Chương 90: Anh nhớ em
Bộ Tứ Ngang
24/05/2021
Sầm Dao liếc nhìn màn hình điện thoại, nhấc máy.
Người bên kia điện thoại không lên tiếng ngay, mà trầm mặc một lúc. Sầm Dao cũng không hối thúc, chỉ im lặng chờ.
“Nó dậy chưa?” Cuối cùng, Khương Húc Đông lên tiếng.
“Lúc em ra ngoài thì con bé vẫn còn ngủ.”
“Em không ở nhà à?” Giọng điệu Khương Húc Đông có phần lo lắng.
“Ừm, mấy hôm nay hơi bận.”
“Sầm Dao, mấy ngày này em giúp anh trông chừng Oánh Oánh, nó… tối qua nó có khóc không?” Do dự một lúc, Khương Húc Đông hỏi.
“Có, khóc đến nửa đêm.”
Khương Húc Đông trầm mặc không nói gì. Sầm Dao cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng chờ Khương Húc Đông bên kia tiếp tục nói.
“Chuyện tối qua do anh uống say, vô ý để xảy ra chuyện. Bây giờ Oánh Oánh không chịu để ý đến anh, cho nên chỉ có thể nhờ em giúp anh giải thích rõ chuyện này.”
Nghe đến hai chữ “vô ý”, trái tim treo lơ lửng của Sầm Dao mới buông xuống một chút: “Oánh Oánh chỉ bị dọa chút thôi. Qua hai ba ngày là sẽ không sao, đến lúc đó anh lại đến giải thích rõ với con bé là được rồi.”
Khương Húc Đông nghĩ ngợi, nói thêm vài câu với Sầm Dao, liền cúp máy.
Sầm Dao giải quyết xong chuyện văn phòng làm việc lại đi đến hội chợ tuyển dụng nhân tài. Hội chợ nhân tài huyên náo đông đúc vô cùng.
Lúc cô đến, Lê Thanh đang ngồi đang ngồi trên bàn phỏng vấn một ứng viên.
“Không có thu hoạch gì à?” Sầm Dao đi qua, đưa cho Lê Thanh một chai nước, hỏi.
Lê Thanh kết thúc cuộc nói chuyện với cậu trai trẻ đối diện, mới đáp cô: “Đa số đều là sinh viên mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc. Nhận vào công ty, hướng dẫn sẽ rất cực khổ.
Sầm Dao ngồi xuống, tiện tay lật mấy trang hồ sơ của ứng viên, thật sự là đơn giản đến không có gì để xem xét.
“Tiếp tục đi, người có miệng lưỡi hơn chút thì chúng ta cứ giữ lại.”
Sầm Dao ngồi ở hội chợ tuyển dụng nhân tài ồn ào cả ngày, nhìn thấy đủ loại người. Giữa chừng có gọi điện thoại cho Khương Oánh Oánh, trò chuyện với cô ấy một lúc, nghe ra được tâm trạng của cô ấy đã ổn định hơn rất nhiều, cô mới yên tâm.
“Mấy hôm nay cực khổ cho cô rồi.” Sầm Dao thu dọn mấy bản hồ sơ, nói với Lê Thanh.
Lê Thanh ngáp một cái: “Cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Chủ tịch Sầm, tối nay có phải nên đi ăn mừng không?”
“Không thành vấn đề.” Sầm Dao đồng ý.
Hai người cùng nhau ra khỏi hội chợ tuyển dụng nhân tài. Lúc này sắc trời đã dần tối, đám đông vội vã ngược xuôi trong sắc chiều chạng vạng.
Sầm Dao cúi đầu lý điện thoại trong túi, muốn gọi xe. Đột nhiên, Lê Tanh huých cô: “Chủ tịch Sầm.”
“Hửm?”
“Cô nhìn kìa!”
“Nhìn gì chứ?” Sầm Dao vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô dừng bước.
Dưới bậc thềm dài, một chiếc Hummer mạnh mẽ đang đậu. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang dựa vào thân xe. Hôm nay Thương Đình Lập chỉ mặc một bộ đồ màu tro đơn giản. Nhưng dù là vậy, khí chất phi phàm trên người anh dù thế nào cũng không che giấu nổi.
Những cô gái đi ngang qua đều không nhịn được dừng bước, dành cho anh những ánh nhìn kinh diễm cùng ngưỡng mộ.
Nhưng mà, anh căn bản dường như không hề cảm nhận thấy vậy chỉ đứng ở đó, yên lặng nhìn về phía cô ở không xa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sầm Dao sững sờ một lúc lâu.
Nói người đàn ông này là hồ ly tinh chuyên là rung động trái tim phụ nữ, thật oan uổng cho anh mà!
“Xem ra bữa đại tiệc tối nay của tôi xong rồi.” Lê Thanh cảm khái vô cùng nói.
Sầm Dao mới sực tỉnh. Không đáp lời Lê Thanh, chỉ tiếp tục đi.
Đi xuống bậc thang cuối cùng, chỉ còn cách Thương Đình Lập có hai mét, Sầm Dao dừng bước.
Thương Đình Lập cũng không tiến lên, chỉ đứng tại chỗ, một tay đút túi quần, khẽ mỉm cười với cô.
Nụ cười đó làm Lê Thanh ở bên cạnh cũng bị mê hoặc. Cô ấy ngây ra một lúc, mới chào hỏi: “Chủ tịch Thương.”
Thương Đình Lập khẽ gật đầu với Lê Thanh, xem như đáp lại. Lê Thanh rất biết điều, liền nói: “Chủ tịch Sầm, tôi đi trước đây.”
Sầm Dao cũng khôn giữ Lê Thanh lại,c chỉ nói: “Đại tiệc vẫn phải có. Ngày khác chờ khi có cả Oánh Oánh chúng ta sẽ ăn một bữa.”
“Không thành vấn đề.” Lê Thanh vẫy vẫy tay với Sầm Dao, rời đi.
Ở đây chỉ là lại hai người Sầm Dao và Thương Đình Lập.
Sầm Dao chủ động lên tiếng: “Chủ tịch Thương cũng sẽ đến nơi như hội chợ tuyển dụng này sao?”
Lời này rõ ràng là biết rồi còn hỏi. Không nghĩ rằng ánh mắt nhàn nhạt của Thương Đình Lập lại liếc nhìn cô một cái, phong vân bình đạm đáp: “Đi ngang qua.”
Sầm Dao bối rối: “Thật trùng hợp.”
“Không thích lý do này à?”
Sầm Dao cong môi: “Vốn cho rằng chủ tịch Thương sẽ không bịa ra một lý do như vậy.”
Ánh mắt Thương Đình Lập trở nên thâm sâu, đột nhiên, anh đứng thẳng người rồi sải bước đi đến trước mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người lập tức bị thu hẹp, Sầm Dao lập tức cảm nhận được áp lực. Cô thở gấp, vô thức lùi lại sau một bước nhỏ, kéo dãn khoảng cách với anh.
Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Bởi vì anh muốn gặp em, lý do này có khiến em hài lòng không?”
Mỗi một tiếng của người đàn ông, mỗi một từ nói ra, đều tựa như tiếng giọt mưa rơi trên dây đàn, làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn trong lòng cô.
Cô cắn môi, vô thức ôm chặt chồng tài liệu lớn trong tay, không nói gì. Quay mặt về một bên, cố tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh.
Thương Đình Lập cúi người nhìn cô, tiếp tục nói: “Tám giờ tối nay, chuyến bay đến Los Angeles của anh sẽ cất cánh. Trước lúc đó, hay là em đi ăn bữa cơm với anh đi.”
Sầm Dao liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi.”
“Anh cũng không ngờ em lại ra trễ như vậy.” Thươn Đình Lập bất lực: “Không có ông chủ nào có thể giống như em vậy đến hội chợ tuyển dụng ngồi cả ngày.”
“Nhưng cũng không có ai tám giờ bay, hơn sáu giờ vẫn còn đi lung tung bên ngoài như anh. Từ đây đến sân bay cũng phải mất hơn một tiếng, anh còn phải qua kiểm tra an ninh.” Sầm Dao nghĩ ngợi, chỉ đề nghị: “Hay là, chúng ta trực tiếp tới sân bay ăn đi?”
“Đồ ăn ở sân bay rất khó ăn, em có thể ăn được không?”
“Em không kén ăn.”
Thương Đình Lập cười cười, mở cửa xe giúp cô: “Lên xe đi.”
Trong xe rất yên tĩnh, có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe.
Đây là lần đầu tiên Sầm Dao ngồi xe do đích thân Thương Đình Lập lái. Ánh mắt hướng về bên ngoài của cô, đều không kìm được mà kéo ngược lại, thời thời khắc khắc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Anh lái xe không chậm nhưng cũng không quá vội vàng. Sầm Dao nhớ đến lúc mình tự lái xe, nếu như gặp phải tình trạng giao thông không tốt sẽ rất nôn nóng. Nhưng mà người đàn ông này lại rất trầm ổn, không cần biết xảy ra chuyện gì, trước sau anh đều rất bình tĩnh.
Xe đi thẳng đến sân bay.
Thương Đình Lập và Sầm Dao đi vào sân bay. Anh nhìn xung quanh, cau mày: “Xem ra không được đâu.”
“Đã hơn bảy giờ rồi, đừng lựa chọn nữa.” Sầm Dao nhìn thời gian, so với anh còn lo lắng hơn: “Anh ăn được mì sợi không?”
Thương Đình Lập chưa lên tiếng, Sầm Dao đã kéo anh về hướng quán mì.
Đúng lúc này, một đoàn người không xa đi đến: “Chủ tịch Thương.”
Người bên kia điện thoại không lên tiếng ngay, mà trầm mặc một lúc. Sầm Dao cũng không hối thúc, chỉ im lặng chờ.
“Nó dậy chưa?” Cuối cùng, Khương Húc Đông lên tiếng.
“Lúc em ra ngoài thì con bé vẫn còn ngủ.”
“Em không ở nhà à?” Giọng điệu Khương Húc Đông có phần lo lắng.
“Ừm, mấy hôm nay hơi bận.”
“Sầm Dao, mấy ngày này em giúp anh trông chừng Oánh Oánh, nó… tối qua nó có khóc không?” Do dự một lúc, Khương Húc Đông hỏi.
“Có, khóc đến nửa đêm.”
Khương Húc Đông trầm mặc không nói gì. Sầm Dao cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng chờ Khương Húc Đông bên kia tiếp tục nói.
“Chuyện tối qua do anh uống say, vô ý để xảy ra chuyện. Bây giờ Oánh Oánh không chịu để ý đến anh, cho nên chỉ có thể nhờ em giúp anh giải thích rõ chuyện này.”
Nghe đến hai chữ “vô ý”, trái tim treo lơ lửng của Sầm Dao mới buông xuống một chút: “Oánh Oánh chỉ bị dọa chút thôi. Qua hai ba ngày là sẽ không sao, đến lúc đó anh lại đến giải thích rõ với con bé là được rồi.”
Khương Húc Đông nghĩ ngợi, nói thêm vài câu với Sầm Dao, liền cúp máy.
Sầm Dao giải quyết xong chuyện văn phòng làm việc lại đi đến hội chợ tuyển dụng nhân tài. Hội chợ nhân tài huyên náo đông đúc vô cùng.
Lúc cô đến, Lê Thanh đang ngồi đang ngồi trên bàn phỏng vấn một ứng viên.
“Không có thu hoạch gì à?” Sầm Dao đi qua, đưa cho Lê Thanh một chai nước, hỏi.
Lê Thanh kết thúc cuộc nói chuyện với cậu trai trẻ đối diện, mới đáp cô: “Đa số đều là sinh viên mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc. Nhận vào công ty, hướng dẫn sẽ rất cực khổ.
Sầm Dao ngồi xuống, tiện tay lật mấy trang hồ sơ của ứng viên, thật sự là đơn giản đến không có gì để xem xét.
“Tiếp tục đi, người có miệng lưỡi hơn chút thì chúng ta cứ giữ lại.”
Sầm Dao ngồi ở hội chợ tuyển dụng nhân tài ồn ào cả ngày, nhìn thấy đủ loại người. Giữa chừng có gọi điện thoại cho Khương Oánh Oánh, trò chuyện với cô ấy một lúc, nghe ra được tâm trạng của cô ấy đã ổn định hơn rất nhiều, cô mới yên tâm.
“Mấy hôm nay cực khổ cho cô rồi.” Sầm Dao thu dọn mấy bản hồ sơ, nói với Lê Thanh.
Lê Thanh ngáp một cái: “Cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Chủ tịch Sầm, tối nay có phải nên đi ăn mừng không?”
“Không thành vấn đề.” Sầm Dao đồng ý.
Hai người cùng nhau ra khỏi hội chợ tuyển dụng nhân tài. Lúc này sắc trời đã dần tối, đám đông vội vã ngược xuôi trong sắc chiều chạng vạng.
Sầm Dao cúi đầu lý điện thoại trong túi, muốn gọi xe. Đột nhiên, Lê Tanh huých cô: “Chủ tịch Sầm.”
“Hửm?”
“Cô nhìn kìa!”
“Nhìn gì chứ?” Sầm Dao vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô dừng bước.
Dưới bậc thềm dài, một chiếc Hummer mạnh mẽ đang đậu. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang dựa vào thân xe. Hôm nay Thương Đình Lập chỉ mặc một bộ đồ màu tro đơn giản. Nhưng dù là vậy, khí chất phi phàm trên người anh dù thế nào cũng không che giấu nổi.
Những cô gái đi ngang qua đều không nhịn được dừng bước, dành cho anh những ánh nhìn kinh diễm cùng ngưỡng mộ.
Nhưng mà, anh căn bản dường như không hề cảm nhận thấy vậy chỉ đứng ở đó, yên lặng nhìn về phía cô ở không xa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sầm Dao sững sờ một lúc lâu.
Nói người đàn ông này là hồ ly tinh chuyên là rung động trái tim phụ nữ, thật oan uổng cho anh mà!
“Xem ra bữa đại tiệc tối nay của tôi xong rồi.” Lê Thanh cảm khái vô cùng nói.
Sầm Dao mới sực tỉnh. Không đáp lời Lê Thanh, chỉ tiếp tục đi.
Đi xuống bậc thang cuối cùng, chỉ còn cách Thương Đình Lập có hai mét, Sầm Dao dừng bước.
Thương Đình Lập cũng không tiến lên, chỉ đứng tại chỗ, một tay đút túi quần, khẽ mỉm cười với cô.
Nụ cười đó làm Lê Thanh ở bên cạnh cũng bị mê hoặc. Cô ấy ngây ra một lúc, mới chào hỏi: “Chủ tịch Thương.”
Thương Đình Lập khẽ gật đầu với Lê Thanh, xem như đáp lại. Lê Thanh rất biết điều, liền nói: “Chủ tịch Sầm, tôi đi trước đây.”
Sầm Dao cũng khôn giữ Lê Thanh lại,c chỉ nói: “Đại tiệc vẫn phải có. Ngày khác chờ khi có cả Oánh Oánh chúng ta sẽ ăn một bữa.”
“Không thành vấn đề.” Lê Thanh vẫy vẫy tay với Sầm Dao, rời đi.
Ở đây chỉ là lại hai người Sầm Dao và Thương Đình Lập.
Sầm Dao chủ động lên tiếng: “Chủ tịch Thương cũng sẽ đến nơi như hội chợ tuyển dụng này sao?”
Lời này rõ ràng là biết rồi còn hỏi. Không nghĩ rằng ánh mắt nhàn nhạt của Thương Đình Lập lại liếc nhìn cô một cái, phong vân bình đạm đáp: “Đi ngang qua.”
Sầm Dao bối rối: “Thật trùng hợp.”
“Không thích lý do này à?”
Sầm Dao cong môi: “Vốn cho rằng chủ tịch Thương sẽ không bịa ra một lý do như vậy.”
Ánh mắt Thương Đình Lập trở nên thâm sâu, đột nhiên, anh đứng thẳng người rồi sải bước đi đến trước mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người lập tức bị thu hẹp, Sầm Dao lập tức cảm nhận được áp lực. Cô thở gấp, vô thức lùi lại sau một bước nhỏ, kéo dãn khoảng cách với anh.
Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Bởi vì anh muốn gặp em, lý do này có khiến em hài lòng không?”
Mỗi một tiếng của người đàn ông, mỗi một từ nói ra, đều tựa như tiếng giọt mưa rơi trên dây đàn, làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn trong lòng cô.
Cô cắn môi, vô thức ôm chặt chồng tài liệu lớn trong tay, không nói gì. Quay mặt về một bên, cố tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh.
Thương Đình Lập cúi người nhìn cô, tiếp tục nói: “Tám giờ tối nay, chuyến bay đến Los Angeles của anh sẽ cất cánh. Trước lúc đó, hay là em đi ăn bữa cơm với anh đi.”
Sầm Dao liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi.”
“Anh cũng không ngờ em lại ra trễ như vậy.” Thươn Đình Lập bất lực: “Không có ông chủ nào có thể giống như em vậy đến hội chợ tuyển dụng ngồi cả ngày.”
“Nhưng cũng không có ai tám giờ bay, hơn sáu giờ vẫn còn đi lung tung bên ngoài như anh. Từ đây đến sân bay cũng phải mất hơn một tiếng, anh còn phải qua kiểm tra an ninh.” Sầm Dao nghĩ ngợi, chỉ đề nghị: “Hay là, chúng ta trực tiếp tới sân bay ăn đi?”
“Đồ ăn ở sân bay rất khó ăn, em có thể ăn được không?”
“Em không kén ăn.”
Thương Đình Lập cười cười, mở cửa xe giúp cô: “Lên xe đi.”
Trong xe rất yên tĩnh, có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe.
Đây là lần đầu tiên Sầm Dao ngồi xe do đích thân Thương Đình Lập lái. Ánh mắt hướng về bên ngoài của cô, đều không kìm được mà kéo ngược lại, thời thời khắc khắc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Anh lái xe không chậm nhưng cũng không quá vội vàng. Sầm Dao nhớ đến lúc mình tự lái xe, nếu như gặp phải tình trạng giao thông không tốt sẽ rất nôn nóng. Nhưng mà người đàn ông này lại rất trầm ổn, không cần biết xảy ra chuyện gì, trước sau anh đều rất bình tĩnh.
Xe đi thẳng đến sân bay.
Thương Đình Lập và Sầm Dao đi vào sân bay. Anh nhìn xung quanh, cau mày: “Xem ra không được đâu.”
“Đã hơn bảy giờ rồi, đừng lựa chọn nữa.” Sầm Dao nhìn thời gian, so với anh còn lo lắng hơn: “Anh ăn được mì sợi không?”
Thương Đình Lập chưa lên tiếng, Sầm Dao đã kéo anh về hướng quán mì.
Đúng lúc này, một đoàn người không xa đi đến: “Chủ tịch Thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.