Quyển 16 - Chương 49
Thụy Căn
16/04/2013
Lưu Nhược Đồng cảm thấy Triệu Quốc Đống thoáng cái lấy lại tâm trạng trầm ổn, cứng rắn mấy năm trước, về đến nhà hắn còn có cảm giác hoàn toàn buông lỏng.
Cô không biết Triệu Quốc Đống và hai người Thái Chánh Dương nói chuyện gì với nhau, Triệu Quốc Đống không nói, cô không hỏi. Chẳng qua cô biết nhất định là chuyện gì đó rất quan trọng nên hai người kia mới cùng tới An Đô và gọi Triệu Quốc Đống. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống cũng chứng minh tầm quan trọng của cuộc nói chuyện này.
Không chỉ Lưu Nhược Đồng có cảm giác này, ngay cả người của Ninh Lăng cũng có cảm giác này.
- Khá thành công, hội chợ việc làm lần này của chúng ta đã đạt được mục đích đè ra. Căn cứ thống kê của các quận, huyện thì có 645 người đã ký kết với các công ty. Trong đó có 182 người là nhân viên chuyên môn mà bọn họ đang rất cần, mà trong 182 người này còn có hai người từng được Quốc vụ viện trợ cấp đặc biệt, chín người được tỉnh trợ cấp. Ngoài ra các công ty còn ký nhiều hợp đồng thỏa thuận với công nhân, tổng số người tuyển được đạt trên 2200 người.
Chung Dược Quân khá hài lòng với hiệu quả của hội chợ việc làm lần này. Do số người muốn tuyển quá nhiều, thêm yêu cầu của các công ty nên hội chợ việc làm lần này kéo dài thêm 1,5 ngày nữa.
- Dược Quân, xem ra Ninh Lăng chúng ta rất hấp dẫn. Ngay cả người từng được Quốc vụ viện và Ủy ban tỉnh trợ cấp cũng muốn tới Ninh Lăng chúng ta làm việc. đây là sự khẳng định với hoàn cảnh và sức hấp dẫn của Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống vui vẻ nói.
- Ừ, tôi đã nói chuyện với mấy người này. Ví dụ như chuyên gia đến làm cho công ty Phong Hoa, y trước đây làm khá lâu ở một tổ chức nghiên cứu khoa học của tỉnh, bây giờ đã thôi việc. Y nhận lời tới công ty Phong Hoa, tôi hỏi sao y chọn công ty này? Y nói ngoài việc công ty Phong Hoa trả lương, thưởng cao, y còn hài lòng với hoàn cảnh sống, làm việc ở Ninh Lăng. Ủy ban Ninh Lăng cũng rất chú trọng với nhân tài nghiên cứu khoa học, xây dựng nhà chuyên gia, trợ cấp nhân tài .. Y sau khi xem qua quy hoạch đô thị của Ninh Lăng mới quyết định đến Ninh Lăng định cư. Y nói y đã đi các thành phố lớn của Trung Quốc nhưng còn chưa thấy nơi nào dám can đảm để hơn 9km vuông làm công viên cây xanh như vậy. Ninh Lăng làm như vậy khiến y phấn chấn, y thấy Ninh Lăng có tương lai nên mới tới Ninh Lăng công tác và định cư.
- Ha ha, Dược Quân, vị chuyên gia này đánh giá cao Ninh Lăng chúng ta như vậy, có phải là vì biết anh là Thị trưởng nên khen không?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Núi Diệu Phong, Diệu HỒ nằm ở trung tâm đô thị là do nhu cầu phát triển đô thị nên cần như vậy. Chúng ta không thể vì phát triển về phía đông mà dời núi, lấp hồ chứ? Hơn nữa có một khu sinh thái tự nhiên như vậy ở giữa trung tâm đô thị sẽ tạo ảnh hưởng tốt cho không khí sau này.
Chung Dược Quân cười cười bổ sung thêm:
- Hơn nữa xây dựng công viên ở khu vực này cũng có lợi cho các khu vực xung quanh. Tôi tin chỉ cà là người thông minh sẽ thấy được nơi này sẽ là trung tâm đô thị Ninh Lăng, giá trị đất xung quanh cũng sẽ tăng vọt.
- Ừ, nhất là khi bộ máy Đảng ủy, chính quyền sẽ chuyển địa điểm thì tôi nghĩ giá trị này càng rõ ràng hơn nữa.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Bí thư Triệu, anh thật sự muốn khởi động kế hoạch chuyển các cơ quan chức năng đi sao?
Chung Dược Quân đương nhiên biết suy nghĩ của Triệu Quốc Đống. Lúc trước y thấy suy nghĩ này của Triệu Quốc Đống không đúng, cho rằng chuyển dời trụ sở các cơ quan chức năng cần phải suy nghĩ đến việc thuận lợi cho quần chúng nhân dân, không nên quá xa. Nhưng khi Triệu Quốc Đống đưa ra ý tưởng thành lập trung tâm chính trị cùng với tốc độ phát triển nhanh chóng của Ninh Lăng, y bắt đầu thay đổi suy nghĩ, dần đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua kế hoạch này hai người mới thảo luận qua, Trúc Văn Khôi loáng thoáng biết chi tiết chứ chưa có ý kiến thống nhất.
Theo ý của bọn họ sẽ chuyển cơ quan chức năng của bốn bộ máy sang khu vực phía nam đại lộ Huy Hoàng trong giai đoạn hai của khu Giang Đông. Nhưng bây giờ khu vực này đã dần trở nên phồn hoa nên nếu các cơ quan chức năng chuyển tới đây chỉ có tác dụng thêu hoa trên gấm. Mà nếu các cơ quan chức năng chuyển xa tới tận núi Diệu Phong chẳng những thúc đẩy khu vực này phát triển nhanh hơn, cũng xúc tiến đô thị Ninh Lăng phát triển về phía đông.
- Anh cảm thấy bộ máy của chúng ta chuyển tới phía nam đại lộ Huy Hoàng còn thích hợp sao? Bên kia đang thay đổi từng ngày, hơn nữa đô thị Ninh Lăng hướng về phía đông là nguyên tắc đã được xác định. Bây giờ bộ máy chúng ta nếu chủ động chuyển đến phía đông núi Diệu Phong thì chẳng những sẽ khiến việc xây dựng cơ sở vật chất nghiêng về bên đó, còn có thể xúc tiến sản nghiệp kinh tế đô thị nghiêng về phía đông.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Vì thế tôi thấy bây giờ đã tới lúc.
- Bí thư Triệu, bước đi này là rất lớn, hơn nữa cũng cần quy hoạch lại. Lần này liên quan đến nhiều cơ quan như vậy nên tạo ảnh hưởng rất lớn.
Chung Dược Quân nói:
- Hơn nữa vốn có nhiều người cho rằng bộ máy thị xã sẽ chuyển tới khu vực thuộc giai đoạn hai của khu Giang Đông, cũng chính là ở giữa đại lộ Huy Hoàng, Đông Phương Hồng nên nơi đây giá đất tăng lên từng ngày. Chúng ta điều chỉnh quy hoạch có phải làm bọn họ tức giận không?
- Ha ha, thị xã cho đến bây giờ chưa hề nói rõ sẽ chuyển bộ máy tới đâu, bọn họ dựa vào cái gì có thể kết luận thị xã sẽ làm theo ý bọn họ? Tức thì chỉ có thể nói bọn họ quá tham, với tình hình phát triển hiện nay của giai đoạn hai khu Giang Đông còn chưa đủ thỏa mãn bọn họ sao?
Triệu Quốc Đống cười lạnh nói:
- Bọn họ cảm thấy Thị ủy, Ủy ban nên làm theo hướng tay bọn họ chỉ để đáp ứng nhu cầu lợi ích của bọn họ sao? Nực cười.
Chung Dược Quân lần đầu nghe Triệu Quốc Đống dùng giọng điệu này đánh giá giới kinh doanh bất động sản nên có chút bất ngờ.
Y đương nhiên biết bây giờ có không ít nhà kinh doanh đầu tư mạnh vào khu Giang Đông, nhất là các khu đất ở giai đoạn hai càng được tuyên truyền quảng cáo nhiều hơn. Các công ty bất động sản đều nói đây là trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế của đô thị Ninh Lăng. Mục đích nhằm chính là tạo thanh thế để nâng giá đất lên.
- Bí thư Triệu tôi thấy đây coi như việc tốt, cũng có thể giúp giá đất khu vực kia hạ nhiệt. Bây giờ quần chúng đang phản ánh không ít vì giá đất nơi này tăng một cách chóng mặt.
Chung Dược Quân nói.
- Đúng vì nguyên nhân này nên thị xã không thể chuyển bộ máy về đó mà phải chuyển về phía đông núi Diệu Phong.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói:
- Giá nhà là một vấn đề rất quan trọng đối với Đảng ủy, chính quyền địa phương. Mặc dù giá nhà tăng lên do quá trình đô thị hóa là không thể thay đổi nhưng tôi thấy Thị ủy, Ủy ban không thể bỏ mặc, việc này có quan hệ đến lợi ích căn bản của dân chúng.
- Ăn, mặc, ở, đi lai những vấn đề thiết yếu của người dân thì ăn, mặc người dân đã giải quyết được. Ở và đi lại về sau sẽ là đề tài mà Đảng ủy, chính quyền địa phương cần tập trung giải quyết. Nhất là ở, làm như thế nào khống chế giá nhà ở mức độ nhất định, tôi thấy Đảng ủy, chính quyền có thể phát huy tác dụng. Trong đó có hai biện pháp hữu hiệu đó là chính quyền thông qua phương hướng phát triển đô thị để khống chế nhà, đồng thời cần tích cực xây dựng nhà xã hội để giải quyết vấn đề nhà ở cho người dân bình thường. Chỉ như vậy mới có thể chính thức thỏa mãn nhu cầu cơ bản của quần chúng nhân dân.
- Ừ, Bí thư Triệu, tôi đồng ý với quan điểm của anh, chuyện này cần tiến hành sớm.
Chung Dược Quân nói.
- Vì thế đầu tiên cần lão Trúc và cục Quy hoạch xây dựng bàn bạc xác định nguyên tắc, sau đó đưa ra kế hoạch sơ bộ để Ủy ban thị xã thảo luận, cuối cùng đưa lên hội nghị thường ủy thông qua.
Triệu Quốc Đống cũng biết việc này sẽ có lực cản chẳng qua chỉ cần hắn và Chung Dược Quân thống nhất ý kiến thì dù có người không đồng ý cũng không thay đổi được gì cả.
- Sớm xác định một chút cũng tốt. Hội chợ việc làm lần này có hiệu quả tốt cho tuyên truyền hình ảnh Ninh Lăng chúng ta, vì thế chúng ta càng cần phát triển hơn nữa về xây dựng đô thị.
Chung Dược Quân nói thêm.
- Chẳng qua Bí thư Triệu, tôi sợ rằng có một số người không đồng ý.
- Không cùng ý kiến cũng là bình thường, tất cả mọi người cùng ý kiến mới là bất bình thường, đó là quy tắc tập trung dân chủ.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.