Chương 739: Thu hoạch táng long
Đường Gia Tam Thiểu
11/02/2023
Mọi thứ trở nên hư ảo, Đường Vũ Lân cố gắng nắm bắt lấy nhưng dù thế nào cũng không bắt được.
"A!" Đường Vũ Lân đột nhiên ngồi dậy và kêu lên khiến Cổ Nguyệt ở bên cạnh giật mình.
"Ba ba!" Cổ Nguyệt vội vàng nắm lấy tay hắn.
Đường Vũ Lân thở hổn hển, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh.
Vẫn ở trong rừng rậm, nhưng Địa Ngục Ma Long Vương đã biến mất.
Hít sâu mấy lần, cố gắng làm ổn định cảm xúc của mình, Đường Vũ Lân dần tỉnh táo lại. Hắn thông minh cỡ nào, lập tức ý thức được mình và Cổ Nguyệt đều còn sống, hẳn là có liên quan đến hào quang bảy màu do vòng tay phóng ra lúc trước.
Địa Ngục Ma Long Vương hẳn là bị hào quang trên vòng tay của hắn doạ chạy.
Vòng tay!
Đường Vũ Lân theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy trên cổ tay mình, vòng tay kia vẫn yên lặng nằm đó, bảo thạch bảy màu trên đó lấp lánh, dường như không có gì thay đổi.
Không biết vì sao, lúc này Đường Vũ Lân và nó có một liên hệ rất kỳ diệu. Chính hắn cũng không biết được đó là gì, nhưng cảm giác đã khác trước.
"Cảm ơn, cảm ơn các ngươi đã cứu ta và Cổ Nguyệt." Đường Vũ Lân chân thành nói. Hắn hiểu được, đây là Long cốt trong Long tộc mộ địa hồi quỹ cho hắn.
Nghìn ngày táng long, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có được cái gì, nhưng Long tộc lại cho hắn một lễ vật trân quý như thế. Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa biết bảo thạch này đại diện cho điều gì.
Đã không có hung thú mang đến áp lực, con đường tiếp theo có lẽ sẽ dễ đi hơn nhiều. Nhìn Cổ Nguyệt với vẻ mặt quan tâm ở bên cạnh, Đường Vũ Lân nắm chặt lấy tay nàng, "Ta không sao, nàng đừng lo lắng. Chúng ta đi thôi."
Cổ Nguyệt gật đầu, nói: "Làm ta sợ muốn chết. Vừa rồi có nhiều người tới. Ta không hiểu những lời bọn họ nói, lúc sau bọn họ liền đi rồi."
Nhiều người? Lần này đến lượt Đường Vũ Lân kinh sợ. Ở chỗ này xuất hiện nhiều người có nghĩa là gì? Vài con hung thú?
Những con hung thú này không thể tất cả đều là Long tộc, mà ngoài Long tộc, vòng tay của hắn chỉ sợ không có tác dụng chấn nhϊếp gì. Cuối cùng bọn họ lại có thể bình an vô sự, chuyện này cũng có thể coi là kỳ tích rồi.
"Chúng ta đi mau, nhất định phải rời khỏi khu rừng này, chỗ này quá nguy hiểm." Vừa nói, Đường Vũ Lân vừa cõng Cổ Nguyệt trên lưng, sau đó nhảy lên theo hướng hắn đã xác định lúc trước, toàn lực tiến về phía trước.
Với tu vi của hắn và có sự chỉ dẫn của Lam Ngân Hoàng, hắn đã di chuyển cực kỳ nhanh. Địa hình phức tạp và các loại thực vật khác nhau trong rừng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Khiến Đường Vũ Lân kinh ngạc là trên đoạn đường này hắn không gặp bất kỳ hồn thú nào, trong hai ngày liên tiếp, không có con hồn thú nào xuất hiện tấn công bọn họ. Có vẻ đây chỉ là một khu rừng bình thường thôi.
Nên Đường Vũ Lân có chút hoảng hốt, đây thật sự là khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sao? Nhưng mỗi khi nhìn thấy Thuý Ma Điểu trên vai Cổ Nguyệt, hắn hoàn toàn chắc chắn đây không phải là mơ. Bọn họ thực sự ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Xa xa, đột nhiên Đường Vũ Lân cảm thấy có báo động, cả người chậm lại. Bởi vì trong tầm nhìn của thực vật giúp hắn trinh sát, phía trước, khu rừng đã đi tới phần cuối.
Mà nơi đó, Đường Vũ Lân nhìn thấy một màn khiến hắn sửng sốt.
Con đê, đó là một con đê bằng kim loại.
Bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có một con đê bằng kim loại cao hơn 300 mét, cao hơn nhiều so với cây cối xung quanh. Hơn nữa, khi hắn nhìn lên không trung theo hướng con đê, Đường Vũ Lân nhận ra có một tầng ánh sáng gần như trong suốt ở trên khu rừng, cao khoảng nghìn mét.
Nhìn những thứ này, thứ đầu tiên Đường Vũ Lân nghĩ đến là hai chữ "lồng giam".
Khu vực hạch tâm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là nơi đã từng có hồn thú cường đại nhất sinh sống, vậy mà bây giờ biến thành một lồng giam cực lớn?
Không có người biết rõ tình hình chính thức ở nơi này, bởi vì đây đã sớm là cấm khu của Truyền Linh Tháp.
Một cảm giác bi ai không thể giải thích được từ đáy lòng dâng lên. Mảnh tịnh thổ cuối cùng của hồn thú lại bị Truyền Linh Tháp biến thành một tù giam.
Hắn đã học qua lịch sử, theo ghi chép, năm đó Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo sáng lập Truyền Linh Tháp với mục đích là để nhân loại và hồn thú có thể chung sống hoà bình.
Mà sự thật trước mắt lại không phải là như thế. Hồn Đạo khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh, dựa vào Đấu Khải, cường giả nhân loại đã hoàn toàn áp chế cường giả hồn thú. Và bản thân nhân loại cũng phải chịu lực sát thương khủng bố do công nghệ cao mang lại.
Hồn sư đã từng là nghề nghiệp cao quý nhất trên đại lục, và là tồn tại mạnh mẽ nhất.
Chiến tranh trong thời kỳ viễn cổ, bên nào có hồn sư mạnh hơn thì gần như đã lấy được một nửa thắng lợi.
Nhưng khi Hồn Đạo khoa học kỹ thuật phát triển, lực lượng cá nhân của hồn sư ngày càng trở nên nhỏ bé. Giống như Học Viện Sử Lai Khắc đã gặp tai hoạ huỷ diệt trước đây không lâu.
Học Viện Sử Lai Khắc có nhiều Phong Hào Đấu La, Siêu Cấp Đấu La như vậy, nếu ở một vạn năm trước, căn bản không ai có đủ khả năng huỷ diệt nó. Nhưng bây giờ, hai quả Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 12 kinh khủng nhất thế giới loài người đã mang đến tai nạn huỷ diệt trong tình huống không dự đoán trước được.
Cho dù là Kình Thiên Đấu La Vân Minh, một đời Cực Hạn Đấu La cộng thêm Tứ tự Đấu Khải và lực lượng của Hoàng Kim Thụ cũng không thể ngăn được công kích có tính huỷ diệt kia.
Nhân loại đã trở nên đáng sợ như thế, hồn thú làm sao có thể không đi theo hướng huỷ diệt?
Dừng bước lại, Đường Vũ Lân có chút mờ mịt, hắn đột nhiên không biết mình khắc khổ tu luyện là vì mục đích gì?
Là vì huỷ diệt sao? Đương nhiên là không, hắn không muốn huỷ diệt bất kỳ vật gì.
Khi còn nhỏ hắn chăm chỉ tu luyện là vì hy vọng có thể cải thiện cuộc sống gia đình và trở thành một Cơ Giáp Sư.
Cha mẹ mất tích, hắn nỗ lực tu luyện là vì một ngày kia có thể tìm được người nhà của mình.
Còn bây giờ, vào thời điểm này, cố gắng của hắn là vì cái gì? Chỉ bằng hắn và đồng bạn, bọn họ thật sự có thể trọng chấn Sử Lai Khắc sao? Dù có thể, trong tình huống khoa học kỹ thuật như hiện nay, Sử Lai Khắc có thể bị huỷ diệt lần nữa không?
Nhất thời, Đường Vũ Lân chỉ thấy cảm xúc hỗn loạn, không thể kiềm chế được.
"Ba ba, ngươi sao vậy?" Cổ Nguyệt nghiêng người nhìn Đường Vũ Lân đang đứng nguyên tại chỗ.
Cười khổ một tiếng, Đường Vũ Lâm lắc đầu, "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Con đường phía trước thật rộng lớn, ta không biết mình nên làm gì."
Cổ Nguyệt chớp mắt, "Ta không hiểu. Ba ba ở đâu, Cổ Nguyệt sẽ ở đó."
Đường Vũ Lân toàn thân run lên, một câu đơn giản như vậy lại khiến trong lòng hắn dâng lên một lý tưởng hào hùng.
Đúng a! Kết quả là gì có thật sự quan trọng sao? Ít nhất hãy làm việc mình muốn làm, hãy gánh vác trách nhiệm mà mình phải gánh vác. Đi hết một chặng đường, dù không thể đi xa nhất, nhưng có sao? Ít nhất bên cạnh mình còn có nàng, còn có đồng bạn.
Đường Vũ Lân đặt Cổ Nguyệt sau lưng xuống, sau đó quay người lại, ôm nàng thật chặt.
Cơ thể Cổ Nguyệt mềm mại mà co dãn, ôm nàng vào lòng đặc biệt thoả mãn.
Mùi hương thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi, tất cả mỏi mệt, bàng hoàng, thống khổ, bi thương vào giờ khắc này đều bị thiêu đốt trong cảm giác ấm áp này. Chúng thiêu đốt thành chiến ý hừng hực.
Cổ Nguyệt nhu thuận nằm trong lòng Đường Vũ Lân, nàng ôm lấy eo hắn, vẻ mặt tràn đầy thoả mãn. Nàng nói khẽ: "Ba ba ..."
"Đừng gọi ta là ba ba. Gọi là Vũ Lân."
"Vũ Lân ..."
Màn đêm buông xuống, dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, ở một góc độ đặc biệt mới có thể nhìn thấy ở giữa khu rừng có một tầng quang mang nhàn nhạt ngăn cách.
Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt ngồi trong rừng sâu, thông qua khẽ hở giữa các cây nhìn lên bầu trời. Đường Vũ Lân cũng không nghĩ tới sẽ lao ra từ không trung.
Ngay cả những con hồn thú kia cũng không làm được, vậy sao hắn có thể làm được?
Như vậy, làm sao mới có thể rời khỏi đây?
Không thể cường công, vậy chỉ có thể dùng trí rồi.
Không vội vàng hành động, không hề nghi ngờ, con đê kia khẳng định có lực phòng ngự phi thường kinh khủng, chắc chắn một Ngũ Hoàn Hồn Vương nho nhỏ như hắn không thể đột phá.
Nhưng hắn tin tưởng, mình nhất định có cách rời đi.
Mấy ngày nay, hắn bình tĩnh lại và nhớ tới thành Sử Lai Khắc bị huỷ diệt. Trong lòng cũng dần có một ít đầu mối.
Hắn không thể tiết lộ thân phận của mình khi rời khỏi đây, bởi vì hắn không tin người của Truyền Linh Tháp.
Tổng bộ Truyền Linh Tháp ở gần thành Sử Lai Khắc, nhưng hai quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo kia không rơi vào Truyền Linh Tháp, mà lựa chọn Sử Lai Khắc và Đường Môn.
Uy vọng và thực lực của Học Viện Sử Lai Khắc hiển nhiên khiến nó trở thành mục tiêu của cuộc tấn công. Nhưng giữa Đường Môn và Truyền Linh Tháp, không hề nghi ngờ là Truyền Linh Tháp mạnh hơn một chút, ít nhất trên Đấu La Đại Lục là như thế. Vậy vì sao Tà Hồn Sư kia không lựa chọn tổng bộ Truyền Linh Tháp, mà chọn Đường Môn?
"A!" Đường Vũ Lân đột nhiên ngồi dậy và kêu lên khiến Cổ Nguyệt ở bên cạnh giật mình.
"Ba ba!" Cổ Nguyệt vội vàng nắm lấy tay hắn.
Đường Vũ Lân thở hổn hển, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh.
Vẫn ở trong rừng rậm, nhưng Địa Ngục Ma Long Vương đã biến mất.
Hít sâu mấy lần, cố gắng làm ổn định cảm xúc của mình, Đường Vũ Lân dần tỉnh táo lại. Hắn thông minh cỡ nào, lập tức ý thức được mình và Cổ Nguyệt đều còn sống, hẳn là có liên quan đến hào quang bảy màu do vòng tay phóng ra lúc trước.
Địa Ngục Ma Long Vương hẳn là bị hào quang trên vòng tay của hắn doạ chạy.
Vòng tay!
Đường Vũ Lân theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy trên cổ tay mình, vòng tay kia vẫn yên lặng nằm đó, bảo thạch bảy màu trên đó lấp lánh, dường như không có gì thay đổi.
Không biết vì sao, lúc này Đường Vũ Lân và nó có một liên hệ rất kỳ diệu. Chính hắn cũng không biết được đó là gì, nhưng cảm giác đã khác trước.
"Cảm ơn, cảm ơn các ngươi đã cứu ta và Cổ Nguyệt." Đường Vũ Lân chân thành nói. Hắn hiểu được, đây là Long cốt trong Long tộc mộ địa hồi quỹ cho hắn.
Nghìn ngày táng long, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có được cái gì, nhưng Long tộc lại cho hắn một lễ vật trân quý như thế. Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa biết bảo thạch này đại diện cho điều gì.
Đã không có hung thú mang đến áp lực, con đường tiếp theo có lẽ sẽ dễ đi hơn nhiều. Nhìn Cổ Nguyệt với vẻ mặt quan tâm ở bên cạnh, Đường Vũ Lân nắm chặt lấy tay nàng, "Ta không sao, nàng đừng lo lắng. Chúng ta đi thôi."
Cổ Nguyệt gật đầu, nói: "Làm ta sợ muốn chết. Vừa rồi có nhiều người tới. Ta không hiểu những lời bọn họ nói, lúc sau bọn họ liền đi rồi."
Nhiều người? Lần này đến lượt Đường Vũ Lân kinh sợ. Ở chỗ này xuất hiện nhiều người có nghĩa là gì? Vài con hung thú?
Những con hung thú này không thể tất cả đều là Long tộc, mà ngoài Long tộc, vòng tay của hắn chỉ sợ không có tác dụng chấn nhϊếp gì. Cuối cùng bọn họ lại có thể bình an vô sự, chuyện này cũng có thể coi là kỳ tích rồi.
"Chúng ta đi mau, nhất định phải rời khỏi khu rừng này, chỗ này quá nguy hiểm." Vừa nói, Đường Vũ Lân vừa cõng Cổ Nguyệt trên lưng, sau đó nhảy lên theo hướng hắn đã xác định lúc trước, toàn lực tiến về phía trước.
Với tu vi của hắn và có sự chỉ dẫn của Lam Ngân Hoàng, hắn đã di chuyển cực kỳ nhanh. Địa hình phức tạp và các loại thực vật khác nhau trong rừng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Khiến Đường Vũ Lân kinh ngạc là trên đoạn đường này hắn không gặp bất kỳ hồn thú nào, trong hai ngày liên tiếp, không có con hồn thú nào xuất hiện tấn công bọn họ. Có vẻ đây chỉ là một khu rừng bình thường thôi.
Nên Đường Vũ Lân có chút hoảng hốt, đây thật sự là khu vực hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sao? Nhưng mỗi khi nhìn thấy Thuý Ma Điểu trên vai Cổ Nguyệt, hắn hoàn toàn chắc chắn đây không phải là mơ. Bọn họ thực sự ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Xa xa, đột nhiên Đường Vũ Lân cảm thấy có báo động, cả người chậm lại. Bởi vì trong tầm nhìn của thực vật giúp hắn trinh sát, phía trước, khu rừng đã đi tới phần cuối.
Mà nơi đó, Đường Vũ Lân nhìn thấy một màn khiến hắn sửng sốt.
Con đê, đó là một con đê bằng kim loại.
Bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có một con đê bằng kim loại cao hơn 300 mét, cao hơn nhiều so với cây cối xung quanh. Hơn nữa, khi hắn nhìn lên không trung theo hướng con đê, Đường Vũ Lân nhận ra có một tầng ánh sáng gần như trong suốt ở trên khu rừng, cao khoảng nghìn mét.
Nhìn những thứ này, thứ đầu tiên Đường Vũ Lân nghĩ đến là hai chữ "lồng giam".
Khu vực hạch tâm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là nơi đã từng có hồn thú cường đại nhất sinh sống, vậy mà bây giờ biến thành một lồng giam cực lớn?
Không có người biết rõ tình hình chính thức ở nơi này, bởi vì đây đã sớm là cấm khu của Truyền Linh Tháp.
Một cảm giác bi ai không thể giải thích được từ đáy lòng dâng lên. Mảnh tịnh thổ cuối cùng của hồn thú lại bị Truyền Linh Tháp biến thành một tù giam.
Hắn đã học qua lịch sử, theo ghi chép, năm đó Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo sáng lập Truyền Linh Tháp với mục đích là để nhân loại và hồn thú có thể chung sống hoà bình.
Mà sự thật trước mắt lại không phải là như thế. Hồn Đạo khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh, dựa vào Đấu Khải, cường giả nhân loại đã hoàn toàn áp chế cường giả hồn thú. Và bản thân nhân loại cũng phải chịu lực sát thương khủng bố do công nghệ cao mang lại.
Hồn sư đã từng là nghề nghiệp cao quý nhất trên đại lục, và là tồn tại mạnh mẽ nhất.
Chiến tranh trong thời kỳ viễn cổ, bên nào có hồn sư mạnh hơn thì gần như đã lấy được một nửa thắng lợi.
Nhưng khi Hồn Đạo khoa học kỹ thuật phát triển, lực lượng cá nhân của hồn sư ngày càng trở nên nhỏ bé. Giống như Học Viện Sử Lai Khắc đã gặp tai hoạ huỷ diệt trước đây không lâu.
Học Viện Sử Lai Khắc có nhiều Phong Hào Đấu La, Siêu Cấp Đấu La như vậy, nếu ở một vạn năm trước, căn bản không ai có đủ khả năng huỷ diệt nó. Nhưng bây giờ, hai quả Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo cấp 12 kinh khủng nhất thế giới loài người đã mang đến tai nạn huỷ diệt trong tình huống không dự đoán trước được.
Cho dù là Kình Thiên Đấu La Vân Minh, một đời Cực Hạn Đấu La cộng thêm Tứ tự Đấu Khải và lực lượng của Hoàng Kim Thụ cũng không thể ngăn được công kích có tính huỷ diệt kia.
Nhân loại đã trở nên đáng sợ như thế, hồn thú làm sao có thể không đi theo hướng huỷ diệt?
Dừng bước lại, Đường Vũ Lân có chút mờ mịt, hắn đột nhiên không biết mình khắc khổ tu luyện là vì mục đích gì?
Là vì huỷ diệt sao? Đương nhiên là không, hắn không muốn huỷ diệt bất kỳ vật gì.
Khi còn nhỏ hắn chăm chỉ tu luyện là vì hy vọng có thể cải thiện cuộc sống gia đình và trở thành một Cơ Giáp Sư.
Cha mẹ mất tích, hắn nỗ lực tu luyện là vì một ngày kia có thể tìm được người nhà của mình.
Còn bây giờ, vào thời điểm này, cố gắng của hắn là vì cái gì? Chỉ bằng hắn và đồng bạn, bọn họ thật sự có thể trọng chấn Sử Lai Khắc sao? Dù có thể, trong tình huống khoa học kỹ thuật như hiện nay, Sử Lai Khắc có thể bị huỷ diệt lần nữa không?
Nhất thời, Đường Vũ Lân chỉ thấy cảm xúc hỗn loạn, không thể kiềm chế được.
"Ba ba, ngươi sao vậy?" Cổ Nguyệt nghiêng người nhìn Đường Vũ Lân đang đứng nguyên tại chỗ.
Cười khổ một tiếng, Đường Vũ Lâm lắc đầu, "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Con đường phía trước thật rộng lớn, ta không biết mình nên làm gì."
Cổ Nguyệt chớp mắt, "Ta không hiểu. Ba ba ở đâu, Cổ Nguyệt sẽ ở đó."
Đường Vũ Lân toàn thân run lên, một câu đơn giản như vậy lại khiến trong lòng hắn dâng lên một lý tưởng hào hùng.
Đúng a! Kết quả là gì có thật sự quan trọng sao? Ít nhất hãy làm việc mình muốn làm, hãy gánh vác trách nhiệm mà mình phải gánh vác. Đi hết một chặng đường, dù không thể đi xa nhất, nhưng có sao? Ít nhất bên cạnh mình còn có nàng, còn có đồng bạn.
Đường Vũ Lân đặt Cổ Nguyệt sau lưng xuống, sau đó quay người lại, ôm nàng thật chặt.
Cơ thể Cổ Nguyệt mềm mại mà co dãn, ôm nàng vào lòng đặc biệt thoả mãn.
Mùi hương thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi, tất cả mỏi mệt, bàng hoàng, thống khổ, bi thương vào giờ khắc này đều bị thiêu đốt trong cảm giác ấm áp này. Chúng thiêu đốt thành chiến ý hừng hực.
Cổ Nguyệt nhu thuận nằm trong lòng Đường Vũ Lân, nàng ôm lấy eo hắn, vẻ mặt tràn đầy thoả mãn. Nàng nói khẽ: "Ba ba ..."
"Đừng gọi ta là ba ba. Gọi là Vũ Lân."
"Vũ Lân ..."
Màn đêm buông xuống, dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, ở một góc độ đặc biệt mới có thể nhìn thấy ở giữa khu rừng có một tầng quang mang nhàn nhạt ngăn cách.
Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt ngồi trong rừng sâu, thông qua khẽ hở giữa các cây nhìn lên bầu trời. Đường Vũ Lân cũng không nghĩ tới sẽ lao ra từ không trung.
Ngay cả những con hồn thú kia cũng không làm được, vậy sao hắn có thể làm được?
Như vậy, làm sao mới có thể rời khỏi đây?
Không thể cường công, vậy chỉ có thể dùng trí rồi.
Không vội vàng hành động, không hề nghi ngờ, con đê kia khẳng định có lực phòng ngự phi thường kinh khủng, chắc chắn một Ngũ Hoàn Hồn Vương nho nhỏ như hắn không thể đột phá.
Nhưng hắn tin tưởng, mình nhất định có cách rời đi.
Mấy ngày nay, hắn bình tĩnh lại và nhớ tới thành Sử Lai Khắc bị huỷ diệt. Trong lòng cũng dần có một ít đầu mối.
Hắn không thể tiết lộ thân phận của mình khi rời khỏi đây, bởi vì hắn không tin người của Truyền Linh Tháp.
Tổng bộ Truyền Linh Tháp ở gần thành Sử Lai Khắc, nhưng hai quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo kia không rơi vào Truyền Linh Tháp, mà lựa chọn Sử Lai Khắc và Đường Môn.
Uy vọng và thực lực của Học Viện Sử Lai Khắc hiển nhiên khiến nó trở thành mục tiêu của cuộc tấn công. Nhưng giữa Đường Môn và Truyền Linh Tháp, không hề nghi ngờ là Truyền Linh Tháp mạnh hơn một chút, ít nhất trên Đấu La Đại Lục là như thế. Vậy vì sao Tà Hồn Sư kia không lựa chọn tổng bộ Truyền Linh Tháp, mà chọn Đường Môn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.