Chương 13: Xa hai năm
Erly
04/01/2021
#30
Lão nhận được giấy gọi nhập ngũ quân sự liền gọi điện báo cho tôi, nghe giọng lão qua điện thoại tôi có thể hình dung biểu cảm nhõng nhẽo của lão là như thế nào.
Chính thức yêu nhau còn chưa tròn một năm thì lão đã phải nhập ngũ hai năm, nghĩ đến có chút buồn nhưng ít ra chúng tôi có quãng thời gian chấn chỉnh bản thân trưởng thành hơn.
Lão nói với tôi rằng lão sợ tôi bên ngoài động lòng với người khác khi cô đơn, vậy nên lão cứ mè nheo đòi đính hôn, chỉ cần chiều lão lần này, sau này chuyện kết hôn lão sẽ để tôi toàn quyền quyết định.
Tôi nói: "Tuổi em lấy chồng sớm sẽ khổ"
Lão nói: "Số anh lấy vợ trễ sẽ tủi"
Tôi nghi hoặc nhìn lão, ái ngại hỏi: "Nói thiệt cho em biết, anh có mưu đồ đúng không?"
Lão như bị tôi nói trúng tim đen, vội tránh né ánh mắt, vẫn cứng miệng tuyên bố: "Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn"
Tôi cười trêu lão: "Vậy quân tử chờ mười năm nữa hãy tính chuyện kết hôn"
Ngay lập tức, lão cau có mếu máo ăn vạ.
Gần ngày phải đầu quân cho đất nước, tôi cùng lão đến tiệm cắt tóc, nhìn lão với đầu tóc ba phân liền cảm thấy nam tính chững chạc hơn hẳn, quả nhiên đã chọn người yêu vẫn nên chọn người đẹp trai một chút, vừa có thể yêu lại vừa có thể ngắm.
Ngày tiễn lão lên đường, lão ôm siết lấy tôi một lúc lâu, dặn dò tôi nhớ tự chăm sóc bản thân, ngoan ngoãn đợi lão về.
Lúc lão còn ở trước mặt, tôi chỉ có thể cười không nói nên lời, lúc xe chở lão rời đi tôi lại mất kiểm soát mà bật khóc, mẹ lão ôm lấy tôi an ủi, nói với tôi ráng đợi hai năm.
Hai năm thật sự rất dài, khoảng thời gian đó tôi nhận được rất nhiều lời tiêu cực, có người nói lão bảnh bao như thế kia nên tôi bị bỏ rơi đúng rồi, lại có người thân quen nói "Chờ nó làm chi, ra quân nó cũng kiếm con khác quen, lúc đó uổng công chờ không"
Tôi luôn có suy nghĩ rằng người đẹp trai sẽ không chung thủy, tôi cũng nghi ngờ vấn đề đó ở lão nhưng tôi muốn mọi thứ phải thật rõ ràng, không thể vì vài suy nghĩ vẩn vơ hay những lời nói vô căn cứ mà ảnh hưởng đến tình cảm của đời mình.
Nếu ngày nào đó lão cũng giống như những người con trai khác thay lòng tôi vẫn sẽ chấp nhận, bởi với tôi, tình yêu nam nữ có hay không đều được.
Chỉ là bên tai nghe người khác nói này nói nọ chuyện không tốt khiến tôi nhất thời bị nhục chí, nhiều lúc buồn tủi cũng không thể kể với ai.
Cứ mỗi chủ nhật, tôi cùng mẹ lão tay xách nách mang đem đủ thứ từ đồ ăn đến vật dụng linh tinh đến căn cứ đóng quân thăm lão.
Nhìn gương mặt cười toe toét của lão mỗi khi gặp nhau, trong lòng tôi cũng được an ủi phần nào.
Lần được về phép mười ngày thăm nhà thì y như rằng mười ngày đó lão đều chạy sang nhà bám dính lấy tôi. Chính nhờ điều đó mà nhiều người từng gán cho tôi những bình luận tiêu cực đều trố mắt ngạc nhiên.
Tôi đi làm văn phòng công ty, mỗi ngày mặc đẹp đều được một anh đẹp trai lái mô tô đưa đón liền trở thành trung tâm ganh tỵ của đồng nghiệp.
Kể cả hàng xóm, láng giềng xung quanh nhìn thấy lão đến nhà tôi liền thay đổi hoàn toàn thái độ, lật mặt khuyên nhủ chúng tôi cố gắng vượt qua giai đoạn này, tôi chỉ cười khinh bỉ trong lòng mà không nói.
Ngày lão ra quân, gương mặt vừa mừng vừa ngạc nhiên của lão khiến tôi không bao giờ quên được, kế hoạch làm bất ngờ của lão bị tôi phát hiện ra nên lão mới có biểu tình như thế.
Trước đó, lão Tam nói với tôi lão nói dối về muộn một ngày để làm bất ngờ cho tôi cảm động, nhân cơ hội cầu hôn. Tôi đương nhiên không thể gả cho lão sớm như vậy nên phải dập tắt ý nghĩ của lão ngay từ đầu.
Khoảnh khắc lão từ căn cứ đi ra, cười ngây ngô đi đến ôm lấy tôi, bao nhiêu ấm ức tủi hờn suốt hai năm bùng phát, tôi bật khóc nức nở trong lòng lão.
Lão im lặng ôm tôi một lúc lâu, khi buông ra tôi thấy mắt mũi lão ửng đỏ.
Thời khắc ấy tôi nhận ra, đợi lão hai năm không hề uổng phí, thời gian trôi qua lâu như vậy đủ để chúng tôi nhận ra tình cảm thật sự trong lòng mình. Lão mặc kệ tất cả để mở lối đến bên tôi, tôi chẳng có lý do nào để ngăn bước lão.
Lão nhận được giấy gọi nhập ngũ quân sự liền gọi điện báo cho tôi, nghe giọng lão qua điện thoại tôi có thể hình dung biểu cảm nhõng nhẽo của lão là như thế nào.
Chính thức yêu nhau còn chưa tròn một năm thì lão đã phải nhập ngũ hai năm, nghĩ đến có chút buồn nhưng ít ra chúng tôi có quãng thời gian chấn chỉnh bản thân trưởng thành hơn.
Lão nói với tôi rằng lão sợ tôi bên ngoài động lòng với người khác khi cô đơn, vậy nên lão cứ mè nheo đòi đính hôn, chỉ cần chiều lão lần này, sau này chuyện kết hôn lão sẽ để tôi toàn quyền quyết định.
Tôi nói: "Tuổi em lấy chồng sớm sẽ khổ"
Lão nói: "Số anh lấy vợ trễ sẽ tủi"
Tôi nghi hoặc nhìn lão, ái ngại hỏi: "Nói thiệt cho em biết, anh có mưu đồ đúng không?"
Lão như bị tôi nói trúng tim đen, vội tránh né ánh mắt, vẫn cứng miệng tuyên bố: "Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn"
Tôi cười trêu lão: "Vậy quân tử chờ mười năm nữa hãy tính chuyện kết hôn"
Ngay lập tức, lão cau có mếu máo ăn vạ.
Gần ngày phải đầu quân cho đất nước, tôi cùng lão đến tiệm cắt tóc, nhìn lão với đầu tóc ba phân liền cảm thấy nam tính chững chạc hơn hẳn, quả nhiên đã chọn người yêu vẫn nên chọn người đẹp trai một chút, vừa có thể yêu lại vừa có thể ngắm.
Ngày tiễn lão lên đường, lão ôm siết lấy tôi một lúc lâu, dặn dò tôi nhớ tự chăm sóc bản thân, ngoan ngoãn đợi lão về.
Lúc lão còn ở trước mặt, tôi chỉ có thể cười không nói nên lời, lúc xe chở lão rời đi tôi lại mất kiểm soát mà bật khóc, mẹ lão ôm lấy tôi an ủi, nói với tôi ráng đợi hai năm.
Hai năm thật sự rất dài, khoảng thời gian đó tôi nhận được rất nhiều lời tiêu cực, có người nói lão bảnh bao như thế kia nên tôi bị bỏ rơi đúng rồi, lại có người thân quen nói "Chờ nó làm chi, ra quân nó cũng kiếm con khác quen, lúc đó uổng công chờ không"
Tôi luôn có suy nghĩ rằng người đẹp trai sẽ không chung thủy, tôi cũng nghi ngờ vấn đề đó ở lão nhưng tôi muốn mọi thứ phải thật rõ ràng, không thể vì vài suy nghĩ vẩn vơ hay những lời nói vô căn cứ mà ảnh hưởng đến tình cảm của đời mình.
Nếu ngày nào đó lão cũng giống như những người con trai khác thay lòng tôi vẫn sẽ chấp nhận, bởi với tôi, tình yêu nam nữ có hay không đều được.
Chỉ là bên tai nghe người khác nói này nói nọ chuyện không tốt khiến tôi nhất thời bị nhục chí, nhiều lúc buồn tủi cũng không thể kể với ai.
Cứ mỗi chủ nhật, tôi cùng mẹ lão tay xách nách mang đem đủ thứ từ đồ ăn đến vật dụng linh tinh đến căn cứ đóng quân thăm lão.
Nhìn gương mặt cười toe toét của lão mỗi khi gặp nhau, trong lòng tôi cũng được an ủi phần nào.
Lần được về phép mười ngày thăm nhà thì y như rằng mười ngày đó lão đều chạy sang nhà bám dính lấy tôi. Chính nhờ điều đó mà nhiều người từng gán cho tôi những bình luận tiêu cực đều trố mắt ngạc nhiên.
Tôi đi làm văn phòng công ty, mỗi ngày mặc đẹp đều được một anh đẹp trai lái mô tô đưa đón liền trở thành trung tâm ganh tỵ của đồng nghiệp.
Kể cả hàng xóm, láng giềng xung quanh nhìn thấy lão đến nhà tôi liền thay đổi hoàn toàn thái độ, lật mặt khuyên nhủ chúng tôi cố gắng vượt qua giai đoạn này, tôi chỉ cười khinh bỉ trong lòng mà không nói.
Ngày lão ra quân, gương mặt vừa mừng vừa ngạc nhiên của lão khiến tôi không bao giờ quên được, kế hoạch làm bất ngờ của lão bị tôi phát hiện ra nên lão mới có biểu tình như thế.
Trước đó, lão Tam nói với tôi lão nói dối về muộn một ngày để làm bất ngờ cho tôi cảm động, nhân cơ hội cầu hôn. Tôi đương nhiên không thể gả cho lão sớm như vậy nên phải dập tắt ý nghĩ của lão ngay từ đầu.
Khoảnh khắc lão từ căn cứ đi ra, cười ngây ngô đi đến ôm lấy tôi, bao nhiêu ấm ức tủi hờn suốt hai năm bùng phát, tôi bật khóc nức nở trong lòng lão.
Lão im lặng ôm tôi một lúc lâu, khi buông ra tôi thấy mắt mũi lão ửng đỏ.
Thời khắc ấy tôi nhận ra, đợi lão hai năm không hề uổng phí, thời gian trôi qua lâu như vậy đủ để chúng tôi nhận ra tình cảm thật sự trong lòng mình. Lão mặc kệ tất cả để mở lối đến bên tôi, tôi chẳng có lý do nào để ngăn bước lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.