Quyển 7 - Chương 27
Thụy Căn
16/04/2013
Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt mặc dù đều tươi cười nhưng bọn họ tin vào Triệu Quốc Đống bao nhiêu thì khó có thể biết.
Đường Diệu Văn còn đỡ hơn một chút. Dù sao y cũng là Phó bí thư Huyện ủy, có danh phận này thì dù như thế nào cũng dễ triển khai công việc. Tuyên truyền cũng dễ hơn.
Nhưng Hoắc Vân Đạt lại rất lo lắng. Hoa Lâm có tính bài ngoại thì y sớm nghe thấy. Dù là khi Trâu Trì Trường làm Bí thư huyện ủy cũng khó có thể khống chế hoàn toàn Hoa Lâm, hơn nữa khi đó hai người Phương Trì Quốc và Điền Hoa rất mạnh khiến Trâu Trì Trường cùng La Đại Hải cũng giảm sức ảnh hưởng.
Về phần Triệu Quốc Đống từ ngoài tới tại sao có thể đoạt chức Chủ tịch huyện thì Hoắc Vân Đạt không rõ. Nhưng y có thể khẳng định nhất định là do La Đại Hải tuyệt đối ủng hộ. Nếu không có La Đại Hải khi ấy làm Bí thư huyện ủy ngầm ủng hộ, Hoắc Vân Đạt tin Triệu Quốc Đống không thể đẩy được người Thị ủy đã xác định ra ngoài.
Bây giờ La Đại Hải đã đi, Triệu Quốc Đống và Lỗ Đạt từ ngoài tới, Đường Diệu Văn còn lo cho thân chưa xong, Bàng Quân là người địa phương nhưng mới lên chức, có cùng tâm tư với Triệu Quốc Đống không? Hoắc Vân Đạt không dám xác định. Khi được điều tới Hoa Lâm thì Hoắc Vân Đạt vừa vui vừa lo. Vui vì hai năm nay tốc độ kinh tế của Hoa Lâm phát triển nhanh, có thể nói rõ tổ chức tin y. Lo chính là vấn đề tuyển cử, vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này có thể khống chế được tình hình hay không?
Chẳng qua lo lắng của Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt rất nhanh biến mất khi theo Triệu Quốc Đống xuống xã, thị trấn.
Khi Triệu Quốc Đống đến mấy xã, thị trấn khu Tân Bình, cán bộ thôn, xã đều vui mừng, đây là điều mà hai người chưa từng thấy. Về việc tuyển cử, các cán bộ đều tỏ vẻ không gây chuyện. Mấy đơn vị khác đều không hề khác.
Ở Mã Thủ, Triệu Quốc Đống như về quê, cán bộ khu, xã, thôn đều tới. Khi nói chuyện về khu du lịch mang tới chỗ tốt gì cho bọn họ, bọn họ mang ra đủ loại ví dụ như có thể làm đồ thủ công, mở quán ăn, nhà nghỉ. Một thôn dân ở cách khu du lịch vài trăm mét nở nụ cười rất vui vẻ vầ thật lòng.
Triệu Quốc Đống cũng rất nhiệt tình giới thiệu Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt cho cán bộ cơ sở nhận biết. Mặc dù lãnh đạo Đảng ủy Khu và xã, thị trấn đều biết bọn họ, nhưng cán bộ cấp phó thì không quá quen Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt. Bây giờ có thể tiếp xúc gần như vậy đã giúp Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt có thể hòa hợp với bọn họ.
Du Minh Phú đã sớm chuẩn bị thuốc lá cho hai vị Chủ tịch huyện. Mặc dù Đường Diệu Văn không hút thuốc nhưng y và Hoắc Vân Đạt cùng phát thuốc cho mọi người, mau chóng kéo gần khoảng cách với cán bộ.
Hai ngày liên tiếp xuống cơ sở, quan niệm của Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt đã thay đổi.
Ở Tân Bình, khu vực trồng cỏ không ngừng được mở rộng, nông dân rất tích cực nuôi bò, dê, gần như nhà nào cũng nuôi. Xe thu mua của Công ty Đại Hoa và Tam Điệp tới tận thôn đợi thôn dân mang bò, dê béo tới, một tay giao tiền, một tay nhận hàng.
Ở Hà Khẩu, công tác trồng chè và cây ăn quả cũng tiến hành sôi nổi. Khu thí nghiệm nông nghiệp đã bắt đầu cải tiến ở đây, đây là một bước rất quan trọng để tạo được thương hiệu chè Hoa Lâm. Mà đào Mi Hầu cũng bắt đầu đẩy mạnh trồng trọt.
- Lão Đường, lão Hoắc, hai hôm nay các anh thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào trong xe mà nói.
- Bí thư Triệu, một câu, rất xúc động.
Đường Diệu Văn đây là thật lòng mà nói. Hai ngày, y thấy rõ biểu hiện xôn xao của ở nông thôn Hoa Lâm, điều này làm y muốn xắn tay lên làm một hồi, không muốn uổng công xuống cơ sở một lần.
- Bí thư Triệu, tôi đã xuống nông thôn mấy huyện khác nhưng chưa từng có cảm giác này. Cảm xúc đó làm tôi muốn bắt tay ngay vào làm việc. Đây là lời thật lòng của tôi, không phải khen ngợi.
- Ồ, lão Đường, anh đây không phải là khen quá hay sao?
Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn có thể từ ánh mắt đối phương mà nhận ra đối phương có chút kích động.
Có nguyện vọng làm việc là quan trọng nhất, Triệu Quốc Đống sợ nhất là kẻ chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, nếu là người như vậy thì hắn không do dự ép đối phương ngồi im tại chỗ, không thể làm được gì. Nếu như anh muốn làm việc thì được, nhưng đừng gây loạn cho tôi là được.
Đương nhiên tốt nhất là Đường Diệu Văn có thể đồng tâm hợp lực làm việc với hắn. Đây là điều mà Triệu Quốc Đống kỳ vọng nhất. Dù năng lực của anh kém một chút cũng không sao. Không ai vừa sinh ra đã giỏi, chỉ cần anh nguyện ý làm, hai người bàn bạc dần dần sẽ ra mà. CŨng không phải ngành công nghệ cao gì, chỉ cần muốn làm việc thì sẽ tìm được con đường mà.
- Bí thư Triệu, tôi nói thật đó. Trước khi đến Hoa Lâm tôi còn nửa tin nửa ngờ. Hoa Lâm hai năm qua như thế nào thì tôi cũng hiểu, tôi cũng xuống vài lần nhưng do nghiệp vụ khác nên chỉ đi qua một chút mà thôi, không xuống các xã, thị trấn mà nghiên cứu, nên hiểu về Hoa Lâm chỉ là con số bên ngoài.
Đường Diệu Văn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Nhưng hôm qua và hôm nay tận mắt nhìn thấy, ha ha, Bí thư Triệu, trước tôi còn lo xuống xã, thị trấn có gặp chuyện chặn đường kêu oan không? Nhất là trực tiếp xuống đồng, ngồi nói chuyện với dân chúng không ngừng có ai đó oan ức chặn chúng ta thì quá mất mặt. Chẳng qua tôi không ngờ chuyện lại làm người ta cảm động như vậy. Tôi và lão Hoắc trao đổi và có một kết luận là ở Huyện Hoa Lâm có thể làm việc mình muốn làm.
- Đúng thế, Bí thư Triệu, tôi vẫn cho rằng công tác nông nghiệp ở Khuê Dương đã tốt, nhất là sự uy tín của chính quyền cơ sở đứng hàng đầu Thị xã. Tôi vốn làm Bí thư đảng ủy thị trấn Mưu Dương cách huyện thành 10Km, vẫn kiêu ngạo vì công tác tổ chức ở cơ sở. Nhưng hai hôm nay đi cùng Bí thư Triệu xem một chút, tôi cảm thấy công tác cơ sở ở Mưu Dương, Khuê Dương vẫn còn không ít điểm không đủ. Đó là cán bộ cơ sở thiếu ý thức kinh tế. Ừ, đây là chênh lệch về quan điểm.
Hoắc Vân Đạt ngồi trên quay đầu lại nói:
- Tôi đặc biệt chú ý tới cán bộ cơ sở của Xã Kỳ Lân cùng Hà Khẩu. Phó chủ tịch xã Kỳ Lân có thể tốn nửa tiếng ngồi nói chuyện với một ông chủ cửa hàng, thảo luận làm như thế nào để càng được khách du lịch nghênh đón, tranh luận với nhân viên quản lý của khu du lịch về phí bãi đỗ xe. Tôi thấy Đảng ủy xã này không đơn giản, quan niệm kinh tế là rất tốt. Một Phó chủ tịch xã làm tốt như vậy cơ mà.
- Vị Chủ tịch thị trấn Hà Khẩu thì tôi phát hiện y rất quen thuộc với hạng mục của tập đoàn Dụ Thái, công trình xây dựng Nhà máy chè mới dùng bao đất, thuê bao công nhân, công nhân được bao tiền… còn dự định cần bao nông dân trồng trọt, y biết rõ. Y còn nói nếu nhà máy thuê người tàn tật và đạt tỷ lệ nhất định thì sẽ có một vài điều kiện ưu đãi, một Chủ tịch sao lại hiểu rõ và đưa ra ý kiến cho nhà máy như vậy thì nhà máy đó có thể muốn đi nơi khác sao?
Triệu Quốc Đống cũng hiểu Hoắc Vân Đạt khi còn làm Bí thư đảng ủy Mục Dương thì khá có năng lực, luôn hoàn thành tiền thuế của xã, hơn nữa làm việc linh hoạt, điều này đối với một nơi nghèo như xã là không dễ dàng gì.
Đương nhiên như Lưu Như Hoài nói thì năng lực hoạt động của Hoắc Vân Đạt cũng khá mạnh, điều này cũng là bình thường. Nếu không dù anh có vùi đầu làm việc đến đâu thì không có ai coi trọng, anh cũng phí công.
Hoắc Vân Đạt làm Chủ tịch hai năm và Bí thư Mã Dương ba năm, biến một xã bình thường thành một xã có vị trí cao trong Khuê Dương, điều này không thể không nói tác dụng của Hoắc Vân Đạt.
Đương nhiên đây chỉ là ấn tượng đầu tiên của Triệu Quốc Đống đối với Hoắc Vân Đạt, không thể nói sự quan sát nhạy bén và khả năng tự hỏi của Hoắc Vân Đạt cao mà có thể tin được đối phương và đối phương đáng dùng. Lâu ngày biết lòng người, ngày sau còn dài mà. Triệu Quốc Đống nghĩ chỉ cần giao cho đối phương vài việc khó một chút là biết đối phương là người có bản lĩnh thực hay chỉ là hư danh.
- Lão Đường, lão Hoắc, tính ra tôi mới đến Hoa Lâm có hai năm. Nhưng hai năm này tôi học được rất nhiều điều ở Hoa Lâm, cũng làm tôi rất cảm động. Dân chúng Hoa Lâm chân chất và tác phong kiên định của cán bộ cũng đều làm tôi cảm động.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trụ cột của Hoa Lâm đúng là quá ké, nhất là phương tiện trụ cột là quá kém. Đây là nguyên nhân lớn ngăn cản sự phát triển của Hoa Lâm. Mà không thể phát triển kinh tế, như vậy tài chính của huyện sẽ không có mà cải thiện phương tiện trụ cột và hoàn cảnh đầu tư, đây là một vòng tròn khiến chênh lệch giữa Hoa Lâm và các nơi khác càng lúc càng lớn.
- Việc tôi làm đầu tiên khi tới Hoa Lâm là giải quyết vấn đề giao thông. Giao thông tốt thì mới có thể làm cho dòng máu chạy khắp Hoa Lâm, mới làm cho Hoa Lâm vốn bị bệnh lâu trở nên sống động. Bây giờ quốc lộ Tân Hoa cùng quốc lộ Bồng Hoa đã hoàn thành, điều này khiến cho ngành chăn nuôi gia súc, công nghiệp thực phẩm và khu du lịch Hoa Lâm phát triển, có thể nói Hoa Lâm đứng trong thời kỳ tốt nhất để phát triển.
- Làm như thế nào nắm chắc cơ hội này để Hoa Lâm tăng vọt, đó là vấn đề mà bộ máy Huyện ủy, chính quyền huyện Hoa Lâm cần suy nghĩ, cũng hy vọng anh anh phải suy nghĩ sau khi trúng cử sớm bắt tay vào triển khai công việc. Đây là điều cần nhất bây giờ. Bây giờ đã là tháng ba, đã qua một quỹ. Một năm bắt đầu từ mùa xuân, chúng ta không thể tự mãn và khinh thường để đánh mất cơ hội tốt nhất của mình.
Lời này của Triệu Quốc Đống làm hai người Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt xúc động. Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống đưa ra vấn đề hệ thống giao thông thông suốt khiến các ngành sản xuất kia phát triển, bọn họ đã bắt đầu suy nghĩ theo ý của Triệu Quốc Đống.
Chẳng qua Đường Diệu Văn lo lắng chính là tìm được điểm mới, ở tình huống không đi ngược lại phương hướng mà Triệu Quốc Đống xác định mà có thể tạo được dấu ấn của mình. Đương nhiên điều này là nói sau, bây giờ cần chính là y làm như thế nào đứng vững trên trụ cột mà Triệu Quốc Đống đã gây dựng.
Mà Hoắc Vân Đạt lại lo lắng sau khi trúng cử sẽ phụ trách mảng công việc của mình như thế nào. Miêu Nguyệt Hoa đã chính thức làm Phó chủ tịch thường trực, mảng công nghiệp của ả được giao ra. Theo lý thì thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Vi Biểu sẽ phụ trách mảng này, nhưng mảng xây dựng và đất đai Vi Biểu phụ trách là quá quan trọng, từ góc độ nào cũng không thích hợp điều chỉnh. Như vậy Huyện ủy có thể giao cho y mảng nông nghiệp không?
Hoắc Vân Đạt thật lòng không ngại công tác này. Y từ khi còn làm Phó chủ tịch xã đã phụ trách mảng nông nghiệp, coi như ngành quen thuộc. Chẳng qua ở góc độ của Phó chủ tịch huyện lại khác hẳn. Chẳng qua Hoắc Vân Đạt muốn làm bên mảng công nghiệp và thu hút đầu tư hơn. Vì dù sao nhà máy ở xã, thị trấn là quá nhỏ nên y có chút nuối tiếc chưa được rèn luyện trong mảng này.
Trên thực tế cũng không có gì phải lo lắng khi tuyển cử. Trong đại hội, Chương Thiên Phóng đến ngồi trên bàn mà uống trà. Ngoài việc nói chuyện với Triệu Quốc Đống ra thì y không có cơ hội thể hiện gì.
Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt đều đạt số phiếu rất cao được chọn ra, ở giữa không hề có biểu hiện gì nói Huyện ủy không thể khống chế tình hình.
….
Triệu Quốc Đống thấy điện thoại di động của mình nóng lên thì mới lưu luyến bỏ máy xuống. Phùng Minh Khải gọi điện tới cho hắn nói y bây giờ đã đến văn phòng Thị ủy Kiềm Dương làm được hơn một tháng, chẳng qua vẻ hưng phấn vẫn không thể giấu nổi, cứ vài hôm là gọi đến báo cáo một chút làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình như lãnh đạo của đối phương vậy.
Triệu Quốc Đống cũng không tiện đả kích sự hưng phấn ccaur đối phương. Ngoài việc dặn y nhanh tay nhanh mắt ra, thì luôn phải nhẫn nhịn. Còn đâu Triệu Quốc Đống không buồn nói nhiều. Mỗi người có số phận của mình, hắn chỉ có thể giúp Phùng Minh Khải đến mức này mà thôi.
Triệu Quốc Đống vừa bỏ máy xuống thì điện thoại vang lên, Triệu Quốc Đống vừa nghe thì thấy Tiêu Mẫu Đan đi vào nói:
- Chủ tịch, không, Bí thư Triệu, chủ tịch Hoắc tới nói muốn báo cáo công việc với ngài.
Triệu Quốc Đống nhíu mày, hắn không thích thời gian nghỉ ngơi mà nghe người báo cáo công việc, hơn nữa không thích ở tại đây. Nhà khách không có gì bí mật cả, mặc dù Tiêu Mẫu Đan đáng tin nhưng phụ nữ trời sinh đã thích buôn chuyện.
Triệu Quốc Đống ra hiệu cho Tiêu Mẫu Đan bảo Hoắc Vân Đạt vào rồi nghe điện.
Quế Toàn Hữu gọi điện tới. Y bây giờ đã đến Tây Giang làm Chánh văn phòng Quận ủy, nhưng theo y nói không thoải mái như làm việc ở Hoa Lâm. Y ở Tây Giang ngoài việc họp, tiếp đón ra thì chẳng có việc gì thực tế cần làm.
Triệu Quốc Đống ra hiệu Hoắc Vân Đạt ngồi xuống, còn đâu tiếp tục nghe điện. Quế Toàn Hữu ở bên kia có lẽ tnghe ra Triệu Quốc Đống có người cần gặp nên nói vài câu rồi dập máy.
Quế Toàn Hữu đúng là có chút buồn bực, y vốn hy vọng làm việc thực tế nhưng không ngờ lại làm Chánh văn phòng Quận ủy, mà không khí Tây Giang bây giờ quá cổ hủ. Tất cả là do Bí thư Quận Ủy có tư cách lão thành nhất Ninh Lăng – Trương Thiệu Văn.
Trương Thiệu Văn trước đó là bình thường Quận ủy Ninh Lăng nên rất có hy vọng làm Phó thị trưởng khi Ninh Lăng lên cấp, nhưng không biết vì nguyên nhân gì nên Trương Thiệu Văn bị đánh ra ngoài, đây là đả kích rất lớn đối với Trương Thiệu Văn, cùng với việc quan niệm tư tưởng của Trương Thiệu Văn không hòa hợp với Bí thư Thị ủy nên khiến cho địa vị của Tây Giang vốn đứng đầu Ninh Lăng đã giảm đi nhiều.
Quế Toàn Hữu làm Chánh văn phòng Quận ủy nên theo lý là tổng quản đưa ra các chiến lược và công tác cho Bí thư Quận ủy, thậm chí cả Quận ủy trong năm, nhưng Quế Toàn Hữu rất nhanh cảm thấy được ý kiến của lãnh đạo Quận ủy và Thị ủy khác nhau, nhất là ở vấn đề phát triển kinh tế. Điều này làm cho Trương Thiệu Văn vốn có lai lịch và tính cách cứng rắn không chịu cúi đầu.
Quan điểm khác nhau khiến cho Quế Toàn Hữu chẳng có việc gì làm. Vì thế y chỉ có thể đưa ra ý kiến công tác năm mới theo ý của Trương Thiệu Văn mà thôi, đồng thời thích hợp đưa vào ý kiến của Thị xã. Nhưng mặc dù là như vậy Trương Thiệu Văn vẫn không hài lòng với việc Quế Toàn Hữu sửa ý kiến của mình. Mà khi Quế Toàn Hữu đưa lên cho Trưởng ban thư ký Thị ủy – Vưu Liên Hương thì cũng bị phê bình.
Quế Toàn Hữu gọi cho Triệu Quốc Đống là hỏi cách đối phó tình hình hiện tại. Trương Thiệu Văn có cái nhìn với Quế Toàn Hữu, trong hội nghị cũng phê bình công việc của văn phòng Quận ủy, điều này làm địa vị của Quế Toàn Hữu trong Quận ủy suy biến.
Triệu Quốc Đống trả lời Quế Toàn Hữu một cách rất đơn giản, đó chính là bản thân y thấy ý tưởng của Trương Thiệu Văn đại biểu Quận ủy Tây Giang thuận lợi cho kinh tế Tây Giang phát triển, hay là quan điểm mà Thị ủy đưa ra có lợi cho phát triển kinh tế hơn.
Nếu là vế trước thì phải kiên định làm theo ý đồ Quận ủy, bên Thị ủy thì cố gắng giải thích và điều hòa. Nhưng về sau thì có chút phiền phức, không có biện pháp tốt nhất, chỉ có thể cố gắng tránh xung đột, nếu thật sự không thể né tránh vậy phải tìm cách cho thấy quan điểm của riêng mình.
Trên thực tế Quế Toàn Hữu còn hiểu rõ nên làm như thế nào hơn Triệu Quốc Đống. Nhưng Trương Thiệu Văn quá mạnh và bá đạo khiến y gặp khó khăn. Ngay cả vị Chủ tịch quận cũng phải nhũn nhường Trương Thiệu Văn, càng đừng nói Chánh văn phòng Quận ủy.
Đối với vấn đề này, Triệu Quốc Đống chỉ có thể thở dài một tiếng. Đây là câu nói khó giải quyết, không nằm ở chỗ anh làm như thế nào mà là đối đãi như thế nào. Nếu như mất đi nguyên tắc của mình, Triệu Quốc Đống không thể chấp nhận. Trương Thiệu Văn dù mạnh mẽ bá đạo nhưng chẳng lẽ Tây Giang là của y sao, là vương quốc độc lập sao? Điều này là không thể, chỉ cần kiên trì thì sẽ có kết quả. Triệu Quốc Đống tin Kỳ Dư Hồng sẽ không tha thứ cho hiện tượng này tồn tại quá lâu.
Hoắc Vân Đạt thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống, xem ra đối phương gặp chuyện gì khá khó khăn nên phải suy nghĩ. Tâm trạng Triệu Quốc Đống không tốt, mình làm như thế nào mà mở miệng nói bây giờ?
- Lão Hoắc, chỗ tôi khá đơn giản nên không có gì phải ngại.
Triệu Quốc Đống chỉ vào bao thuốc trên bàn mà nói:
- Anh thích thì hút, tôi không hút hưng cũng hiểu người khác nghiện sẽ khó chịu như thế nào.
- Bí thư Triệu, tuyển cử đã kết thúc, hai hôm nay tôi vẫn suy nghĩ về công tác của mình. Có lẽ huyện rất nhanh sẽ nghiên cứu vấn đề này. Theo lý tôi không nên đến chỗ ngài báo cáo tư tưởng của tôi, hơn nữa tôi vừa được bầu phải phục tùng an bài của tổ chức. Huyện ủy bố trí tôi làm công việc gì thì làm cái đó, nhưng trong lòng tôi vẫn có một chút suy nghĩ muốn nói với Bí thư Triệu. Đương nhiên đây là thái độ của tôi, còn bố trí như thế nào thì tôi kiên quyết phục tùng và thống nhất theo an bài của huyện mà triển khai công việc.
Hoắc Vân Đạt suy nghĩ rất lâu rồi thấy mình nên nói ra ổn hơn. Triệu Quốc Đống không phải ai cũng có thể lừa, nếu như hắn thấy mình dùng tâm kế có khi lại khổ.
Triệu Quốc Đống kiên nhẫn nghe Hoắc Vân Đạt nói chuyện. Hắn cảm thấy đối phương đây là muốn nói thẳng. Từ lúc y nói lo lắng việc tuyển cử của Hoa Lâm, đến việc cùng đi thị sát ở các xã, thị trấn thì thái độ của đối phương khá thẳng thắn, mục đích của Hoắc Vân Đạt là muốn sau này Triệu Quốc Đống ủng hộ trong công việc, qua đó có thể đạt được thành tích.
- Anh đã công tác ở cấp huyện vài năm, lại làm ở xã tám năm, phải nói kinh nghiệm công tác là rất phong phú. Trong đại hội đã nói tới quy hoạch của huyện ta trong năm nay. Anh cứ nói ra suy nghĩ của mình, ngoài ra tôi cũng muốn nghe ý kiến của mọi người đối với bản quy hoạch đó.
Hoắc Vân Đạt biết vị Bí thư huyện ủy này không muốn nghe lời khen, quy hoạch phát triển kinh tế Hoa Lâm trên thực tế xuất phát từ ý đồ của Triệu Quốc Đống. Hoắc Vân Đạt mới đến cũng không thể có năng lực đưa ý tưởng của y vào đó, cho nên Triệu Quốc Đống đây là muốn Hoắc Vân Đạt có đánh giá khách quan.
- Bí thư Triệu, mấy vấn đề khác tôi rất đồng ý, nhất là phát triển ngành chăn nuôi gia súc, cây ăn quả và chè sẽ giúp ngành công nghiệp thực phẩm của Hoa Lâm phát triển. Coi mấy vấn đề đó cùng du lịch là trụ cột trong kinh tế Hoa Lâm, đây là điều phù hợp với thực tế công việc của Hoa Lâm chúng ta. Nhưng có một điều làm tôi rất khó hiểu, đó chính là tôi phát hiện ngành chế biến của Hoa Lâm đã có trụ cột, tôi xem số liệu về ngành chế biến da có thể thấy quy mô mấy công ty tiến vào không nhỏ. Hơn nữa căn cứ sự phát triển của hai Công ty Đại Hoa và Tam Điệp thì nguồn cung cấp sang bên ngành phụ trợ còn lớn hơn nữa, cũng là nói việc cung cấp số lượng da của hai nhà máy này là rất lớn, sao không liệt nó vào điểm tăng trưởng cho huyện?
Triệu Quốc Đống đúng là khá phục sức quan sát của Hoắc Vân Đạt này.
Đến bây giờ mới có vài nhà máy phụ trợ ngành da tiến vào Hoa Lâm, hơn nữa quy mô cũng khá lớn, huyện cũng có tranh cãi về ngành này. Nhưng do Triệu Quốc Đống và cơ quan bảo vệ môi trường yêu cầu hạn chế, nhưng Miêu Nguyệt Hoa, Hoàng Thiết Thần lại cầm đầu với ý tưởng phải phát triển kinh tế thì bỏ qua mấy vấn đề kia.
Hơn nữa ngành này có giá trị cao, nộp thuế nhiều, thuê nhiều nhân viên, các huyện khác chào mời còn không được, vậy mà Hoa Lâm lại đẩy người ta nằm ở bên ngoài, điều này không phù hợp xu thế phát triển kinh tế.
- Ừ, anh hỏi rất chính xác.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vậy anh có nghĩ tới tác dụng phụ mà mấy nhà máy chế biến này mang tới không?
- Bí thư Triệu nói chính là vấn đề ô nhiễm môi trường?
Hoắc Vân Đạt nhíu mày nói.
- Đương nhiên, tôi không thể nào vô lý tới mức không có lý do đã chặn các công ty đầu tư ở ngoài mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ừ, theo tôi biết thì có thể không hiểu rõ ràng như Bí thư Triệu. Nhưng cũng biết ngành chế biến không thể không có ô nhiễm, nhất là các công ty nổi tiếng thế giới cũng không có biện pháp giải quyết rất tốt, chỉ là cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng mà thôi, nhưng ngành này cũng không bị pháp luật hạn chế, mà vấn đề ô nhiễm môi trường không phải không thể giải quyết. Bây giờ Hoa Lâm có điều kiện tốt như vậy, bây giờ phát triển kinh tế và cải thiện đời sống nhân dân mới là điều chúng ta cần giải quyết.
Hoắc Vân Đạt nói.
- Ồ, vậy anh nói xem để huyện ta thả lỏng ngành này thì nên làm như thế nào?
Triệu Quốc Đống cũng biết ở vấn đề này mình có không ít khuyết điểm, ai cũng cho rằng hắn phóng đại ảnh hưởng của ngành sản xuất này đối với môi trường, nhất là bây giờ quan điểm phát triển chiếm ưu thế chủ đạo thì càng không ăn ý. Nếu như không phải mấy nhà máy chế biến thực phẩm do chính tay hắn đưa vào thì chỉ sợ áp lực còn lớn hơn nữa.
Chẳng qua mặc dù là như vậy nhưng Triệu Quốc Đống và các thành viên trong bộ máy vẫn có ý kiến khác nhau. Ngay cả La Đại Hải cũng không đồng ý. Mà Vi Biểu và Hoàng Thiết Thần trước đây cũng miễn cưỡng đồng ý, nhưng theo kinh tế phát triển thì bọn họ cũng có ý kiến. Đó chính là thích hợp thu hút các nhà máy của ngành sản xuất này để tiêu hóa tài nguyên da và giải quyết sức lao động cho Hoa Lâm.
- Tôi đã suy nghĩ vấn đề này, chuyện ô nhiễm môi trường sẽ ảnh hưởng lớn tới đời sau, nếu không nghĩ tới và không hỏi là không được. Nhưng nếu vì nguyên nhân này mà ngăn cả ngành sản xuất là không thể. Ý tôi là thích hợp thu hút, ngoài ra yêu cầu tăng cường thiết bị bảo vệ môi trường, yêu cầu bọn họ phải có năng lực trong vấn đề này, nếu không cơ quan Bảo vệ môi trường cứ theo luật pháp mà xử lý. Ngoài ra có thể quy hoạch một khu vực tập trung phát triển ngành này, do chính quyền dẫn đầu các nhà máy hợp sức mà xây dựng hệ thống bảo vệ môi trường. Như vậy vừa có thể tập trung nước ô nhiễm để xử lý, giảm chi phí đầu tư của từng nhà máy, vừa có tác dụng bảo vệ môi trường.
Đề nghị này của Hoắc Vân Đạt làm mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, trên thực tế hắn cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp thích hợp hơn. Đầu tư vào thiết bị bảo vệ môi trường là quá lớn, nếu đưa yêu cầu quá cao thì các công ty sợ chạy hết, hoặc là miễn cưỡng đáp ứng cũng không thực hiện được.
Bây giờ mấy nhà máy trước đó tiến vào Hoa Lâm đang tiến hành xây dựng, hơn nữa mấy nhà máy tập trung lại cách xa thành thị và nguồn nước. Nếu theo lời của Hoắc Vân Đạt thì hoàn toàn có thể lấy khu vực đó làm Khu công nghiệp chế biến, tập trung nhiều nhà máy, xây dựng một khu vực có hệ thống bảo vệ môi trường cao, xử lý ô nhiễm môi trường. Như vậy vừa giải quyết được vấn đề ô nhiễm môi trường, thậm chí còn có thể giải quyết được vấn đề ảnh hưởng tới các ngành khác.
Hai người liền tranh luận một lúc lâu về vấn đề ô nhiễm môi trường, sau đó kéo dài từ vấn đề bảo vệ môi trường đến tình hình cơ cấu sản nghiệp của kinh tế Hoa Lâm. Làm như thế nào lợi dụng tài nguyên phong phú để thành lập ngành chế biến thực phẩm dặc sắc, sau đó lợi dụng ngành này để phát triển các ngành liên quan, mở rộng ra các huyện lân cận, xác lập vị trí đặc thù của Hoa Lâm trong ngành này.
Sau cuộc nói chuyện, Triệu Quốc Đống có đánh giá mới về Hoắc Vân Đạt. Vị Phó chủ tịch huyện này xem ra kiên định hơn là Đường Diệu Văn, cũng có không ít ngôn ngữ chung đối với hắn, ở nhiều vấn đề có quan điểm khá tương tự hắn, là người có thể nhanh chóng dung hợp vào công việc.
Đây là lần đầu tiên Đường Diệu Văn chủ trì hội nghị thường trực Ủy ban huyện, bản thân y phụ trách công tác toàn diện, Phó chủ tịch thường trực phụ trách công việc hàng ngày, phụ trách mảng tài chính, nhân sự, kiểm toán, vũ trang, công an. Phó chủ tịch Vi Biểu phụ trách ảng xây dựng thành thị, đất đai, giao thông. Phó chủ tịch Hoàng Thiết Thần phụ trách mảng nông lâm nghiệp, chăn nuôi gia súc, thủy lợi và công tác nông thôn, Tân Tồn Hoán vẫn giữ nguyên mảng Văn hóa, giáo dục. Phó chủ tịch Hoắc Vân Đạt mới nhận chức phụ trách mảng thu hút đầu tư, công nghiệp, an toàn lao động và bảo vệ môi trường. Du Minh Phú – trợ lý Chủ tịch huyện kiêm Chánh văn phòng Ủy ban huyện phụ trách mảng du lịch và chủ trì công việc của văn phòng Ủy ban huyện.
Giao mảng du lịch cho Du Minh Phú phụ trách là do số lượng du khách đến khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân bắt đầu tăng mạnh, Du Minh Phú lại quen thuộc với nơi này nhất trong số Phó chủ tịch đang có ở đây.
Việc kinh doanh tốt làm công ty khai thác khu du lịch rất tự tin vào việc xây dựng giai đoạn thứ hai, đến tháng sau trung tâm du lịch thứ hai của Núi Hốt Luân sẽ chính thức khai trương.
Sau hơn một năm, giá trị của công ty khai thác khu du lịch đã tăng từ 80 triệu lên trên 200 triệu, mặc dù chỉ là tăng về giá trị nhưng cũng đủ để khiến các nhà đầu tư coi trọng vào mảng du lịch này.
Ngoài ra còn có một số nhà đầu tư muốn xây dựng các khách sạn, suối nước nóng ở gần khu du lịch, quanh núi Hốt Luân, điều này cũng làm chính quyền huyện vui mừng.
Do ngành du lịch phát triển nhanh cùng với địa vị đặc biệt của nó đối với Hoa Lâm, vì thế Triệu Quốc Đống đề nghị giao mảng công tác du lịch cho trợ lý Chủ tịch huyện Du Minh Phú phụ trách, nhất là các công trình liên quan đến nhiều đơn vị, cho nên Du Minh Phú với thân phận Chánh văn phòng Ủy ban huyện phụ trách là thích hợp nhất để phối hợp với các cơ quan.
………..
Triệu Quốc Đống thấy bây giờ mình nhẹ nhàng hơn. Bí thư huyện ủy khác Chủ tịch huyện, phân công công việc khác nhau, nhiều công việc cụ thể không cần hắn đứng ra làm.
Sau khi Tập đoàn Đông Năng đến khu suối nước nóng của núi Hốt Luân khảo sát, bọn họ dự định lấy một khu đất ở Thị trấn Mã Thủ để xây dựng khu nghỉ dưỡng cho nhân viên, Đường Diệu Văn liền cùng Hoắc Vân Đạt và Du Minh Phú tiếp đón đối phương đến khảo sát phía tây núi Hốt Luân, Triệu Quốc Đống đúng là có chút tức giận vì không ai mời hắn tham gia. Chẳng qua hắn nghĩ lại thì thấy bình thường, chuyện cụ thể như vậy sao cần hắn là Bí thư huyện ủy tự mình tham gia.
Hắn phải học cách làm việc của Bí thư huyện ủy chỉ phụ trách phương hướng, chính sách mà thôi, phụ trách tư tưởng, nhân sự mà bỏ công việc hàng ngày. Hắn viết một dòng trong quyển sổ: Bí thư huyện ủy không phải là không làm việc gì, mà phải nắm bắt bộ máy, thể hiện vị trí của từng người.
Nắm bắt bộ máy được giải thích chính là Đảng ngưng tụ nhân viên, khiến nhân viên dồn về một phía.
Xác định vị trí chính là nói Bí thư huyện ủy có suy nghĩ kinh tế, như vậy có nghĩa bây giờ lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, phát triển kinh tế làm đạo lý, hai câu này càng thêm quan trọng. Anh phải luôn chú ý, tính toán đến tình hình phát triển kinh tế của huyện và kịp thời đưa ra điều chỉnh.
Sau đó chính là xác định được chỉ thị tinh thần và chính sách của Trung ương và tỉnh, Thị xã, học được cách quan sát, áp dụng phù hợp tình hình địa phương, xác định phương hướng chính, xác định ra công tác của huyện trong thời gian ngắn.
Đồng thời anh phải làm tốt vấn đề nghiên cứu nhân sự, nói thô một chút chính là lo lắng vấn đề phân công cán bộ. Làm như thế nào dùng được nhân tài, sử dụng đúng người, phát huy năng lực của người ta một cách đầy đủ, đây chính là điều rất cần thiết.
Triệu Quốc Đống nhàn nhã dựa lưng vào ghế, bây giờ Hoa Lâm đang ở trạng thái tốt nhất. Hai nhân viên mới tới theo Triệu Quốc Đống thấy thì bọn họ đều có trình độ, ít nhất cũng có chút bản lĩnh.
Đường Diệu Văn mặc dù thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở nhưng không phải không am hiểu công tác kinh tế, hơn nữa còn có phong cách phóng khoáng không ngại học hỏi người bên dưới, điều này có vẻ tổn hại quyền uy của Chủ tịch huyện nhưng điều này tốt hơn kẻ đã không biết còn giả vờ mình hiểu biết, ở một mức độ nào đó cũng có thể thấy tính cách của người này.
Mà Hoắc Vân Đạt lại lão luyện hơn Đường Diệu Văn. Một nhân vật từ Bí thư đảng ủy xã đi ra thì dù là đối nhân xử thế hay quan hệ với người đều rất giỏi. Mảng công nghiệp Hoắc Vân Đạt phụ trách có không ít vấn đề. Ví dụ như nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện và các xí nghiệp tập thể khác kinh doanh rất khó khăn, không ít nhân viên cao tuổi, khó cải cách. Hoắc Vân Đạt đã thông qua một tuần liên tục ngồi trao đổi với các cán bộ công nhân viên chức, y đưa ra một phương án có thể làm hài lòng các công nhân, tác phong khôn khéo này làm Triệu Quốc Đống khá hài lòng.
Mà khi tiến hành hai nhà máy chế biến thịt lớn và bốn nhà máy chế biến phụ trợ của huyện, Hoắc Vân Đạt cũng rất nhanh tạo quan hệ tốt đẹp với nhân viên phụ trách của mấy nhà máy này, hơn nữa còn tích cực xúc tiến nhà máy của hai công ty Đại Hoa, Tam Điệp mở rộng quy mô. Bốn nhà máy chế biến kia do Hoắc Vân Đạt cố gắng đã liên hợp thành lập một cơ sở xử lý ô nhiễm môi trường. Hiệu suất làm việc của Hoắc Vân Đạt làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Chẳng qua Hoắc Vân Đạt khởi đầu là Bí thư đảng ủy xã nên ánh mắt kém và nhiều lúc biểu hiện quá cẩn thận.
Tổng thể Triệu Quốc Đống khá hài lòng với hai người kia. Triệu Quốc Đống nghĩ hai người này có thể thành công được Thị ủy lựa chọn ra thì cũng có bản lĩnh của mình.
So sánh thì Miêu Nguyệt Hoa lại làm Triệu Quốc Đống cảm thấy khó chịu. Đồng thời Hoàng Thiết Thần ngồi lên chức Phó chủ tịch huyện cũng thể hiện khiếm khuyết của y. Ví dụ y quá ngay thẳng, thiếu sự linh hoạt, trong vấn đề cải cách mấy xí nghiệp tập thể, bởi vì thái độ của y nên phương án mà Ủy ban kinh tế huyện và Phòng Công nghiệp nhẹ đưa ra đã không làm Triệu Quốc Đống hài lòng, khiến cải cách bị kéo dài. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Triệu Quốc Đống yêu cầu Đường Diệu Văn phải điều chỉnh phân công công việc của bên chính quyền huyện.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, là Thái Chánh Dương gọi tới.
- Quốc Đống, tuần này chú có rảnh thì lên Bắc Kinh một chuyến.
- Thái ca, bây giờ không phải kỳ nghỉ mà, em bận lắm.
- Cút ngay, đừng ra vẻ với anh. Anh có việc quan trọng cần trao đổi.
Thái Chánh Dương có chút buồn bực mà nói.
- Ha ha, Thái ca, chẳng lẽ Bộ Thương mại của anh có chuyện, Hoa Lâm nho nhỏ của em không có chuyện sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thái ca, thời gian này đúng là rất bận. Bí thư huyện ủy đúng là khác Chủ tịch huyện, phải phụ trách toàn huyện.
- Anh làm Bí thư huyện ủy, chú còn ở tận đâu đâu mà còn cần chú nói điều này sao?
Thái Chánh Dương không chút khách khí cắt ngang lời Triệu Quốc Đống:
- Làm Bí thư huyện ủy nếu cả ngày bận rộn thì tức là chú quá kém, không làm tốt nhiệm vụ. Bí thư huyện ủy mà giống trên Tv luôn ra vẻ bận bịu, cố gắng làm việc thì kẻ đó chỉ có năng lực của một chủ tịch xã.
Triệu Quốc Đống vô thức gật đầu nói:
- Thái ca, đến Bắc Kinh làm gì? Không phải bảo em đến Hongkong tham gia việc kia đó chứ. Em đâu đủ tư cách.
- Quốc Đống, chú cũng là Bí thư huyện ủy rồi, không nói chuyện nghiêm chỉnh được à?
Thái Chánh Dương lớn tiếng nói như là tức giận.
- Thái ca, đùa chút thôi mà. Em nghĩ anh ở Bắc Kinh không ai nói như vậy nên chắc rất khó chịu mà, phải không? Được rồi, em lên, chẳng qua có thể nói là việc gì không?
Triệu Quốc Đống vội vàng nói.
- Chuyện gì chú tự biết, phải xác định ngay.
Thái Chánh Dương rất kiên quyết mà nói.
- Cái này, Thái ca, không được. Hôn nhân đại sự sao có thể?
Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa hét toáng lên.
- Quốc Đống, chú bây giờ đã là Bí thư huyện ủy, chú có nghe nói Bí thư huyện ủy nào chưa lấy vợ không? Không có gia đình thì sao chú có thể khiến tổ chức tin chú đã trưởng thành, không nói nữa, lên đây rồi nói.
Thái Chánh Dương dập máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.