Chương 2: Trả Quần Cho Tôi!!
phuong195195
10/05/2021
Trên hành lang tầng 2.
- Đường!!! Trả quần cho tôi!!!!_Tiếng Phùng Linh Đan vang vọng từ phòng thay đồ.
Định mệnh lớp trưởng, sắp sến giờ thể dục mà dám chôm đồ của cô, cô biết lấy gì thay đây??
- Ăn nói cho đoàng hoàng, tôi lấy quần của cậu à??
Là anh vô tình "nhặt" được trong tủ đồ của cô. Anh có chôm của cô đâu.
- Ừ thì cậu không lấy, mau mau trả cho tôi.
- Trả cho cậu cũng dễ thôi, hối lộ tôi gì đó đi rồi tôi trả.
Vô lại, quá mức vô lại. Đã ăn cướp còn la làng, đã chôm đồ cô còn bắt cô hối lộ.
- Cậu có biết lí lẽ không? Lấy đồ của con gái còn hùng hồn mạnh miệng. Mau trả đồ!!!
Đùa chứ, dù gì tóc cô cũng dài, trong giấy khai sinh giới tính xác nhận là con gái. Dù nhiều khi do tính cách gọi là lai lai con trai nhưng 99% là con gái. Có tên con trai nào mà chộm cả quần con gái??
- Thế là không muốn lấy quần? Được rồi thế thì tôi đi đây.
Tiếng nói vừa dứt thì Vệ Đường xoay người rời đi.
Phùng Linh Đan trong phòng thay đồ nghe thấy bước chân người kia rời đi mà không khỏi cảm thán, lập tức hấp tấp mà kêu lên.
- Cậu muốn thế nào?
Nếu như không phải ông thầy thể dục ghê gớm thì còn lâu cô mới chịu xuống nước như này.
Vệ Đường xoay người lại, trên môi nở nụ cười đắc ý tuy nhiên vẫn làm ra vẻ nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc.
- Tối nay đi trà sữa, dĩ nhiên là cậu trả tiền.
Phùng Linh Đan khóc không ra nước mắt. Tiền tiêu vặt tháng này của cô phải tính sao đây?? Hic hic.... Ai trả công bằng cho cô??
- Thế nào? Có đồng ý không?
- Được. Mau trả quần cho tôi.
Anh đáp quần trả cô.
- Nhớ tối nay đấy, cậu mà chuồn thì biết tay tôi.
_________
- Bố mẹ! Con ra ngoài chút nhé_Cô vừa đeo giày, vừa nói vọng vào.
Có tiếng mẹ cô vọng ra.
- Nhớ về sớm đấy. Tài thật, cái nhà này mãi rồi thành quen, anh đi, em cũng đi.
Cô cười khổ, lấy túi xách rồi bước ra ngoài.
Tâm trạng cô không tốt, cô mới chia tay xong, lồng ngực trái của cô vẫn còn cảm giác đau nhức. Chả biết tháng này thế nào nữa. Đầu tháng thì bị tên khốn gọi ra chia tay, hôm nay bị lớp trưởng chôm quần rồi bắt cô bao trà sữa? Chắc tháng này cô ra đường bị ma quỷ nào ám rồi, mai phải đốt vía thôi
- Hù!!!!
Cô lườm người trước mặt.
- Hù cái gì mà hù!?
- Gắt thế!! Tôi đợi cậu hơi lâu rồi đấy.
Cô nhìn anh, suy nghĩ thế nào cô kéo tay anh đi về phía ngược lại. Đưa ra cái ý niệm táo bạo mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
- Chúng ta đi uống rượu.
- Ớ!! Rượu là rượu thế nào? Đi trà sữa!!
___
- Chủ quán, cho cháu 2 chai rượu_cô vừa bước vào quán, vừa gọi đồ.
- Cháu bé!!! Chú không bán rượu cho trẻ con.
Lửa giận nhen nhóm trong lòng, cô là học sinh cuối cấp, ngày sinh nhật cũng đã qua, cô có quyền của một công dân rồi.
- Cháu có chỗ nào trông giống trẻ con??
Anh đứng bên cạnh tủm tỉm cười, khẽ ho nhẹ.
- Là chiều cao 1m55 đấy_nói rồi quay sang chủ quán.
- Chú ơi, bé này gọi cho cháu!!
Cục tức càng ngày càng lên cao...
- À,... Đợi một chút_chủ quán như hiểu ra, lập tức vào lấy đồ, một lúc sau mang đồ ăn với rượu lên.
___
- Này!! Đừng uống nữa, cậu say rồi.
Anh ngán ngẩm nhìn cô, con sâu rượu là đây chứ đâu.
Cô vẫn lấy rượu, uống như nước.
- Tôi...muốn...uống...ợ... Đáng ghét, hết rượu rồi!!
- 3 chai rồi!! Uống nữa tôi ăn nói sao với ba mẹ cậu.
Nãy uống rượu còn sặc, kêu lần đầu uống mà loéng cái liền tù tì 3 chai.
- Cái đấy....ợ... Tôi tự lo.
- Đan, sao lại ở đây?
Giọng nói con trai vang lên, anh và cô đều ngoảnh lại nhìn. Trước mặt là một thanh niên khoảng 21 tuổi. Cô không quan tâm, lại hét lên.
- Rượu, rượu, 2 chai rượu.
Người kia phát hỏa nhìn cô, đặt tiền xuống bàn rồi kéo cô đi trước mặt anh.
- Đi, chúng ta đi. Chưa gì đã thành bộ dạng này, lâu lắm anh không quản nên em ngày càng làm càn đúng không? Tối nay qua phòng anh, anh nhất quyết phải chỉnh em.
Cô dựt tay ra, mơ màng.
- Không, em.. Em không muốn. Hôm nay em không muốn.
Anh nhìn một màn đối thoại trước mặt mình, mắt tròn xoe. Ý niệm đen tối vụt qua trong đầu. Cái gì mà tối nay anh chỉnh em... Rồi thì em không muốn??
- Đường!!! Trả quần cho tôi!!!!_Tiếng Phùng Linh Đan vang vọng từ phòng thay đồ.
Định mệnh lớp trưởng, sắp sến giờ thể dục mà dám chôm đồ của cô, cô biết lấy gì thay đây??
- Ăn nói cho đoàng hoàng, tôi lấy quần của cậu à??
Là anh vô tình "nhặt" được trong tủ đồ của cô. Anh có chôm của cô đâu.
- Ừ thì cậu không lấy, mau mau trả cho tôi.
- Trả cho cậu cũng dễ thôi, hối lộ tôi gì đó đi rồi tôi trả.
Vô lại, quá mức vô lại. Đã ăn cướp còn la làng, đã chôm đồ cô còn bắt cô hối lộ.
- Cậu có biết lí lẽ không? Lấy đồ của con gái còn hùng hồn mạnh miệng. Mau trả đồ!!!
Đùa chứ, dù gì tóc cô cũng dài, trong giấy khai sinh giới tính xác nhận là con gái. Dù nhiều khi do tính cách gọi là lai lai con trai nhưng 99% là con gái. Có tên con trai nào mà chộm cả quần con gái??
- Thế là không muốn lấy quần? Được rồi thế thì tôi đi đây.
Tiếng nói vừa dứt thì Vệ Đường xoay người rời đi.
Phùng Linh Đan trong phòng thay đồ nghe thấy bước chân người kia rời đi mà không khỏi cảm thán, lập tức hấp tấp mà kêu lên.
- Cậu muốn thế nào?
Nếu như không phải ông thầy thể dục ghê gớm thì còn lâu cô mới chịu xuống nước như này.
Vệ Đường xoay người lại, trên môi nở nụ cười đắc ý tuy nhiên vẫn làm ra vẻ nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc.
- Tối nay đi trà sữa, dĩ nhiên là cậu trả tiền.
Phùng Linh Đan khóc không ra nước mắt. Tiền tiêu vặt tháng này của cô phải tính sao đây?? Hic hic.... Ai trả công bằng cho cô??
- Thế nào? Có đồng ý không?
- Được. Mau trả quần cho tôi.
Anh đáp quần trả cô.
- Nhớ tối nay đấy, cậu mà chuồn thì biết tay tôi.
_________
- Bố mẹ! Con ra ngoài chút nhé_Cô vừa đeo giày, vừa nói vọng vào.
Có tiếng mẹ cô vọng ra.
- Nhớ về sớm đấy. Tài thật, cái nhà này mãi rồi thành quen, anh đi, em cũng đi.
Cô cười khổ, lấy túi xách rồi bước ra ngoài.
Tâm trạng cô không tốt, cô mới chia tay xong, lồng ngực trái của cô vẫn còn cảm giác đau nhức. Chả biết tháng này thế nào nữa. Đầu tháng thì bị tên khốn gọi ra chia tay, hôm nay bị lớp trưởng chôm quần rồi bắt cô bao trà sữa? Chắc tháng này cô ra đường bị ma quỷ nào ám rồi, mai phải đốt vía thôi
- Hù!!!!
Cô lườm người trước mặt.
- Hù cái gì mà hù!?
- Gắt thế!! Tôi đợi cậu hơi lâu rồi đấy.
Cô nhìn anh, suy nghĩ thế nào cô kéo tay anh đi về phía ngược lại. Đưa ra cái ý niệm táo bạo mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
- Chúng ta đi uống rượu.
- Ớ!! Rượu là rượu thế nào? Đi trà sữa!!
___
- Chủ quán, cho cháu 2 chai rượu_cô vừa bước vào quán, vừa gọi đồ.
- Cháu bé!!! Chú không bán rượu cho trẻ con.
Lửa giận nhen nhóm trong lòng, cô là học sinh cuối cấp, ngày sinh nhật cũng đã qua, cô có quyền của một công dân rồi.
- Cháu có chỗ nào trông giống trẻ con??
Anh đứng bên cạnh tủm tỉm cười, khẽ ho nhẹ.
- Là chiều cao 1m55 đấy_nói rồi quay sang chủ quán.
- Chú ơi, bé này gọi cho cháu!!
Cục tức càng ngày càng lên cao...
- À,... Đợi một chút_chủ quán như hiểu ra, lập tức vào lấy đồ, một lúc sau mang đồ ăn với rượu lên.
___
- Này!! Đừng uống nữa, cậu say rồi.
Anh ngán ngẩm nhìn cô, con sâu rượu là đây chứ đâu.
Cô vẫn lấy rượu, uống như nước.
- Tôi...muốn...uống...ợ... Đáng ghét, hết rượu rồi!!
- 3 chai rồi!! Uống nữa tôi ăn nói sao với ba mẹ cậu.
Nãy uống rượu còn sặc, kêu lần đầu uống mà loéng cái liền tù tì 3 chai.
- Cái đấy....ợ... Tôi tự lo.
- Đan, sao lại ở đây?
Giọng nói con trai vang lên, anh và cô đều ngoảnh lại nhìn. Trước mặt là một thanh niên khoảng 21 tuổi. Cô không quan tâm, lại hét lên.
- Rượu, rượu, 2 chai rượu.
Người kia phát hỏa nhìn cô, đặt tiền xuống bàn rồi kéo cô đi trước mặt anh.
- Đi, chúng ta đi. Chưa gì đã thành bộ dạng này, lâu lắm anh không quản nên em ngày càng làm càn đúng không? Tối nay qua phòng anh, anh nhất quyết phải chỉnh em.
Cô dựt tay ra, mơ màng.
- Không, em.. Em không muốn. Hôm nay em không muốn.
Anh nhìn một màn đối thoại trước mặt mình, mắt tròn xoe. Ý niệm đen tối vụt qua trong đầu. Cái gì mà tối nay anh chỉnh em... Rồi thì em không muốn??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.