Quyển 9 - Chương 4
Thụy Căn
16/04/2013
- Anh nói hai ta tiếp tục? Nhưng có thể kéo dài bao lâu, bố mẹ và người nhà tôi, người nhà và bạn anh chỉ sợ không đồng ý kéo dài như vậy. Hơn nữa đúng như anh nói, anh muốn tiếp tục phát triển thì không thể né tránh vấn đề hôn nhân.
Lưu Nhược Đồng có lẽ nhận ra điều gì đó nên nói.
- Tôi không phải nói đến việc này mà hai chúng ta có thể hợp tác thêm bước nữa, như vậy ít nhất có thể đảm bảo mấy năm tới chúng ta bớt gặp phiền phức.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Ý của tôi, cô hiểu chưa?
- Hợp tác hơn nữa? Anh nói anh và tôi giả lấy nhau?
Lưu Nhược Đồng rùng mình rồi lạnh lùng nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ừ, hình thích thì phải là thật, nhưng thực chất chỉ hai chúng ta biết. Cô có công việc của cô, tôi có không gian của tôi, không ai can thiệp vào nhau, đều tự đi con đường của mình.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hầu hết thời gian cô ở Bắc Kinh và nước ngoài, tôi không thường xuyên lên Bắc Kinh. Tỉnh An Nguyên là địa bàn của tôi, cho nên tôi thấy đó là lựa chọn tốt nhất cho hai chúng ta. Đương nhiên nếu cô thấy không thích cũng không sao.
Lưu Nhược Đồng im lặng không nói mà phải suy nghĩ. Hình thức là thật, điểm này đúng là không thể giả vờ. Dù là Triệu Quốc Đống hay cô đều không thể không đi đăng ký kết hôn. Chẳng qua đối phương nói như vậy, hắn có ý đồ khác không?
Cô nghĩ thì thấy đối phương từng đó tuổi làm Thường vụ thị ủy, chỉ sợ dù được Lưu gia giúp cũng chưa chắc được. Nếu muốn lợi dụng lực lượng của Lưu gia còn không bằng để Lưu gia thu hút một ngôi sao.
- Tôi nghe thì thấy là ý hay, hai chúng ta đều có thể làm việc của mình. Để tôi suy nghĩ xem đã.
Lưu Nhược Đồng nói.
- Hy vọng hai chúng ta có thể tiếp tục quan hệ bình thường, đây cũng là duyên phận mà, phải không?
- Chính xác.
Triệu Quốc Đống cũng gật đầu nói.
Nói chuyện xong, tâm trạng hai người khá thoải mái. Nhất là Lưu Nhược Đồng mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng nhưng trong lòng cô lại chấp nhận đề nghị kia của Triệu Quốc Đống.
Lưu Nhược Đồng thích cuộc sống độc thân và ưu du lịch mạo hiểm. Nếu không cô cũng không chọn vào Vụ Châu Phi Bộ Ngoại giao. Theo cô thấy một công việc quá bình thản sẽ là lãng phí mấy chục năm sống.
Cô cũng không thích công việc hành chính ở Bộ Ngoại giao, cô thích cuộc sống đầy tính khiêu chiến, nhất là công việc nếu có thể quan hệ tới lợi ích của quốc gia thì càng làm cô thêm kích thích. Điểm này có lẽ ngay cả huấn luyện viên của cô cũng nhận ra, cho rằng cô là loại người càng gặp áp lực càng phát huy tốt. Chẳng qua Lưu gia lại có quan hệ quá rộng ở ngành ngoại giao nên đó là trở ngại với cô.
Cô thích mình như thợ sơn mai phục một nơi, đợi mục tiêu xuất hiện, càng thích chủ động tìm mục tiêu công kích. Một khi phát hiện mục tiêu có giá trị liền bắn phá ngay.
Triệu Quốc Đống cũng thấy đối phương đang khá vui vẻ, điều này làm hắn có chút tò mò với cô. Gia tộc cách mạng như Lưu gia có một hai thành viên đặc biệt cũng là bình thường. Chẳng qua tính cách độc lập lại rơi vào một cô gái thì đúng là làm người ta có chút khó hiểu. Ít nhất đối phương Triệu Quốc Đống mà nói biểu hiện của Lưu Nhược Đồng làm người ta khó có thể nhận ra thân phận thật của cô.
Triệu Quốc Đống cùng Lưu Nhược Đồng đi dạo siêu thị một vòng. Lưu Nhược Đồng không mua gì mà chỉ hưởng thụ cảm giác mới mẻ có người cùng đi siêu thị với mình. Triệu Quốc Đống rất phong độ khoác tay đối phương. Nếu như người ngoài có lẽ thấy bọn họ như đôi nam nữ đang yêu nhau tha thiết.
Xe đến khách sạn Côn Lôn, Lưu Nhược Đồng hỏi:
- Anh ở đây?
- Ừ, mai tôi về tỉnh An Nguyên, cảm ơn.
Triệu Quốc Đống vẫy tay từ biệt.
- Đề nghị của anh làm tôi rất hứng thú. Chẳng qua đây là việc lớn nên tôi cần thời gian suy nghĩ.
Lưu Nhược Đồng đặt tay lên bánh lái rồi nói:
- Tôi nghĩ tôi rất nhanh sẽ có câu trả lời thuyết phục cho anh.
- Ồ, đây chỉ là suy nghĩ đột phát của tôi, bây giờ nghĩ lại thấy nó hơi hoang đường, hy vọng không có hiểu lầm. Nếu cô thấy ý tưởng này không hợp thực tế thì coi như chưa có chuyện gì.
- Không, anh hiểu lầm rồi. Tôi lại thấy việc này rất thú vị. Có lẽ nó sẽ giúp chúng ta giải quyết được nhiều việc phiền phức, phải không? Cho tôi một thời gian suy nghĩ.
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười đầy ngọt ngào. Triệu Quốc Đống không khỏi ngẩn ra, cô gái này so với La Băng thì còn lạnh lùng hơn. Lưu Nhược Đồng là sự lạnh lùng nhưng trong trẻo, làm người ta cảm thấy cô luôn muốn giữ khoảng cách an toàn đối với anh.
- Nếu cô có thể nghĩ như vậy thì tốt nhất, đây chỉ là một đề nghị của tôi, chi tiết cụ thể còn cần cân nhắc.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Sau đó Lưu Nhược Đồng lập tức rời đi.
Lưu Nhược Đồng một bên lái xe, một bên gọi điện.
- Chị đang đâu đó? Em có chuyện muốn nói với chị.
Lưu Nhược Đồng đến, Lưu Kiều có chút khó hiểu. Chẳng qua cô cảm thấy nhất định là vì việc của Triệu Quốc Đống. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đầu tư xây dựng nhà máy ở Ninh Lăng đang tiến triển khá thuận lợi. Lưu Kiều cũng hài lòng với tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, dám nói dám làm, hơn nữa công tác chuẩn bị cũng đầy đủ, cẩn thận. Đại biểu của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo có ấn tượng tốt đối với Quận Tây Giang.
Việc Công ty Neo đầu tư ở Ninh Lăng mặc dù hiệu quả kinh tế chưa chắc đã khiến Công ty đầu tư Trung Hoa này cao lên mấy, chẳng qua nó có thể khiến Công ty tăng sức ảnh hưởng ở nước Đức. Sau này Công ty Neo nếu còn có thể cần mở rộng quy mô thì công ty Đầu tư Trung Hoa chính là đối tác tốt nhất của bọn họ.
Công ty bây giờ càng lúc càng coi trọng phát triển ở khu vực nội địa do khu vực duyên hải đang cạnh tranh rất kịch liệt. Có nhiều công ty dần nhìn đến khu vực nội địa. An Đô, Trùng Khánh, Vũ Hán, Thành Đô, Tây An đang được công ty dự định xây dựng chi nhánh. Lưu Kiều tin với quan hệ và thực lực kinh tế của công ty thì nhất định sẽ tìm được cơ hội phát triển lớn hơn nữa trong nội địa.
Triệu Quốc Đống chính là một đối tượng đáng để đầu tư. Dù từ phương diện này thì người này cũng đáng giá. Như Lưu Nham nói, 27 tuổi đã là cán bộ cấp phó giám đốc, chỉ sợ cả Trung Quốc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu theo xu thế hiện nay của hắn thì mười năm sau thành cán bộ cấp tỉnh cũng là bình thường.
Lưu Kiều ngồi nghe Lưu Nhược Đồng nói chuyện mà không nói gì.
- Chuyện là như vậy, không có gì khác, hắn rất sảng khoái, em chắc không có ý đồ gì.
Lưu Nhược Đồng bình tĩnh nói.
- Daisily, đây là chuyện của hai người, nhưng chị lại thành người làm mối, bây giờ chị lại không thoát được thân. Chị muốn hỏi mấy vấn đề. Ừ, nếu em không muốn trả lời thì lắc đầu, nếu trả lời thì nhất định phải nói thật.
Lưu Kiều nhìn chằm chằm vào Lưu Nhược Đồng mà nói.
- Được.
Lưu Nhược Đồng không hề do dự mà lập tức gật đầu nói.
- Được, Daisily, vậy em nói với chị em thật sự cả đời không yêu, không kết hôn? Hay là em có chuyện khó nói.
Lưu Kiều hỏi khá sắc bén.
Lưu Nhược Đồng nhíu mày nhưng vẫn nói.
- Yêu và kết hôn thì ít nhất mấy năm tới em không nghĩ đến, về phần mấy năm sau thì khó nói. Người và thế giới đều thay đổi mà. Chị, em không có gì khó nói, điểm này em có thể khẳng định, chị đừng suy nghĩ miên man. Em chỉ là không muốn gia đình trói buộc, ít nhất bây giờ em còn chưa gặp một người đàn ông đáng để em coi trọng.
- Vậy em thấy Triệu Quốc Đống như thế nào, cảm giác của riêng em đó.
- Ừ, hắn coi như là một nhân vật nổi tiếng trong giới bình thường, nếu không sao có thể lên chức cao như vậy khi còn trẻ. Em tiếp xúc với hắn lâu như vậy thì thấy cũng có văn hóa và điềm tĩnh, nhưng lại còn cách điểm mấu chốt em đặt ra một đoạn. Đây không chỉ vì hắn chỉ học trường trung cấp cảnh sát, mà cũng do hoàn cảnh sống bình thường của hắn.
Lưu Nhược Đồng nói khá thẳng thắn.
- Chẳng qua hắn không phải loại người muốn dựa vào Lưu gia như em nghĩ lúc đầu, tính cách cũng tốt. Em và hắn coi như hòa hợp. Chị đừng hiểu lầm, em nói chính là đề tài thảo luận hòa hợp, không có chuyện khác.
- Vậy em thấy em có cơ hội phát triển với hắn không? Ừ, chị nói là kết hôn trước, yêu nhau sau đó? Chị muốn nghe lời thật.
Lưu Nhược Đồng có chút do dự, sau đó miễn cưỡng nói:
- Em không muốn nói lời trái với lòng mình, em không thể nói hoàn toàn không có khả năng, nhưng tỷ lệ khá thấp. Bởi vì em dựa vào trực giác mà làm việc, ấn tượng đầu tiên không làm em khắc sâu thì có lẽ khó có tình yêu.
- Được, chị hiểu, chị hỏi một vấn đề nữa. Em và hắn tiếp xúc lâu như vậy thì có thấy khó chịu hay không nhịn được nữa không? Chị nói là nếu em và hắn cứ duy trì tình hình như bây giờ, em có thấy rất không tự nhiên không?
Lưu Kiều gật đầu và hỏi tiếp.
- Em nghĩ là không đến mức như vậy. Thứ nhất cho dù em và hắn có quan hệ gì thì có lẽ thời gian ở cạnh nhau là rất ít. Thứ hai hắn cũng không phải người làm em chán ghét, ngược lại còn có sức hấp dẫn. Chẳng qua muốn phát triển thành người yêu thì chắc không thể.
Lưu Nhược Đồng nói.
- Ồ, là như vậy à, em có muốn nghe ý kiến của chị không?
Lưu Kiều nói.
- Vâng.
- Chị nghĩ như thế này, nếu đây là ý tưởng của hai người và thấy nó có thể tránh cho phiền phức không nhất định, mà cũng không bài xích thì chị thấy có thể chọn. Nếu em nói hai người không có chút cảm giác nào, thậm chí ở bên cảm thấy rất khó chịu thì không nên làm như vậy. Hơn nữa dù chỉ đăng ký kết hôn thì cũng có nghĩa thân phận hai người đã thay đổi, điểm này em phải suy nghĩ kỹ.
- Triệu Quốc Đống rất xuất sắc, nhưng đúng như em nói, xuất sắc chưa chắc hợp với em. Daisily, chị cũng phải nhắc em không nên đòi ai cũng hoàn hảo là cao quý, lãng mạn, trầm ổn, rộng lượng. Trong tình cảm mà chủ nghĩa hoàn mỹ chính là thất bại.
Khi Triệu Quốc Đống gọi cho Lưu Nham thì người này đang nói chuyện với Lưu Thác. Từ tin Lưu Kiều truyền tới thì có vẻ Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng muốn nói chuyện hôn nhân, điểm này làm Lưu Nham có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hai người này có duyên, mới tiếp xúc chưa lâu mà đã hòa hợp như vậy sao?
Triệu Quốc Đống vào trạch viện này thì cảm thấy nó có một khí thế cổ xưa, bám màu mưa gió, qua đó nó đã chứng minh lịch sử huy hoàng của nó. Nơi này bây giờ chính là chỗ ở của cháu cả Lưu Thác.
Lưu Thác và Lưu Nhược Đồng tổ chức một cuộc nhậu quy mô nhỏ mà tiếp khách. Đây là lần đầu Triệu Quốc Đống đặt chân vào phạm vi của Lưu gia.
Lưu Nhược Đồng đi cùng vớ Triệu Quốc Đống không quá tự nhiên. Cô khoác tay Triệu Quốc Đống mà vẻ mặt hơi cứng nhắc, trên mặt vẫn còn vẻ lạnh nhạt nhưng cũng thêm vài phần mất tự nhiên.
Bữa tiệc này không có nhiều người, chỉ có mấy người đời thứ ba của Lưu gia có quan hệ tốt với anh em Lưu Thác và Lưu Nham mà thôi.
Thấy Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống xuất hiện, không ít khách có chút khó hiểu nhìn tới. Lưu Nhược Đồng là yêu nữ của nhánh ba Lưu gia, đây là lần đầu lộ mặt ở các buổi tụ tập. Trên thực tế nhánh ba của Lưu gia mạnh về kinh doanh và buôn bán, quan hệ không quá mật thiết với anh em Lưu Nham. Lưu Nhược Đồng càng không bao giờ xuất hiện trong các buổi nhậu như thế này.
Không ít người đều biết tính cách lạnh nhạt của Lưu Nhược Đồng, chỉ chăm lo công việc, ít tiếp xúc với bên ngoài. Vì thế khi Lưu Nhược Đồng xuất hiện ở đây cùng bạn trai càng làm mọi người ngạc nhiên. Mặc dù vài người nghe nói Lưu Nhược Đồng có bạn trai, nhưng đây cũng là lần đầu thấy Triệu Quốc Đống.
Có thể vào nhà cũ Lưu gia ăn nhậu thì ai cũng có quan hệ mật thiết với anh em Lưu Nham, đương nhiên thân phận và địa vị là khác nhau.
Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng có vẻ cô đơn giống như đến từ thế giới khác vậy.
- Em thích trường hợp như vậy không?
Ra ngoài Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng cũng đổi cách xưng hô.
- Không thích, nhưng lần này hai ông anh kia chuyên môn bảo anh tới tham gia, em nếu không đến thì không được.
Lưu Nhược Đồng nhìn sang Triệu Quốc Đống mà nói:
- Có phải anh cảm thấy áp lực hoặc không quen không?
- Ừ, áp lực thì không đến mức, nhưng đúng là không quen. Bọn họ có vẻ rất quen thuộc, xem ra thường xuyên đi lại, đây là một quần thể thu nhỏ. Anh coi như người mới đến, nếu quá nhiệt tình xin vào cũng không hợp, mà nếu như lạnh nhạt ngồi bên cũng không quá thích hợp.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Anh thấy em còn không thích hợp với những chuyện như thế này hơn anh.
Lưu Nhược Đồng nhếch miệng lên nói:
- đều là đám tự nhận là tinh anh, thực ra hầu hết đều là kẻ muốn luồn lách đi lên. Anh nói chuyện với bọn họ thì ngoài nói chuyện thăng quan, kiếm tiền, chơi gái thì còn có thể nói chuyện gì.
- Ha ha, lời này của em quá tuyệt đối, anh vừa mới đi qua bọn họ thì thấy đang nói chuyện về tình hình xuất khẩu và tỷ lệ Nhân dân tệ, đâu có như em nói.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười nhìn cô.
- Đừng nghĩ đàn ông đều xấu hết như vậy.
- Đó chỉ là hiện tượng bề ngoài mà thôi.
Lưu Nhược Đồng lắc đầu nói:
- Em còn không biết những người này của Lưu gia sao? Ngoài Lưu Thác và anh của em ra, những người khác, hừ …
Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đến khá sớm làm các thành viên của Lưu gia cũng không thể đến muộn. Thời gian vào bàn dần đến, khách đến cũng càng lúc càng nhiều.
- Nhược Đồng, Quốc Đống, hai đứa lại đây.
Lưu Nham vẫy tay nói.
Triệu Quốc Đống nhìn Lưu Nhược Đồng, đối phương khẽ thở dài một tiếng và bất đắc dĩ nhìn Triệu Quốc Đống. Sau đó cô thân mật khoác tay Triệu Quốc Đống đi lên.
….
Triệu Quốc Đống chiều mồng năm mới về An Đô, phải nói ba ngày ở Bắc Kinh làm hắn có ấn tượng sâu, nhất là lần đầu tham gia vòng tròn của Lưu gia.
Bắc Kinh là nơi đầm rồng hang hổ, tùy tiện người từ góc nào đó chạy ra thì đều có chỗ dựa rất mạnh. Cán bộ cấp giám đốc sở trở lên ở Bắc Kinh cũng chỉ tương đương cán bộ cấp phòng ở tỉnh. Quan chức địa phương lên Bắc Kinh chỉ có thể mang đuôi làm người.
Lưu Nhược Đồng không phải người thích xã giao, ngược lại Triệu Quốc Đống thấy hai ông anh ruột của cô lại giỏi quan hệ. Nếu so sánh với hai anh em nhà Lưu Nham thì bọn họ hàm súc hơn nhiều. Mặc dù chỉ làm trong ngành ngoại giao hoặc thương mại nhưng từ lời ăn tiếng nói đã có thể thấy khí độ không bình thường. Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với bọn họ. Mà Triệu Quốc Đống biểu hiện cũng làm cho hai anh của Lưu Nhược Đồng rất kinh ngạc, nhất là hắn có cái nhìn mới trong phương diện quốc tế, điều này làm bọn họ khó có thể tin đây là do một người ngoài ngành nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.