Quyển 8 - Chương 8
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống chạy đến đường Nam Loan thì đã là 4h sáng.
Lần này xảy ra chuyện, Tằng Lệnh Thuần xử lý rất kiên nhẫn và đầy kinh nghiệm. Đầu tiên y yêu cầu bệnh viện cố gắng cứu chữa bệnh nhân, mặt khác thu xếp tốt cho người nhà của người bị chết. Một Chánh văn phòng Ủy ban quận đã dẫn theo vài nhân viên đến an ủi, bảo đảm không làm xã hội mất ổn định.
Thanh tra Thị xã và Thanh tra quận đã tham gia điều tra. Lần này vì hoàn thành tiến độ nên Công ty xây dựng yêu cầu công nhân làm ca đêm. Có 12 công nhân đang làm việc, cầu bị sập khiến năm người bị chôn vùi dưới đất đá, ba người bị thương được cứu ra, một người trên đường đưa đi cấp cứu thì chết, một người đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vẫn chết.
Giám đốc Công ty xây dựng Hồng Phúc – Hồng Nhân Phúc không liên lạc được, chỉ có một quản lý công trường là chạy tới. Bnh viện đang toàn lực cấp cứu ba công nhân bị thương.
Tằng Lệnh Thuần ra lệnh nhất định phải trong thời gian ngắn nhất phải liên lạc được giám đốc công ty, yêu cầu giám đốc công ty đến phối hợp điều tra và xử lý công chuyện. Quản lý công trường cũng lo lắng, vội vàng đáp ứng phối hợp chính quyền điều tra, xử lý, chẳng qua khi nói tới liên lạc giám đốc thì mặt mày nhăn nhó lại, nói giám đốc ở ngoài không gọi được.
- Tôn Định Trung cùng Tiền Trì Quốc đâu?
Triệu Quốc Đống nghe Tằng Lệnh Thuần giới thiệu tình hình rồi sa sầm mặt nói:
- Còn giám đốc Công ty xây dựng Hồng Phúc đâu?
- Lão Tiền và lão Tôn còn đang làm công tác tư tưởng với người nhà nạn nhân, Hồng Nhân Phúc đang tắt máy.
Tằng Lệnh Thuần cười khổ một tiếng mà nói:
- Có lẽ y cố ý tắt máy điện thoại di động. Chẳng qua y nhất định sẽ biết tình hình bên này. Đoạn công trình này do công ty bọn họ nhận được vào tháng trước, tài chính chỉ còn một phần nhỏ chưa nhận.
- Hừ, được đó, xảy ra chuyện liền để chính quyền lau mông cho bọn họ. Đám người này đứng bên mà cười cười sao? Đinh Cao Thọ đâu?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh thấy bên chính quyền chỉ có Tằng Lệnh Thuần và Ngô Ứng Cương. Tiền Trì Quốc và Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tôn Định Trung đang làm công tác tư tưởng, người của Thanh tra quận cũng đã tới.
- Lão Đinh nói tối uống hơi nhiều nên không dậy được.
Tằng Lệnh Thuần bình tĩnh nói:
- chuyện này cũng không cần nhiều người tới mà. Một là chỉ cần điều tra rõ ràng nguyên nhân sự cố, về phần phương diện khác chỉ cần làm công tác hậu sự thôi.
- Tư chất của Công ty xây dựng kia có đủ không?
Triệu Quốc Đống đột nhiên hỏi.
- Việc này tôi không rõ. Hầu hết các công trình xây dựng cơ sở của quận đều do lão Tiền và lão Tôn phụ trách, có tổ đấu thầu kiểm tra, tôi nghĩ chắc đủ tư chất. Lão Tiền và lão Tôn cũng không đến mức không hiểu vấn đề này mà.
Tằng Lệnh Thuần nghiêm túc nói. Y có thể nghe ra ý trong lời của Triệu Quốc Đống.
- Hừ, lão Tằng, có người không phải không biết mà là muốn đục nước béo cò.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn nói trắng ra. Nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì đó là cơ hội cho hắn. Tình hình bên Công an quận đã điều tra qua một chút, vừa lúc có thể xử lý.
Tằng Lệnh Thuần biết Triệu Quốc Đống không hài lòng với Tiền Trì Quốc. Trong hội nghị đầu tiên Triệu Quốc Đống đã muốn mắng Tiền Trì Quốc.
Hiện trường phải đến 9h sáng mới dọn dẹp xong, cả đoạn đường bị sụp xuống, sau khi xác nhận không còn ai bị chôn trong đống đổ nát, Triệu Quốc Đống liền đi báo cáo với Kỳ Dư Hồng, Thư Chí Cao cùng với Kim Vĩnh Kiện. Lúc 6h sáng Thư Chí Cao đã chạy tới xem xét tình hình.
- Đi thôi, Thị trưởng Thư, đằng trước có một quán thịt bò rất ngon. Lão Tằng, đi thôi, tôi mời khách.
Đến khi xác nhận người thân của người chết mặc dù đau lòng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, Thư Chí Cao và Triệu Quốc Đống mới coi như yên tâm. Triệu Quốc Đống liền mời Thư Chí Cao đi ăn.
Thư Chí Cao không từ chối, nhưng thật ra Tằng Lệnh Thuần lại nói muốn về nhà rửa mặt một chút, sáng nay y còn hội nghị phải chủ trì. Triệu Quốc Đống cũng không giữ lại.
Vào quán, hai thư ký biết ý ngồi bên không quấy rầy hai vị lãnh đạo nói chuyện.
- Quốc Đống, thị trường xây dựng của Tây Giang xem ra rất hỗn loạn, chắc cậu cũng đã nghe nói tới. Kiếm Dân cũng đã nói với tôi về việc này. Chuyện hôm nay là tiếng chuông cảnh cáo đối với chúng ta. Hai chết, ba bị thương, quan chức chúng ta có thể không cảm thấy áy náy sao?
Thư Chí Cao trầm giọng nói.
- Bên Bí thư La cũng nhận được phản ánh ở vấn đề này sao?
Triệu Quốc Đống không trực tiếp trả lời mà hỏi lại một câu.
- Hừ, đâu chỉ có lão Lục. Mục Cương trước đây cũng nhận được không ít phản ánh vấn đề này, không ít chuyện nhằm thẳng vào Quận ủy, Ủy ban quận Tây Giang. Tôi tin trong tay Ủy ban kỷ luật Tây Giang có không ít thư tố cáo.
Thư Chí Cao lạnh lùng nói:
- Quốc Đống, tôi không biết cậu nghĩ gì, đang chờ gì. Nhưng đám sâu mọt đó phải đưa ra công lý. Cậu càng do dự thì bọn chúng càng càn rỡ, càng kéo thì càng mang phiền phức về. Nếu như cậu không thể nhìn thẳng vào vấn đề này, cậu sẽ phát hiện mình đánh mất hình ảnh trong mắt dân chúng. Nói thẳng ra lòng dân không còn thì sau này cậu đừng mong triển khai công việc.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, Thư Chí Cao có ý gì thì hắn hiểu. Cuyện trên Thị ủy, Ủy ban Thị xã thì hắn không muốn xen vào, nhưng cũng không có nghĩa hắn không biết.
Những động tác nhỏ của Nghiêm Lập Dân càng lúc càng diễn ra thường xuyên. Chuyện bổ nhiệm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã, Nghiêm Lập Dân được Kỳ Dư Hồng ủng hộ nên đã bác bỏ đề nghị của Thư Chí Cao, bầu Phó cục trưởng cục Tư pháp Lang Bân làm.
Mà Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã Khang Hướng Dương cũng không được chọn làm trợ lý Thị trưởng theo ý của Thư Chí Cao, điều này làm cho Thư Chí Cao vốn tự tin cảm thấy nhục. Hơn nữa y cũng ý thức được Nghiêm Lập Dân đang muốn nhúng tay vào chính quyền Thị xã.
Nếu như không có phản kích thì bao uy tín khó khăn lắm mới thành lập được của Thư Chí Cao thì sẽ dần biến mất.
Triệu Quốc Đống mặc dù không muốn thấy việc này xảy ra nhưng hắn biết Kỳ Dư Hồng đây là lợi dụng Nghiêm Lập Dân để gõ Thư Chí Cao. Mà Thư Chí Cao mặc dù có Lục Kiếm Dân ủng hộ nhưng sức của hai người là quá yếu ớt.
Thư Chí Cao đương nhiên hiểu rõ mình không có ưu thế tất nhiên trong vấn đề nhân sự bằng Nghiêm Lập Dân. Một là y không phải người bản địa, hai là quan hệ giữa Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng với y khá vi diệu. Hai người tuy có cùng quan điểm phát triển nhưng về vấn đề dùng người thì Kỳ Dư Hồng giống bất cứ vị Bí thư Thị ủy nào đều muốn nắm giữ quyền lực của mình. Điều này làm Thư Chí Cao không xen tay vào được. Hơn nữa bây giờ y mới là Quyền Thị trưởng, sang năm tuy tuyển cử không vấn đề gì lớn nhưng cũng cần tham gia.
Nghiêm Lập Dân duỗi tay vào địa bàn Tây Giang thì Triệu Quốc Đống này có rõ hay không thì Thư Chí Cao không biết. Coi như không rõ nhưng tin rằng Vưu Liên Hương cũng sẽ truyền tin tới.
Thư Chí Cao cũng không hy vọng xa vời Triệu Quốc Đống đứng về phe mình. Triệu Quốc Đống này quá giảo hoạt, ngay cả Kỳ Dư Hồng cũng có thể bị tên này chơi, Thư Chí Cao nghĩ Triệu Quốc Đống có lẽ muốn ngồi bên xem hướng gió trên Thị ủy.
- Thị trưởng Thư, thị trường xây dựng Tây Giang đúng là có vài vấn đề, chẳng qua đây không hoàn toàn là vấn đề của Tây Giang. Xây dựng trong nội thành thì có phân công rõ ràng của cấp Thị xã và quận. Thị trường xây dựng Thị xã cũng khá âm u. Nếu như Ủy ban kỷ luật Thị ủy có thể dẫn đầu đột phá từ Thị xã, tôi tin bên Tây Giang cũng có thể tiến hành.
Triệu Quốc Đống đã lộ rõ ý không muốn trộn lẫn, đồng thời cũng hy vọng trên Thị xã động trước.
Thư Chí Cao cố gắng phân tích ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống, nhưng không thể như ý. Y có kết luận là Triệu Quốc Đống lắc lư, nói khó nghe một chút là theo chiều gió. Chẳng qua y cũng không quá đáng ép đối phương. Với tính cách của Nghiêm Lập Dân thì hai người này sớm muộn sẽ có chuyện.
- Quốc Đống, có vài vấn đề cậu dù muốn tránh cũng không được, phải dũng cảm đối mặt.
Thư Chí Cao nhai miếng bánh mì rồi nói:
- Nếu như không dứt điểm thì sẽ bị loạn.
Triệu Quốc Đống nằm nghiêng người mà suy nghĩ, cô gái bên cạnh đang ngủ ngon. Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã là 8h. Bành Trường Quý nhất định đang đợi ngoài cửa tiểu khu. Tối qua Bành Trường Quý đã chạy tới để đón Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng.
Đến khi lên xe, Triệu Quốc Đống vẫn đang nghĩ đến cảm giác thoải mái đêm qua. Cù Vận Bạch nghĩ rất thoáng. Gặp Triệu Quốc Đống, cô không hề e ngại gì. Cô không có ý định kết hôn nên thấy quan hệ bây giờ giữa cô và Triệu Quốc Đống là rất tốt. Hợp thì gặp, không hợp thì phân, hai người thoải mái hưởng thụ và tự do là được.
Tâm trạng này cũng ảnh hưởng tới Triệu Quốc Đống, Hắn vốn còn có chút áy náy nhưng dần nghĩ thoáng ra trước sự tự nhiên của Cù Vận Bạch. Ngược lại Triệu Quốc Đống càng lúc càng si mê Cù Vận Bạch hơn, lưu luyến tình cảm này. Mà Cù Vận Bạch cũng là người duy nhất Triệu Quốc Đống có thể thổ lộ những vấn đề chính trị ở Ninh Lăng.
Đời người có được một người tri kỷ là đủ rồi. Cù Vận Bạch có lẽ là người như vậy đối với hắn phải không? Chẳng qua hắn không biết tình cảm này có thể duy trì bao lâu. Điểm này hai người đều không rõ.
Đến khi về đến Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống mới vứt bỏ tâm trạng cá nhân ra khỏi đầu.
Triệu Quốc Đống vào văn phòng, Lệnh Hồ Triều đã đặt chén Trúc diệp thanh nóng hổi lên bàn của hắn, đồng thời mang một tập văn bản lên.
- Bí thư Triệu, Trưởng ban TIếu vừa đến, tôi nói ngài chưa tới, Bí thư Triệu nói ngài về thì gọi cho anh ta.
Lệnh Hồ Triều cung kính nói.
- Ừ, mời anh ta lại đây.
Triệu Quốc Đống mơ hồ đoán được trận đấu đã chuẩn bị bắt đầu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Dù là hắn hay Lôi Bằng đều rõ sự bình tĩnh trước mắt chẳng qua chỉ là báo trước cho cơn bão mà thôi.
Tiếu Triêu Quý lần đầu gặp riêng vị Bí thư Quận ủy trẻ hơn y gần 20 tuổi này. Triệu Quốc Đống này luôn ra vẻ bình tĩnh, có vẻ bình thường nhưng một người có thể đánh ngã Sử Chí Hòa mà lên chức thì có thể là người bình thường sao? Khinh thường kẻ khác thì anh sẽ phải trả giá đắt, thậm chí kể cả Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng. Vì thế Tiếu Triêu Quý mới hạ quyết tâm mà gọi điện cho Tương Uẩn Hoa.
- Nói như vậy Lương Sùng Thái đủ điều kiện nhân chức ư? Nếu Cục Công an Thị xã xác định Lương Sùng Thái là ứng cử viên duy nhất thì còn cần gì hỏi ý kiến của Quận ủy, Ủy ban quận Tây Giang chúng ta? Bọn họ trực tiếp bổ nhiệm đi.
Triệu Quốc Đống rất tùy tiện nói.
- Cục Công an Thị xã cũng là căn cứ ý kiến của Đảng ủy phòng mà đưa ra, điểm này…
Tiếu Triêu Quý biểu hiện rất bình tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống đã cắt ngang mà nói:
- Ý kiến Đảng ủy Phòng? Tôi muốn hỏi Đảng ủy phòng này có chịu sự lãnh đạo của Quận ủy Tây Giang không?
- Đương nhiên là do Quận ủy Tây Giang lãnh đạo, chẳng qua …
Tiếu Triêu Quý chưa nói hết lại bị Triệu Quốc Đống cắt ngang:
- Không có gì chẳng qua hết, chính sách của Đảng từ trước đến giờ đều là Đảng phụ trách quân đội, Đảng quản cán bộ. Nếu như Đảng ủy Phòng bọn họ chịu sự lãnh đạo của Quận ủy Tây Giang, vậy Mã Chiêm Bưu là Bí thư đảng ủy Cục Công an tại sao lại trực tiếp báo cáo lên Đảng ủy Cục Công an Thị xã mà không báo cáo lên Quận ủy?
- Cái này là có nguyên nhân, Cục trưởng Mã là Đảng ủy viên của Cục Công an Thị xã cho nên ..
Tiếu Triêu Quý biết vị Bí thư Quận ủy này xuất thân công an, không dễ lừa nên cẩn thận nói.
- Y là Ủy viên Đảng ủy Cục Công an Thị xã, đó chỉ là cá nhân y, không đại biểu cho Công an quận Tây Giang. Lão Tiếu, mời anh nhớ kỹ chỉ đạo nghiệp vụ không có nghĩa là vấn đề nhân sự cũng do bọn họ lãnh đạo, đây là nguyên tắc. Công an quận Tây Giang là một cơ quan của chính quyền Tây Giang, Đảng ủy Công an quận Tây Giang phải do Quận ủy Tây Giang lãnh đạo, Mã Chiêm Bưu kia đang vi phạm quy định. Tôi sẽ đề nghị Quận ủy suy nghĩ lại chức Bí thư đảng ủy của y, cần có thể đề nghị Ủy ban quận suy xét lại vị trí Trưởng phòng của y.
Tiếu Triêu Quý hít sâu một hơi. Vừa nãy y còn có chút khó hiểu về biểu hiện của Triệu Quốc Đống, bây giờ đã bắt đầu lộ răng nanh. Mã Chiêm Bưu ơi Mã Chiêm Bưu, anh lần này sợ rằng lấy đá đập vào chân mình rồi. Đừng nói vị trí chính ủy của Lương Sùng Thái, chỉ sợ chức Trưởng phòng của anh cũng mất.
- Lão Tiếu, chuyện của Mã Chiêm Bưu thì chúng ta bàn sau. Về phần người mà Đảng ủy Công an quận chọn ra, ý của tôi là sự lựa chọn này phải do Ban Tổ chức cán bộ cùng với Đảng ủy Chính pháp nghiên cứu mà có, không phải ai quyết định thay chúng ta. Anh bàn với lão Lạc một chút, đưa ra đề cử. Cuối cùng thông qua Chủ tịch Tằng và lão Lôi xác định.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
- Nhưng mà Bí thư Triệu, Phó bí thư Đảng ủy, Phó cục trưởng thường trực Cục Công an Thị xã – Cát Kỳ và Trưởng ban Chính trị Cục Công an Thị xã đã đến quận, bọn họ hy vọng cùng ngài chọn người.
Tiếu Triêu Quý có chút khó xử mà nói.
- Lão Tiếu, tôi không gặp, anh nói tôi có việc. Chẳng qua anh có thể nói với lão Cát kia rằng ý của tôi là lựa chọn Chính ủy Công an quận cần phải cẩn thận suy xét, tạm thời không xác định. Cụ thể sẽ do Ban Tổ chức cán bộ và Đảng ủy Chính pháp Tây Giang nghiên cứu.
- Nhưng mà …
Tiếu Triêu Quý còn định nói thêm.
- Được rồi, chuyện này tôi đã biết. Anh cứ làm như vậy đi. 3h chiều anh đến chỗ tôi. Thời gian này tôi xuống cơ sở nhiều nên không có thời gian trao đổi với anh, chiều nay vừa lúc rảnh rỗi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Tiếu Triêu Quý ra ngoài, Triệu Quốc Đống mởi ngửa người dựa vào ghế. Hắn đương nhiên biết Mã Chiêm Bưu không dám to gan như vậy, đây là được người cho phép. Hơn phân nửa là Mã Nguyên Sinh nhắc nên Mã Chiêm Bưu mới dám làm càn như vậy. Xem ra hơn 20 ngày hắn nhẫn nhịn khiến một số kẻ quên mình là ai.
Chẳng qua bây giờ có thích hợp để trở mặt không? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi cho Tiếu Triêu Quý:
- Lão Tiếu, tôi thấy như vậy đi. Anh mời Chủ tịch Tằng tiếp đón Cục trưởng Cát. Ừ, nói ý của tôi với Chủ tịch Tằng. Cứ nói là tôi vừa tới, còn cần thời gian quen thuộc tình hình nên tạm thời để đó một chút. Anh cứ nói như vậy đi.
Tiếu Triêu Quý bỏ máy xuống rồi suy nghĩ ý của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đột nhiên gọi như vậy làm y phải suy nghĩ. Đây hình như không phải phong cách của Triệu Quốc Đống mà. Chẳng qua như vậy cũng tốt, cũng không khiến mình khó xử.
Triệu Quốc Đống không phải Tằng Lệnh Thuần, mà Cục trưởng Cục Công an Mã Nguyên Sinh bây giờ cũng không phải Nghiêm Lập Dân. Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy, ý kiến của Đảng ủy Cục Công an Thị xã không hề có tác dụng gì với hắn.
Lúc csc Triệu Quốc Đống còn dám kháng lệnh càng không nói bây giờ. Chẳng lẽ nói ý kiến của tên Mã Chiêm Bưu là có thể khiến Triệu Quốc Đống gật đầu sao?
Nực cười, ngây thơ. Tiếu Triêu Quý cười lạnh một tiếng. Lôi Bằng muốn dùng Mã Chiêm Bưu cùng với Cục Công an Thị xã, thậm chí là Nghiêm Lập Dân để dò xét điểm mấu chốt của Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cũng không đơn giản. Hắn kéo như vậy, không thèm gặp xem các người có thể làm gì.
Triệu Quốc Đống đứng lên đi đi lại lại trong văn phòng. Mặc dù bây giờ chưa phải lúc công khai nhưng bị động chờ như vậy cũng không phải biện pháp.
Hắn không chủ động gây hấn không có nghĩa là không làm gì. Đã đến lúc phải phân tích lầm như thế nào phân tán, chia rẽ bọn họ.
Một lần nữa về bàn làm việc, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi điện. Mười phút sau hắn bỏ máy xuống và quyết định cần xác nhận lại một chút. Mặc dù hắn rất tin Tương Uẩn Hoa nhưng cẩn thận vẫn hơn mà. Tương Uẩn Hoa dù sao cũng không còn ở Ninh Lăng, người có thể thay đổ.
Việc chọn chính ủy Công an quận chỉ là món điểm tâm, Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng. Cái cần đến sẽ đến, hắn vốn định kéo dài để chuẩn bị cho đầy đủ hơn. Nhưng đối phương không muốn vậy thì chiến.
Triệu Quốc Đống gọi tới, Tương Uẩn Hoa liền biết Triệu Quốc Đống chuẩn bị ra tay.
Thực ra Tương Uẩn Hoa cũng không quá đồng ý việc Triệu Quốc Đống hành động nhanh như vậy. Y cho rằng Triệu Quốc Đống nên duy trì ổn định, đứng vững gót chân rồi tìm cơ hội.
Tương Uẩn Hoa hiểu rõ về Trương Thiệu Văn. Ai cũng nói con giun xéo mãi cũng quằn. Trương Thiệu Văn mặc dù là đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân nhưng cũng không phải Triệu Quốc Đống mới đến có thể tùy ý giẫm đạp. Mặc dù Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy cũng không được. Trương Thiệu Văn đã làm việc nhiều năm ở Thị xã, Tây Giang, ngay cả Kỳ Dư Hồng cũng không dễ chọc vào. Đương nhiên không phải Kỳ Dư Hồng không thể giải quyết, mà Kỳ Dư Hồng không muốn gây ổn định.
Chẳng qua Nghiêm Lập Dân bây giờ muốn xen vào lại khác. Nghiêm Lập Dân bây giờ là Phó bí thư Thị ủy, đứng thứ ba trong Thị ủy. Hơn nữa y cũng công tác lâu năm ở Ninh Lăng. Y bây giờ chính là đứng ra muốn hợp nhất thế lực của Trương Thiệu Văn tạo thành một khối chống lại thế lực bên ngoài.
Nắm bắt cơ hội chính là thử xem năng lực của từng người. Triệu Quốc Đống cũng có suy nghĩ và tác phong làm việc của mình. Hắn cho rằng có thể ra tay tức là có lý do của mình. Cho nên Tương Uẩn Hoa cũng không ngăn cản Triệu Quốc Đống, dù sau đây cũng là cơ hội hiếm có.
Triệu Quốc Đống rất giỏi việc học tập và hấp thu sở trường của người. Điểm này Tương Uẩn Hoa đánh giá rất cao. Y cũng biết khả năng mình về Ninh Lăng là rất nhỏ. Chẳng qua y công tác ở Ninh Lăng lâu như vậy nên cũng có người của mình. Bây giờ cũng là lúc giao người ra.
Chẳng qua sức ảnh hưởng của Tương Uẩn Hoa tại Tây Giang không quá mạnh. Trương Thiệu Văn quá bá đạo nên Tương Uẩn Hoa dù muốn xen vào cũng không dễ dàng.
Tiếu Triêu Quý cũng không hoàn toàn là người của Tương Uẩn Hoa. Chẳng qua người này có thể làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tây Giang thì Tương Uẩn Hoa cũng có tác dụng nhất định. Đúng là vì vậy nên khi Trương Thiệu Văn mất thế, Tiếu Triêu Quý liền muốn nhờ Tương Uẩn Hoa giúp.
Tiếu Triêu Quý gia nhập khiến Triệu Quốc Đống có thêm không ít lực lượng. Nhất là khi Lôi Bằng rõ ràng dựa vào Nghiêm Lập Dân, Tiếu Triêu Quý càng thêm quan trọng hơn.
Tính việc thì phải tính người trước tính, đây là câu nói kinh điển.
Tiếu Triêu Quý là Trưởng ban tổ chức cán bộ thì sẽ có tác dụng rất rõ ràng.
Cho nên Triệu Quốc Đống mới hẹn Tiếu Triêu Quý đến nói chuyện với mình vào chiều nay.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ làm như thế nào để lôi kéo được Tiếu Triêu Quý?
Tiếu Triêu Quý tuổi không cao nhưng cũng không có ưu thế rõ ràng, trong lòng y muốn gì? Tiếu Triêu Quý thông qua Tương Uẩn Hoa mà tạo quan hệ với mình, có vẻ không chỉ đơn giản là muốn bảo vệ mình. Triệu Quốc Đống suy nghĩ rất lâu về vấn đề này.
Muốn lôi kéo được Tiếu Triêu Quý là kẻ thành tinh trong quan trường thì chỉ với mấy câu vu vơ về tương lai là không thể. Đầu tiên phải biết Tiếu Triêu Quý muốn gì. Theo Triệu Quốc Đống biết thì Tiếu Triêu Quý là cán bộ gốc ở Ninh Lăng. Mặc dù là người Tào Tập nhưng vẫn công tác trên Thị xã và Tây Giang.
Tiếu Triêu Quý 47 tuổi, lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, chỉ hơn hai năm nữa là qua tuổi 50, khi đó sẽ không còn hy vọng lên chức rồi. Mà căn cứ theo truyền thống của Ninh Lăng thì nếu mấy chức vụ như Trưởng ban tổ chức cán bộ, Trưởng ban Tuyên giáo, Phó chủ tịch huyện thì chỉ có thể làm một Phó chủ nhiệm của Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cấp quận, huyện mà thôi.
Trong điện thoại, Tương Uẩn Hoa đã nói rõ cho Triệu Quốc Đống biết nhân phẩm của Tiếu Triêu Quý cũng được, vấn đề nằm ở chỗ năng lực và khí phách. Người này không giỏi làm kinh tế, cũng không phải người giỏi phụ trách một phương, nhưng lại là người khéo đưa đẩy. Mặc dù nằm trong Tứ Đại Thiên Vương của Trương Thiệu Văn nhưng chủ yếu là do vị trí của y.
Cán bộ mà Trương Thiệu Văn tin cậy thực tế lên chức không hoàn toàn do y quyết định. Tiếu Triêu Quý có đặc điểm là quen phục tùng nhân vật mạnh. Ở điểm này Tiếu Triêu Quý và Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoa Lâm – Địch Hóa Dũng là khá giống nhau.
Đến bữa trưa, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ chuyện này.
…
Tiếu Triêu Quý lúc này cũng đang suy nghĩ. Khi Triệu Quốc Đống nói muốn nói chuyện riêng với mình, Tiếu Triêu Quý biết hắn có ý gì. Tiếu Triêu Quý biết mình không phải Bí thư Quận ủy hay Chủ tịch gì, nhưng y cho rằng mình thừa sức làm Phó bí thư. Mà Trương Thiệu Văn chưa từng nghĩ đến điểm này nên Tiếu Triêu Quý có chút tức giận.
Triệu Quốc Đống có chỗ dựa và thủ đoạn. Việc Triệu Quốc Đống đánh ngã Sử Chí Hòa khiến cả Ninh Lăng xôn xao. Đây cũng là nguyên nhân rất quan trọng khiến Tiếu Triêu Quý muốn gia nhập vòng tròn của Triệu Quốc Đống.
Tương Uẩn Hoa vào Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết chon nên Tương Uẩn Hoa đã mơ hồ nói với Tiếu Triêu Quý rằng nếu muốn đứng đội thì phải thừa dịp làm sớm.
….
Lệnh Hồ Triều rất cung kính rót đầy trà, sau đó đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
- Lão Tiếu tham gia công tác năm nào?
Tiếu Triêu Quý không hút thuốc, điểm này giống Triệu Quốc Đống.
- Tôi tham gia công tác vào năm 69, ở xã một thời gian dài, sau đó do vợ chồng xa cách nên được tổ chức điều từ Tào Tập đến Ninh Lăng, sau đó vẫn ở Ninh Lăng.
Tiếu Triêu Quý nhấp ngụm trà rồi nói:
- Nhìn Bí thư Triệu, tôi mới thấy mình đã già. Quy luật sóng sau đè sóng trước là không thể đi ngược lại.
- Lão Tiếu năm nay mới 47 phải không, tuổi chưa cao. Anh có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, quen thuộc tình hình. Tây Giang mấy năm nay phát triển quá chậm. Bây giờ muốn phát triển kinh tế thì cần có lực lượng tổ chức đảm bảo, tôi còn muốn dựa vào anh để tạo trụ cột thay mình.
Triệu Quốc Đống nói chuyện tuy rất bình tĩnh nhưng lại cố ý không nói tới Lôi Bằng trong vấn đề nhân sự.
- Bí thư Triệu, cán bộ Tây Giang có nhiều người không yên lòng, nhất là mấy tháng nay. Chủ tịch Tằng tuy làm không ít công việc nhưng tình hình Tây Giang rất phức tạp, nhất là các công ty nhà nước và xí nghiệp tập thể có hiệu quả kinh doanh quá kém, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sự phát triển kinh tế của Tây Giang. Nhưng đây là vấn đề do lịch sử lưu lại, cũng có một phần do sử dụng cán bộ. Ở điểm này tôi cũng có trách nhiệm.
Tiếu Triêu Quý thở dài một tiếng mà nói.
- Chuyện quá khứ để nó qua đi. Chúng ta phải nhìn về tương lai, suy nghĩ cho tương lai. Tây Giang là bộ mặt của Thị xã Ninh Lăng, công việc ở đây khác các huyện khác, nó có vị trí đặc biệt ở Ninh Lăng. Nói thật tôi tới Ninh Lăng hai ba năm, cũng xem thấy một chút tình hình, có thể dùng vài từ hình dung là không lạc quan. Anh nói vấn đề các công ty chỉ là một, tôi nghĩ khó giải quyết hơn cả là vấn đề tác phong và tư tưởng của cán bộ. Cán bộ Tây Giang đều có thái độ muốn an nhàn, tác phong làm việc tán mạn, không hề cảm thấy khẩn trương. Thậm chí tư tưởng này càng rõ ràng trong bộ máy lãnh đạo quận.
Tiếu Triêu Quý cẩn thận nghe Triệu Quốc Đống nói. Y không ngờ Triệu Quốc Đống lại tập trung chính vào vấn đề tác phong làm việc của cán bộ, mà không phải vấn đề của các công ty như y nghĩ. Điều này làm y có chút ngạc nhiên. Chẳng qua y nghĩ thì cán bộ mới là quan trọng nhất, Triệu Quốc Đống tạm gác mấy vấn đề khác sang bên.
- Nói thật, trước khi tôi tới Tây Giang thì Bí thư Kỳ, Thị trưởng Thư đã nói chuyện với tôi. Tôi muốn xin với Bí thư Kỳ cho mình ở lại Hoa Lâm hai năm nhưng không được. Thị trưởng Thư cũng nói tình hình Tây Giang đã không thể trì hoãn, Bí thư Kỳ cũng yêu cầu tôi tới Tây Giang có thể mạnh dạn triển khai công việc, tổ chức bố trí thì tôi nghiêm túc chấp hành. Tôi hiểu Tây Giang không dễ làm việc, nhưng nếu tổ chức đã phân công công việc thì tôi hy vọng dùng hết sức của mình mà làm việc.
- Tôi đã đề nghị với Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Thư về việc muốn thay đổi bộ mặt của Tây Giang không phải việc một sớm một chiều, cũng không phải do mình tôi là làm thành. Tôi chỉ hy vọng Thị ủy có thể cho tôi quyền quyết định trong vấn đề nhân sự của Tây Giang, Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Thư cũng đồng ý với đề nghị của tôi.
Lời này làm Tiếu Triêu Quý rất chú ý. Nếu những câu này của Triệu Quốc Đống là thật thì hay rồi.
Nghiêm Lập Dân là Phó bí thư đảng, Đàn mà bị loại khỏi lời của Triệu Quốc Đống. Kỳ Dư Hồng cùng Thư Chí Cao cho phép Triệu Quốc Đống có thể tùy ý điều chỉnh nhân sự tại Tây Giang, điều này không có nghĩa là điều chỉnh cán bộ cấp phòng ở Tây Giang nữa, thậm chí là cả cán bộ cấp phó huyện muốn điều chỉnh cũng được Thị ủy ủng hộ. Nếu vậy có khác gì thượng phương bảo kiếm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.