Chương 6: Đồ Ăn Free
sóc bay
27/09/2016
Sao mãi mà thằng Nhân không hồi âm hay nó thấy thế nên sợ
phải bỏ tiền ra, thằng này giờ mới phát hiện ra 1 tính nữa của nó: kẹt
xỉ. Thế là tớ quay lại, dở khóc dở cười luôn, thằng Minh đang cố lấy tờ
giấy trên tay thằng Nhân. Tớ liền xin phép cô ra ngoài, vòng qua bàn 2
thằng trẻ trâu lấy tờ giấy vứt thùng rác, thế là xong. Thằng Minh nhìn
tớ nghi nghi rồi nhìn thằng Nhân như kiểu mày không khai ra bố giết mày
ấy. Kinh thật!Đến lúc về, thằng Nhân đưa vở cho tớ, tớ ngạc
nhiên đúng vở của tớ mà, tớ nhờ con Thỏ chép hộ cơ mà, sao giờ lại thế
này, chẳng kịp để tớ nói gì thằng Nhân bỏ đi luôn. Êu ơi công nhận chữ
con trai j mà đẹp thế này, tự nhiên sao thấy có lỗi với bạn thế nhỉ.
Hôm sau trước mặt tớ là bánh mì, sôi, sữa, choáng quá đáng quá thể....1 đống la liệt trên bàn, có mấy đứa vô duyên chạy vào hôi thì bị nhân đánh cho 1 trận, còn có thuốc nhỏ mắt, canxi và nước ép uống giữa giờ. Thế nào mà tớ cứ định lấy cái j ăn thì thàng Minh ở đâu nó lại đến lấy mất có điên không cơ chứ, thằng Nhân thì nó cứ đi đâu không biết nó mà ở đây thì thằng Minh chết. 1 lúc sau thằng Nhân về với 1 đống đồ ăn trên tay, nhìn sướng hết cả người. Nhưng thằng Minh lại sao ấy, cầm nguyên cả cái hộp bút vứt vào tớ, nhẹ thôi, trông cứ như chả còn tí sức náo nữa ấy.
Nó đi vệ sinh rồi, chắc chắn luôn, nhìn cái mặt khó tiêu lắm.
Ra chơi thấy em nào xinh xinh thập thò ngoài cửa, em Hà đấy đến đây làm j nhỉ. Tay cầm 1 đóng đồ ăn luôn, khiếp các anh trong lớp nháo nhác hết lên, em cũng ngại, bảo tìm anh Nhân. Úi giời số đào hoa thế ko biết, gái theo về tận lớp, lại còn là hot face hẳn hoi. Đúng lúc anh Nhân lên nhìn thấy em Hà liền chạy lại đỡ lấy đóng đò ăn trên tay em, chắc sợ em đau tay. Cả lớp ồ lên phấn khích, tớ cũng thò mặt ra xem. Mặt Nhân lạnh băng luôn, chắc nó ngại nên thế, thực ra trong lòng thì đang nở hoa toe toét.
Thằng Minh nhìn thấy thế thì chạy ra ôm vai bá cổ chúc mừng nồng nhiệt, cứ như kiểu mai thằng Nhân nó lấy vợ luôn rồi ấy, trông dở cả 1 vùng. Thằng Nhân lặng lẽ đặt tối đồ ăn xuống trước mặt tớ rồi ngồi vào bàn làm bài.
Ầy sướng thế, tớ định ăn mà nghĩ lại, em Hà mang cái túi đồ ăn này lên đây, thằng Nhân nó lấy, thế thì là của em Hà cho anh nhân nhưng anh Nhân thấy không mất tiền liền cho người bệnh là tớ, thế là không phải bỏ tiền túi, khinh thật ấy, thằng này không ngu đâu, nhưng may mà tớ khôn gần bằng nó.
Tớ đấu tranh tư tưởng không thèm ăn, chả có thành ý j cả, ăn vào lại phát bệnh thật ra đấy. Thằng Minh thấy thế hơi:
- Mày không ăn cho tao nhá??
Tớ gật mạnh 1 phát như kiểu sắp gãy cổ luôn. Thằng Nhân thấy thế nhưng cũng không nói gì. Nó viết giấy đưa tớ: Sao mày ko ăn đi.
Tớ: Có phải mày mua đâu mà tao ăn nổi.
Nhân: Không tao thì thằng chết tiệt nào mua cho mày.
Tớ: Tao tưởng em Hà mua mày không ăn nên cho tao.
Nhân; Đâu tao đang cầm vào cho mày thì buồn đi vệ sinh mà con bé nó cứ lẽo đẽo theo sau nên tao mới nhờ nó mang lên cho đỡ mệt. Chứ cái đóng đấy toàn tiền tao thôi đấy.
Gì cơ, chỗ đấy phải gần 200 nghìn đấy, không suy nghĩ nhiều, tớ chạy lại giật cái đống đồ ăn chỗ thằng Minh về. Còn lâu tớ mới cho nó. Mơ đi. Thằng Minh trông như thằng chuẩn bị phát bệnh ấy.
Hôm sau trước mặt tớ là bánh mì, sôi, sữa, choáng quá đáng quá thể....1 đống la liệt trên bàn, có mấy đứa vô duyên chạy vào hôi thì bị nhân đánh cho 1 trận, còn có thuốc nhỏ mắt, canxi và nước ép uống giữa giờ. Thế nào mà tớ cứ định lấy cái j ăn thì thàng Minh ở đâu nó lại đến lấy mất có điên không cơ chứ, thằng Nhân thì nó cứ đi đâu không biết nó mà ở đây thì thằng Minh chết. 1 lúc sau thằng Nhân về với 1 đống đồ ăn trên tay, nhìn sướng hết cả người. Nhưng thằng Minh lại sao ấy, cầm nguyên cả cái hộp bút vứt vào tớ, nhẹ thôi, trông cứ như chả còn tí sức náo nữa ấy.
Nó đi vệ sinh rồi, chắc chắn luôn, nhìn cái mặt khó tiêu lắm.
Ra chơi thấy em nào xinh xinh thập thò ngoài cửa, em Hà đấy đến đây làm j nhỉ. Tay cầm 1 đóng đồ ăn luôn, khiếp các anh trong lớp nháo nhác hết lên, em cũng ngại, bảo tìm anh Nhân. Úi giời số đào hoa thế ko biết, gái theo về tận lớp, lại còn là hot face hẳn hoi. Đúng lúc anh Nhân lên nhìn thấy em Hà liền chạy lại đỡ lấy đóng đò ăn trên tay em, chắc sợ em đau tay. Cả lớp ồ lên phấn khích, tớ cũng thò mặt ra xem. Mặt Nhân lạnh băng luôn, chắc nó ngại nên thế, thực ra trong lòng thì đang nở hoa toe toét.
Thằng Minh nhìn thấy thế thì chạy ra ôm vai bá cổ chúc mừng nồng nhiệt, cứ như kiểu mai thằng Nhân nó lấy vợ luôn rồi ấy, trông dở cả 1 vùng. Thằng Nhân lặng lẽ đặt tối đồ ăn xuống trước mặt tớ rồi ngồi vào bàn làm bài.
Ầy sướng thế, tớ định ăn mà nghĩ lại, em Hà mang cái túi đồ ăn này lên đây, thằng Nhân nó lấy, thế thì là của em Hà cho anh nhân nhưng anh Nhân thấy không mất tiền liền cho người bệnh là tớ, thế là không phải bỏ tiền túi, khinh thật ấy, thằng này không ngu đâu, nhưng may mà tớ khôn gần bằng nó.
Tớ đấu tranh tư tưởng không thèm ăn, chả có thành ý j cả, ăn vào lại phát bệnh thật ra đấy. Thằng Minh thấy thế hơi:
- Mày không ăn cho tao nhá??
Tớ gật mạnh 1 phát như kiểu sắp gãy cổ luôn. Thằng Nhân thấy thế nhưng cũng không nói gì. Nó viết giấy đưa tớ: Sao mày ko ăn đi.
Tớ: Có phải mày mua đâu mà tao ăn nổi.
Nhân: Không tao thì thằng chết tiệt nào mua cho mày.
Tớ: Tao tưởng em Hà mua mày không ăn nên cho tao.
Nhân; Đâu tao đang cầm vào cho mày thì buồn đi vệ sinh mà con bé nó cứ lẽo đẽo theo sau nên tao mới nhờ nó mang lên cho đỡ mệt. Chứ cái đóng đấy toàn tiền tao thôi đấy.
Gì cơ, chỗ đấy phải gần 200 nghìn đấy, không suy nghĩ nhiều, tớ chạy lại giật cái đống đồ ăn chỗ thằng Minh về. Còn lâu tớ mới cho nó. Mơ đi. Thằng Minh trông như thằng chuẩn bị phát bệnh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.