Lộng Triều

Quyển 8 - Chương 7

Thụy Căn

16/04/2013



Một người đàn ông thành công đều có chỗ hơn người. Lưu Nham luôn tôn thờ câu nói này. Dù chỉ là nhân vật cấp thấp nhưng có thể thành công cũng là có lý của họ.

Ví dụ như Thái Chánh Dương, Lưu Nham cũng đã nghiên cứu qua về người này. Thái Chánh Dương xuất thân trong quân đội rồi đến học viện Nông nghiệp học, rồi đến làm nhân viên bình thường ở Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy, sau đó đến Ủy ban, Huyện ủy Huyện Hoa Dương, sau đó nhảy vọt vài bước, có lẽ sau Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc năm sau thì sẽ thành cán bộ cấp Bộ trưởng.

Lưu Nham đã phân tích vài điểm quan trọng nhất trong bước tiến của Thái Chánh Dương.

Bước một là quật khởi ở Huyện Hoa Dương. Huyện Hoa Dương vốn là một tỉnh bình thường, nhưng cuối những năm 80, đầu 90 do Thái Chánh Dương lãnh đạo mà phát triển mạnh về kinh tế tư nhân, trở thành huyện phát triển nhất trong tỉnh.

Bởi vì có cơ sở này nên y mới được chủ tịch tỉnh lúc đó là Tô Giác Hoa ưu ái, cũng mới có thể được Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng mới được điều tới làm Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô – Ninh Pháp coi trọng.

Bước thứ hai là khi y đảm nhiệm chứ Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô đã tiến hành thí điểm công tác cải cách các nhà máy tập thể, nhất là khi một loạt các nơi khác còn đang bị trói buộc thì y đã được Tô Giác Hoa và Ninh Pháp toàn lực ủng hộ, khiến các xí nghiệp vừa và nhỏ của An Đô được cải cách mạnh. Đồng thời nhờ đúc rút kinh nghiệm các nơi đi trước khiến việc cải cách của An Đô không gặp nhiều sóng gió, cũng khiến Phó Thủ tướng Hồng coi trọng, mới khiến y từ chức giám đốc Sở Giao thông, trợ lý chủ tịch tỉnh nhảy vọt lên làm Phó bộ trưởng.

Có đôi khi nếu nắm bắt được cơ hội là anh bước dài vài bước, anh có thể từ một người không ai biết thành nhân vật tài danh.

Lưu Nham cũng phải thừa nhận chỗ hơn người của Thái Chánh Dương. Khi Thái Chánh Dương còn làm giám đốc Sở Giao thông đã cùng lúc làm hai còn đường cao tốc, can đảm đưa ra chiến lược phát triển nguồn năng lượng và phát triển khu vực Tây Bắc, tất cả đều là các hoạt động kinh người nhưng có tầm nhìn rất rộng.

Mà người có thể được Thái Chánh Dương tôn sùng và tín nhiệm thì Lưu Nham tất nhiên muốn xem tên Triệu Quốc Đống này là kỳ tài như thế nào.

Lưu gia bây giờ đã không còn là Lưu gia trước đây, nó đã bắt đầu suy yếu.

Đời hai của Lưu gia có bốn nam, một nữ. Trong nhánh của con cả thì chỉ có y và ông anh cả Lưu Thác còn gánh vác được trọng trách, nhưng bây giờ y đang còn giãy dụa ở chức Cục trưởng.

Nhánh thứ hai thì ngoài Lưu Kiều đã vào thương trường và tạo được tiếng vang, Lưu Lũy cũng đã chính thứ xuống cơ sở làm chính trị. Nhánh của Tam thúc thì bám rễ trong ngành ngoại giao. Theo Lưu Nham thấy thì khó có thể phát triển mạnh trong chính trị. Nhánh bên Tứ thúc thì coi như đã kế thừa ý nguyện của ông nội Lưu Nham là phát triển trong quân đội. Nhánh thứ năm mặc dù phát triển cũng được ở Quảng Đông nhưng lại là nhà gái nên ít qua lại với Lưu gia.

Sau gần 20 năm cải cách, chế độ dân chủ đã xâm nhập lòng người. Rất nhiều chính trị gia xuất thân bình thường đang đánh sâu vào và uy hiếp các gia tộc cách mạng. Nếu như con cháu các gia tộc cách mạng nghĩ rằng nhờ ơn của ông cha là hơn người khác vậy thì không thể được. Bây giờ không còn như thời phong kiến.

Nhân tài chính trị có thể nói hàng trăm ngàn người mới có một, nhất là chính trị gia xuất thân bình thường. Hai bên đều có ưu thế, các chính trị gia của gia tộc cách mạng có lợi thế là được trong nhà bồi dưỡng mạnh, khiến bọn họ có trụ cột và ưu thế mạnh.

Lưu Nham và ông anh Lưu Thác đều có thể cảm nhận rõ đời thứ ba của Lưu gia đáng xuống dốc. Nhất là Lưu Kiều lại không lấy người mà Lưu gia hy vọng làm thông gia. Bây giờ làm như thế nào để Lưu gia quay lại thời hoàng kim là hy vọng lớn lao của hai anh em Lưu Nham.

Mà Triệu Quốc Đống trước mặt này chính là quân cờ mà Lưu Nham đặt cược vào.

Triệu Quốc Đống không thể biết suy nghĩ trong lòng Lưu Nham, hắn vẫn nói:

- Xu thế năng lượng vẫn ổn định? Xem việc cung cấp dầu từ những năm 80 đến 90 của nước ta, rồi so sánh với nhu cầu dầu mỏ của nước ta, tôi có thể đảm bảo kinh tế Trung Quốc nếu phát triển với tốc độ này thì không đầy mười năm thì nhu cầu dầu thô của Trung Quốc sẽ tăng vài lần. Mà dầu tự cung cấp không bằng nửa số đó.

- Bây giờ lại xem con đường cung cấp năng lượng cho chúng ta, hầu hết đến từ Trung Đông. Trung Đông là nơi có tình hình chính trị phức tạp, hơn nữa có nước Mỹ đứng đó. Trong tương lai tình hình chính trị ở Trung Đông càng rối ren hơn, chiến tranh chỉ là sớm muộn.

- Hơn nữa con đường vận chuyển dầu từ Trung Đông đến Trung Quốc chỉ có thể thông qua đường biển ở Somalia, Đài Loan, đây đều là nơi không ổn định. Một loạt quốc gia như Mỹ, còn có Ấn Độ, thậm chí ngay cả Đông Nam Á cũng có thể gây phiền phức cho Trung Quốc trong vận chuyển đường biển. Tôi cũng không phải nói chúng ta không thể đối phó được sự khiêu chiến, nhưng sao chúng ta lại phải đặt cổ mình dưới lưỡi đao của kẻ khác.

- Bây giờ nói sang Trung Á. Trung Á được công nhận có lượng dầu mỏ lớn thứ hai thế giới, mà ở đây ngay sát phía tây nước ta, hơn nữa quan trọng nhất chính là mấy năm nay kinh tế Trung Á đang rơi vào khủng hoảng. Các nước Xã hội chủ nghĩa trước đây đã sụp đổ và mang bệnh nặng trong người. Tuốc-mê-ni-xtan xung đột với Nga đã nói rõ vấn đề. Khi xung đột về lợi ích thì quan hệ mật thiết đến đâu cũng vứt đi, đây là cơ hội của chúng ta.

- Nhưng nếu Nga hồi phục hoặc Mỹ, Châu Âu có phản ứng, trên thực tế Mỹ và Châu Âu đã chú ý đến khu vực này. Thời gian trước Thủ tướng sang Kazakhstan đã khiến bọn họ chú ý và tỉnh lại. Như vậy nếu bọn họ dùng thực lực kinh tế mạnh mà cạnh tranh thì sao chúng ta sánh kịp.

- Bây giờ lại xem khu vực Trung tây của nước ta rõ ràng phát triển chậm hơn ven biển. Vì lạc hậu nên đầu tư không đủ. Quốc lộ, đường sắt, sân bay quá thiếu, điều này khiến khu vực Trung tây khó có thể phát triển, nó sẽ thành vòng tròn khó gỡ. Quốc gia mặc dù cũng muốn đầu tư tài chính nhưng mãi không có quyết định hoặc là nói mãi không biết nên làm như thế nào thay đổi tình hình khó khăn. Cho nên tôi cảm thấy nếu chúng ta có thể kết hợp với kế hoạch tiến vào Trung Á thì sẽ tạo ra ảnh hưởng sâu sắc, nhất là khi kinh tế đang khủng hoảng thì càng cần gấp hơn nữa.

Đây đâu phải lời một Bí thư huyện ủy nói ra được, quả thực chính là lời phân tích tình hình quốc tế và trong nước của các Phó Thủ tướng, Thủ tướng, hoặc ít nhất là Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Lưu Nham có chút buồn cười thầm nghĩ như vậy. Y phải thừa nhận quan điểm của Triệu Quốc Đống dễ làm người ta động tâm.

- Bộ trưởng Thái, gọi cả Quốc Đống đi ăn cùng. Tôi cũng muốn hỏi xem tình hình của cậu ấy và Daisily. Tam thúc tôi ngày mai muốn gặp Triệu Quốc Đống, tôi còn phải làm người đi nói giúp.

Lưu Nham không hỏi Triệu Quốc Đống tiếp mà nhìn Thái Chánh Dương:

- Hay là tôi gọi cả Daisily tới để Bộ trưởng Thái xem có xứng với Quốc Đống không?

- Ừ, tôi cũng sớm muốn gặp cô gái này, lần trước đi sang Châu Phi nên không được gặp.

Bữa ăn tổ chức ở khách sạn Phong Trạch, đây là một khách sạn nổi tiếng được xây dựng từ những năm 50, 60 ở Bắc Kinh, từng được các đồng chí Lãnh đạo trung ương đặc biệt ưu ái đến dùng bữa. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không thích ăn ở đây, đồ ăn ở đây không phải thứ hắn thích.

Lưu Nham mạnh mẽ yêu cầu nên Lưu Nhược Đồng dù không muốn nhưng ngại bị lộ nên không thể không đến. Chỉ là sự phối hợp của cô và Triệu Quốc Đống vẫn còn hơi căng cứng dù đã tập. Cũng may Thái Chánh Dương và Lưu Nham đều nghĩ hai thanh niên này xấu hổ với đàn anh nên thế, vì vậy không hề nghi ngờ. Chẳng qua bọn họ vẫn phát hiện ra quan hệ hai người không quá thân thiết như lời đã nói.

Ăn tối xong, Triệu Quốc Đống vừa cùng Thái Chánh Dương đi thì nhận được điện của Lưu Nhược Đồng nói hắn mai nhất định phải diễn tốt như tối nay, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực.

- Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng này cũng được, tính cách hơi lạnh nhạt nhưng vẫn được. Danh tiếng của con cháu Lưu gia mặc dù hơi kém nhưng cũng có một hai người vẫn được. Nhà Lưu Trọng Đạt quản giáo rất chặt, hơn nữa cũng có danh tiếng trong giới ngoại giao. Chú tuổi không còn nhỏ, cũng nên ..

Thái Chánh Dương nói.

- Thái ca, có phải nhanh quá không? Em và Lưu Nhược Đồng mới quen nửa năm, gặp có vài lần, ăn vài bữa cơm mà đã đi tới hôn nhân sao? Đây là không có trách nhiệm với mình và đối phương.

Triệu Quốc Đống cẩn thận nói:

- Em đã bàn với cô ấy là tiếp xúc thêm thời gian nữa, tăng tình cảm.

- Anh không yêu cầu hai đứa lập tức kết hôn. Chẳng qua sang năm chú 28, Lưu Nhược Đồng 26 rồi. Mặc dù bây giờ nói hôn nhân muộn nhưng tuổi hai đứa cũng không quá sớm chứ?

Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:

- Anh không biết thời gian mà chú nói là bao lâu?

Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:

- Cái này, tình cảm quen thuộc phải cần một hai năm, đợi đến khi nước chảy thành sông thì mới nghĩ tới kết hôn mà. Anh có phải hơi nóng nảy không, ngay cả bọn em cũng …

- Quốc Đống, chú nghĩ gì mà đợi một hai năm. Bây giờ chú có thân phận gì? Chú là Thường vụ thị ủy rồi đó. Vậy mà nhà cũng không có thì lãnh đạo cấp trên sao tin chú đã trưởng thành?

Thái Chánh Dương tức giận nói.

- Có lẽ chú nghĩ anh lo việc bao đồng, nhưng anh đây là muốn tốt cho chú. Chú có trụ cột như vậy, thành tích và thanh danh tốt thì sao không suy nghĩ mau chóng tiến lên. Chỉ khi chú đứng ở vị trí càng cao thì mới thấy mình càng nhỏ bé, mới hy vọng mình bước tới sân khấu cao hơn nữa. Anh tin bây giờ chú đã cảm nhận được điều này. Từ cán bộ kiêm nhiệm đến Chủ tịch huyện, đến Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy, biến hoá trong đó thì anh nghĩ chú rất rõ ràng.



Triệu Quốc Đống biết rõ, nhưng chuyện hy sinh hạnh phúc để đổi lấy thành công thì hắn không muốn. Hơn nữa chuyện này không phải chỉ riêng hắn, Lưu Nhược Đồng cũng không muốn cơ mà.

- Thái ca, em sẽ cẩn thận suy nghĩ. Chẳng qua em không hy vọng có quyết định của thả. Đây là hạnh phúc cả đời, em thấy hai bên nên thận trọng thì tốt hơn.

Triệu Quốc Đống nói.

Thái Chánh Dương lắc đầu không nói nữa. Y cũng biết ở vấn đề này mình là người ngoài cuộc, áp lực bên ngoài thì phải thông qua nguyên nhân bên trong mới có tác dụng.

- Thái ca, chuyện thành lập Bộ năng lượng coi như xác định chưa anh?

Triệu Quốc Đống rất quan tâm vấn đề này.

- Việc này chú lo làm gì? PHân rồi hợp, hợp rồi phân, đó cũng là do quan niệm quản lý kinh tế của quốc gia không ngừng thay đổi mà thành. Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã nghiên cứu vấn đề này, có lẽ cũng có thể có vài quy hoạch.

- Có phải là đám bên Khoáng sản phản đối mạnh không anh?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ồ.

Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.

- Lỗ tai chú thính thật đó, không chỉ có bên Than đá mà bên Dầu mỏ cũng không bằng lòng thành lập Bộ năng lượng. Bên điện lực cũng là như vậy, chủ yếu là do lợi ích của các ngành. Hừ, bọn họ không phải là thiển cận, không phải ngu dốt mà là quá thông minh.

- Ha ha, chỉ sợ có một số người thông minh lại đi lầm đường. Phó Thủ tướng Hồng không phải người dễ chọc. Chuyện ngài xác định thì sẽ làm bằng được.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ôi, Bộ năng lượng dù có thể thành lập mà muốn phát huy tác dụng của nó cũng cần một quá trình, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Thái Chánh Dương lắc đầu nói:

- Cục ngành sản xuất quản lý năng lượng của Bộ Thương mại chỉ là cho có, không phát huy tác dụng của nó. Theo tình hình thay đổi cũng yêu cầu quốc gia phải thống nhất tiến hành quản lý ngành sản xuất năng lượng, nếu không cứ phân tán sẽ ảnh hưởng đến chính sách sau này của chúng ta.

- Cải cách thì khó tránh khỏi động tới lợi ích một số người, phải xem người thực hiện. Vì lợi ích quốc gia thì tất cả đều phải nhường bước.

- Ừ, anh cũng có quan điểm này, đây cũng là quan điểm của Phó Thủ tướng Hồng. Cải cách khó tránh khỏi phải trả giá nhưng vì lợi ích lâu dài thì vẫn phải làm.

- Đau đớn là không tránh khỏi nhưng nó có thể loại bỏ nhiều nỗi đau hơn nữa.

Triệu Quốc Đống nói thêm.

- Ồ.

Thái Chánh Dương có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống.

- Cơn đau từ cải cách công ty nhà nước đã bắt đầu hiện rõ, ảnh hưởng tới ổn định xã hội, đồng thời cũng tạo ảnh hưởng lớn đối với việc mở rộng cải cách. Cải cách là trào lưu không thể thay đổi, nhưng quốc gia nên làm như thế nào để giảm đau? Ví dụ như cơ chế bảo hiểm thất nghiệp cùng bảo đảm chế độ sống thấp nhất. Việc tái nghề cũng cần theo kịp, phải hoàn thiện hệ thống đảm bảo cuộc sống cho công nhân mất việc, như vậy sẽ tránh khỏi mâu thuẫn quá lớn.

Thái Chánh Dương gật đầu. Y mặc dù không còn phụ trách mảng này nhưng dù sao cũng đã tiến hành thí điểm ở An Đô nên cũng từng gặp khó khăn khi công nhân mất việc.

- Vất vả làm việc vì quốc gia mấy chục năm, đến trung tuổi đột nhiên bị đẩy ra ngoài, nếu chính quyền không giúp bọn họ, bọn họ không có kỹ năng thì sao được.

Thái Chánh Dương thở dài một tiếng mà nói:

- Quốc Đống, chú có thể nghĩ xa như vậy là rất tốt. Quốc gia sớm muộn sẽ đi bước này. Chậm không bằng sớm đi một chút. Nhưng quốc gia cũng có chỗ khó xử của mình. Thứ nhất tranh cãi trong cải cách các công ty nhà nước là rất lớn. Đại hội đảng 15 mặc dù đã xác định phương hướng chung nhưng áp dụng cụ thể như thế nào thì phải đợi Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 9 diễn ra mới có thể chứng thực. Anh thực ra cũng rất lo lắng nhưng gấp cũng không được. Chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến dư luận chú ý, chuẩn bị vài công tác ban đầu.

Triệu Quốc Đống cũng biết thực tế chỉ có thể làm như vậy. Bây giờ các cơ quan chính quyền đang tranh cãi không ít về phương hướng cải cách. Lúc này chỉ sợ ngay cả Phó Thủ tướng Hồng cũng không xác định được bao nhiêu. Dù sao Trung Quốc quá lớn, quá đặc biệt, lại không có tiền lệ. Nhưng không có tiền lệ chỉ có thể tăng cường cải cách, mới có thể cởi bỏ trói buộc, chỉ có thể như vậy thì mới giải phóng sức sản xuất. Chỉ như vậy Trung Quốc mới có thể tiến vào biển lớn.

Khi đón được Khấu Linh Linh, Triệu Quốc Đống vẫn còn đang suy nghĩ vở kịch hôm nay mình đã đóng.

Việc đến nhà Lưu Nhược Đồng khá thuận lợi. Bố mẹ cô đều làm nhiều năm trong ngành ngoại giao, trên người lộ rõ vẻ nho nhã làm Triệu Quốc Đống kính trọng. Sự nho nhã của quan chức ngoại giao Trung Quốc khác với vẻ kiêu căng của phương tây, đây là điều mà Triệu Quốc Đống cảm thấy. Trên người bố mẹ Lưu Nhược Đồng, Triệu Quốc Đống cũng ấn chứng được điểm này.

Triệu Quốc Đống cảm thấy bố mẹ Lưu Nhược Đồng có ấn tượng tốt đối với mình. Nhất là có Lưu Nham đứng giữa không ngừng nói tốt về hắn, luôn có thể tìm được đề tài làm mọi người hứng thú. Từ vấn đề cục diện chính trị Trung Đông đến Tổng bí thư tới nước Mỹ, từ cục diện Đông Nam Á đến Myanmar, bố mẹ Lưu Nhược Đồng đều có nhận xét sắc sảo.

Nói thật, so với việc tiếp xúc với Lưu Nhược Đồng, Triệu Quốc Đống thà muốn nói chuyện với bố mẹ cô hơn. Có lẽ Lưu Nhược Đồng chỉ kế thừa vẻ ngoài xuất sắc của bố mẹ, vấn đề khác thì Triệu Quốc Đống không biết. Nhưng Lưu Nhược Đồng lại có tính cách lạnh nhạt làm người ta không thể tới gần.

Triệu Quốc Đống không bao giờ muốn thông qua hôn nhân chính trị mà làm mình phát triển. Chẳng qua Thái Chánh Dương bố trí như vậy nên hắn đành phải tham gia.

Chẳng qua khi Triệu Quốc Đống nói chuyện với bố mẹ Lưu Nhược Đồng về quan hệ chiến lược của Trung Quốc và Châu Phi đã làm Lưu Nhược Đồng hứng thú, dù sao đây cũng là mảng công việc của cô.

Buổi gặp mặt coi như hoàn hảo, mặc dù bố mẹ Lưu Nhược Đồng vẫn không hiểu quá rõ về Triệu Quốc Đống, nhưng thái độ khiêm tốn, có lễ phép cùng với khả năng ăn nói, hiểu biết của hắn làm hai người có đánh giá cao.

- Hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công hơn nữa.

Đây là câu nói của Lưu Nhược Đồng dành cho Triệu Quốc Đống trước khi hắn đi. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy có chút tổn thương.

Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng không có ý gì với Lưu Nhược Đồng, nhưng một cô gái có thái độ như vậy với hắn làm hắn không thể chấp nhận. Từ trước đến giờ hắn vẫn là tâm điểm mà bị Lưu Nhược Đồng không hề chú ý tới, điều này đúng là đã kích thích Triệu Quốc Đống.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống coi như có thể chấp nhận việc này. Hai bên đều không có ý, chỉ là đóng kịch cho hai bên xem mà thôi, có thể hóa giải phiền phức của hai bên là đủ rồi.

Sau đó Triệu Quốc Đống gọi điện mời Khấu Linh đi ăn, Khấu Linh lập tức đồng ý. So sánh với lần trước thì thái độ của Khấu Linh tốt hơn nhiều.

Triệu Quốc Đống cũng không có ý gì. Hắn chỉ cảm thấy nếu tới Bắc Kinh mà không mời bạn học cũ đi ăn thì đúng là không nói nổi. Hơn nữa từ biểu hiện lần trước của Khấu Linh thì chưa chắc cô đã nhận lời mời của hắn. Nhưng không ngờ Khấu Linh thoáng cái nhận.

- Khấu Linh, bạn bây giờ đang rất bận chứ?

Triệu Quốc Đống và Khấu Linh ngồi khá gần nhau do trời lạnh và men rượu. Người bên ngoài thấy bọn họ như đôi tình nhân. Triệu Quốc Đống rất thích cảm giác thả lỏng người này. Ở Ninh Lăng, ngày nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm làm hắn không thể không cẩn thận, ngay cả cuộc sống riêng cũng không có. Chỉ có ở An Đô hoặc Bắc Kinh thì hắn mới có thể hưởng thụ cuộc sống.

- Không bận mấy.

Khấu Linh rất tò mò nhìn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống ăn mặc tùy ý làm cô không đoán ra được thương hiệu đối phương đang mặc. Quần áo Ralph Lorene rất hiếm có người trong nước biết tới, Khấu Linh cũng không biết nhãn hiệu này.



Khấu Linh càng lúc càng không nhìn thấu Triệu Quốc Đống. Lần trước Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh mời thì Khấu Linh có tâm trạng không tốt nên dẫn theo một cô bạn gái theo, chẳng qua lần này Khấu Linh đã qua khỏi thời gian chán nản nên rất tự tin nhận lời mời của hắn.

Bản nhạc Mộng Đà Linh vang lên, Triệu Quốc Đống rất thích cảm giác vừa uống rượu vừa nghe nhạc này, nó rất kích thích và làm người ta không còn thấy mệt mỏi.

- Khấu Linh, hình như không thấy bạn trai đi theo bạn thì phải?

Triệu Quốc Đống nói.

- Tôi và anh ta chia tay rồi.

Khấu Linh nói chuyện khá tự nhiên nhưng trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã.

- Hả? Tại sao?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.

- Chia tay còn cần lý do sao? Không hợp là được mà.

Khấu Linh cười cười rồi nhấp một ngụm rượu.

- Không, tôi chỉ thấy có chút tò mò mà thôi, không phải vì buổi họp lớp lần trước của chúng ta đó chứ?

Triệu Quốc Đống có trực giác khá chuẩn.

- Ông thấy như vậy?

Khấu Linh cười cười hỏi lại một câu.

- Ai biết được cơ chứ.

Đến bây giờ Khấu Linh vẫn không biết tại sao Phí Dương cứ khăng khăng nói cô lừa y, hơn nữa là có quan hệ với Triệu Quốc Đống này. Phí Dương chỉ nói cô nhất định có quan hệ đặc biệt gì đó với Triệu Quốc Đống, điều này làm Khấu Linh vừa tức vừa nhục. Nếu như muốn tìm lý do chia tay cũng không cần lấy lý do này chứ?

Cuối cùng hai người vẫn chia tay, Khấu Linh vẫn cắn răng không hỏi lý do thực của Phí Dương. Đến hôm nay khi Triệu Quốc Đống gọi tới, Khấu Linh mới không nhịn được hỏi Triệu Quốc Đống này đang làm gì, vì nguyên nhân gì mà Phí Dương cảm thấy cô lừa y.

- Ông bây giờ rốt cuộc đang làm gì?

Khấu Linh đột nhiên hỏi như vậy làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Triệu Quốc Đống nhớ x chưa bao giờ hỏi vấn đề cá nhân của hắn.

- Ừ, tôi nhớ lúc họp lớp thì tôi đã nói mình đến làm việc ở miền núi mà.

- Miền núi nào? Là Ninh Lăng ư?

Biển AnV rất dễ tra nên Khấu Linh hỏi cái là biết.

Triệu Quốc Đống nhướng mày nói.

- Khấu Linh, được đó, ngay cả cái này cũng hỏi được. Tôi nhớ mình không nói với bất cứ ai mà, kể cả Phùng Minh Khải.

- Có gì đáng phải giấu chứ?

Khấu Linh chu đôi môi đỏ mọng lên nói:

- Có phải sợ chúng tôi đòi bữa ăn không?

- Đâu đến mức như vậy chứ? Chỉ là không muốn các bạn học thương hại vì sự vất vả của tôi. Trước mặt thầy giáo và bạn học thì tôi phải giữ mặt mũi chứ?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Tôi không tin, tôi thấy ông đang cố giấu gì đó, hoặc là nói ông đang cố giấu một thứ gì đấy.

Khấu Linh cười cười và nhìn Triệu Quốc Đống đầy quyến rũ.

Triệu Quốc Đống cũng cười.

- Nếu bạn cho rằng như vậy thì không còn cách nào nữa.

- Hừ, thái độ của ông đối với Tiêu Trí Viễn đâu phải người bình thường làm được. Tôi cảm thấy ông thật lòng khinh thường, tôi nói không sai chứ?

Khấu Linh nghiêng đầu mà nói:

- Trong đám bạn học thì Tiêu Trí Viễn coi như làm khá được, mặc dù thích khoe khoang, hơi tục tằn nhưng cũng không đến mức làm ông phản cảm như vậy chứ? Mọi người đều thấy Tiêu Trí Viễn đang theo đuổi Mễ Á, không phải ông ghen chứ?

Triệu Quốc Đống thầm kêu lợi hại, cô gái này đúng là giỏi quan sát, nhìn trúng tâm tư người khác.

- Khấu Linh, nếu Tiêu Trí Viễn không biết lượng sức mình mà theo đuổi cô, tôi nhất định ghen. Theo đuổi Mễ Á thì trong lòng tôi mặc dù có chút khó chịu vì thấy bất bình cho Mễ Á, nhưng sao lại ghen chứ?

Triệu Quốc Đống cũng không hoàn toàn phủ nhận.

Khấu Linh cười hì hì một tiếng, cười đến độ run người, chiếc áo len mỏng trước ngực cũng run lên làm Triệu Quốc Đống nhìn đến ngẩn ngơ. Khấu Linh lập tức chú ý điều này liền hơn dỗi đưa tay ra khua khua trước mặt hắn.

- Nói linh tinh, Mễ Á có sức hấp dẫn hơn tôi nhiều. Đôi mắt kẻ trộm của ông làm gì thế?

Khấu Linh uống chút rượu làm ánh mắt mông lung như nước, hai má đỏ hồng làm Triệu Quốc Đống nhìn đến động lòng.

Tối đó không xảy ra chuyện gì, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại biết mình đã thành công mở một lỗ hổng trong tim Khấu Linh, theo thời gian trôi qua, tiếp xúc nhiều, hắn tin đó sẽ là vết rạn, cuối cùng có thể làm trái tim cô vỡ vụn.

Thứ bảy việc của hắn là gặp mặt, chủ nhật di Triệu Quốc Đống quan trọng hơn nhiều. Thái Chánh Dương đã yêu cầu mấy nhân viên có quyền trong ngành điện tụ tập, mặc dù chỉ là buổi liên hoan nhưng Triệu Quốc Đống lại “rất trùng hợp” tham gia.

Mấy người kia đều là kẻ thành tinh, nếu Bộ trưởng Thái bố trí như vậy thì chính là hy vọng ủng hộ xây dựng vài nhà máy nào đó ở chỗ Triệu Quốc Đống kia. Mà việc này đối với bọn họ là quá đơn giản. Nhất là bản thân Ninh Lăng cũng có mấy nhà máy ngành điện, tìm một hạng mục đầu tư cũng không khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook