng xác thực và tính khả thi thì căn cứ theo tình hình sẽ do Thư Chí Cao và Triệu Quốc Đống tiếp đón. Mặc dù là như vậy thì Thư Chí Cao và Triệu Quốc Đống gần như mất cả một buổi chiều tối mới tiếp đón xong 18 vị khách, còn lịch ngày hôm sau thì đã bố trí kín mít.

Nhưng điều này vẫn khiến phía Ninh Lăng thấy mừng rỡ, mặc kệ đám khách mời này có ý đầu tư xây dựng nhà máy thật hay không thì, dù chỉ là đến góp vui thì ít nhất cũng giúp tăng thêm thanh danh cho Ninh Lăng. Đây là điều mà dù có bỏ cả đống tiền ra cũng chưa chắc đã mua được dễ dàng.

Vương Lệ Mai và Lục Nhị cũng thành người "siêu" bận, hai người bọn họ đều tự đại biểu quận Tây Giang và khu Khai phát giới thiệu vắn tắt tình hình cơ bản với nhà đầu tư, một khi đoán được vị khách nào thuộc loại đại biểu công ty có ý đầu tư thì các cô đều tiến cử ngay lập tức với ba người Lý Trạch Hải, Lô Miễn Dương hoặc Hoắc Vân Đạt, rồi sau đó tiến hành giao lưu trao đổi theo mức độ sâu hơn.

Vương Lệ Mai thực sự bội phục cô gái nhỏ Lục Nhị này, vốn dĩ cô đã cho là mình là người nhiệt tình rồi nhưng cô cô này lại còn dốc sức hơn, gần như là mỗi một nhà đầu tư thì cô đều ứng đối một cách tràn trề tinh lực, luôn đề cử, giới thiệu với vẻ mặt hòa nhã. Hơn nữa cũng có thể thấy được tiểu nha đầu này cũng tốn nhiều công sức để nắm bắt tình trạng các hạng mục của khu Khai phát. Bất kỳ nhà đầu tư nào thì cô cũng đều có thể tìm được sách lược khác nhau để khơi gợi hứng thú của song phương, về điểm này thì Vương Lệ Mai phải thừa nhận rằng bản thân không bằng được đối phương.

- Tiểu Nhị, em không mệt sao?

Vương Lệ Mai thấy mũi đối phương lấm tấm mồ hôi, đang tu ừng ực hết nửa chai nước khoáng nên nói hơi thương tiếc:

- Phải chú ý tới bản thân mình, đừng có để mệt quá nằm ra đó.

- Chị Lệ Mai, lần này là cuộc chiến sống còn của khu Khai phát, thị trưởng Thư vẫn luôn tuyên bố sẽ xóa bỏ khu Khai phát chúng ta, lần này chúng ta tìm được nhiều tiền như vậy, nếu thật sự lại về tay không thì chỉ e là không biết trả lời với quê nhà như nào.

Lục Nhị cố bình ổn tâm sự của mình, vất vả mãi mới được điều đến khu Khai phát, nếu nơi này thật sự bị xóa bỏ thì chỗ đứng mà cô cực khổ phấn đấu sẽ sụp đổ, có thể cô sẽ lại phải đối mặt với gian nan, khốn khó một lần nữa.

Trong lòng Vương Lệ Mai cũng có hơi cảm khái, Triệu Quốc Đống đã khéo léo kích thích được tính tích cực của một đám người lên, nên giờ bất kể là áp dụng thủ đoạn gì, khu Khai phát này há có thể dễ dàng nói xóa là xóa như vậy được? Nhưng lời của thị trưởng Thư giống như một thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống đầu đám cán bộ khu Khai phát, nếu nhắm mắt làm ngơ thì có lẽ sẽ thực sự bị xóa bỏ, không người nào dám tùy tiện đem mũ ô sa và vị trí tốt bất dịch của mình đến chỗ mạo hiểm.

- Vậy nên các em cứ dốc sức như vậy ư?

Vương Lệ Mai mỉm cười cười hỏi.

- Chị Lệ Mai, chị nhìn chủ nhiệm Lý và phó chủ nhiệm Lô cũng không phải như vậy sao? Em thấy phó chủ nhiệm Lô bận rộn tới mức ngay cả nhà WC cũng hạn chế đi, tay lúc nào cũng cầm tài liệu tuyên truyền về khu Khai phát, chỉ riêng bản tài liệu in đồng nghệ thuật này cũng đã tốn không ít tiền, công ty quảng cáo in ấn bình thường không dám nhận làm, chị quả thực không biết yêu cầu của bí thư Triệu cao và cẩn thận như nào sao?

- Sao chị không biết được? Mỗi một phần tài liệu tuyên truyền về quận Tây Giang trong tay chị đều phải đưa qua bí thư Triệu xem trước, một bài giới thiệu vắn tắt hay là một bức ảnh đều bắt làm lại mấy lần, có đôi khi bị Bí thư làm cho tức giận đến rơi nước mắt nhưng mà Bí thư chẳng hề xúc động.

Vương Lệ Mai mỉm cười:

- Đi theo một lãnh đạo như vậy em cũng không thấy thất vọng sao?

- Có gì mà thất vọng? Bí thư Triệu cũng không phải nhằm vào cá nhân ai mà chỉ vì công tác, không thể nói Bí thư Triệu làm cho chúng ta vì muốn làm tốt hơn nữa sao?

Lục Nhị lắc đầu:

- Bí thư Triệu chịu áp lực cũng rất lớn, có vài lần em nhìn thấy Bí thư Triệu trăn trở suy nghĩ trong văn phòng, đại khái cũng là vì muốn tháo gỡ sầu muộn.



- Cô bé này, chị thấy em nói đỡ cho bí thư Triệu đó, không phải em có ý gì đó với bí thư Triệu đấy chứ?

Vương Lệ Mai liếc nhìn đối phương đầy quái dị khiến trong lòng Lục Nhị có phần sợ hãi.

- Chị Lệ Mai, đừng nói bừa như vậy, người như bí thư Triệu thì chúng ta sao xứng được chứ?

Mặt Lục Nhị nóng bừng như phát sốt, vội vàng giải thích:

- Em chỉ cảm thấy bí thư Triệu tới khu Khai phát giống như là giải thoát vận mệnh nguy nan vậy.

Nếu nói lòng xuân thiếu nữ chưa từng có ảo tưởng thì chắc chắn là nói dối, chỉ có điều Lục Nhị là một cô gái rất lý trí và hiện thực, cô biết với thân phận của mình thì dù có xinh đẹp hơn vài lần thì cũng không có khả năng đi bên cạnh người đàn ông như Triệu Quốc Đống. Do đó cô cẩn thận chôn chặt ảo tưởng vào chỗ sâu nhất tận đáy lòng, cố gắng làm tốt nhất công tác của mình.

Vương Lệ Mai là loại người nào chứ, không dám nói là biết tuốt nhưng cũng có thể coi là có ánh mắt sắc bén, chút thay đổi tâm tư thể hiện trên mặt Lục Nhị dù rất nhỏ nhưng cũng khó có thể thoát khỏi ánh mắt của cô. Xưa nay thiếu nữ ôm ấp tình cảm đều là ngưỡng mộ người thành công, phụ nữ ngày nay lại càng vì danh lợi và tiền bạc, cô gái này cũng không ngoại lệ, leo bám vào những người thành công đã trở thành một quy tắc ngầm được mặc nhận trong xã hội. Chỉ có điều Triệu Quốc Đống đối với Lục Nhị mà nói thì có hơi xa vời một chút, cũng may dường như Lục Nhị cũng nhận ra được điểm này.

Vận mệnh là giải cứu khi có nguy nan?

Vương Lệ Mai cẩn thận nghiền ngẫm những lời này, Triệu Quốc Đống hình như sở trường về việc này, nghe nói lúc trước khi hắn đến Hoa Lâm làm phó chủ tịch huyện thì cũng chính là lúc một vị phó chủ tịch thường trực huyện Hoa Lâm có chút năng lực tên là Điền Ngọc bởi vì dám công nhiên nuôi gái hơn nữa còn phát sinh chuyện đẻ con. Trong phút chốc huyện Hoa Lâm trở nên rối loạn và hoang mang, Triệu Quốc Đống nhậm chức chỉ trong thời gian ngắn liền trở thành phó chủ tịch thường trực huyện rồi thừa thế đoạt luôn chức vị chủ tịch huyện của Mai Anh Hoa, cuối cùng trèo được lên đỉnh.

Hiện giờ dường như lịch sử lại đang tái diễn, chẳng qua diễn viên lại còn lớn mạnh hơn, ngoại trừ hai từ "dũng mãnh" thì Vương Lệ Mai không tìm ra được từ nào thích hợp hơn để hình dung ra đối phương, mà phụ nữ thì lại thường thường am hiểu nhất là leo bám vào kẻ mạnh rồi lợi dụng đối phương để đạt được mục đích cướp lấy lợi ích.

………

Mễ Á có chút tò mò nhìn hai cô gái xinh đẹp đang xoay quanh Triệu Quốc Đống ở phía xa xa, một người thì thanh xuân mỹ lệ, một người thì thành thục quyến rũ, nhìn qua cách trang điểm thì trông có vẻ hơi bảo thủ nhưng cũng không đến mức lạc hậu như cán bộ chính quyền. Thật sự không ngờ Triệu Quốc Đống lại xuất hiện với phong thái như vậy trước mặt mình, điều này khiến Mễ Á có phần không thể tin được.

Nếu không phải là Khấu Linh gọi điện thì Mễ Á thực không biết Triệu Quốc Đống đã tới Thượng Hải, giọng điệu của Khấu Linh trong điện thoại hình như có phần quỷ dị, giống như là cảm thấy bản thân đã buột miệng. Chẳng qua Mễ Á cũng không hề nghĩ gì nhiều mà chỉ hỏi Khấu Linh xem đối phương ở chỗ nào, kết quả là Khấu Linh do dự một lúc rồi mới nói là hình như ở khách sạn quốc tế Quý Đô.

Quốc tế Quý Đô cũng coi như là một khách sạn nổi tiếng lâu đời ở Thượng Hải, thành lập được 67 năm, rất có tiếng tăm trong ngành, đồ ăn ở đây nổi danh về các món của Nhật và Hàn, rất nhiều người Nhật Bản và Hàn Quốc đều rất thích ở lại đây. Mà câu lạc bộ quốc tế Thượng Hải cũng tọa lạc ở trong này, trang thiết bị tập thể hình hiện đại và hoàn hảo cộng thêm tiêu chuẩn phục vụ chuyên nghiệp nên hấp dẫn không ít khách nước ngoài tới ở. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại chọn một nơi xa hoa như vậy để tổ chức hội nghị.

Triệu Quốc Đống nới lỏng cà-vạt ra có phần mệt mỏi, máy điều hòa ở trung tâm cũng không hề mang đến cảm giác tươi mát mà ngược lại sự ngột ngạt lại khiến hắn thấy rất khó chịu nên hắn liền ra bên ngoài để cảm thụ chút gió lạnh.

Khi một chai nước khoáng đưa trước mặt Triệu Quốc Đống đang ngồi trên ghế salon thì hắn liền cầm lấy mở nắp tu một hơi nửa bình mà không hề suy nghĩ. Cảm giác mát lạnh rót thẳng vào dạ dày rồi thẩm thấu ngược lại trong cơ thể khiến Triệu Quốc Đống thấy khoan khái dễ chịu.

Chai nước khoáng mang theo một mùi thơm ngát thoang thoảng, lúc này Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên mới phát hiện Mễ Á đang cười khanh khách và nhìn mình với ánh mắt sáng ngời.

- Mễ Á, thật sự là cô à?

Triệu Quốc Đống nhìn Mễ Á đầy kinh ngạc, một chiếc len bên trong chiếc áo khoác da kết hợp với quần jean thắng đứng càng làm tôn đôi chân và dáng người thon dài của cô gái này, nhất là một chiếc túi xách màu nâu cùng với dây đeo màu vàng tươi lại càng khiến cô gái xinh đẹp và thanh lịch hơn rất nhiều.

- Sao vậy, không chào đón à?

- Đâu có, đâu có, chỉ là bộ dạng của tôi lúc này có phải nhếch nhác quá hay không?

Triệu Quốc Đống dang rộng tay ra, bộ âu phục phanh một nửa, cà-vạt nới lỏng một nửa, áo sơ mi thì cởi bỏ một cúc, mà ngay cả tư thế ngồi cũng có chút phóng túng.

- Đừng nên lúc nào cũng ép mình vào trạng thái bảo thủ và khẩn trương như vậy, thực ra có một số người rất hi vọng được nói chuyện với bầu không khí thư thái. Nếu được thì tôi đề nghị ông có thể thay âu phục, ừ, jacket, thậm chí áo lông, thoải mái một chút, cũng không cần phải trao đổi trong bầu không khí thương vụ đâu. Có lẽ như vậy hiệu quả sẽ rất tốt, đương nhiên nếu như là đàm phán chính thức thì sẽ không bàn luận tới những chuyện khác.

Mễ Á ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống.

- Ồ, Mễ Á, phương thức giao lưu giữa cô với người nước ngoài có phần cứng nhắc đúng không? Nếu làm như vậy thì bọn họ sẽ cho rằng chúng ta không coi trọng bọn họ và rồi sẽ làm hư chuyện này.

Triệu Quốc Đống lắc lắc đầu:

- Trung Quốc có tình hình của Trung Quốc.

- Không, không nhất định, nếu như là nhà đầu tư bảo thủ một chút thì có lẽ như thế, nhưng tôi thấy những khách thương hoạt động ở trong này thì phần đông đều là cán bộ cao cấp hơn 30 tuổi, tôi nghĩ bọn họ có lẽ sẽ thích cái bầu không khí này.

Mễ Á mỉm cười:

- Ông không ngại thử thay đổi một lần chứ.

Triệu Quốc Đống do dự một chút:

- Tuổi của tôi không quá thích hợp lắm, nếu như vậy thì người khác sẽ khó có thể tán đồng, mặc dù đây không phải là lỗi của tôi.

Mễ Á trầm ngâm một lát rồi cuối cùng vẫn gật đầu:

- Ừ, điều này đúng là cần phải chú ý, có điều nếu như cuộc đàm phán tới giai đoạn sau thì ông có thể đổi sang như vậy.

- Được rồi, không nói nữa, tìm nơi nào giải trí một tí đi, cà phê hay trà?

Triệu Quốc Đống hiếm khi hài hước một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook