Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 5

Thụy Căn

16/04/2013



Đương nhiên hai anh em này càng tò mò hơn khi biểu hiện ăn ý và hòa hợp của Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng. Theo bọn họ thấy cô em gái ngày ngay cả anh trai cũng có thể ở chung, Lưu Nhược Đồng từ nhỏ đã không coi người bình thường vào mắt. Nhưng bây giờ từ biểu hiện có thể thấy Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng gắn bó với nhau.

Chính là vì như vậy nên Lưu Tâm – Lưu Du (Hai anh của Lưu Nhược Đồng) đều có chút thân thiết với Triệu Quốc Đống. Dù sao chuyện hôn nhân của Lưu Nhược Đồng là điều làm bọn họ phải suy nghĩ. Mặc dù ngoài miệng nói tôn trọng lựa chọn của Lưu Nhược Đồng, nhưng Lưu Nhược Đồng bây giờ đã 25, 26 mà không có bạn trai thì hai người cũng rất sốt ruột.

Bây giờ Triệu Quốc Đống xuất hiện làm bọn họ vui mừng. Bọn họ mơ hồ cũng biết ý của Lưu Nham, nhưng dù sao khách quan mà nói thì Lưu Nham cũng giới thiệu một đối tượng thích hợp cho Lưu Nhược Đồng.

Lưu Tân bây giờ là phó vụ trưởng Vụ tin tức Bộ Ngoại giao, mà Lưu Du lại làm Vụ trưởng Vụ Hợp tác quốc tế. Hai người là cán bộ cấp phó giám đốc và cán bộ. Mặc dù chưa chắc có quan hệ rộng như anh em Lưu Nham, nhưng cũng có sức ảnh hưởng trong phạm vi nhất định.

Anh em Lưu Nham có ý gì thì hai người Lưu Tân hiểu. Làm Lưu gia lấy lại uy phong trước đây là không dễ. Mặc dù lão gia tử vẫn còn khỏe nhưng do nguyên nhân sức khỏe nên đã không thể xuất hiện trước công chúng. Mà đời hai của Lưu gia phát triển lại không hợp ý người, đây là nhược điểm chết người của Lưu gia.

Thời này mặc dù không nói người đi trà lạnh, nhưng mất đi nhân vật quan trọng nhất sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Lưu gia. Mà đời hai của Lưu gia người làm to nhất mới là Bộ trưởng, thậm chí còn không làm lãnh đạo một tỉnh, điều này làm cho sức ảnh hưởng của Lưu gia ở địa phương giảm mạnh. Hơn nữa con rể Lưu gia còn muốn rời khỏi hệ thống Lưu gia, điều này càng làm cho Lưu gia bị suy yếu.

- Sao, cảm thấy sao?

Thái Chánh Dương ngày mồng ba về An Nguyên thì Triệu Quốc Đống lại lên Bắc Kinh. Triệu Quốc Đống cũng không giấu, ngoài việc bí mật của hắn và Lưu Nhược Đồng ra thì chuyện khác đều nói hết.

- Không có cảm giác gì cả ạ.

Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Ngoài giọng điệu lớn, ra vẻ cao giá ra thì em thấy không khác gì người bình thường cả. Nếu ở ngoài thì em thấy thấy từ lái xe taxi cũng có thể nói chuyện quốc gia đại sự. Từ việc Tổng bí thư đến Mỹ, đến khủng hoảng tài chính…. Ha ha, Bắc Kinh đúng là Bắc Kinh.

- Đừng nói linh tinh, anh hỏi là cảm giác của em đối với Lưu gia.

Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Ừ, em còn chưa tính là thành viên của Lưu gia nên chỉ biết một chút thôi. Quan hệ của Lưu gia khá rộng. Uy thế của Lưu lão gia tử vẫn còn nhưng sức ảnh hưởng của Lưu gia ở địa phương không mạnh, ở cấp bộ thì còn có đôi chút. Có mấy người em thấy có quan hệ mật thiết với anh em Lưu gia, có lẽ cũng là nhân vật có sức nặng.

- Lưu gia mười năm nay suy yếu nhanh và có dấu hiệu xuống dốc. Bây giờ phải xem đời ba của Lưu gia có cơ hội nhân lúc ông nội còn sống mà tạo được trụ cột hay không?

Thái Chánh Dương thở dài một tiếng mà nói.

- Quốc Đống, anh không muốn miễn cưỡng chú, nếu chú không hợp thì thôi.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Thái Chánh Dương. Thái Chánh Dương vẫn là người thúc giục chuyện của hắn và Lưu Nhược Đồng. Hắn và Lưu Nhược Đồng đi đến bây giờ cũng có một phần do Thái Chánh Dương ủng hộ nhiều. Đương nhiên sau này Triệu Quốc Đống cũng muốn lợi dụng Lưu Nhược Đồng làm tấm bia chắn cho mình. Dù sao cũng không phải đối tượng thích hợp nên lợi dụng để che lấp cho mình cũng là lựa chọn tốt.

- Đừng nhìn anh với ánh mắt đó. Anh cũng không phải không coi trọng Lưu gia. Lưu gia vẫn còn sức ảnh hưởng, căn cơ sâu. Nhờ Lưu lão gia tử nên Lưu Trường Tùng cũng có quan hệ rộng, trong đó có không ít lãnh đạo cao cấp của bộ, tỉnh. Nếu chú và Tiểu Lưu có duyên là quá tốt.

Thái Chánh Dương lắc đầu nói.

- Nhưng anh không muốn chú vì vấn đề hôn nhân mà buồn bực. Nếu chú cảm thấy mình không hợp với Tiểu Lưu thì thừa dịp sớm ngừng đi.

Thái Chánh Dương nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút cảm động. Thái Chánh Dương đây là một lòng nghĩ cho hắn, vừa hy vọng hắn có tương lai lớn hơn nữa ở chính trị, lại không hy vọng hắn vì miễn cưỡng mà tiếc nuối cả đời nên mới nói mâu thuẫn như vậy.

- Thái ca, Lưu Nhược Đồng có nhân phẩm tốt, chỉ là tính cách hơi lạnh nhạt một chút mà thôi. Về phần Lưu gia nói thật không ảnh hưởng mấy với em. Em cảm thấy có duyên hay không thì bây giờ vẫn chưa thể xác định. Ngay cả em cũng không rõ, xem một chút đã.

Lúc này Triệu Quốc Đống cũng không biết tình cảm của mình sẽ đi về đâu. Có không ít người phụ nữ xung quanh hắn.

Về Cổ Tiểu Âu thì thân phận và tính cách của cô không quá thích hợp. Lam Đại luôn làm người ta cảm thấy cô quá muốn dựa vào hắn mà thay đổi cuộc sống. Tính đi tính lại thì chỉ có Hàn Đông và Lưu Nhược Đồng. Hàn Đông nhìn qua là thích hợp nhất, nhưng Triệu Quốc Đống lại biết Hàn Đông lại là người không thích hợp nhất. Tính cách của cô khiến cô không thể chấp nhận hắn quan hệ lăng nhăng, mà muốn hắn cắt đứt mọi quan hệ là không thể. Hơn nữa mặc dù bây giờ hắn quyết tâm nhưng sau này thì sao?

Chuyện khác Triệu Quốc Đống có thể mạo hiểm nhưng riêng tình cảm thì không. Hơn nữa nếu mạo hiểm như vậy và làm tổn thương Hàn Đông thì hắn sẽ không làm.

Tính đi tính lại Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc phát hiện bây giờ chỉ có mỗi Lưu Nhược Đồng là đối tượng hôn nhân thích hợp nhất với hắn. Mặc dù hai người bây giờ không có chút cảm giác gì nhưng hai người như có sợi dây trói buộc vậy.

Triệu Quốc Đống thầm nghĩ đúng là quái lạ. Đối tượng không có khả năng nhất vậy mà bây giờ lại thành đối tượng thích hợp nhất, quá hoang đường.

Chẳng lẽ mình và Lưu Nhược Đồng có duyên sao? Suy nghĩ này thoáng cái xuất hiện trong đầu Triệu Quốc Đống khi Thái Chánh Dương rời đi.

Tâm trạng buồn bực làm Triệu Quốc Đống đón tết không quá vui, tin tốt từ Đức truyền tới cũng không làm hắn vui lên bao nhiêu. Lưu Kiều gọi tới bảo cho Triệu Quốc Đống biết Công ty Neo về cơ bản đã xác định thành lập trụ sở sản xuất quan trọng nhất của công ty tại nội địa, trụ sở này đặt ở Ninh Lăng. Phạm vi tiêu thụ bao gồm cả khu vực trung tây, có lẽ sau tết sẽ ký kết.

Không có gì bất ngờ xảy ra, trong cuộc họp lớp thân phận của Triệu Quốc Đống lộ ra làm hắn thành tâm điểm của mọi người. Nhất là Trần Bỉnh Tài cùng Tiêu Trí Viễn nhìn Triệu Quốc Đống với vẻ nịnh bợ. Thậm chí ngay cả Phùng Minh Khải cũng có thay đổi khi nói chuyện với hắn.

- Nói cho chúng tôi biết tại sao lại lừa chúng tôi?

Mễ Á cố ý cầm chén lên chạm ly với Triệu Quốc Đống đúng là can đảm.

- Tôi không lừa ai mà, tôi không phải nói tôi đã ở bên đó sao? Chẳng lẽ nói Ninh Lăng không tính là bên kia? Không tính là nghèo?

Triệu Quốc Đống cười cười đầy giảo hoạt. Hắn thầm bực bội chẳng lẽ mấy cô gái này cũng đều thay đổi khi thân phận của hắn đổi khác sao? Chẳng lẽ giá trị con người chỉ có thể thể hiện khi quan chức thay đổi?

- Không phải điểm này, còn có việc khác.

Mặt Mễ Á hồng lên vì rượu, đôi mắt như có nước, trong đó bao gồm cả một tia tình cảm.

- Còn có gì nữa? Mễ Á, tôi không biết cô nói gì.

Triệu Quốc Đống thầm kêu không ổn.

- Anh định lừa mọi người? Sợ bạn học nhờ vả hay thấy bạn học không đáng để quan hệ?

Mễ Á có hơi men nên nói chuyện khác hơn chút.

- Sao cô lại nói như vậy?

Triệu Quốc Đống quyết tâm giả vờ.

- Có hàng trăm triệu trong người, làm ở chức vụ cao. Triệu Quốc Đống, ông giỏi giả vờ nhỉ.

Mễ Á phun ra hơi rượu mà nói.

- Nếu chị tôi không phải ở tập đoàn gặp anh em Triệu gia các người thì chỉ sợ cả đời này tôi khó có thể tưởng tượng nổi Tập đoàn Thương Lãng là do một tay ông tạo lên. Chị tôi phục ông còn hơn cả Bill Gates.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn sớm biết sẽ có ngày này. Sau khi biết Mễ Linh là chị gái của Mễ Á, Triệu Quốc Đống biết bí mật của mình cũng không giấu được là bao. Thực ra hắn cũng không cho rằng bí mật của mình cần giấu, đây là nguyên nhân chính mà hắn muốn Tập đoàn Thương Lãng lên Thượng Hải. Hắn không muốn vì mình mà khiến Tập đoàn Thương Lãng gặp phiền phức, hắn cũng không hy vọng mình bị Tập đoàn Thương Lãng ảnh hưởng.

- Mễ Á, không đến mức như cô nói đâu. Đúng là lúc đầu tôi có chút tác dụng với Tập đoàn Thương Lãng, nhưng chỉ một chút đó mà thôi. Còn hoạt động cụ thể do em tôi đi làm. Bọn họ đã hoàn thành giai đoạn tích lũy đầu tiên, sau này tôi chỉ làm nhân vật chỉ điểm mà thôi. Nhưng đâu đến mức một tay dựng lên như cô nói.

Triệu Quốc Đống nhún vai nói.

- Triệu Quốc Đống, đúng là người không thể nhìn từ bề ngoài. Tôi không thể tin nổi ông thời cấp ba và bây giờ là một. Ông thay đổi phải ghi vào kỷ lục thế giới.



Mễ Á thở dài một tiếng mà nói.

- Không thể tưởng tượng.

- Mễ Á, có đến mức như vậy không? Thế giới vốn là như vậy, luôn có người đi làm gì đó, mà có những người làm tốt một chút là có thành công. Có người đen đủi nên thất bại, mà thất bại thường không nghe thấy, người thành công thì được bao người biết đến, có lẽ sau thành công sẽ là thất bại.

Triệu Quốc Đống cẩn thận giải thích.

- Ha ha, Triệu Quốc Đống, ông đúng là có thể nói, đơn giản như vậy sao?

Mễ Á trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi cười hì hì nói.

- Tập đoàn Thương Lãng được xưng là đứng đầu trong ngành kinh doanh nước suối của quốc gia, mấy năm nay phát triển đến như vậy há có thể chỉ bao gồm trong vài câu của ông?

- Mễ Á, cô rốt cuộc muốn nói gì? Sự thật là như vậy, mà cô thấy tôi là một tay tạo ra Tập đoàn Thương Lãng thì có sao?

Triệu Quốc Đống không biết sao Mễ Á lại thành như vậy?

Mễ Á không trả lời hắn, cô chỉ uống một ngụm rượu lớn càng làm cô có vẻ mất tỉnh táo.

Khi Triệu Quốc Đống đưa Mễ Á về khách sạn thì cô đã hơi say. Hắn không biết cô gặp chuyện gì mà Khấu Linh cũng không gọi được.

Triệu Quốc Đống đưa Mễ Á lên giường, cởi áo ngoài cho cô, sau đó đắp chăn cho cô.

- Đứng lại.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Mễ Á đã đứng lên giường. Chiếc áo len màu vàng rơi xuống đất, chiếc áo lót màu xanh cũng được cởi xuống, cặp vú căng tròn lộ ra trước mặt hắn, chiếc quần tất màu xám cũng được cởi ra, chiếc quần lót đen chữ T càng làm cô thêm quyến rũ.

- Mễ Á? Cô làm gì thế?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Triệu Quốc Đống, ông là quân tử thì sao lại phải rời đi? Ông không hứng thú với cơ thể tôi? Tại sao cứ muốn đi? Sợ tôi biết bí mật nên quấn lấy ông sao?

Mễ Á tức giận nói.

- Sao cô lại nói như vậy?

- Ông dám nói ông không có hứng thú với tôi không?

Mễ Á không hề sợ hãi hay ngượng gì cả.

- Ông không muốn ngủ với tôi sao?

- Ừ, từng có hứng thú, từng muốn ngủ nhưng không phải ở tình huống này. Xin lỗi, cô tốt nhất nằm xuống, nếu không cô sẽ làm tôi thất vọng. Nếu cô gặp chuyện phiền phức gì thì đợi mai tỉnh lại chúng ta nói chuyện được không?

Sau đó Triệu Quốc Đống mới từ Khấu Linh mà biết Mễ Á chịu đả kích chưa từng có về tình cảm. Một đồng nghiệp mà cô ngưỡng mộ vì muốn được cấp trên vui mà không ngờ cùng cấp trên cho thuốc mê vào rượu và cho cô uống. Mà người tham gia còn có một chị em thân nhất của cô trong cơ quan.

Sự phản bội này làm Mễ Á muốn điên lên, ngoài viết thư từ chức ra, Mễ Á cũng cảm thấy chán ghét và căm thù mọi thứ. Đối với việc này Triệu Quốc Đống ngoài thở dài một tiếng thì cũng không tìm được biện pháp thích hợp giúp cô. Mễ Á bây giờ nếu hắn muốn tiến công thì rất dễ, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại không có tâm tư và không có gan.

Có lẽ ở phương diện khác hắn có thể gúp Mễ Á, nhưng về tình cảm thì không thể.

10h sáng hôm sau Mễ Á gọi điện cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận tâm trạng sa sút của cô. Cô chỉ đơn giản nói một tiếng xin lỗi hy vọng không ảnh hưởng đến hình ảnh của cô trong mắt hắn. Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều mà chỉ nói bạn sẽ mãi là bạn, hắn sẽ là chỗ dựa của cô. Nhưng hắn hy vọng Mễ Á không nên vì chuyện tình cảm mà mất đi bản tính.

Mấy người Lưu Triệu Quốc, Thái Chánh Dương đều rất bận. Thái Chánh Dương về An Đô, Hùng Chính Lâm đến mồng 6 mới về, Lưu Triệu Quốc làm địa chủ. Chỉ là Liễu Đạo Nguyên không thể về An Đô. Sau tết cuộc tuyển cử ở các tỉnh cũng sẽ bắt đầu, mà tháng ba chính là thời gian Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần 9 diễn ra, giai đoạn này các tỉnh đều rất bận rộn.

- Triệu Quốc, Bí thư Miêu mới tới thế nào?

Thái Chánh Dương vui vẻ mà nói. Thời gian này y rất bận vì việc sẽ thành lập Bộ năng lượng sau Hội nghị của Đại hội đại biểu nhân dân.

- Khó nói, Bí thư Miêu có tính cách khác Bí thư Ninh, Bí thư Trương, là người rất nghiêm túc, yêu cầu công việc cẩn thận tỉ mỉ, mới đến không lâu mà đã có hai cục bị phê bình.

Lưu Triệu Quốc cười nói:

- Chẳng qua y khá hài lòng với công tác Chính pháp. Hai hôm trước y đến Tòa án, yêu cầu Tòa án phải tăng cường xây dựng đội ngũ, đề cao năng lực nghiệp vụ, phải tăng hiệu quả xử án.

- Ừ, lão Miêu ở bộ Lâm nghiệp nổi tiếng là Miêu mặt sắt, tác phong làm việc cẩn thận, hơn nữa yêu cầu cao về chi tiết. Ông phụ trách mảng Chính pháp thì cần chú ý mấy điểm này. Có đôi khi một ấn tượng sẽ bị hủy ở chi tiết nhỏ.

Thái Chánh Dương gật đầu nói:

- Tôi kể một chuyện cho mọi người nghe. Nghe nói lão Miêu khi đến một thành phố của Giang Tây kiểm tra công việc lâm nghiệp, chuyện đang bình tĩnh, tốt đẹp thì trên đường y yêu cầu xuống xe, sau đó dành hai tiếng đi vào rừng, trên đường trao đổi nói chuyện với công nhân của rừng, cuối cùng đặt ra câu hỏi về tài liệu mà thành phố đã chuẩn bị, tìm ra không ít vấn đề. Điều này làm cho quan chức địa phương đi theo rất xấu hổ. Điều này nó rõ lão Miêu thích xuống cơ sở tìm hiểu rõ tình hình thực tế. Đợt tết này bên Cục công an thành phố các ông có trọng trách rất nặng nề, phải chú ý phương diện này.

- Ông nói đúng, tôi cũng chú ý đến điểm này. Hơn nữa tôi còn phát hiện Bí thư Miêu rất coi trọng ở mảng công tác đảm bảo an ninh trật tự xã hội. Ha ha, nói thật so sánh với Bí thư Ninh cùng Bí thư Trương thì Bí thư Miêu còn coi trọng công tác ổn định xã hội và Chính pháp hơn. Thời gian này khi Bí thư Miêu đến và tự mình đến kiểm tra công tác an ninh trật tự và hệ thống Chính pháp là có thể thấy được điểm đó.

Tâm trạng Lưu Triệu Quốc đang khá vui vẻ. Miêu Chấn Trung khi điều tra về hệ thống Chính pháp của Thành phố An Đô đã đánh giá rất tốt. Cho rằng hệ thống Chính pháp của Thành phố An Đô đã đảm bảo sự ổn định chính trị, bình yên xã hội của Thành phố An Đô, đã có cống hiến lớn cho sự phát triển kinh tế. Mà bộ máy hệ thống chính pháp Thành phố An Đô cũng là bộ máy kiên cường, có sức chiến đấu. Đây là đánh giá cao công việc của Lưu Triệu Quốc là Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục công an thành phố.

Thái Chánh Dương hơi động tâm. Miêu Chấn Trung được điều tới làm Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên kiêm Bí thư Thị ủy An Đô đúng là làm mọi người có chút ngạc nhiên.

Miêu Chấn Trung từ tỉnh hắc vào Bắc Kinh, sau đó ba năm lại ra khỏi Bắc Kinh đến tỉnh An Nguyên nhận chức thì tất nhiên cũng là có lai lịch. Chẳng qua Miêu Chấn Trung ở tỉnh Hắc cũng chưa làm người phụ trách một nơi, chủ yếu nhận chức ở tầm cao, sau đó lên làm trợ lý chủ tịch tỉnh, sau đó làm đó Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp. Bây giờ đột nhiên được điều đến tỉnh An Nguyên làm Phó bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Thị ủy An Đô.

Dù là ai cũng chỉ có năng lực nhất định, dù là ai cũng đều có điểm mạnh, điểm yếu của mình. Thái Chánh Dương giỏi ở chỗ quan sát khuynh hướng của một người. Miêu Chấn Trung nếu như chú ý phương diện xã hội như vậy thì không thể tránh khỏi giảm chú ý ở các phương diện khác. Ở trào lưu coi trọng phát triển kinh tế hơn tất cả thì Miêu Chấn Trung đúng là có chút đặc biệt. Thái Chánh Dương không cho rằng ai có thể hoàn mỹ chiếu cố cả hai vấn đề xã hội và kinh tế, một cái đầu chỉ có từng đó, dù lãnh đạo có dư thừa tinh lực hay không thì cũng chỉ hơn người khác một chút, hơn nữa tài chính sử dụng cũng có mức độ, chú ý đầu tư mảng này sẽ giảm bớt mảng khác, đây là điều nhất định.

- Triệu Quốc, ý của ông là Bí thư Miêu rất chú ý đến hệ thống chính pháp?

Thái Chánh Dương có chút tò mò mà nói.

- Cũng không phải. Bí thư Miêu đúng là rất quan tâm đến hệ thống chính pháp, nhất là rất coi trọng việc xây dựng đội ngũ của hệ thống chính pháp. Khi y đến Cục công an thành phố kiểm tra công việc thì câu đầu tiên nói an nguy của thiên hạ thì cơ quan công an gánh một nửa, qua đó có thể thấy y coi trọng cơ quan công an như thế nào.

Lưu Triệu Quốc cũng không nghĩ ra tại sao Thái Chánh Dương lại tò mò với biểu hiện của Miêu Chấn Trung như vậy. Y có chút kinh ngạc nhưng vẫn nói.

- Bí thư Miêu cũng rất coi trọng công tác của Viện kiểm sát, yêu cầu Viện kiểm sát phải tăng cường lực độ thẩm tra, nhất là với các phản ánh mãnh liệt của quần chúng thì phải sớm tham gia, đối với phản ánh có đầu mối thì phải tra xét triệt để. Dù là dính tới ai thì cũng phải nghiêm túc xử lý. Y còn chuyên môn chỉ thị Ủy ban kỷ luật Thị ủy tiến hành tăng cường thẩm tra mấy ngành mẫn cảm như xây dựng, hệ thống tư pháp, giáo dục, vệ sinh. Đồng thời cũng yêu cầu Ủy ban kỷ luật đưa ra chế độ quy định rõ ràng, triệt để, cố gắng giải quyết tốt các vấn đề hủ bại.

- Ồ, lão Miêu xem ra rất chú ý đến cuộc sống dân chúng. Vấn đề hủ bại trong tư pháp, chất lượng công trình xây dựng, tài sản quốc gia mất đi đều là những vấn đề mà quần chúng nhân dân chú ý đến, thoáng cái có gió thổi là sẽ khiến vô số người chú ý. Hơn nữa ai cũng hy vọng thấy một hoàn cảnh công khai, công bằng, công chính, mỗi người đều có thể hưởng thụ đãi ngộ ngang nhau, đây chính là điều rất quan trọng tạo thành danh tiếng của một thành phố.

Thái Chánh Dương nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm ba người Lưu Triệu Quốc, Triệu Quốc Đống và Hùng Chính Lâm thấy có vẻ gì đó. Hùng Chính Lâm ngồi đó không nói gì, chẳng qua trong đôi mắt kia thoáng sáng rực lên.

- Lưu ca, Thành phố An Đô là tỉnh thành, hơn nữa đang cố gắng phát triển thành thành phố quốc tế. Sự ổn định của Thành phố An Đô chính là liên quan đến mặt mũi của An Nguyên, thậm chí cả khu vực trung tây Trung Quốc. Bí thư Miêu chú ý ổn định xã hội và hệ thống chính pháp mà bình thường. Nhất là bây giờ cải cách đang diễn ra rất nhanh, các loại mâu thuẫn xã hội càng thêm rõ ràng, ở một số tình hình đặc biệt có thể còn quá khích. Thông tin cũng càng lúc càng phát triển, nếu thật sự có vấn đề gì tạo thành ảnh hưởng xấu thì chỉ sợ ảnh hưởng không chỉ ở Thành phố An Đô mà là của An Nguyên thậm chí cả khu vực trung tây đều có phản ứng. Nó cũng là nhân tố bất lợi đối với quy hoạch biến Thành phố An Đô thành trung tâm văn hóa, kinh tế, tài chính và giao thông của khu vực trung tây.

Triệu Quốc Đống cũng mẫn cảm nhận ra vẻ biến hoá trên mặt Thái Chánh Dương, xem ra Miêu Chấn Trung không phải người cùng tuyến với Ninh Pháp, thậm chí có thể là nhân vật đối đầu. Tâm tư, đấu đá trên tầm cao thì khó có thể nắm giữ. Ninh Pháp là tiên phong của phái cải cách, Tô Giác Hoa là phái cải cách ôn hòa, nhưng Trương Nghiễm Lan thì sao?

Triệu Quốc Đống đúng là không thể rõ ràng vị Phó bí thư Tỉnh ủy, quyền chủ tịch tỉnh Tây Hải kia. Nói y là người cùng phía với Ninh Pháp thì có vẻ không giống, y thiếu sự can đảm thẳng thắn đối mặt cải cách và khí phách giải quyết khó khăn. Anh nếu nói Trương Nghiễm Lan không giỏi làm kinh tế thì không phải. Thành phố Kiến Dương vượt lên là nhờ một tay của Trương Nghiễm Lan. Khi Trương Nghiễm Lan làm Bí thư Thị ủy An Đô thì Thành phố An Đô cũng phát triển với tốc độ cao. Trong các hội nghị thì ý kiến của y cũng có vẻ giống quan điểm của Ninh Pháp. Triệu Quốc Đống chỉ thấy đây là người theo chủ nghĩa cơ hội, là một người giỏi nắm bắt cơ hội.



Nếu như nói Trương Nghiễm Lan là người theo chủ nghĩa cơ hội đầy thông minh, như vậy vị Phó bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Thị ủy An Đô - Miêu Chấn Trung này thì sao? Xem ra Thái Chánh Dương không quá vui vẻ gì với Miêu Chấn Trung, không biết Lưu Triệu Quốc có nhận ra không.

Triệu Quốc Đống nghĩ đến đây mà có chút thất thần.

Lưu Triệu Quốc nghe thấy Triệu Quốc Đống nói vậy mà ngẩn ra một chút. Sau khi cẩn thận suy nghĩ lời của Triệu Quốc Đống, y nói:

- Quốc Đống, chú nói đúng. Chúng ta so sánh một chút xem sao. Năm 97 so với năm 96 thì số vụ việc vây lấy bên ngoài cửa các cơ quan công an, Viện kiểm sát, tòa án nhiều hơn nhiều, cấp độ cũng tăng lên, nhất là việc cải cách và phá sản của các công ty nhà nước, vấn đề ô nhiễm môi trường và thu hồi, giải tỏa đất đã làm cho các vụ kiện cáo tập thể cũng tăng lên rất nhiều. Đảng ủy, chính quyền địa phương phải tập trung nhiều tâm tư vào việc này, như vậy còn bao tâm tư và thời gian để mong phát triển kinh tế.

Thái Chánh Dương cười thầm trong lòng. Xem ra Lưu Triệu Quốc đã tìm được người có cùng tiếng nói rồi. Triệu Quốc Đống nói có lẽ đã trúng suy nghĩ trong lòng Lưu Triệu Quốc. Chỉ sợ Lưu Triệu Quốc hận không thể để Bí thư Thị ủy Miêu Chấn Trung nghe được lời này, như vậy hiệu quả mới là tốt nhất.

- Quốc Đống, anh thấy chú cũng có vẻ đầy cảm xúc. Sao, chú thấy sao về việc này ở bên Ninh Lăng?

Thái Chánh Dương cũng cười nói.

- Không, về phương diện này ở Ninh Lăng còn chưa có thể cảm nhận rõ ràng. Nhưng chúng ta đều có thể đoán được nó sẽ như thế nào. Theo cải cách không ngừng diễn ra, đô thị hóa tiến thêm một bước thì có thể đoán được việc cải cách tài sản của các công ty nhà nước và tài sản quốc gia mất đi cùng với làm như thế nào đảm bảo quyền của công nhân. Bởi vì quá trình đô thị hóa nên thành thị không ngừng mở rộng cũng xuất hiện vấn đề nông dân mất đất. Cùng với việc phát triển kinh tế dẫn đến vấn đề bảo vệ môi trường và lãng phí tài nguyên thiên nhiên. Ba mâu thuẫn này sẽ càng lúc càng quá khicchs, hơn nữa cũng nhất định là một vấn đề rất khó khăn đối với hệ thống chính pháp, thậm chí là Đảng ủy, chính quyền địa phương. Làm như thế nào có thể dự đoán một cách khoa học, dự định trước, làm tốt công tác chuẩn bị, cố gắng giảm bớt mâu thuẫn một cách tối đa. Đây chính là một đề tài kéo dài mà Đảng ủy, chính quyền địa phương, hệ thống chính pháp cần suy nghĩ.

Thái Chánh Dương có chút kinh ngạc. Cái nhìn của Triệu Quốc Đống tất nhiên có vẻ không nhất trí với những gì hắn đã trao đổi với y. Mặc dù nhìn qua hai bên không có xung đột gì, nhưng Thái Chánh Dương và bản thân Triệu Quốc Đống đều rõ vì phát triển kinh tế nên có vài phương diện phải chấp nhận nhịn đau mà hy sinh. Ví dụ như bảo vệ môi trường, cái giá này là không thể tránh khỏi, cũng cho phép lấy một vài cách phụ trợ mà giảm bớt sự tổn thất quá lớn ở phương diện này. Nhưng có những thứ không thể hoàn toàn ngăn chặn, điểm này thì Thái Chánh Dương rất tin tưởng. Đây không phải là vấn đề không để ý đến lợi ích của một quần thể nhỏ, mà là bởi vì Trung Quốc đang vào thời đại cải cách, nếu bỏ qua cơ hội này thì có lẽ Triệu Quốc Đống sẽ bị các quốc gia khác vứt càng lúc càng xa hơn.

Cuộc gặp này không thể tránh khỏi thành một cuộc gặp tranh luận về quan điểm. Trước đây Triệu Quốc Đống thường hay nói ra mấy quan điểm mới còn bị người ta coi như một hướng tham khảo cho tương lai. Nhưng lần này lời nói của Triệu Quốc Đống lại làm cho Thái Chánh Dương, Hùng Chính Lâm và Lưu Triệu Quốc đều đồng ý và nói theo.

Ba người đều cảm thấy so với năm trước thì bây giờ Triệu Quốc Đống đã biến hoá khá nhiều. Bình thường tiếp xúc không thấy, nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống phân tích vấn đề đã thể hiện rõ lý lẽ, rõ ràng và khá chín chắn. Điều này làm ba người cảm nhận được trọng lượng trong lời nói của Triệu Quốc Đống. Đến bây giờ ba người mới phát hiện được Triệu Quốc Đống đã không còn là người em trẻ, bốc đồng chỉ có thể đi sau bọn họ mà nói ra vài quan điểm mới. hắn bây giờ đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở, còn là người đứng đầu một nơi có vài trăm ngàn dân.

Thậm chí ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không cảm nhận được biến hoá này của mình. Hắn chỉ chăm chú tranh luận và trao đổi với mấy ông anh, hơn nữa không ngừng đưa ra quan điểm và luận chứng chứng minh quan điểm của mình để thuyết phục đối phương.

- Quốc Đống, xem ra làm Bí thư một nơi khiến chú rèn luyện được nhiều, làm chú trưởng thành nhanh hơn. Anh đã lâu không nói chuyện với chú rồi đó nhỏ. Ừ, chú làm anh rung động không ít. Ha ha, có thể làm anh rung động thì theo anh nhớ khá nhiều năm không có ai.

Trên mặt béo của Hùng Chính Lâm đã có thêm cặp kính gọng đen, cặp kính mắt gọng vàng làm y càng thêm nho nhã, mà kính gọng đen làm y thêm vài phần nghiêm túc.

- Hùng ca, anh đừng khen em quá. Em như thế nào thì chính em rất rõ. Có lẽ hơn một năm từ Chủ tịch huyện đến Bí thư Quận ủy làm em gặp không ít chuyện, sóng to gió lớn cũng tốt, mương máng nhỏ cũng tốt, cũng đều phải vượt qua mà. Trải qua vài lần đúng là có thể làm cho người ta mở rộng tầm mắt, suy nghĩ phải thông thoáng hơn. Ừ, dùng một từ để hình dung đó là trưởng thành.

Triệu Quốc Đống nhìn về phía trước, xe vững vàng chạy trên đại lộ Kiêu Dương, ánh đèn sáng rực làm cho phía trước sáng chói lên.

- Ừ, trưởng thành, người trưởng thành thể hiện vấn đề gì? Tâm trí. Vậy người ở trong chốn quan trường trưởng thành thể hiện ở điểm gì? Trí tuệ chính trị, có lẽ rất nhiều người đều cười nhạt về việc này. Ai chẳng biết nói về Trí tuệ chính trị, vậy Trí tuệ chính trị là gì? Ai có thể nói rõ điểm này?

Hùng Chính Lâm dựa lưng vào ghế rồi từ từ nói.

- Anh hiểu chính là phải học được cách nắm bắt được trung tâm của vấn đề, phải giỏi về việc bố trí hợp lý sự việc, phải học được cách căn cứ thời gian, địa điểm khác nhau mà triển khai công việc với tính sáng tạo khác nhau. Nhất là phải học được cách nắm bắt ý đồ của Trung ương, của lãnh đạo cấp trên mà áp dụng vào trong công việc trong từng giai đoạn cụ thể, chỉ như vậy thì chú mới có thể tạo ra được tiếng vọng cực mạnh.

- Hùng ca, anh có phải có gì muốn nói với em không?

Triệu Quốc Đống cảm thấy Hùng Chính Lâm còn lời chưa nói hết.

- Quốc Đống, chú mới 27 đã là cán bộ cấp phó giám đốc, tiền đồ không thể đoán định. Chánh Dương cùng Triệu Quốc còn có an và Đạo Nguyên đều nhìn chú đi lên từng bước. Có thể nói sự nhạy bén và năng lực đều là ưu thế của chú. Học nhiều vào, làm nhiều vào, đi theo con đường của mình, không nên bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng quá nhiều. Có những lúc bọn họ có lẽ có ý tốt giúp chú, nhưng bọn họ không đứng ở góc độ của chú mà suy nghĩ vấn đề, cho nên quan điểm của bọn họ mặc dù chính xác nhưng chưa chắc đã thích hợp với chú. Cho nên chú phải lớn mật dựa theo quan điểm của mình mà làm việc. Mặc dù có điểm không đủ hoặc là sai lầm, nhưng theo quan điểm của Lãnh đạo tỉnh ủy An Nguyên thì làm chuyện sai còn tốt hơn là không làm việc. Phải mạnh dạn buông tay mà làm việc, xảy ra chuyện cũng không cần sợ.

Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của Hùng Chính Lâm. Hắn không biết mình có phải là không cảm nhận được ý của Hùng Chính Lâm hay không? Lời của Hùng Chính Lâm quá mờ mịt nhưng hắn có thể nhận ra một ý, chỉ là bây giờ hắn còn chưa thể xác định.

Hùng Chính Lâm nói làm Triệu Quốc Đống phải trằn trọc khá lâu. Bây giờ vẫn chưa xác định được ai sẽ đến An Nguyên làm chủ tịch tỉnh. Mọi người vốn nghĩ đó là Miêu Chấn Trung, nhưng Miêu Chấn Trung lại được bầu làm Bí thư Thị ủy An Đô nên khả năng này gần như không có.

An Nguyên là một tỉnh lớn trong khu vực Trung tây cả, có số dân và tài nguyên thiên nhiên phong phú, mỗi biến hoá nhân sự dù nhỏ đều là kết quả giao đấu trên Trung ương. Anh rất khó từ hiện tượng bề ngoài mà phán đoán ra tình hình. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể khẳng định người làm chủ tịch tỉnh thì Ninh Pháp sẽ không có sức ảnh hưởng quá lớn đối với sự lựa chọn kia, hoặc là nói y không thể ảnh hưởng tới quyết định của Trung ương về phương diện này. Lựa chọn chủ tịch tỉnh kia nhất định là kết quả cân bằng.

Nhìn Hùng Chính Lâm tiến vào khu ở, Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.

Hùng Chính Lâm mỗi lần về An Nguyên đều đến nhà cũ. Vợ Hùng Chính Lâm vẫn đang làm việc ở An Đô, không có biến hoá gì. Nhưng Hùng Chính Lâm đã không còn là Hùng Chính Lâm trước đây. Ngồi ở vị trí của y nên rất nhiều điều chỉ có thể nó nửa câu, còn đâu anh phải tự hiểu.

Có lẽ do tiếp xúc nhiều âm u nên Hùng Chính Lâm càng thêm thâm trầm, ngay cả các cuộc gặp mặt thì về cơ bản đều lắng nghe là chính, ít khi lên tiếng. Triệu Quốc Đống cảm thấy Hùng Chính Lâm đang điều chỉnh tâm trạng và thân phận của mình.

Trong giọng của Hùng Chính Lâm đây là ám chỉ gì đó, đây là nhắc hắn phải chú ý việc xử lý tốt mâu thuẫn chủ yếu và chiếu cố mâu thuẫn thứ yếu. Mâu thuẫn chủ yếu vẫn luôn tồn tại ở các nơi lạc hậu và không phát triển kinh tế, mâu thuẫn thứ yếu là điều hắn đề cập, bởi vì cải cách diễn ra khiến cho mâu thuẫn cũng xuất hiện vì chạm vào lợi ích.

Chấn động ở trên tỉnh sẽ mang tới ảnh hưởng lớn đối với các thành phố, Thị xã bên dưới. Ninh Pháp mặc dù làm Bí thư tỉnh ủy nhưng chủ tịch tỉnh vẫn chưa được xác định, có lẽ phải sau tết mới rõ ràng. Mà Phó bí thư Tỉnh ủy Dương Thiên Minh cũng đã được miễn chức, thay thế y là một vị trước là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tần. An Nguyên lần này điều chỉnh chủ tịch tỉnh thêm hai vị Phó bí thư Tỉnh ủy, nhất là vị Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng đàn, biến đổi nhân sự đúng là quá lớn.

Lưu Thác làm ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nên tin tức khá nhanh nhạy, mặc dù khi gọi điện với Triệu Quốc Đống tuy không nói cụ thể nhưng vẫn làm Triệu Quốc Đống biết một số tin tức nhất định.

Phó Thủ tướng Hồng sau Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc khóa 9 sẽ được bầu làm Thủ tướng, mà một ít cán bộ chủ trương đẩy mạnh cải cách sẽ được trọng dụng. Thân phận của Ninh Pháp khá đặc biệt, lý lịch công việc và quan điểm công tác của y làm y trở thành một người có tác dụng rất quan trọng trong những người đi theo Phó Thủ tướng Hồng. Vì thế lựa chọn chủ tịch tỉnh càng cần Trung ương xác định cẩn thận.

Quan trường như giang hồ, bất cứ tiếng gió nào sẽ nhanh chóng truyền khắp những ngõ ngách, sau đó nhanh chóng phản hồi lại. Triệu Quốc Đống thậm chí có thể đoán theo Ninh Pháp mạnh mẽ lên chức, nhân sự toàn bộ 14 thành phố, Thị xã của An Nguyên nhất định sẽ có điều chỉnh.

Kỳ Dư Hồng quan hệ không quá gần với Ninh Pháp, nhưng Kỳ Dư Hồng cũng khiến Ninh Lăng có biến hoá rõ ràng nên cũng tính là có công lao. Nhất là trước đó bị Mạch Gia Huy chèn ép, Kỳ Dư Hồng từng chút một dành lợi thế là không dễ. Chỉ là không biết Ninh Pháp có thể tiến hành an ủi cho Kỳ Dư Hồng hay không? Mặc dù có tin đồn Kỳ Dư Hồng sẽ điều chỉnh nhưng tin này chưa đáng tin. Nhất là Thư Chí Cao mới được chọn làm Thị trưởng thì muốn điều chỉnh người này nữa thì có vẻ không thỏa đáng.

Triệu Quốc Đống lắc đầu và muốn bỏ mấy tin tức không liên quan đến hắn.

Đúng như Thái Chánh Dương nói, dù ai làm Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh thì cũng không ảnh hưởng lớn đối với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống bây giờ cần là làm tốt công tác kinh tế, nâng cao cuộc sống quần chúng lên, đảm bảo một nơi phát triển ổn định về kinh tế và xã hội, đây là chiến tích tốt nhất, là danh tiếng tốt nhất.

Triệu Quốc Đống lái xe chạy theo Khu Khai Phát An Đô, hắn thích lái xe chạy quanh khi tâm trạng không quá tốt.

Dọc theo đại lộ Quế Lan của Khu Khai Phát chính là khu vực các cơ quan hành chính của An Đô sẽ di chuyển về đây. Sau hai ba năm liên tục di chuyển thì hầu hết các cơ quan hành chính cấp Thị xã đã chuyển tới. mà Tập đoàn Thiên Phu cũng nhân cơ hội này mà tạo mối quan hệ rất tốt đẹp với chính quyền thành phố. Việc lấy đất đổi khoản tiền xây dựng đã khiến chính quyền thành phố An Đô tiết kiệm được rất nhiều tài chính, nhưng cũng làm Địa ốc Thiên Phu dự trữ được nhiều đất. Năm 96, 97 là hai bên cùng có lợi, nhưng sau nửa năm 97 do kinh tế phát triển chậm khiến Địa ốc Thiên Phu khó có thể giải quyết các khu đất kia.

Hắn nghe nói Khu Khai Phát có thể lên cấp, tăng từ cấp tỉnh lên Khu công nghệ cao cấp quốc gia. Nhưng mấy Khu Khai Phát các tỉnh đang cạnh tranh mạnh danh hiệu này, có thể đoạt được quốc gia phê chuẩn hay không thì còn phải xem.

Triệu Quốc Đống xuống xe, không khí mát lạnh đập vào mặt làm hắn tỉnh táo lại nhiều. Nhìn quanh không thấy người Triệu Quốc Đống cởi tạm thắt lưng.

Thoáng cái hắn đã đến Ninh Lăng ba năm, nhưng trong ba năm đó hắn đã làm được gì? Nếu so sánh với người khác thì hắn một năm lên một bậc đã là kỳ tích. Nhưng bản thân Triệu Quốc Đống lại không thấy thành công mấy. Lúc trước hắn nghĩ có thể dùng sức bản thân thay đổi bộ mặt một nơi là quá ngây thơ. Nhất là đến Tây Giang thì điều kiện thực tế và các tầng quan hệ khiến hắn như bị rơi vào mạng nhện, muốn hành động gì cũng khó khăn.

Có đôi khi hắn ngồi phân tích vì nguyên nhân gì mà hắn luôn có tâm trạng nóng nảy, nhưng lại phát hiện hình như không có lý do gì khiến hắn phải như vậy. Nếu phải tìm một lý do thì chính là hắn cảm thấy thế giới này không hề tốt như hắn nghĩ.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, nếu muốn làm được việc ảnh hưởng tới quốc gia, ảnh hưởng tới thế giới thì đó là hắn đặt yêu cầu quá cao cho mình. Hắn chỉ có thể làm là ảnh hưởng thế giới nhỏ bé xung quanh mình mà thôi.

Nhưng dù như thế nào thì hắn cũng không muốn bỏ qua suy nghĩ kia, nếu đã đặt ra mục tiêu thì phải từng bước tiến về nó. Dù đằng trước khó khăn như thế nào thì hắn cũng phải cắn răng đi tới.

Các cuộc nhậu đợt tết chính là đại biểu cho vòng tròn. Triệu Quốc Đống cân nhắc có phải các vị lãnh đạo cấp trên cũng làm như vậy không?

Sau đó Cù Vận Bạch nhắc Triệu Quốc Đống là hình thức này là cách tốt để duy trì tình cảm, cũng không nên câu nệ vào cái nhìn của người khác. Nếu như thật sự thấy tránh khỏi sự nghi ngại thì anh có thể tổ chức quy mô hạn chế một chút, có thể không tổ chức ở Ninh Lăng mà tổ chức ở An Đô.

Khi chọn người để mời, Triệu Quốc Đống rất cẩn thận. ngoài Quế Toàn Hữu và Hoắc Vân Đạt, Triệu Quốc Đống cũng chỉ thông báo Giản Hồng, Lạc Dục Thành, Bành Nguyên Hậu, Vương Lệ Mai vào lúc cuối cùng đã bị loại trừ ra ngoài. Triệu Quốc Đống cảm thấy ở tình hình bây giờ thì Vương Lệ Mai còn chưa thích hợp xuất hiện trong vòng tròn của hắn. Bên Hoa Lâm thì Triệu Quốc Đống chỉ gọi có Du Minh Phú và Trần Lôi.

Chỉ là Giản Hồng rất có ý tứ mà hỏi có mời La Băng và Trình Nhược Lâm không? Triệu Quốc Đống do dự một chút rồi mới coi như chấp nhận đề nghị của đối phương. Hắn cảm thấy Giản Hồng có lẽ nhận ra quan hệ gì đó của mình và Trình Nhược Lâm. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không quá để ý. Giản Hồng là người thông minh, nhiều chuyện biết ý nhưng không thể nói ra.

Triệu Quốc Đống cũng không chọn vào dịp tết mà chọn vào ngày thứ bảy sau khi đi lầm một tuần, như vậy tránh được giai đoạn mẫn cảm, hơn nữa hắn còn chọn địa điểm ở khu nghỉ dưỡng hồ Vân Loa, cũng có thể tránh gặp người quen.

Ăn uống dịp tết đối với nhiều người là mệt mỏi, nhưng đối với nhiều người đó là cơ hội để tiến hành trao đổi. Một năm không gặp bạn cũ, đồng nghiệp cũ, lâu không gặp họ hàng, gặp mặt nhiều lắm chỉ là chào hỏi hoặc gọi điện liên lạc mà thôi. Vì thế các cuộc tụ tập này sẽ kéo gần quan hệ, hoặc giới thiệu bạn bè mà mở rộng quan hệ.

Mà các cuộc gặp quy mô nhỏ thường đại biểu nhiều hàm nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook