Lửa Tình

Chương 11

Su (ball_4m)

31/05/2013

Hân kéo chăn lên người, đôi mắt cô nhìn Tùng chớp chớp. Biết ngay là anh sẽ tìm cách ngăn cản câu hỏi của cô nhưng cô không nghĩ là lúc nào anh cũng có thể dùng cách đó. Chuyện anh đang giấu rốt cuộc là kinh khủng đến cỡ nào ?

Tùng cúi xuống nhìn vào đôi mắt đang trầm trọng nhìn mình, nụ cười trên môi anh trở nên ngọt ngào. Bàn tay khẽ mơn man nhẹ lên má cô làm gò má mịn màng bỗng chốc lại ửng hồng e thẹn… Anh bật cười thích thú.

- Anh cười gì ?- Hân giận đến đỏ mặt, bàn tay bé nhỏ tóm chặt lấy môi anh ngăn cản nụ cười.

Tùng thở dài, khuôn mặt anh nhăn nhó khi đôi môi anh bị cô giữ chặt đến đau nhức. Hai mảnh lụa mềm trong bàn tay làm Hân chợt có cảm giác nhột nhột, đột nhiên cô bật cười khúc khích khi đôi môi Tùng như đang chu lên trêu chọc cô.

- ha ha ha….

- Hi hi hi….

Hân cười đến muốn chảy nước mắt, gương mặt đỏ bừng phấn khích.

Tùng khẽ nheo mắt nhìn Hân. Lại bắt đầu kiêu ngạo rồi đây! Tóm lấy bàn tay cô, khuôn mặt anh nghiêm túc lộ vẻ nguy hiểm.

- Này! Ngọc Hân…. Em đang vui vẻ quá đấy!

- Ha ha…- Hân gạt nhẹ đuôi mắt ươn ướt vì cười nhiều quá, đôi môi hồng khẽ mím lại cố nén tiếng cười. Tùng của cô cũng có thể có gương mặt buồn cười như vậy đó nha!

- Em muốn bị đánh!- Tùng híp mắt nhìn Hân dò xét

- Không!- Nụ cười trên môi Hân đột nhiên nín lặng, cô lùi lùi người lại đề phòng. Cô ghét bị anh đánh, dù anh đánh không đau nhưng những lúc ấy anh cứ coi cô là con nít chẳng hay chút nào. Mặc dù từ ngày gặp lại, anh chỉ đe dọa chứ chưa bao giờ đánh thật nhưng cảm giác bị anh vác lên vai rồi không ngừng đánh vào mông vẫn làm Hân thấy muốn độn thổ.

Tùng nhìn thái độ khẩn trương của Hân thì lập tức mỉm cười, gương mặt anh giãn ra vui vẻ làm Hân thở phào nhẹ nhõm.



- Như vậy rất ngoan…- Tùng kéo cô lại gần.

Bàn tay vuốt nhẹ trên tóc cô. Hân nhìn Tùng, đột nhiên cô nhớ ra mình đang quan tâm chuyện gì… Nếu anh đã tìm mọi cách trốn tránh thì chi bằng cô hỏi thẳng.

- Tùng… rốt cuộc chuyện anh đang giấu em là gì ?- đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh.

Nụ cười trên môi Tùng phút chốc trở nên cứng ngắc, bàn tay cũng dừng lại trên tóc cô… Anh khẽ thở dài, anh biết là cô quan tâm, anh cũng luôn muốn trốn tránh nhưng khi cô đột nhiên hỏi thẳng như vậy làm anh có chút không biết phải làm sao.

- Hân…- Tùng cười gượng- Anh đã nói là khi mọi chuyện kết thúc sẽ nói với em tất cả mà…

Hân bặm môi:

- Em nghĩ lúc đó với bây giờ không khác gì nhau cả!

- Anh biết! Nhưng chuyện đó…em không cần quan tâm được không! Anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa!

- Nếu chuyện đó…không quan trọng đến vậy thì anh nói đi… Tại sao phải giấu em ? Em hứa khi biết rồi em

cũng sẽ vẫn yêu anh, vẫn sẽ ở bên anh mà… chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn không thể tin em ?

Tùng thở dài, vòng tay anh qua eo của Hân bỗng siết chặt. Lòng anh phân vân không biết có nên nói với Hân tất cả hay không ? Nếu nói ra….

Đột nhiên trên môi anh nở ra nụ cười mê hoặc:

- Được…anh sẽ nói cho em biết….

Hân mỉm cười, lòng cô có chút thỏa mãn nho nhỏ liền bị lời nói phía sau của anh làm cho cụt hứng.



-… Nhưng với điều kiện là em phải đồng ý lấy anh!- Tùng bật cười khúc khích.

Hân khẽ nhăn mặt, đôi môi bướng bỉnh bặm lại tức tối. Bàn tay bé nhỏ đám mạnh lên ngực anh:

- Em không đùa với anh đâu!

Tùng lúc nào cũng chỉ coi cô là con nít để anh dễ dàng dọa nạt và điều khiển.

Nhưng đôi mắt anh nhìn cô lại rất nghiêm túc.

- Anh không đùa!- Giọng anh cũng trở nên nghiêm nghị- Chúng mình kết hôn nhé Hân!

Hân mở to mắt nhìn Tùng, tim cô đập thình thịch vì những lời anh nói, gương mặt cô phút chốc lại đỏ bừng. Cúi xuống che đi vẻ e thẹn làm ánh mắt cô bối rối, Hân cố nói cứng:

- Ai muốn kết hôn với anh ? Anh thì lúc nào cũng đùa cợt… Nhẫn đâu ? Hoa đâu ? Tự nhiên nói muốn kết hôn… Anh nghĩ em là đồ ngốc chắc?

Tùng nhìn vẻ xấu hổ của Hân thì lòng anh có chút vui vẻ. Anh nhỏm dậy bước ra khỏi giường.

- Anh làm gì vậy ?- Hân ngồi dậy, nhìn theo dáng Tùng có vẻ khó hiểu

Tùng không nói gì, khoác áo vào, anh quay lại nháy mắt với Hân một cách bí hiểm rồi bước đến góc phòng. Cúi xuống mở một hộc tủ, Tùng nắm chặt trong tay một chiếc hộp nhỏ màu đen rồi bước đến bên cạnh Hân. Hân vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn anh đăm đăm, đôi môi hồng mím lại:

- Có chuyện gì thế ?

Tùng vẫn không trả lời, anh chỉ mỉm cười rồi bước đến bên cạnh cô, anh vòng tay ôm lấy đôi vai cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook