Chương 10
Su (ball_4m)
31/05/2013
Những ngày sau đó, Tùng dành phần lớn thời gian của mình ở bên Hân, những
công việc ở khách sạn cũng như các cuộc họp đều trở nên qua loa, kể cả
những chuyến đi thực tế tới các chi nhanh nhỏ ở đảo Lạn đầu cũng bị biến thành những cuộc dạo chơi. Tùng cười khổ, anh biết làm sao được khi đôi mắt Hân cứ ánh lên vẻ thích thú mơ màng nhìn ngắm mọi thứ thế kia, sự
vui vẻ trong đó làm anh không cưỡng lại được. Một phần vì cô thích như
vậy, một phần vì anh muốn bù đắp cho cô, bù đắp cho những tháng ngày vì
anh mà cô đã bị tổn thương rất nhiều. Hàng ngày hai người đi dạo chơi,
buổi tối thì Hân sẽ co người trong vòng tay anh hỏi han về suốt 5 năm
trời không có cô của anh. Những câu hỏi của cô đến dồn dập làm anh nhiều lúc chỉ biết bật cười ha hả còn khuôn mặt cô vẫn nhăn nhó đỏ bừng, bàn
tay bé nhỏ không ngừng đấm lên người anh.
- Anh không được cười! Em đang hỏi anh mà!- Hân bực dọc
Tùng nheo nheo mắt nhìn Hân, nụ cười của anh trở nên dịu dàng. Cô nàng này, từ lúc nào được anh cưng chiều quá lại thành ra kiêu ngạo như vậy? Nhưng không sao, anh thích Hân như vậy, thích một Hân có hơi hung dữ nhưng vẫn rất đáng yêu vì móng vuốt đó của cô không làm cho anh sợ hãi ngược lại còn thấy thật thú vị. Sự can đảm, năng động và tự lập là điều Hân có mà không phải cô gái nào cũng có! Kéo cái eo bé nhỏ của Hân lại gần, Tùng nhìn cô đầy cưng chiều:
- Em hỏi từ từ từng câu một thôi anh mới trả lời được chứ!
Đôi môi khẽ cong lên bướng bỉnh, Hân vòng tay ôm lấy cổ Tùng, cô chớp chớp mắt nhìn anh:
- Thực sự là trong 5 năm anh chỉ đi học và đi làm thôi sao ?
Vuốt nhẹ lên tóc cô, Tùng cười khẽ:
- Vậy em nghĩ A&T là của người khác tặng cho anh à ?
- Woa….- Hân khẽ kêu lên, đôi mắt cô ánh lên sự khâm phục. Tùng của cô rất là giỏi a!
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Hân hỏi :
- Sao anh không về Advanced Travel ?
Câu hỏi của cô làm nụ cười trên môi Tùng trở nên cứng ngắc, vẻ u ám hiện lên trong mắt anh rồi tan đi rất nhanh. Những biểu hiện rất nhỏ đó đã không qua được mắt cô.
- Vì…anh muốn có sự nghiệp của riêng mình….
Hân biết câu trả lời không đơn giản như thế… Nhưng cô cũng không muốn gặng hỏi thêm, những câu chuyện về gia đình về Advanced Travel chưa bao giờ là một không khí thoải mái giữa hai người. Tùng ngoài lần đầu tiên khẳng định anh là người thừa kế tập đoàn lớn mạnh đó thì anh chưa bao giờ nói gì thêm, cô cũng chỉ biết ba mẹ anh không hợp nhau nên đã sớm mỗi người một nơi, mẹ anh là một người phụ nữ đầy quyền lực, bà chính là chủ nhân của Advanced Travel chứ không phải ba anh. Hân cũng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với hai người. Thời gian 1 năm hai người ở bên nhau quá ngắn, chưa kể lúc đó cô đang bận ôn thi, thời gian dành cho anh còn không có nhiều huống hồ quan tâm đến những chuyện khác. Hơn nữa, Tùng cũng không bao giờ thoải mái khi nhắc đến chuyện đó nên Hân cũng không muốn nhắc tới, điều duy nhất mà cô quan tâm chỉ là tình yêu của hai người mà thôi…..
Ngước mắt lên nhìn Tùng, Hân nhận thấy đôi mắt anh đã sớm rơi vào thâm trầm… Liệu câu chuyện 5 năm về trước có liên quan gì đến gia đình anh không ? Cô cũng biết cô không phải người con dâu phù hợp với anh, có khi nào gia đình anh phản đối anh đến với cô, anh sợ cô bị tổn thương nên mới chọn cách ra đi chăng ?Có lẽ là như vậy….. Nên anh mới ra đi, anh muốn xây dựng sự nghiệp của riêng mình, như vậy thì gia đình anh sẽ chẳng thể phản đối hai người được nữa… Có lẽ là như vậy….
Nhưng cô vốn đâu có quan tâm đến những điều đó… Cô là người sống có ước mơ nhưng không tham lam, tham vọng của cô chỉ lớn bằng việc cô muốn làm những việc mình cảm thấy vui vẻ… Rất đơn giản mà! Cô yêu Tùng không phải bởi vì anh là ai, thậm chí sự thật anh là ai đã từng làm cô cảm thấy không thoải mái… rất không thoải mái ý chứ!
Hân lặng lẽ thở dài…..
Không khí trở nên nặng nề và ứng đọng…..
Đột nhiên Hân khẽ nhăn trán, một ý nghĩ xẹt qua đầu làm cô thấy lòng khẽ nảy lên. Ngước mắt lên nhìn Tùng đầy nghiêm trọng, cô vươn tay kéo nhẹ tóc anh.
- Khoan đã….có chuyện này….
Tùng cúi xuống nhìn Hân, anh chớp chớp mắt khó hiểu, nụ cười nửa miệng lại hiển hiện trên môi anh khi nhìn thấy thái độ khẩn trương của cô.
Hân nheo mắt nhìn Tùng đánh giá:
- Mau nói! Trong 5 năm qua, anh có đi lại với cô nào không ?
- À…..- Tùng bỗng thấy hơi giật mình, nụ cười trên môi anh trở nên ngọt ngào một cách đáng nghi.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!- Hân hét lên tức tối, bàn tay cô dứt mạnh tóc Tùng làm anh kêu lên vì đau
- Hân! Bình tĩnh lại!
-Aaa! Hân! Thôi nào….
- Đau quá! Hân!!!! Nghe anh nói đã!
……………………………………
Tùng nhăn nhó khổ sở, bàn tay anh cố giữ lấy bàn tay bé nhỏ đang cố dứt mạnh như muốn bứt hết cả tóc của anh. Trong khi đó, Hân vẫn bừng bừng lửa hận! Mặt cô đỏ bừng, đôi môi mím chặt vì giận dữ, lòng cô đang sôi lên trong lửa giận ngút ngàn! Tên đáng chết này! Cư nhiên dám lăng nhăng với người khác trong khi cô vì anh mà thủ tiết như hòn vọng phu! Thật sự là rất đáng giận! đáng căm hận!
- Aaaaaaa!
- Anh là đồ xấu xa!
- Sao anh lại có thể làm như vậy chứ ?
- Em ghét anh !!!!!!!!!!!!!!!!!
- Em đánh chết anh !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
………………………….
- Trời ơi ! Hân….- Tùng khẽ kêu khổ, anh cũng không biết làm thế nào để ngăn cản được cơn giận của Hân.
Đàn bà khi nổi cơn ghen là không thể kiểm soát được a !
Nhưng anh cũng không thể giải thích… Làm sao có thể nói với Hân chuyện xấu hổ đó được chứ ! Đàn ông ai mà không có ham muốn, ai mà không có nhu cầu… Nhưng điều đó đâu có nghĩa là trái tim anh đã thay đổi đâu ! Mà thực sự dù có làm chuyện đó với anh cũng chỉ là chuyện ăn bánh trả tiền, thậm chí đó cũng chỉ là cách giúp anh giải tỏa bức xúc chứ chẳng có cảm xúc gì cả….vì người mà anh thực sự thèm khát chỉ có một mình Ngọc Hân mà thôi ! Cô là người duy nhất làm trái tim anh loạn nhịp, là người duy nhất khơi được ngọn lửa đam mê bất tận trong con người anh, là người duy nhất anh không thể khống chế cảm xúc của mình… Aidazz ! Nhưng làm sao giải thích được với cô ấy điều này đây….
Đàn bà vốn ích kỉ và nhỏ nhen….nhất là người đàn ông của họ… Nếu Hân không như vậy thì cô đâu phải đàn bà, mà cô còn là một người rất hung dữ nữa ý chứ ! Đột nhiên bàn tay Hân tóm chặt trên tóc anh dừng lại, Tùng ngước lên len lén nhìn Hân….
Đôi mắt anh mở to đầy bối rối….
Từ trong đôi mắt đẹp và trong như nước suối, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống tràn trề trên gương mặt…. Đôi mắt cô mở to nhìn anh không biểu cảm, chỉ có những giọt nước mắt là rơi xuống không gì kiềm giữ được… Cảm giác lo lắng, sợ hãi tràn ngập trong lòng anh, đôi mắt thẫn thờ này anh đã nhìn thấy một lần vào đêm Hân bỏ đi, khi trở lại cô cũng chỉ nhìn anh và rơi lệ đau đớn như thế này. Luống cuống, Tùng giơ tay lau những giọt nước mắt trên má Hân :
- Hân….
- Anh xin lỗi….
- Hân… em đừng khóc….
- Anh biết lỗi rồi….
- Em đừng khóc nữa mà….
- Trời ơi….
Đáp lại những tiếng nói âu yếm của anh chỉ có những giọt nước mắt càng rơi xuống vội vã hơn, đôi môi hồng khẽ mím lại run run tức giận. Tùng bất đắc dĩ thở dài, anh vòng tay ôm lấy cô, khẽ nói :
- Anh xin lỗi Hân… anh chẳng biết phải nói thế nào với em…
-Nhưng anh thật sự chỉ yêu một mình em thôi….
- Anh nói thật đấy….
- Anh……- Tùng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, những ý nghĩ xẹt qua đầu anh rồi lại tan đi… Anh cũng chẳng biết nên nói gì với Hân.
- Oa oa oa oa oa oa !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Hu hu hu hu hu hu !!!!!!!!!!!!!!!!
…………………………..
Đột nhiên Hân khóc to lên làm Tùng giật mình đánh thót, tim anh có ngày sẽ bị cô dọa cho mà chết khiếp rồi ngừng đập. Nước mắt vẫn rơi xuống lã chã nhưng thêm vào đó, cái miệng nhỏ xinh không ngừng kêu to những tiếng nức nở làm lòng Tùng càng thêm rối bời. Anh rốt cuộc không thể hiểu điều gì đang diễn ra trong cái đầu bé nhỏ của Hân nhưng anh đang bị nước mắt của cô làm cho lo lắng đến không thở nổi. Anh phải làm gì thì cô mới ngừng khóc đây ?
- Hân…- Tùng khẽ nói, mắt anh hiện rõ sự đau lòng, đôi tay anh bất lực vòng ôm lấy cô, đôi mắt nhìn cô đăm đăm.
Đột nhiên bàn tay bé nhỏ không ngừng cào cấu lên người Tùng làm anh nhăn mặt vì đau.
- Em cấu chết anh !
- Anh là người xấu !
……………………………………..
- Anh biết lỗi rồi mà…- Tùng nhăn nhó
……………………
- Em đá chết anh !
Bàn chân yêu kiều lại không ngừng quẫy đạp loạn xạ làm anh thở dài bất lực.
…………………………………..
- Em đánh chết anh !
Bây giờ thì cả chân và tay đều vung vẩy muốn thoát khỏi vòng tay anh.
………………………………………….
Tùng chợt cười khổ. Biết trước sự tình sẽ thế này anh sẽ không thèm động vào mấy cô gái đó đâu !
……………………………
Một lúc sau thì đôi tay và đôi chân Hân đều dừng lại, Tùng chỉ còn nghe thấy tiếng cô thở dốc… Có lẽ quẫy đạp một lúc cũng đã rất mệt rồi mà vòng tay Tùng quanh người cô vẫn chẳng có chút suy chuyển nào… Có lẽ cô ấy cũng đã bớt giận ! Chỉ còn đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn anh đầy tức tối, gương mặt đỏ bừng vì mệt ! Đột nhiên nhịp tim của Tung tăng thêm mấy nhịp… Đôi mắt anh nhìn Hân dịu dàng, nở nụ cười ngọt ngào, anh thở dài :
- Thôi nào….
Đôi mắt Hân nhìn Tùng vẫn chưa biểu hiện chút nhẹ nhàng nào, chỉ có đôi môi hồng là khẽ cong lên như khiêu khích anh.
Đột nhiên đôi môi ấm áp mạnh mẽ áp chặt lên môi Hân làm cô mở to mắt ngỡ ngàng, cả thân hình lực lưỡng của Tùng phút chốc đã đè chặt lên cô làm hơi thở của cô đột nhiên dừng lại. Nụ hôn của anh mạnh mẽ như một cơn mưa mùa hạ nóng hổi đầy khát khao như muốn hút hết sạch hơi thở của cô, không để cho cô dù chỉ có một s khả năng phản kháng. Mọi ý nghĩ trong đầu cô lại như đang bay đi đâu hết, kể cả những ý nghĩ giận hờn mới lúc nãy còn thiêu đốt tâm trí cô. Nụ hôn của anh làm môi cô trở nên bỏng rát, hơi thở cũng trở nên dồn dập… Tiếng anh thì thào bên tai cô :
- Em biết mà Hân…. Em biết anh muốn ai mà… Em biết cảm xúc của anh thuộc về ai mà… Dù có làm gì người duy nhất mà anh nghĩ đến…chỉ có một mình em thôi….
Nụ hôn và bàn tay của Tùng không buông tha tấc da thịt êm ái nào trên người Hân làm toàn thân cô bỗng chốc trở nên run rẩy, từng đợt cảm xúc như thủy triều dâng lên cả trái tim và đầu óc cô đều trở nên trống rỗng.
Tiếng anh vẫn nhẹ nhàng nóng bừng :
- Nói em tin anh đi Hân….
Cảm xúc bùng nổ làm Hân không thể chịu được từng trận khiêu khích của Tùng, cắn chặt môi nhưng những tiếng rên rĩ yêu kiều mê hoặc vẫn phát ra khe khẽ làm các cơ của người bên cạnh trở nên căng thẳng.
- Nói đi Hân… nói em tin anh….
………………….
- Em….- hơi thở Hân càng lúc càng trở nên khó kiểm soát- Em…tin anh….
Cô cảm thấy toàn thân mình đang bừng bừng và không ngừng run rẩy trong khi bàn tay anh vẫn không chịu buông tha cho cô. Cảm xúc đang kéo đến làm cô thấy có chút sợ hãi, sợ sự mù mịt đang xâm chiếm dần tâm trí của cô… Nụ hôn của anh lại tham lam mãnh liệt cuốn lấy môi cô, lưỡi cô và hơi thở của cô đang dần trở nên mất hết sinh khí. Khuôn mặt cô nóng bừng, sắc đỏ lan ra đến tận cổ càng kích thích Tùng, cắn nhẹ lên tai Hân, anh biết cô đang chịu kích động rất lớn:
- Nói em yêu anh đi Hân….
Ngay cả bản thân Tùng cũng khó có thể chịu được cảm giác đang dày vò anh, khó chịu, rất rất rất khó chịu… Cảm giác thèm muốn mãnh liệt này chỉ có Hân mới có thể cho anh mà thôi! Anh muốn Hân hiểu điều đó!
- Em….yêu anh….
Hơi thở của Hân trở nên ngắt quãng và ý nghĩ thèm muốn xâm chiếm làm đôi mắt long lanh của cô trở nên mơ màng, vươn tay lên ôm lấy cổ Tùng, cô khát nụ hôn của anh, khát sự nóng bỏng trong đó, khát sự mãnh liệt và dịu dàng trong đó….
Tùng cúi xuống, anh nhìn Hân một cách thỏa mãn, cảm giác chinh phục làm trái tim anh phấn khích một cách đặc biệt. Cảm xúc không còn gì ngăn cản bùng nổ như một thác lũ ào ào chảy… Trong đêm chỉ còn những tiếng rên rỉ và thở dốc làm người khác mặt đỏ tai hồng.
- Anh không được cười! Em đang hỏi anh mà!- Hân bực dọc
Tùng nheo nheo mắt nhìn Hân, nụ cười của anh trở nên dịu dàng. Cô nàng này, từ lúc nào được anh cưng chiều quá lại thành ra kiêu ngạo như vậy? Nhưng không sao, anh thích Hân như vậy, thích một Hân có hơi hung dữ nhưng vẫn rất đáng yêu vì móng vuốt đó của cô không làm cho anh sợ hãi ngược lại còn thấy thật thú vị. Sự can đảm, năng động và tự lập là điều Hân có mà không phải cô gái nào cũng có! Kéo cái eo bé nhỏ của Hân lại gần, Tùng nhìn cô đầy cưng chiều:
- Em hỏi từ từ từng câu một thôi anh mới trả lời được chứ!
Đôi môi khẽ cong lên bướng bỉnh, Hân vòng tay ôm lấy cổ Tùng, cô chớp chớp mắt nhìn anh:
- Thực sự là trong 5 năm anh chỉ đi học và đi làm thôi sao ?
Vuốt nhẹ lên tóc cô, Tùng cười khẽ:
- Vậy em nghĩ A&T là của người khác tặng cho anh à ?
- Woa….- Hân khẽ kêu lên, đôi mắt cô ánh lên sự khâm phục. Tùng của cô rất là giỏi a!
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Hân hỏi :
- Sao anh không về Advanced Travel ?
Câu hỏi của cô làm nụ cười trên môi Tùng trở nên cứng ngắc, vẻ u ám hiện lên trong mắt anh rồi tan đi rất nhanh. Những biểu hiện rất nhỏ đó đã không qua được mắt cô.
- Vì…anh muốn có sự nghiệp của riêng mình….
Hân biết câu trả lời không đơn giản như thế… Nhưng cô cũng không muốn gặng hỏi thêm, những câu chuyện về gia đình về Advanced Travel chưa bao giờ là một không khí thoải mái giữa hai người. Tùng ngoài lần đầu tiên khẳng định anh là người thừa kế tập đoàn lớn mạnh đó thì anh chưa bao giờ nói gì thêm, cô cũng chỉ biết ba mẹ anh không hợp nhau nên đã sớm mỗi người một nơi, mẹ anh là một người phụ nữ đầy quyền lực, bà chính là chủ nhân của Advanced Travel chứ không phải ba anh. Hân cũng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với hai người. Thời gian 1 năm hai người ở bên nhau quá ngắn, chưa kể lúc đó cô đang bận ôn thi, thời gian dành cho anh còn không có nhiều huống hồ quan tâm đến những chuyện khác. Hơn nữa, Tùng cũng không bao giờ thoải mái khi nhắc đến chuyện đó nên Hân cũng không muốn nhắc tới, điều duy nhất mà cô quan tâm chỉ là tình yêu của hai người mà thôi…..
Ngước mắt lên nhìn Tùng, Hân nhận thấy đôi mắt anh đã sớm rơi vào thâm trầm… Liệu câu chuyện 5 năm về trước có liên quan gì đến gia đình anh không ? Cô cũng biết cô không phải người con dâu phù hợp với anh, có khi nào gia đình anh phản đối anh đến với cô, anh sợ cô bị tổn thương nên mới chọn cách ra đi chăng ?Có lẽ là như vậy….. Nên anh mới ra đi, anh muốn xây dựng sự nghiệp của riêng mình, như vậy thì gia đình anh sẽ chẳng thể phản đối hai người được nữa… Có lẽ là như vậy….
Nhưng cô vốn đâu có quan tâm đến những điều đó… Cô là người sống có ước mơ nhưng không tham lam, tham vọng của cô chỉ lớn bằng việc cô muốn làm những việc mình cảm thấy vui vẻ… Rất đơn giản mà! Cô yêu Tùng không phải bởi vì anh là ai, thậm chí sự thật anh là ai đã từng làm cô cảm thấy không thoải mái… rất không thoải mái ý chứ!
Hân lặng lẽ thở dài…..
Không khí trở nên nặng nề và ứng đọng…..
Đột nhiên Hân khẽ nhăn trán, một ý nghĩ xẹt qua đầu làm cô thấy lòng khẽ nảy lên. Ngước mắt lên nhìn Tùng đầy nghiêm trọng, cô vươn tay kéo nhẹ tóc anh.
- Khoan đã….có chuyện này….
Tùng cúi xuống nhìn Hân, anh chớp chớp mắt khó hiểu, nụ cười nửa miệng lại hiển hiện trên môi anh khi nhìn thấy thái độ khẩn trương của cô.
Hân nheo mắt nhìn Tùng đánh giá:
- Mau nói! Trong 5 năm qua, anh có đi lại với cô nào không ?
- À…..- Tùng bỗng thấy hơi giật mình, nụ cười trên môi anh trở nên ngọt ngào một cách đáng nghi.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!- Hân hét lên tức tối, bàn tay cô dứt mạnh tóc Tùng làm anh kêu lên vì đau
- Hân! Bình tĩnh lại!
-Aaa! Hân! Thôi nào….
- Đau quá! Hân!!!! Nghe anh nói đã!
……………………………………
Tùng nhăn nhó khổ sở, bàn tay anh cố giữ lấy bàn tay bé nhỏ đang cố dứt mạnh như muốn bứt hết cả tóc của anh. Trong khi đó, Hân vẫn bừng bừng lửa hận! Mặt cô đỏ bừng, đôi môi mím chặt vì giận dữ, lòng cô đang sôi lên trong lửa giận ngút ngàn! Tên đáng chết này! Cư nhiên dám lăng nhăng với người khác trong khi cô vì anh mà thủ tiết như hòn vọng phu! Thật sự là rất đáng giận! đáng căm hận!
- Aaaaaaa!
- Anh là đồ xấu xa!
- Sao anh lại có thể làm như vậy chứ ?
- Em ghét anh !!!!!!!!!!!!!!!!!
- Em đánh chết anh !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
………………………….
- Trời ơi ! Hân….- Tùng khẽ kêu khổ, anh cũng không biết làm thế nào để ngăn cản được cơn giận của Hân.
Đàn bà khi nổi cơn ghen là không thể kiểm soát được a !
Nhưng anh cũng không thể giải thích… Làm sao có thể nói với Hân chuyện xấu hổ đó được chứ ! Đàn ông ai mà không có ham muốn, ai mà không có nhu cầu… Nhưng điều đó đâu có nghĩa là trái tim anh đã thay đổi đâu ! Mà thực sự dù có làm chuyện đó với anh cũng chỉ là chuyện ăn bánh trả tiền, thậm chí đó cũng chỉ là cách giúp anh giải tỏa bức xúc chứ chẳng có cảm xúc gì cả….vì người mà anh thực sự thèm khát chỉ có một mình Ngọc Hân mà thôi ! Cô là người duy nhất làm trái tim anh loạn nhịp, là người duy nhất khơi được ngọn lửa đam mê bất tận trong con người anh, là người duy nhất anh không thể khống chế cảm xúc của mình… Aidazz ! Nhưng làm sao giải thích được với cô ấy điều này đây….
Đàn bà vốn ích kỉ và nhỏ nhen….nhất là người đàn ông của họ… Nếu Hân không như vậy thì cô đâu phải đàn bà, mà cô còn là một người rất hung dữ nữa ý chứ ! Đột nhiên bàn tay Hân tóm chặt trên tóc anh dừng lại, Tùng ngước lên len lén nhìn Hân….
Đôi mắt anh mở to đầy bối rối….
Từ trong đôi mắt đẹp và trong như nước suối, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống tràn trề trên gương mặt…. Đôi mắt cô mở to nhìn anh không biểu cảm, chỉ có những giọt nước mắt là rơi xuống không gì kiềm giữ được… Cảm giác lo lắng, sợ hãi tràn ngập trong lòng anh, đôi mắt thẫn thờ này anh đã nhìn thấy một lần vào đêm Hân bỏ đi, khi trở lại cô cũng chỉ nhìn anh và rơi lệ đau đớn như thế này. Luống cuống, Tùng giơ tay lau những giọt nước mắt trên má Hân :
- Hân….
- Anh xin lỗi….
- Hân… em đừng khóc….
- Anh biết lỗi rồi….
- Em đừng khóc nữa mà….
- Trời ơi….
Đáp lại những tiếng nói âu yếm của anh chỉ có những giọt nước mắt càng rơi xuống vội vã hơn, đôi môi hồng khẽ mím lại run run tức giận. Tùng bất đắc dĩ thở dài, anh vòng tay ôm lấy cô, khẽ nói :
- Anh xin lỗi Hân… anh chẳng biết phải nói thế nào với em…
-Nhưng anh thật sự chỉ yêu một mình em thôi….
- Anh nói thật đấy….
- Anh……- Tùng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, những ý nghĩ xẹt qua đầu anh rồi lại tan đi… Anh cũng chẳng biết nên nói gì với Hân.
- Oa oa oa oa oa oa !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Hu hu hu hu hu hu !!!!!!!!!!!!!!!!
…………………………..
Đột nhiên Hân khóc to lên làm Tùng giật mình đánh thót, tim anh có ngày sẽ bị cô dọa cho mà chết khiếp rồi ngừng đập. Nước mắt vẫn rơi xuống lã chã nhưng thêm vào đó, cái miệng nhỏ xinh không ngừng kêu to những tiếng nức nở làm lòng Tùng càng thêm rối bời. Anh rốt cuộc không thể hiểu điều gì đang diễn ra trong cái đầu bé nhỏ của Hân nhưng anh đang bị nước mắt của cô làm cho lo lắng đến không thở nổi. Anh phải làm gì thì cô mới ngừng khóc đây ?
- Hân…- Tùng khẽ nói, mắt anh hiện rõ sự đau lòng, đôi tay anh bất lực vòng ôm lấy cô, đôi mắt nhìn cô đăm đăm.
Đột nhiên bàn tay bé nhỏ không ngừng cào cấu lên người Tùng làm anh nhăn mặt vì đau.
- Em cấu chết anh !
- Anh là người xấu !
……………………………………..
- Anh biết lỗi rồi mà…- Tùng nhăn nhó
……………………
- Em đá chết anh !
Bàn chân yêu kiều lại không ngừng quẫy đạp loạn xạ làm anh thở dài bất lực.
…………………………………..
- Em đánh chết anh !
Bây giờ thì cả chân và tay đều vung vẩy muốn thoát khỏi vòng tay anh.
………………………………………….
Tùng chợt cười khổ. Biết trước sự tình sẽ thế này anh sẽ không thèm động vào mấy cô gái đó đâu !
……………………………
Một lúc sau thì đôi tay và đôi chân Hân đều dừng lại, Tùng chỉ còn nghe thấy tiếng cô thở dốc… Có lẽ quẫy đạp một lúc cũng đã rất mệt rồi mà vòng tay Tùng quanh người cô vẫn chẳng có chút suy chuyển nào… Có lẽ cô ấy cũng đã bớt giận ! Chỉ còn đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn anh đầy tức tối, gương mặt đỏ bừng vì mệt ! Đột nhiên nhịp tim của Tung tăng thêm mấy nhịp… Đôi mắt anh nhìn Hân dịu dàng, nở nụ cười ngọt ngào, anh thở dài :
- Thôi nào….
Đôi mắt Hân nhìn Tùng vẫn chưa biểu hiện chút nhẹ nhàng nào, chỉ có đôi môi hồng là khẽ cong lên như khiêu khích anh.
Đột nhiên đôi môi ấm áp mạnh mẽ áp chặt lên môi Hân làm cô mở to mắt ngỡ ngàng, cả thân hình lực lưỡng của Tùng phút chốc đã đè chặt lên cô làm hơi thở của cô đột nhiên dừng lại. Nụ hôn của anh mạnh mẽ như một cơn mưa mùa hạ nóng hổi đầy khát khao như muốn hút hết sạch hơi thở của cô, không để cho cô dù chỉ có một s khả năng phản kháng. Mọi ý nghĩ trong đầu cô lại như đang bay đi đâu hết, kể cả những ý nghĩ giận hờn mới lúc nãy còn thiêu đốt tâm trí cô. Nụ hôn của anh làm môi cô trở nên bỏng rát, hơi thở cũng trở nên dồn dập… Tiếng anh thì thào bên tai cô :
- Em biết mà Hân…. Em biết anh muốn ai mà… Em biết cảm xúc của anh thuộc về ai mà… Dù có làm gì người duy nhất mà anh nghĩ đến…chỉ có một mình em thôi….
Nụ hôn và bàn tay của Tùng không buông tha tấc da thịt êm ái nào trên người Hân làm toàn thân cô bỗng chốc trở nên run rẩy, từng đợt cảm xúc như thủy triều dâng lên cả trái tim và đầu óc cô đều trở nên trống rỗng.
Tiếng anh vẫn nhẹ nhàng nóng bừng :
- Nói em tin anh đi Hân….
Cảm xúc bùng nổ làm Hân không thể chịu được từng trận khiêu khích của Tùng, cắn chặt môi nhưng những tiếng rên rĩ yêu kiều mê hoặc vẫn phát ra khe khẽ làm các cơ của người bên cạnh trở nên căng thẳng.
- Nói đi Hân… nói em tin anh….
………………….
- Em….- hơi thở Hân càng lúc càng trở nên khó kiểm soát- Em…tin anh….
Cô cảm thấy toàn thân mình đang bừng bừng và không ngừng run rẩy trong khi bàn tay anh vẫn không chịu buông tha cho cô. Cảm xúc đang kéo đến làm cô thấy có chút sợ hãi, sợ sự mù mịt đang xâm chiếm dần tâm trí của cô… Nụ hôn của anh lại tham lam mãnh liệt cuốn lấy môi cô, lưỡi cô và hơi thở của cô đang dần trở nên mất hết sinh khí. Khuôn mặt cô nóng bừng, sắc đỏ lan ra đến tận cổ càng kích thích Tùng, cắn nhẹ lên tai Hân, anh biết cô đang chịu kích động rất lớn:
- Nói em yêu anh đi Hân….
Ngay cả bản thân Tùng cũng khó có thể chịu được cảm giác đang dày vò anh, khó chịu, rất rất rất khó chịu… Cảm giác thèm muốn mãnh liệt này chỉ có Hân mới có thể cho anh mà thôi! Anh muốn Hân hiểu điều đó!
- Em….yêu anh….
Hơi thở của Hân trở nên ngắt quãng và ý nghĩ thèm muốn xâm chiếm làm đôi mắt long lanh của cô trở nên mơ màng, vươn tay lên ôm lấy cổ Tùng, cô khát nụ hôn của anh, khát sự nóng bỏng trong đó, khát sự mãnh liệt và dịu dàng trong đó….
Tùng cúi xuống, anh nhìn Hân một cách thỏa mãn, cảm giác chinh phục làm trái tim anh phấn khích một cách đặc biệt. Cảm xúc không còn gì ngăn cản bùng nổ như một thác lũ ào ào chảy… Trong đêm chỉ còn những tiếng rên rỉ và thở dốc làm người khác mặt đỏ tai hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.