Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 50

Thụy Căn

16/04/2013



Cố Vĩnh Bân nghe tin từ cục Quy hoạch xây dựng truyền sang mà đứng như hóa đá.

Y dù như thế nào cũng không ngờ Triệu Quốc Đống lại dùng chiêu rút củi đáy nồi này, chiêu thức quá độc.

Khi giai đoạn hai khu Giang Đông được tiến hành xây dựng, không ít các công ty bất động sản bắt đầu thi công để nhằm đón đầu đợi bộ máy thị xã Ninh Lăng chuyển sang đó. Nhưng bây giờ lại có tin tức bộ máy, Thị ủy, Ủy ban chuyển sang phía đông núi Diệu Phong, đây là nơi hoang vu, gập ghềnh, thậm chí quy hoạch đường mới được đặt ra tới nơi này, chờ đường xây dựng được tới đây ít nhất cũng phải chờ đến hết sang năm.

Nếu dựa theo quan điểm của một số người thì đây là một chiêu phục kích quá âm hiểm với các nhà kinh doanh. Khi tất cả mọi người cho rằng ba chủ yếu của Thị ủy, Ủy ban chuyển về khu vực giữa đại lộ Huy Hoàng cùng Đông Phương Hồng thuộc giai đoạn hai của khu Giang Đông. Thị xã bây giờ lại tung ra tin tức kinh người như vậy, khiến cho bao công ty bất động sản phải giật mình, buồn bực.

Trung tâm hành chính một nơi đặt ở đâu sẽ ảnh hưởng lớn đối với nơi ấy là rất rõ ràng, nó đại biểu tài nguyên hành chính đi về đâu, đó chính là phương hướng, cũng có nghĩa tài nguyên đô thị sẽ nghiêng về nơi này, xây dựng cơ sở vật chất cũng ưu tiên cho nơi này.

Những lời đồn đãi lúc trước cho rằng bộ máy chủ yếu sẽ chuyển tới khu vực thuộc giai đoạn hai của khu Giang Đông khiến giá đất nơi này không ngừng tăng cao. Các công ty bất động sản nắm được đất ở đây cũng bắt đầu san nền, thi công. Một hai tháng nay khu vực này biến thành công trường sôi sục, ít nhất có bảy tám tòa nhà cao tầng được khởi công xây dựng.

Nhưng tin tức này không thể nghi ngờ chính là nhát dao dẫm nát giấc mông đẹp của nhiều công ty bất động sản, không ai muốn chấp nhận sự thật này, điều này có nghĩa lợi nhận dự đoán ban đầu của bọn họ sẽ không đạt được.

Tiền Tử Hoa báo tin này làm Cố Vĩnh Bân gần như muốn điên lên. Việc này hoàn toàn khác so với suy nghĩ của y. Chủ yếu là quan điểm của y khiến nhiều người tin tưởng, bây giờ y nên đối mặt với những người đó như thế nào?

Đám công ty bất động sản thì không sao nhưng người đứng sau lưng bọn họ thì mình nên nói như thế nào?

Cố Vĩnh Bân đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên. Không phải chứ, mới đó mà đã có người gọi tới sao? Y ngẩn ra nhìn số hiện lên, y cảm thấy mình không biết nên đáp lại như thế nào. Là nói Triệu Quốc Đống có suy nghĩ khác hay đây là con bài chưa lật của hắn?

Một lúc lâu sau điện thoại cuối cùng đã im đi, Cố Vĩnh Bân thở dài một tiếng đặt tay lên trán. Y rất muốn yên tĩnh một lúc nhưng y biết bọn họ sẽ không cho mình thời gian. Việc này liên quan tới lợi ích của quá nhiều người, trốn cũng không thể.

Cầm máy, Cố Vĩnh Bân gọi lại:

- Chủ tịch Tề, chào ngài, tôi vừa nãy ở trên xe nên không nghe thấy ngài gọi.

Cố Vĩnh Bân cố gắng làm giọng của mình bình tĩnh lại.



- Ừ, tôi đã biết, tôi vừa nhận được thông báo. Ủy ban thị xã còn chưa có nghiên cứu, chẳng qua tôi nghe cục Quy hoạch xây dựng nói với tôi, đây là ý của lãnh đạo chủ yếu. Đúng, thị xã chưa có quy hoạch rõ ràng các ban ngành chuyển đi đâu, chỉ nói sẽ khởi động trong thời gian tới. Ừ, lúc ấy có lẽ đã có ý tưởng là chuyển tới khu vực thuộc giai đoạn hai của khu Giang Đông, nhưng tại sao bây giờ điều chỉnh quy hoạch thì tôi không rõ.

Giọng điệu của Tề Hoa mặc dù ôn hòa nhưng Cố Vĩnh Bân vẫn nghe được vẻ khó chịu của đối phương. Y đành cẩn thận giải thích:

- Trong hội nghị thường trực Ủy ban thì tôi sẽ đưa ra ý của mình. Nhưng tôi lo rằng Chung Dược Quân đã đồng ý với ý kiến của Triệu Quốc Đống cho nên …

- Không, không, Chủ tịch Tề, ngài hiểu lầm rồi. Tôi không phải không tự tin nhưng đó là sự thật. Tính của Chung Dược Quân thì ngài cũng biết, Triệu Quốc Đống thì ngài cũng hiểu. Có một số việc một mình tôi không thể tạo được tác dụng gì.

- Ừ, chỉ một mình tôi sợ không làm được chuyện gì, dựa theo trình tự bình thường phải thông qua hội nghị thường trực Ủy ban sau đó mới đưa sang hội nghị thường vụ Thị ủy. Nhưng ngài cũng biết Chung Dược Quân là Thị trưởng, hơn nữa y có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống, trên cơ bản ý của Triệu Quốc Đống thì y đều ủng hộ. Tôi có thể đưa ra ý kiến của mình nhưng chắc không có bao tác dụng.

Cố Vĩnh Bân dần lấy lại bình tĩnh, không thể nghi ngờ đối phương mới là kẻ lo nhất. Chuyện đến nước này thì cần chính bọn họ đi cố gắng. Dù sao Ninh Lăng là đất của Triệu gia, phải xem đối phương có thể làm Triệu Quốc Đống cúi đầu không? Nhưng theo Cố Vĩnh Bân hiểu về Triệu Quốc Đống thì sợ là rất khó. Dù là có nhân vật quan trọng hơn nữa đứng ra có lẽ cũng không có tác dụng gì.



Triệu Quốc Đống phát hiện mình xem thường lực lượng của đối phương. Đúng như lời Chung Dược Quân nói, một khi chuyện liên quan đến lợi ích thì bất cứ lực lượng nào cũng có thể bộc phát, thậm chí áp đảo tất cả.

Lực lượng này đúng là đủ mạnh, ngay cả mình cũng bị dao động chứ không nói mấy người Chung Dược Quân, Trúc Văn Khôi.

Chính diện, đi vòng, hò hét … có thể nói chiêu thức gì cũng có thể thực hiện.

Trước đó Triệu Quốc Đống cũng biết sẽ có phong ba không nhỏ, hắn thậm chí cũng đã chuẩn bị tư tưởng. Nhưng hắn vẫn không ngờ lực lượng nhóm người kia tập trung lại mạnh đến thế. Không chỉ nhằm vào mình mà còn nhằm vào các hạng mục công việc của Ninh Lăng.

Công trình nâng cấp quốc lộ cấp hai từ Ninh Lăng - - Nam Hoa lên cấp một vốn được Sở Giao thông thuận lợi thông qua nhưng bị gác lại ở hội nghị thường trực Ủy ban tỉnh, ngay cả đường cao tốc Ninh Đường, Ninh Thông cũng bị rơi vào quá trình nghiên cứu “lâu dài”

Hạng mục sân golf Đường Hồ vốn do Tương Uẩn Hoa hỗ trợ nên có tiến triển, hội nghị thường trực Ủy ban tỉnh đã nghiên cứu một lần nghe nói có dấu hiệu thả lỏng nhưng bây giờ cũng không có âm thanh gì. Xem ra trong lúc nhất thời cũng không thể được thông qua.

Làm Triệu Quốc Đống tức tối chính là hạng mục điện phân Vân Lĩnh của tập đoàn Hâm Đạt lại bị chặn ngang ở lúc quan trọng nhất. Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia do Triệu Quốc Đống thông qua Lôi Hướng Đông mà giao tiếp với một vị Phó chủ nhiệm, qua đó cũng có vẻ sẽ buông ra. Nhưng Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đưa ra điều kiện chính là tỉnh phải có thái độ rõ ràng, muốn Ủy ban nhân dân tỉnh trình văn bản lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.

Đây vốn không phải việc nhỏ, dù là anh em Chu thị hay Triệu Quốc Đống đều có thể dễ dàng đối phó nhưng bây giờ lại đột nhiên khó làm. Ủy ban nhân dân tỉnh mãi vẫn không hài lòng với kết quả xử lý trước đó của Ninh Lăng với Vân Lĩnh, chưa tạo được hiệu quả răn đe. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất tức giận.

Hắn không ngờ một động tác lại chọc vào tổ ong vò vẽ đó, lại tạo ra sóng gió lớn đến thế.



Rất nhiều lãnh đạo bí thư ủng hộ mình mà bây giờ lại im lặng, ngay cả Dương Kính Quang cũng uyển chuyển đề nghị mình cần suy nghĩ rõ ràng, nắm giữ thời cơ và chừng mực.

- Bọn họ muốn gì? Lật đổ ý kiến của Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng sao?

Triệu Quốc Đống lắc lắc chén rượu trong tay, rượu xoay tròn bốn phía như sắp đổ ra ngoài.

- Chỉ sợ bọn họ cũng biết việc này là không thể. Thị ủy, Ủy ban đã thông qua, sau đó Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân và Đại hội đại biểu nhân dân thị xã cũng thống nhất, bọn họ nếu muốn thay đổi là không thực tế.

Trúc Văn Khôi lắc đầu nói.

- Ồ, nếu bọn họ biết không thể thì còn định làm gì?

Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.

- Bồi thường, tôi nghĩ bọn họ muốn như vậy.

Trúc Văn Khôi có chút buồn bực nói.

Trúc Văn Khôi nằm ở giữa không thể nghi ngờ là người khó khăn nhất. Thị ủy đã đề cử y làm thường vụ thị ủy lên tỉnh, đây có thể nói là bước rất quan trọng của y. Nhưng vì việc này có thể ảnh hưởng đến chức thường vụ thị ủy của y.

Trúc Văn Khôi cũng hiểu rõ cách làm người của Triệu Quốc Đống, ở chuyện này Triệu Quốc Đống không bao giờ thay đổi quyết định. Dù về công hay tư, năng lực của Triệu Quốc Đống thì y hiểu rõ. Có lẽ lần này mình có thể vì đắc tội người bên trên làm mình mất vị trí thường vụ thị ủy nhưng y tin Triệu Quốc Đống sẽ có đền bù cho mình. Nếu mình lệch đi ở chuyện này thì kết quả sẽ càng kém đi dù mình có vào thường vụ thị ủy.

- Bồi thường gì?

Triệu Quốc Đống cũng đoán được đôi chút.

- Bí thư Triệu, ngài cũng biết giai đoạn hai của khu Giang Đông có rất nhiều cơ sở vật chất chung chưa hoàn thiện, hơn nữa vài quy hoạch công cộng cũng chưa được chứng thực. Vì thế bọn họ hy vọng thị xã có thể ủng hộ bọn họ một chút, đây cũng là việc tốt cho cư dân ở các khu vực mà bọn họ đấu giá được.

Trúc Văn Khôi cười khổ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook