Quyển 8 - Chương 25
Thụy Căn
16/04/2013
Hoàn cảnh của quán cafe thuộc câu lạc bộ quốc tế Thượng Hải không tồi, Triệu Quốc Đống cũng không lo lắng gì, hắn thậm chí còn giới thiệu Mễ Á với Lý Trạch Hải, Lô Miễn Dương và Hoắc Vân Đạt, ngay cả Vương Lệ Mai và Lục Nhị cũng tham gia cùng.
Phong cách lịch sự tao nhã và thời thượng của Mễ Á khiến Triệu Quốc Đống rất đắc ý, ít nhất thì người bạn học cũ này không hề khiến mình mất thể diện trước mặt cấp dưới. Từ ánh mắt của mấy tên đàn ông là có thể nhận thấy ấn tượng đầu tiên của bọn họ về Mễ Á là khá tốt, còn Vương Lệ Mai và Lục Nhị thì mặc dù thể hiện xuất sắc nhưng so với một Mễ Á luôn theo kịp mode mà nói thì cách ăn mặc của hai cô vẫn tỏ ra kém một bậc.
- Sao thế, không mất thể diện của ông đó chứ?
Một người thông minh như Mễ Á thì sao lại không đoán ra được tâm ý của Triệu Quốc Đống, mãi đến khi đi vào quán cafe thì mới cười tươi như hoa quay lại hỏi.
- Ồ, rất hoàn hảo, không thấy ánh mắt mấy vị chủ nhiệm chỗ tôi đều nhìn mãi đó sao, cũng may là bọn họ nể mặt tôi nên vẫn khắc chế được cảm xúc của mình không đến mức lộ hết ra ngoài đó.
Tâm tình của Triệu Quốc Đống rất tốt, một phần nguyên nhân là do Mễ Á đến, mặc khác cũng nhờ mấy vụ trao đổi bàn bạc có hiệu quả tương đối tốt.
Mễ Á cười khúc khích nói:
- Nhìn coi ông đánh giá chủ nhiệm của mình thành dạng người gì kìa.
- Ha ha, chỉ có dùng cách nói như vậy thì mới chứng minh được mị lực của cô mà.
Triệu Quốc Đống và Mễ Á ngồi xuống, phục vụ liền lại gần hỏi xem bọn họ gọi đồ gì.
Mễ Á khước từ cafe vì sợ tối mất ngủ và gọi một ly nước sô đa, còn Triệu Quốc Đống thì gọi một tách cafe.
- Mễ Á, đừng bảo là bởi vì tôi tới Thượng Hải nên cô mới mất ngủ đó, đừng có đổi lỗi tại cafe đấy.
Triệu Quốc Đống mỉm cười trêu đùa, nói đùa cùng bạn học cũ rất là thoải mái, nhất là khi người bạn học này lại là mỹ nữ.
- Ông tự tin như vậy sao? Chẳng trách Khấu Linh nói ông hoàn toàn không phải là Triệu Quốc Đống trước kia, miệng lưỡi đã trở nên láu lỉnh như vậy thì đúng là không hề giống với Triệu Quốc Đống trong ấn tượng của chúng tôi khi xưa.
Mễ Á cười xinh đáp.
- Nếu trước kia các cô nghĩ tôi chỉ là một tên vũ phu hay là kẻ lỗ mãng thì xin hãy vứt đi, còn nếu như nghĩ tôi là thiếu niên ngây thơ thì xin giữ lại, có lẽ bây giờ tôi chân thật hơn.
Triệu Quốc Đống nhìn Mễ Á chăm chú:
- Mà Mễ Á à, hình như cô không thay đổi.
- Con người không có khả năng không thay đổi, chỉ là lớn hay nhỏ và phương diện nào mà thôi.
Mễ Á lắc đầu:
- Ông thay đổi quá lớn như thế cho nên sẽ cảm thấy người khác không thay đổi mấy, có điều đích thực tình trạng hiện giờ của cậu không hề giống với tưởng tượng của chúng tôi.
- Các cô tưởng tượng tôi như thế nào? Là công nhân hay là cảnh sát, hay là không nghề nghiệp?
Triệu Quốc Đống cười nhạt, bất kể là Khấu Linh hay là Mễ Á thì đều có cảm giác ưu việt trời sinh, cho rằng gia cảnh của mình tốt, mặt mũi khí chất mỹ lệ, lại tốt nghiệp ở đại học danh tiếng, giờ còn nhậm chức ở cơ quan, ủy ban bộ hay trung ương hoặc là nổi tiếng ngoài mong đợi nên theo bản năng nhìn các bạn học khác với ánh mắt cao vời vợi, điều này khiến Triệu Quốc Đống thường khịt mũi coi thường.
Triệu Quốc Đống không thể hiểu tại sao các cô cô này lại cảm thấy ưu việt nhiều như vậy? Cảm giác vượt trội này từ đâu mà có? Đánh giá về một con người trong xã hội này chẳng lẽ là bởi vì xinh đẹp hơn hay là công tác ở đơn vị tốt hơn nên cao hơn người sao?
- Hình như ông mất hứng hả?
Cảm giác của Mễ Á rất nhạy bén.
- Không có gì.
Triệu Quốc Đống nhún vai thấy mình có hơi ngớ ngẩn, mình không cần phải để ý ấn tượng của mấy cô cô này, cho dù là bạn học cũ thì cũng đều có cuộc sống riêng, ngẫu nhiên gặp nhau thì cứ thoải mái tâm sự chuyện cũ, chỉ là điểm thêm chút sắc thái cho cuộc sống của mỗi người mà thôi. Cái loại hư vinh này cũng chỉ là ngẫu nhiên nổi lên gây hại trong tình huống cá biệt thôi. Lúc này Triệu Quốc Đống nhận thấy mình đã hoàn toàn có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
- Ông đúng là có chút mất hứng, có phải là vì cảm thấy thành kiến với ấn tượng của tôi về ông hay không?
Mễ Á mím môi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Quốc Đống.
- Có đôi chút.
Triệu Quốc Đống cũng không phủ nhận.
- Không ngờ ông cũng hẹp hòi như vậy.
Mễ Á nghe vậy thì ngược lại càng cao hứng hơn, ít nhất điều này chứng tỏ Triệu Quốc Đống vẫn để ý tới cái nhìn của mình về hắn:
- Hiện giờ ông mang đến một ấn tượng mới mẻ với bọn tôi, hoàn toàn trái ngược với suy đoán trước kia, điều này chẳng lẽ không tốt hơn sao?
- Ồ, có tác dụng gì?
Triệu Quốc Đống cũng mỉm cười:
- Mễ Á, tôi có tốt hay không tốt thì hình như cũng không ảnh hưởng gì, cô cũng vậy, đương nhiên tôi hi vọng các bạn học của mình đều có thể tốt hơn tôi.
Khóe miệng Mễ Á xuất hiện nụ cười xảo quyệt:
- Ông có tâm trạng, tôi nhìn ra được.
- Được rồi, Mễ Á, hai chúng ta không cần đấu khẩu nữa, Khấu Linh nói tết năm nay muốn họp lớp, lúc nào thì cô trở về An Đô?
Triệu Quốc Đống cười xua tay, Mễ Á này đúng là một cô gái láu lỉnh, thảo nào người như vậy khó động tâm, ngay cả cái tên Tiêu Trí Viễn kia vẫn luôn dòm ngó thèm nhỏ dãi.
- Có thể về An Đô cùng với các người được không? Như thế vừa thuận tiện được thơm lây mà tớ cũng tiết kiệm được vé máy bay?
Mễ Á cười ngọt ngào.
- Mễ Á, một chiếc vé máy bay mà cô cũng để ý sao? Lẽ nào người bạn trai làm giám đốc điều hành doanh nghiệp nước ngoài kia không quan tâm đến cô à, cô về An Đô mà hắn cũng không tiễn không nói, ngay cả một chiếc vé máy bay mà cũng không thể mua lấy lòng cậu sao?
Triệu Quốc Đống cười to.
- Đừng nói nữa, tôi và hắn không hợp nên đã bỏ từ lâu rồi.
Mễ Á nói một cách tự nhiên:
- Thời đại này thì độc thân càng sung sướng.
- Ồ, hình như hiện giờ trào lưu này rất thịnh hành nhỉ.
Triệu Quốc Đống gật gật đầu:
- Nước ta càng ngày càng coi nhẹ hôn nhân, muốn kết hôn hay không, có nhất định phải kết hôn hay không, không kết hôn chẳng lẽ sẽ không hạnh phúc, tôi thấy mấy vấn đề này đang khiến thế hệ chúng ta phức tạp, không phải giống như thành phố hay sao? Người đi vào rồi thì muốn đi ra còn người ở bên ngoài lại cứ nhao nhao muốn vào, miêu tả này thật sự là chuẩn xác.
Triệu Quốc Đống rất thích sự tự nhiên và thoải mái của Mễ Á, so với Khấu Linh thì Mễ Á chân thực hơn, Triệu Quốc Đống thích cảm giác thả lỏng khi ở bên Mễ Á, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương có thể bỏ qua một số dè dặt, Mễ Á rất nhạy cảm khi ý thức được điều này nên đã kiềm chế được.
Sự vui vẻ này được giữ nguyên cho tới tận 11 giờ tối, tới lúc này Triệu Quốc Đống mới gọi Triệu Trường Xuyên cho con Mercedes 600 đến đưa Mễ Á về chỗ ở, việc này lại khiến Mễ Á chấn động thêm một lần nữa.
Khi Mễ Á hỏi dò thì lại không thu hoạch được gì, lái xe chỉ nói là được ông chủ phái tới chở người, còn lại thì chẳng rõ, về phần chiếc xe thuộc về sở hữu của ai thì lái xe cũng nhã nhặn từ chối vì không tiện tiết lộ.
Triệu Quốc Đống đã lưu lại nhiều bí ẩn với Mễ Á, loại phức tạp này cứ xoay quanh trong đầu cô tới mức móc nối với cả thái độ quái dị của Khấu Linh trong điện thoại lúc trước. Mễ Á càng lúc càng hiếu kỳ như muốn gọi trực tiếp cho Triệu Quốc Đống để hỏi nhưng cuối cùng cũng đành phải cố nhịn hành động có phần đường đột này.
Xem ra Triệu Quốc Đống đúng là một người kỳ lạ, may là còn có cơ hội, cuộc họp lớp vào tết này vừa khéo có thể tìm hiểu ngọn nguồn người này.
Khi nghĩ đến việc mình bảo Triệu Trường Xuyên cho Mercedes 600 tới chở Mễ Á về thì Triệu Quốc Đống biết rằng lòng hư vinh nông cạn của mình lại tác quái, biết rõ mà vẫn cứ làm. Ông cha thường nói hư vinh là nguồn gốc tội lỗi, lời này thì dường như là ai cũng biết nhưng vì sao vẫn có nhiều người vẫn cứ làm mà không biết chán?
Căn cứ vào quy tắc trong hợp lý, chứng minh lòng hư vinh cũng là một loại nhu cầu có thể thỏa mãn con người, một nhu cầu về tâm lý, Triệu Quốc Đống cũng cho rằng điều này có gì sai cả, chỉ cần có thể làm cho tâm tình mình vui vẻ là được, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Mễ Á và đứa bé giữ cửa cùng với những khách nhân lai vãng thì Triệu Quốc Đống rất đắc ý.
Hai ngày kế tiếp Triệu Quốc Đống đều bận tới hoa mày chóng mặt, mãi cho đến ngày thứ ba thì Triệu Quốc Đống mới có thời gian để ngồi nói chuyện với Triệu Trường Xuyên, Triệu Đức Sơn cùng với Dương Thiên Bồi và Kiều Huy về việc hợp tác phát triển giữa Thiên Phu và Thương Lãng.
Triệu Quốc Đống giống như là một nhà tiên tri đưa ra một lời phán đoán về xu thế kinh tế cơ bản Trung Quốc trong vài năm tới, vì muốn che dấu tính chuẩn xác mà mình đã biết nên Triệu Quốc Đống không thể không kéo quan điểm của nhân sĩ cao tầng như Thái Chính Dương và Lôi Hướng Đông để làm bằng chứng hòng tăng khả năng chấp nhận của những người này.
Cũng may là cơn bão tài chính Đông Nam Á được Triệu Quốc Đống dự đoán chuẩn xác khiến mấy người này đều phải ca ngợi "tài quan sát phán đoán" đầy nhạy bén và cẩn thận của Triệu Quốc Đống. Phán đoán về xu thế kinh tế Trung Quốc cũng không khiến bọn họ hoài nghi, chỉ có điều làm thế nào để tận dụng một nguy cơ như vậy để tăng tốc phát triển xí nghiệp thì mấy người này đều có ý kiến và quan điểm của riêng mình.
Nhưng tổng thể mà nói thì đều có khuynh hướng chấp nhận quan điểm nguy cơ tức là cơ hội của Triệu Quốc Đống, phải lợi dụng được thời cơ này để đoạt được đà tăng tốc phát triển trước khi người khác kịp tỉnh ngộ. Tỷ như làm sao để lợi dụng chính sách mở rộng nhu cầu tiêu dùng thị trường trong nước nhằm giảm bớt lãi suất của quốc gia, hay có thể gia tăng xây dựng các công trình cơ sở và thúc đẩy các biện pháp hâm nóng thị trường bất động sản, đây có thể nó là cơ hội ngàn năm có một, làm thế nào để vận dụng linh hoạt thì phải trông chờ vào cách quyền biến, ứng đối của mỗi người.
Triệu Quốc Đống không ngờ mình ở lại Thượng Hải vài ngày lại có được thu hoạch ngoài ý muốn, đoàn đại biểu của xí nghiệp bảo vệ môi trường của Đức vừa khéo lại đang khảo sát ở khu vực Trường Giang tam giác châu. Lưu Kiều thông qua Lưu Nhược Đồng biết được Triệu Quốc Đống đang đại biểu cho chính quyền thị xã Ninh Lăng mở hội nghị thu hút đầu tư tại Thượng Hải liền bay tới ngay.
Thông qua Hallman tham tán thương mại của lãnh sự quán Cộng hòa liên bang Đức thường trú tại Thượng Hải, cũng chính là vị tiên sinh Hallman đã từng đảm nhiệm tham tán thương mại của lãnh sự quán tại An Đô hơn một năm trước. Triệu Quốc Đống cùng đoàn đại biểu tiến hành tổ chức một buổi tọa đàm mang tính chất tư nhân với đại biểu của các xí nghiệp cảm thấy hứng thú với khu vực Trung Tây Trung Quốc. Phải nói không khí buổi tọa đàm hết sức hòa hợp, nhất là Triệu Quốc Đống còn nhiệt tình mời mấy đại biểu xí nghiệp Đức đến thị xã Ninh Lăng tham quan, khảo sát đồng thời cũng giới thiệu ưu thế về giao thông cùng nguồn năng lượng của Ninh Lăng. Dưới sự thúc đẩy tích cực của tham tán Hallman, mấy vị đại biểu xí nghiệp Đức đều chấp nhận lời mời một cách thích thú, đặc biệt công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đến từ Bayern lại còn hết sức hứng thú với việc quận Tây Giang liệt những ngành sản xuất bảo vệ môi trường vào ngành công nghiệp chủ đạo hàng đầu.
Hallman có ấn tượng rất tốt về Triệu Quốc Đống nên cũng tận tình trợ giúp hắn giới thiệu với xí nghiệp Đức, nhất là còn luôn mồm khen ngợi nhân phẩm của Triệu Quốc Đống, nhờ đó mà các đại biểu xí nghiệp Đức cũng khắc sâu ấn tượng về Triệu Quốc Đống.
Trong suy nghĩ của người Đức thì chẳng có khái niệm gì là tết âm lịch cả, tuy nhiên bọn họ cũng mơ hồ biết được tết âm lịch đối với người Trung Quốc đại khái cũng giống như lễ Giáng sinh với bọn họ. Có điều bọn họ không cho rằng khoảng thời gian hơn 20 ngày trước tết âm lịch là giai đoạn trước năm mới, ít nhất bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩ nghỉ làm trước lễ Giáng sinh một hai chục ngày.
Triệu Quốc Đống chỉ ở lại hai ngày rồi sau đó nhân cơ hội trở về An Đô cùng đoàn khách nước Đức, cuối cùng theo suốt phái đoàn Đức đi tham quan khảo sát khu Khai phát Ninh Lăng và khu công nghiệp trong quy hoạch của quận Tây Giang. Điều khiến Triệu Quốc Đống vui mừng chính là tập đoàn Hòa Hoàng hình như cũng biết Ninh Lăng có ý tiến hành mở rộng phương diện này nên cũng chìa cành ô-liu với Ninh Lăng.
Trên thực tế việc khống chế cổ phần cảng Tân Châu cũng không hề mang lại bao nhiêu hiệu ích cho tập đoàn Hòa Hoàng, nhưng nắm giữ được cảng Ninh Lăng nằm ở phía hạ du thì chắc chắn có ý nghĩa chiến lược rất lớn trong việc khống chế toàn bộ thượng du sông Trường Giang. Từ đó tập đoàn Hòa Hoàng sẽ có sức ảnh hưởng lớn trong việc vận tải đường thủy trên dòng Ô Giang - Một nhánh sông trọng yếu ở thượng du Trường Giang.
Những hoạt động liên tiếp này khiến Triệu Quốc Đống bận rộn cho mãi tới một tuần trước khi tết thì mới xem như là thoải mái đôi chút, còn quận Tây Giang thì may nhờ có Tăng Lệnh Thuần hết sức chống đỡ các loại kiểm tra đánh giá, sát hạch và hội nghị cuối năm nên mới xem như không bị tách rời.
- Đoàn đại biểu ba người của công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đi cùng với tham tán thương mại Hallman trú tại Thượng Hải đi khảo sát một vòng quanh Ninh Lăng, thế cho nên các thành viên khác trong đoàn đại biểu đã trở lại Đức nhưng bọn họ vẫn còn ở lại Ninh Lăng.
Đại biểu của công ty Neo khá chuyên nghiệp, bọn họ khảo sát rất cẩn thận về chính sách đầu tư, thuế, giá cả nguồn năng lượng cùng với điều kiện giao thông. Thậm chí còn đề xuất riêng với Triệu Quốc Đống thông qua chính quyền quận Tây Giang trợ cấp tài chính, ưu đãi giá đất và vấn đề đảm bảo tài chính đối với các xí nghiệp bảo vệ môi trường bằng các hội nghị luận chứng chuyên ngành rồi từ đó đưa ra triển vọng xây dựng nhà máy tại Ninh Lăng. Tinh thần làm việc nghiêm túc của người Đức khiến đám cán bộ quận Tây Giang cũng phải thấy tự thẹn.
Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đã ký kết hiệp ước với tổng giá trị lên tới 8 triệu đô la Mỹ với quận Tây Giang để đầu tư vào khu công nghiệp quận Tây Giang, chủ yếu dành cho nhà máy nhiệt điện, xí nghiệp luyện kim, đúc cùng với xí nghiệp gia công thiết bị khử lưu huỳnh và hút bụi. Nếu như hiệp nghị có thể thực hiện được thì đây sẽ là hạng mục đầu tư nước ngoài lớn nhất từ trước tới nay ở Ninh Lăng, hơn nữa đây còn là sản xuất thiết bị bảo vệ môi trường thì lại càng khiến người khác phải trợn tròn mắt.
So với việc ký kết hiệp ước đầu tư với công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo của Đức thì khu Khai phát Ninh Lăng còn thu được thành quả lớn hơn nhiều. Xí nghiệp sản xuất thiết bị cách nhiệt, điện Dũng Ninh và nhà máy cầu dao điện Thân Khoa cuối cùng được ban quản lý khu Khai phát Ninh Lăng ký quyết định dành 64 mẫu đất dành cho việc xây dựng nhà máy, mức đầu tư lần lượt là 14 triệu và 9 triệu tệ. Mặt khác một xí nghiệp khác là công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên cũng xin được 120 mẫu đất ở khu Khai phát Ninh Lăng, đầu tư 15 triệu tệ để xây dựng nhà máy đích xác khiến cả Triệu Quốc Đống lẫn đám lãnh đạo khu Khai phát đều bất ngờ. Ngay cả khi tổng giám đốc công ty Trường Liên đề xuất ý tưởng này thì Lý Trạch Hải thậm chí vẫn còn lo liệu có phải đối phương đang nói đùa hay không.
Đây là một công ty tới từ Giang Tô chủ yếu sản xuất các thiết bị nhiệt, lò sưởi. Lần này tiến quân vào khu vực Trung Tây là do thấy được thị trường khai thác tài nguyên điện lực ở đây rất khả quan, chuẩn bị sản xuất tối đa để tiếp cận thị trường hòng đạt được không gian phát triển lớn hơn nữa.
Việc ký kết hiệp định đầu tư với ba xí nghiệp rốt cuộc cũng khiến Triệu Quốc Đống thoát khỏi sự thấp thỏm vẫn luôn lơ lửng, tuy rằng Triệu Quốc Đống không cho rằng nếu như hội nghị thu hút đầu tư lần này không giành được kết quả gì thì là thất bại nhưng ở sâu trong tâm khảm hắn vẫn hiển nhiên có thể có được kết quả khiến mọi người hài lòng. Nhất là mấy câu nửa đùa nửa thật của Thư Chí Cao khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy dường như bản thân mình đã bắt đầu không còn thoải mái được nữa.
Cũng may trời không phụ người có lòng, kết quả cuối cùng cũng xem như là tạm được, đầu tư hơn 400 ngàn tệ trong hơn ba ngày cho chuyến hành trình tới Thượng Hải lần này cũng rất đáng giá. Hơn nữa còn dẫn hẳn một nhà đầu tư nước ngoài là công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo từ Đức tới quận Tây Giang thì có thể nói đây là một kết quả vượt ngoài mong đợi.
- Không tồi! Quốc Đống, nghe nói công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo của Đức này rất có tiếng trong giới sản xuất bảo vệ môi trường. Họ có thể tới Ninh Lăng chúng ta thì chứng tỏ hoàn cảnh đầu tư của Ninh Lăng đã đầy đủ, tôi nói cho cậu biết, ngay cả chủ tịch tỉnh Ninh cũng đều tự mình hỏi vì sao công ty này tới tới chỗ chúng ta khảo sát đầu tư, hiển nhiên chủ tịch Ninh cũng không tin chỉ một hội nghị thu hút đầu tư ở Thượng Hải là có thể đưa được công ty này tới.
Từ trên tỉnh trở về tâm trạng của Kỳ Dư Hồng rất tốt, đã lâu rồi Triệu Quốc Đống không được nhìn thấy vẻ mặt này của vị bí thư thị ủy, trên mặt đỏ phừng phừng dường như uống rượu say giữa trưa cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Xem ra bữa trưa nay nhất định là có nhân vật lớn tham gia, nếu không với tính cách "nhát rượu" của hắn thì dù có lấy súng chĩa vào huyệt Thái Dương của hắn thì cũng chưa chắc hắn đã uống nhiều thêm một chén.
- Bí thư Kỳ, đâu đến mức đó, người Đức mới chỉ ký một hiệp ước đầu tư mà thôi, chưa có ký hợp đồng chính thức với chúng ta mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, một hội nghị thu hút đầu tư đương nhiên không có khả năng kéo được một xí nghiệp danh tiếng như vậy, tham tán thương mại Hallman của tổng lãnh sự liên bang Đức tại Thượng Hải chắc chắn đóng vai trò mấu chốt. Triệu Quốc Đống có cảm giác vị tiên sinh Hallman này có phong cách hiệp sĩ Trung Quốc cổ đại, nhận được ân tất phải báo đền, mình cũng chỉ vô tình hành động mà không ngờ lại nhận được thiện cảm của đối phương như thế.
Chính nhờ hắn hết sức giới thiệu và bảo đảm nên ba người đại biểu công ty Neo mới chịu đáp ứng bay tới An Nguyên một chuyến, rồi mới dẫn tới một tuần khảo sát Ninh Lăng, thậm chí ngay cả nhóm phiên dịch được mời tới cũng bị nhóm người Đức này làm khổ, từ đó có thể thấy được rõ ràng tính nghiêm cẩn, cố chấp của người Đức.
Người Đức rất coi trọng hiệu suất làm việc của chính quyền, thậm chí bọn họ còn dám chất vấn ngay trước mặt bộ máy chính quyền quận Tây Giang xem có năng lực tạo được khu công nghiệp Lâm cảng như trong hạn định hay không, nhất là yêu cầu về bến cảnh Ninh Lăng lại càng rõ ràng. Điều này khiến Tăng Lệnh Thuần tham gia đàm phán cảm thấy áp lực khá lớn.
Việc tu sửa và cải tạo bến cảng Ninh Lăng và khu công nghiệp Lâm Cảng vừa mới được quy hoạch, nếu muốn thực sự thực thi thì tuyệt đối không chỉ dựa vào hô hào một hai câu khẩu hiệu hay là vài văn kiện là được. Nhất là đối với tính cách nghiêm cẩn có phần giáo điều của người Đức thì nếu mà một khi anh đã hứa hẹn thì chắc chắn anh phải làm được, còn nếu nói lỡ mồm thì sẽ mang đến hậu quả khá nghiêm trọng, thậm chí có khả năng sẽ phá hỏng toàn bộ ấn tượng của giới đầu tư Đức về Ninh Lăng hay rộng hơn là cả tỉnh An Nguyên, thế nên cũng khó trách Tăng Lệnh Thuần không dám tỏ thái độ dễ dàng.
Cuối cùng vẫn là do Triệu Quốc Đống vỗ ngực quyết đoán cam đoan với người Đức, bảo đảm sẽ hoàn thành xây dựng khu công nghiệp Lâm Cảng trong thời gian quyết định, cam đoan trong vòng hai năm sẽ khơi thông và mở rộng cảng Ninh Lăng.
Sau khi sự việc xảy ra Tăng Lệnh Thuần tỏ vẻ lo lắng về việc bày tỏ thái độ có phần cẩu thả của Triệu Quốc Đống, nhưng Triệu Quốc Đống cũng tỏ vẻ rằng chỉ có áp lực mới có động lực, chỉ có hứa hẹn với người Đức thì quận Tây Giang mới miệt mài chăm chỉ làm được một con đường có thể đi, toàn tâm toàn ý tìm cách phát triển, tập trung tinh thần để kiến thiết.
- Quốc Đống, tác phong của người Đức thì tôi cũng biết một phần, một khi bọn họ nhận định điều gì đó thì sẽ không dễ dàng thay đổi, trừ phi là có biến cố gì đó trọng đại.
Kỳ Dư Hồng liếc nhìn Triệu Quốc Đống một cái:
- Sao thế, đến giờ còn định giả ngây ngô để lừa tôi hả? Chẳng lẽ trong lòng cậu còn không nắm chắc sao? Ba hạng mục bên khu Khai phát đã định rồi, tôi nghĩ cậu với tôi còn có lão Thư, cũng có thể hít thở trong thời gian dài nữa, tôi coi như vẫn có thể báo cáo kết quả công tác với chủ tịch tỉnh Ninh.
Kỳ Dư Hồng đã không còn nhắc tới vị bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công vẫn đang còn tại vị nữa, mọi người đều biết sang năm Quý Thành Công sẽ phải rời khỏi tỉnh An Nguyên, về việc hắn đi tới đâu thì cũng mơ hồ bất định, nhưng có một điều rõ ràng hắn vẫn là ủy viên trung ương đảng, hơn nữa tuổi cũng không tính là lớn lắm. Nói cách khác có khả năng hắn sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức vị lãnh đạo chủ yếu, nhưng là các bộ ban trực thuộc quốc gia hay là tỉnh thành nào khác thì còn không rõ.
- Bí thư Kỳ, suốt cả tháng qua tôi cũng rất bận rộn, thật sự là sắp không chịu nổi rồi, ngay cả trưởng ban thư ký Liên Hương cũng nói muốn trở về An Đô một tuần, tận dụng hai ngày thứ bảy, chủ nhật nghỉ ngơi và hồi phục một chút. Ngày mai tôi sẽ đi trước một ngày, trưởng ban thư ký Liên Hương muốn tôi xin phép trực tiếp với ngài, bí thư Kỳ, coi như cho tôi giải khuây một chút được không?
Triệu Quốc Đống mệt mỏi ưỡn lưng vài cái, vừa rồi ngồi khá lâu trong văn phòng của Thư Chí Cao, Thư Chí Cao khá hài lòng về thành tích do một hắn làm ra lần này. Nghe nói mấy thành phố như Lam Sơn, Nam Hoa cùng với Hoài Khánh biết tin hội nghị thu hút đầu tư lần này Ninh Lăng thu được thành quả nên đều ngứa ngáy và bắt tay chuẩn bị định sang năm sẽ tổ chức hội nghị thu hút đầu tư ở khu Trường Giang tam giác châu.
Tóm lại, hội nghị thu hút đầu tư lần này có thể nói là tất cả đều vui vẻ, vừa thu được thành tích mà cũng khiến các lãnh đạo đạt được mong muốn. Kỳ Dư Hồng lợi dụng thành công việc lôi kéo công ty Neo để thu hút sự chú ý của Ninh Pháp, hơn nữa còn nhận được biểu dương hiếm thấy, Thư Chí Cao lợi dụng thành quả lần tự thân xuất mã này để nâng cao uy tín của mình, qua đó tạo thành cơ sở để sang năm chính thức thành chủ tịch tỉnh. Về phần Triệu Quốc Đống vì muốn phát triển khu Khai phát và quận Tây Giang nên đã đưa được mấy xí nghiệp tới, coi như đã tạo được một cơ sở để tranh thủ dự án của công ty điện lực quốc gia.
- Được, tôi đồng ý, thời gian này đúng là cậu đã vất vả rồi, cậu thu xếp công tác hai nơi cho tốt, di động lúc nào cũng phải bật, chiều nay cậu có thể về được rồi.
Kỳ Dư Hồng rất dứt khoát, hào phóng vung tay quyết định.
- Vậy thì xin cảm ơn bí thư Kỳ, không chừng lần này trở về An Đô tôi cũng có thể thu hoạch được cái gì khác nữa.
Triệu Quốc Đống nháy mắt cười tủm tỉm.
- Ồ?
Kỳ Dư Hồng ngẩn ra một lúc rồi cười:
- Quốc Đống, tôi cũng hiện nay cậu có thể mang lại nhiều bất ngờ vui cho tôi, thật sự rất mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.