Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 56

Thụy Căn

17/04/2013



Mặt Triệu Quốc Đống sa sầm lại trông rất đáng sợ, ngay cả Lạc Dục Thành cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh từ người đối phương chuyển sang.

Gặp chuyện này dù là ai cũng ngại. Lần này ai tới tìm chuyện nhất định sẽ đầu rơi máu chảy, nhưng mình không thể không ngồi đây. Bí thư Triệu không nói gì nhưng mình như ngồi trên đống lửa, mình phải nhẫn nại. Lạc Dục Thành ngoài việc thầm than oán như vậy thì đúng là không có biện pháp nào khác.

- Dục Thành, anh cảm thấy Đường Diệu Văn sẽ làm chuyện như vậy sao? 50 ngàn là có thể khiến y mù mắt sao? Thứ mà Lữ An Bang nói ra là thật sao?

Nói xong câu này, Triệu Quốc Đống mới phát hiện mình nói không ổn. Hắn lắc đầu nói tiếp:

- Tôi cảm thấy trong này sợ là có chuyện.

- Bí thư Triệu, tôi cũng hy vọng đây là Lữ An Bang vu cáo. Nhưng căn cứ theo những gì mà Lữ An Bang khai thì về cơ bản là thật, mỗi một khoản nhận hối lộ đều chính xác đến từng đồng, thậm chí ngay cả đợt y bị bệnh nhận được phong bì, y đều nhớ rõ. Căn cứ theo chúng tôi điều tra thì thấy đều là thật. Đương nhiên tiền phong bì không nhất định coi là nhận hối lộ nhưng vì vậy có thể thấy Lữ An Bang nhớ rất tốt, khai báo là thật cho nên...

- Cho nên các anh cho rằng Đường Diệu Văn nhận 50 ngàn của Lữ An Bang?

Triệu Quốc Đống có chút bực mình.

- Bí thư Triệu, chúng tôi điều tra ghi chép của các hội nghị, căn cứ thời gian phán đoán nếu như Lữ An Bang khai là thật thì khi Lữ An Bang làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cũng chính là nửa tháng sau khi đưa tiền cho Đường Diệu Văn. Hội nghị thường ủy Hoa Lâm lúc ấy thông qua đề nghị để Lữ An Bang làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân huyện.

Lạc Dục Thành biết tâm trạng Triệu Quốc Đống lúc này không tốt nên không giải thích nhiều mà nói:

- Từ lý luận thì thấy nó khá phù hợp.

- Khoản tiền này đưa trực tiếp cho Đường Diệu Văn? Có ai khác ở đó không?

Triệu Quốc Đống tức giận nói.

- Là vợ Đường Diệu Văn nhận, lúc ấy được đặt trong một hộp trà. Ừ, lúc ấy Lữ An Bang đến nhà Đường Diệu Văn, Đường Diệu Văn không có nhà, ngoài vợ y ra còn có bảo mẫu, bảo mẫu cũng thấy Lữ An Bang đến nhà.

Lạc Dục Thành cười khổ nói:

- Hơn nữa căn cứ Lữ An Bang khai thì khi y từ trên nhà Đường Diệu Văn xuống vừa lúc gặp Đường Diệu Văn. Hai người còn đứng đó nói chuyện một lúc.

- Có thể nào là khi Lữ An Bang đặt tiền trong hộp trà, bản thân Đường Diệu Văn không biết cho nên …

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.

- Bí thư Triệu, khả năng này không lớn. Lữ An Bang đến nhà Đường Diệu Văn và mang theo thuốc lá, chè, rượu là có ý đồ. Hơn nữa khi ấy Lữ An Bang muốn cạnh tranh vào chức Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì từ lẽ thường mà nói Đường Diệu Văn không biết là không thể, cho nên …



Lạc Dục Thành đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống nhưng sự thật ở ngay trước mắt, anh không thể làm gì khác.

Lữ An Bang bị bắt thì đối với Triệu Quốc Đống mà nói không quan trọng. Một Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân huyện không đủ sức nặng. Lúc ấy Huyện ủy Hoa Lâm đề cử Lữ An Bang thì hắn đã thấy không thích. Nhưng nghĩ Đường Diệu Văn là Bí thư huyện ủy và cần động tác ổn định tình hình. Hơn nữa Đường Diệu Văn mới lên mà Thị ủy chối bỏ ý kiến của Huyện ủy Hoa Lâm chính là làm tổn hại uy tín của Đường Diệu Văn. Vì thế hắn không bác bỏ.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói. Lạc Dục Thành cũng không biết nên nói gì mới tốt. Chuyện này đáng lẽ không do y báo cáo, nhưng do quan hệ giữa Toàn Lực Trí cùng Triệu Quốc Đống không được tốt, hơn nữa Triệu Quốc Đống khá coi trọng Đường Diệu Văn nên Toàn Lực Trí mới bảo Lạc Dục Thành đến báo cáo với Triệu Quốc Đống.

Vụ án của Lữ An Bang mà liên lụy tới Đường Diệu Văn là khá bất ngờ. Theo lý thuyết Đường Diệu Văn làm khá tốt, không có nghe thấy phản ánh gì về vấn đề này, hơn nữa 50 ngàn đối với tiền đồ của một vị Bí thư huyện ủy là không đáng gì.

- Sau đây các anh định xử lý như thế nào?

Một lúc lâu sau Triệu Quốc Đống mới nói.

- Chuyện này Chủ nhiệm Toàn để tôi tới báo cáo với ngài, sợ là chúng tôi phải điều tra Đường Diệu Văn, vợ và bảo mẫu của y.

Lạc Dục Thành nhăn nhó nói.

- Sau khi Lữ An Bang bị bắt, các anh tới Hoa Lâm điều tra thì Đường Diệu Văn có biểu hiện gì?

Triệu Quốc Đống đột nhiên nói.

- Không có gì lạ cả, Bí thư Đường rất nhiệt tình nhưng cũng tỏ vẻ đau lòng, cũng tỏ vẻ Huyện ủy sẽ toàn lực phối hợp với Ủy ban kỷ luật thị xã.

Lạc Dục Thành nói.

- Dục Thành, anh đến Ủy ban kỷ luật đã nhiều ngày, anh cảm thấy Toàn Lực Trí là người như thế nào?

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế và nói.

Lạc Dục Thành ngẩn ra vì không biết nên trả lời như thế nào. Y im một lúc mới nói:

- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy giữa ngài và Chủ nhiệm Toàn có hiểu lầm. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy có phải là do Chủ nhiệm Toàn lập dị, khó gần hay không? Nhưng sau một thời gian tiếp xúc tôi cảm thấy cái nhìn của mình về Chủ nhiệm Toàn đã thay đổi.

Triệu Quốc Đống gật đầu ra hiệu đối phương nói tiếp.

- Tính cách của Chủ nhiệm Toàn có chút cực đoan, chính xác mà nói là kẻ ghét ác như thù, trong mắt không có hạt bụi. Hơn nữa y vẫn chủ trương đánh hổ không đánh ruồi, cảm thấy Ủy ban kỷ luật điều tra cần phải dùng sức mạnh để chấn áp, nếu không chỉ dựa vào giáo dục và giám sát thường ngày là khó có thể đạt được hiệu quả.

- Đánh hổ không đánh ruồi?

Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ hàm ý trong câu này. Toàn Lực Trí đương nhiên sẽ không đơn giản như lời Lạc Dục Thành nói. Nhưng Lạc Dục Thành nói cũng đúng, người này đúng là có chút thú vị, một lòng muốn làm việc lớn. Đây là y nhìn chằm chằm vào Đường Diệu Văn rồi bảo Lạc Dục Thành đến báo cáo với mình, muốn xem mình làm như thế nào. Nghĩ đến đây Triệu Quốc Đống không khỏi cười lạnh một tiếng.



- Đúng, thực ra bình thường chủ nhiệm Toàn rất hiểu ý cấp dưới. Tôi và y mới đầu còn xa lạ nhưng bây giờ khá ăn ý. Chuyện của Đường Diệu Văn thì Chủ nhiệm Toàn cũng rất thận trọng, thậm chí còn tự mình thẩm vấn Lữ An Bang, chính là muốn xác định xem có vu cáo hay không? Mặc dù là như vậy nhưng Chủ nhiệm Toàn vẫn thấy nên báo cáo trước và hỏi ý kiến của ngài.

Đứng giữa Triệu Quốc Đống và Toàn Lực Trí khiến Lạc Dục Thành rất khó xử. Triệu Quốc Đống mặc dù cứng rắn nhưng coi trọng mình, nhưng Toàn Lực Trí là lãnh đạo trực tiếp. Hơn nữa theo Lạc Dục Thành quan sát thì Toàn Lực Trí cũng không phải kẻ bình thường, có chỗ dựa mạnh. Vì thế Lạc Dục Thành có thái độ như thế nào, làm sao phối hợp tốt quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Toàn Lực Trí là điều cần phải suy nghĩ.

- Hừ, trưng cầu ý kiến của tôi sao? Ở tình huống này tôi có thể có ý kiến gì?

Triệu Quốc Đống đang định nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên. Vân Duệ lặng lẽ đẩy cửa ra nói:

- Bí thư Triệu, Trưởng ban thư ký Toàn muốn hỏi ngài xem có nên hoãn hội nghị thường ủy lại không?

- Không cần, tôi tới ngay đây. Dục Thành, anh đi cùng tôi.

Triệu Quốc Đống đứng lên nói.

Các thường vụ có chút kinh ngạc khi Triệu Quốc Đống vào chỉ đặt cặp lên bàn, còn gọi Toàn Lực Trí sang phòng bên cạnh. Hơn nữa mọi người cũng đều thấy Lạc Dục Thành tiến vào với vẻ mặt mặt nghiêm túc làm bọn họ run lên vì đoán được đã có chuyện gì đó.

- Lực Trí, chuyện tôi thấy như thế này, do văn phòng Thị ủy thông báo Đường Diệu Văn lên thị xã, bảo là tôi muốn nghe anh ta nói về tư tưởng cổ vũ người Hoa Lâm về quê hương gây dựng sự nghiệp. Sau khi anh ta đến tôi, anh và Dục Thành cùng gặp anh ta, xem anh ta nói như thế nào. Ngoài ra bên kia cũng bảo Vương Ích dẫn người xuống huyện điều tra xác minh vợ, bảo mẫu của Đường Diệu Văn.

Triệu Quốc Đống nói.

Toàn Lực Trí ngẩn ra, y không ngờ Triệu Quốc Đống quyết đoán như vậy. Là tuyệt đối tin tưởng Đường Diệu Văn hay cảm thấy chuyện này không thể bao che nên quyết định chặt đứt. Chẳng qua dù như thế nào chuyện này nhất định cũng không bình tĩnh được, Toàn Lực Trí cũng không sợ có vấn đề gì trong đó. Vương Ích đã tới Hoa Lâm từ sớm, chỉ chờ điện thoại mà thôi.

- Được, biện pháp này cũng được, để Đường Diệu Văn lên, chúng ta cũng có thể nghe xem y giải thích như thế nào.

Toàn Lực Trí gật đầu nói.

- Mặt khác tôi có ý kiến tạm thời không nên để lộ ra. Trước khi xác minh rõ thì phải thận trọng, không nên tạo ra tin đồn khắp nơi.

Triệu Quốc Đống nói:

- Đương nhiên nếu Đường Diệu Văn thật sự dính vào thì phải làm theo quy định pháp luật.

- Như vậy là tốt nhất, chúng ta không thể vu oan người tốt, cũng không thể bỏ qua kẻ xấu.

Toàn Lực Trí cười nói:

- Bí thư Triệu, hay là nhờ anh mời Trưởng ban thư ký Tằng gọi điện cho Đường Diệu Văn bảo y lập tức lên Thị ủy, chúng ta vừa họp vừa chờ?

- Tôi thấy cũng được, chúng ta ở đây chờ y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook