Chương 20: Ấy Của Mày Là Gì
sóc bay
13/10/2016
Trong khi cả lớp đang nhắc giúp thì có 1 thằng phá đám thôi rồi. Thằng Minh lại bắt đầu tấn công:" Phải nói là 2 ta chia tay đi. À không nói là chúng ta nên kết thúc tại
đây hoặc là Trọng yêu người khác mất rồi, Kiều thông cảm cho Trọng nhé".
Cả lớp nghe xong thì chạy lại bịt mồm thằng Minh lại không cho nó phát biểu thêm câu vô nghĩa nào nữa.Khổ thật, ngập ngừng mãi, thằng Nhân mới nói được câu:
- Nhân..à Trọng......thích Kiều. Ánh trăng này sẽ minh chứng cho tình yêu 2 chúng ta.
Thôi khỏi đi, tớ lúc đấy nghe xong cũng chẳng còn nghĩ được gì.
Giờ ra chơi không biết làm sao mà tớ mệt quá, nằm dài ra bàn, mắt nhắm chặt vào không mở ra được. Tự nhiên thấy trời tối lại, lại còn có cái gì đụng vào chán nữa, êu ơi mêm ơi là mềm, mát ơi là mát, sướng ơi là sướng. Đấy tớ mở mắt ra xem là cái gì đang ở trước mặt tớ mà ngộp thở ngay tức khắc, máu ngừng chảy, tim ngừng đập, thôi cứ cho là tớ đã chết trong cái giây phút ấy cũng được. Trời ạ, sao mặt thằng Nhân to một cách kì diệu thế nhể, hình như, hình như thôi nhá là má thằng Nhân áp vào trán tớ. Chết dở, có khi nào tớ bị mê sảng không, mà mê gì mà kì cục thế này. Tớ còn nghe thằng Nhân nói:
- Làm gì mà nóng thế này, ốm rồi hả????
Tớ giật mình đẩy nó ra xa rồi úp mạt xuống bàn, che mặt lại không thì tớ bốc hảo mất, thằng chó nó làm cái trò khỉ gì trước bàn dân thiên hạ thế này, không thể chấp nhận được, tớ nói nhỏ:
- Kệ tao mày biến ra chỗ khác chơi đi.
Khổ thế cơ chứ, nó ứ thèm đi, cứ ngồi đấy chống tay vào má nhìn tớ. Tớ thỉnh thoảng quay ra xem nó đi chưa mà cứ thấy cái mặt nó đập ngay vào mắt tớ. Mấy lần đầu tớ ngại không dám nói gì nhưng mà cứ nhu thế mày thì tớ sống làm sao. Trời ạ, Nhân muốn Phương sống sao?????
Đúng lúc đấy tớ nghe thấy cái giọng oanh tạc rõ quen, muôn đời muôn thuở không thế quên được:
- Thằng chó mày ra ngay, mày đã, đang và sẽ làm gì ấy của tao. Hả, hả, hả????
Thằng Minh chạy lại đẩy thằng Nhân ra, Thế mà thằng Nhân dai như đỉa không đi, còn cười nham hiểm hỏi:
- Ấy của mày là cái gì, tiếng địa phương à, lần đầu tao nghe đấy.
- Mày trật tự rồi biến đi, ai cho mày tự tiện đựng vào ấy của tao, cút ngay .
Thằng Minh dở thế nhỉ, ấy là cái gì, mà thằng Nhân đụng vào bao giờ mà giờ tự nhiên tớ đang mệt lại lôi ra mà chửi nhau.
- Kệ mày giải thích ấy của mày là gì đi rồi tao ra, cứ tù từ cho khoai nó nhừ, mày sồn sồn lên là nó nát hết bây giờ.
- Ấy của tao là .....bạn của tao. Sao mày cứ tự tiện đụng chân đụng tay vào bạn tao thế, nhân lúc nó đang không khỏe mà mày định dở trò mất nết mất dạỵ ra đây à.
- Tao thích ngồi đâu thì tao ngồi, liên quan tới mày à. Ấy mày chẳng lẽ không phải ấy tao.
Thằng Nhân nói mà cứ như chọc tức thằng Minh ấy.
Khổ, cãi qua cãi lại trống vào lớp mịa nó luôn. Hai thằng lại mặt nặng mày nhẹ về chỗ, vốn cái thước kẻ xưa kia đặt ở giữa đã bỏ đi từ cách đây 1 tháng thì giờ lại được đặt lại. thế chứ lại, chúng nó lớp 9 hay 9 tuổi ấy nhể, nhiều lúc thấy thắc mắc vãi ra.
Tớ hôm ấy ngồi trong lớp hắt xì liên tục, hắt lên hắt xuống, hắt trái hắt phải rũ rượi cả người. Mệt, không biết cái thằng tiên sư nào nhắc mà lắm thế. Bà nó chứ, lắm mồm vãi
Cả lớp nghe xong thì chạy lại bịt mồm thằng Minh lại không cho nó phát biểu thêm câu vô nghĩa nào nữa.Khổ thật, ngập ngừng mãi, thằng Nhân mới nói được câu:
- Nhân..à Trọng......thích Kiều. Ánh trăng này sẽ minh chứng cho tình yêu 2 chúng ta.
Thôi khỏi đi, tớ lúc đấy nghe xong cũng chẳng còn nghĩ được gì.
Giờ ra chơi không biết làm sao mà tớ mệt quá, nằm dài ra bàn, mắt nhắm chặt vào không mở ra được. Tự nhiên thấy trời tối lại, lại còn có cái gì đụng vào chán nữa, êu ơi mêm ơi là mềm, mát ơi là mát, sướng ơi là sướng. Đấy tớ mở mắt ra xem là cái gì đang ở trước mặt tớ mà ngộp thở ngay tức khắc, máu ngừng chảy, tim ngừng đập, thôi cứ cho là tớ đã chết trong cái giây phút ấy cũng được. Trời ạ, sao mặt thằng Nhân to một cách kì diệu thế nhể, hình như, hình như thôi nhá là má thằng Nhân áp vào trán tớ. Chết dở, có khi nào tớ bị mê sảng không, mà mê gì mà kì cục thế này. Tớ còn nghe thằng Nhân nói:
- Làm gì mà nóng thế này, ốm rồi hả????
Tớ giật mình đẩy nó ra xa rồi úp mạt xuống bàn, che mặt lại không thì tớ bốc hảo mất, thằng chó nó làm cái trò khỉ gì trước bàn dân thiên hạ thế này, không thể chấp nhận được, tớ nói nhỏ:
- Kệ tao mày biến ra chỗ khác chơi đi.
Khổ thế cơ chứ, nó ứ thèm đi, cứ ngồi đấy chống tay vào má nhìn tớ. Tớ thỉnh thoảng quay ra xem nó đi chưa mà cứ thấy cái mặt nó đập ngay vào mắt tớ. Mấy lần đầu tớ ngại không dám nói gì nhưng mà cứ nhu thế mày thì tớ sống làm sao. Trời ạ, Nhân muốn Phương sống sao?????
Đúng lúc đấy tớ nghe thấy cái giọng oanh tạc rõ quen, muôn đời muôn thuở không thế quên được:
- Thằng chó mày ra ngay, mày đã, đang và sẽ làm gì ấy của tao. Hả, hả, hả????
Thằng Minh chạy lại đẩy thằng Nhân ra, Thế mà thằng Nhân dai như đỉa không đi, còn cười nham hiểm hỏi:
- Ấy của mày là cái gì, tiếng địa phương à, lần đầu tao nghe đấy.
- Mày trật tự rồi biến đi, ai cho mày tự tiện đựng vào ấy của tao, cút ngay .
Thằng Minh dở thế nhỉ, ấy là cái gì, mà thằng Nhân đụng vào bao giờ mà giờ tự nhiên tớ đang mệt lại lôi ra mà chửi nhau.
- Kệ mày giải thích ấy của mày là gì đi rồi tao ra, cứ tù từ cho khoai nó nhừ, mày sồn sồn lên là nó nát hết bây giờ.
- Ấy của tao là .....bạn của tao. Sao mày cứ tự tiện đụng chân đụng tay vào bạn tao thế, nhân lúc nó đang không khỏe mà mày định dở trò mất nết mất dạỵ ra đây à.
- Tao thích ngồi đâu thì tao ngồi, liên quan tới mày à. Ấy mày chẳng lẽ không phải ấy tao.
Thằng Nhân nói mà cứ như chọc tức thằng Minh ấy.
Khổ, cãi qua cãi lại trống vào lớp mịa nó luôn. Hai thằng lại mặt nặng mày nhẹ về chỗ, vốn cái thước kẻ xưa kia đặt ở giữa đã bỏ đi từ cách đây 1 tháng thì giờ lại được đặt lại. thế chứ lại, chúng nó lớp 9 hay 9 tuổi ấy nhể, nhiều lúc thấy thắc mắc vãi ra.
Tớ hôm ấy ngồi trong lớp hắt xì liên tục, hắt lên hắt xuống, hắt trái hắt phải rũ rượi cả người. Mệt, không biết cái thằng tiên sư nào nhắc mà lắm thế. Bà nó chứ, lắm mồm vãi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.