Chương 89: Anh ấy không nên hòn mình sau khi uống say
Bộ Tứ Ngang
24/05/2021
Đi thẳng vào thang máy, khi bên trong chỉ còn lại một mình cô, cô mới dám mở điện thoại lên.
Một tin nhắn rất đơn giản: Đến nơi thì gọi cho anh.
Sáu chữ, khiến Sầm Dao hoang mang cảm thấy, thế này thật giống lời nhắc nhở giữa người yêu với nhau.
Nhưng giữa cô và Thương Đình Lập lại cách quan hệ người yêu rất xa.
Một người là gái đã có chồng, một người là đàn ông đã có vợ chưa cưới, hai người họ không ai còn tự do.
Sầm Dao nghĩ ngợi, ấn một dãy số. Nhưng cuối cùng, trước khi cuộc gọi được thực hiện, cô đã cúp máy.
Sau đó khóa máy luôn.
Cô sợ, sợ một khi mở điện thoại, bản thân sẽ không nhịn được mà lại gọi cuộc điện thoại đó.
Cô không muốn thật sự làm đến mức không thể rút lui.
Sầm Dao mang theo đồ ngủ vào phòng tắm. Trải qua một cuộc ý loạn tình mê điên cuồng ở biệt thự tối nay, cơ thể đến bây giờ vẫn còn dinh dính, thậm chí đồ lót còn dính thứ thuộc về anh.
Cô vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Tắm rửa thay quần áo xong, mới cảm thấy mùi vị của anh cuối cùng cũng tan đi rồi.
Cô nằm trên giường, lăn lộn trằn trọc.
Nửa đêm, Khương Oánh Oánh về. Cô nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng không ngồi dậy. Đến khi cô ấy đột nhiên từ bên ngoài xông vào phòng cô.
Không mở đèn, Khương Oánh Oánh cuộn tròn người, chui vào trong chăn cô.
Cô nửa tỉnh nửa mê, không nhẫn nại nói: “Anh em mua cho em một cái nệm thoải mái như vậy, em còn chạy đến đây giành giường với chị, em nói xem có được không hả?”
Nệm mà Khương Oánh Oánh ngủ là Khương Húc Đông đích thân đặt làm ở Thụy Sĩ cho cô, nghe nói giá lên đến sáu chữ số. Bởi vì có một lần Khương Oánh Oánh chạy về than phiền cô bị mất ngủ.
Mỗi lần Sầm Dao nhìn thấy Khương Húc Đông cưng chiều Khương Oánh Oánh như vậy, đều chỉ hận mình không có người anh trai tốt như thế.
“Đừng nhắc đến anh ấy.” Khương Oánh Oánh tức giận nói.
Sầm Dao mù mịt nói: “Sao thế, lại giận dỗi anh em rồi?”
Khương Oánh Oánh không nói gì, chỉ ôm lấy Sầm Dao, vô cùng tức giận.
Sầm Dao miễn cưỡng tỉnh táo lại, vỗ về cô qua lớp chăn như dỗ dành trẻ con: “Được rồi, em đừng lúc nào cũng giận dỗi anh em nữa.Em xem anh trai của em đối với em tốt thế nào. Em nói muốn ăn cái gì, lập tức mua đến cho em, em nói mất ngủ, anh trai em liền mua nệm cho em, em nói muốn mở công ty với chị, lập tức đưa tiền, lại còn giới thiệu các mối quan hệ cho chị. Người anh trai tốt thế này, em tìm đâu ra chứ?”
Khương Oánh Oánh thút thít: “Em cũng biết anh ấy đối với em rất tốt, nhưng mà… anh ấy cũng không nên làm thế với em.”
Nói đến đó, cô ấy đột nhiên khóc lớn.
Sầm Dao đã tỉnh táo hơn một chút: “Anh em lại mắng em à?”
Khương Oánh Oánh ngước mắt từ trong chăn: “Dao Dao, chị cảm thấy anh trai em đối với em tốt như vậy là bình thường à?”
Sầm Dao kinh ngạc: “Gì cơ?”
“Ý của em là, lẽ nào mỗi người anh trai đều đối đãi với em gái mình giống như Khương Húc Đông à?”
“Em nói là nói anh ấy quản chuyện của em à?” Sầm Dao cố gắng để không khiến bản thân nghĩ bậy: “Có những người có ham muốn kiểm soát tương đối mạnh, hoặc là, anh ấy thật sự luôn xem em là trẻ con, cho nên mới thích quản lý em như vậy. Nếu như em thật sự không thích, em có thể tìm cơ hội nói rõ với anh ấy.”
“Nhưng anh trai sẽ hôn em gái của mình sao?”
Sầm Dao kinh ngạc.
Khương Oánh Oánh vì bi thương và bị sốc mà lại khóc lớn lên: “Không phải là kiểu hôn má hay hôn trán em lúc còn nhỏ, mà là hôn lên môi em!”
Sầm Dao lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, ngồi dậy khỏi giường, với tay mở đèn trên đầu giường lên.
Khương Oánh Oánh cũng tự ôm mình ngồi dậy. Cô khóc như một đứa trẻ chịu ấm ức tày trời.
Sau khi nói ra, dường như không thể kiềm chế nữa, nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội.
Sầm Dao không dám hỏi nhiều, vội rút khăn giấy trên đầu giường đưa cho cô ấy.
“Dao Dao, em làm sao cũng không ngờ được, nụ hôn đầu của em lại bị anh trai em lấy mất. Em…” Cô ấy đột nhiên không nói gì nữa, gối đầu lên đùi Sầm Dao, khóc đến mất khống chế.
Sầm Dao tự nhận bình thường mình rất lý trí, nhưng lúc này cũng bị làm cho sững sờ đến một chữ an ủi cũng không nói được.
Khương Húc Đông đối tốt với Oánh Oánh nhiều năm như vậy, sẽ không phải là vì….
Sầm Dao nghĩ đến đó, cảm thấy có chút kinh hoàng. Họ là anh em đó! Tính cách của Oánh Oánh rất đơn thuần, chẳng trách cô ấy chịu không nổi thế này.
Một lúc sau, Sầm Dao mới lên tiếng: “Oánh Oánh, trước tiên em bình tĩnh lại một chút, chị biết trong lòng em rất khó chịu, nhưng bây giờ khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Không bằng chúng ta sắp xếp mọi chuyện lại một chút.”
Khương Oánh Oánh hít hít mũi, rất nghe lời ngẩng đầu lên.
Sầm Dao nhìn cô, nhìn rất sâu, rất uyển chuyển hỏi: “Hai người… chỉ hôn thôi, không có làm gì khác, phải không?”
“Chị nói làm gì khác là làm gì chứ?”
Sầm Dao thở dài: “Em nói xem?”
Cô ấy phản ứng lại, kịch liệt lắc đầu. Giống như điều này làm mối quan hệ anh em giữa cô ấy và Khương Húc Đông trở nên dơ bẩn, cô lớn tiếng nói: “Đương nhiên không có! Anh ấy là anh trai em, Dao Dao, chị đang nghĩ gì vậy chứ!”
“Không có thì tốt.” Sầm Dao yên tâm hơn, lại hỏi: “Anh trai em có giải thích với em không?”
“Em không thèm nghe anh ấy giải thích!” Khương Oánh Oánh: “Em đã tắt điện thoại, em cũng không muốn nghe thấy tiếng của anh ấy, em ghét anh ấy!”
“Vậy em làm sao về nhà?”
“Anh ấy bảo tài xế đưa em về.”
Sầm Dao gật đầu: “Em nên nghe anh ấy giải thích đi. Hình như tối nay anh ấy uống không ít rượu, có lẽ chỉ là uống say thôi.”
Khương Oánh Oánh cắn môi, nghĩ ngợi một lát, hỏi Sầm Dao: “Lẽ nào, anh ấy xem em là người phụ nữ khác?”
“… Cũng không phải là không có khả năng này.”
Nghe Sầm Dao phân tích, trong lòng Khương Oánh Oánh dường như dễ chịu hơn nhiều, chân mày giãn ra. Nhưng một khắc sau, lại nhăn lại: “Nhưng em cũng không thích anh ấy xem em thành người phụ nữ khác rồi hôn em! Tóm lại, chính là ghét! Dao Dao, chuyện này khiến em rất xấu hổ, em không biết sau này nên làm sao đối mặt với anh em nữa. Nếu để ba mẹ em biết được, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh em.”
Sầm Dao đang nghĩ, nếu Khương Húc Đông thật chỉ là uống say nhầm cô ấy thành người khác, thì cục diện vẫn còn chấp nhận được.
Ít nhất chỉ là hiểu lầm, nói rõ là được rồi.
Nhưng đáng sợ nhất là Khương Húc Đông thật sự uống say, say rồi để lộ chân tình.
Sầm Dao an ủi Khương Oánh Oánh, trong lòng có ưu tư. Lúc thì là Khương Oánh Oánh và Khương Húc Đông, lúc thì là Thương Đình Lập và Điền Điềm.
Một đêm này, cô dường như không thể ngủ được.
Ngày thứ hai, mới sáng sớm cô đã thức dậy, Khương Oánh Oánh vẫn còn ngủ.
Cô tắm rửa xong thì mở điện thoại. Không biết đêm qua Thương Đình Lập có gọi điện thoại cho mình không.
Nghĩ đến anh, Sầm Dao liền ngẩn người. Cô lắc đầu, gạt những ý nghĩ đó đi, gọi điện thoại cho chủ căn văn phòng, chuẩn bị đi ký hợp đồng.
Hợp đồng xem như thuận lợi, giá cả đều thỏa thuận ổn thỏa. Sầm Dao ký hợp đồng với chủ nhà ở quán cà phê, gia tiền cọc, điện thoại bỗng reo lên.
Sầm Dao liếc nhìn màn hình điện thoại, nhấc máy.
Một tin nhắn rất đơn giản: Đến nơi thì gọi cho anh.
Sáu chữ, khiến Sầm Dao hoang mang cảm thấy, thế này thật giống lời nhắc nhở giữa người yêu với nhau.
Nhưng giữa cô và Thương Đình Lập lại cách quan hệ người yêu rất xa.
Một người là gái đã có chồng, một người là đàn ông đã có vợ chưa cưới, hai người họ không ai còn tự do.
Sầm Dao nghĩ ngợi, ấn một dãy số. Nhưng cuối cùng, trước khi cuộc gọi được thực hiện, cô đã cúp máy.
Sau đó khóa máy luôn.
Cô sợ, sợ một khi mở điện thoại, bản thân sẽ không nhịn được mà lại gọi cuộc điện thoại đó.
Cô không muốn thật sự làm đến mức không thể rút lui.
Sầm Dao mang theo đồ ngủ vào phòng tắm. Trải qua một cuộc ý loạn tình mê điên cuồng ở biệt thự tối nay, cơ thể đến bây giờ vẫn còn dinh dính, thậm chí đồ lót còn dính thứ thuộc về anh.
Cô vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Tắm rửa thay quần áo xong, mới cảm thấy mùi vị của anh cuối cùng cũng tan đi rồi.
Cô nằm trên giường, lăn lộn trằn trọc.
Nửa đêm, Khương Oánh Oánh về. Cô nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng không ngồi dậy. Đến khi cô ấy đột nhiên từ bên ngoài xông vào phòng cô.
Không mở đèn, Khương Oánh Oánh cuộn tròn người, chui vào trong chăn cô.
Cô nửa tỉnh nửa mê, không nhẫn nại nói: “Anh em mua cho em một cái nệm thoải mái như vậy, em còn chạy đến đây giành giường với chị, em nói xem có được không hả?”
Nệm mà Khương Oánh Oánh ngủ là Khương Húc Đông đích thân đặt làm ở Thụy Sĩ cho cô, nghe nói giá lên đến sáu chữ số. Bởi vì có một lần Khương Oánh Oánh chạy về than phiền cô bị mất ngủ.
Mỗi lần Sầm Dao nhìn thấy Khương Húc Đông cưng chiều Khương Oánh Oánh như vậy, đều chỉ hận mình không có người anh trai tốt như thế.
“Đừng nhắc đến anh ấy.” Khương Oánh Oánh tức giận nói.
Sầm Dao mù mịt nói: “Sao thế, lại giận dỗi anh em rồi?”
Khương Oánh Oánh không nói gì, chỉ ôm lấy Sầm Dao, vô cùng tức giận.
Sầm Dao miễn cưỡng tỉnh táo lại, vỗ về cô qua lớp chăn như dỗ dành trẻ con: “Được rồi, em đừng lúc nào cũng giận dỗi anh em nữa.Em xem anh trai của em đối với em tốt thế nào. Em nói muốn ăn cái gì, lập tức mua đến cho em, em nói mất ngủ, anh trai em liền mua nệm cho em, em nói muốn mở công ty với chị, lập tức đưa tiền, lại còn giới thiệu các mối quan hệ cho chị. Người anh trai tốt thế này, em tìm đâu ra chứ?”
Khương Oánh Oánh thút thít: “Em cũng biết anh ấy đối với em rất tốt, nhưng mà… anh ấy cũng không nên làm thế với em.”
Nói đến đó, cô ấy đột nhiên khóc lớn.
Sầm Dao đã tỉnh táo hơn một chút: “Anh em lại mắng em à?”
Khương Oánh Oánh ngước mắt từ trong chăn: “Dao Dao, chị cảm thấy anh trai em đối với em tốt như vậy là bình thường à?”
Sầm Dao kinh ngạc: “Gì cơ?”
“Ý của em là, lẽ nào mỗi người anh trai đều đối đãi với em gái mình giống như Khương Húc Đông à?”
“Em nói là nói anh ấy quản chuyện của em à?” Sầm Dao cố gắng để không khiến bản thân nghĩ bậy: “Có những người có ham muốn kiểm soát tương đối mạnh, hoặc là, anh ấy thật sự luôn xem em là trẻ con, cho nên mới thích quản lý em như vậy. Nếu như em thật sự không thích, em có thể tìm cơ hội nói rõ với anh ấy.”
“Nhưng anh trai sẽ hôn em gái của mình sao?”
Sầm Dao kinh ngạc.
Khương Oánh Oánh vì bi thương và bị sốc mà lại khóc lớn lên: “Không phải là kiểu hôn má hay hôn trán em lúc còn nhỏ, mà là hôn lên môi em!”
Sầm Dao lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, ngồi dậy khỏi giường, với tay mở đèn trên đầu giường lên.
Khương Oánh Oánh cũng tự ôm mình ngồi dậy. Cô khóc như một đứa trẻ chịu ấm ức tày trời.
Sau khi nói ra, dường như không thể kiềm chế nữa, nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội.
Sầm Dao không dám hỏi nhiều, vội rút khăn giấy trên đầu giường đưa cho cô ấy.
“Dao Dao, em làm sao cũng không ngờ được, nụ hôn đầu của em lại bị anh trai em lấy mất. Em…” Cô ấy đột nhiên không nói gì nữa, gối đầu lên đùi Sầm Dao, khóc đến mất khống chế.
Sầm Dao tự nhận bình thường mình rất lý trí, nhưng lúc này cũng bị làm cho sững sờ đến một chữ an ủi cũng không nói được.
Khương Húc Đông đối tốt với Oánh Oánh nhiều năm như vậy, sẽ không phải là vì….
Sầm Dao nghĩ đến đó, cảm thấy có chút kinh hoàng. Họ là anh em đó! Tính cách của Oánh Oánh rất đơn thuần, chẳng trách cô ấy chịu không nổi thế này.
Một lúc sau, Sầm Dao mới lên tiếng: “Oánh Oánh, trước tiên em bình tĩnh lại một chút, chị biết trong lòng em rất khó chịu, nhưng bây giờ khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Không bằng chúng ta sắp xếp mọi chuyện lại một chút.”
Khương Oánh Oánh hít hít mũi, rất nghe lời ngẩng đầu lên.
Sầm Dao nhìn cô, nhìn rất sâu, rất uyển chuyển hỏi: “Hai người… chỉ hôn thôi, không có làm gì khác, phải không?”
“Chị nói làm gì khác là làm gì chứ?”
Sầm Dao thở dài: “Em nói xem?”
Cô ấy phản ứng lại, kịch liệt lắc đầu. Giống như điều này làm mối quan hệ anh em giữa cô ấy và Khương Húc Đông trở nên dơ bẩn, cô lớn tiếng nói: “Đương nhiên không có! Anh ấy là anh trai em, Dao Dao, chị đang nghĩ gì vậy chứ!”
“Không có thì tốt.” Sầm Dao yên tâm hơn, lại hỏi: “Anh trai em có giải thích với em không?”
“Em không thèm nghe anh ấy giải thích!” Khương Oánh Oánh: “Em đã tắt điện thoại, em cũng không muốn nghe thấy tiếng của anh ấy, em ghét anh ấy!”
“Vậy em làm sao về nhà?”
“Anh ấy bảo tài xế đưa em về.”
Sầm Dao gật đầu: “Em nên nghe anh ấy giải thích đi. Hình như tối nay anh ấy uống không ít rượu, có lẽ chỉ là uống say thôi.”
Khương Oánh Oánh cắn môi, nghĩ ngợi một lát, hỏi Sầm Dao: “Lẽ nào, anh ấy xem em là người phụ nữ khác?”
“… Cũng không phải là không có khả năng này.”
Nghe Sầm Dao phân tích, trong lòng Khương Oánh Oánh dường như dễ chịu hơn nhiều, chân mày giãn ra. Nhưng một khắc sau, lại nhăn lại: “Nhưng em cũng không thích anh ấy xem em thành người phụ nữ khác rồi hôn em! Tóm lại, chính là ghét! Dao Dao, chuyện này khiến em rất xấu hổ, em không biết sau này nên làm sao đối mặt với anh em nữa. Nếu để ba mẹ em biết được, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh em.”
Sầm Dao đang nghĩ, nếu Khương Húc Đông thật chỉ là uống say nhầm cô ấy thành người khác, thì cục diện vẫn còn chấp nhận được.
Ít nhất chỉ là hiểu lầm, nói rõ là được rồi.
Nhưng đáng sợ nhất là Khương Húc Đông thật sự uống say, say rồi để lộ chân tình.
Sầm Dao an ủi Khương Oánh Oánh, trong lòng có ưu tư. Lúc thì là Khương Oánh Oánh và Khương Húc Đông, lúc thì là Thương Đình Lập và Điền Điềm.
Một đêm này, cô dường như không thể ngủ được.
Ngày thứ hai, mới sáng sớm cô đã thức dậy, Khương Oánh Oánh vẫn còn ngủ.
Cô tắm rửa xong thì mở điện thoại. Không biết đêm qua Thương Đình Lập có gọi điện thoại cho mình không.
Nghĩ đến anh, Sầm Dao liền ngẩn người. Cô lắc đầu, gạt những ý nghĩ đó đi, gọi điện thoại cho chủ căn văn phòng, chuẩn bị đi ký hợp đồng.
Hợp đồng xem như thuận lợi, giá cả đều thỏa thuận ổn thỏa. Sầm Dao ký hợp đồng với chủ nhà ở quán cà phê, gia tiền cọc, điện thoại bỗng reo lên.
Sầm Dao liếc nhìn màn hình điện thoại, nhấc máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.