Chương 740: Cứ điểm Tinh Đấu
Đường Gia Tam Thiểu
11/02/2023
Nếu không có Học Viện Sử Lai Khắc và Đường Môn cản trở, ai sẽ có lợi ích lớn nhất? Chắc chắn không phải là dân chúng bình thường, càng không phải là hồn sư.
Vì vậy Đường Vũ Lân không tin tưởng Truyền Linh Tháp, vào thời điểm này, hắn không thể để lộ thân phận của mình. Bởi vì thân phận của hắn quá nhạy cảm.
Với tư cách là đương đại Sử Lai Khắc Thất Quái, nếu Thánh Linh Giáo biết bọn họ còn sống thì chắc chắn bọn họ sẽ trở thành mục tiêu truy sát của đối phương.
Cho nên muốn sống sót, đầu tiên hắn phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Nhưng đối mặt với con đê kiên cố kia, làm sao mới có thể rời khỏi nơi này đây? Không hề nghi ngờ, việc này khó hơn nhiều khi bọn họ xâm nhập vào Bắc Hải Quân Đoàn trước đây.
Bầu trời không được, vậy dưới đất thì sao? Rất nhanh Đường Vũ Lân đã phủ nhận ý nghĩ này. Không thiếu hồn thú có thể đào đất, với kinh nghiệm vạn năm của Truyền Linh Tháp, không thể không nghĩ đến khả năng này.
Quả thực là trên trời dưới đất đều không có đường đi. Muốn rời đi thật sự không dễ dàng.
Cổ Nguyệt dựa vào người Đường Vũ Lân với dáng vẻ vô tư.
Đường Vũ Lân hỏi dò: "Cổ Nguyệt, nàng có thể cho ta xem vòng tay trữ vật của nàng không?" Trên tay phải Cổ Nguyệt có một vòng tay màu bạc tinh xảo, trên vòng tay khảm nhiều bảo thạch trong suốt, trong đó chắc chắn khắc một pháp trận cao cấp.
"Nha." Cổ Nguyệt đưa vòng tay tới.
Nhìn bàn tay trắng nõn của nàng, Đường Vũ Lân đột nhiên cảm thấy chua xót. Sau khi xác nhận quan hệ tình lữ tại đại hội Hải Thần Duyên Tương Thân, hắn vẫn chưa đưa cho nàng cái gì.
Hắn lấy trong nhẫn trữ vật của mình ra một khối kim loại. Khối kim loại này màu trắng bạc, trên thực tế nó đang chuyển động nhẹ, giống như là một vật sống.
Tay phải Đường Vũ Lân bóp nó một cái, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, khối kim loại kia bị hắn bóp ra như một cục bùn.
Kim Long Trảo tay phải bắn ra, cẩn thận khắc hoạ. Một lúc sau, trên tay Đường Vũ Lân xuất hiện một chiếc nhẫn bạc.
Đường Vũ Lân đeo nó lên ngón giữa trên tay trái Cổ Nguyệt, mỉm cười nói: "Ngón giữa tượng trưng cho tình yêu cuồng nhiệt. Đây là khối kim loại Hồn Rèn đầu tiên của ta, rất có ý nghĩa. Mặc dù nó không được khắc pháp trận nào, nhưng nó đại biểu cho tâm ý của ta với nàng. Cổ Nguyệt, nàng có thích không?"
Chiếc nhẫn màu trắng bạc không có bất kỳ hoa văn đặc biệt nào, chỉ có hai trái tim đặt cạnh nhau.
Kỹ năng rèn của Đường Vũ Lân rất cao minh, nhưng ở phương diện điêu khắc thì không có gì đặc biệt, chỉ coi là đạt yêu cầu bình thường. Điều đáng quý duy nhất là, đây là một khối kim loại Hồn Rèn, nhưng vì không có pháp trận tăng phúc nên chỉ cứng và khôi phục mạnh mẽ hơn kim loại bình thường mà thôi.
Nhưng Đường Vũ Lân nhìn cái nhẫn này với ánh mắt đầy dịu dàng.
Cổ Nguyệt đưa hắn khối lân phiến màu bạc như tín vật định tình, hiện tại hắn đáp lễ cho nàng bằng chiếc nhẫn này.
"Cảm ơn ba ba, à không, Vũ Lân." Cổ Nguyệt cười tủm tỉm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười chân thành.
Đường Vũ Lân nắm chặt tay nàng, "Cả đời này ta chỉ tặng nhẫn cho một mình nàng. Nhất sinh nhất thế nhất nhân tâm."
"Được, được!" Cổ Nguyệt vỗ tay cổ vũ.
Đường Vũ Lân không khỏi bật cười, trông nàng vẫn như một đứa trẻ.
Lúc này, hắn đã tháo vòng tay trữ vật của nàng xuống. Bên trong vòng tay trữ vật của Cổ Nguyệt có không ít đồ. Có một ít bình lọ, không biết là vật gì, còn có một số kim loại có khắc pháp trận, thậm chí còn có một số dụng cụ. Trong đó có nhiều thứ Đường Vũ Lân không nhận ra.
Sau khi tìm kiếm một lúc, hắn rốt cuộc cũng tìm thấy một vài thứ như thẻ thân phận hay lệnh bài.
Đường Vũ Lân không biết rõ tổ chức bên trong của Truyền Linh Tháp, nhưng với thân phận của Cổ Nguyệt, nàng ra vào nơi này hẳn không có vấn đề. Nếu không, lúc trước bọn họ vào như thế nào?
Đường Vũ Lân trả lại vòng tay trữ vật cho Cổ Nguyệt, sau đó bắt đầu hoá trang.
Không thể đợi thêm được nữa, Cổ Nguyệt mất trí nhớ, bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó giúp nàng chữa trị.
Nhưng mà bây giờ thần trí Cổ Nguyệt không rõ, hắn cần phải chỉ cho nàng thì mới có thể hành động.
Hai ngày sau.
Cứ điểm Tinh Đấu của Truyền Linh Tháp.
Từ khi thành lập đến nay, cứ điểm Tinh Đấu đã có hơn 3000 năm lịch sử. Từ 3000 năm trước, các hung thú trong khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đại bại trong một trận chiến lớn, Truyền Linh Tháp nhân cơ hội đó thành lập pháo đài này, hơn nữa đạt được hiệp nghị với hung thú, nhân loại không được tiếp tục chặt cây rừng, mà đám hung thú phải sống ở đây.
Nếu hung thú tấn công vào phòng tuyến của nhân loại, vậy con người có quyền đánh chết. Nếu nhân loại tiến vào rừng rậm thì hung thú có quyền đánh chết và không ảnh hưởng tới khế ước.
Nhìn qua song phương tựa hồ là bình đẳng, nhưng khi cứ điểm Tinh Đấu chính thức hoàn thành vào mấy trăm năm trước, khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã thực sự trở thành lồng giam.
Đám hồn thú bị nuôi nhốt ở nơi này, mà Truyền Linh Tháp có thể bán vé vào cửa với giá cao. Sinh tử tự lo, nhưng chỉ có nơi này mới có hồn thú cao giai, mới để hồn sư có được hồn hoàn đỉnh cấp.
Khi đám hung thú muốn đổi ý thì đã chậm. Bọn họ không còn là đối thủ của nhân loại.
Bằng vào Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo, quân đoàn Cơ Giáp, Đấu Khải Sư đỉnh cấp và vòng phòng ngự, những hung thú này có chạy đằng trời, chỉ có thể ẩn nhẫn ở trong khu rừng lớn.
Nhưng Truyền Linh Tháp không có áp bức đến cùng, sau khi hoàn thành việc nuôi nhốt thì không can thiệp vào cuộc sống của đám hồn thú này, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cho phép một ít người tiến vào trong. Về phần có thể sống sót trở về hay thì rất khó nói, trừ phi thanh toán phí cực kỳ đắt hoặc đổi tài nguyên trân quý mới có thể được Truyền Linh Tháp phái cường giả thủ hộ.
Mà cách làm của Truyền Linh Tháp được Liên Bang đồng ý, nguyên nhân rất đơn giản là nếu làm vậy, hồn thú sẽ không còn uy hϊếp với nhân loại, tất cả đều nằm trong khống chế.
"Hầu Tử, chỗ ngươi như thế nào?" Trong tháp khống chế vòng bảo hộ cứ điểm Tinh Đấu, một nữ tử mặc đồng phục hỏi qua máy truyền tin.
"Tinh tỷ, bên ta tất cả đều bình thường. Tất cả van tăng áp trên vòng phòng hộ đều bình thường." Bên kia truyền đến giọng nam lanh lảnh.
"Đã biết."
Tinh tỷ là một trong những người phụ trách tháp khống chế, chịu trách nhiệm quản lý tất cả các thiết bị. Mỗi ngày cô đều phải kiểm tra định kỳ, đảm bảo tất cả thiết bị đều hoạt động bình thường.
Mấy nghìn năm nay, vòng bảo hộ ở cứ điểm Tinh Đấu không ngừng được tăng cường. Hiện tại, dù là cường giả cấp Thú Thần trong truyền thuyết kia muốn xông ra ngoài cũng cần toàn lực công kích trong mấy giờ. Trong thời gian đó, Truyền Linh Tháp đã sớm triệu tập cường giả đến ứng phó rồi.
Duỗi cái lưng mỏi, Tinh tỷ trên mặt thả lỏng. Kiểm tra đều bình thường, không có vấn đề gì. Tiếp theo sẽ là một ngày thư giãn.
Cứ điểm Tinh Đấu mặc dù đóng kín như một căn cứ quân sự, nhưng các thiết bị giải trí âm thanh bên trong không hề nhàm chán. Đêm qua, cô đã uống rất nhiều rượu trong quán rượu. Nhưng là một người chuyên nghiệp, đặc biệt là nhân tài kỹ thuật, dù hôm trước có sinh hoạt như thế nào tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới công tác hôm sau.
"Tích tích!" Đúng lúc này, máy truyền tin đột nhiên vang lên.
"Ồ." Tinh tỷ vội vàng nhìn màn hình trước mặt.
"Tình huống như thế nào?" Tinh tỷ vội vàng hỏi.
"Báo cáo đài quan sát. Truyền Linh Sứ dự bị Cổ Nguyệt Na tiểu thư yêu cầu trở về từ bên trong. Đi cùng còn có Truyền Linh Sứ Từ Thịnh Quần đại nhân hộ tống."
Tinh tỷ nói: "Kiểm tra thân phận, sau đó có thể cho đi."
"Vâng!"
Tinh tỷ cắt đứt liên lạc, lầu bầu nói: "Những Truyền Linh Sứ đại nhân này luôn lợi dụng đặc quyền của mình truyền tống vào, toàn không chào hỏi trước. Thật là."
"Tích tích."
"Lại sao nữa?" Tinh tỷ tức giận nhấn nút liên lạc, bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng trở về ngủ bù.
Vì vậy Đường Vũ Lân không tin tưởng Truyền Linh Tháp, vào thời điểm này, hắn không thể để lộ thân phận của mình. Bởi vì thân phận của hắn quá nhạy cảm.
Với tư cách là đương đại Sử Lai Khắc Thất Quái, nếu Thánh Linh Giáo biết bọn họ còn sống thì chắc chắn bọn họ sẽ trở thành mục tiêu truy sát của đối phương.
Cho nên muốn sống sót, đầu tiên hắn phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Nhưng đối mặt với con đê kiên cố kia, làm sao mới có thể rời khỏi nơi này đây? Không hề nghi ngờ, việc này khó hơn nhiều khi bọn họ xâm nhập vào Bắc Hải Quân Đoàn trước đây.
Bầu trời không được, vậy dưới đất thì sao? Rất nhanh Đường Vũ Lân đã phủ nhận ý nghĩ này. Không thiếu hồn thú có thể đào đất, với kinh nghiệm vạn năm của Truyền Linh Tháp, không thể không nghĩ đến khả năng này.
Quả thực là trên trời dưới đất đều không có đường đi. Muốn rời đi thật sự không dễ dàng.
Cổ Nguyệt dựa vào người Đường Vũ Lân với dáng vẻ vô tư.
Đường Vũ Lân hỏi dò: "Cổ Nguyệt, nàng có thể cho ta xem vòng tay trữ vật của nàng không?" Trên tay phải Cổ Nguyệt có một vòng tay màu bạc tinh xảo, trên vòng tay khảm nhiều bảo thạch trong suốt, trong đó chắc chắn khắc một pháp trận cao cấp.
"Nha." Cổ Nguyệt đưa vòng tay tới.
Nhìn bàn tay trắng nõn của nàng, Đường Vũ Lân đột nhiên cảm thấy chua xót. Sau khi xác nhận quan hệ tình lữ tại đại hội Hải Thần Duyên Tương Thân, hắn vẫn chưa đưa cho nàng cái gì.
Hắn lấy trong nhẫn trữ vật của mình ra một khối kim loại. Khối kim loại này màu trắng bạc, trên thực tế nó đang chuyển động nhẹ, giống như là một vật sống.
Tay phải Đường Vũ Lân bóp nó một cái, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, khối kim loại kia bị hắn bóp ra như một cục bùn.
Kim Long Trảo tay phải bắn ra, cẩn thận khắc hoạ. Một lúc sau, trên tay Đường Vũ Lân xuất hiện một chiếc nhẫn bạc.
Đường Vũ Lân đeo nó lên ngón giữa trên tay trái Cổ Nguyệt, mỉm cười nói: "Ngón giữa tượng trưng cho tình yêu cuồng nhiệt. Đây là khối kim loại Hồn Rèn đầu tiên của ta, rất có ý nghĩa. Mặc dù nó không được khắc pháp trận nào, nhưng nó đại biểu cho tâm ý của ta với nàng. Cổ Nguyệt, nàng có thích không?"
Chiếc nhẫn màu trắng bạc không có bất kỳ hoa văn đặc biệt nào, chỉ có hai trái tim đặt cạnh nhau.
Kỹ năng rèn của Đường Vũ Lân rất cao minh, nhưng ở phương diện điêu khắc thì không có gì đặc biệt, chỉ coi là đạt yêu cầu bình thường. Điều đáng quý duy nhất là, đây là một khối kim loại Hồn Rèn, nhưng vì không có pháp trận tăng phúc nên chỉ cứng và khôi phục mạnh mẽ hơn kim loại bình thường mà thôi.
Nhưng Đường Vũ Lân nhìn cái nhẫn này với ánh mắt đầy dịu dàng.
Cổ Nguyệt đưa hắn khối lân phiến màu bạc như tín vật định tình, hiện tại hắn đáp lễ cho nàng bằng chiếc nhẫn này.
"Cảm ơn ba ba, à không, Vũ Lân." Cổ Nguyệt cười tủm tỉm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười chân thành.
Đường Vũ Lân nắm chặt tay nàng, "Cả đời này ta chỉ tặng nhẫn cho một mình nàng. Nhất sinh nhất thế nhất nhân tâm."
"Được, được!" Cổ Nguyệt vỗ tay cổ vũ.
Đường Vũ Lân không khỏi bật cười, trông nàng vẫn như một đứa trẻ.
Lúc này, hắn đã tháo vòng tay trữ vật của nàng xuống. Bên trong vòng tay trữ vật của Cổ Nguyệt có không ít đồ. Có một ít bình lọ, không biết là vật gì, còn có một số kim loại có khắc pháp trận, thậm chí còn có một số dụng cụ. Trong đó có nhiều thứ Đường Vũ Lân không nhận ra.
Sau khi tìm kiếm một lúc, hắn rốt cuộc cũng tìm thấy một vài thứ như thẻ thân phận hay lệnh bài.
Đường Vũ Lân không biết rõ tổ chức bên trong của Truyền Linh Tháp, nhưng với thân phận của Cổ Nguyệt, nàng ra vào nơi này hẳn không có vấn đề. Nếu không, lúc trước bọn họ vào như thế nào?
Đường Vũ Lân trả lại vòng tay trữ vật cho Cổ Nguyệt, sau đó bắt đầu hoá trang.
Không thể đợi thêm được nữa, Cổ Nguyệt mất trí nhớ, bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó giúp nàng chữa trị.
Nhưng mà bây giờ thần trí Cổ Nguyệt không rõ, hắn cần phải chỉ cho nàng thì mới có thể hành động.
Hai ngày sau.
Cứ điểm Tinh Đấu của Truyền Linh Tháp.
Từ khi thành lập đến nay, cứ điểm Tinh Đấu đã có hơn 3000 năm lịch sử. Từ 3000 năm trước, các hung thú trong khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đại bại trong một trận chiến lớn, Truyền Linh Tháp nhân cơ hội đó thành lập pháo đài này, hơn nữa đạt được hiệp nghị với hung thú, nhân loại không được tiếp tục chặt cây rừng, mà đám hung thú phải sống ở đây.
Nếu hung thú tấn công vào phòng tuyến của nhân loại, vậy con người có quyền đánh chết. Nếu nhân loại tiến vào rừng rậm thì hung thú có quyền đánh chết và không ảnh hưởng tới khế ước.
Nhìn qua song phương tựa hồ là bình đẳng, nhưng khi cứ điểm Tinh Đấu chính thức hoàn thành vào mấy trăm năm trước, khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã thực sự trở thành lồng giam.
Đám hồn thú bị nuôi nhốt ở nơi này, mà Truyền Linh Tháp có thể bán vé vào cửa với giá cao. Sinh tử tự lo, nhưng chỉ có nơi này mới có hồn thú cao giai, mới để hồn sư có được hồn hoàn đỉnh cấp.
Khi đám hung thú muốn đổi ý thì đã chậm. Bọn họ không còn là đối thủ của nhân loại.
Bằng vào Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo, quân đoàn Cơ Giáp, Đấu Khải Sư đỉnh cấp và vòng phòng ngự, những hung thú này có chạy đằng trời, chỉ có thể ẩn nhẫn ở trong khu rừng lớn.
Nhưng Truyền Linh Tháp không có áp bức đến cùng, sau khi hoàn thành việc nuôi nhốt thì không can thiệp vào cuộc sống của đám hồn thú này, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cho phép một ít người tiến vào trong. Về phần có thể sống sót trở về hay thì rất khó nói, trừ phi thanh toán phí cực kỳ đắt hoặc đổi tài nguyên trân quý mới có thể được Truyền Linh Tháp phái cường giả thủ hộ.
Mà cách làm của Truyền Linh Tháp được Liên Bang đồng ý, nguyên nhân rất đơn giản là nếu làm vậy, hồn thú sẽ không còn uy hϊếp với nhân loại, tất cả đều nằm trong khống chế.
"Hầu Tử, chỗ ngươi như thế nào?" Trong tháp khống chế vòng bảo hộ cứ điểm Tinh Đấu, một nữ tử mặc đồng phục hỏi qua máy truyền tin.
"Tinh tỷ, bên ta tất cả đều bình thường. Tất cả van tăng áp trên vòng phòng hộ đều bình thường." Bên kia truyền đến giọng nam lanh lảnh.
"Đã biết."
Tinh tỷ là một trong những người phụ trách tháp khống chế, chịu trách nhiệm quản lý tất cả các thiết bị. Mỗi ngày cô đều phải kiểm tra định kỳ, đảm bảo tất cả thiết bị đều hoạt động bình thường.
Mấy nghìn năm nay, vòng bảo hộ ở cứ điểm Tinh Đấu không ngừng được tăng cường. Hiện tại, dù là cường giả cấp Thú Thần trong truyền thuyết kia muốn xông ra ngoài cũng cần toàn lực công kích trong mấy giờ. Trong thời gian đó, Truyền Linh Tháp đã sớm triệu tập cường giả đến ứng phó rồi.
Duỗi cái lưng mỏi, Tinh tỷ trên mặt thả lỏng. Kiểm tra đều bình thường, không có vấn đề gì. Tiếp theo sẽ là một ngày thư giãn.
Cứ điểm Tinh Đấu mặc dù đóng kín như một căn cứ quân sự, nhưng các thiết bị giải trí âm thanh bên trong không hề nhàm chán. Đêm qua, cô đã uống rất nhiều rượu trong quán rượu. Nhưng là một người chuyên nghiệp, đặc biệt là nhân tài kỹ thuật, dù hôm trước có sinh hoạt như thế nào tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới công tác hôm sau.
"Tích tích!" Đúng lúc này, máy truyền tin đột nhiên vang lên.
"Ồ." Tinh tỷ vội vàng nhìn màn hình trước mặt.
"Tình huống như thế nào?" Tinh tỷ vội vàng hỏi.
"Báo cáo đài quan sát. Truyền Linh Sứ dự bị Cổ Nguyệt Na tiểu thư yêu cầu trở về từ bên trong. Đi cùng còn có Truyền Linh Sứ Từ Thịnh Quần đại nhân hộ tống."
Tinh tỷ nói: "Kiểm tra thân phận, sau đó có thể cho đi."
"Vâng!"
Tinh tỷ cắt đứt liên lạc, lầu bầu nói: "Những Truyền Linh Sứ đại nhân này luôn lợi dụng đặc quyền của mình truyền tống vào, toàn không chào hỏi trước. Thật là."
"Tích tích."
"Lại sao nữa?" Tinh tỷ tức giận nhấn nút liên lạc, bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng trở về ngủ bù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.