Chương 26
Su (ball_4m)
31/05/2013
Ding! Ding!
Tiếng chuông cửa làm bà Thúy Lan ngước mắt ra ngoài. Cuối cùng thì họ cũng đến. Lau nước mắt trên hai gò má Ngọc Hân, bà mỉm cười:
- Tươi tỉnh lên nào… Tùng và ba mẹ cậu ta đến rồi đấy!
- Vâng!- Hân khẽ cười, trong tim cô cũng nhộn nhạo một cảm xúc kì lạ
- Để mẹ nhìn con gái mẹ nào….- bà Thúy Lan khẽ gật đầu- Hôm nay con gái mẹ xinh lắm…
Hân mỉm cười nhìn bà không nói, trong mắt người mẹ, con mình luôn là tuyệt vời nhất.
Có tiếng bà giúp việc mở cửa, xa xa trên khoảnh sân nhỏ vang lên những tiếng bước chân trầm ổn và những tiếng nói chuyện xa xôi.
Ngọc Hân và bà Thúy Lan bước ra ngưỡng cửa, 3 người trong trang phục lịch sự, sang trọng đang tiến lại gần. Đôi mắt Hân dừng lại ở Minh Tùng, ngay khi nhìn thấy cô, trên gương mặt anh đã hiện lên nụ cười tươi rạng rỡ, đôi mắt long lanh nhìn cô đầy tình cảm chân thành. Bị ánh mắt anh thiêu đốt, Hân cảm thấy má mình đang nóng dần, tim cô bỗng đập nhanh thêm vài nhịp…
Nhìn sang hai người đang bước đi tay trong tay bên cạnh Tùng làm Hân không khỏi có chút sửng sốt. Ông bà Văn Quý- Kim San đang khoác tay nhau thân mật, trên khuôn mặt hai người đều là nụ cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Hân nhìn thấy ba mẹ Minh Tùng, cả hai đều mang quý khí bức người làm cho cô không khỏi thấy lo lắng… Cô không được nghe Tùng kể nhiều về ba mẹ của anh nhưng điều được nghe nhiều nhất chính là hai người vốn không được hòa thuận và mẹ anh dường như rất phản đối cô.. Sự xuất hiện của cả hai người tay trong tay hạnh phúc, nhất là vẻ rạng ngời trên khuôn mặt bà Kim San làm cô không khỏi nhìn lên Minh Tùng khó hiểu… Trên gương mặt anh vẫn là nụ cười trầm ổn, đôi mắt đẹp nhìn cô không dứt…
Bước nhanh đến trước mặt hai người, Minh Tùng chào bà Thúy Lan rồi nhìn sang Hân:
- Hôm nay em đẹp lắm…
Giọng Tùng dù rất nhỏ nhưng cũng làm Ngọc Hân giật mình, hai má từ lúc nào đã đỏ bừng.
Tiếng cười khúc khích lại khe khẽ vang lên qua nụ cười nửa miệng quen thuộc làm Hân cảm thấy tim mình đập thình thịch. Bặm môi nhìn Tùng, Hân cảm thấy đầu óc mình đang nóng dần, Tùng lúc nào cũng biết cách làm cô trở thành một con ngốc chính hiệu.
Những tiếng chào hỏi nhanh chóng qua đi, bà Thúy Lan mời ông bà Văn Quý- Kim San vào nhà, Minh Tùng nắm tay Ngọc Hân bước theo sau.
Câu chuyện giữa những người lớn diễn ra suôn sẻ trong vui vẻ làm Hân không khỏi cảm thấy bàng hoàng… Cô không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra dễ dàng như vậy, bà Kim San luôn ít nói, nhưng thái độ của bà thật mềm mỏng và phép tắc, những câu nói của bà rất dễ nghe và lời khen của bà với tách trà nòng làm bà Thúy Lan thật cao hứng. Ngược lại với bà, ông Văn Quý lại rất sôi nổi, những lời khen của ông với Ngọc Hân làm cô xấu hổ cúi xuống, nụ cười trên môi ông lúc nào cũng rạng rỡ và khuôn mặt đỏ hồng vì phấn khích… Biểu hiện của cả hai ông bà đều làm bà Thúy Lan hài lòng, chỉ cần liếc nhìn khuôn mẹ mình rạng rỡ là Hân hiểu… Cô hết nhìn bà Kim San đến nhìn ông Văn Quý, Minh Tùng dường như giống cả hai người… Vẻ đẹp trầm ổn của anh nhất định là của bà Kim San, nhưng vẻ cợt nhả vui đùa nhất định là của ông Văn Quý…
Cúi xuống nhìn ông Văn Quý vẫn nắm một bàn tay của bà thật chặt, cái nắm tay của ông run run đầy xúc động làm Ngọc Hân thấy khó hiểu, hình như hai người đang rất hạnh phúc…không giống với những câu chuyện mà Minh Tùng kể với cô…
- Em nghĩ gì vậy ?
Đột nhiên Minh Tùng cúi xuống nhìn Hân nói thật nhỏ. Hơi thở ấm nóng của Tùng phảng phất bên tai làm Hân giật mình, tai cô nhanh chóng nóng bừng.
- Không…không có gì…- Hân vội đáp
Bàn tay nắm lấy tay cô bỗng nhiên siết chặt, cảm giác ấm áp làm tim Hân đập dồn dập. Ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt sáng là một vẻ long lanh vì hạnh phúc làm Hân lại bối rối cúi xuống…
Ding! Ding!
Tiếng chuông cửa lại vang lên làm Ngọc Hân vội vàng đứng dậy như vớ được một cái phao.
- Con…ra mở cửa!
Hân nói vội vàng rồi nhanh chóng rút lại bàn tay khỏi tay Tùng, những bước đi vội vã không chủ đích ra ngoài… Tất cả những gì cô nghĩ là phải nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt nóng như lửa của Tùng.
Nhìn theo dáng đi vội vã chạy trốn của Hân, Minh Tùng cố gắng che giấu nụ cười khúc khích của mình… Ngọc Hân của anh rất đáng yêu a…
Cả ba người đều dường như ngừng câu chuyện nhìn theo vẻ mặt của đôi trẻ… Trong đôi mắt bà Thúy Lan là một tiếng thở dài nhẹ nhõm, trong đôi mắt ông Văn Quý hiện lên một tia thích thú- ôi tình yêu tuổi trẻ, trong đôi mắt bà Kim San là một sự tĩnh lặng đang gợn những đợt sóng lăn tăn rất nhẹ…
Ngọc Hân bước nhanh gần như chạy trốn, cô cố gắng không tưởng tượng đằng sau ánh mắt Minh Tùng nhìn cô sẽ làm cô xấu hổ đến cỡ nào. Bước nhanh ra cửa, Hân lấy lại bình tĩnh khi nhìn thấy vợ chồng Kim Thư đang đứng bên ngoài.
- Lợn cô nương!- Kim Thư reo lên vui vẻ khi nhìn thấy Ngọc Hân bước ra.
Hân mở cửa rồi vội suỵt cô nàng:
- Có người lớn đó nha!
- A…- Kim Thư kêu lên hiểu biết- Ba mẹ anh Tùng đến rồi sao ?
Ngọc Hân khẽ gật đầu, quay sang chào chồng Kim Thư một cách bâng quơ, anh chàng hờ hững cũng chỉ khẽ mỉm cười một cái. Dù sao đây cũng là cực hạn vui vẻ của anh ta rồi.
- Ý! Hai nhóc đâu ?- Ngọc Hân nhìn Kim Thư hỏi
- Còn đang ngủ… Lát nữa sẽ đến sau! Wa! Để ta ngắm mi nào!
Kim Thư vui vẻ nắm lấy hai tay Ngọc Hân rồi ra vẻ trầm trồ :
- Đúng là sắp có chồng có khác ! Xinh đẹp hẳn lên !
- Con khỉ ! Chỉ nói nhảm !- Ngọc Hân đánh lên vai cô nàng.
Đột nhiên Kim Thư ghé tai Ngọc Hân nói nhỏ :
- Nhưng sao mà kín quá vậy ? Chẳng có tí hấp dẫn gì hết ! Có cần lên phòng ta chỉn chu lại cho mi không ? Đảm bảo anh Tùng nhìn thấy không rớt mắt ra khỏi tròng mới lạ !
Má Ngọc Hân đột nhiên nóng bừng :
- Đừng nói linh tinh !
Kim Thư bật cười ha hả, chỉ chỏ trước ngực Ngọc Hân thì thầm :
- Nhất là chỗ này nè… Vòng 1 của mi đẹp như vậy không dùng đến không phải rất đáng tiếc sao ?
- Này, bò cô nương !- Mặt Hân đã muốn bốc hỏa
Đáp lại tiếng hét của cô chỉ có tiếng Kim Thư cười càng lúc càng giòn giã.
- Thôi ! Ta không nói nữa ! Mi không cần biến thành sư tử Hà Đông đâu !
- A ! Anh Tùng !
Tiếng Kim Thư reo lên làm Ngọc Hân giật mình đánh thót, một hương nước hoa nam tính rất nhẹ lan đến phía sau cô rất gần và hơi ấm người đằng sau nhanh chóng áp sát làm khuôn mặt cô đã đỏ lại càng thêm bối rối.
Ngọc Hân ngước đôi mắt đẹp đầy bực bội nhìn Kim Thư, sắc đỏ lan rộng trên gương mặt cô làm Kim Thư cười khúc khích.
- Chào hai người !- Minh Tùng vui vẻ cười
- Anh Tùng !- Kim Thư trách móc- Anh như vậy là không được đâu nha ! Chuyện quan trọng thế này mà
chẳng báo em một tiếng !
Tùng bật cười, bàn tay đặt nhẹ lên vai Hân làm cô giật mình, hơi thở nam tính của anh bay vòng quanh đỉnh đầu làm Hân thấy tim mình đập thình thịch.
- Anh với Hân bây giờ là một rồi… Vợ anh nói với em cũng coi như anh đã nói với em không đúng sao ?
- Ha ha… Đúng ! Đúng !- Kim Thư cười sảng khoái- A ! Anh Tùng…em có điều muốn nói nhỏ với anh nè !
- Thật hả ? Chuyện gì bí mật vậy ?
- Chuyện này Hân không dám nói để em nói hộ !- Kim Thư liếc nhìn Hân hiểu biết
Hân chột dạ :
- Này, Kim Thư ! Mi định làm gì đấy !
- Ta đâu có làm gì ?- Kim Thư làm vẻ mặt vô tội.
- Wa ! Chuyện có vẻ thú vị nha ! Nhất định anh phải nghe rồi !- Nụ cười trên môi Tùng càng lúc càng rộng
mở.
- Này ! Cấm mi ăn nói linh tinh !- Ngọc Hân nhìn Kim Thư đầy đe dọa
- Ta không nói linh tinh !- Kim Thư nhìn Ngọc Hân cười tinh quái, kéo Tùng lại gần, cô nàng thì thầm….thì thầm…
Ngọc Hân bặm môi nhìn Minh Tùng, gương mặt anh nhanh chóng chuyển sang trắng, xanh xanh rồi đột nhiên đo đỏ, đôi mắt anh nhanh chóng nhìn về cô nóng bỏng làm Hân không khỏi giật mình, tim cô như bị ai đó dọa cho chết khiếp. Nụ cười trên môi anh cũng càng lúc càng ngọt ngào….
Hai người vừa thì thầm vừa cười rất nhẹ…
Chỉ có Ngọc Hân và ông chồng yêu quý của Kim Thư là đứng bên ngoài bất đắc dĩ nhăn mày… Mỗi người mang theo một cảm xúc.
- Kim Thư !- Ngọc Hân kêu lên mất kiên nhẫn
Kim Thư cười khúc khích :
- Chuyện riêng của ta và anh Tùng mi kêu làm chi a ?
Minh Tùng cũng nhìn Hân, nụ cười trên môi anh vẫn rạng rỡ như trước. Anh bước lại gần, nhìn thật sâu vào khuôn mặt đỏ bừng, anh nói nhỏ :
- Ngọc Hân của anh…
Cái gì ? Ngọc Hân thấy tim mình đang đập loạn xạ…
- Anh…
- Thật sự là…..
- Thôi !- Ngọc Hân vội kêu lên ngắt lời Minh Tùng- Vào nhà thôi !
Cô che đi cảm xúc bối rối đến cực độ của mình, Ngọc Hân cố gắng bước đi thật nhanh. Đằng sau cô, Kim Thư và Minh Tùng trao cho nhau nụ cười thích thú. Đáng chết mà ! Dám làm cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ !
Tiếng chuông cửa làm bà Thúy Lan ngước mắt ra ngoài. Cuối cùng thì họ cũng đến. Lau nước mắt trên hai gò má Ngọc Hân, bà mỉm cười:
- Tươi tỉnh lên nào… Tùng và ba mẹ cậu ta đến rồi đấy!
- Vâng!- Hân khẽ cười, trong tim cô cũng nhộn nhạo một cảm xúc kì lạ
- Để mẹ nhìn con gái mẹ nào….- bà Thúy Lan khẽ gật đầu- Hôm nay con gái mẹ xinh lắm…
Hân mỉm cười nhìn bà không nói, trong mắt người mẹ, con mình luôn là tuyệt vời nhất.
Có tiếng bà giúp việc mở cửa, xa xa trên khoảnh sân nhỏ vang lên những tiếng bước chân trầm ổn và những tiếng nói chuyện xa xôi.
Ngọc Hân và bà Thúy Lan bước ra ngưỡng cửa, 3 người trong trang phục lịch sự, sang trọng đang tiến lại gần. Đôi mắt Hân dừng lại ở Minh Tùng, ngay khi nhìn thấy cô, trên gương mặt anh đã hiện lên nụ cười tươi rạng rỡ, đôi mắt long lanh nhìn cô đầy tình cảm chân thành. Bị ánh mắt anh thiêu đốt, Hân cảm thấy má mình đang nóng dần, tim cô bỗng đập nhanh thêm vài nhịp…
Nhìn sang hai người đang bước đi tay trong tay bên cạnh Tùng làm Hân không khỏi có chút sửng sốt. Ông bà Văn Quý- Kim San đang khoác tay nhau thân mật, trên khuôn mặt hai người đều là nụ cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Hân nhìn thấy ba mẹ Minh Tùng, cả hai đều mang quý khí bức người làm cho cô không khỏi thấy lo lắng… Cô không được nghe Tùng kể nhiều về ba mẹ của anh nhưng điều được nghe nhiều nhất chính là hai người vốn không được hòa thuận và mẹ anh dường như rất phản đối cô.. Sự xuất hiện của cả hai người tay trong tay hạnh phúc, nhất là vẻ rạng ngời trên khuôn mặt bà Kim San làm cô không khỏi nhìn lên Minh Tùng khó hiểu… Trên gương mặt anh vẫn là nụ cười trầm ổn, đôi mắt đẹp nhìn cô không dứt…
Bước nhanh đến trước mặt hai người, Minh Tùng chào bà Thúy Lan rồi nhìn sang Hân:
- Hôm nay em đẹp lắm…
Giọng Tùng dù rất nhỏ nhưng cũng làm Ngọc Hân giật mình, hai má từ lúc nào đã đỏ bừng.
Tiếng cười khúc khích lại khe khẽ vang lên qua nụ cười nửa miệng quen thuộc làm Hân cảm thấy tim mình đập thình thịch. Bặm môi nhìn Tùng, Hân cảm thấy đầu óc mình đang nóng dần, Tùng lúc nào cũng biết cách làm cô trở thành một con ngốc chính hiệu.
Những tiếng chào hỏi nhanh chóng qua đi, bà Thúy Lan mời ông bà Văn Quý- Kim San vào nhà, Minh Tùng nắm tay Ngọc Hân bước theo sau.
Câu chuyện giữa những người lớn diễn ra suôn sẻ trong vui vẻ làm Hân không khỏi cảm thấy bàng hoàng… Cô không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra dễ dàng như vậy, bà Kim San luôn ít nói, nhưng thái độ của bà thật mềm mỏng và phép tắc, những câu nói của bà rất dễ nghe và lời khen của bà với tách trà nòng làm bà Thúy Lan thật cao hứng. Ngược lại với bà, ông Văn Quý lại rất sôi nổi, những lời khen của ông với Ngọc Hân làm cô xấu hổ cúi xuống, nụ cười trên môi ông lúc nào cũng rạng rỡ và khuôn mặt đỏ hồng vì phấn khích… Biểu hiện của cả hai ông bà đều làm bà Thúy Lan hài lòng, chỉ cần liếc nhìn khuôn mẹ mình rạng rỡ là Hân hiểu… Cô hết nhìn bà Kim San đến nhìn ông Văn Quý, Minh Tùng dường như giống cả hai người… Vẻ đẹp trầm ổn của anh nhất định là của bà Kim San, nhưng vẻ cợt nhả vui đùa nhất định là của ông Văn Quý…
Cúi xuống nhìn ông Văn Quý vẫn nắm một bàn tay của bà thật chặt, cái nắm tay của ông run run đầy xúc động làm Ngọc Hân thấy khó hiểu, hình như hai người đang rất hạnh phúc…không giống với những câu chuyện mà Minh Tùng kể với cô…
- Em nghĩ gì vậy ?
Đột nhiên Minh Tùng cúi xuống nhìn Hân nói thật nhỏ. Hơi thở ấm nóng của Tùng phảng phất bên tai làm Hân giật mình, tai cô nhanh chóng nóng bừng.
- Không…không có gì…- Hân vội đáp
Bàn tay nắm lấy tay cô bỗng nhiên siết chặt, cảm giác ấm áp làm tim Hân đập dồn dập. Ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt sáng là một vẻ long lanh vì hạnh phúc làm Hân lại bối rối cúi xuống…
Ding! Ding!
Tiếng chuông cửa lại vang lên làm Ngọc Hân vội vàng đứng dậy như vớ được một cái phao.
- Con…ra mở cửa!
Hân nói vội vàng rồi nhanh chóng rút lại bàn tay khỏi tay Tùng, những bước đi vội vã không chủ đích ra ngoài… Tất cả những gì cô nghĩ là phải nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt nóng như lửa của Tùng.
Nhìn theo dáng đi vội vã chạy trốn của Hân, Minh Tùng cố gắng che giấu nụ cười khúc khích của mình… Ngọc Hân của anh rất đáng yêu a…
Cả ba người đều dường như ngừng câu chuyện nhìn theo vẻ mặt của đôi trẻ… Trong đôi mắt bà Thúy Lan là một tiếng thở dài nhẹ nhõm, trong đôi mắt ông Văn Quý hiện lên một tia thích thú- ôi tình yêu tuổi trẻ, trong đôi mắt bà Kim San là một sự tĩnh lặng đang gợn những đợt sóng lăn tăn rất nhẹ…
Ngọc Hân bước nhanh gần như chạy trốn, cô cố gắng không tưởng tượng đằng sau ánh mắt Minh Tùng nhìn cô sẽ làm cô xấu hổ đến cỡ nào. Bước nhanh ra cửa, Hân lấy lại bình tĩnh khi nhìn thấy vợ chồng Kim Thư đang đứng bên ngoài.
- Lợn cô nương!- Kim Thư reo lên vui vẻ khi nhìn thấy Ngọc Hân bước ra.
Hân mở cửa rồi vội suỵt cô nàng:
- Có người lớn đó nha!
- A…- Kim Thư kêu lên hiểu biết- Ba mẹ anh Tùng đến rồi sao ?
Ngọc Hân khẽ gật đầu, quay sang chào chồng Kim Thư một cách bâng quơ, anh chàng hờ hững cũng chỉ khẽ mỉm cười một cái. Dù sao đây cũng là cực hạn vui vẻ của anh ta rồi.
- Ý! Hai nhóc đâu ?- Ngọc Hân nhìn Kim Thư hỏi
- Còn đang ngủ… Lát nữa sẽ đến sau! Wa! Để ta ngắm mi nào!
Kim Thư vui vẻ nắm lấy hai tay Ngọc Hân rồi ra vẻ trầm trồ :
- Đúng là sắp có chồng có khác ! Xinh đẹp hẳn lên !
- Con khỉ ! Chỉ nói nhảm !- Ngọc Hân đánh lên vai cô nàng.
Đột nhiên Kim Thư ghé tai Ngọc Hân nói nhỏ :
- Nhưng sao mà kín quá vậy ? Chẳng có tí hấp dẫn gì hết ! Có cần lên phòng ta chỉn chu lại cho mi không ? Đảm bảo anh Tùng nhìn thấy không rớt mắt ra khỏi tròng mới lạ !
Má Ngọc Hân đột nhiên nóng bừng :
- Đừng nói linh tinh !
Kim Thư bật cười ha hả, chỉ chỏ trước ngực Ngọc Hân thì thầm :
- Nhất là chỗ này nè… Vòng 1 của mi đẹp như vậy không dùng đến không phải rất đáng tiếc sao ?
- Này, bò cô nương !- Mặt Hân đã muốn bốc hỏa
Đáp lại tiếng hét của cô chỉ có tiếng Kim Thư cười càng lúc càng giòn giã.
- Thôi ! Ta không nói nữa ! Mi không cần biến thành sư tử Hà Đông đâu !
- A ! Anh Tùng !
Tiếng Kim Thư reo lên làm Ngọc Hân giật mình đánh thót, một hương nước hoa nam tính rất nhẹ lan đến phía sau cô rất gần và hơi ấm người đằng sau nhanh chóng áp sát làm khuôn mặt cô đã đỏ lại càng thêm bối rối.
Ngọc Hân ngước đôi mắt đẹp đầy bực bội nhìn Kim Thư, sắc đỏ lan rộng trên gương mặt cô làm Kim Thư cười khúc khích.
- Chào hai người !- Minh Tùng vui vẻ cười
- Anh Tùng !- Kim Thư trách móc- Anh như vậy là không được đâu nha ! Chuyện quan trọng thế này mà
chẳng báo em một tiếng !
Tùng bật cười, bàn tay đặt nhẹ lên vai Hân làm cô giật mình, hơi thở nam tính của anh bay vòng quanh đỉnh đầu làm Hân thấy tim mình đập thình thịch.
- Anh với Hân bây giờ là một rồi… Vợ anh nói với em cũng coi như anh đã nói với em không đúng sao ?
- Ha ha… Đúng ! Đúng !- Kim Thư cười sảng khoái- A ! Anh Tùng…em có điều muốn nói nhỏ với anh nè !
- Thật hả ? Chuyện gì bí mật vậy ?
- Chuyện này Hân không dám nói để em nói hộ !- Kim Thư liếc nhìn Hân hiểu biết
Hân chột dạ :
- Này, Kim Thư ! Mi định làm gì đấy !
- Ta đâu có làm gì ?- Kim Thư làm vẻ mặt vô tội.
- Wa ! Chuyện có vẻ thú vị nha ! Nhất định anh phải nghe rồi !- Nụ cười trên môi Tùng càng lúc càng rộng
mở.
- Này ! Cấm mi ăn nói linh tinh !- Ngọc Hân nhìn Kim Thư đầy đe dọa
- Ta không nói linh tinh !- Kim Thư nhìn Ngọc Hân cười tinh quái, kéo Tùng lại gần, cô nàng thì thầm….thì thầm…
Ngọc Hân bặm môi nhìn Minh Tùng, gương mặt anh nhanh chóng chuyển sang trắng, xanh xanh rồi đột nhiên đo đỏ, đôi mắt anh nhanh chóng nhìn về cô nóng bỏng làm Hân không khỏi giật mình, tim cô như bị ai đó dọa cho chết khiếp. Nụ cười trên môi anh cũng càng lúc càng ngọt ngào….
Hai người vừa thì thầm vừa cười rất nhẹ…
Chỉ có Ngọc Hân và ông chồng yêu quý của Kim Thư là đứng bên ngoài bất đắc dĩ nhăn mày… Mỗi người mang theo một cảm xúc.
- Kim Thư !- Ngọc Hân kêu lên mất kiên nhẫn
Kim Thư cười khúc khích :
- Chuyện riêng của ta và anh Tùng mi kêu làm chi a ?
Minh Tùng cũng nhìn Hân, nụ cười trên môi anh vẫn rạng rỡ như trước. Anh bước lại gần, nhìn thật sâu vào khuôn mặt đỏ bừng, anh nói nhỏ :
- Ngọc Hân của anh…
Cái gì ? Ngọc Hân thấy tim mình đang đập loạn xạ…
- Anh…
- Thật sự là…..
- Thôi !- Ngọc Hân vội kêu lên ngắt lời Minh Tùng- Vào nhà thôi !
Cô che đi cảm xúc bối rối đến cực độ của mình, Ngọc Hân cố gắng bước đi thật nhanh. Đằng sau cô, Kim Thư và Minh Tùng trao cho nhau nụ cười thích thú. Đáng chết mà ! Dám làm cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.