Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 55

Thụy Căn

16/04/2013



Bất cứ chuyện gì khi muốn đột phá đều có mạo hiểm, nhưng anh không thể bởi vì các nhân tố không xác định mà không thực hiện. Không thử thì sao biết được hiệu quả sẽ như thế nào?

Đây là quan điểm của Triệu Quốc Đống. Theo hắn thấy kẻ không dám thử cái mới chính là kẻ bảo thủ.

Hắn giao việc khảo sát thôn Thiết Môn cho Lam Quang làm, muốn Lam Quang và Tiêu Phượng Minh tiến hành nghiên cứu cẩn thận và tổng kêt kinh nghiệm, xem xem có thể tuyên truyền hay không?

Đồng thời hắn cũng giao việc thí điểm lập văn phòng cho đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân Khuê Dương cho Mã Vạn Phúc và một vị Phó trưởng ban thư ký Thị ủy phụ trách. Đồng thời cũng cổ vũ Củng Minh Xương làm điển hình, làm tốt việc phối hợp với Đại hội đại biểu nhân dân Khuê Dương, cổ vũ các đại biểu đến làm ở trong văn phòng này, thiết thực đẩy mạnh thí điểm công việc này.



- Bí thư Triệu, có một vị nghe nói là cấp dưới cũ của ngài ở Huyện Hoa Lâm, là đồng chí Mễ Phong Hằng muốn gặp ngài.

Vân Duệ vào cửa và nói khá ngập ngừng. Y biết Triệu Quốc Đống bây giờ hiếm khi có thời gian rảnh đọc báo, nhưng Mễ Phong Hằng tự nhận từng là cấp dưới của Bí thư Triệu. Bí thư Triệu lại rất thân thiết với cấp dưới cũ, vì thế y phải vào báo cáo.

- Mễ Phong Hằng? Mời anh ta vào, đã lâu không gặp anh ta.

Lần này Mễ Phong Hằng đến chỉ là thử mà thôi.

Con gái y thi vào trường đại học không tốt nên không được vui. Bây giờ nghe nói có thể vào làm nữ binh nên y cũng cố chạy chọt. Nhưng Mễ Phong Hằng hỏi Ban chỉ huy quân sự huyện thì biết hàng năm số lượng nữ binh là rất nhỏ, một năm cả thị xã không đầy 20 người, hơn nữa hầu hết là chia cho các quận.

Mễ Phong Hằng cũng không biết đây là thật hay không, nhưng y thông qua vài quan hệ hỏi thì được câu trả lời đều như vậy. Chỉ tiêu rất ít và nằm trong tay Quân khu thị xã, huyện không thể quyết định. Nhưng cả đời Mễ Phong Hằng chỉ làm ở Hoa Lâm, không mấy khi có liên lạc gì với thị xã. Bây giờ tuổi cao đến làm một chức nhàn bên Đại hội đại biểu nhân dân huyện nên càng ít quan hệ hơn.

Hơn nữa Mễ Phong Hằng nghe nói việc này cũng rất phức tạp, cạnh tranh chỉ tiêu khá kịch liệt. Y thậm chí mặt dày nhờ người trên Đại hội đại biểu nhân dân thị xã nhưng đối phương nói thẳng cạnh tranh quá lớn, chỉ tiêu ít, yêu cầu cao không nói mà còn nhiều người chạy chọt.

Nhưng Mễ Phong Hằng hơn 30 mới có con gái, con gái không thi được vào đại học, bây giờ muốn học lại để thi thì không có nhiều cơ hội. Con gái suốt ngày ở nhà buồn bã, Mễ Phong Hằng cũng không vui. Y nghĩ mãi thấy chỉ có cách tìm đến chỗ Triệu Quốc Đống.

Nhìn Mễ Phong Hằng đầy lo lắng, Triệu Quốc Đống không khỏi thở dài một tiếng.

Thực ra hắn cũng biết Mễ Phong Hằng gặp khó khăn nên mới tìm tới mình. Mễ Phong Hằng là người thành thật, cho đến bây giờ còn chưa đến tìm hắn.

Nhớ năm đó khi Triệu Quốc Đống còn ở Hoa Lâm có ý điều Mễ Phong Hằng về phòng nào đó của huyện nhưng khi ấy quốc lộ Bồng Hoa mới thông xe, kinh tế Hà Khẩu vừa khởi sắc, nhất là tập đoàn Dụ Thái vừa mua lại nhà máy chè Hà Khẩu, Tập đoàn Trần Thị cùng Tập đoàn Xán Hoàng cũng vừa đầu tư vào Hà Khẩu, công việc nặng nề nên Mễ Phong Hằng chủ động nói muốn ở lại làm Bí thư đảng ủy khu Hà Khẩu.

Sau đó Triệu Quốc Đống đi, Hoàng Côn đến làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm, Trung Quốc xóa bỏ cấp khu khiến cho Mễ Phong Hằng được điều sang Đại hội đại biểu nhân dân Hoa Lâm.

- Lão Mễ, có phải gặp chuyện khó không? Nói đi, trước mặt tôi đừng xấu hổ như vậy chứ? Nói xong còn có chuyện cần bàn, tôi muốn nói chuyện với anh về biến hoá mấy năm qua của Hoa Lâm. Tôi về đã hơn năm, số lần đến Hoa Lâm không ít nhưng nói thật không có nhiều cơ hội điều tra chính thức. Vì thế muốn nghe mấy người như các anh nói một chút.

Triệu Quốc Đống tự rót trà cho Mễ Phong Hằng rồi cười ha hả nói.

Khi Mễ Phong Hằng ấp úng nói lý do, Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều mà trực tiếp gọi cho Quân khu thị xã, nói với đối phương là con gái cấp dưới của mình muốn bảo vệ quốc gia, hy vọng nếu phù hợp nguyên tắc thì đối phương giúp một chút, đối phương cũng nhanh chóng đáp ứng. Bí thư thị ủy tự mình gọi tới vì việc nhỏ này làm cho đối phương khá kinh ngạc, chỉ cần thư ký gọi tới là xong mà.

Thấy Triệu Quốc Đống giúp mình ngay lập tức, Mễ Phong Hằng yên tâm hơn rất nhiều. Nhớ đến 20 ngàn trong túi, y có chút do dự.

Mễ Phong Hằng biết tính cách của Triệu Quốc Đống, chưa bao giờ nhận cái này. Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã đi nhiều năm, con người cũng có thay đổi mà. Theo Mễ Phong Hằng biết thì việc này bỏ ra 20 ngàn là không đủ, chẳng qua nhà y không giàu mấy nên không thể bỏ ra được nhiều.

Thấy Mễ Phong Hằng bỏ tay vào túi, Triệu Quốc Đống cũng biết ngay nên cười ha hả nói:

- Lão Mễ, tôi giúp anh một chút mà thôi. Đó là vì con gái anh muốn vào quân đội, chỉ cần trong điều kiện phù hợp sẽ ưu tiên cân nhắc. Anh cũng biết tính của tôi mà.

Tay Mễ Phong Hằng cứng lại, mặt mày đầy xấu hổ. Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm nổi tiếng là cứng rắn, nếu là hộp chè, chai rượu thì không sao, nhưng liên quan tới thứ khác sẽ lập tức trở mặt ngay.

- Bí thư Triệu, ngài thấy đó, tôi cũng không mang tới gì cho ngài, nhiều năm như vậy không gặp ngài cho nên …

- Cho nên gì chứ, lần sau anh mang chè Hà Khẩu đến cho tôi là được, nếu không rượu mía ở chỗ anh cũng được. Đã lâu không uống nên cũng thấy nhớ đôi chút.

Triệu Quốc Đống cắt ngang câu nói của Mễ Phong Hằng:

- Tôi biết tính của anh, đừng nói nhiều. Bây giờ bên Hà Khẩu thế nào rồi?

- Hà Khẩu bây giờ đang phát triển khá tốt. Khu mặc dù đã rút nhưng thị trấn Hà Khẩu lại đi ra, dựa vào nhà máy chè Dụ Thái, nhà máy thực phẩm của Tập đoàn Xán Hoàng, Trần Thị, ngoài ra còn có mấy nhà máy chế biến thực phẩm khác cũng kinh doanh tốt. Vả lại cũng có thêm vài nhà máy chè khác đến Hà Khẩu, mặc dù quy mô không thể so sánh với Dụ Thái nhưng sản phẩm của bọn họ khác với Dụ Thái nên cũng kinh doanh tốt. Bên Bồng Sơn có không ít trang trại trồng chè mang tới bán cho các nhà máy này.

Nói đến chuyện nhà mình, Mễ Phong Hằng vui lên nhiều:

- Hơn nữa Hà Khẩu có quốc lộ Bồng Hoa chạy qua nên hoàn cảnh thay đổi nhiều. Bây giờ đường liên thôn cũng đều được đổ xi măng hết, trực tiếp thông tới cửa nhà, dân chúng cũng làm nhà bên cạnh quốc lộ, huyện và thị trấn đều có trợ giúp nhất định khiến nhiều hộ vốn ở trong núi cũng đã chuyển ra.

- Ồ, huyện và thị trấn đều có trợ giúp?



Triệu Quốc Đống khá kinh ngạc. Chuyện này là lần đầu hắn nghe thấy. Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm không ngờ còn có hành động này làm hắn có chút bất ngờ. Ít nhất theo hắn biết trước khi tỉnh, thị xã chưa ra chính sách thì chưa có huyện nào chủ động làm vậy.

- Đúng thế, bây giờ phần lớn các hộ trong núi vì nguyên nhân kinh tế nên không thể tự xây nhà. Nhưng ở trong núi dễ bị sụp, lún khi mùa mưa tới. Năm trước đã có một nhà bị như vậy, may người nhà chạy ra kịp nên không sao. Huyện và thị trấn liền cổ vũ người dân chuyển nhà sang gần đường quốc lộ và có trợ cấp. Đối với các nhà quá nghèo thì huyện cũng cấp tiền, không chuyển ra sẽ không có, vì thế hầu hết các hộ trong núi đã chuyển ra hết.

Mễ Phong Hằng thở dài nói:

- Đây đều là do Bí thư Triệu đã tạo cơ sở, tình hình tài chính tốt mới có thể chi ra như vậy. Chỉ riêng Hà Khẩu đã mất hơn 200 ngàn, toàn huyện có nhiều xã, thị trấn như vậy nên mất mấy triệu. Như lời Bí thư Đường nói cũng là bỏ tiền mua bình yên. Khi đã có cảnh báo mà Đảng ủy, chính quyền không có hành động, coi như không thấy đó chính là phạm tội.

Triệu Quốc Đống hơi chấn động, Mễ Phong Hằng không phải người thích nịnh bợ, nếu không sẽ không đến mức bị đẩy sang Đại hội đại biểu nhân dân huyện.

- Bí thư đảng ủy Hà Khẩu là ai thế?

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Là Hướng Quân. Không biết Bí thư Triệu còn ấn tượng với người này không? Đó là Phó chủ tịch thị trấn Hà Khẩu trước đây, sau đó lên phòng tài chính huyện làm một thời gian rồi về Hà Khẩu làm Bí thư đảng ủy, đầu óc rất tốt.

Mễ Phong Hằng giới thiệu.

- Năm ngoái Hà Khẩu đã thành lập một siêu thị chè với trên 20 cửa hàng kinh doanh, sản lượng giao dịch trên 4000 tấn, bán sang các tỉnh như Chiết, Tương, Quế, Mân, Việt, hàng năm thu thuế từ siêu thị cũng trên một triệu.

- Ồ.

Triệu Quốc Đống cảm thấy tò mò. Hắn không ngờ Hà Khẩu còn mở siêu thị bán chè, còn bao trùm các khu vực lớn đến thế. Điều này nói rõ vị Bí thư đảng ủy kia không đơn giản, có đầu óc.

- Thị trấn thu hút được một nhà đầu tư bên Tân Châu thành lập khu nghỉ dưỡng Bích Liên bên cạnh núi Bích Vụ, giai đoạn một đã xây dựng xong. Ngoài quảng cáo ở Ninh Lăng chúng ta còn quảng cáo sang bên Tân Châu, Tương Tây, kinh doanh khá tốt. Cứ đến ngày cuối tuần là kín chỗ, đỗ đầy xe đến từ Ninh Lăng, Tân Châu. Đến tối còn có thể thưởng thức các loại đặc sản của dân tộc thiểu số, các điệu múa, hát …

Mễ Phong Hằng nói với giọng tự hào:

- Không biết Bí thư Triệu đã đến đó chưa?

- Nơi này thì tôi chưa đi qua. Chẳng qua lúc đến Kỳ Lân Quan thì tôi cũng thấy biển quảng cáo của khu nghỉ dưỡng Bích Liên, thật không ngờ Hà Khẩu lại có một nơi như vậy.

Một suất vào Quân đội đối với cán bộ cấp huyện mà nói là khó như lên trời.

Thời buổi này nếu muốn làm nữ binh thì đều có lai lịch ở sau lưng, đại khái ngay cả tham mưu trưởng Quân khu, chủ nhiệm ban chính trị nếu muốn giúp người cũng phải suy nghĩ xem có thể giúp được hay không?

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mễ Phong Hằng tìm không ít người nhưng đều phí công. Y cũng đã phải đưa tiền cho vài người, bọn họ cũng nhận rồi sau đó ra vẻ cũng có hoạt động và thở dài nói chỉ tiêu năm nay quá ít, bảo sang năm anh chạy sớm một chút.

Chẳng qua chuyện này đối với Triệu Quốc Đống là quá đơn giản. Làm Bí thư thị ủy, hắn còn kiêm chức chính ủy thứ nhất của Quân khu, cho nên hắn có thể ra lệnh cho tư lệnh, chính ủy của Quân khu.

Mãi đến khi Mễ Phong Hằng rời đi, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ về tình hình ở Hoa Lâm. Hắn không ngờ mấy năm qua Hoa Lâm biến hoá nhiều như vậy. Sau khi về lại Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống đã đến Hoa Lâm hai lần nhưng vẫn chủ ý chính ở phát triển khu công nghiệp và ngành du lịch, ít có tâm trí xuống các xã, thị trấn bên dưới. Nhưng hôm nay Mễ Phong Hằng giới thiệu làm Triệu Quốc Đống có chút vui mừng.

Thị trấn Hà Khẩu đã trở thành thị trấn đứng thứ tư về kinh tế của Hoa Lâm.

Thị trấn Hoa Lâm không nói, mà thị trấn Kỳ Lân và Mã Thủ đều dựa vào khu du lịch Kỳ Lân quan - núi Hốt Luân để phát triển các ngành liên quan. Chỉ riêng việc bán các sản phẩm đặc sản, thủ công mỹ nghệ cũng đã có trên 60 nhà, chẳng những bán ở địa phương còn bán sang các nơi như An Đô, Vĩnh Lương, Thông Thành, Ninh Lăng, Tân Châu. Giá trị sản lượng năm ngoái cũng đã trên 50 triệu.

Mà công ty thực phẩm đạo gia Kỳ Lân Quan cũng đã phát triển thành một ngọn cờ trong ngành thực phẩm Hoa Lâm. Chỉ riêng công ty này đã bán được trên 20 triệu. Năm ngoái sản lượng tiêu thụ rượu Bích Ngọc Nhũ đã đạt kỷ lục 200 tấn, thêm vào đó là đồ ăn đạo gia cũng thành đặc sản nổi tiếng của Hoa Lâm.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Mễ Phong Hằng lại quen thuộc tình hình Hoa Lâm như vậy. Từ sự phát triển các xã, thị trấn đến xây dựng khu công nghiệp, thậm chí ngay cả việc cổ vũ dân chúng đi xa về quê gây dựng sự nghiệp cũng hiểu rõ. Xem ra Mễ Phong Hằng không phải người muốn ngồi im.

Việc này cũng làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ nên dành thời gian đi thăm khắp Hoa Lâm. Dù sao đó cũng là nơi hắn khởi nghiệp, hơn ba năm hắn từ một cán bộ kiêm nhiệm dần thành chủ tịch, Bí thư huyện ủy, thậm chí Thường vụ thị ủy.

Vi Biểu bây giờ là Phó bí thư Huyện ủy, chẳng qua y gần đến tuổi nên có lẽ hết khóa này sẽ sang Đại hội đại biểu nhân dân. Miêu Nguyệt Hoa bây giờ làm phó trưởng phòng Nông nghiệp thị xã. Hoàng Thiết Thần đã vào thường vụ, vẫn là Phó chủ tịch. Mà Tân Tồn Hoán có quan hệ khá tốt với Triệu Quốc Đống bây giờ vẫn là phó trưởng phòng giáo dục. Còn Vương Nhị Khải đã rời khỏi Hoa Lâm, đến Thương Hóa làm Trưởng ban tổ chức cán bộ. Ngoài ra còn một người quen khác là Lỗ Đạt bây giờ đã là Phó cục trưởng cục Tư pháp thị xã.

Nghĩ đến những người này, Triệu Quốc Đống không khỏi suy nghĩ miên man sang bên cục Thông tin thị xã.

Hai tháng trước Trần Đại Lực đã chính thức từ chức. Hơn năm qua tên này khá im tiếng, ít khi sang Thị ủy, Ủy ban báo cáo công việc làm nhiều người tò mò muốn xem kết cuộc của Trần Đại Lực sẽ là như thế nào.

Ai cũng biết Triệu Quốc Đống và Trần Đại Lực có mâu thuẫn. Mà Hoàng Lăng bị bắt coi như đã kết thúc tiền đồ chính trị của Trần Đại Lực. Mặc dù chuyện của Hoàng Lăng không dính líu tới Trần Đại Lực nhưng có không ít người đều biết Trần Đại Lực làm như thế nào lên được chức cục trưởng đó.

Ở tuổi này mà dám can đảm từ chức, Triệu Quốc Đống đúng là phục Trần Đại Lực. Hắn vẫn nghĩ rằng Trần Đại Lực sẽ ngồi đó đợi mình điều chỉnh. Hắn không phải không muốn làm vậy mà do năm qua nhiều việc, hắn không muốn lãng phí tâm trí vào các việc đâu đâu. Thứ hai hắn cũng muốn xem đối phương có thể ngồi ở vị trí đó được bao lâu.

Cuối cùng Trần Đại Lực đã dùng cách từ chức, thậm chí còn rời khỏi công chức.

Trần Đại Lực rời đi cũng không tiếp xúc với Triệu Quốc Đống, mà chỉ gặp Lục Kiếm Dân. Đối phương rất thản nhiên, nói không thích ứng với công việc bây giờ, bạn rủ đi kinh doanh nên cũng muốn thử.



Lục Kiếm Dân cũng khuyên bảo một phen, bảo đối phương thận trọng, không nên vì cảm tính mà là mình thế. Nhưng Trần Đại Lực rất kiên quyết từ chối khéo, sau khi làm xong thủ tục liền rời khỏi Ninh Lăng.

Có đôi khi Triệu Quốc Đống thầm nghĩ nếu mình chủ động nói chuyện với Trần Đại Lực, đối phương có thể giống Hoàng Côn là dựa vào mình không?

….

- Bí thư Lam, anh xem, tờ An Nguyên đương đại đã giới thiệu khá chi tiết về chế độ đại biểu thôn dân và cơ chế thành viên giám sát tài chính ở thôn Thiết Môn Ninh Lăng chúng ta. Hơn nữa Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hàn cũng tự mình đưa ra bình luận, đây là đánh giá rất cao về chế độ đại biểu thôn dân và cơ chế thành viên giám sát tài chính ở cơ sở của Ninh Lăng chúng ta.

Vào phòng hội nghị thường vụ, Tiêu Phượng Minh kích động đưa tờ báo lên nói:

- Như Hoài, đây là thành tích của Tây Giang các anh, đáng ăn mừng.

- Ha ha, trưởng ban Tiêu, đây hoàn toàn là dựa vào sự tuyên truyền và giúp đỡ của Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy. Nếu không điển hình thôn Thiết Môn có lẽ sẽ chìm trong biển, bao giờ sáng lên cũng khó nói.

Lưu Như Hoài là Thường vụ thị ủy nhỏ nhất nên mỗi lần tham gia hội nghị thường ủy y đều cố gắng đến sớm mười phút.

- Bí thư Lưu, lúc nào mời khách chứ? Có thể lên được nhật báo của Tỉnh ủy sẽ làm cho anh thêm vinh dự. Hay là tối nay thường vụ chúng ta liên hoan, để lão Lưu mời. Bí thư Triệu, ngài nói có được không?

Lỗ Năng cũng đi theo sát.

- Ai mời khách? Là lão Lưu hả? Vậy thì tốt, mỗi lần tiến bộ lão Lưu đều phải mời khách đó, vậy mà chưa mời khách lần nào.

Toàn Lực Trí nói với giọng này làm cho các vị thường vụ có chút kinh ngạc. Người này bình thường ít qua lại nói chuyện với mọi người, sao hôm nay lại đổi khác thế?

- Bí thư Toàn, anh không nên nói tôi như vậy. Mời bữa cơm tôi mời được mà, mỗi lần mời anh dùng bữa anh đều có việc. Chứ mấy vị ngồi đây đều đã gõ tôi bữa ăn đó.

Lưu Như Hoài cười nói.

- Hôm nay tôi rảnh, vậy phải nhìn xem Bí thư Lưu có ý muốn mời khách không?

Toàn Lực Trí cười ha hả nói:

- Sao, đừng đến ăn ở Ninh Uyển, ăn nhiều rồi mà. Đến lệ cảnh Đường Hồ được chứ?

- Không vấn đề gì, Bí thư Toàn quyết định, tôi tiếp chiêu.

Lưu Như Hoài có chút khó hiểu về thái độ của Toàn Lực Trí.

Chung Dược Quân bước vào phòng hội nghị thì khá kinh ngạc. Thứ nhất là thấy Toàn Lực Trí nói chuyện vui vẻ với các vị thường vụ, hiện tượng này khá hiếm thấy. Thứ hai Triệu Quốc Đống còn chưa tới. Triệu Quốc Đống hiếm khi đến muộn mà.

- Bí thư Triệu chưa tới sao?

Chung Dược Quân vào phòng hội nghị rồi nói.

- Đúng thế, Bí thư Triệu chưa tới, Trưởng ban thư ký Lệnh Thuần gọi điện cho Bí thư Triệu nhưng Bí thư Triệu không nghe. Trưởng ban thư ký Lệnh Thuần đã đến văn phòng Bí thư Triệu xem một chút, có lẽ sẽ nhanh chóng trở về.

Lam Quang cười nói.

Tằng Lệnh Thuần đến văn phòng Triệu Quốc Đống thì gặp phải Vân Duệ. Y biết Triệu Quốc Đống có việc nên có chút khó hiểu nói:

- Vân Duệ, Bí thư Triệu có khách à?

- Trưởng ban thư ký, là Phó chủ nhiệm Lạc bên Ủy ban kỷ luật thị xã, hình như Phó chủ nhiệm Lạc đến báo cáo công việc với Bí thư Triệu.

Vân Duệ vội vàng dẫn Tằng Lệnh Thuần vào văn phòng mình.

- Đến từ lúc nào vậy? Đã đến giờ họp mà.

Tằng Lệnh Thuần khó hiểu hỏi nhưng lập tức cảm thấy không đúng. Lạc Dục Thành đến văn phòng Triệu Quốc Đống báo cáo công việc mà Toàn Lực Trí lại cười nói vui vẻ trong phòng hội nghị, đúng là lạ.

- Vâng, chủ nhiệm Lạc đến từ nửa tiếng tước, giờ vẫn chưa đi ra.

Vân Duệ không được Triệu Quốc Đống gọi nên cũng không dám đi vào.

Tằng Lệnh Thuần trầm ngâm một chút và gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, Vân Duệ, cậu vào xin chỉ thị của Bí thư Triệu xem có nên đổi lịch họp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook