Chương 1: Chia Tay
phuong195195
10/05/2021
- Chia tay.
- Lý do?
- Em không giống con gái, anh không muốn có một người yêu mà lúc nào cũng bị người khác hiểu lầm là con trai!!
Ha, được lắm, dám nói cô không giống con gái à. Cô bực mình, đưa tay lên xắn tay áo, dần cho Trịnh Gia Vũ một trận te tua.
- Ok, chia tay thì chia tay. Mong cậu tìm được một người yêu đến gió thổi cũng bay.
Thích chia tay thì chia tay, nhưng trước tiên cô cũng cần xả giận chứ, đâu thể chia tay một cách mất mặt như thế được.
Trịnh Gia Vũ nằm lì dưới đất, toàn thân ê ẩm không đứng dậy nổi.
Trên cành cây....
- Huhu... Đồ khốn, dám bảo tôi không giống con gái, khốn nạn... Huhuhu.
Cô ngồi trên cây, khóc nức nở. Dám chia tay vì lí do khốn nạn như thế, lòng cô sao có thể không đau chứ.
Bỗng phía dưới có cảm giác lạ, cô cảm thấy thân cây run run. Cô ngó xuống thấy một thân ảnh đang đạp cây, chơi vơi mất đà cô ngã oạch xuống đất.
- Mẹ kiếp, đứa nào đạp cây!??
Cô xoa xoa mông, dáo dác tìm người đạp cây.
Bố tổ, đứa nào rảnh thế không biết, bà đang khóc mà dám đạp cây.
- Tôi đạp.
Giọng nói vang lên. Cô quay sang nhìn... định mệnh, là lớp trưởng.
Vốn dĩ cô muốn dần cho người rung cây 1 trận nhớ đời vì dám động đến cô, nhưng khi nhìn thấy tên lớp trưởng kia chỉ đành nén cục tức xuống đáy bụng, dùng giọng hậm hực.
- Dũng cảm quá ta, hại người ta ngã còn nghênh ngang trình mặt.
Làm sai còn mặt dày như thế.
Anh liếc mắt nhìn cô, giọng khinh bỉ.
- Trèo cây của trường, phá hoại của công, theo lí thì lên phòng hiệu trưởng uống lá chè xanh. Còn dám dùng giọng điệu đó với tôi.
Cạn lời. Lí lẽ của lớp trưởng quả không sai bao giờ. Về độ điên của lớp trưởng cô khỏi cần so. Bởi độ điên của anh ta đang ở level max, còn cô, cô sau anh ta tận một bậc cơ mà.
Cô phủi phủi bụi trên người, đứng dậy.
- Vâng, là tôi sai. Lớp trưởng luôn đúng!!
Anh ném cho cô khăn giấy.
- Lau nước mắt đi, nhìn như quỷ.
Ném cho cô khăn xong thì liền bước đi. Trong khoảnh khắc dáng vẻ đó làm cô nghĩ đến ông bụt trong Tấm Cám, nghĩ đến đó cô ngớ người, gạt hết suy nghĩ cũng nước mắt đi. Bụt gì chứ, con trai con đứa gì mà đanh đá, vô duyên, giống mẹ Cám thì đúng hơn.
Giờ vào lớp.....
Reng... Reng....
- Cả lớp, đứng!!
Giáo viên chủ nhiệm từ từ bước vào.
- Ngồi xuống đi.
Cả lớp ngồi xuống, cô nhìn giáo viên từ đầu đến chân, từ chân lên đầu. Oh!! Sau một mùa hè mà cô giáo béo hẳn lên.
- Phùng Linh Đan, em nhìn cô gì mà ghê thế!!
Cả lớp quay sang nhìn cô, thành phần nổi bật của lớp, đứng trong top 10 của trường về mọi lĩnh vực: quậy phá, nghịch ngợm, điên khùng, học tập, thể thao.... Và chiều cao 1m55 đáng tội nghiệp của cô gái.
- Em chỉ soi xem năm nay cô béo hơn năm ngoái bao nhiêu kg thôi mà.
- Hơn 5kg, em không cần soi nữa.
- Vâng_cô ngán ngẩm trả lời, cứ tiến độ tăng cân này chẳng mấy chốc cô giáo lăn nhanh hơn đi quá. Haha!!
- Năm nay có một học sinh mới chuyển vào lớp ta _giáo viên dõng dạc tuyên bố.
- Ai đấy cô??_bắt đầu có tiếng lao nhao.
- Em vào đi.
Một chàng trai bước vào, chuyên mục vina soi bắt đầu.
- Ồ, trắng như con gái. _Cô là đứa comment đầu tiên.
Chưa dứt câu thì tên lớp trưởng ở bàn dưới xen vào.
- Cậu con gái mà có trắng nổi như người ta đâu, so thế chẳng khác gì làm mất danh dự của bọn con gái.
Cô nuốt uất ức vào trong, tim gan phèo phổi như sôi lên. Định mệnh, sao hôm nay lớp trưởng lắm lời thế không biết. Mấy thành phần trong lớp gần đó nghe được đối đáp kia cũng nén bi thương cho Phùng Linh Đan, không dám cười dù chỉ nửa tiếng, nhưng do không nhịn được mà bật cười thành từng tiếng nhỏ. Ngọn lửa bực bội trong Phùng Linh Đan càng ngày càng dữ dội.
Cô quay ngoắt lên bảng, không để ý nữa.
- Em giới thiệu đi.
- Mình tên Nhật Lãng, cứ gọi mình là Lãng.
- Để cô giới thiệu với em một vài thành phần của lớp nhé. Đầu tiên là lớp trưởng: Vệ Đường.
Tèn... Tén.. Tèn... Ten....
Tiếng nhạc từ đâu vang lên, lớp trưởng đứng dậy hiên ngang tay vỗ ngực, mặt vênh lên.
- Xin chào, tớ là lớp trưởng đại nhân.
Tất nhiên dứt câu kia thì Phùng Linh Đan ở bàn trên bĩu môi nhẹ.
- Lớp trưởng đại nhân cơ à? Vênh ít thôi!!!
Cô giáo không để ý, tiếp tục màn giới thiệu.
- Thứ 2,thành phần khủng bố, kiêm bảo vệ, lớp phó học tập của lớp: Phùng Linh Đan.
Lần này không có nhạc, cô đứng dậy, mỉm cười e thẹn chào.
- Tớ là Phùng Linh Đan nhé, nữ sinh dịu dàng nhất trường.
Chưa ai kịp cảnh báo, phẫn nộ đã ném đầy đầu cô.
Cô giáo giả bộ bày bộ mặt chán nản, buông một câu châm chọc rồi dời đi.
- Em tự tìm chỗ nhé, sắp vào giờ rồi. Trong lớp này ai cũng có thể là người em có thể thân tuy nhiên tránh xa Phùng Linh Đan một chút, bé con đó em mà lại gần sẽ hư theo, cô không muốn đau đầu thêm nữa đâu.
Phùng Linh Đan mặt méo xệch, cô à, sao cô lỡ bêu xấu em thế!!
Nhật Lãng tròng mắt hơi hướng về con người vừa giới thiệu là nữ sinh hiền nhất trường mà trong lòng có chút buồn cười, chả hiểu sao cô nàng này bị giáo viên lên án ghê thế. Nhật Lãng cũng không mấy để ý, cắp cặp lò dò tìm chỗ ngồi.
- Lý do?
- Em không giống con gái, anh không muốn có một người yêu mà lúc nào cũng bị người khác hiểu lầm là con trai!!
Ha, được lắm, dám nói cô không giống con gái à. Cô bực mình, đưa tay lên xắn tay áo, dần cho Trịnh Gia Vũ một trận te tua.
- Ok, chia tay thì chia tay. Mong cậu tìm được một người yêu đến gió thổi cũng bay.
Thích chia tay thì chia tay, nhưng trước tiên cô cũng cần xả giận chứ, đâu thể chia tay một cách mất mặt như thế được.
Trịnh Gia Vũ nằm lì dưới đất, toàn thân ê ẩm không đứng dậy nổi.
Trên cành cây....
- Huhu... Đồ khốn, dám bảo tôi không giống con gái, khốn nạn... Huhuhu.
Cô ngồi trên cây, khóc nức nở. Dám chia tay vì lí do khốn nạn như thế, lòng cô sao có thể không đau chứ.
Bỗng phía dưới có cảm giác lạ, cô cảm thấy thân cây run run. Cô ngó xuống thấy một thân ảnh đang đạp cây, chơi vơi mất đà cô ngã oạch xuống đất.
- Mẹ kiếp, đứa nào đạp cây!??
Cô xoa xoa mông, dáo dác tìm người đạp cây.
Bố tổ, đứa nào rảnh thế không biết, bà đang khóc mà dám đạp cây.
- Tôi đạp.
Giọng nói vang lên. Cô quay sang nhìn... định mệnh, là lớp trưởng.
Vốn dĩ cô muốn dần cho người rung cây 1 trận nhớ đời vì dám động đến cô, nhưng khi nhìn thấy tên lớp trưởng kia chỉ đành nén cục tức xuống đáy bụng, dùng giọng hậm hực.
- Dũng cảm quá ta, hại người ta ngã còn nghênh ngang trình mặt.
Làm sai còn mặt dày như thế.
Anh liếc mắt nhìn cô, giọng khinh bỉ.
- Trèo cây của trường, phá hoại của công, theo lí thì lên phòng hiệu trưởng uống lá chè xanh. Còn dám dùng giọng điệu đó với tôi.
Cạn lời. Lí lẽ của lớp trưởng quả không sai bao giờ. Về độ điên của lớp trưởng cô khỏi cần so. Bởi độ điên của anh ta đang ở level max, còn cô, cô sau anh ta tận một bậc cơ mà.
Cô phủi phủi bụi trên người, đứng dậy.
- Vâng, là tôi sai. Lớp trưởng luôn đúng!!
Anh ném cho cô khăn giấy.
- Lau nước mắt đi, nhìn như quỷ.
Ném cho cô khăn xong thì liền bước đi. Trong khoảnh khắc dáng vẻ đó làm cô nghĩ đến ông bụt trong Tấm Cám, nghĩ đến đó cô ngớ người, gạt hết suy nghĩ cũng nước mắt đi. Bụt gì chứ, con trai con đứa gì mà đanh đá, vô duyên, giống mẹ Cám thì đúng hơn.
Giờ vào lớp.....
Reng... Reng....
- Cả lớp, đứng!!
Giáo viên chủ nhiệm từ từ bước vào.
- Ngồi xuống đi.
Cả lớp ngồi xuống, cô nhìn giáo viên từ đầu đến chân, từ chân lên đầu. Oh!! Sau một mùa hè mà cô giáo béo hẳn lên.
- Phùng Linh Đan, em nhìn cô gì mà ghê thế!!
Cả lớp quay sang nhìn cô, thành phần nổi bật của lớp, đứng trong top 10 của trường về mọi lĩnh vực: quậy phá, nghịch ngợm, điên khùng, học tập, thể thao.... Và chiều cao 1m55 đáng tội nghiệp của cô gái.
- Em chỉ soi xem năm nay cô béo hơn năm ngoái bao nhiêu kg thôi mà.
- Hơn 5kg, em không cần soi nữa.
- Vâng_cô ngán ngẩm trả lời, cứ tiến độ tăng cân này chẳng mấy chốc cô giáo lăn nhanh hơn đi quá. Haha!!
- Năm nay có một học sinh mới chuyển vào lớp ta _giáo viên dõng dạc tuyên bố.
- Ai đấy cô??_bắt đầu có tiếng lao nhao.
- Em vào đi.
Một chàng trai bước vào, chuyên mục vina soi bắt đầu.
- Ồ, trắng như con gái. _Cô là đứa comment đầu tiên.
Chưa dứt câu thì tên lớp trưởng ở bàn dưới xen vào.
- Cậu con gái mà có trắng nổi như người ta đâu, so thế chẳng khác gì làm mất danh dự của bọn con gái.
Cô nuốt uất ức vào trong, tim gan phèo phổi như sôi lên. Định mệnh, sao hôm nay lớp trưởng lắm lời thế không biết. Mấy thành phần trong lớp gần đó nghe được đối đáp kia cũng nén bi thương cho Phùng Linh Đan, không dám cười dù chỉ nửa tiếng, nhưng do không nhịn được mà bật cười thành từng tiếng nhỏ. Ngọn lửa bực bội trong Phùng Linh Đan càng ngày càng dữ dội.
Cô quay ngoắt lên bảng, không để ý nữa.
- Em giới thiệu đi.
- Mình tên Nhật Lãng, cứ gọi mình là Lãng.
- Để cô giới thiệu với em một vài thành phần của lớp nhé. Đầu tiên là lớp trưởng: Vệ Đường.
Tèn... Tén.. Tèn... Ten....
Tiếng nhạc từ đâu vang lên, lớp trưởng đứng dậy hiên ngang tay vỗ ngực, mặt vênh lên.
- Xin chào, tớ là lớp trưởng đại nhân.
Tất nhiên dứt câu kia thì Phùng Linh Đan ở bàn trên bĩu môi nhẹ.
- Lớp trưởng đại nhân cơ à? Vênh ít thôi!!!
Cô giáo không để ý, tiếp tục màn giới thiệu.
- Thứ 2,thành phần khủng bố, kiêm bảo vệ, lớp phó học tập của lớp: Phùng Linh Đan.
Lần này không có nhạc, cô đứng dậy, mỉm cười e thẹn chào.
- Tớ là Phùng Linh Đan nhé, nữ sinh dịu dàng nhất trường.
Chưa ai kịp cảnh báo, phẫn nộ đã ném đầy đầu cô.
Cô giáo giả bộ bày bộ mặt chán nản, buông một câu châm chọc rồi dời đi.
- Em tự tìm chỗ nhé, sắp vào giờ rồi. Trong lớp này ai cũng có thể là người em có thể thân tuy nhiên tránh xa Phùng Linh Đan một chút, bé con đó em mà lại gần sẽ hư theo, cô không muốn đau đầu thêm nữa đâu.
Phùng Linh Đan mặt méo xệch, cô à, sao cô lỡ bêu xấu em thế!!
Nhật Lãng tròng mắt hơi hướng về con người vừa giới thiệu là nữ sinh hiền nhất trường mà trong lòng có chút buồn cười, chả hiểu sao cô nàng này bị giáo viên lên án ghê thế. Nhật Lãng cũng không mấy để ý, cắp cặp lò dò tìm chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.