Quyển 12 - Chương 40
Thụy Căn
16/04/2013
Ra khỏi văn phòng Đinh Sâm, Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.
Đinh Sâm mặc dù rất tức giận với vấn đề xuất hiện ở Khánh Châu nhưng lại khá hài lòng khi Triệu Quốc Đống chủ động lên báo cáo. Nhất là Hoài Khánh đã đưa ra không ít biện pháp giải quyết giảm thiểu áp lực ổn định xã hội khi giải phóng mặt bằng trong quá trình xây dựng thành thị.
Triệu Quốc Đống cũng biết ý mời Đinh Sâm đến Hoài Khánh kiểm tra công tác an ninh trật tự và công tác chính pháp. Đinh Sâm mặc dù không tỏ thái độ nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm giác được Đinh Sâm khá cao hứng.
Việc đến gặp trực tiếp như thế này là không ổn. Không có Bí thư Đảng ủy chính pháp Thị xã đi cùng sẽ không thích hợp, nhưng Triệu Quốc Đống không còn sự lựa chọn nào khác.
Giám đốc Sở công an do trợ lý Chủ tịch tỉnh Trương Cảnh Tuyền kiêm nhiệm, không có quan hệ gì với Triệu Quốc Đống. Mà Nghiêm Lập Dân bây giờ đang phụ trách công việc hàng ngày của Sở công an. Nếu muốn phá vỡ sự trói buộc hiện nay thì hắn phải tìm con đường khác, tìm Đinh Sâm là biện pháp duy nhất.
- Trưởng ban Qua, tôi là Quốc Đống, tối ngài có rảnh không? Ừ, không có việc gì, Tổng giám đốc Hứa của tập đoàn Trường Liên ở An Đô, anh ta gọi tôi nói muốn ngồi một chút. Anh ta cũng muốn báo cáo công việc với lãnh đạo. Công tác Đảng ủy của tập đoàn Trường Liên cũng được ti Ninh Lăng đánh giá cao. Tôi gọi thêm cả trưởng ban Quyền nữa? Được, tôi gọi điện cho anh ta. Ngài xem ở đâu? Được vậy tôi làm chủ, xong đâu đó tôi gọi cho ngài.
Qua Tĩnh ở bên kia bỏ máy xuống và khẽ lắc đầu. Một thời gian này trên tỉnh nhận không ít đơn thư tố cáo về Hoài Khánh. Trần Anh Lộc vừa lên trường Đảng học chưa đầy tháng sao có nhiều sóng gió như vậy? Hơn nữa tất cả đều nhắm vào Ủy ban Thị xã. Phó Thiên đang chủ trì công việc Thị ủy đóng vai trò gì ở vấn đề này?
Theo Qua Tĩnh thấy thì không phải. Với trí tuệ chính trị của Phó Thiên nhất định không phạm sai lầm kém cỏi như vậy.
Triệu Quốc Đống dù sao vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm chưa đủ. Chẳng qua như thế này cũng tốt, rèn luyện sẽ làm Triệu Quốc Đống nhanh chóng trưởng thành hơn.
Triệu Quốc Đống không thấy xe Honda Accord ở dưới bãi đỗ. Trình Nhược Lâm trưa không về, chỉ có La Băng thường xuyên về nhà nghỉ trưa.
Khi hắn cho chìa khóa vào mở cửa thì bên trong có tiếng kêu. Cửa được mở ra, La Băng mặc bộ đồ ở nhà vui mừng đi lên. Cô đang đeo tạp dề, tay cầm giẻ bắc nồi, có lẽ đang nấu ăn.
- Sao anh về mà không báo một tiếng.
Trên gò má đỏ bừng của La Băng hơi đỏ lên. Gần năm qua cô làm việc ở Học viện điện ảnh rất thoải mái, cô lúc này đã không còn sự lạnh nhạt quá nhiều như trước nữa.
- Dành sự bất ngờ cho em mà.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười nói:
- Đang nấu cơm à? Vậy anh vừa lúc xin được bữa rồi.
La Băng yêu kiều nhìn hắn. Cô cầm cặp cho hắn và nói:
- Anh ngồi nghỉ một lát, em nấu thêm món nữa.
- Không cần, có hai người thì cần gì nhiều chứ. Nhược Lâm chưa về sao?
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi.
- Vâng, Nhược Lâm đi Thành Đô, xe để ở sân bay, em cũng không đi lấy về. Ngày kia Nhược Lâm sẽ về.
La Băng đang rất vui vì thấy Triệu Quốc Đống về. Ngay cả Triệu Quốc Đống đang có chút tâm sự cũng thấy vui lên khi nhìn nghiên cứu của cô.
- Ha ha, xem ra Nhược Lâm bây giờ rất nổi tiếng rồi. Chúng ta muốn gặp cũng khó.
Triệu Quốc Đống trêu chọc.
- Anh đừng nói nữa, Nhược Lâm bây giờ ra ngoài đều phải đội mũ, đeo kính. Cũng may Nhược Lâm đi sớm về muộn, tiểu khu không mấy người biết nữ Mc nổi tiếng Trình Nhược Lâm lại ở đây.
La Băng từ bếp nói vọng ra:
- Em thấy Nhược Lâm rất vất vả, nhưng Nhược Lâm lại làm không biết chán. Nếu là em thì chắc không chịu được rồi.
- Đây là quan điểm sống của từng người mà.
Triệu Quốc Đống dựa cửa nhìn La Băng:
- Em thì sao? Cảm thấy bình yên mới là hạnh phúc đúng không?
- Vậy anh nói ai đúng ai sai, ai tốt hơn?
La Băng vừa nấu ăn vừa hỏi.
- Cái này sao có thể phân biệt được ai đúng ai sai. Anh vừa nói mà, đây là nhân sinh quan của từng người mà.
Triệu Quốc Đống đứng sau lưng La Băng, hai tay đưa lên trước ôm lấy vòng bụng phẳng phiu của cô.
- Em thích cuộc sống như bây giờ, em hy vọng mãi được như thế này.
La Băng cảm nhận luồng khí nóng từ sau lưng truyền tới nên hơi ngứa cổ. Cô nghiêng đầu sang bên né tránh:
- Đúng giờ đi làm, hết giờ về, tối đọc sách, xem Tv, lên mạng, ngày nghỉ có thể ra ngoài du lịch, nếu không nằm dài ở nhà, thích biết bao.
- Đây chỉ là suy nghĩ của em bây giờ, có lẽ một hai năm nữa em sẽ nghĩ khác.
Triệu Quốc Đống ngậm vành tai La Băng và khẽ cắn. Cả người La Băng mềm nhũn đi.
……
Khi Triệu Quốc Đống xoay người ngồi dậy, La Băng lưu luyến đứng lên mặc quần áo cho hắn.
- Chiều anh có việc sao?
- Chiều em không đi làm ư?
Triệu Quốc Đống cười cười và nói.
Bị Triệu Quốc Đống nhìn làm cô có chút xấu hổ ưỡn ẽo người. Nửa bộ ngực đầy đặn lộ ra dưới chăn. La Băng lí nhí nói.
- Em gọi báo cho văn phòng một tiếng là được mà.
- Ừ, rất tốt, trốn làm nửa ngày, chiều anh không đi đâu cả.
Tay Triệu Quốc Đống liền đưa xuống túm lấy chỗ cần tìm.
….
- Trưởng ban Qua, Trưởng ban Trang, tôi hôm nay xin mượn hoa hiến phật, mời hai vị một chén. Hai lãnh đạo đã lâu không tới Hoài Khánh kiểm tra một chút. Tôi nghe nói Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xác định huyện Thương Hóa Ninh Lăng làm điểm liên lạc, sao không chọn huyện Thanh Bình Hoài Khánh chúng tôi? Điều này làm tôi đúng là rất buồn bực.
- Được rồi Quốc Đống, Tỉnh ủy xác định chọn mấy ngành chủ yếu giúp đỡ đều là huyện nghèo cấp quốc gia. Ban tổ chức cán bộ là cơ quan nghèo, đi Ninh Lăng chỉ sợ Ninh Lăng không vui.
Trang Quyền cười ha hả nói:
- Hôm đó tôi gặp Bí thư Hoàng Lăng, Bí thư Hoàng Lăng còn trêu tôi, hỏi năm nay Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mang hạng mục gì tới cho Thương Hóa. Tôi nói hạng mục thì không có nhưng thật ra có thể chọn mấy cán bộ từ Ban xuống Ninh Lăng rèn luyện. Cậu đoán Bí thư Hoàng Lăng nói như thế nào?
- Y nói cái này thì thôi. Cán bộ trẻ tuổi mới tham gia công tác của Ban Tổ chức cán bộ thì y không cần, nếu là người như Quốc Đống cậu thì y nhiệt liệt hoan nghênh.
Trang Quyền nhìn Qua Tĩnh rồi nói.
- Ha ha. Bí thư Hoàng Lăng đúng là đánh giá cao tôi quá. Tôi có tài đức gì mà được Bí thư Hoàng Lăng khen như vậy. Trưởng ban Trang, tôi thấy là Bí thư Hoàng Lăng cố ý trêu anh thôi. Điều này làm cho cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ đi xuống thấy không phục, muốn làm ra thành tích ở Ninh Lăng.
- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Vì thế sau khi về tôi báo cáo với Trưởng ban Qua, Trưởng ban Qua cũng đồng ý với quan điểm của tôi. Ban tổ chức cán bộ sao có thể nuốt được cục tức này. Năm nay Ban dự định phái mấy cán bộ đi xuống, không dám nói làm ba năm như đợt của cậu nhưng cũng phải trong hai năm đạt được chút thành tích nhất định.
Trang Quyền giơ chén ra hiệu uống, Triệu Quốc Đống cũng cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.