Quyển 12 - Chương 39
Thụy Căn
16/04/2013
- Cho nên xảy ra chuyện lớn như vậy sao?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói:
- Nhiều người bị đánh như vậy, còn có hai người bị thương nhẹ, một thương nặng. Đây là mặt trái do Khánh Châu làm giỏi sao? Nếu như không phải phản ánh vấn đề lên tỉnh, Hoài Khánh chúng ta có phải vẫn không biết gì không? Đây là cách làm của cơ sở hay là do trên quận ra hiệu?
Triệu Quốc Đống nói khá nặng lời làm Vu Văn Lượng hơi nóng mặt. Lời này của Triệu Quốc Đống rõ ràng là nghi ngờ Khánh Châu, thậm chí còn ám chỉ có phải y che giấu giúp Khánh Châu hay không?
- Thị trưởng Triệu, tôi tin Quận ủy, Ủy ban Khánh Châu không có bất cứ cử chỉ không khôn ngoan nào cả. Xảy ra chuyện như thế này cũng là bất ngờ, điều này có quan hệ nhất định với tâm trạng muốn đẩy nhanh tiến độ của Khánh Châu. Xã, thị trấn khi xử lý chuyện này làm không cẩn thận, dùng biện pháp thô bạo, thậm chí vi phạm pháp luật để giải quyết vấn đề. Vì thế mới gây thành họa như vậy. Bây giờ quận đang tích cực xử lý.
Vu Văn Lượng cẩn thận nói.
- Hừ, đơn giản như vậy thì tốt.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Tổ điều tra của Sở công an đã sớm tới. Mai đến chỉ là biểu hiện bề ngoài, bọn họ đã sớm xuống bí mật điều tra từ xuống hai tuần trước, chúng ta vậy mà vẫn còn ngủ ngon.
Vu Văn Lượng giật mình nói:
- Thị trưởng Triệu, không phải nói tuần trước Đảng ủy chính pháp tỉnh mới gửi thư tố cáo sang cho Sở công an sao? Sao hai tuần trước đã bắt đầu điều tra?
- Ai nói không phải, nhưng sự thật chính là như vậy.
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nói:
- Bí thư Đảng ủy chính pháp tỉnh Đinh ký tên thứ sáu, bây giờ mới là thứ hai mà tổ công tác của Sở công an đã xuống, hiệu suất làm việc nhanh như vậy sao? Hừ, hơn nữa đó chỉ là biểu hiện bề ngoài.
Vu Văn Lượng cũng ý thức ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Chỉ là y không rõ sao Sở công an lại chú trọng việc này đến vậy? Hơn nữa còn xuống từ hai tuần trước mà không thông báo Cục Công an địa phương. Đây rõ ràng là có ý đồ mà tới. Nếu như nói có ai đó ở Hoài Khánh không phối hợp thì không thể.
Nghĩ đến đây Vu Văn Lượng không khỏi run lên. Y không phải lo bản thân Triệu Quốc Đống sẽ gặp chuyện ở việc này. Mà y lo có người sao lại gây khó dễ vào lúc này.
Triệu Quốc Đống làm Thị trưởng và tích cực đẩy mạnh xây dựng thành thị, đây là chuyện đương nhiên. Các loại chỉ thị đã yêu cầu giữ đúng quy định, không ai có thể nói được gì cả. Nhưng khi áp dụng vào thực tế ở Khánh Châu lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy. Xã, thị trấn là người trực tiếp thực hiện sẽ có người bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Mà lãnh đạo quận cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng quá lớn. Bị kỷ luật Đảng là không thể tránh khỏi.
Khánh Châu tích cực ủng hộ việc xây dựng thành thị do Triệu Quốc Đống đưa ra, nếu lãnh đạo quận bị kỷ luật Đảng thì nó sẽ đả kích mạnh vào uy tín của Triệu Quốc Đống.
Sao lại có nhiều việc cùng xuất hiện như vậy? Bây giờ Vu Văn Lượng rất muốn làm rõ điều này. Nếu nói các việc này ngẫu nhiên diễn ra thì thằng ngu cũng không tin. Chẳng qua Triệu Quốc Đống hình như đã sớm biết nên Vu Văn Lượng có chút yên tâm.
Tuần trước Triệu Quốc Đống mới biết việc này. Do Khâu Nguyên Phong trong lúc ngẫu nhiên biết tin nên gọi báo cho Triệu Quốc Đống. Nếu không phải Khâu Nguyên Phong nói thì Triệu Quốc Đống chỉ sợ chờ đến khi Sở công an chính thức tới Hoài Khánh thì mới biết được.
- Vậy Thị trưởng Triệu, không biết tổ công tác bí mật của Sở công an điều tra có kết quả gì chưa?
Vu Văn Lượng không nhịn được nói.
- Hừ, nếu là bí mật điều tra thì sao có thể thông báo cho chính quyền địa phương chúng ta.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Bọn họ điều tra là việc của bọn họ, chúng ta cũng cần tự mình điều tra. Thị xã sẽ thành lập tổ công tác do Ủy ban kỷ luật, văn phòng Ủy ban xuống dưới điều tra. Chúng ta cần nhanh chóng đưa ra báo cáo, nói cho bên Khánh Châu tích cực phối hợp.
….
- Chị nói với anh ta, tôi tôn trọng lựa chọn cá nhân của anh ta.
Triệu Quốc Đống cuối cùng thở dài một tiếng. Đúng là họa vô đơn chí.
- Thị trưởng Triệu, hay là ngài nói chuyện với lão Tô.
An Nhiên cũng bất đắc dĩ. Tô Hiểu Xuân không ngờ lại từ chối ý kiến của cô và Triệu Quốc Đống.
Tô Hiểu Xuân rất thản nhiên thừa nhận mình và một nữ giáo viên trẻ của trường cũ đã bí mật yêu nhau từ hai năm trước, nhưng nói bây giờ mặc dù vẫn đã ly thân với vợ nhưng vẫn chưa thể ly hôn.
Triệu Quốc Đống và An Nhiên đề nghị anh ta lập tức làm tốt thủ tục ly hôn, sau đó bí mật kết hôn với nữ giáo viên kia. Một khi mấy bức ảnh kia được gửi sang cho Ủy ban kỷ luật, bị điều tra thì lấy lý do có thể bị chụp mùa hè năm nay nên hóa giải được nguy cơ.
Nhưng con gái Tô Hiểu Xuân năm nay thi đại học nên y hy vọng sau khi con gái thi xong mới xử lý việc này.
- Nói gì bây giờ? Có cần không? Khuyên anh ta nên hy sinh tình bố con vì tiền đồ chính trị sao?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Tôi không cho rằng Tô Hiểu Xuân làm vậy là không đúng. Tôi đánh giá cao mặc dù quyết định đó là không sáng suốt.
- Vậy nên làm như thế nào bây giờ?
An Nhiên cũng có chút cảm động vì thái độ của Tô Hiểu Xuân.
- Con gái Tô Hiểu Xuân có biết chuyện bố mẹ mình và cô giáo viên kia không?
Triệu Quốc Đống đột nhiên nói.
- Chắc là biết một chút. Nhưng hình như cô bé rất ghét nữ giáo viên kia, cho rằng cô ta phá hủy hạnh phúc gia đình mình.
An Nhiên do dự một chút và nói.
- Có lẽ chìa khóa nằm ở vợ Tô Hiểu Xuân.
Triệu Quốc Đống nói nhưng không quá xác định.
An Nhiên lặng lẽ gật đầu. Chuyện này không chỉ liên quan tới Tô Hiểu Xuân, hơn nữa còn liên quan tới thể diện và uy tín của cô và Triệu Quốc Đống.
Thị xã bây giờ có không ít người bắt đầu nói với giọng ám chỉ vào Triệu Quốc Đống. Lúc này cô không muốn làm phiền Triệu Quốc Đống thêm nữa. Nhưng chuyện vốn là như vậy, mình càng sợ thì nó càng tới.
- Chuyện bên Khánh Châu không có vấn đề gì lớn chứ Thị trưởng?
An Nhiên quan tâm nói.
- Ha ha, cây muốn lặng mà gió không ngừng. Việc đáng tới sẽ tới, chúng ta còn có thể ngăn được sao?
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Tổ công tác đang điều tra nhưng có lẽ vấn đề không nhỏ. Có một người bị thương nặng, hai bị thương nhẹ, coi như đủ để thành án hình sợ. Cơ quan công an không lập án, không điều tra, chính quyền địa phương một tay đè xuống, hơn nữa cơ quan công an và chính quyền địa phương lại có nghi vấn quan hệ với xã hội đen.
- Nhưng đây là việc năm trước, sao bây giờ lại đột nhiên bộc phát ra chứ? Mặc kệ là thương nặng hay nhẹ thì cũng không tới mức bị thương nằm viện nửa năm mà? Lúc bọn họ nằm viện chẳng lẽ không có ai phản ánh gì sao?
An Nhiên trầm ngâm một chút rồi nói.
Triệu Quốc Đống không lập tức trả lời câu hỏi của cô.
Trong này đương nhiên là có điều kỳ quái. Tất nhiên đối phương sớm biết tin này nhưng chỉ lặng lẽ giữ lấy, tìm thời cơ thích hợp. Khi đó Bí thư Ninh tới Hoài Khánh thị sát, đánh giá cao quy hoạch đô thị của Hoài Khánh. Hắn cũng lập tức thành Thị trưởng nên nếu chuyện kia lộ ra thì dù là Thị xã hay tỉnh đều phải ỉm xuống, đảm bảo ổn định.
Bây giờ thì khác, việc xây dựng thành thị gặp không ít khó khăn và mâu thuẫn, mặc dù đẩy mạnh khá thuận lợi nhưng trong đó có không ít mâu thuẫn tích lũy.
Không ngừng có người đưa ra câu hỏi về tính khoa học và hợp lý của quy hoạch đô thị Hoài Khánh. Có người còn trực tiếp mắng đây là công trình vì thành tích, từng cơn sóng không ngừng lao tới nhằm vào Triệu Quốc Đống. Nhất là chuyện ở Khánh Châu càng nguy hiểm hơn, trực tiếp nhằm vào hắn làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy áp lực.
Không thể nghi ngờ Nghiêm Lập Dân có tác dụng không nhỏ trong việc này. Sở công an thành lập tổ công tác bí mật xuống điều tra cũng là ý kiến của Nghiêm Lập Dân. Đinh Sâm ký tên vào thư kiện đã được Sở công an phóng đại rất lớn, điều này làm Triệu Quốc Đống không kịp ứng phó. Mà Lưu Liên Xương ở trong đó cũng có biểu hiện làm người ta chú ý. Trong hội nghị công tác chính pháp hai hôm trước, Lưu Liên Xương đã điểm danh phê bình Khánh Châu khi làm việc đã quên lợi ích nhân dân, tác phong phù phiếm.
Triệu Quốc Đống lúc này không rõ đối thủ muốn làm gì? Là có bàn tay vô tình thao túng hay là chỉ là mấy việc trùng hợp đan xen vào nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.