Quyển 15 - Chương 38
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống phát hiện tâm trạng mình rất thoải mái, thậm chí có vẻ là buông bỏ hết mọi thứ, không cần quan tâm gì nữa. Hắn đã làm, đã nói, còn đạt kết quả như thế nào đã không còn quan trọng.
Điều này làm hắn có chút giật mình, thậm chí không ngừng nhắc mình tuyệt đối không được như vậy. Tô Giác Hoa còn chưa chắc qua được cửa hay không cơ mà.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống có cảm giác đó chính là Tô Giác Hoa có suy nghĩ của mình về chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương. Hắn nói nhiều, Tô Giác Hoa chỉ nghe, không thấy đối phương tỏ vẻ gì, thậm chí đặt câu hỏi cũng chỉ là chất vấn mà thôi. Nhưng y lại cổ vũ Triệu Quốc Đống thoải mái thể hiện, Triệu Quốc Đống rất khó nắm bắt được suy nghĩ thật của đối phương. Đương nhiên đó là điều rất bình thường, hắn biết được suy nghĩ của Lãnh đạo trung ương thì hắn thành thiên tài rồi.
Có lẽ Tô Giác Hoa là Phó Thủ tướng sẽ không để ý chuyện nhỏ ở Ninh Lăng, y chú ý toàn cuộc là chính. Nhưng toàn cuộc cũng do vô số chi tiết như Ninh Lăng cấu thành, nhu cầu của Ninh Lăng không chỉ đại biểu cho bản thân Ninh Lăng, thậm chí tỉnh An Nguyên, thậm chí nó còn đại biểu cho xu thế mới.
Tóm lại chuyện đã làm hết, lúc này Triệu Quốc Đống rất nhàn nhã.
……
Khi Lam Đại tới, Triệu Quốc Đống đã bắt đầu có vẻ hơi say.
Sớm như vậy mà Triệu Quốc Đống lại một mình đến quán bar uống rượu là điều Lam Đại không ngờ.
Hắn gặp khó khăn ư? Không phải chứ, hắn không phải mới được lên trường Đảng Trung ương học sao? Hay vấn đề tình cảm … Hình như không phải. Lam Đại biết rõ cuộc sống tình cảm của hắn rất “phong phú”
Chiếc rèm cửa dày luôn làm người ta cảm thấy an toàn. Lam Đại cứ như vậy canh Triệu Quốc Đống. Hắn vẫn tỉnh táo nhưng Lam Đại cảm thấy đối phương như cố ý muốn say để thả lỏng mình. Chứ nhìn hắn không giống bị kích thích.
Trong mắt Triệu Quốc Đống thì hình ảnh Lam Đại bắt đầu mơ hồ, có lẽ do trời tối phát huy tác dụng.
Một chiếc áo dài màu xanh che mông, bên trong là một chiếc áo len màu đen cao cổ, chiếc thắt lưng khá to làm tôn vòng eo và cặp mông….
Cô búi tóc lên, hơi dựa vào, đôi mắt cô lờ mờ cùng màu môi hơi đậm càng tôn lên trên bộ mặt trắng, mỗi một chi tiết đều làm người ta thấy quyến rũ.
Đây có lẽ là một mỹ nữ mà mọi người đều phải công nhận chứ?
Ít nhất hắn cảm thấy khi Lam Đại xuất hiện ở cửa thì tất cả mọi người đều nhìn cô. Theo bước đi thướt tha của co, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất ở góc này thì các ánh mắt mới thu về.
Lam Đại không thể nghi ngờ là một cô gái biết cách ăn mặc nhất trong số những người phụ nữ Triệu Quốc Đống quen. Cô mặc cùng lắm chỉ là các đồ có nhãn hiệu tầm trung nhưng luôn biết cách phối hợp tốt, tạo ra cảm giác khác lạ, làm cho người ta cảm thấy các đồ đó như được mặc định may sẵn cho cô.
Triệu Quốc Đống biết rõ mình đang làm gì, hắn chỉ muốn một mình uống rượu, nói chuyện, không cần gì khác, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Lam Đại không quá được chào đón, đây là điều Triệu Quốc Đống biết. Dù là mấy cô Cổ Tiểu Âu cũng có địch ý với Lam Đại. Triệu Quốc Đống cũng rất thích cô gái đầy lý trí này. Kinh nghiệm sống của từng người quyết định các cô không có khả năng là cùng một loại người, có lối suy nghĩ và lý tưởng riêng, anh không thể ép họ giống nhau được.
Theo men rượu, Triệu Quốc Đống nói ra các suy nghĩ của mình, thậm chí cả việc hôm nay hắn đi gặp Phó Thủ tướng. Triệu Quốc Đống cũng không biết sao mình lại chọn nói chuyện với Lam Đại, nhưng trực giác nói cho hắn biết cô là người đáng tin.
Lam Đại nghe rất chăm chú. Triệu Quốc Đống hơi có men say theo cô thấy lại rất đáng yêu. Người đàn ông luôn bình tĩnh và khí phách đã không thấy, mà thay vào đó là một người trẻ tuổi thích có người tâm sự. Ngay cả Lam Đại cũng không biết sao mình lại muốn hắn dựa vào mình mà ngủ.
- Tại sao em không nói gì?
Từng chén rượu một đổ vào miệng, Triệu Quốc Đống thích cảm giác này, thích thì uống, không ai ép buộc.
- Nghe anh nói cũng tốt mà, em thích nghe anh nói.
Lam Đại khẽ cười nói.
- Anh nói làm em thấy thích như vậy sao?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Lam Đại.
- Rất thích, anh nói rất sinh động, em như thấy mình có thể thấy rõ từng chút một vậy.
Lam Đại dùng từ rất tốt làm cho Triệu Quốc Đống không khỏi nở nụ cười:
- Lam Đại, em đây là đang phá vỡ cái nhìn của anh về em đó.
- Không tốt sao? Là đánh giá tốt hay xấu đi thế?
Lam Đại thản nhiên nói.
- Khó nói.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Nghe anh lẩm bẩm mãi rồi, cũng tới lúc em nói anh nghe.
- Em? Có gì để nói chứ, cuộc sống mỗi ngày vẫn thế.
Lam Đại lắc đầu.
- Rất chán sao?
Triệu Quốc Đống nhìn cô.
- Không, không thể nói như vậy, nhưng cuộc sống không thể luôn có cảm giác kích thích, chúng ta phải học cách thích ứng mà.
Lam Đại nhấp một ngụm rượu rồi bình tĩnh nói.
Triệu Quốc Đống im lặng không nói, ngón tay khẽ gõ gõ trên chén rượu như đang suy nghĩ gì đó.
…
Lúc về đến trường Triệu Quốc Đống vẫn rất tỉnh, rượu ở quán còn chưa đủ sức quật ngã hắn.
Chẳng qua Lam Đại vẫn rất lo lắng nên cứ đòi đưa hắn đến cổng trường. Hắn cũng không từ chối.
Xe taxi đến cổng trường, theo xe rời đi, Lam Đại mới lưu luyến biến mất.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng đầy sự kích thích, chúng ta phải học cách thích ứng với nó. Câu này như đánh vào một dây thần kinh của Triệu Quốc Đống, làm hắn trở nên trầm ngâm.
Anh không thể hy vọng thế giới chuyển động quanh anh, anh không thể lấy suy nghĩ của mình yêu cầu người khác. Giống như Ninh Lăng không thể bởi vì thực tế mà muốn khiên chiến với chính sách chung của quốc gia.
Ngay cả Tô Giác Hoa có không chấp nhận quan điểm của hắn cũng là bình thường. Mọi người đứng ở góc độ khác nhau sẽ suy nghĩ khác nhau. Có lẽ Ninh Lăng thật sự rất cần mấy hạng mục này, nhưng một khi mở lỗ hổng cho Ninh Lăng, vậy nơi khác đòi thì sao?
Nghĩ như vậy, Triệu Quốc Đống lại có chút lo lắng cho tương lai của sân bay Đông Trại. Gác lại cũng tốt, coi như hắn đã hết sức. Có thể khởi động hạng mục trung tâm xử lý nước thải đô thị, khởi động công trình cải tạo quốc lộ đến các huyện cũng là đủ rồi. Còn về phần sân bay Đông Trại thì phải xem số mệnh.
Ngô Nguyên Tể sắp đi ngủ mới thấy Triệu Quốc Đống về. Y còn có thể ngửi ra mùi nước hoa thoang thoảng trên người đối phương.
Ngô Nguyên Tể có chút kinh ngạc, chẳng lẽ thăng này lên Bắc Kinh mà cũng dám?
Mỗi ngngười đều có bí ẩn của mình, Ngô Nguyên Tể không muốn tìm tòi làm gì. Y chỉ là thấy Triệu Quốc Đống có vẻ rất tùy ý, ra ngoài nhiều cũng không phải hiện tượng tốt.
Chẳng qua y thấy ánh mắt Triệu Quốc Đống lại rất tỉnh táo thì biết mình suy nghĩ nhiều. Tên này không hề say, xem ra cũng chỉ là đi đến quán bar hoặc là có thời gian thân mật với một người phụ nữ nào đó.
Tô Giác Hoa bỏ máy xuống và ngồi suy nghĩ.
Cuộc nói chuyện hôm nay khá thú vị, cậu thanh niên ngày xưa ở Sở Giao thông sau tám chín năm đã trưởng thành.
Những lời nói của Triệu Quốc Đống không có gì là lạ. Trong nước có nhiều dư luận trái chiều nhau, Triệu Quốc Đống này cũng không phải là nghĩ ra cái gì mới.
Nhưng có một điểm mà Tô Giác Hoa đánh giá cao Triệu Quốc Đống, đó chính là hắn đề cập chỗ dựa cho sự phát triển của Ninh Lăng không phải là thu hút các hạng mục lớn vào, mà là tạo ra một hoàn cảnh thuận lợi cho các công ty tư nhân phát triển. Bọn họ hy vọng có thể dùng một hoàn cảnh phức tạp tốt đẹp để hấp dẫn các công ty công nghệ cao tiến vào, cũng hấp dẫn các công ty vừa và nhỏ tiến vào để tăng cường sự phát triển của Ninh Lăng. Ánh mắt và tầm nhìn này không phải ai cũng có thể thấy, không đơn giản.
Về phần Liễu Đạo Nguyên nói đến nguyên nhân chủ yếu mà Triệu Quốc Đống muốn tới gặp mình, theo Tô Giác Hoa thấy đó là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Một Phó Thủ tướng nếu như một hạng mục cụ thể trong phạm vi phụ trách quản lý của mình mà không thể làm chủ đúng là nực cười. Y chủ yếu là muốn xem Ủy ban tỉnh An Nguyên có thể dùng cách thích hợp để xác thực hạng mục này không mà thôi.
Triệu Quốc Đống này là người nhiệt huyết vì công việc, điều này làm Tô Giác Hoa có chút cảm động. Y đã lâu không có cảm xúc đó. Có lẽ do công tác ở vị trí cao nhiều năm, hoặc là gặp nhiều sóng gió nên y thường đứng ở góc độ khác mà cân nhắc vấn đề.
Tô Giác Hoa có thể cảm nhận rõ Triệu Quốc Đống vứt hết gánh nặng tâm lý mà nói hết quan điểm thật của mình. Đây là sự giải thoát về tâm lý, rất vi diệu. Tô Giác Hoa tin vào năng lực quan sát của mình.
Ở vị trí Bí thư thị ủy đã có được tâm lý như vậy, chỉ riêng điểm này đã làm Tô Giác Hoa đánh giá Triệu Quốc Đống khá cao.
Tương lai của Trung Quốc cần những cán bộ kiên định phấn đấu vì lý tưởng, cần quan chức có ánh mắt và sự tự tin, càng cần cán bộ lấy lợi ích nhân dân làm chủ. Mà điểm cuối cùng từ góc độ nào đó còn vượt qua hai yêu cầu đầu tiên. Không có điểm cuối cùng thì hai vế đầu chỉ là hư vô.
Vì thế Tô Giác Hoa cũng gọi điện cho Liễu Đạo Nguyên, hỏi một chút. Tô Giác Hoa có thể cảm nhận được Liễu Đạo Nguyên có chút lo lắng thay cho Triệu Quốc Đống.
…
Triệu Quốc Đống không biết được những thứ diễn ra sau khi hắn đi. Hắn chỉ biết điều cần nói đã nói, Tô Giác Hoa không thể hiện gì ngoài mặt, thậm chí không hề có một câu nào tỏ ý đồng tình.
Cuộc sống ở trường Đảng vẫn tiếp tục, lịch học khá dày nhưng làm Triệu Quốc Đống tiếp thu được không ít kiến thức.
Theo tiếp xúc, Ngô Nguyên Tể và Tôn Hiểu Xuyên cũng dần có quan hệ thân với Triệu Quốc Đống, hơn nữa Chu Đăng Cao cũng liên lạc nhiều hơn với Triệu Quốc Đống, thường xuyên ngồi ăn với nhau, tạo thành bốn người nói chuyện nhiều nhất, nói chuyện khá vui vẻ, hình thành một vòng tròn nhỏ khá mật thiết.
Ngô Nguyên Tể hào sảng, Tôn Hiểu Xuyên bình thản, Chu Đăng Cao khá nhã nhặn, mặc dù tính cách mọi người không giống nhau nhưng Triệu Quốc Đống thích nói chuyện với bọn họ. Theo hắn thấy ba người mỗi người một vẻ, đều có chỗ đáng để hắn học tập.
Triệu Quốc Đống nhìn Chu Đăng Cao ngồi đối diện đang bình tĩnh ăn cơm. Chu Đăng Cao không nói nhiều, nhưng mỗi câu nói đều có trọng lượng. Ngô Nguyên Tể thường xuyên đánh giá Chu Đăng Cao đã nói là trúng, ý chính là Chu Đăng Cao nói chuyện nhất định có đạo lý, hơn nữa luôn có thể nhìn ra kết quả.
- Lão Chu, tối có định làm gì không?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tối? Tối tôi có hai người bạn ở trong tỉnh tới, muốn ngồi một chút, mấy vị có hứng thú ngồi cùng không?
Chu Đăng Cao nói.
- Ồ, lão Chu, tôi nhớ anh rất phản cảm cấp dưới đến thăm mình mà, sao hôm nay lại nhận lời ngồi với bọn họ thế?
Ngô Nguyên Tể cười nói.
- Không phải cấp dưới, mà là lãnh đạo một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán của thành phố. Bọn họ lên Bắc Kinh làm việc nên tới thăm tôi, tôi từ chối không được nên đành phải đi.
Chu Đăng Cao cười nói.
- Không có hứng thú, tôi ở nhà đọc truyện.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Tôi cũng không có hứng, tối đi bơi một chút. Quốc Đống, hay chúng ta cùng đi?
Ngô Nguyên Tể cười ha hả nói:
- Lão Tôn, cùng đi chứ?
- Hắc hắc, tối nay tôi có cuộc hẹn rồi. Mấy vị lãnh đạo Đảng ủy tập đoàn tới thăm tôi, tôi phải cảm ơn sự quan tâm của lãnh đạo mà.
Tôn Hiểu Xuyên xua tay nói:
- Bơi thì tôi không phải đối thủ của hai người. Chỉ riêng thể lực của hai người, tôi đoán trong số học viên khóa này chắc không ai bằng.
- Quốc Đống, xem ra chỉ có tôi và cậu đi rồi. Chứ bơi một mình cũng chán, hồ bơi to như vậy mà chỉ có hai người làm công tác cứu hộ, có hai người cùng bơi và nói chuyện cũng tốt. Hôm nay chúng ta phải đấu một chút, tôi không tin không lần nào thắng cậu.
- Đấu nữa anh cũng không có hy vọng đâu, tôi có thể bơi vượt Trường Giang đó.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Nếu so về cử tạ thì tôi còn có thể thua anh.
- Quốc Đống, cậu có phải muốn ăn đòn không? Dám lấy khuyết điểm của tôi ra mà nói chuyện?
Ngô Nguyên Tể người đo con, không to:
- Tôi chỉ là lùn một chút chứ có gì? Đó là bố mẹ ban cho, biết sao được.
Tôn Hiểu Xuyên và Chu Đăng Cao rời đi, chỉ còn lại hai người Triệu Quốc Đống, Ngô Nguyên Tể đi bộ trong trường.
- Không biết lão Chu còn có thể học hết kỳ không?
Ngô Nguyên Tể nói một câu không đầu không đuôi làm Triệu Quốc Đống có chút giật mình:
- Sao? Y điều động công tác?
- Ừ, hình như là vậy nghe nói sau tết Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã khảo sát, có lẽ chắc cũng xong rồi.
Ngô Nguyên Tể nhìn về xa xa, lạnh nhạt nói.
- Đi đâu?
Triệu Quốc Đống thấy Ngô Nguyên Tể có tin tức rất linh thông, xem ra y cũng có quan hệ với trên tỉnh.
- Có thể là tới Điền Nam chúng tôi, không xác định. Chỉ là lão Chu lần này lên được một bước không nhỏ. Ngô Nguyên Tể cười nói:
- Đến Điền Nam làm lãnh đạo của tôi, tôi dù sao cũng từng là bạn học nên chắc được nhờ chút rồi.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh, bảo sao Liễu Đạo Nguyên nói khá hàm hồ trong điện thoại, thậm chí là kiêng kỵ, có lẽ sợ tiếng đồn quá lớn sẽ ảnh hưởng đến việc khảo sát Chu Đăng Cao. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy Ngô Nguyên Tể hình như không quá chú ý việc Ngô Nguyên Tể lên chức, hơn nữa là đến Điền Nam làm hắn có chút kỳ quái.
- Lão Ngô, tôi thấy anh cũng không chậm nhơn bao nhiêu thì phải?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn đối phương.
Nhìn Triệu Quốc Đống, Ngô Nguyên Tể rất quyết đoán lắc đầu:
- Đừng nghe lời đồn, chuyện của tôi chưa thấy tăm hơi gì. Tôi tới Hồng Sơn mới hai năm, không tới lượt tôi.
Ngô Nguyên Tể mặc dù rất quả quyết phủ nhận nhưng lại làm cho tim Triệu Quốc Đống đập mạnh. Lời của Ngô Nguyên Tể chứng tỏ y có hy vọng, chỉ là bây giờ chưa có khả năng mà thôi. Chu Đăng Cao đến từ Kiềm Nam, Ngô Nguyên Tể đến từ Điền Nam, đều là có lời đồn ra, điều này có nghĩa gì?
Lại nghĩ tới việc khi mình lên Bắc Kinh học, Hàn Độ mấy lần dặn hắn chịu khó học tập, nâng cao năng lực. Lời nói này có nhiều hàm nghĩa, hắn lúc đầu còn hưng phấn vì được lên Bắc Kinh học nên không quá để ý. Bây giờ xem ra lời của trưởng ban Hàn chính là cất dấu ý đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.