Chương 12
Su (ball_4m)
31/05/2013
3 tuần trôi qua nhanh chóng, ngày mai đã là ngày phải trở về Việt Nam.
Sau cuộc họp giao ban cuối cùng, Tùng và ông Lâm ngồi lại bàn việc còn
Hân trở về phòng. Sự cưng yêu của Tùng đối với cô quá rõ ràng làm ngay
cả những nhân viên ở đây cũng đều cười tủm tỉm khi thấy cô, điều đó làm
Hân có chút ngượng ngùng. Nhất là khi ông Lâm luôn thích nhìn cô chằm
chằm và nụ cười của ông làm cô chỉ muốn thở dài. 3 tuần ở đây cô đi khám phá cũng đã có thể gọi là thỏa mãn rồi, Tùng đối xử với cô lại giống
như ngày xưa làm cô cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy lo lắng. Đã 5 năm rồi, tất cả còn có thể như xưa? Mọi việc diễn ra quá nhanh làm Hân có chút sửng sốt, cô không biết có nên tin tất cả là sự thật hay
không…. Ngồi xuống salon, mắt hướng ra bầu trời bên ngoài, đầu óc cô lại bắt đầu mông lung khi ở bên anh, dường như chẳng còn điều gì là rõ
ràng….Hân chợt thở dài, có điều gì đó làm trái tim cô thật hoảng hốt
giống như cô đang làm sai điều gì đó!
Cạch!
Cánh cửa phòng bật mở làm Hân giật mình, quay lại nhìn thấy nụ cười lòng cô khẽ chùng xuống… Cảm giác vu vơ của cô lại bị hình ảnh của Tùng đánh bật đi hết, nụ cười của anh làm trái tim cô khẽ nảy lên. Tùng bước đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, vòng tay ôm lấy cô, nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ:
- Ngày mai trở về rồi… hôm nay em có muốn đi đâu không ?
Hân quay lại, vòng tay ôm lấy anh, cười cười:
- Không….
Sự ngoan ngoan đặc biệt, vẻ dịu dàng đáng nghi của Hân làm Tùng có chút nghi hoặc. Những ngày qua anh đã cố gắng đối xử với Hân giống như ngày xưa mà thực lòng anh cũng muốn như thế, mong muốn tình cảm của hai người sẽ quay lại như xưa quên đi hết những thương tổn đau đớn mà cả hai cùng phải chịu đựng. Quan trọng hơn nữa là anh không muốn Hân tò mò câu chuyện của 5 năm về trước, bởi đó là vấn đề của anh, anh sẽ giải quyết nó một cách ổn thỏa là được rồi… Nhưng anh cũng biết lòng Hân để ý, thực sự là rất để ý…
- Vậy em muốn hôm nay chúng mình sẽ làm gì ?
Hân nhìn Tùng mỉm cười mê hoặc:
- Nói chuyện!
Nụ cười trên môi Tùng càng thêm rộng mở, anh ngả người xuống ghế để Hân nằm dựa trên ngực anh, đôi mắt anh tinh nghịch nhìn cô:
- Chỉ cần em muốn thì với anh chính là mệnh lệnh!
Đôi mắt Hân cũng khẽ nheo lại nghe anh nói. Cô biết là Tùng sẽ chẳng bao giờ dễ dàng nói ra chuyện cô muốn biết nhưng như vậy không có nghĩa là cô không có cách. Vòng tay ôm lấy cổ anh, bàn tay bé nhỏ khẽ gãi nhẹ lên má anh khiêu khích, cô nói dịu dàng:
- Em muốn nghe tiếp chuyện khi anh ở bên Mỹ….
Tùng nở nụ cười nửa miệng quyến rũ:
- Hôm qua anh kể đến đoạn anh đang bắt đầu đi làm đúng không ?
Hân bất đắc dĩ cười khổ trong khi Tùng bắt đầu kể thao thao bất tuyệt, niềm vui nhảy nhót trong đáy mắt anh. Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng đầy say sưa đó của Tùng, Hân không nỡ ngắt lời anh dù những câu chuyện kinh doanh này chẳng làm cô thấy vui mừng chút nào. Điều cô muốn biết là chuyện khác.
Đưa bàn tay bé nhỏ đến chặn trước miệng Tùng, Hân cong môi lên nhìn anh:
- Thôi….chuyện này chán lắm! Em muốn nghe chuyện khác!
Tùng chớp chớp mắt nhìn Hân như đang bị cụt hứng rồi nụ cười của anh dưới bàn tay làm Hân thấy nhột nhột.
Tùng cầm lấy bàn tay Hân, lòng bàn tay cô rất đầy đặn, mềm mại và êm êm như có một lớp phấn làm anh cảm thấy rất thoải mái khi cọ má vào đó. Đột nhiên anh hôn vào tay Hân làm cô khẽ giật mình, hai gò má phút chốc lại bừng đỏ. Hân định rút tay lại nhưng bàn tay anh vẫn siết chặt, đôi mắt anh đăm đăm nhìn cô nóng bỏng. Nụ hôn dưới lòng bàn tay nhanh chóng trở nên ướt át… Một luồng điện chạy xẹt từ lòng bàn tay đến đỉnh đầu rồi chạy xuống toàn thân làm Hân thấy tay chân cô bỗng trở nên mềm yếu, cô dựa hẳn xuống người Tùng như cố gắng tìm một điểm tựa.
Đôi môi Tùng rời khỏi bàn tay Hân một cách miễn cưỡng, đầu óc anh đang dần dần lấp đầy chỉ còn hình ảnh xinh đẹp đỏ bừng của cô trước mắt. Đưa một bàn tay kéo đầu cô lại gần, hai hơi thở chỉ còn gần nhau trong gang tấc, mùi hương trên tóc, trên gương mặt, trên cánh môi anh đào ướt át của Hân đang khiêu khích cánh mũi của anh… Nhịp tim đột nhiên tăng vọt làm cho cảm xúc của anh cũng tăng vọt….
Tùng mỉm cười nhìn Hân, anh nói rất nhỏ:
- Em muốn nghe chuyện gì ?
Ngay sau câu nói, nụ hôn của anh đã bất ngờ ập xuống xương quai xanh của Hân làm làn da của cô trở nên nóng bừng. Bàn tay của anh từ bao giờ đã đặt lên eo cô thật chặt. Hân khẽ nhăn mặt vì đau, sự mạnh mẽ trong bàn tay và động tác của anh làm xương cốt cô lại bắt đầu kêu than, toàn thân cô rung động và trở nên mềm nhũn… Từng ý nghĩ bị nụ hôn của anh đánh bật ra khỏi đầu óc cô…
- Em….- Hân nói trong hơi thở gấp gáp, cô dường như cũng đã muốn quên đi mình muốn hỏi điều gì, chỉ còn cảm xúc không ngừng tăng lên.
Cánh môi mềm mại của Tùng vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc làn da ửng đỏ của Hân. Nhìn vào đôi mắt long lanh đang nhìn mình, Tùng khẽ cười…. Ngọc Hân của anh! Con mèo nhỏ nghịch ngợm nhưng không phải anh không có cách! Muốn lừa anh nói ra đâu phải dễ…
- Anh làm sao thế ?- Hân ngước lên nhìn Tùng khó hiểu.
Nụ cười trên môi anh càng lúc càng trở nên ngọt ngào. Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hân đưa ra trước mặt, Tùng nhẹ nhàng đeo một chiếc nhẫn lấp lánh vào tay cô một cách nhanh chóng trong khi ánh mắt cô vẫn nhìn vào bàn tay một cách thảng thốt đã có thêm một chiếc nhẫn trơn bóng màu trắng với những họa tiết đặc biệt… nhưng rất quen thuộc….
- Anh đã nói là anh không đùa…. Hân.. anh thực sự muốn kết hôn với em… Em sẽ lấy anh nhé!
Sắc đỏ trên gương mặt Hân càng lúc càng lan rộng, lời anh nói làm tim cô đập thình thịch. Đôi mắt cô vẫn dán chặt vào chiếc nhẫn rất vừa vặn với ngón áp út của cô. Xoay vai của Hân quay lại nhìn mình, Tùng khẽ nói:
- Chuyện anh giấu em… thực sự làm anh rất sợ… Anh không muốn sẽ lại để mất em Hân ạ! Chỉ cần em đồng ý lấy anh…. Anh sẽ nói tất cả với em….
Đôi mắt Hân bối rối nhìn anh:
- Em đâu có ngốc… Làm sao em có thể đồng ý lấy anh chỉ vì muốn biết chuyện đó ?
- Vậy thì em đừng quan tâm chuyện đó nữa! Chỉ cần quan tâm em yêu anh thôi được không ?
- Nhưng em rất muốn biết chuyện đó!- Hân chồm lên tóm lấy hai má của Tùng khẽ nhay nhay, đôi mắt long lanh phản đối.
Tùng nhăn mặt vì đau, anh khẽ nói:
- Vậy em càng phải lấy anh rồi….
Bàn tay trên má anh đột nhiên nới lỏng, ánh mắt Hân nhìn Tùng ngượng ngùng, đôi môi hồng run run. Chiếc nhẫn trên tay cô lấp lánh những ánh sáng rất nhỏ từ những viên kim cương bé xíu.
Tùng quay sang bên cạnh lấy nốt chiếc nhẫn còn lại trong hộp. Cầm lấy bàn tay của Hân, anh đặt chiếc nhẫn vào tay cô:
- Đeo cho anh….
Hân nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, bàn tay cô rung lên, trái tim cô đập thình thịch….
- Anh biết…hoàn cảnh này chẳng có gì lãng mạn… cũng không có cha sứ…không có hoa hồng…không có lễ đường…cũng không có ai chúc phúc…
Hân khẽ cười. Anh thật ngốc! Em chẳng bao giờ quan tâm đến những điều đó…
- Nhưng….trái tim anh hướng về em đó là sự thật… Dù sao thì trong một cuộc hôn nhân điều đó chẳng phải là quan trọng nhất sao ?- nụ cười của anh ngọt ngào- Ngọc Hân, em lấy anh nhé! Anh hứa anh sẽ thành thật tất cả với em… Chỉ cần em là vợ của anh, chỉ cần em sẽ không bao giờ rời xa anh…
Chiếc nhẫn trong tay Hân phát ra ánh sáng dìu dịu, những họa tiết đặc biệt trên đó thật quen thuộc… nó làm cô nhớ đến một vật gì đó… Kết hôn ?
Bàn tay cô khẽ run run nắm chặt lấy chiếc nhẫn, nhìn sang bàn tay to lớn của Tùng ở bên cạnh… Hân bất chợt mỉm cười, cô còn đợi chờ điều gì ? Tình yêu của cô với anh chẳng phải chừng đó là đã chứng minh đủ rồi sao ?
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Tùng, bàn tay cô run run đeo chiếc nhẫn vào tay anh… Có phải từ bây giờ cuộc đời cô sẽ chính thức gắn chặt vào anh hay không ?
Chiếc nhẫn rất vừa vặn, trong ánh sáng mờ ảo khẽ phát ra những ánh sáng trắng đẹp đẽ…
Niềm vui sướng làm lòng Tùng nhảy nhót, nâng gương mặt cô lên, anh nhìn sâu vào khuôn mặt đang bừng đỏ của cô, đôi môi hồng hướng về anh đầy mê hoặc…
Anh thì thầm:
- Anh hứa sẽ yêu thương và bảo vệ cho em cả đời…. Anh nhất định sẽ là một người chồng tốt!
Đôi môi của anh tiến lại rất gần, nụ hôn của anh cũng rất nhẹ nhàng và dịu ngọt… Kết hôn ? Điều đó thật đơn giản nhưng cũng thật hạnh phúc… Chỉ đơn giản hai chữ là mọi đau đớn giận hờn dường như đều muốn tan biến đi hết.
Cạch!
Cánh cửa phòng bật mở làm Hân giật mình, quay lại nhìn thấy nụ cười lòng cô khẽ chùng xuống… Cảm giác vu vơ của cô lại bị hình ảnh của Tùng đánh bật đi hết, nụ cười của anh làm trái tim cô khẽ nảy lên. Tùng bước đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, vòng tay ôm lấy cô, nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ:
- Ngày mai trở về rồi… hôm nay em có muốn đi đâu không ?
Hân quay lại, vòng tay ôm lấy anh, cười cười:
- Không….
Sự ngoan ngoan đặc biệt, vẻ dịu dàng đáng nghi của Hân làm Tùng có chút nghi hoặc. Những ngày qua anh đã cố gắng đối xử với Hân giống như ngày xưa mà thực lòng anh cũng muốn như thế, mong muốn tình cảm của hai người sẽ quay lại như xưa quên đi hết những thương tổn đau đớn mà cả hai cùng phải chịu đựng. Quan trọng hơn nữa là anh không muốn Hân tò mò câu chuyện của 5 năm về trước, bởi đó là vấn đề của anh, anh sẽ giải quyết nó một cách ổn thỏa là được rồi… Nhưng anh cũng biết lòng Hân để ý, thực sự là rất để ý…
- Vậy em muốn hôm nay chúng mình sẽ làm gì ?
Hân nhìn Tùng mỉm cười mê hoặc:
- Nói chuyện!
Nụ cười trên môi Tùng càng thêm rộng mở, anh ngả người xuống ghế để Hân nằm dựa trên ngực anh, đôi mắt anh tinh nghịch nhìn cô:
- Chỉ cần em muốn thì với anh chính là mệnh lệnh!
Đôi mắt Hân cũng khẽ nheo lại nghe anh nói. Cô biết là Tùng sẽ chẳng bao giờ dễ dàng nói ra chuyện cô muốn biết nhưng như vậy không có nghĩa là cô không có cách. Vòng tay ôm lấy cổ anh, bàn tay bé nhỏ khẽ gãi nhẹ lên má anh khiêu khích, cô nói dịu dàng:
- Em muốn nghe tiếp chuyện khi anh ở bên Mỹ….
Tùng nở nụ cười nửa miệng quyến rũ:
- Hôm qua anh kể đến đoạn anh đang bắt đầu đi làm đúng không ?
Hân bất đắc dĩ cười khổ trong khi Tùng bắt đầu kể thao thao bất tuyệt, niềm vui nhảy nhót trong đáy mắt anh. Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng đầy say sưa đó của Tùng, Hân không nỡ ngắt lời anh dù những câu chuyện kinh doanh này chẳng làm cô thấy vui mừng chút nào. Điều cô muốn biết là chuyện khác.
Đưa bàn tay bé nhỏ đến chặn trước miệng Tùng, Hân cong môi lên nhìn anh:
- Thôi….chuyện này chán lắm! Em muốn nghe chuyện khác!
Tùng chớp chớp mắt nhìn Hân như đang bị cụt hứng rồi nụ cười của anh dưới bàn tay làm Hân thấy nhột nhột.
Tùng cầm lấy bàn tay Hân, lòng bàn tay cô rất đầy đặn, mềm mại và êm êm như có một lớp phấn làm anh cảm thấy rất thoải mái khi cọ má vào đó. Đột nhiên anh hôn vào tay Hân làm cô khẽ giật mình, hai gò má phút chốc lại bừng đỏ. Hân định rút tay lại nhưng bàn tay anh vẫn siết chặt, đôi mắt anh đăm đăm nhìn cô nóng bỏng. Nụ hôn dưới lòng bàn tay nhanh chóng trở nên ướt át… Một luồng điện chạy xẹt từ lòng bàn tay đến đỉnh đầu rồi chạy xuống toàn thân làm Hân thấy tay chân cô bỗng trở nên mềm yếu, cô dựa hẳn xuống người Tùng như cố gắng tìm một điểm tựa.
Đôi môi Tùng rời khỏi bàn tay Hân một cách miễn cưỡng, đầu óc anh đang dần dần lấp đầy chỉ còn hình ảnh xinh đẹp đỏ bừng của cô trước mắt. Đưa một bàn tay kéo đầu cô lại gần, hai hơi thở chỉ còn gần nhau trong gang tấc, mùi hương trên tóc, trên gương mặt, trên cánh môi anh đào ướt át của Hân đang khiêu khích cánh mũi của anh… Nhịp tim đột nhiên tăng vọt làm cho cảm xúc của anh cũng tăng vọt….
Tùng mỉm cười nhìn Hân, anh nói rất nhỏ:
- Em muốn nghe chuyện gì ?
Ngay sau câu nói, nụ hôn của anh đã bất ngờ ập xuống xương quai xanh của Hân làm làn da của cô trở nên nóng bừng. Bàn tay của anh từ bao giờ đã đặt lên eo cô thật chặt. Hân khẽ nhăn mặt vì đau, sự mạnh mẽ trong bàn tay và động tác của anh làm xương cốt cô lại bắt đầu kêu than, toàn thân cô rung động và trở nên mềm nhũn… Từng ý nghĩ bị nụ hôn của anh đánh bật ra khỏi đầu óc cô…
- Em….- Hân nói trong hơi thở gấp gáp, cô dường như cũng đã muốn quên đi mình muốn hỏi điều gì, chỉ còn cảm xúc không ngừng tăng lên.
Cánh môi mềm mại của Tùng vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc làn da ửng đỏ của Hân. Nhìn vào đôi mắt long lanh đang nhìn mình, Tùng khẽ cười…. Ngọc Hân của anh! Con mèo nhỏ nghịch ngợm nhưng không phải anh không có cách! Muốn lừa anh nói ra đâu phải dễ…
- Anh làm sao thế ?- Hân ngước lên nhìn Tùng khó hiểu.
Nụ cười trên môi anh càng lúc càng trở nên ngọt ngào. Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hân đưa ra trước mặt, Tùng nhẹ nhàng đeo một chiếc nhẫn lấp lánh vào tay cô một cách nhanh chóng trong khi ánh mắt cô vẫn nhìn vào bàn tay một cách thảng thốt đã có thêm một chiếc nhẫn trơn bóng màu trắng với những họa tiết đặc biệt… nhưng rất quen thuộc….
- Anh đã nói là anh không đùa…. Hân.. anh thực sự muốn kết hôn với em… Em sẽ lấy anh nhé!
Sắc đỏ trên gương mặt Hân càng lúc càng lan rộng, lời anh nói làm tim cô đập thình thịch. Đôi mắt cô vẫn dán chặt vào chiếc nhẫn rất vừa vặn với ngón áp út của cô. Xoay vai của Hân quay lại nhìn mình, Tùng khẽ nói:
- Chuyện anh giấu em… thực sự làm anh rất sợ… Anh không muốn sẽ lại để mất em Hân ạ! Chỉ cần em đồng ý lấy anh…. Anh sẽ nói tất cả với em….
Đôi mắt Hân bối rối nhìn anh:
- Em đâu có ngốc… Làm sao em có thể đồng ý lấy anh chỉ vì muốn biết chuyện đó ?
- Vậy thì em đừng quan tâm chuyện đó nữa! Chỉ cần quan tâm em yêu anh thôi được không ?
- Nhưng em rất muốn biết chuyện đó!- Hân chồm lên tóm lấy hai má của Tùng khẽ nhay nhay, đôi mắt long lanh phản đối.
Tùng nhăn mặt vì đau, anh khẽ nói:
- Vậy em càng phải lấy anh rồi….
Bàn tay trên má anh đột nhiên nới lỏng, ánh mắt Hân nhìn Tùng ngượng ngùng, đôi môi hồng run run. Chiếc nhẫn trên tay cô lấp lánh những ánh sáng rất nhỏ từ những viên kim cương bé xíu.
Tùng quay sang bên cạnh lấy nốt chiếc nhẫn còn lại trong hộp. Cầm lấy bàn tay của Hân, anh đặt chiếc nhẫn vào tay cô:
- Đeo cho anh….
Hân nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, bàn tay cô rung lên, trái tim cô đập thình thịch….
- Anh biết…hoàn cảnh này chẳng có gì lãng mạn… cũng không có cha sứ…không có hoa hồng…không có lễ đường…cũng không có ai chúc phúc…
Hân khẽ cười. Anh thật ngốc! Em chẳng bao giờ quan tâm đến những điều đó…
- Nhưng….trái tim anh hướng về em đó là sự thật… Dù sao thì trong một cuộc hôn nhân điều đó chẳng phải là quan trọng nhất sao ?- nụ cười của anh ngọt ngào- Ngọc Hân, em lấy anh nhé! Anh hứa anh sẽ thành thật tất cả với em… Chỉ cần em là vợ của anh, chỉ cần em sẽ không bao giờ rời xa anh…
Chiếc nhẫn trong tay Hân phát ra ánh sáng dìu dịu, những họa tiết đặc biệt trên đó thật quen thuộc… nó làm cô nhớ đến một vật gì đó… Kết hôn ?
Bàn tay cô khẽ run run nắm chặt lấy chiếc nhẫn, nhìn sang bàn tay to lớn của Tùng ở bên cạnh… Hân bất chợt mỉm cười, cô còn đợi chờ điều gì ? Tình yêu của cô với anh chẳng phải chừng đó là đã chứng minh đủ rồi sao ?
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Tùng, bàn tay cô run run đeo chiếc nhẫn vào tay anh… Có phải từ bây giờ cuộc đời cô sẽ chính thức gắn chặt vào anh hay không ?
Chiếc nhẫn rất vừa vặn, trong ánh sáng mờ ảo khẽ phát ra những ánh sáng trắng đẹp đẽ…
Niềm vui sướng làm lòng Tùng nhảy nhót, nâng gương mặt cô lên, anh nhìn sâu vào khuôn mặt đang bừng đỏ của cô, đôi môi hồng hướng về anh đầy mê hoặc…
Anh thì thầm:
- Anh hứa sẽ yêu thương và bảo vệ cho em cả đời…. Anh nhất định sẽ là một người chồng tốt!
Đôi môi của anh tiến lại rất gần, nụ hôn của anh cũng rất nhẹ nhàng và dịu ngọt… Kết hôn ? Điều đó thật đơn giản nhưng cũng thật hạnh phúc… Chỉ đơn giản hai chữ là mọi đau đớn giận hờn dường như đều muốn tan biến đi hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.