Quyển 15 - Chương 37
Thụy Căn
16/04/2013
Tô Giác Hoa nhìn tới làm Triệu Quốc Đống cảm thấy áp lực rất lớn, rất muốn tránh khỏi ánh nhìn nhưng hắn phát hiện là rất khó khăn. Tô Giác Hoa nhiều năm ở vị trí cao khiến cho mọi cử chỉ, ánh mắt đều mang theo uy thế, làm cho hắn vô thức khuất phục dưới ánh mắt đối phương.
Triệu Quốc Đống hơi nhún vai giống như tháo bớt áp lực đối phương gây ra cho mình. Hắn cảm thấy mình tốt hơn một chút nên mới bình tĩnh lại được.
- Ngài nói đúng, các công ty đó chọn Ninh Lăng là có lý của bọn họ. Ví dụ như cung ứng điện, nước dồi dào, chính sách giúp đỡ và các ngành liên quan của Ninh Lăng cũng có chút ưu thế. Hơn nữa Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng coi phát triển ngành năng lượng mới chính là sản nghiệp trụ cột của thị xã, vì thế bọn họ mới có thể chọn Ninh Lăng. Còn tập đoàn Fukuda chọn Ninh Lăng là do chú trọng đến điều kiện giao thông của Ninh Lăng. Đương nhiên trong đó có cả hoàn cảnh đầu tư ầm Thị ủy, un Ninh Lăng xây dựng.
Tô Giác Hoa cười cười không nói.
Khi Liễu Đạo Nguyên gọi điện cho y, y cũng hỏi đối phương ý đồ thật của tên Triệu Quốc Đống là gì. Liễu Đạo Nguyên do dự một chút rồi nói đối phương muốn gặp y chính là muốn phản ánh tình hình thực tế của Ninh Lăng, nói về chính sách của Trung ương ảnh hưởng như thế nào đến sự phát triển của Ninh Lăng, hy vọng có sự đối xử khác.
Nói thật đây không phải chuyện gì lớn, chuyện Liễu Đạo Nguyên nói thì Tô Giác Hoa đâu phải chỉ gặp một hai lần, năm nào chẳng có vài việc.
Nhưng lần này khi cả nước áp dụng chính sách khống chế mà Liễu Đạo Nguyên lại mở miệng đúng là làm cho Tô Giác Hoa có chút ngạc nhiên.
Liễu Đạo Nguyên là người biết chừng mực, nếu Liễu Đạo Nguyên nói thì Tô Giác Hoa cũng phải suy nghĩ đôi chút. Chẳng qua bây giờ trong cơn gió lốc y cũng cần xem xét lợi hại, xem xem Triệu Quốc Đống này mang tới gì cho mình, và muốn đạt được gì.
- Xu thế phát triển năm nay của Ninh Lăng như thế nào? Một khu vực nông nghiệp truyền thống nếu muốn phát triển thành thành phố công nghiệp thì không phải chỉ dựa vào một hạng mục là được.
Tô Giác Hoa thuận miệng hỏi.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, đây chính là cơ hội. Đối phương xem ra không biết ý đồ thật của hắn, Liễu Đạo Nguyên có lẽ cũng không rõ mục đích của hắn.
- Xu thế phát triển năm nay của Ninh Lăng cũng được, kéo dài từ năm trước. Nhưng tôi thấy cơ sở để Ninh Lăng tiến thêm là có vấn đề.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:
- Phó thủ tướng Tô, ngài cũng từng công tác ở An Nguyên vài năm, cũng không xa lạ gì với Ninh Lăng. Ninh Lăng vốn yếu về sản xuất công nghiệp, sản nghiệp thứ ba càng không cần phải nói. Cơ sở vật chất chính là chướng ngại lớn nhất của Ninh Lăng. Mấy năm gần đây khi cảng Ninh Lăng mở rộng thêm cùng với Đường sắt Tây Liễu khai thông sẽ khiến tình hình tốt đẹp hơn. Đồng thời năm nay cao tốc An Tương cùng đường sắt An Tương cũng thông xe càng cải thiện hệ thống giao thông của Ninh Lăng, nhưng mới chỉ ở nội thành Ninh Lăng mà thôi.
Tô Giác Hoa nhấp ngụm trà ra hiệu đối phương nói tiếp.
Triệu Quốc Đống vừa nói như vậy, Tô Giác Hoa mơ hồ đoán được ý đồ tới đây của đối phương là gì. Xem ra Triệu Quốc Đống này rất có dã tâm, một lòng muốn Ninh Lăng thay đổi diện mạo. Chẳng qua đây là chuyện tốt, ít nhất còn tốt hơn đám người chỉ ngồi chờ bên trên có chính sách và làm theo.
- Việc xây dựng ở nội thành Ninh Lăng đang tiến triển nhanh, phát triển kinh tế cũng khá nhanh. Nhưng bảy huyện nông nghiệp của Ninh Lăng lại phát triển khá chậm, chỉ riêng nội thành phát triển sẽ khó có thể giải quyết được sức lao động dư thừa ở nông thôn, điều này cần thúc đẩy kinh tế các huyện phát triển. Trong hoàn cảnh này, các huyện của Ninh Lăng muốn phát triển thì theo tôi thấy có thể dựa vào phát triển kinh tế tư nhân. Ngay bây giờ Ninh Lăng đang cố gắng tạo dựng hoàn cảnh có lợi cho kinh tế tư nhân phát triển, làm cho kinh tế tư nhân hưởng thụ các chính sách như các công ty liên doanh và công ty nhà nước. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, đối với các huyện mà nói thì có nhiều nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển của kinh tế tư nhân. Ví dụ như quan niệm, xây dựng cơ sở vật chất và thể chế. Quan niệm và thể chế chỉ có thể giải quyết từng bước một, nhưng tôi hy vọng Ninh Lăng có thể đi trước trong việc xây dựng cơ sở vật chất.
Tô Giác Hoa nghe ra vấn đề. xây dựng cơ sở vật chất, ừ, xem ra đối phương chỉ là cảm thấy việc này bị chính sách của Trung ương ảnh hưởng. Nhưng việc cải tạo hệ thống giao thông các quận, huyện hình như không cần tìm tới mình mà. Điều này làm Tô Giác Hoa có chút khó hiểu.
- Phó thủ tướng Tô, tôi hy vọng Đảng ủy, Ủy ban khóa này sẽ phá vỡ chướng ngại về cơ sở vật chất của toàn Ninh Lăng, làm cho hai cánh của Ninh Lăng được cởi bỏ sợi dây trói buộc. Hiện nay Ninh Lăng đưa vào không ít hạng mục lớn, một nhóm lớn các công ty tiến vào, trong đó có không ít là các công ty có trình độ khoa học kỹ thuật cao. Nó khiến cho Ninh Lăng có nhiều nhân tài về khoa học kỹ thuật, nhưng như vậy cũng cần Ninh Lăng chúng tôi cung cấp đầy đủ nơi ở, các điểm vui chơi, giải trí cho bọn họ, cũng yêu cầu càng lúc càng cao đối với việc xây dựng cơ sở vật chất của Ninh Lăng. Vì thế Ninh Lăng chúng tôi hy vọng có thể quy hoạch xây dựng một sân bay dân dụng cấp 4D ở quận Đông Giang.
Đây mới là mục đích chính của hắn sao? Tô Giác Hoa cười cười một tiếng.
Triệu Quốc Đống cũng biết ý im miệng, hắn biết Tô Giác Hoa nhất định sẽ đặt câu hỏi.
- Tiểu Triệu, cậu cảm thấy hiện nay Ninh Lăng đã đến lúc cần xây dựng sân bay dân dụng sao?
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm. Hắn lập tức kể lại vắn tắt ưu thế về vị trí địa lý của Ninh Lăng, cùng với tư tưởng phát triển Ninh Lăng ra một lần.
Hắn chú ý thấy Tô Giác Hoa có chút hứng thú với việc Ninh Lăng xác định sẽ xây dựng làm thành phố trung tâm của khu vực An Tương, phát triển các ngành năng lượng mới, bảo vệ môi trường, vật liệu xây dựng mới, du lịch làm ngành chủ đạo.
- Ừ, Tiểu Triệu, xem ra Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng có tư tưởng khá hợp lý về việc định vị tương lai của Ninh Lăng. Ngành hàng không của nước ta vẫn còn lạc hậu, đồng thời các sân bay dân dụng ở khu vực đất liền cũng có nhiều khó khăn. Vấn đề tài chính và kinh doanh cũng có không ít vấn đề. Tôi tin nếu Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng đã cẩn thận cân nhắc và đưa ra quyết định thì đương nhiên là đã hiểu rõ vấn đề này. Tôi cũng không nói nhiều, tôi đồng ý với quan điểm của cậu. Khống chế vĩ mô không phải là áp đặt, phải có từng trường hợp cụ thể và đặc biệt.
Đây đúng là điều Triệu Quốc Đống muốn nghe. Chẳng qua Tô Giác Hoa chỉ nói qua qua như vậy cũng làm hắn không nắm chắc mục đích hôm nay tới đây của mình có thành công hay không?
Tô Giác Hoa không phải người dẻo miệng, nhưng y lại khống chế đề tài cuộc nói chuyện rất giỏi, có thể xảo diệu dẫn dắt tiết tấu đề tài theo ý mình. Y cũng có chút hứng thú với cách làm của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng, hỏi không ít vấn đề. Triệu Quốc Đống cũng biết đối phương không thể nào nói rõ kết quả việc mình cần, có thể nói đến mức này đã là không dễ. Vì thế hắn đơn giản theo đề tài của đối phương mà phát huy, nói ra những luận điểm của mình về nền kinh tế hiện nay.
Cuối cùng hắn vẫn có thể nói hết quan điểm trong lòng, về phần có được lãnh đạo tiếp nhận hay không thì Triệu Quốc Đống không suy nghĩ nhiều. Ở cấp bậc của Tô Giác Hoa thì y đương nhiên có quan điểm của mình. Hắn cũng không mong mình có thể được Tô Giác Hoa tán thành bao nhiêu, có thể để đối phương suy nghĩ về quan điểm của mình là đủ rồi.
Triệu Quốc Đống ra khỏi phòng Tô Giác Hoa mới phát hiện mình rất thoải mái, áo sau lưng đã ướt vì mồ hôi.
Việc cần làm hắn đã làm, trên đường về, hắn không khỏi suy nghĩ về biểu hiện hôm nay của mình. Hắn đánh giá mình được 8,5 điểm, coi như là thành công. Vừa không bị khí thế đối phương hoàn toàn áp chế, cũng thích hợp tỏ sự kính trọng đối phương, càng quan trọng hơn là nói rõ quan điểm của mình. Hắn tin Phó thủ tướng Tô cũng có thể hiểu được mục đích đến đây hôm nay của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.