Chương 36: Hải Ngân Sơn chiến Hàm Thanh Thiên huyết hóa!
Ngã Bản Bất Thường
04/12/2019
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang
diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi, Hải Ngân Sơn mặc một chiếc khố nhìn Hàm Thanh Thiên đứng giữa trời toàn thân kim sắc vô cùng chói lóa, bàn tay là một bộ móng sắc bén không còn ghế để mài thì bây giờ hắn lại mài vào nhau, khiến chúng liên tục phát ra tiếng bén nhọn như thể đang diễn ra trận chiến.
Hai người nhìn nhau, Hàm Thanh Thiên mỉm cười như thể kết quả trận này đã được định sẵn là hắn thắng, mà Hải Ngân Sơn đối diện khuôn mặt liên tục cảnh giác cao độ. Hắn hiểu tốc độ của Hàm Thanh Thiên một khi ra tay dù là hắn cũng khó mà thấy thân ảnh của người này.
Vừa mới nói xong, Hàm Thanh Thiên liền ra tay, dùng hai kim thủ của hắn tạo hình trảo thủ như của rồng, lao tới trước mặt Hải Ngân Sơn. Nhanh chóng đoán vị Hàm Thanh Thiên, Hải Ngân Sơn lập tức tránh né, tay rút ra một bộ quyền sáo làm từ Lam Tinh Huyền Thiết Ngọc. Một loại ngọc mang sắc xanh của biển cả, lại cứng vô cùng có thể xuyên thấu qua đôi quyền sáo này nhìn thấy bàn tay thô ráp, gân xanh nổi lên rõ nét như đang súc lực.
Hàm Thanh Thiên lại lao tới, bây giờ đã có được đồ bảo hộ đôi tay của hắn, Hải Ngân Sơn không còn né tránh mà đối đầu trực diện. Một loạt tiếng va chạm sắc bén, trầm đục vang lên trên không, hai người đều nhanh muốn vượt cả mười ngàn quyền.
Hơn một vạn quyền đánh ra mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lượng nguyên khí cung cấp cho bản thân có thể lăng không phi hành giao thủ với Hàm Thanh Thiên nhỏ bé tới mức không hề đang kể.
Quả nhiên trận chiến giữa hai người đồng cấp Ám Kim cảnh vô cùng căng thẳng, không ai chịu thua ai, cũng chẳng ai dám lộ trước con bài tẩy của mình. Hải Ngân Sơn dường như không muốn níu chân lâu dài nữa, trực tiếp phát động khế yêu. Khế yêu của hắn là Băng Hoàng Lực Quy, tuy xưng hoàng nhưng lại yếu hơn một số loại khế yêu khác, như của Hàm Thanh Thiên này đây.
Khế yêu của Hàm Thanh Thiên cũng là băng hệ, xưng Thâm Hải Băng Ngưu. Thâm Hải Băng Ngưu làm thân thể của hắn không thay đổi thành băng thể như Hải Ngân Sơn, mà mọc ra một cái đuôi cá voi bằng băng sau hông, hai chiếc sừng trâu ẩn trong lớp hoàng kim ngưu giác trên đầu hắn không thể nhìn thấy nhưng vẫn tản mát ra hàn khí.
Còn Hải Ngân Sơn ngoại trừ đôi Lam Tinh Quyền ngoài thân ra thì toàn thân hắn đã hóa thành băng, ngay cả quần áo cũng không hề ngoại lệ, sau lưng hắn còn xuất hiện cái mai rùa vô cùng lớn, một chiếc đuôi gai.
Một thủ, một công, ưu thế chẳng thuộc về ai cả, tuy Hải Ngân Sơn thủ có chút bị động nhưng chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ cắn được Hàm Thanh Thiên. Không ai nói gì, hai mắt nhìn nhau lại lao vào đánh giết, một loạt tàn ảnh hai người với đủ loại thủ thế ra chiêu hiện lên như một tuyệt thế võ công đang được diễn luyện liên tục với đủ loại tư thế.
Hết chiêu này tới chiêu khác, hai người biến ảo thủ thế ra quyền, một lần chớp mắt là khoảng mười tàn ảnh của hai người hiện lên thật lâu không tan. Thậm chí là đuôi của hai người còn đập vào nhau, mảnh băng vụn nho nhỏ rớt ra giữa không trung liền bị nhiệt năng khuếch tán ra lúc hai người di động tan chảy mất.
Một màn ngươi một đấm ta một đấm qua lại giữa hai người có chút nhàm chán, Hỏa Hổ ở bên dưới cõng Lương Việt Hưng mang theo hai người Hàm Phù giữa không trung tự nhiên thấy trong mắt, nó mở rộng miệng ngáp dài một cái, bốn chân đạp không đi qua đâu kim hỏa lưu lại tại đó phi thẳng hướng hai người.
Đuôi lôi theo thanh đao từ kim hỏa của mình, Hỏa Hổ tới phạm vi có thể công kích, đuôi liền quật một cái, chuôi đao trực tiếp đánh vào vị trí mà Hỏa Hổ đứng suốt từ nãy quan sát đoán ra.
Một chuôi đao đập thẳng vào một thứ gì đó phát ra một tiếng keng nhè nhẹ không vang vọng như bị cản lại, nhìn lại thì thấy trận đối quyền giữa hai người đã bị gián đoạn, Hải Ngân Sơn mắt nhìn về phía Hỏa Hổ đầy phẫn nộ.
Thấy sự phẫn nộ trong mắt Hải Ngân Sơn, Hỏa Hổ quay đầu sang một bên, tỏ vẻ như ta không hề thấy, không hề đánh ngươi, ta muốn đánh tên sừng trâu kia giúp ngươi mà ngươi lại yêu thương địch nhân như vậy thì ta cũng hết cách a.
Hỏa Hổ xuất hiện đánh vào người Hải Ngân Sơn làm Hàm Thanh Thiên còn tưởng lão thiên giúp mình, liền cười lớn xông tới đánh tới tấp Hải Ngân Sơn. Hải Ngân Sơn cảnh giác vô cùng cao, Hàm Thanh Thiên vừa mới di động thoáng một cái thì hắn liền quay lưng lại tiếp tục đối quyền, chỉ là Hàm Thanh Thiên chớp được thời cơ nên tốc độ ra quyền nhanh hơn, ép Hải Ngân Sơn rơi vào hạ phong.
Mắt thấy Hải Ngân Sơn bị ép vào hạ phong, Hỏa Hổ liền vung đao tốc độ nhanh chóng chém về phía Hàm Thanh Thiên, ép hắn phải phòng thủ. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bức từ thanh đao kia truyền tới, một loại cảm giác nguy hiểm sâu trong lòng hắn được trỗi dậy cảnh báo mãnh liệt.
Quả nhiên thành công, Hỏa Hổ chém tới làm Hàm Thanh Thiên phải dùng kim trảo của hắn đỡ lại, hàn băng nguyên khí của hắn làm nhiệt độ trên thanh đao giảm dần, cuối cùng xuất hiện một tầng băng mỏng dính trên thân đao mặc dù nó làm từ hỏa diệm. Tầng băng mỏng đó như phong ấn thanh đao, lửa cháy cỡ nào đều không thể hòa tan.
Nhanh chóng ra tay, quyết không để cơ hội vụt mất, Hải Ngân Sơn nhanh chóng lao tới, trên tay đã sớm cầm một cây chùy gai vô cùng lớn trông không khác gì hắn đang cầm đuôi của mình.
Đây chính là bản mệnh vũ khí của Băng Hoàng Lực Quy, Hải Ngân Sơn vác theo chùy gai trong suốt mà cứng rắn đánh tới. Hàm Thanh Thiên dùng nguyên khí của mình đóng băng được một nửa thanh đao thấy Hải Ngân Sơn đánh về phía mình cũng thu tay tới phòng ngự công kích của Hải Ngân Sơn, bất ngờ một thứ gì đó nóng rực đập mạnh vào người hắn làm chiến giáp lóng lánh hoàng kim trên thân hắn rạn nứt, đầu bị đập tới choáng váng.
Chỉ bị choáng trong chốc lát nhưng cũng chính một giây này khiến Hải Ngân Sơn cầm chùy gai đánh thẳng lên chiến giáp của hắn, chính lúc này, chiến giáp vỡ ra, lộ ra thân thể bị mục rữa mất một nửa của hắn, mùi hôi tanh tưởi lan tỏa khiến người muốn ói mửa.
Thấy bản thân bị phá mất chiến giáp, lộ ra phía trước mặt bọn họ chính là thân thể bị hoại tử mất một nửa của mình, Hàm Thanh Thiên thực sự phẫn nộ, toàn thân như bốc cháy, hàn khí trong cơ thể hắn giờ phút này kèm theo một mùi tanh của máu, phẫn nộ hét lớn:
Hải Ngân Sơn!! Đây là ngươi đang ép ta…!!! Da dẻ trên thân hắn nứt toác ra, dần dần những lớp da đó mất đi, thay thế bằng lớp da mới, chính là một lớp da đỏ như máu, khuôn mặt hắn cũng như vậy, răng nanh của hắn dài ra nhọn hoắt, chiếc mũi của hắn nhô cao như mũi ưng, tai dài, mắt dần bị thay thế bởi màu đỏ, tóc cũng biến đổi trở thành màu trắng.
Chiếc đuôi sau lưng từ lam sắc cũng biến thành huyết sắc, phần thân của hắn cũng chính vì lớp da cũ đã được tách bỏ nhờ lớp da mới mà dần khôi phục lại thân thể tráng kiện hoàn chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.